Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu
Chương 101
Miêu Mao Nho
11/09/2020
Một giờ trôi qua.
Điện thoại trong một tay Đường Nhiễm Mặc, tay bên kia nắm chặt thành quyền, Phương Dự một bên gấp không nổi hỏi hắn, "Như thế nào? Có tin tức gì hay không?"
"Ngoại ô không phát hiện tung tích Trình Nhân."
Phương Dự ôm lấy đầu nói: "Thành phố A đều kiểm tra hết, bất luận là người của tôi hay là người của cậu đều tìm không thấy Mạt Lị bị nhốt ở chỗ nào, cục cảnh sát cũng nói không có ghi chép xuất cảnh, chẳng lẽ hắn đem Mạt Lị giấu vào trong đất!"
Thu Bạch Bạch bắt lấy tay hắn, "Phương Dự...... Anh bình tĩnh một chút, mẹ tôi cũng đã phái người đi tìm, Mạt Lị nhất định sẽ không có việc gì."
"Hiện tại đã không còn bao nhiêu thời gian, cô kêu tôi như thế nào bình tĩnh!" Phương Dự hất tay Thu Bạch Bạch ra, biểu tình gần như hỏng mất, Phương Ý đã chết, Tiêu Viễn đã chết, hắn như thế nào có thể để Mạt Lị lại xảy ra chuyện! "Tôi muốn đích thân đi tìm!"
Đường Nhiễm Mặc âm thanh lạnh lùng nói: "Cậu không hề có manh mối, muốn đi đâu tìm? Lãng phí thời gian sao?"
"Lãng phí thời gian cũng so còn tốt hơn ngồi ở chỗ này cái gì cũng không làm! Bình tĩnh, bình tĩnh, cậu cmn bình tĩnh hơn một giờ, còn chưa đủ sao!"
Đường Nhiễm Mặc: "......"
Phương Dự tâm tình đã muốn phát điên, lại nhìn đến gương mặt vô biểu tình của Đường Nhiễm Mặc, trong lòng tức giận đột nhiên lên tới đỉnh điểm, hắn chạy tới bắt lấy cổ áo Đường Nhiễm Mặc, lạnh giọng chất vấn, "Đường Nhiễm Mặc, cậu có phải căn bản không nghĩ tới cứu Mạt Lị hay không! Cậu có phải hay nghĩ đến Mạt Lị chết càng tốt, cậu liền có thể trở thành danh chính ngôn thuận người thừa kế của Tiêu thị!"
Thu Bạch Bạch vội vàng đi qua, kéo tay Phương Dự ra, cô cắn răng, "Phương Dự, anh có thể bình tĩnh một chút hay không!"
"Thu Bạch Bạch cô đừng động! Mạt Lị bị bắt cóc, chuyện này nói không chừng chính là hắn làm! Đường Nhiễm Mặc, cậu nói có phải tôi nói đúng không!"
"Phương Dự."
Đường Nhiễm Mặc giương mắt, hắn một bàn tay cầm tay Phương Dự đang nắm lấy cổ áo hắn, thanh âm vô cùng lạnh, phảng phất như đóng băng, "Mọi sự việc cậu đều có thể nghi ngờ tôi thế nào cũng được, nhưng ngoại trừ Mạt Lị, cô ấy so với sinh mệnh tôi còn quan trọng hơn!"
Phương Dự nghe được lời nói ngoài dự đoán như thế không khỏi sửng sốt, Đường Nhiễm Mặc gỡ tay Phương Dự đang nắm quần áo của mình ra, Phương Dự theo bản năng muốn tiếp tục chất vấn nhưng phát hiện thấy trên cổ tay mình có một tầng máu đỏ, hắn đột nhiên nhìn về phía tay Đường Nhiễm Mặc, lòng bàn tay anh đã bị tay hắn cào ra một vết thương sâu.
Mạt Lị còn quan trọng hơn sinh mệnh của hắn... Câu cuối của Đường Nhiễm Mặc là có ý tứ gì? Đầu óc Phương Dự loạn như khuấy một nồi cháo, sinh tử của Mạt Lị còn chưa biết, hắn điều chỉnh tâm trạng lại, ngay cả tự hỏi cũng không tập trung làm được!
Thu Bạch Bạch đi đến bên người Phương Dự, nhe nhàng nói: "Phương Dự...... Người xấu kia thật quá giảo hoạt, hắn ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, hiện tại chưa tìm được phương hướng đúng, đi loạn khắp nơi cũng không làm được gì, chúng ta nên suy nghĩ kỹ lại... Nhất định, nhất định còn có chỗ chúng ta chưa nghĩ tới."
"...... Ừ." Phương Dự chậm rãi bình lặng xuống, trong lòng hắn rất rõ ràng, chạy khắp nơi cũng như ruồi nhặng không đầu, "Mấy chỗ ẩn thân của Trình Nhân đều không có người, những nơi hắn hay đi nhất như khu đèn đỏ, quán bar cũng không có manh mối, những nơi hắn không có khả năng đi nhất, trường học, bệnh viện, thư viện... Còn nơi nào chúng ta không nghĩ tới?"
Những nơi Trình Nhân không có khả năng sẽ đi... Đầu óc Đường Nhiễm Mặc bỗng có một tia sáng xoẹt qua, nhưng tốc độ quá nhanh, hắn còn chưa nắm bắt được thì ý đó đã biến mất hầu như không còn. Vừa lúc này di động Phương Dự vang lên, hắn mở máy ra, thấy một tin nhắn ngắn gọn chỉ có vài chữ: Cô ấy ở kho hàng công viên giải trí.
Biểu tình Phương Dự không đúng, Thu Bạch Bạch hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Hắn mờ mịt nhìn Đường Nhiễm Mặc, "Có người nhắn tin cho tôi... cô ấy ở kho hàng công viên giải trí."
Đường Nhiễm Mặc rùng mình, đầu óc tức khắc rõ ràng, đúng rồi, bọn họ tìm khắp các nơi ô tạp một lần, những nơi Trình Nhân không có khả năng đi cũng tìm qua, nhưng chưa tìm duy nhất một chỗ mà Trình Nhân không đi đến, công viên giải trí!
Đường Nhiễm Mặc xoay người đi ngay, Phương Dự kéo hắn lại, "Cậu như thế tin tưởng ngay những lời này sao? Vạn nhất Trình Nhân gạt chúng ta thì làm sao bây giờ?"
"Có lẽ, hắn là đang lừa chúng ta, có lẽ...... Hắn chỉ là muốn tôi và Mạt Lị cùng chết."
Phương Dự sửng sốt, Đường Nhiễm Mặc đã ném tay hắn ra, đi ra ngoài.
"Lời nói này của hắn có ý gì..." Hắn hoang mang lo sợ nhìn Thu Bạch Bạch, như là nhìn thấy trời sập, không thể tin nói, "Cậu ta thật sự nghĩ cùng chết với Mạt Lị sao?"
"Tôi không biết...... Nhưng mà cảm giác của tôi là, anh ấy quan tâm tới Mạt Lị cũng không ít hơn anh đâu."
Phương Dự hơi khựng lại, tiếp theo thành thật nghiêm túc nói: "Tôi đi tìm Mạt Lị, cô không cần đi theo."
"Vì cái gì?!"
"Nơi đó rất nguy hiểm."
"Tôi không sợ! Mạt Lị là bạn của tôi, tôi không thể..."
Phương Dự bỗng nhiên duỗi tay đặt sau đầu cô, kéo cô lại gần, cúi đầu tựa trán gần trán của cô, ánh mắt u ám nhưng giọng nói lại nghiêm túc đến nỗi người khác không phản bác được, "Em đi sẽ làm tôi phân tâm, ở yên đây chờ tôi trở lại."
Bộ dáng của hắn lúc này, nào còn vẻ táo bạo cùng bất kham như trước đây?
Phương Dự đi rồi, Thu Bạch Bạch ngốc ngốc đứng trong văn phòng, không thể khống chế mặt đỏ lên.
Điện thoại trong một tay Đường Nhiễm Mặc, tay bên kia nắm chặt thành quyền, Phương Dự một bên gấp không nổi hỏi hắn, "Như thế nào? Có tin tức gì hay không?"
"Ngoại ô không phát hiện tung tích Trình Nhân."
Phương Dự ôm lấy đầu nói: "Thành phố A đều kiểm tra hết, bất luận là người của tôi hay là người của cậu đều tìm không thấy Mạt Lị bị nhốt ở chỗ nào, cục cảnh sát cũng nói không có ghi chép xuất cảnh, chẳng lẽ hắn đem Mạt Lị giấu vào trong đất!"
Thu Bạch Bạch bắt lấy tay hắn, "Phương Dự...... Anh bình tĩnh một chút, mẹ tôi cũng đã phái người đi tìm, Mạt Lị nhất định sẽ không có việc gì."
"Hiện tại đã không còn bao nhiêu thời gian, cô kêu tôi như thế nào bình tĩnh!" Phương Dự hất tay Thu Bạch Bạch ra, biểu tình gần như hỏng mất, Phương Ý đã chết, Tiêu Viễn đã chết, hắn như thế nào có thể để Mạt Lị lại xảy ra chuyện! "Tôi muốn đích thân đi tìm!"
Đường Nhiễm Mặc âm thanh lạnh lùng nói: "Cậu không hề có manh mối, muốn đi đâu tìm? Lãng phí thời gian sao?"
"Lãng phí thời gian cũng so còn tốt hơn ngồi ở chỗ này cái gì cũng không làm! Bình tĩnh, bình tĩnh, cậu cmn bình tĩnh hơn một giờ, còn chưa đủ sao!"
Đường Nhiễm Mặc: "......"
Phương Dự tâm tình đã muốn phát điên, lại nhìn đến gương mặt vô biểu tình của Đường Nhiễm Mặc, trong lòng tức giận đột nhiên lên tới đỉnh điểm, hắn chạy tới bắt lấy cổ áo Đường Nhiễm Mặc, lạnh giọng chất vấn, "Đường Nhiễm Mặc, cậu có phải căn bản không nghĩ tới cứu Mạt Lị hay không! Cậu có phải hay nghĩ đến Mạt Lị chết càng tốt, cậu liền có thể trở thành danh chính ngôn thuận người thừa kế của Tiêu thị!"
Thu Bạch Bạch vội vàng đi qua, kéo tay Phương Dự ra, cô cắn răng, "Phương Dự, anh có thể bình tĩnh một chút hay không!"
"Thu Bạch Bạch cô đừng động! Mạt Lị bị bắt cóc, chuyện này nói không chừng chính là hắn làm! Đường Nhiễm Mặc, cậu nói có phải tôi nói đúng không!"
"Phương Dự."
Đường Nhiễm Mặc giương mắt, hắn một bàn tay cầm tay Phương Dự đang nắm lấy cổ áo hắn, thanh âm vô cùng lạnh, phảng phất như đóng băng, "Mọi sự việc cậu đều có thể nghi ngờ tôi thế nào cũng được, nhưng ngoại trừ Mạt Lị, cô ấy so với sinh mệnh tôi còn quan trọng hơn!"
Phương Dự nghe được lời nói ngoài dự đoán như thế không khỏi sửng sốt, Đường Nhiễm Mặc gỡ tay Phương Dự đang nắm quần áo của mình ra, Phương Dự theo bản năng muốn tiếp tục chất vấn nhưng phát hiện thấy trên cổ tay mình có một tầng máu đỏ, hắn đột nhiên nhìn về phía tay Đường Nhiễm Mặc, lòng bàn tay anh đã bị tay hắn cào ra một vết thương sâu.
Mạt Lị còn quan trọng hơn sinh mệnh của hắn... Câu cuối của Đường Nhiễm Mặc là có ý tứ gì? Đầu óc Phương Dự loạn như khuấy một nồi cháo, sinh tử của Mạt Lị còn chưa biết, hắn điều chỉnh tâm trạng lại, ngay cả tự hỏi cũng không tập trung làm được!
Thu Bạch Bạch đi đến bên người Phương Dự, nhe nhàng nói: "Phương Dự...... Người xấu kia thật quá giảo hoạt, hắn ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, hiện tại chưa tìm được phương hướng đúng, đi loạn khắp nơi cũng không làm được gì, chúng ta nên suy nghĩ kỹ lại... Nhất định, nhất định còn có chỗ chúng ta chưa nghĩ tới."
"...... Ừ." Phương Dự chậm rãi bình lặng xuống, trong lòng hắn rất rõ ràng, chạy khắp nơi cũng như ruồi nhặng không đầu, "Mấy chỗ ẩn thân của Trình Nhân đều không có người, những nơi hắn hay đi nhất như khu đèn đỏ, quán bar cũng không có manh mối, những nơi hắn không có khả năng đi nhất, trường học, bệnh viện, thư viện... Còn nơi nào chúng ta không nghĩ tới?"
Những nơi Trình Nhân không có khả năng sẽ đi... Đầu óc Đường Nhiễm Mặc bỗng có một tia sáng xoẹt qua, nhưng tốc độ quá nhanh, hắn còn chưa nắm bắt được thì ý đó đã biến mất hầu như không còn. Vừa lúc này di động Phương Dự vang lên, hắn mở máy ra, thấy một tin nhắn ngắn gọn chỉ có vài chữ: Cô ấy ở kho hàng công viên giải trí.
Biểu tình Phương Dự không đúng, Thu Bạch Bạch hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Hắn mờ mịt nhìn Đường Nhiễm Mặc, "Có người nhắn tin cho tôi... cô ấy ở kho hàng công viên giải trí."
Đường Nhiễm Mặc rùng mình, đầu óc tức khắc rõ ràng, đúng rồi, bọn họ tìm khắp các nơi ô tạp một lần, những nơi Trình Nhân không có khả năng đi cũng tìm qua, nhưng chưa tìm duy nhất một chỗ mà Trình Nhân không đi đến, công viên giải trí!
Đường Nhiễm Mặc xoay người đi ngay, Phương Dự kéo hắn lại, "Cậu như thế tin tưởng ngay những lời này sao? Vạn nhất Trình Nhân gạt chúng ta thì làm sao bây giờ?"
"Có lẽ, hắn là đang lừa chúng ta, có lẽ...... Hắn chỉ là muốn tôi và Mạt Lị cùng chết."
Phương Dự sửng sốt, Đường Nhiễm Mặc đã ném tay hắn ra, đi ra ngoài.
"Lời nói này của hắn có ý gì..." Hắn hoang mang lo sợ nhìn Thu Bạch Bạch, như là nhìn thấy trời sập, không thể tin nói, "Cậu ta thật sự nghĩ cùng chết với Mạt Lị sao?"
"Tôi không biết...... Nhưng mà cảm giác của tôi là, anh ấy quan tâm tới Mạt Lị cũng không ít hơn anh đâu."
Phương Dự hơi khựng lại, tiếp theo thành thật nghiêm túc nói: "Tôi đi tìm Mạt Lị, cô không cần đi theo."
"Vì cái gì?!"
"Nơi đó rất nguy hiểm."
"Tôi không sợ! Mạt Lị là bạn của tôi, tôi không thể..."
Phương Dự bỗng nhiên duỗi tay đặt sau đầu cô, kéo cô lại gần, cúi đầu tựa trán gần trán của cô, ánh mắt u ám nhưng giọng nói lại nghiêm túc đến nỗi người khác không phản bác được, "Em đi sẽ làm tôi phân tâm, ở yên đây chờ tôi trở lại."
Bộ dáng của hắn lúc này, nào còn vẻ táo bạo cùng bất kham như trước đây?
Phương Dự đi rồi, Thu Bạch Bạch ngốc ngốc đứng trong văn phòng, không thể khống chế mặt đỏ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.