Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 56: Hắn tức giận

Miêu Mao Nho

10/09/2020

Đường Nhiễm Mặc vốn dĩ chỉ nghĩ lúc đến sẽ bắt gặp bộ dáng bị hù dọa tiểu cô nương thôi, hắn ngàn tính vạn tính lại không tính ra được Mạt Lị đang mặc đồ bơi!

Không thể phủ nhận, áo trên cùng váy ngắn làm lộ ra toàn bộ dáng người hoàn mỹ của cô, bất quá nhìn tới phần lớn da thịt cùng cặp đùi trắng nõn lộ ra, đồng tử hắn co rút lại, cởi áo khoác ra khoác lên người cô, sau đó không thể át được cơn giận, "Tiêu Mạt Lị!"

"Dạ... Cháu đây." Cô đáp lại không có khí phách gì, nắm chặt cái áo to rộng trên người, chớp chớp mắt, bộ dáng tiểu nha đầu ngoan ngoãn đáng thương nhận sai.

Đường Nhiễm Mặc thấy bộ dáng điềm đạm đáng yêu của cô, sự tức giận trong lòng kìm nén mấy phần, thiếu chút nữa làm chính mình bị thương, hắn nhìn lướt qua mọi người ở đó, nắm tay Tiêu Mạt Lị gằn từng chữ một, nói: "Chúng ta về nhà rồi nói."

Tim Mạt Lị lại không tự giác run lên.

Giám đốc hồ bơi nào còn dám tìm phiền toái, nếu nói nhìn thấy Bạch Kiều, hắn còn có lá gan cùng bà nói vài câu, nhưng nếu là người đàn ông này, hắn sợ chính mình vừa mở miệng ra liền sẽ bị hơi lạnh này làm cho chết cứng, hôm nay không biết bị xui xẻo gì, địa vị đứa nhỏ này so ra thật lớn!

"Nè, số hai mươi bảy." An Phong Nhã nắm cánh tay bên kia của Mạt Lị, đón nhận ánh mắt âm lãnh kia, cậu cười khiêu khích, "Em không muốn đi cùng anh ta thì đừng có đi."

Trốn ở góc phòng, Thu Bạch Bạch bưng kín miệng, đối phương chính là Đường Nhiễm Mặc nha! Anh họ của cô đã phát điên cái gì rồi! Tương phản, Thẩm Khê lại trầm mặc nhìn một màn trước mắt.

Thanh âm Đường Nhiễm Mặc không mang theo tia cảm tình nào, thậm chí còn rất bình tĩnh nói ra hai chữ, "Buông tay."

"Anh kêu tôi buông tôi liền buông sao? Cô ấy cũng không phải con nít ba tuổi, cô ấy có chính kiến của mình, đánh nhau không có liên quan đến cô ấy, cô ấy muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, anh muốn cưỡng chế đem cô ấy đi, có hỏi qua ý kiến cô ấy sao?" Không giống vẻ lông bông hàng ngày, An Phong Nhã lúc này cực kỳ nghiêm túc, ý cười trong đôi mắt hoa đào không chạm tới đáy mắt, ngày thường hắn cũng đã rất tuấn tú, hiện tại hắn lại càng mang soái khí thật đàn ông!

Hình tượng của hắn phảng phất trong nháy mắt tăng lên vài phần, lần đầu tiên Thu Bạch Bạch cảm thấy sùng bái hắn.

Bất quá, An Phong Nhã trong mắt Đường Nhiễm Mặc, trong mắt người đàn ông tâm tư bí ẩn, lại quỷ quyệt trầm ổn này, vẫn chỉ là một đứa bé không đáng nhắc tới.



"Mạt Lị, có người nói tôi muốn cưỡng chế cháu mang đi, cháu thấy thế nào?" Đường Nhiễm Mặc dễ như trở bàn tay đem vấn đề này vứt sang cho Mạt Lị, ánh mắt hắn mù mịt, cố tình đè thấp tiếng nói, còn tay thì nắm chặt tay Mạt Lị, hết thảy đều lộ ra vẻ hắn sẽ không tiếp thu một đáp án nào khác.

Đây là một loại uy hiếp ép chặt trái tim.

Mạt Lị cơ hồ bỏ tay An Phong Nhã ra, chuyển qua nắm bàn tay to của Đường Nhiễm Mặc, cười ngọt ngào, "Cháu phải về nhà, đương nhiên là nguyện ý cùng đi với thúc thúc."

Cô vội vàng lấy lòng Đường Nhiễm Mặc, lại không chú ý tới trong ánh mắt An Phong Nhã chợt lóe lên vẻ mất mát.

Đường Nhiễm Mặc là người tính tình không tốt, nhưng cũng là người thật dễ dàng có thể bị tiểu nha đầu trấn an cảm xúc, đối với thái độ Mạt Lị như chim nhỏ nép vào người, hắn thực vừa lòng, cuối cùng ý vị thâm trường nhìn thoáng qua cậu thiếu niên, khẽ nhếch môi mỉa mai, khinh thường, như hoàng đế cao ngạo mang theo công chúa cùng rời đi.

An Phong Nhã không cam lòng còn tưởng nói thêm cái gì, Bạch Kiều lại một bước chắn trước mặt hắn, "Phong Nhã, Tiêu tiểu thư nên về nhà, chúng ta cũng nên về nhà."

An Phong Nhã thực mau lại khôi phục trạng thái cao ngạo, hắn hừ lạnh một tiếng, "Không cần cô lắm miệng."

Mạt Lị tuy nói cô biết như thế nào mới có thể tận lực lấy lòng Đường Nhiễm Mặc, nhưng ngồi trên xe hắn, trải qua khoảng thời gian như sinh tử, cô lại không xác định được nữa. Vừa mới đi vào cửa, nghe tiếng Đường Nhiễm Mặc đóng cửa thật mạnh, cô có thể khẳng định, hôm nay cô vô pháp vô năng dùng cách làm nũng cũng sẽ không được bỏ qua.

Quả nhiên, Đường Nhiễm Mặc cởi nút tay áo tinh xảo, lại kéo kéo cà vạt một chút, giống như để làm giảm bớt hỏa khí trong lòng, nhưng thanh âm hắn nghe ôn nhu đến cực điểm, "Công viên giải trí, hửm?"

"Cháu là đi công viên giải trí......" Thanh âm Mạt Lị líu nhíu, gần như không thể nghe thấy.

"Vậy à, phải không?" Hắn tới gần một bước, cô liền chột dạ lùi lại một bước.



"Chỉ là...... Chỉ là công viên giải trí người quá nhiều, thời tiết lại nóng, cho nên...... Cho nên tụi cháu lại đi qua hồ bơi......"

"Tụi cháu?"

"Cháu cùng Bạch Bạch...... Còn có......" Cô cẩn thận hạ mắt xuống, "Còn có An Phong Nhã......"

"Còn nhớ rõ tôi nói với cháu như thế nào sao?"

"Thúc thúc đã nói nhiều thứ như vậy......"

"Tiêu Mạt Lị!"

Cô co rụt cổ lại, "Được được, cháu sẽ cố gắng tự chăm sóc mình thật tốt..."

Đường Nhiễm Mặc thanh âm lạnh lùng, "Là không được yêu sớm."

"Cháu không có......" Tưởng tượng đến Thẩm Khê, đến đoạn quá khứ không biết kia, cô lại chột dạ, bất quá cô cũng sẽ không nghĩ mình cùng An Phong Nhã có quan hệ gì!

"Cháu thề, cháu cũng không biết An Phong Nhã cũng có đi chung! Cháu cùng cậu ấy thật sự không có gì! Chính là... chính là bình thường đi chơi chơi mà thôi."

"Bình thường...... Chơi chơi?" Hắn dùng ngón tay xốc xốc áo khoác màu đen trên người cô lên, cô gái mặc một cái áo tắm thật ít vải.

Đường Nhiễm Mặc hai mắthíp lại, là quá ít!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook