Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 70: Thu Thiên mời

Miêu Mao Nho

10/09/2020

Quảng cáo Mạt Lị chụp cùng với Thu Bạch Bạch, cuối cùng Phương Dự cũng chọn dùng. Diễn viên là hai thiếu nữ mỹ mạo, kỹ thuật diễn không tồi, cốt truyện cũng không tệ. Quảng cáo tự nhiên sẽ được khen ngợi khắp nơi, nhưng đối với sinh hoạt bình thường của các cô không cảnh hưởng gì nhiều. Bất quá, trò chơi, người đẹp xuất hiện mới mới hàng ngày, không cần bao lâu, hai người bọn họ sẽ bị nhạt nhòa đi trong con mắt công chúng, huống chi, Phương Dự đem tin tức hai người bảo quản thật tốt, cho dù các trạch nam muốn biết các cô là ai cũng không tìm thấy.

Mạt Lị tình trường đắc ý, học tập cũng không có gì khó khăn, sinh hoạt không thể tốt đẹp hơn, nhưng Thu Bạch Bạch gần đây lại buồn bực, bởi vì cô đã đổi chỗ làm thêm, hiện tại chủ của cô, không biết xui xẻo sao mà lại là người cô ghét nhất, mỗi khi vừa tới giờ tan học, cô phải lập tức chạy đến nơi đi làm, nếu không đến trễ một phút là sẽ trừ tiền lương.

Hôm nay chuông tan học vừa vang, Mạt Lị giữ tay cô lại, "Bạch Bạch, mỗi ngày cậu làm thêm, vậy việc học ra sao? Còn có thời gian ôn tập sao?"

Không lâu trước đây cô mới biết được Thu Bạch Bạch đi làm thêm kiếm tiền, Thu gia là một danh môn vọng tộc, trước đây cô có từng nghe Đường Nhiễm Mặc nhắc qua, Thịnh Thế cùng Thu gia có hợp tác vài lần, cho dù Thu gia tài lực so ra kém với Tiêu gia, nhưng khẳng định sẽ không thiếu tiền tới nỗi Thu Bạch Bạch phải đi làm thêm.

Nhưng mà, Thu Bạch Bạch không chỉ đi làm thêm, hơn nữa lại thật liều mạng.

"Ôn tập tùy tiện là được rồi, tớ nỗ lực tranh thủ không thi rớt, nhưng hiện tại tớ phải đi đến chỗ làm đây." Thi cuối kỳ? Có thể ăn sao?

Mạt Lị nói: "Tớ nhớ rõ trước kia cậu nói đi làm ở cửa hàng bán hoa Thiếu Đình cũng không khẩn trương như thế, vì sao gần đây cậu như là không lo liệu được hết?"

"Tớ... bởi vì tớ đổi chỗ làm."

Thu Bạch Bạch lập loè từ này từ, Mạt Lị không cần phỏng đoán, trực giác nhảy ngay đến trong đầu cô, "Là cậu của tớ, phải không?"

"Ách...... Cái này sao......" Thu Bạch Bạch vuốt vuốt tóc, cô vốn dĩ ở cửa hàng bán hoa làm việc rất tốt, bỗng dưng có một ngày Phương Dự xuất hiện, sau đó chủ cửa hàng lập tức sa thải cô. Cô không la lối khóc lóc yêu cầu chủ tiệm không có lý do mà sa thải, thay vào đó thật an tĩnh tiếp nhận quyết định này, Phương Dự nói rất đúng, xã hội này chính là cá lớn nuốt cá bé, nhưng cô chỉ có thể bảo trì tôn nghiêm của mình. Nhưng vừa ra khỏi cửa cô liền nhịn không được ủy khuất khóc lên.

Thu Bạch Bạch vẫn còn đi học, muốn tìm một công việc làm thêm cũng không dễ dàng, chỉ cần thấy nơi nào tuyển người cô sẽ đi vào hỏi. Cuối cùng có một công ty game vừa thành lập chọn cô, không sai, đây là công ty của Phương Dự. Phương Dự cho cô hai lựa chọn, một là vĩnh viễn sẽ không tìm thấy công việc, hai là lưu lại chịu bị hắn "tra tấn".

Thu Bạch Bạch có một chỗ không tốt, chính là cô rất dễ cực đoan, cô cắn răng một cái chọn ở lại. Chuyện này, bởi vì Phương Dự là cậu của Mạt Lị, cô không muốn bất hòa với Mạt Lị... cho nên chọn lựa không nói ra làm Mạt Lị khó xử.

"Mạt Lị, cậu đừng nghĩ nhiều! Việc của tớ chính tớ sẽ xử lý tốt! Tớ đi trước đây!"



"Từ từ!" Mạt Lị gọi Thu Bạch Bạch lại, rồi mới lấy ra một cái notebook cho cô, "Đây là tớ sửa sang lại tư liệu ôn tập, trong sách quá nhiều, tớ đoán cậu cũng không kịp xem, cậu đọc những thứ tớ ghi trong đây là được."

"Cám ơn cậu..." Thu Bạch Bạch thụ sủng nhược kinh cầm lấy, giờ phút này cảm thấy có được học bá làm bạn thân có chỗ quá tốt. Cô vẫy vẫy tay, "Hiện tại tớ phải đi rồi, ngày mai gặp!"

Thu Bạch Bạch nguyên khí tràn đầy chạy ra ngoài, Mạt Lị lại trầm sắc mặt xuống. Mặc kệ như thế nào, Phương Dự là một người trưởng thành, xử sự với Thu Bạch Bạch như vậy thật thiếu thỏa đáng. Với tâm lý tuổi hai mươi mấy của Mạt Lị thật, cô trước sau cho rằng Thu Bạch Bạch chỉ còn là một cô bé, mà thật sự trong cuộc sống hiện tại này, cô vẫn đích xác luôn đối đãi Thu Bạch Bạch như một cô nhỏ mà thôi.

Đi ra khỏi phòng học, Mạt Lị nghĩ, nên giúp Thu Bạch Bạch như thế nào mới tốt, theo tính tình Thu Bạch Bạch, nhất định sẽ không nhận công việc mà cô giới thiệu, mà cô cũng không muốn Bạch Bạch hiểu lầm là mình bố thí cho cô ấy.

"Bạn học Tiêu."

Phía sau có người gọi, Mạt Lị quay lại, theo bản năng mỉm cười, "Bạn học Thu."

Thu Thiên rất nhiệt tình đi đến trước mặt cô, tựa hồ như ngẫu nhiên được gặp Mạt Lị thì thật cao hứng, bất quá ngay sau đó cô lại nghi hoặc, "Bạn học Tiêu không ở cùng với chị tôi sao?"

"Bạch Bạch có việc đi trước, bạn học Thu, có việc gì sao?"

"A, còn chưa kịp tới chúc mừng bạn đạt giải nhất thi đua môn Toán." Thu Thiên cười chân thành, thật đáng yêu, "May quá mà bạn thi, nếu là tôi, tôi cũng không dám bảo đảm có thể đạt thành tích tốt như thế."

"Bất quá là vận khí tốt thôi, bạn học Thu cũng rất lợi hại, không cần khiêm tốn."

"Không phải khiêm tốn, là tôi biết mình có sức lực có hạn." Cô tươi cười ngượng ngùng, sau đó thực mau nói: "Đúng rồi, không biết chị có nói với bạn hay không, cuối tuần sau là sinh nhật ba của tôi sẽ tổ chức tiệc rượu ở biệt thự, chúng tôi đã mời rất nhiều người, tôi cũng mời bạn bè Hội học sinh, bạn học Tiêu, nếu chị chưa mời bạn, tôi có thể mời bạn tới không?"

Mạt Lị do dự, "Cái này...... Tôi phải hỏi một chút ý kiến thúc thúc."

"Không sao, bạn học Tiêu muốn tới, cửa lớn Thu gia vĩnh viễn mở rộng hoan nghênh bạn, tôi cũng có mời Phương thúc thúc nha, Phương thúc thúc là cậu của bạn học Tiêu, nếu bạn có thể tới, Phương thúc thúc nhất định sẽ thật cao hứng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook