Hào Môn Quyền Thế Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ
Chương 157: Chương 148.2
Lương Thần Nhất Dạ
03/09/2016
“Anh mau buông tay!” Tư Mộ trừng anh, thấy anh không phản ứng liền đưa tay bắt đầu nhéo anh.
Ngôn Mặc Bạch vừa tránh sự công kích của cô vừa lui về phía sau, hai người quấn lấy nhau, bất tri bất giác đã đến bên giường, lúc Tư Mộ đánh anh, Ngôn Mặc Bạch ngửa ra sau, ngã xuống giường mà Tư Mộ cũng thuận lợi đè trên người anh, tư thế cực kỳ phản cảm.
Khi Tư Mộ nằm trên người anh thì bên tai nghe thấy anh khẽ cười, cô có thể cảm thấy rõ ràng lồng ngực anh hơi chấn động.
Sau khi xoay chuyển, Tư Mộ bối rối một lúc mới phản ứng được. Tay chân vội quơ lung tung muốn từ trườn xuống khỏi người anh nhưng Ngôn Mặc Bạch đưa tay ôm chặt hông cô, khống chế cả người cô, còn khẽ dùng dùng sức nhấc người cô nằm lên người mình.
Cảm thấy nơi nhạy cảm của anh càng ngày càng cương cứng chạm vào người mình, Tư Mộ khinh bỉ nhìn Ngôn mặc Bạch, giùng giằng muốn đứng dậy.
Nhưng càng giãy giụa lại càng thấy nguy hiểm đang tới gần.
Khi cô cảm thấy bụng bị một vật nóng rực chạm vào thì cô không thể lui được nữa. Tay của anh giống như một vòng sắt, giam lỏng cô ở bên trong.
“Vợ à, mấy hôm trước em đã đồng ý anh cái gì?” Giọng nói khàn khàn mê hồn của Ngôn Mặc Bạch vang lên, chỉ nhìn đôi môi của anh đã khiến cô mất hồn.
Tư Mộ trố to mắt, não bắt đầu hoạt động, mờ mịt hỏi: “Đồng ý anh cái gì?”
“Em nói sau khi về nhà sẽ đem những thứ học được trên sách và clip làm cho anh xem?” Bàn tay Ngôn Mặc Bạch vuốt nhẹ eo cô.
Tư Mộ rất sợ nhột hơn nữa eo là nơi mẫn cảm nhất của cô, lúc này bị anh khẽ vuốt như vậy khiến cả người cô run lên. Nhấc cơ thể tránh né bàn tay anh, nhưng càng uốn éo, càng muốn tránh ngược lại là cô chủ động chui vào miệng hùm.
Đôi mắt Ngôn Mặc Bạch đen láy, hơi thở nguy hiểm phả ra.
Tư Mộ nuốt nước miếng nhìn Ngôn Mặc Bạch nói: “Nhưng bây giờ chưa tới giờ đi ngủ......Chúng ta vẫn chưa ăn cơm tối......”
“Bây giờ trời đã tối......Trước khi ăn tối, anh muốn nếm thử mùi vị của em một chút......” Ngôn Mặc Bạch nói, tay kéo đầu cô xuống, miệng bắt chính xác đôi môi cô, tùy ý hôn.
Tư Mộ giãy giụa phản kháng sau đó là ưỡm ờ hưởng thụ, đôi mắt mê đắm, đầu óc trống rỗng.
Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, việc không hay xảy ra, dĩ nhiên không phải là ám hiệu gì, tuy nhiên đó là âm thanh có lực vô cùng lớn, cắt đứt động tác của hai người trong phòng.
Ngôn Mặc Bạch buông Tư Mộ ra, tối sầm mặt trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Anh hoài nghi nếu cứ bị như vậy mấy lần không biết anh có bị liệt dương không?
Ngoài cửa tiếng bà Ngô vang lên: “Cậu chủ, cô chủ, ăn cơm!”
Tư Mộ lo lắng người ở ngoài cửa nghe thấy được động tĩnh bên trong, biết bọn họ đang làm gì, liền cố gắng kiềm chế hô hấp.
Ngôn Mặc Bạch ngu sao mà không bình tĩnh trả lời,, đưa tay nắm bả vai Tư Mộ, giọng buồn buồn: “Tôi không đói, bây giờ tôi không muốn ăn, tôi muốn ngủ!” Giọng nói giống như một đứa trẻ đang làm nũng.
Vốn dĩ Tư Mộ giận anh nhưng nghe thấy giọng điệu anh như vậy liền cười: “Anh không đói thì đừng ăn, đi ngủ đi. Em sẽ thay anh nói với ba.”
Nói xong chống tay chuẩn bị đứng dậy lại bị Ngôn Mặc Bạch kéo lại, lại ngã trên người anh, cằm vừa đúng nằm trên xương quai xanh, cô đau muốn khóc.
Tư Mộ nước mắt lưng tròng ngẩng đầu, Ngôn Mặc Bạch đau lòng giúp cô xoa cằm, vội vàng hôn mặt cô, giống như đang dụ dỗ một đứa trẻ.
“Anh buông tay ra, em muốn xuống ăn cơm!” Tư Mộ đẩy anh ra.
Ngôn Mặc Bạch cảm thấy đau lòng đối với chuyện mình vừa không cẩn thận làm cô bị thương nhưng vừa nghe thấy cô nói muốn xuống lầu anh lập tức không chịu. Bàn tay ôm eo cô thật chặt không chịu buông.
“Không phải nói không ăn cơm, đi ngủ luôn sao?” Hình như là trừng phạt cô không giữ lời, anh há mồm không nhẹ không nặng cắn vào tai cô.
“Em nói anh có thể không ăn cơm, đi ngủ luôn nhưng bụng em đói, muốn ăn cơm......” Tư Mộ nháy mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, đưa tay nghĩ muốn cố gắng đẩy bàn tay anh ra.
“Nhưng em đi xuống ăn cơm làm sao anh ngủ?” Ngôn Mặc Bạch đưa tay tách hai chân cô vòng ngang eo anh, tư thế giống như chờ phát động.
Tư Mộ kẹp chặt chân không muốn anh được như ý nhưng cô càng kẹp chặt thì anh càng hưng phấn.
Nghĩ tới phía dưới còn ông Ngôn và bà Ngô, Tư Mộ liền gấp gáp, bọn họ vẫn còn tức giận chuyện thằng bé, nếu bọn họ gọi xuống ăn cơm mà không xuống không phải ông Ngôn càng giận hơn sao.
“Ngôn Mặc Bạch......Chồng yêu......Được rồi, em đồng ý anh, sau khi ăn cơm xong chúng ta về phòng ngủ có được không?” Tư Mộ thật sự sợ anh, không thể không giơ tay đầu hàng.
Thấy Ngôn Mặc Bạch há mồm còn muốn nói tiếp cái gì, Tư Mộ vội vàng nói: “Nếu như không đáp ứng, vậy xem như xong.”
Ngôn Mặc Bạch không muốn ép quá chặt, đến lúc đó cái gì cũng không có. Vì vậy miễn cưỡng gật đầu.
“Vậy bây giờ anh có muốn cùng em xuống ăn cơm không? Nếu không muốn buổi tối cũng sẽ không có người lấy đồ ăn cho anh.” Tư Mộ đứng dậy sửa sang quần áo đầu tóc. Mới vừa dây dưa với anh một lát, cả người xốc xếch. Nếu cứ như vậy đi xuống thật là không còn mặt mũi nhìn người khác.
Ngôn Mặc Bạch thầm nghĩ, nếu như anh không xuống nhất định cô sẽ mè nheo ở dưới rất khuya không lên, dứt khoát đi xuống cùng cô, như vậy nếu cô không chịu đi lên anh có thể trực tiếp xách cô lên.
“Ăn chứ! Không ăn tí nữa lấy sức đâu mà chơi em?” Ngôn Mặc Bạch chậm rãi lật người từ trên giường xuống, khẽ hôn môi Tư Mộ, sau đó sửa sang lại quần áo của mình
Tư Mộ tối sầm mặt.
“Khi nào thì con về công ty làm?” Trên bàn ăn, Ngôn Diệu Thiên vừa ôm cháu vừa như vô tình hỏi Ngôn Mặc Bạch.
“Ngày mai.” Ngôn Mặc Bạch uống canh, không chút để ý trả lời, ánh mắt không chớp liếc nhìn Tư Mộ.
Đang nhìn Tư Mộ từ từ múc từng muỗng cơm khiến anh bất mãn gõ bàn, khiến cho Ngôn Diệu Thiên bất mãn nhìn anh: “Con gõ bàn làm gì? Bảo Bảo cũng bị con hù sợ.”
Tư Mộ bị sặc, vội vàng uống một hớp canh.
Ngôn Mặc Bạch chu mỏ cúi đầu tiếp tục uống canh, ánh mắt hướng về phía Tư Mộ càng hung hăng hơn.
Tư Mộ vẫn tiếp tục từ từ ăn nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Ngôn Mặc Bạch thì vội vàng múc một miếng cơm to bỏ vào miệng.
Người này có cần phải nóng vội như vậy không chứ?
“Thằng bé sẽ ở với ba mấy ngày.......” Đã lâu rồi Ngôn Diệu Thiên chưa được gặp cháu, thật vất vả lắm mới về được nhà, ôm cháu mãi không chịu buông.
“Vậy làm phiền ba.” Ngôn Mặc Bạch ngẩng đầu hướng về phía ông Tiếu nở nụ cười rực rỡ, giống như một giây trước người có khuôn mặt đáng ghét không phải là anh.
Ngôn Diệu Thiên hừ hừ, tiếp tục ôm cháu.
Tư Mộ mặt nóng đỏ, cúi đầu múc cơm, hận không thể lập tức biến mất. Ông Ngôn khẽ hừ là có ý gì? Ngôn Mặc Bạch tích cực trả lời ông Ngôn như vậy làm gì, chỉ sợ người khác không biết chuyện anh định làm sao?
Tư Mộ khẽ chen vào một câu: “Nhưng buổi tối Bảo Bảo còn phải bú sữa.......”
“Cho nên cai sữa đi.” Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng nói sau đó buông chén nhìn Tư Mộ nói: “Dù sao em cũng không nhiều sữa lắm, cho con bú năm tháng đã không còn nhiều, cho thằng bé uống sữa bột là được rồi.”
Tư Mộ nắm chặt đôi đũa trong tay, nếu như không phải ông Ngôn cùng Bảo Bảo đang ở đây, cô hận không thể cầm đôi đũa trong tay cắm vào lỗ mũi anh.
Bảo Bảo mới năm tháng đã muốn cai sữa, hơn nữa thằng bé vừa mới xuất viện, vết thương chưa lành hẳn, sao có thể cai sữa chứ?
Còn nói sữa không nhiều lắm? Anh là một người ba vô sỉ không có lương tâm, lại có thể cùng con trai giành khẩu phần ăn.
“Chờ Bảo Bảo hoàn toàn hồi phục hãy cai sữa! Trước khi ngủ con cho thằng bé bú một lần là được, nếu vẫn chưa no, nửa đêm thằng bé tỉnh dậy ba sẽ cho nó uống sữa bột.” Ngôn Diệu Thiên cũng không ngẩng đầu, khẽ nói nhưng lời ông nói chính là mệnh lệnh.
Mà Ngôn Mặc Bạch cũng phải miễn cưỡng chấp nhận quyết định đó, vì vậy không tiếp tục ý kiến gì nữa, buông chén trên tay xuống, đứng dậy nhìn Tư Mộ ngồi bên cạnh vẫn cúi đầu ăn cơm: “Con ăn no rồi! Vợ à, lên lầu tìm giúp anh áo sơ mi để ở đâu, ngày mai anh cần phải mặc đi làm.”
Tư Mộ miệng đầy cơm, lúc này bị nghẹn, mặt đỏ lên.
Lấy cớ!
Người này lại đang phát tín hiệu!
Nhưng anh luôn bình tĩnh như vậy, nhu cầu rất cần thiết nhưng luôn tỏ ra nghiêm túc.
Còn mặt mũi nào mà nhìn ông Ngôn với Bảo Bảo chứ? Thật là vô sỉ!
Xem như Bảo Bảo còn nhỏ chưa hiểu chuyện nhưng trước mặt ông Ngôn lại tỏ ra hoang dâm vô đạo như vậy, điều này đối với người vừa nghỉ hưu giao công ty lại cho anh xử lý làm sao có thể yên tâm chứ?
“Mộ Mộ còn chưa ăn no, con gấp cái gì? Hơn nữa áo ngày mai mới mặc, chậm một chút tìm cho con cũng không muộn, con no nhưng Tư Mộ chưa no!” Ngôn Diệu Thiên vừa chơi với cháu vừa khẽ trách.
Ngôn Mặc Bạch hoàn toàn không để ý lời ông nói, anh chỉ khẽ nhìn Tư Mộ, cả người Tư Mộ khẽ run, lập tức buông chén xuống đứng dậy nói: “Con cũng ăn no rồi, đi thôi!”
Tư Mộ nói xong vội vã cúi đầu đi lên lầu.
Ngôn Mặc Bạch nghiêng đầu nói với ông Ngôn: “Tối nay cho thằng bé uống sữa bột đi!”
Ném lại một câu nói Ngôn Mặc Bạch liền đi lên lầu.
Tất cả đã chuẩn bị tốt, trong đầu đang suy nghĩ xem tối nay sẽ đặc sắc tuyệt vời thế nào, hoàn toàn không có chú ý ông Ngôn ở phía sau dựng râu trợn mắt cùng hừ lạnh.
Tư Mộ mới vừa vào cửa phòng chỉ nghe thấy tiếng bước chân theo sát phía sau, 1 giây trước còn cảm thán tối nay sẽ bị tổn thương nặng nề, 1 giây kế tiếp đã bị anh ôm lấy, trong nháy mắt, trời đất quay cuồng cô bị ném lên giường.
Mới vừa rồi vội vàng ăn nên cơm vẫn còn ở chỗ cổ họng, lúc này bị anh thô bạo ném như vậy, cả người run lên, thiếu chút nữa nôn hết cơm ra ngoài.
Nhìn Ngôn Mặc Bạch tà mị nhếch miệng, hình như một giây tiếp theo sẽ nhào lên, Tư Mộ biết tối nay không thể dừng cuộc chơi, vì vậy không làm kiêu. Vội vàng giơ tay la to: “Đừng làm loạn, em đi tắm đã.”
Ngôn Mặc Bạch sững sờ, sau đó cười: “Không vội, chúng ta làm một hiệp trước, người nóng rồi đi tắm cũng không muộn.”
Tư Mộ thừa dịp anh sửng sốt thì trở mình bò dậy: “Không! Em muốn tắm trước!” Nói xong muốn xuống giường bước vào phòng tắm.
Ngôn Mặc Bạch đưa tay ôm cô từ phía sau, cúi thấp đầu, cằm chống trên vai cô, đầu hơi chếch, miệng cắn lỗ tai cô, nhẹ nhàng thổi hơi: “Không phải muốn trốn tránh chứ?”
Cơ thể Tư Mộ mềm nhũn, giọng nói hơi run: “Em đâu có trốn tránh?Thật sự là đi tắm. Không phải anh nói tối nay em làm cho anh xem sao? Vậy anh phải nghe mọi lời em nói.”
Cô thật sự muốn trốn tránh nhưng có trốn cũng không được!
Mẹ kiếp anh nói muốn cô đem những điều đọc được trong sách cùng clip làm cho anh xem còn không bằng muốn cô chết!
Trong tiểu thuyết đều là giả, những tư thế kia đều có độ khó rất cao, sao cô có thể học được?
Chỉ nhớ rõ lúc nhìn thấy rất rung động cùng hưng phấn, nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay, đánh chết cô cũng không xem những cuốn sách cùng những đoạn clip kia.
Bây giờ phải ổn định Ngôn Mặc Bạch trước, trong đầu nghĩ lát nữa phải làm gì.
Hiển nhiên Ngôn Mặc Bạch nghe thấy những lời này liền hưng phấn, hoàn toàn không hoài nghi cô đang nói qua loa. Cười híp mắt ôm cô nói: “Vợ à, vậy anh giúp em tắm, tắm thật sạch sẽ.”
Tư Mộ khẽ run, vội vàng từ chối: “Không cần, em tự tắm.” Thấy Ngôn Mặc Bạch không có ý buông tay liền chủ động ôm mặt anh, hôn môi anh mới nói: “Đã nói là phải nghe mọi lời em nói. Nếu không em sẽ không đồng ý với anh.”
Lúc này Ngôn Mặc Bạch không thể không buông tay. Chỉ kiên trì bế cô vào phòng tắm còn nắm cằm cô hung hăng hôn một hồi lâu mới đẩy cô ra. Xoay người đi ra phòng tắm còn không quên dặn cô: “Vợ à, nhanh một chút, đừng để anh đợi quá lâu.”
Ngôn Mặc Bạch ở trong phòng hưng phấn xoay vài vòng, hận không thể ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa, sau đó nói với từng người mà anh gặp, anh hạnh phúc cùng hưng phấn thế nào khiến cho những người đó ghen tỵ!
Vì tiết kiệm thời gian, tránh cho sau khi cô tắm xong anh còn phải đi tắm, Ngôn Mặc Bạch dứt khoát cầm khăn tắm đi ra ngoài, sang phòng bên cạnh tắm.
Chờ sau khi anh tắm xong quay về phòng thì cửa nhà tắm vẫn còn đang đóng.
Ngôn Mặc Bạch nằm trên giường đợi một lát vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, lại chờ một lát, rốt cuộc không nhịn được, đứng dậy đi tới cửa phòng tắm, gõ cửa, cất giọng hỏi: “Vợ à, tắm xong chưa? Nhanh một chút.......”
Nghe giọng nói không thể chờ thêm được nữa của anh, Tư Mộ nằm ngâm mình trong bồn tắm ngập nước ấm cũng cảm thấy toát mồ hôi.
Cô không lên tiếng, Ngôn Mặc Bạch lại gõ cửa, hình như cô không gõ cửa thì anh sẽ đập cửa xông vào.
Tư Mộ vội vàng đứng lên, cầm khăn tắm bọc cơ thể lại. Cô còn chưa kịp trả lời thì Ngôn Mặc Bạch đã mở cửa đi vào. Nhưng không phải là đạp cửa. Đối với anh mà nói chuyện mở khóa chỉ là vấn đề nhỏ. Nếu như đạp cửa nhất định sẽ kinh động tới ông Ngôn ở dưới lầu, nếu như ông Ngôn đi lên thì sẽ không hay.
Tư Mộ thấy anh mở cửa đi vào liền kêu lên một tiếng sợ hãi, cả người bị anh nhấc lên vai, đi về phía giường ngủ giữa phòng.
“Ngôn Mặc Bạch, trước tiên anh đừng cử động......” Tư Mộ giơ tay đẩy anh.
“Em đã không chủ động mà anh còn không làm gì thì làm sao chúng ta làm gì được?” Ngôn Mặc Bạch khẽ hừ, thân trên lộ ra cơ ngực bền chắc, eo nhỏ cùng bùng sáu múi vô cùng bắt mắt.
Tư Mộ bị hấp dẫn bởi cơ thể đầy nam tính của anh, đờ đẫn một lúc mới bừng tỉnh, mà trong tích tắc trán anh đã cụng vào trán cô.
Thấy bộ dáng ngây dại của Tư Mộ, anh cười hả hê nói: “Sao vây? Có phải dáng người chồng em rất đẹp không?”
Thật rất tuyệt! Dù đã nhìn hai năm nhưng khi nhìn anh Tư Mộ vẫn phải chảy nước miếng. Trong lòng thầm nghĩ người mẫu quốc tế cũng chẳng được như vậy!
Vừa nghĩ tới người đàn ông có dáng người hấp dẫn như vậy là chồng mình, thú tính trong người Tư Mộ liền nổi dậy.
Lúc này nghe thấy những lời Ngôn Mặc Bạch nói cô liền khinh bỉ tự nhìn lại bản thân, chỉ là cơ thể cô bắt đầu rục rịch.
Có phải Ngôn Mặc Bạch đã dạy dỗ cô thành một người háo sắc hay không?
Khi Tư Mộ đè Ngôn Mặc Bạch lên giường, trong lòng cô không ngừng xuất hiện vấn đề này.
Được rồi, háo sắc thì háo sắc đí! Dù sao cũng là háo sắc chính chồng mình, không thiệt thòi! Hơn nữa dáng dấp chồng cô còn đẹp trai càng không thiệt thòi!
Cả buổi tối này rốt cuộc Tư Mộ cũng biết những cảnh hành động của nam nữa diễn viên trong truyện hoàn toàn không đúng bởi vì cô làm theo cách làm trong truyện nhưng hoàn toàn không có hiệu quả như trong tiểu thuyết miêu tả.
Cả buổi tối này rốt cuộc Ngôn Mặc Bạch biết thì ra vợ mình lại bạo lực như vậy, anh căn bản không cần dịu dàng. Giống như tối nay, anh buông chân buông tay ra thì mới biết tuyệt như thế nào.
Sáng ngày hôm sau, Tư Mộ mệt rã rời nằm trên giường, ngay trong giấc mơ vẫn còn lưu lại những tiếng rên. Mà Ngôn Mặc Bạch tinh thần sảng khoái rời giường chuẩn bị đi làm.
Nghe tiếng rên của Tư Mộ, anh nhếch miệng đi tới bên giường, cúi đầu hôn một cái hơn nữa trong đầu còn tính toán xem tối nay có thể làm thêm một lần nữa không.
Tư Mộ ngủ tới trưa mới dậy, đỡ eo đi xuống thì thấy Ngôn Diệu Thiên đang ôm Bảo Bảo đút cháo cho thằng bé.
Tư Mộ vội vàng buông bàn tay đang đỡ eo xuống, đứng thẳng đi tới, mặt hơi hồng, cô cười hỏi: “Ba, tối hôm qua Bảo Bảo có làm ba mất ngủ hay không?”
Ngôn Diệu Thiên ôm cháu, cười híp mắt khẽ xoa đầu cháu trai bảo bối nói: “Làm gì có làm ba mất ngủ? Bảo Bảo nhà chúng ta rất ngoan......”
Đây chính là bảo bối của nhà bọn họ, ông trong ngóng mãi, yêu còn chưa hết làm sao có thể làm ảnh hưởng ông chứ? Xem như làm ông ảnh hưởng thì sao chứ? Ông cũng vui!
Tư Mộ đứng một bên khóe miệng giật giật, sau đó đi vào phòng bếp ăn cơm với bà Ngô.
Cả tối Bảo Bảo không ngủ cùng mẹ, cũng không phải không khóc nhưng khóc một lát vẫn không thấy mẹ tới dỗ liền ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
Bây giờ nhìn thấy mẹ cậu bé mím miệng chuẩn bị khóc nhưng ông nội vẫn luôn chơi đùa với cậu bé nên Bảo Bảo chỉ hừ hừ mấy tiếng liền để cho ông nội đút cháo cho ăn.
Mấy ngày sau, Cố Khuynh tới kiểm tra sức khỏe cho Bảo Bảo nói có thể đến bệnh viện cắt chỉ.
Ngôn Mặc Bạch có cuộc họp quan trọng ở công ty nên không đi được, Tư Mộ một mình đưa Bảo Bảo đến bệnh viện, vừa đúng lúc Diệp Nham cũng đưa con trai đi cắt chỉ.
Lúc hai người gặp mặt Tư Mộ chỉ khẽ gật đầu một cái như chào hỏi.
Lúc ấy Tư Mộ nghĩ tới muốn nhận con trai Diệp Nham làm con nuôi quả thực có chút không ổn.
Cô đã gả cho Ngôn Mặc Bạch hơn nữa còn rất thương yêu nhau. Cuộc sống khó có thể gặp được một người chồng như vậy, có thể có được tình yêu như vậy là cô may mắn, cuộc sống bây giờ yên bình mà hạnh phúc, cô nên biết quý trọng hiện tại.
Nếu như lại quá gần gũi với Diệp Nham nhất định Ngôn Mặc Bạch sẽ rất khó chịu.
Sau khi hủy cuộc hẹn bên ngoài, Tư Mộ gọi điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch nói anh tan làm đến Thu Ý, cô cùng con trai sẽ ở Thu Ý chờ anh đến cùng nhau ăn cơm.
Khi Tư Mộ đến Thu Ý, vừa mới xuống xe liền nhìn thấy một người đàn ông nước ngoài rất đẹp trai.
“Ah...Tiểu công chúa Mộ Mộ của anh, đã lâu không gặp!” Người đàn ông đó bước về hướng Tư Mộ, giang hai tay liền chuẩn bị ôm cô.
Tư Mộ sửng sốt, ôm chặt con trai trong tay, đứng trơ ngay đó.
Tại sao lại là anh ta? Nhưng cô thật sự không biết anh ta!
Tiểu công chúa Mộ Mộ của anh!
Oh, Nổi hết da gà!
Ngôn Mặc Bạch vừa tránh sự công kích của cô vừa lui về phía sau, hai người quấn lấy nhau, bất tri bất giác đã đến bên giường, lúc Tư Mộ đánh anh, Ngôn Mặc Bạch ngửa ra sau, ngã xuống giường mà Tư Mộ cũng thuận lợi đè trên người anh, tư thế cực kỳ phản cảm.
Khi Tư Mộ nằm trên người anh thì bên tai nghe thấy anh khẽ cười, cô có thể cảm thấy rõ ràng lồng ngực anh hơi chấn động.
Sau khi xoay chuyển, Tư Mộ bối rối một lúc mới phản ứng được. Tay chân vội quơ lung tung muốn từ trườn xuống khỏi người anh nhưng Ngôn Mặc Bạch đưa tay ôm chặt hông cô, khống chế cả người cô, còn khẽ dùng dùng sức nhấc người cô nằm lên người mình.
Cảm thấy nơi nhạy cảm của anh càng ngày càng cương cứng chạm vào người mình, Tư Mộ khinh bỉ nhìn Ngôn mặc Bạch, giùng giằng muốn đứng dậy.
Nhưng càng giãy giụa lại càng thấy nguy hiểm đang tới gần.
Khi cô cảm thấy bụng bị một vật nóng rực chạm vào thì cô không thể lui được nữa. Tay của anh giống như một vòng sắt, giam lỏng cô ở bên trong.
“Vợ à, mấy hôm trước em đã đồng ý anh cái gì?” Giọng nói khàn khàn mê hồn của Ngôn Mặc Bạch vang lên, chỉ nhìn đôi môi của anh đã khiến cô mất hồn.
Tư Mộ trố to mắt, não bắt đầu hoạt động, mờ mịt hỏi: “Đồng ý anh cái gì?”
“Em nói sau khi về nhà sẽ đem những thứ học được trên sách và clip làm cho anh xem?” Bàn tay Ngôn Mặc Bạch vuốt nhẹ eo cô.
Tư Mộ rất sợ nhột hơn nữa eo là nơi mẫn cảm nhất của cô, lúc này bị anh khẽ vuốt như vậy khiến cả người cô run lên. Nhấc cơ thể tránh né bàn tay anh, nhưng càng uốn éo, càng muốn tránh ngược lại là cô chủ động chui vào miệng hùm.
Đôi mắt Ngôn Mặc Bạch đen láy, hơi thở nguy hiểm phả ra.
Tư Mộ nuốt nước miếng nhìn Ngôn Mặc Bạch nói: “Nhưng bây giờ chưa tới giờ đi ngủ......Chúng ta vẫn chưa ăn cơm tối......”
“Bây giờ trời đã tối......Trước khi ăn tối, anh muốn nếm thử mùi vị của em một chút......” Ngôn Mặc Bạch nói, tay kéo đầu cô xuống, miệng bắt chính xác đôi môi cô, tùy ý hôn.
Tư Mộ giãy giụa phản kháng sau đó là ưỡm ờ hưởng thụ, đôi mắt mê đắm, đầu óc trống rỗng.
Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, việc không hay xảy ra, dĩ nhiên không phải là ám hiệu gì, tuy nhiên đó là âm thanh có lực vô cùng lớn, cắt đứt động tác của hai người trong phòng.
Ngôn Mặc Bạch buông Tư Mộ ra, tối sầm mặt trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Anh hoài nghi nếu cứ bị như vậy mấy lần không biết anh có bị liệt dương không?
Ngoài cửa tiếng bà Ngô vang lên: “Cậu chủ, cô chủ, ăn cơm!”
Tư Mộ lo lắng người ở ngoài cửa nghe thấy được động tĩnh bên trong, biết bọn họ đang làm gì, liền cố gắng kiềm chế hô hấp.
Ngôn Mặc Bạch ngu sao mà không bình tĩnh trả lời,, đưa tay nắm bả vai Tư Mộ, giọng buồn buồn: “Tôi không đói, bây giờ tôi không muốn ăn, tôi muốn ngủ!” Giọng nói giống như một đứa trẻ đang làm nũng.
Vốn dĩ Tư Mộ giận anh nhưng nghe thấy giọng điệu anh như vậy liền cười: “Anh không đói thì đừng ăn, đi ngủ đi. Em sẽ thay anh nói với ba.”
Nói xong chống tay chuẩn bị đứng dậy lại bị Ngôn Mặc Bạch kéo lại, lại ngã trên người anh, cằm vừa đúng nằm trên xương quai xanh, cô đau muốn khóc.
Tư Mộ nước mắt lưng tròng ngẩng đầu, Ngôn Mặc Bạch đau lòng giúp cô xoa cằm, vội vàng hôn mặt cô, giống như đang dụ dỗ một đứa trẻ.
“Anh buông tay ra, em muốn xuống ăn cơm!” Tư Mộ đẩy anh ra.
Ngôn Mặc Bạch cảm thấy đau lòng đối với chuyện mình vừa không cẩn thận làm cô bị thương nhưng vừa nghe thấy cô nói muốn xuống lầu anh lập tức không chịu. Bàn tay ôm eo cô thật chặt không chịu buông.
“Không phải nói không ăn cơm, đi ngủ luôn sao?” Hình như là trừng phạt cô không giữ lời, anh há mồm không nhẹ không nặng cắn vào tai cô.
“Em nói anh có thể không ăn cơm, đi ngủ luôn nhưng bụng em đói, muốn ăn cơm......” Tư Mộ nháy mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, đưa tay nghĩ muốn cố gắng đẩy bàn tay anh ra.
“Nhưng em đi xuống ăn cơm làm sao anh ngủ?” Ngôn Mặc Bạch đưa tay tách hai chân cô vòng ngang eo anh, tư thế giống như chờ phát động.
Tư Mộ kẹp chặt chân không muốn anh được như ý nhưng cô càng kẹp chặt thì anh càng hưng phấn.
Nghĩ tới phía dưới còn ông Ngôn và bà Ngô, Tư Mộ liền gấp gáp, bọn họ vẫn còn tức giận chuyện thằng bé, nếu bọn họ gọi xuống ăn cơm mà không xuống không phải ông Ngôn càng giận hơn sao.
“Ngôn Mặc Bạch......Chồng yêu......Được rồi, em đồng ý anh, sau khi ăn cơm xong chúng ta về phòng ngủ có được không?” Tư Mộ thật sự sợ anh, không thể không giơ tay đầu hàng.
Thấy Ngôn Mặc Bạch há mồm còn muốn nói tiếp cái gì, Tư Mộ vội vàng nói: “Nếu như không đáp ứng, vậy xem như xong.”
Ngôn Mặc Bạch không muốn ép quá chặt, đến lúc đó cái gì cũng không có. Vì vậy miễn cưỡng gật đầu.
“Vậy bây giờ anh có muốn cùng em xuống ăn cơm không? Nếu không muốn buổi tối cũng sẽ không có người lấy đồ ăn cho anh.” Tư Mộ đứng dậy sửa sang quần áo đầu tóc. Mới vừa dây dưa với anh một lát, cả người xốc xếch. Nếu cứ như vậy đi xuống thật là không còn mặt mũi nhìn người khác.
Ngôn Mặc Bạch thầm nghĩ, nếu như anh không xuống nhất định cô sẽ mè nheo ở dưới rất khuya không lên, dứt khoát đi xuống cùng cô, như vậy nếu cô không chịu đi lên anh có thể trực tiếp xách cô lên.
“Ăn chứ! Không ăn tí nữa lấy sức đâu mà chơi em?” Ngôn Mặc Bạch chậm rãi lật người từ trên giường xuống, khẽ hôn môi Tư Mộ, sau đó sửa sang lại quần áo của mình
Tư Mộ tối sầm mặt.
“Khi nào thì con về công ty làm?” Trên bàn ăn, Ngôn Diệu Thiên vừa ôm cháu vừa như vô tình hỏi Ngôn Mặc Bạch.
“Ngày mai.” Ngôn Mặc Bạch uống canh, không chút để ý trả lời, ánh mắt không chớp liếc nhìn Tư Mộ.
Đang nhìn Tư Mộ từ từ múc từng muỗng cơm khiến anh bất mãn gõ bàn, khiến cho Ngôn Diệu Thiên bất mãn nhìn anh: “Con gõ bàn làm gì? Bảo Bảo cũng bị con hù sợ.”
Tư Mộ bị sặc, vội vàng uống một hớp canh.
Ngôn Mặc Bạch chu mỏ cúi đầu tiếp tục uống canh, ánh mắt hướng về phía Tư Mộ càng hung hăng hơn.
Tư Mộ vẫn tiếp tục từ từ ăn nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Ngôn Mặc Bạch thì vội vàng múc một miếng cơm to bỏ vào miệng.
Người này có cần phải nóng vội như vậy không chứ?
“Thằng bé sẽ ở với ba mấy ngày.......” Đã lâu rồi Ngôn Diệu Thiên chưa được gặp cháu, thật vất vả lắm mới về được nhà, ôm cháu mãi không chịu buông.
“Vậy làm phiền ba.” Ngôn Mặc Bạch ngẩng đầu hướng về phía ông Tiếu nở nụ cười rực rỡ, giống như một giây trước người có khuôn mặt đáng ghét không phải là anh.
Ngôn Diệu Thiên hừ hừ, tiếp tục ôm cháu.
Tư Mộ mặt nóng đỏ, cúi đầu múc cơm, hận không thể lập tức biến mất. Ông Ngôn khẽ hừ là có ý gì? Ngôn Mặc Bạch tích cực trả lời ông Ngôn như vậy làm gì, chỉ sợ người khác không biết chuyện anh định làm sao?
Tư Mộ khẽ chen vào một câu: “Nhưng buổi tối Bảo Bảo còn phải bú sữa.......”
“Cho nên cai sữa đi.” Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng nói sau đó buông chén nhìn Tư Mộ nói: “Dù sao em cũng không nhiều sữa lắm, cho con bú năm tháng đã không còn nhiều, cho thằng bé uống sữa bột là được rồi.”
Tư Mộ nắm chặt đôi đũa trong tay, nếu như không phải ông Ngôn cùng Bảo Bảo đang ở đây, cô hận không thể cầm đôi đũa trong tay cắm vào lỗ mũi anh.
Bảo Bảo mới năm tháng đã muốn cai sữa, hơn nữa thằng bé vừa mới xuất viện, vết thương chưa lành hẳn, sao có thể cai sữa chứ?
Còn nói sữa không nhiều lắm? Anh là một người ba vô sỉ không có lương tâm, lại có thể cùng con trai giành khẩu phần ăn.
“Chờ Bảo Bảo hoàn toàn hồi phục hãy cai sữa! Trước khi ngủ con cho thằng bé bú một lần là được, nếu vẫn chưa no, nửa đêm thằng bé tỉnh dậy ba sẽ cho nó uống sữa bột.” Ngôn Diệu Thiên cũng không ngẩng đầu, khẽ nói nhưng lời ông nói chính là mệnh lệnh.
Mà Ngôn Mặc Bạch cũng phải miễn cưỡng chấp nhận quyết định đó, vì vậy không tiếp tục ý kiến gì nữa, buông chén trên tay xuống, đứng dậy nhìn Tư Mộ ngồi bên cạnh vẫn cúi đầu ăn cơm: “Con ăn no rồi! Vợ à, lên lầu tìm giúp anh áo sơ mi để ở đâu, ngày mai anh cần phải mặc đi làm.”
Tư Mộ miệng đầy cơm, lúc này bị nghẹn, mặt đỏ lên.
Lấy cớ!
Người này lại đang phát tín hiệu!
Nhưng anh luôn bình tĩnh như vậy, nhu cầu rất cần thiết nhưng luôn tỏ ra nghiêm túc.
Còn mặt mũi nào mà nhìn ông Ngôn với Bảo Bảo chứ? Thật là vô sỉ!
Xem như Bảo Bảo còn nhỏ chưa hiểu chuyện nhưng trước mặt ông Ngôn lại tỏ ra hoang dâm vô đạo như vậy, điều này đối với người vừa nghỉ hưu giao công ty lại cho anh xử lý làm sao có thể yên tâm chứ?
“Mộ Mộ còn chưa ăn no, con gấp cái gì? Hơn nữa áo ngày mai mới mặc, chậm một chút tìm cho con cũng không muộn, con no nhưng Tư Mộ chưa no!” Ngôn Diệu Thiên vừa chơi với cháu vừa khẽ trách.
Ngôn Mặc Bạch hoàn toàn không để ý lời ông nói, anh chỉ khẽ nhìn Tư Mộ, cả người Tư Mộ khẽ run, lập tức buông chén xuống đứng dậy nói: “Con cũng ăn no rồi, đi thôi!”
Tư Mộ nói xong vội vã cúi đầu đi lên lầu.
Ngôn Mặc Bạch nghiêng đầu nói với ông Ngôn: “Tối nay cho thằng bé uống sữa bột đi!”
Ném lại một câu nói Ngôn Mặc Bạch liền đi lên lầu.
Tất cả đã chuẩn bị tốt, trong đầu đang suy nghĩ xem tối nay sẽ đặc sắc tuyệt vời thế nào, hoàn toàn không có chú ý ông Ngôn ở phía sau dựng râu trợn mắt cùng hừ lạnh.
Tư Mộ mới vừa vào cửa phòng chỉ nghe thấy tiếng bước chân theo sát phía sau, 1 giây trước còn cảm thán tối nay sẽ bị tổn thương nặng nề, 1 giây kế tiếp đã bị anh ôm lấy, trong nháy mắt, trời đất quay cuồng cô bị ném lên giường.
Mới vừa rồi vội vàng ăn nên cơm vẫn còn ở chỗ cổ họng, lúc này bị anh thô bạo ném như vậy, cả người run lên, thiếu chút nữa nôn hết cơm ra ngoài.
Nhìn Ngôn Mặc Bạch tà mị nhếch miệng, hình như một giây tiếp theo sẽ nhào lên, Tư Mộ biết tối nay không thể dừng cuộc chơi, vì vậy không làm kiêu. Vội vàng giơ tay la to: “Đừng làm loạn, em đi tắm đã.”
Ngôn Mặc Bạch sững sờ, sau đó cười: “Không vội, chúng ta làm một hiệp trước, người nóng rồi đi tắm cũng không muộn.”
Tư Mộ thừa dịp anh sửng sốt thì trở mình bò dậy: “Không! Em muốn tắm trước!” Nói xong muốn xuống giường bước vào phòng tắm.
Ngôn Mặc Bạch đưa tay ôm cô từ phía sau, cúi thấp đầu, cằm chống trên vai cô, đầu hơi chếch, miệng cắn lỗ tai cô, nhẹ nhàng thổi hơi: “Không phải muốn trốn tránh chứ?”
Cơ thể Tư Mộ mềm nhũn, giọng nói hơi run: “Em đâu có trốn tránh?Thật sự là đi tắm. Không phải anh nói tối nay em làm cho anh xem sao? Vậy anh phải nghe mọi lời em nói.”
Cô thật sự muốn trốn tránh nhưng có trốn cũng không được!
Mẹ kiếp anh nói muốn cô đem những điều đọc được trong sách cùng clip làm cho anh xem còn không bằng muốn cô chết!
Trong tiểu thuyết đều là giả, những tư thế kia đều có độ khó rất cao, sao cô có thể học được?
Chỉ nhớ rõ lúc nhìn thấy rất rung động cùng hưng phấn, nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay, đánh chết cô cũng không xem những cuốn sách cùng những đoạn clip kia.
Bây giờ phải ổn định Ngôn Mặc Bạch trước, trong đầu nghĩ lát nữa phải làm gì.
Hiển nhiên Ngôn Mặc Bạch nghe thấy những lời này liền hưng phấn, hoàn toàn không hoài nghi cô đang nói qua loa. Cười híp mắt ôm cô nói: “Vợ à, vậy anh giúp em tắm, tắm thật sạch sẽ.”
Tư Mộ khẽ run, vội vàng từ chối: “Không cần, em tự tắm.” Thấy Ngôn Mặc Bạch không có ý buông tay liền chủ động ôm mặt anh, hôn môi anh mới nói: “Đã nói là phải nghe mọi lời em nói. Nếu không em sẽ không đồng ý với anh.”
Lúc này Ngôn Mặc Bạch không thể không buông tay. Chỉ kiên trì bế cô vào phòng tắm còn nắm cằm cô hung hăng hôn một hồi lâu mới đẩy cô ra. Xoay người đi ra phòng tắm còn không quên dặn cô: “Vợ à, nhanh một chút, đừng để anh đợi quá lâu.”
Ngôn Mặc Bạch ở trong phòng hưng phấn xoay vài vòng, hận không thể ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa, sau đó nói với từng người mà anh gặp, anh hạnh phúc cùng hưng phấn thế nào khiến cho những người đó ghen tỵ!
Vì tiết kiệm thời gian, tránh cho sau khi cô tắm xong anh còn phải đi tắm, Ngôn Mặc Bạch dứt khoát cầm khăn tắm đi ra ngoài, sang phòng bên cạnh tắm.
Chờ sau khi anh tắm xong quay về phòng thì cửa nhà tắm vẫn còn đang đóng.
Ngôn Mặc Bạch nằm trên giường đợi một lát vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, lại chờ một lát, rốt cuộc không nhịn được, đứng dậy đi tới cửa phòng tắm, gõ cửa, cất giọng hỏi: “Vợ à, tắm xong chưa? Nhanh một chút.......”
Nghe giọng nói không thể chờ thêm được nữa của anh, Tư Mộ nằm ngâm mình trong bồn tắm ngập nước ấm cũng cảm thấy toát mồ hôi.
Cô không lên tiếng, Ngôn Mặc Bạch lại gõ cửa, hình như cô không gõ cửa thì anh sẽ đập cửa xông vào.
Tư Mộ vội vàng đứng lên, cầm khăn tắm bọc cơ thể lại. Cô còn chưa kịp trả lời thì Ngôn Mặc Bạch đã mở cửa đi vào. Nhưng không phải là đạp cửa. Đối với anh mà nói chuyện mở khóa chỉ là vấn đề nhỏ. Nếu như đạp cửa nhất định sẽ kinh động tới ông Ngôn ở dưới lầu, nếu như ông Ngôn đi lên thì sẽ không hay.
Tư Mộ thấy anh mở cửa đi vào liền kêu lên một tiếng sợ hãi, cả người bị anh nhấc lên vai, đi về phía giường ngủ giữa phòng.
“Ngôn Mặc Bạch, trước tiên anh đừng cử động......” Tư Mộ giơ tay đẩy anh.
“Em đã không chủ động mà anh còn không làm gì thì làm sao chúng ta làm gì được?” Ngôn Mặc Bạch khẽ hừ, thân trên lộ ra cơ ngực bền chắc, eo nhỏ cùng bùng sáu múi vô cùng bắt mắt.
Tư Mộ bị hấp dẫn bởi cơ thể đầy nam tính của anh, đờ đẫn một lúc mới bừng tỉnh, mà trong tích tắc trán anh đã cụng vào trán cô.
Thấy bộ dáng ngây dại của Tư Mộ, anh cười hả hê nói: “Sao vây? Có phải dáng người chồng em rất đẹp không?”
Thật rất tuyệt! Dù đã nhìn hai năm nhưng khi nhìn anh Tư Mộ vẫn phải chảy nước miếng. Trong lòng thầm nghĩ người mẫu quốc tế cũng chẳng được như vậy!
Vừa nghĩ tới người đàn ông có dáng người hấp dẫn như vậy là chồng mình, thú tính trong người Tư Mộ liền nổi dậy.
Lúc này nghe thấy những lời Ngôn Mặc Bạch nói cô liền khinh bỉ tự nhìn lại bản thân, chỉ là cơ thể cô bắt đầu rục rịch.
Có phải Ngôn Mặc Bạch đã dạy dỗ cô thành một người háo sắc hay không?
Khi Tư Mộ đè Ngôn Mặc Bạch lên giường, trong lòng cô không ngừng xuất hiện vấn đề này.
Được rồi, háo sắc thì háo sắc đí! Dù sao cũng là háo sắc chính chồng mình, không thiệt thòi! Hơn nữa dáng dấp chồng cô còn đẹp trai càng không thiệt thòi!
Cả buổi tối này rốt cuộc Tư Mộ cũng biết những cảnh hành động của nam nữa diễn viên trong truyện hoàn toàn không đúng bởi vì cô làm theo cách làm trong truyện nhưng hoàn toàn không có hiệu quả như trong tiểu thuyết miêu tả.
Cả buổi tối này rốt cuộc Ngôn Mặc Bạch biết thì ra vợ mình lại bạo lực như vậy, anh căn bản không cần dịu dàng. Giống như tối nay, anh buông chân buông tay ra thì mới biết tuyệt như thế nào.
Sáng ngày hôm sau, Tư Mộ mệt rã rời nằm trên giường, ngay trong giấc mơ vẫn còn lưu lại những tiếng rên. Mà Ngôn Mặc Bạch tinh thần sảng khoái rời giường chuẩn bị đi làm.
Nghe tiếng rên của Tư Mộ, anh nhếch miệng đi tới bên giường, cúi đầu hôn một cái hơn nữa trong đầu còn tính toán xem tối nay có thể làm thêm một lần nữa không.
Tư Mộ ngủ tới trưa mới dậy, đỡ eo đi xuống thì thấy Ngôn Diệu Thiên đang ôm Bảo Bảo đút cháo cho thằng bé.
Tư Mộ vội vàng buông bàn tay đang đỡ eo xuống, đứng thẳng đi tới, mặt hơi hồng, cô cười hỏi: “Ba, tối hôm qua Bảo Bảo có làm ba mất ngủ hay không?”
Ngôn Diệu Thiên ôm cháu, cười híp mắt khẽ xoa đầu cháu trai bảo bối nói: “Làm gì có làm ba mất ngủ? Bảo Bảo nhà chúng ta rất ngoan......”
Đây chính là bảo bối của nhà bọn họ, ông trong ngóng mãi, yêu còn chưa hết làm sao có thể làm ảnh hưởng ông chứ? Xem như làm ông ảnh hưởng thì sao chứ? Ông cũng vui!
Tư Mộ đứng một bên khóe miệng giật giật, sau đó đi vào phòng bếp ăn cơm với bà Ngô.
Cả tối Bảo Bảo không ngủ cùng mẹ, cũng không phải không khóc nhưng khóc một lát vẫn không thấy mẹ tới dỗ liền ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
Bây giờ nhìn thấy mẹ cậu bé mím miệng chuẩn bị khóc nhưng ông nội vẫn luôn chơi đùa với cậu bé nên Bảo Bảo chỉ hừ hừ mấy tiếng liền để cho ông nội đút cháo cho ăn.
Mấy ngày sau, Cố Khuynh tới kiểm tra sức khỏe cho Bảo Bảo nói có thể đến bệnh viện cắt chỉ.
Ngôn Mặc Bạch có cuộc họp quan trọng ở công ty nên không đi được, Tư Mộ một mình đưa Bảo Bảo đến bệnh viện, vừa đúng lúc Diệp Nham cũng đưa con trai đi cắt chỉ.
Lúc hai người gặp mặt Tư Mộ chỉ khẽ gật đầu một cái như chào hỏi.
Lúc ấy Tư Mộ nghĩ tới muốn nhận con trai Diệp Nham làm con nuôi quả thực có chút không ổn.
Cô đã gả cho Ngôn Mặc Bạch hơn nữa còn rất thương yêu nhau. Cuộc sống khó có thể gặp được một người chồng như vậy, có thể có được tình yêu như vậy là cô may mắn, cuộc sống bây giờ yên bình mà hạnh phúc, cô nên biết quý trọng hiện tại.
Nếu như lại quá gần gũi với Diệp Nham nhất định Ngôn Mặc Bạch sẽ rất khó chịu.
Sau khi hủy cuộc hẹn bên ngoài, Tư Mộ gọi điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch nói anh tan làm đến Thu Ý, cô cùng con trai sẽ ở Thu Ý chờ anh đến cùng nhau ăn cơm.
Khi Tư Mộ đến Thu Ý, vừa mới xuống xe liền nhìn thấy một người đàn ông nước ngoài rất đẹp trai.
“Ah...Tiểu công chúa Mộ Mộ của anh, đã lâu không gặp!” Người đàn ông đó bước về hướng Tư Mộ, giang hai tay liền chuẩn bị ôm cô.
Tư Mộ sửng sốt, ôm chặt con trai trong tay, đứng trơ ngay đó.
Tại sao lại là anh ta? Nhưng cô thật sự không biết anh ta!
Tiểu công chúa Mộ Mộ của anh!
Oh, Nổi hết da gà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.