Hào Môn Quyền Thế Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ
Chương 205: Chương 169.3
Lương Thần Nhất Dạ
14/10/2017
Editor: bangthan87
Vào phòng, vừa đóng cửa, Ngôn Mặc Bạch thì vẻ mặt không vui ngược lại lên giường, làm ra tiếng động khiến Tư Mộ hết hồn. Nhưng bạn nhỏ Ngôn Dự này ngược lại lớn gan, chẳng những không có bị hù dọa, thấy cha mình ngã xuống, còn cười ha hả. .
"Anh không thể làm nhỏ nhẹ một chút được sao?" Tư Mộ vốn ôm cục cưng chuẩn bị vào phòng tăm cho nó, vừa đi đến cửa phòng tắm, thì sau lưng lại vang lên tiếng động lớn. Mặc dù giường này chất lượng rất tốt, mềm nhẹ, nhưng mà người anh to lớn như vậy ngã xuống, khó tránh sẽ vang ra tiếng động lớn. Cửa sổ lại mở, nếu tiếng động vang đến cách vách, bị người nghe xong, còn không bị nghĩ xấu sao
"Anh không vui!" Ngôn Mặc Bạch còn lâu mới trông nom có bị người khác thấy hay không. Anh nằm trên giường lăn lộn mấy vòng, tay hung hăng đập đạp trên giưpngf
Tư Mộ có chút đau đầu nhìn anh, "Em tắm cho cục cưng trước rồi dỗ dành nó ngủ." Nói xong cũng ôm đứa nhỏ đi vào buồng tắm.
Ngôn Mặc Bạch bực bội lại lộn mấy vòng, chỉ thấy Tư Mộ lại từ cửa phòng tắm thò ra cái đầu đi ra, nhìn Ngôn Mặc Bạch trên giường, nháy mắt, nói: "Trước khi cục cưng ngủ, tốt nhất anh nên tắm rửa sạch sẽ ở trên giường chờ em."
Ngôn Mặc Bạch mới vừa rồi còn như bị liệt ỉu xìu, thoáng cái thì biến thành cây đại thụ gặp mưa rào sáng sớm, tinh thần tràn trề sức sống, sinh cơ dạt dào.
"Tuân mệnh, bà xã đại nhân!" Chỉ là một giây, Tư Mộ nói dứt lời còn chưa kịp rụt đầu vào trong phòng tắm, chỉ thấy Ngôn Mặc Bạch như có LĂng Ba Vi Bộ chạy đến trước mặt cô, đưa tay bưng lấy đầu của cô, hung hăng hôn cô một cái, vui rạo rực mà nói.
Tư Mộ ngược lại bị anh hù sợ, một lúc sau mới bừng tỉnh, liếc anh một cái, đưa cục cưng vào phòng tắm.
Ngôn Mặc Bạch phải đi đến gian phòng của Lệ Họa bên cạnh tắm.
Lệ Hỏa cũng không có con gái, ở trong phòng một mình. Bởi vì anh ta là thụ hạ của Ngôn Mặc Bạch, cho nên gần đây được xếp đặt ở bên cạnh phòng của Ngôn Mặc Bạch.
Lúc Lệ Hỏa trông thấy Ngôn Mặc Bạch lại đây gõ cửa phòng anh, liếc qua liếc lại kinh ngạc, bất quá anh nghĩ chắc lão đại qua là có chuyện muốn thương lượng với anh ta, liền không nghĩ ngợi nhiều, mời Ngôn Mặc Bạch đi vào. Nhưng mà đến khi nhìn thấy quần áo sạch trong tay Ngôn Mặc Bạch thì Lệ Hỏa bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.
Lão đại đã bị gì rồi?
Chẳng lẽ là bị chị dâu đuổi ra ngoài sao?
Nhưng mà nhìn sắc mặt của lảo đại thì không phải nha?
Bình thường lão đại cùng chị dâu giận dõi thì mặt đằng đằng sát khí, cho dù cách ly rất xa, đều có thể cảm nhận được.
Hiện tại trên mặt lão đại tràn đài sinh lực, nhìn kiểu gì cũng đều tràn đầy hơi thở mùa xuân, không giấu được xuân sắc, hoàn toàn không có khả năng bị chị dâu đuổi ra ngoài
"Cậu tiếp tục chơi máy tính đi." Ngôn Mặc Bạch lúc tiến vào, Lệ Hỏa đang chơi trò chơi trên máy tính, màn hình hướng ra ngoài.
Lệ Hỏa có chút chột dạ nuốt nước miếng một cái, nhìn Ngôn Mặc Bạch nói: "Lão đại, anh có chuyện gì.. Cứ nói đi, tôi cũng không bận chơi..."
Đây là chuyện gì xảy ra chứu?
Lệ Hỏa có chút không hiểu nổi xảy ra chuyện chì, anh cũng không thể để lão đại trong phòng rồi tiếp tục chơi game?
Ngôn Mặc Bạch liếc Lệ Hỏa, ôm quần áo đi vào phòng tắm.
Lúc cửa phòng tắm đóng lại, Lệ Hỏa mắt chữ A mồm chữ O, sững sờ đứng một phút đồng hồ, lập tức chạy đến trước máy vi tính, nói với Tiểu Cửu đang cùng chơi trò chơi: "Huynh đệ huynh đệ cứu mệnh với! nếu cậu đang trên giường không thấy tin tức thì sẽ tạm tha, nếu cậu nhanh chóng qua đây cứu mạng nha.”
Tiểu Trang cũng đồng thời nhận được cái tin này.
Trò chơi này là bọn hắn nghiên cứu, vì đề cao huấn luyện quân sự, bồi dưỡng kinh nghiệm thực chiến, ba người cùng nhau chơi đùa, bất quá bây giờ chỉ là khảo nghiệm, trò chơi vẫn chưa có phát hành.
Thừa dịp các nữ nhân đều dang tắm rửa, ba người liền mở ra máy vi tính chơi đùa.
Lệ Hỏa bên này vừa đưa tin, Tiểu Cửu cùng Tiểu Trang ở bên kia mặt một chút, về đích thông tin. Nhưng đều là ngắn gọn một cái dấu hỏi.
Lệ Hỏa răng rắc đánh một dòng chữ qua: "Lão đại mặt mũi tràn đầy xuân sắc cầm quần áo đến phòng tôi tắm rửa... Phải làm sao đây a phải làm sao đây?"
Tiểu Cửu: "..."
Tiểu Trang: "!"
Mẹ nó!
Lệ hỏa văng tục, biết ngay hai người bên kia chắc chắc đang làm việc riêng rồi, ngay cả đánh chữ công phu đều không có, trực tiếp đơn giản đến đây cái ký hiệu.
Anh ta trước còn vò đầu vứt tai vài vòng, cào vỡ đầu cũng nghĩ không ra lão đại đang muốn làm chuyện gì, càng không biết nên làm sao bây giờ.
Cửa phòng tắm lại mở ra, Ngôn Mặc Bạch mặc áo choàng tắm, tóc ướt nhẹp từ buồng tắm đi ra, bên cạnh cầm khăn lau tóc, bên cạnh hướng Lệ Hỏa bên này đi tới.
Lệ Hỏa vốn là trong lòng hoảng loạn, lần này thấy bộ dáng của lão đại đến cạnh anh ta, càng làm cho chân anh ta mềm suýt chút nữa rơi trên mặt đất.
Lệ Hỏa vịn ghế sô pha xém ngã ngồi trên ghế, một tay nắm thật chặt quần , lòng bàn tay ướt đãm cả quần, một tay lại giả vờ làm bình tĩnh vô sự tùy ý khoát lên máy vi tính trên bàn phím, thỉnh thoảng gõ vài cái bàn phím, tận lực khiến giọng nói của mình sóng yên biển lặng: "Lão đại, anh tắm nhanh như vậy đã xong rồi à…”
Mặc kệ Lệ Hỏa như thế nào mà xạo (!), giọng nói run rẩy đã bán đứng anh ta.
Tay Ngôn Mặc Bạch lau tóc dừng một chút, mặt không thay đổi đi đến trước máy tính của Lệ Hỏa, hỏi: "Bây giờ là khảo nghiệm? Cảm giác như thế nào?"
Lệ Hỏa cắn răng, mồ hôi ẩm ước cả lòng bàn tay ngại ngùng, anh ta nói: "Ừm, thì cứ thế..."
Lão đại ruốt cuộc anh muốn làm gì đây? Anh mặc thành dạng này đứng trước mặt tôi, làm tôi áp lực thật lớn, bây giờ trong đầu tôi là một mảnh hoảng loạn, hoàn toàn không thể tự hỏi, anh hỏi tôi vấn đề khó như vậy, làm sao tôi có thể trả lời cho anh đây…
"Không có chỗ nào cần hoàn thiện lại sao?" Ngôn Mặc Bạch đem khăn quấn oqr sau vai, một tay chống nạnh, một tay sờ cằm, mắt nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, lúc hỏi câu ấy, mới liếc nhìn Lệ Hỏa.
Lệ Hỏa hận không thể tong ra cửa bỏ chạy.
"Tối nay tôi, tối nay cẩn thận suy nghĩ lại một chút."
"Ừm, sớm một chút nghỉ ngơi đi! Ngày mai nhiệm vụ gian khổ." Ngôn Mặc Bạch ném một câu nói, xoay người đi về phía cửa.
Đến khi Ngôn Mặc Bạch trở tay đóng cửa lại, Lệ Hỏa vẫn còn duy trì trạng thái hiện tại!
Mặc cho, vụ, gian, cự!
Coi như là một người tinh nhuệ đối mặt, đều không thể cho tim gan anh ta run sợ như vậy!
Lệ Hỏa ngồi trên ghế sa lon ngây người hồi lâu, mới vịn tường vào bồn tắm, nhìn thấy nước chảy ở vòi sen, liền xoay người đem bồn tắm đổ đầy nước ấm, quần áo đều không có có cở ra, cả người chìm trong nước, suốt mười phút mới ra ngoài. Chỉ có như vậy mới có thể làm cho mình bình tĩnh trở lại.
Đối với chuyện lão đại đến thăm tối nay, Lệ Hỏa suy nghĩ nát óc cũng không biết anh chỉ mượn phòng tắm mà thôi, còn tưởng rằng lão đại là nhìn hắn khó chịu, cho nên mới cố ý để chỉnh hắn.
Lúc Ngôn Mặc Bạch về đến phòng, Tư Mộ đã giúp cục cưng tắm sạch sẽ rồi. Giúp cục cưng mặc quần áo tử tế rồi thả nó lên giường, Ngôn Mặc Bạch vừa đúng lúc đẩy cửa vào đi.
"Anh dỗ cục cưng ngủ, em đi tắm." Tư Mộ nói xong, đi đến hành lý tìm quần áo ngũ
Ngôn Mặc Bạch liếc nhìn tiểu tử trắng nõn đang nằm trên giường kia, hờ hững lên tiếng, liền đi đến giường.
"Không cho phép đánh nó!" Tư Mộ biết tính toán của Ngôn Mặc Bạch, cho nên sớm nhắc nhở anh.
"Yên tâm đi! Mau đi tắm rửa!" Ngôn Mặc Bạch thúc giục cô.
Lúc trước anh cũng chỉ là hù dọa tiểu tử này một chút mà thôi, nếu anh thực sự đánh thì còn tên tiểu tử trắng nõn này sao? Không phải thiếu tay thiếu chân ít nhất cũng phải xanh xanh tím tím rồi.
Tư Mộ vào buồng tắm, Ngôn Mặc Bạch đi đến bên giường, ngồi xuống ở bên cạnh cục cưng, anh cố nhỏ giọng lại, nói: "Con trai, nhanh ngủ!"
Bạn nhỏ Ngôn Dự rất hiếu kỳ ba mình hôm nay không giống thường ngày, cảm thấy cha như vậy thật ra cũng rất tốt.
Vốn nó đã có chút buồn ngủ rồi, nhưng mà khó có được lần đầu tiên ba ba chủ động thân mật với mình như vậy, thái độ cũng rất tốt, vì vậy Ngôn Dự quyết định cho ba mình một chút mặt mũi, xốc lại tinh thần hướng phía ba ba nháy nháy mắt, lộ ra một nụ cười vô cùng ngây thơ.
Ngôn Mặc Bạch bị nụ cười của con trai làm sửng sốt một giây, hồi tưởng đến phương pháp Tư Mộ dỗ con ngũ, liền cũng học.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng võ lên đầu cục cưng, nhỏ giọng dụ dỗ: "Bảo bối, nhanh ngủ..."
Ngôn Mặc Bạch quanh năm nghịch súng, trên tay đều bị súng làm chai lì. Vì vậy vừa sờ lên đầu bạn nhỏ khiến nó có chút ngứa ngáy, nó nhất thời chịu hết nổi, cười khanh khách.
"Nhanh ngủ!" Ngôn Mặc Bạch thật sự là không biết làm sao dỗ dành cục cưng vào giấc ngủ, cắn răng nhỏ giọng quát lớn nó.
Bình thường Tư Mộ không phải cũng dỗ giành như vậy sau. Tay của cô giống như có ma lực, nhẹ nhàng sờ bên tai nhóc kia, nó sẽ ngủ rất nhanh. Nhưng mà tại sao lúc anh làm vậy, thàng nhóc kia lại càng cười khanh khách chứ?
Chẳng lẽ muốn anh phải ca hát dỗ ngủ sao?
Anh không biết hát nhạc thiếu nhi! Nói đúng hơn, là không biết ca hát!
Vì vậy Ngôn Mặc Bạch phải dùng tuyệt chiêu, mặt lạnh dọa con trai, đây là anh thường dùng!
"Tốt nhất con nên nhanh nhắm mắt lại ngủ, ngủ không được cũng phải ngủ, bằng không ba sẽ đưa con đến chị Ưu kia!" Ngôn Mặc Bạch nghĩ thầm, con mình ít nhất cũng kế thừa một ít tính cách của anh, anh chắc nó cũng không thích chị gái kia. Nếu để cho nó cùng Vưu Ưu chơi đùa, nó nhất định sẽ khóc.
Nhưng mà hắn không biết, bạn nhỏ Ngôn Dự vô cùng thích chị gái Vưu Ngư.Cho nên nó chẳng những không ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, mà là hưng phấn mở to hai mắt vỗ tay, ngoài miệng còn y y nha nha trầm trồ khen ngợi.
Vào phòng, vừa đóng cửa, Ngôn Mặc Bạch thì vẻ mặt không vui ngược lại lên giường, làm ra tiếng động khiến Tư Mộ hết hồn. Nhưng bạn nhỏ Ngôn Dự này ngược lại lớn gan, chẳng những không có bị hù dọa, thấy cha mình ngã xuống, còn cười ha hả. .
"Anh không thể làm nhỏ nhẹ một chút được sao?" Tư Mộ vốn ôm cục cưng chuẩn bị vào phòng tăm cho nó, vừa đi đến cửa phòng tắm, thì sau lưng lại vang lên tiếng động lớn. Mặc dù giường này chất lượng rất tốt, mềm nhẹ, nhưng mà người anh to lớn như vậy ngã xuống, khó tránh sẽ vang ra tiếng động lớn. Cửa sổ lại mở, nếu tiếng động vang đến cách vách, bị người nghe xong, còn không bị nghĩ xấu sao
"Anh không vui!" Ngôn Mặc Bạch còn lâu mới trông nom có bị người khác thấy hay không. Anh nằm trên giường lăn lộn mấy vòng, tay hung hăng đập đạp trên giưpngf
Tư Mộ có chút đau đầu nhìn anh, "Em tắm cho cục cưng trước rồi dỗ dành nó ngủ." Nói xong cũng ôm đứa nhỏ đi vào buồng tắm.
Ngôn Mặc Bạch bực bội lại lộn mấy vòng, chỉ thấy Tư Mộ lại từ cửa phòng tắm thò ra cái đầu đi ra, nhìn Ngôn Mặc Bạch trên giường, nháy mắt, nói: "Trước khi cục cưng ngủ, tốt nhất anh nên tắm rửa sạch sẽ ở trên giường chờ em."
Ngôn Mặc Bạch mới vừa rồi còn như bị liệt ỉu xìu, thoáng cái thì biến thành cây đại thụ gặp mưa rào sáng sớm, tinh thần tràn trề sức sống, sinh cơ dạt dào.
"Tuân mệnh, bà xã đại nhân!" Chỉ là một giây, Tư Mộ nói dứt lời còn chưa kịp rụt đầu vào trong phòng tắm, chỉ thấy Ngôn Mặc Bạch như có LĂng Ba Vi Bộ chạy đến trước mặt cô, đưa tay bưng lấy đầu của cô, hung hăng hôn cô một cái, vui rạo rực mà nói.
Tư Mộ ngược lại bị anh hù sợ, một lúc sau mới bừng tỉnh, liếc anh một cái, đưa cục cưng vào phòng tắm.
Ngôn Mặc Bạch phải đi đến gian phòng của Lệ Họa bên cạnh tắm.
Lệ Hỏa cũng không có con gái, ở trong phòng một mình. Bởi vì anh ta là thụ hạ của Ngôn Mặc Bạch, cho nên gần đây được xếp đặt ở bên cạnh phòng của Ngôn Mặc Bạch.
Lúc Lệ Hỏa trông thấy Ngôn Mặc Bạch lại đây gõ cửa phòng anh, liếc qua liếc lại kinh ngạc, bất quá anh nghĩ chắc lão đại qua là có chuyện muốn thương lượng với anh ta, liền không nghĩ ngợi nhiều, mời Ngôn Mặc Bạch đi vào. Nhưng mà đến khi nhìn thấy quần áo sạch trong tay Ngôn Mặc Bạch thì Lệ Hỏa bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.
Lão đại đã bị gì rồi?
Chẳng lẽ là bị chị dâu đuổi ra ngoài sao?
Nhưng mà nhìn sắc mặt của lảo đại thì không phải nha?
Bình thường lão đại cùng chị dâu giận dõi thì mặt đằng đằng sát khí, cho dù cách ly rất xa, đều có thể cảm nhận được.
Hiện tại trên mặt lão đại tràn đài sinh lực, nhìn kiểu gì cũng đều tràn đầy hơi thở mùa xuân, không giấu được xuân sắc, hoàn toàn không có khả năng bị chị dâu đuổi ra ngoài
"Cậu tiếp tục chơi máy tính đi." Ngôn Mặc Bạch lúc tiến vào, Lệ Hỏa đang chơi trò chơi trên máy tính, màn hình hướng ra ngoài.
Lệ Hỏa có chút chột dạ nuốt nước miếng một cái, nhìn Ngôn Mặc Bạch nói: "Lão đại, anh có chuyện gì.. Cứ nói đi, tôi cũng không bận chơi..."
Đây là chuyện gì xảy ra chứu?
Lệ Hỏa có chút không hiểu nổi xảy ra chuyện chì, anh cũng không thể để lão đại trong phòng rồi tiếp tục chơi game?
Ngôn Mặc Bạch liếc Lệ Hỏa, ôm quần áo đi vào phòng tắm.
Lúc cửa phòng tắm đóng lại, Lệ Hỏa mắt chữ A mồm chữ O, sững sờ đứng một phút đồng hồ, lập tức chạy đến trước máy vi tính, nói với Tiểu Cửu đang cùng chơi trò chơi: "Huynh đệ huynh đệ cứu mệnh với! nếu cậu đang trên giường không thấy tin tức thì sẽ tạm tha, nếu cậu nhanh chóng qua đây cứu mạng nha.”
Tiểu Trang cũng đồng thời nhận được cái tin này.
Trò chơi này là bọn hắn nghiên cứu, vì đề cao huấn luyện quân sự, bồi dưỡng kinh nghiệm thực chiến, ba người cùng nhau chơi đùa, bất quá bây giờ chỉ là khảo nghiệm, trò chơi vẫn chưa có phát hành.
Thừa dịp các nữ nhân đều dang tắm rửa, ba người liền mở ra máy vi tính chơi đùa.
Lệ Hỏa bên này vừa đưa tin, Tiểu Cửu cùng Tiểu Trang ở bên kia mặt một chút, về đích thông tin. Nhưng đều là ngắn gọn một cái dấu hỏi.
Lệ Hỏa răng rắc đánh một dòng chữ qua: "Lão đại mặt mũi tràn đầy xuân sắc cầm quần áo đến phòng tôi tắm rửa... Phải làm sao đây a phải làm sao đây?"
Tiểu Cửu: "..."
Tiểu Trang: "!"
Mẹ nó!
Lệ hỏa văng tục, biết ngay hai người bên kia chắc chắc đang làm việc riêng rồi, ngay cả đánh chữ công phu đều không có, trực tiếp đơn giản đến đây cái ký hiệu.
Anh ta trước còn vò đầu vứt tai vài vòng, cào vỡ đầu cũng nghĩ không ra lão đại đang muốn làm chuyện gì, càng không biết nên làm sao bây giờ.
Cửa phòng tắm lại mở ra, Ngôn Mặc Bạch mặc áo choàng tắm, tóc ướt nhẹp từ buồng tắm đi ra, bên cạnh cầm khăn lau tóc, bên cạnh hướng Lệ Hỏa bên này đi tới.
Lệ Hỏa vốn là trong lòng hoảng loạn, lần này thấy bộ dáng của lão đại đến cạnh anh ta, càng làm cho chân anh ta mềm suýt chút nữa rơi trên mặt đất.
Lệ Hỏa vịn ghế sô pha xém ngã ngồi trên ghế, một tay nắm thật chặt quần , lòng bàn tay ướt đãm cả quần, một tay lại giả vờ làm bình tĩnh vô sự tùy ý khoát lên máy vi tính trên bàn phím, thỉnh thoảng gõ vài cái bàn phím, tận lực khiến giọng nói của mình sóng yên biển lặng: "Lão đại, anh tắm nhanh như vậy đã xong rồi à…”
Mặc kệ Lệ Hỏa như thế nào mà xạo (!), giọng nói run rẩy đã bán đứng anh ta.
Tay Ngôn Mặc Bạch lau tóc dừng một chút, mặt không thay đổi đi đến trước máy tính của Lệ Hỏa, hỏi: "Bây giờ là khảo nghiệm? Cảm giác như thế nào?"
Lệ Hỏa cắn răng, mồ hôi ẩm ước cả lòng bàn tay ngại ngùng, anh ta nói: "Ừm, thì cứ thế..."
Lão đại ruốt cuộc anh muốn làm gì đây? Anh mặc thành dạng này đứng trước mặt tôi, làm tôi áp lực thật lớn, bây giờ trong đầu tôi là một mảnh hoảng loạn, hoàn toàn không thể tự hỏi, anh hỏi tôi vấn đề khó như vậy, làm sao tôi có thể trả lời cho anh đây…
"Không có chỗ nào cần hoàn thiện lại sao?" Ngôn Mặc Bạch đem khăn quấn oqr sau vai, một tay chống nạnh, một tay sờ cằm, mắt nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, lúc hỏi câu ấy, mới liếc nhìn Lệ Hỏa.
Lệ Hỏa hận không thể tong ra cửa bỏ chạy.
"Tối nay tôi, tối nay cẩn thận suy nghĩ lại một chút."
"Ừm, sớm một chút nghỉ ngơi đi! Ngày mai nhiệm vụ gian khổ." Ngôn Mặc Bạch ném một câu nói, xoay người đi về phía cửa.
Đến khi Ngôn Mặc Bạch trở tay đóng cửa lại, Lệ Hỏa vẫn còn duy trì trạng thái hiện tại!
Mặc cho, vụ, gian, cự!
Coi như là một người tinh nhuệ đối mặt, đều không thể cho tim gan anh ta run sợ như vậy!
Lệ Hỏa ngồi trên ghế sa lon ngây người hồi lâu, mới vịn tường vào bồn tắm, nhìn thấy nước chảy ở vòi sen, liền xoay người đem bồn tắm đổ đầy nước ấm, quần áo đều không có có cở ra, cả người chìm trong nước, suốt mười phút mới ra ngoài. Chỉ có như vậy mới có thể làm cho mình bình tĩnh trở lại.
Đối với chuyện lão đại đến thăm tối nay, Lệ Hỏa suy nghĩ nát óc cũng không biết anh chỉ mượn phòng tắm mà thôi, còn tưởng rằng lão đại là nhìn hắn khó chịu, cho nên mới cố ý để chỉnh hắn.
Lúc Ngôn Mặc Bạch về đến phòng, Tư Mộ đã giúp cục cưng tắm sạch sẽ rồi. Giúp cục cưng mặc quần áo tử tế rồi thả nó lên giường, Ngôn Mặc Bạch vừa đúng lúc đẩy cửa vào đi.
"Anh dỗ cục cưng ngủ, em đi tắm." Tư Mộ nói xong, đi đến hành lý tìm quần áo ngũ
Ngôn Mặc Bạch liếc nhìn tiểu tử trắng nõn đang nằm trên giường kia, hờ hững lên tiếng, liền đi đến giường.
"Không cho phép đánh nó!" Tư Mộ biết tính toán của Ngôn Mặc Bạch, cho nên sớm nhắc nhở anh.
"Yên tâm đi! Mau đi tắm rửa!" Ngôn Mặc Bạch thúc giục cô.
Lúc trước anh cũng chỉ là hù dọa tiểu tử này một chút mà thôi, nếu anh thực sự đánh thì còn tên tiểu tử trắng nõn này sao? Không phải thiếu tay thiếu chân ít nhất cũng phải xanh xanh tím tím rồi.
Tư Mộ vào buồng tắm, Ngôn Mặc Bạch đi đến bên giường, ngồi xuống ở bên cạnh cục cưng, anh cố nhỏ giọng lại, nói: "Con trai, nhanh ngủ!"
Bạn nhỏ Ngôn Dự rất hiếu kỳ ba mình hôm nay không giống thường ngày, cảm thấy cha như vậy thật ra cũng rất tốt.
Vốn nó đã có chút buồn ngủ rồi, nhưng mà khó có được lần đầu tiên ba ba chủ động thân mật với mình như vậy, thái độ cũng rất tốt, vì vậy Ngôn Dự quyết định cho ba mình một chút mặt mũi, xốc lại tinh thần hướng phía ba ba nháy nháy mắt, lộ ra một nụ cười vô cùng ngây thơ.
Ngôn Mặc Bạch bị nụ cười của con trai làm sửng sốt một giây, hồi tưởng đến phương pháp Tư Mộ dỗ con ngũ, liền cũng học.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng võ lên đầu cục cưng, nhỏ giọng dụ dỗ: "Bảo bối, nhanh ngủ..."
Ngôn Mặc Bạch quanh năm nghịch súng, trên tay đều bị súng làm chai lì. Vì vậy vừa sờ lên đầu bạn nhỏ khiến nó có chút ngứa ngáy, nó nhất thời chịu hết nổi, cười khanh khách.
"Nhanh ngủ!" Ngôn Mặc Bạch thật sự là không biết làm sao dỗ dành cục cưng vào giấc ngủ, cắn răng nhỏ giọng quát lớn nó.
Bình thường Tư Mộ không phải cũng dỗ giành như vậy sau. Tay của cô giống như có ma lực, nhẹ nhàng sờ bên tai nhóc kia, nó sẽ ngủ rất nhanh. Nhưng mà tại sao lúc anh làm vậy, thàng nhóc kia lại càng cười khanh khách chứ?
Chẳng lẽ muốn anh phải ca hát dỗ ngủ sao?
Anh không biết hát nhạc thiếu nhi! Nói đúng hơn, là không biết ca hát!
Vì vậy Ngôn Mặc Bạch phải dùng tuyệt chiêu, mặt lạnh dọa con trai, đây là anh thường dùng!
"Tốt nhất con nên nhanh nhắm mắt lại ngủ, ngủ không được cũng phải ngủ, bằng không ba sẽ đưa con đến chị Ưu kia!" Ngôn Mặc Bạch nghĩ thầm, con mình ít nhất cũng kế thừa một ít tính cách của anh, anh chắc nó cũng không thích chị gái kia. Nếu để cho nó cùng Vưu Ưu chơi đùa, nó nhất định sẽ khóc.
Nhưng mà hắn không biết, bạn nhỏ Ngôn Dự vô cùng thích chị gái Vưu Ngư.Cho nên nó chẳng những không ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, mà là hưng phấn mở to hai mắt vỗ tay, ngoài miệng còn y y nha nha trầm trồ khen ngợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.