Hào Môn Quyền Thế Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ
Chương 100: Có kết quả báo cáo kiểm nghiệm
Lương Thần Nhất Dạ
09/04/2015
Editor: Cua Rang Me
Ngôn Mặc Bạch không hiểu ánh mắt của Thư Mộ, dùng giọng điệu không thể cãi lại nói: "Em phải ăn!", Tư Mộ sững sờ một chút, nói: "Em không muốn ăn cháo, em thích ăn đồ nướng!"
"Em nghe lời một chút." Ngôn Mặc Bạch nhìn chung quanh, cau mày dỗ dành cô. Nhưng Tư Mộ nhìn dáng vẻ ghét bỏ của anh, sau đó cảm thấy anh nói chuyện hung dữ, cảnh cáo cô đừng làm loạn.
"Nhưng em thích ăn đồ nướng, ăn cháo không vô ... ..." Tư Mộ hít sâu một hơi, cố gắng để cho giọng của mình dịu dàng một chút.
"Vậy em đừng hòng ăn đồ nướng!"
"Em không ăn!"
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày nói: "Cháo, nhất định phải ăn hết!"
Tư Mộ tức giận nhìn anh chằm chằm, sao người này lại đáng ghét như vậy chứ?
Cô ăn cái gì cũng muốn quản, không cho cô một chút tự do nào?
Cô không muốn ăn cháo thịt băm với trứng bắc thảo chút nào, cô chỉ muốn ăn đồ nướng thôi!
Rõ ràng là cô đề nghị đi ăn đồ nướng, cô còn chỉ nhiều món ăn ngon như vậy, cô thích nhất là nướng cá sống, kết quả người này lại nói muốn cô ăn cháo thịt băm trứng bắc thảo?
Được rồi, vậy thì ăn cháo cho xong, rồi sẽ ăn đồ nướng. Dù sao ăn nhiều một chút cũng được, bình thường đều là ăn để chống đói.
Tư Mộ nháy mắt với chủ tiệm cháo, có thể bớt lại một chút cháo không? Tôi muốn chừa bụng đi ăn đồ nướng nữa! Một bát cháo mấy đồng tiền có thể ăn no rồi, mà ăn đồ nướng mấy đồng tiền thì chỉ đủ nhét kẽ răng, người anh em chứ thế mà làm nhé. .
Sở Kỳ nhìn bộ dạng sợ hãi của Tư Mộ, cười không ngừng.
"Này, cô bé, cậu ở nhà anh ta có chèn ép cậu như vậy không?" Sở Kỳ ngồi ở bên cạnh Tư Mộ, kề tai cô nói nhỏ, nói xong lại cười nham nhở.
Quả thật là Tư Mộ muốn độn thổ cho xong rồi! Thật là quá mất thể diện? Bình thường ở nhà được cha mẹ nuông chiều, về sau khi yêu được bạn trai cưng chiều, bạn bè bên cạnh cũng chiều theo ý cô, có khi nào bị chèn ép như vậy chứ?
Ngôn Mặc Bạch, anh là người chuyên khắc tôi hay sao chứ?
Anh sầm mặt lại, không nghĩ cô dám tố cáo anh với Sở Kỳ, thật ra thì lúc ở nhà, Ngôn Mặc Bạch luôn luôn lấn áp cô.
Thanh Thần và Vưu Ưu bày ra bộ dạng "Cậu/dì cũng chỉ có thể bị ức hiếp mà thôi". Vì vậy, Tư Mộ càng thêm hận Ngôn Mặc Bạch, nghiến răng nghiến lợi hận không thể cắn chết anh.
Nhưng Ngôn Mặc Bạch ngồi ở bên cạnh cô, chỉ cần vươn tay ra cũng có thể đụng đến, nhưng mà cô lại không có dũng khí đó.
Con trai ông chủ quán mang rượu đến, ban đầu định giúp bọn họ mở nắp chai, nhưng kết quả là Sở Kỳ vung tay lên, nói: "Không làm phiền cậu, để tôi tự làm." Đưa tay cầm hai chai, cô liền mở ra, động tác hết sức phóng khoáng, vừa nhìn dáng vẻ cũng biết là người thường uống rượu.
Bọn họ đều là con nhà giàu, thế nhưng cũng không phải là yểu điệu thục nữ, lên cấp ba đã học được uống rượu, lúc đại học đã uống đến ngông cuồng.
Tư Mộ và Diệp Nham đi chung với nhau, ngược lại không hề uống ..., nhưng mỗi lần mấy chị em cùng gặp nhau, người uống rượu lợi hại nhất chính là cô. Dĩ nhiên mấy người này đều đã nhiều năm uống rượu, cũng luyện được tửu lượng rồi. Như vậy một chục chai rượu, bọn họ năm người cũng không đủ nhét kẽ răng, cho nên bọn họ nói là mang lên một chục chai trước, sau đó gọi thêm.
Sở Kỳ mở ra mấy bình, theo thói quen chia ra cho các cô. Tư Mộ mới vừa đưa tay nhận, tiếng nói của Ngôn Mặc Bạch lại vang lên: "Không thể uống rượu!"
Thật sự là Tư Mộ muốn nói tục rồi.
"Đồ nướng cũng không thể ăn, rượu cũng không thể uống ..., rốt cuộc là anh muốn như thể nào hả?" Nếu như nơi này không phải là nơi công cộng, có lẽ Tư Mộ đã lật bàn thật rồi.
Bảo cô ăn cháo thịt băm với trứng bắc thảo, cô cũng nhịn, cùng lắm thì chờ một lát no chết. Nhưng là không để cho uống rượu có phải là quá đang hay không?
“Cho nên anh mới nói không cho em ăn đồ nướng.” Ngôn Mặc Bạch nhướng mày nói nhẹ như mây trôi.
Rất đáng ghét!
"Nhưng trước đây anh đã đồng ý cho em ăn đồ nướng mà!" Người này muốn đổi ý sao? Lúc trước cô còn trông mong mình có thể làm nũng để cầu xin anh?
"Anh không đồng ý để em uống rượu!"
Anh anh anh —— cô muốn cho anh một đao, nhất định cô phải cắt lưỡi người này đi, tại sao anh lại độc miệng và biến thái như vậy chứ?
Tư Mộ lấy chai rượu Sở Kỳ đưa tới, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Động tác này uống rượu quá phóng khoáng quá sung sướng!
Tư Mộ lau rượu chảy xuống bên miệng, liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, bộ dạng như là "Tôi muốn uống thì uống, tôi có miệng thì tôi uống, anh thì thế nào, có gan thì anh giết chết tôi đi" hiện rõ trên mặt, rõ ràng là khiêu khích.
Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, anh mắtt đen nhánh như đêm đông sáng ngời như sao. Thường ngày gặp bộ dạng này của anh, Tư Mộ nhất định sẽ sợ hãi lui qua một bên, không dám mở miệng. Nhưng ánh mắt của anh thật sự là rất đẹp, Tư Mộ cứ nhìn anh chằm chằm như vậy, trong mắt phát ra ánh sáng.
Ngôn Mặc Bạch thở dài, có chút bất đắc dĩ. Giơ tay vuốt tóc trên trán cô. Đêm đông, gió đêm hơi khô và rét lạnh, lúc vừa mới xuống xe, Tư Mộ bị một trận gió thổi trúng làm cô co rúm lại một chút, bây giờ tóc bị rối một chút.
Lúc cô ngước đầu khiêu khích nhìn Ngôn Mặc Bạch, anh nhìn lại ở bên trong, chỉ nhìn thấy cô đột nhiên cúi đầu xuống.
Đưa tay muốn giúp cô, còn Tư Mộ thấy anh giơ tay đến sợ rụt lại.
Cô cho là anh muốn đánh cô sao?
Như thế nào mới chịu đây?
Bất quá thì bộ dạng quật cường của cô, lại rất đáng ăn đòn.
"Chỉ có thể uống tối đa một chai!" Ngôn Mặc Bạch rất ít khi chịu nhân nhượng.
Xem ra hôm nay “thuốc” đi tong rồi.
Tư Mộ cũng có một chút kinh ngạc, cư nhiên Ngôn Mặc Bạch không nổi giận? Còn nhượng bộ?
Mặc dù chỉ là nhượng bộ một bước nhỏ, miễn cưỡng đồng ý để cô uống một chai, thế nhưng chính là nhượng bộ đúng là khó có được.
Tư Mộ cũng không nhất định phải uống rượu, cùng tranh luận với Ngôn Mặc Bạch cô không có ích lợi gì.
Mới vừa rồi chỉ là mượn rượu để ra oai, giờ Ngôn Mặc Bạch tạo ra bậc thang để cô đi xuống, nếu cô còn không xuống thì chỉ có thể chờ té chết mà thôi.
Vì vậy Tư Mộ ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, em biết rồi."
Có lẽ là biến chuyển quá nhanh, xị mặt không được, giọng nói có hơit cứng ngắc.
Bên cạnh là một bàn người nhìn đến ngây người.
Hình thức hai người này sống chung chính là như vậy sao?
Tiểu Cửu càng thêm ngạc nhiên, thiếu chút nữa là té từ trên xuống.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 100: Có kết quả báo cáo kiểm nghiệm
Editor: Cua Rang Me
Ngôn Mặc Bạch không hiểu ánh mắt của Thư Mộ, dùng giọng điệu không thể cãi lại nói: "Em phải ăn!", Tư Mộ sững sờ một chút, nói: "Em không muốn ăn cháo, em thích ăn đồ nướng!"
"Em nghe lời một chút." Ngôn Mặc Bạch nhìn chung quanh, cau mày dỗ dành cô. Nhưng Tư Mộ nhìn dáng vẻ ghét bỏ của anh, sau đó cảm thấy anh nói chuyện hung dữ, cảnh cáo cô đừng làm loạn.
"Nhưng em thích ăn đồ nướng, ăn cháo không vô ... ..." Tư Mộ hít sâu một hơi, cố gắng để cho giọng của mình dịu dàng một chút.
"Vậy em đừng hòng ăn đồ nướng!"
"Em không ăn!"
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày nói: "Cháo, nhất định phải ăn hết!"
Tư Mộ tức giận nhìn anh chằm chằm, sao người này lại đáng ghét như vậy chứ?
Cô ăn cái gì cũng muốn quản, không cho cô một chút tự do nào?
Cô không muốn ăn cháo thịt băm với trứng bắc thảo chút nào, cô chỉ muốn ăn đồ nướng thôi!
Rõ ràng là cô đề nghị đi ăn đồ nướng, cô còn chỉ nhiều món ăn ngon như vậy, cô thích nhất là nướng cá sống, kết quả người này lại nói muốn cô ăn cháo thịt băm trứng bắc thảo?
Được rồi, vậy thì ăn cháo cho xong, rồi sẽ ăn đồ nướng. Dù sao ăn nhiều một chút cũng được, bình thường đều là ăn để chống đói.
Tư Mộ nháy mắt với chủ tiệm cháo, có thể bớt lại một chút cháo không? Tôi muốn chừa bụng đi ăn đồ nướng nữa! Một bát cháo mấy đồng tiền có thể ăn no rồi, mà ăn đồ nướng mấy đồng tiền thì chỉ đủ nhét kẽ răng, người anh em chứ thế mà làm nhé. .
Sở Kỳ nhìn bộ dạng sợ hãi của Tư Mộ, cười không ngừng.
"Này, cô bé, cậu ở nhà anh ta có chèn ép cậu như vậy không?" Sở Kỳ ngồi ở bên cạnh Tư Mộ, kề tai cô nói nhỏ, nói xong lại cười nham nhở.
Quả thật là Tư Mộ muốn độn thổ cho xong rồi! Thật là quá mất thể diện? Bình thường ở nhà được cha mẹ nuông chiều, về sau khi yêu được bạn trai cưng chiều, bạn bè bên cạnh cũng chiều theo ý cô, có khi nào bị chèn ép như vậy chứ?
Ngôn Mặc Bạch, anh là người chuyên khắc tôi hay sao chứ?
Anh sầm mặt lại, không nghĩ cô dám tố cáo anh với Sở Kỳ, thật ra thì lúc ở nhà, Ngôn Mặc Bạch luôn luôn lấn áp cô.
Thanh Thần và Vưu Ưu bày ra bộ dạng "Cậu/dì cũng chỉ có thể bị ức hiếp mà thôi". Vì vậy, Tư Mộ càng thêm hận Ngôn Mặc Bạch, nghiến răng nghiến lợi hận không thể cắn chết anh.
Nhưng Ngôn Mặc Bạch ngồi ở bên cạnh cô, chỉ cần vươn tay ra cũng có thể đụng đến, nhưng mà cô lại không có dũng khí đó.
Con trai ông chủ quán mang rượu đến, ban đầu định giúp bọn họ mở nắp chai, nhưng kết quả là Sở Kỳ vung tay lên, nói: "Không làm phiền cậu, để tôi tự làm." Đưa tay cầm hai chai, cô liền mở ra, động tác hết sức phóng khoáng, vừa nhìn dáng vẻ cũng biết là người thường uống rượu.
Bọn họ đều là con nhà giàu, thế nhưng cũng không phải là yểu điệu thục nữ, lên cấp ba đã học được uống rượu, lúc đại học đã uống đến ngông cuồng.
Tư Mộ và Diệp Nham đi chung với nhau, ngược lại không hề uống ..., nhưng mỗi lần mấy chị em cùng gặp nhau, người uống rượu lợi hại nhất chính là cô. Dĩ nhiên mấy người này đều đã nhiều năm uống rượu, cũng luyện được tửu lượng rồi. Như vậy một chục chai rượu, bọn họ năm người cũng không đủ nhét kẽ răng, cho nên bọn họ nói là mang lên một chục chai trước, sau đó gọi thêm.
Sở Kỳ mở ra mấy bình, theo thói quen chia ra cho các cô. Tư Mộ mới vừa đưa tay nhận, tiếng nói của Ngôn Mặc Bạch lại vang lên: "Không thể uống rượu!"
Thật sự là Tư Mộ muốn nói tục rồi.
"Đồ nướng cũng không thể ăn, rượu cũng không thể uống ..., rốt cuộc là anh muốn như thể nào hả?" Nếu như nơi này không phải là nơi công cộng, có lẽ Tư Mộ đã lật bàn thật rồi.
Bảo cô ăn cháo thịt băm với trứng bắc thảo, cô cũng nhịn, cùng lắm thì chờ một lát no chết. Nhưng là không để cho uống rượu có phải là quá đang hay không?
“Cho nên anh mới nói không cho em ăn đồ nướng.” Ngôn Mặc Bạch nhướng mày nói nhẹ như mây trôi.
Rất đáng ghét!
"Nhưng trước đây anh đã đồng ý cho em ăn đồ nướng mà!" Người này muốn đổi ý sao? Lúc trước cô còn trông mong mình có thể làm nũng để cầu xin anh?
"Anh không đồng ý để em uống rượu!"
Anh anh anh —— cô muốn cho anh một đao, nhất định cô phải cắt lưỡi người này đi, tại sao anh lại độc miệng và biến thái như vậy chứ?
Tư Mộ lấy chai rượu Sở Kỳ đưa tới, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Động tác này uống rượu quá phóng khoáng quá sung sướng!
Tư Mộ lau rượu chảy xuống bên miệng, liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, bộ dạng như là "Tôi muốn uống thì uống, tôi có miệng thì tôi uống, anh thì thế nào, có gan thì anh giết chết tôi đi" hiện rõ trên mặt, rõ ràng là khiêu khích.
Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, anh mắtt đen nhánh như đêm đông sáng ngời như sao. Thường ngày gặp bộ dạng này của anh, Tư Mộ nhất định sẽ sợ hãi lui qua một bên, không dám mở miệng. Nhưng ánh mắt của anh thật sự là rất đẹp, Tư Mộ cứ nhìn anh chằm chằm như vậy, trong mắt phát ra ánh sáng.
Ngôn Mặc Bạch thở dài, có chút bất đắc dĩ. Giơ tay vuốt tóc trên trán cô. Đêm đông, gió đêm hơi khô và rét lạnh, lúc vừa mới xuống xe, Tư Mộ bị một trận gió thổi trúng làm cô co rúm lại một chút, bây giờ tóc bị rối một chút.
Lúc cô ngước đầu khiêu khích nhìn Ngôn Mặc Bạch, anh nhìn lại ở bên trong, chỉ nhìn thấy cô đột nhiên cúi đầu xuống.
Đưa tay muốn giúp cô, còn Tư Mộ thấy anh giơ tay đến sợ rụt lại.
Cô cho là anh muốn đánh cô sao?
Như thế nào mới chịu đây?
Bất quá thì bộ dạng quật cường của cô, lại rất đáng ăn đòn.
"Chỉ có thể uống tối đa một chai!" Ngôn Mặc Bạch rất ít khi chịu nhân nhượng.
Xem ra hôm nay “thuốc” đi tong rồi.
Tư Mộ cũng có một chút kinh ngạc, cư nhiên Ngôn Mặc Bạch không nổi giận? Còn nhượng bộ?
Mặc dù chỉ là nhượng bộ một bước nhỏ, miễn cưỡng đồng ý để cô uống một chai, thế nhưng chính là nhượng bộ đúng là khó có được.
Tư Mộ cũng không nhất định phải uống rượu, cùng tranh luận với Ngôn Mặc Bạch cô không có ích lợi gì.
Mới vừa rồi chỉ là mượn rượu để ra oai, giờ Ngôn Mặc Bạch tạo ra bậc thang để cô đi xuống, nếu cô còn không xuống thì chỉ có thể chờ té chết mà thôi.
Vì vậy Tư Mộ ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, em biết rồi."
Có lẽ là biến chuyển quá nhanh, xị mặt không được, giọng nói có hơit cứng ngắc.
Bên cạnh là một bàn người nhìn đến ngây người.
Hình thức hai người này sống chung chính là như vậy sao?
Tiểu Cửu càng thêm ngạc nhiên, thiếu chút nữa là té từ trên xuống.
Đại ca à, luôn luôn là một người nói một không hai, cư nhiên lại ở trước mặt người phụ nữ của mình chịu nhượng bộ? Trăm năm khó gặp nha! Sau đó không được bao lâu, nếu có người nói cho cậu biết Ngôn Mặc Bạch ở nhà còn giúp vợ mình bưng nước rửa chân gì gì đó, anh cũng không phải là không thể tin.
Đồ nướng mới vừa được mang lên, ở cửa đã đi vào đã xuất hiện một soái ca với diện mạo hết sức yêu nghiệt, không phải là người khác, chính là Cố Khuynh.
Cố Khuynh vừa tiến đến, liền hướng về phía Ngôn Mặc Bạch phàn nàn: "Tại sao lại tới nơi như thế này để ăn? Bẩn chết!"
Bộ dạng cau mày của anh rất giống với Ngôn Mặc Bạch, đôi mắt đẹp vô cùng. Lúc đầu ông chủ vừa dẫn anh vào nghe được anh nói như vậy, có chút không vui, nhưng vừa nhìn thấy diện mạo xinh đẹp, quần áo ngăn nắp, phong cách xuất chúng, vừa nhìn giống như là loại người đại phú đại quý, lông chủ cũng cũng chỉ là ngượng ngùng ở một bên cười cười.
"Ngại bẩn thì đừng tới đây? Có người chỉa súng về phía anh ép cậu đến đây sao?" Sở Kỳ hớp một ngụm rượu, mắt cũng không thèm nhìn tới Cố Khuynh.
Cố Khuynh bị cô làm đến nghẹn, nhưng không hề tức giận. Cười cười rồi đi tới bên cạnh Sở Kỳ. Đáng lẽ chỉ mấy người ngồi không chần chen lấn, vô cùng rộng rãi. Nhưng Cố Khuynh dám chen đến bên cạnh Sở Kỳ, đẩy Tiểu Cửu qua bên kia Diêu Dao.
Tiểu Cửu thật là có khổ cũng chỉ có thể để nuốt vào trong lòng, Tiểu Cửu bị Cố Khuynh gạt ra thiếu chút nữa đã ngã trên người Diêu Dao. Nếu không phải là tay chân cậu linh hoạt, đoán chừng sẽ diễn một tiết mục mỹ nam ôm ấp yêu thương rồi.
Diêu Dao dĩ nhiên vui vẻ vì có thể gần Tiểu Cửu thêm một chút, vì vậy vô cùng vui vẻ cười lớn tiếng kêu ông chủ mang thêm món năm mươi que. *******************
Phốc ——
Tư Mộ thiếu chút nữa là phun ra hết.
Còn nhiều tới như vậy?
Vừa mới đến đây cô đã phải ăn một bát cháo tưởng chừng no đến chết rồi, bây giờ ăn đồ nướng là cố gắng nhét vào. Thật không dễ gì mới ăn được một nửa, vừa thở phào nhẹ nhõm. Kết quả cô gái này lại gọi thêm?
Tham ăn đúng là tham ăn, thật là không quản được miệng của mình.
Mặc dù dạ dày đã no căng, nhưng miệng nhưng vẫn đói, vẫn muốn ăn nữa.
Vì vậy Tư Mộ nhìn đồ nướng lại được bày đầy bàn, cô chỉ có thể dùng ánh mắt oán trách nhìn Diêu Dao.
Rốt cuộc có thể để cho bao tử ăn đồ nướng một lần, không chút nào để ý đến hình tượng thục nữ, có thể nói họ cũng không phải thục nữ. Giơ chai rượu lên uống liên tục, uống nhiều đến nỗi mặt ba người đàn ông trên bàn đều đen như đáy nồi, mới chịu dừng lại.
Tư Mộ sau khi uống hết một chai rượu thì cũng không uống nữa, mặc kệ mấy chị em xem thường cô, cô cũng lo cho dạ dày của mình, ra sức nhét thức ăn cho nó.
Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh, ngay cả Tiểu Cửu cũng không có nhúc nhích, chỉ nhìn bọn họ ăn.
Tư Mộ thấy Ngôn Mặc Bạch không ăn, vì vậy cầm miếng mực nướng trên tay đưa tới: "Ăn một miếng đi, ăn rất ngon, em thích ăn cái này nhất . Nướng rất thơm."
Mặc kệ cô dụ dỗ như thế nào, Ngôn Mặc Bạch chỉ cau mày ghét bỏ từ chối.
Tư Mộ hừ hừ: "Tối nay anh định ăn cái gì? Em đã ăn no căng rồi, cũng không muốn nhúc nhích, đừng nghĩ đến việc em làm cơm cho anh ăn." Tư Mộ bày tỏ thái độ.
Chung quanh huyên náo ầm ĩ khiến Ngôn Mặc Bạch vô cùng khó chịu, chỉ thúc giục cô: "Ăn xong chưa? Ăn xong thì đi về." *******************
Anh không muốn ở lại đây dù chỉ một phút..
Cố Khuynh cũng không có ăn, nhưng mà anh có người đẹp trong ngực, ngược lại anh không muốn về sớm một chút nào.
Sở Kỳ càng uống càng hưng phấn, rượu chưa đã ghiền, nên đã gọi chủ quán mang thêm rượu trắng, còn gọi Hồng Trà, uống như vậy thật quá sức.
Cố Khuynh thừa dịp Sở Kỳ uống say, anh ở một bên giúp một tay, lại có thể nhân cơ hội mà chọc ghẹo. Thậm chí áp sát cô vào trong ngực .
Diêu Dao cũng điên khùng, mượn rượu liều mạng đi tới bên cạnh Tiểu Cửu. Vưu Ưu và Thanh Thầ uống đến hết, nhìn hai người này đùa bỡn điên khùng, ở một bên cười cười.
Tư Mộ nhìn bộ dạng của Sở Kỳ cùng Diêu Dao, vui mừng vì Ngôn Mặc Bạch Bạch không cho cô uống nhiều, nếu không nhất định cô sẽ bị Sở Kỳ ép uống. Cô hoàn toàn hiểu rõ, lần trước uống rượu say mới đem lần đầu tiên của mình cho người đàn ông xa lạ Ngôn Mặc Bạch Bạch. Suy nghĩ một chút làm cô giật thót mình.
Ngôn Mặc Bạch nhìn mấy người trên bàn đã uống say hết, đưa tay sang người ở bên cạnh nói: "Đi về."
Không phải hỏi ý kiến, đây là mệnh lệnh!
Tư Mộ cũng biết anh không có ăn một chút nào, có thể làm cho anh phá cách đến chỗ này lâu như vậy, thật ra thì trong lòng cô cũng băn khoăn. Thấy Sở Kỳ cũng không thể uống nữa, vì vậy hỏi Vưu Ưu và Thanh Thần: "Hai người ăn xong chưa?"
"Đi thôi! Căng hết cỡ rồi!" Vưu Ưu đứng dậy, kéo theo cô con gái còn đang gặm một que mực nướng, "Về thôi, con quả thật là cái động không đáy mà."
Thanh Thần không uống bao nhiêu, bởi vì cô còn phải lái xe.
Diêu Dao đã uống nhiều, ôm Tiểu Cửu không buông. Sở Kỳ bị Cố Khuynh ôm. Hai người này cũng đã có chỗ dựa rồi, cũng không cần phải quan tâm bọn họ nữa. Chỉ là dặn dò hai người đàn ông chăm sóc tốt cho bọn họ.
Cố Khuynh cười đồng ý, Tiểu Cửu bị Diêu Dao quấn lấy khóc nức nở, đôi mắt đẫm nước mắt nhìn về phía Tư Mộ nhờ giúp đỡ, chỉ thiếu là không có quỳ xuống cầu xin cô. Anh phải chăm sóc tốt cho Diêu Dao? Rõ ràng là bản thân anh còn khó bảo toàn?
Tư Mộ chỉ cười coi như không nhìn thấy. Nháy mắt với Thanh Thần, sau đó cùng Ngôn Mặc Bạch rời đi.
Sở Kỳ dĩ nhiên không cần quan tâm, trước đây cô lén hỏi Sở Kỳ, cô ấy và Cố Khuynh đã xảy ra chuyện gì. Lúc ấy Sở Kỳ không lên tiếng, nhưng Tư Mộ hiểu rõ, chỉ sợ đã sớm vừa ý Cố Khuynh rồi. Bây giờ để cho cô ấy đi theo Cố Khuynh, thật ra là theo ý của cô ấy. Mới vừa nãy nếu như không phải là Sở Kỳ ngầm cho phép, sao Cố Khuynh có thể dễ dàng ôm mỹ nhân trong ngực như vậy?
Mà Diêu Dao cũng không cần cô lo lắng, phẩm chất của Tiểu Cửu thì cô biết rất rõ. Mặc dù thật sự có xảy ra chuyện gì, Diêu Dao cũng vui vẻ chấp nhận.
Ngồi trên xe, Tư Mộ nhìn sang người bên cạnh đang chuyên tâm lái xe, thăm dò: "Nếu không thì lái xe đến bên kia một chút, bên kia có phòng bếp, nấu cho anh ít thức ăn?"
Ngôn Mặc Bạch vốn không có hứng thú. Mà tối nay, Tư Mộ đều ở đây đấu trí với anh. Đầu tiên là vì những thứ thuốc kia, sau nữa lại là chuyện ăn uống, một buổi tối cũng nói gì tốt với anh. Anh bực chết.
Hiện tại thấy rốt cuộc cô cũng chịu chú ý đến anh, nỗi buồn bực trong lòng anh, cũng dần dần biến mất.
Khóe miệng nhếch lên: "Anh không đói bụng. Tối nay em cũng mệt mỏi rồi, về ngủ sớm một chút đi!"
Tư Mộ kinh ngạc quay đầu nhìn anh, tự nhiên lại tốt như vậy?
Thật không thể tưởng tượng nổi! Vẻ mặt mới vừa nghiêm túc không chút thay đổi, giờ đây cũng đổi thành vui mừng quan tâm tới cô.
"Em ở khách sạn ngủ đến hai ba giờ, bây giờ cũng không mệt. Hơn nữa, ăn một bữa cơm cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Còn anh cả đêm đều chưa ăn cái gì, như vậy không tốt cho dạ dày." Được rồi, nếu như anh tốt bụng quan tâm mình, như vậy mình cũng phải có dáng vẻ vợ hiền chăm sóc anh. *******************
Ngôn Mặc Bạch tăng tốc độ, khẽ nở nụ cười: "Em giúp tôi gọi điện thoại qua bên đó đi, bảo họ nhanh một chút. Chúng ta sang đó lấy, về nhà ăn."
Tư Mộ cầm điện thoại gọi đi, hỏi anh muốn ăn cái gì, sau đó cúp điện thoại tiếp tục xem cảnh đêm ngoài cửa xe. Thật ra thì cuộc sống như thế, quan tâm lẫn nhau, cũng rất tốt. Nhưng mà bọn họ có thể quên đi trở ngại trong lúc này sao?
Cô đưa thuốc cho Thanh Thần...
Thanh Thần cũng không để Tư Mộ đợi quá lâu. Ngày thứ hai đã đem thuốc đến phòng thí nghiệm bệnh viện để nghiên cứu rồi. Có kết quả, Thanh Thần gọi điện thoại cho Thư Mộ đầu tiên, điện thoại thông, muốn nói lại thôi.
"Thanh Thần, viên thuốc kia rốt cuộc có thành phần gì?" Tư Mộ thấy Thanh Thần im lặng nửa ngày không nói, trong lòng cô trầm xuống, vội vàng hỏi.
Hết chương 100
Ngôn Mặc Bạch không hiểu ánh mắt của Thư Mộ, dùng giọng điệu không thể cãi lại nói: "Em phải ăn!", Tư Mộ sững sờ một chút, nói: "Em không muốn ăn cháo, em thích ăn đồ nướng!"
"Em nghe lời một chút." Ngôn Mặc Bạch nhìn chung quanh, cau mày dỗ dành cô. Nhưng Tư Mộ nhìn dáng vẻ ghét bỏ của anh, sau đó cảm thấy anh nói chuyện hung dữ, cảnh cáo cô đừng làm loạn.
"Nhưng em thích ăn đồ nướng, ăn cháo không vô ... ..." Tư Mộ hít sâu một hơi, cố gắng để cho giọng của mình dịu dàng một chút.
"Vậy em đừng hòng ăn đồ nướng!"
"Em không ăn!"
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày nói: "Cháo, nhất định phải ăn hết!"
Tư Mộ tức giận nhìn anh chằm chằm, sao người này lại đáng ghét như vậy chứ?
Cô ăn cái gì cũng muốn quản, không cho cô một chút tự do nào?
Cô không muốn ăn cháo thịt băm với trứng bắc thảo chút nào, cô chỉ muốn ăn đồ nướng thôi!
Rõ ràng là cô đề nghị đi ăn đồ nướng, cô còn chỉ nhiều món ăn ngon như vậy, cô thích nhất là nướng cá sống, kết quả người này lại nói muốn cô ăn cháo thịt băm trứng bắc thảo?
Được rồi, vậy thì ăn cháo cho xong, rồi sẽ ăn đồ nướng. Dù sao ăn nhiều một chút cũng được, bình thường đều là ăn để chống đói.
Tư Mộ nháy mắt với chủ tiệm cháo, có thể bớt lại một chút cháo không? Tôi muốn chừa bụng đi ăn đồ nướng nữa! Một bát cháo mấy đồng tiền có thể ăn no rồi, mà ăn đồ nướng mấy đồng tiền thì chỉ đủ nhét kẽ răng, người anh em chứ thế mà làm nhé. .
Sở Kỳ nhìn bộ dạng sợ hãi của Tư Mộ, cười không ngừng.
"Này, cô bé, cậu ở nhà anh ta có chèn ép cậu như vậy không?" Sở Kỳ ngồi ở bên cạnh Tư Mộ, kề tai cô nói nhỏ, nói xong lại cười nham nhở.
Quả thật là Tư Mộ muốn độn thổ cho xong rồi! Thật là quá mất thể diện? Bình thường ở nhà được cha mẹ nuông chiều, về sau khi yêu được bạn trai cưng chiều, bạn bè bên cạnh cũng chiều theo ý cô, có khi nào bị chèn ép như vậy chứ?
Ngôn Mặc Bạch, anh là người chuyên khắc tôi hay sao chứ?
Anh sầm mặt lại, không nghĩ cô dám tố cáo anh với Sở Kỳ, thật ra thì lúc ở nhà, Ngôn Mặc Bạch luôn luôn lấn áp cô.
Thanh Thần và Vưu Ưu bày ra bộ dạng "Cậu/dì cũng chỉ có thể bị ức hiếp mà thôi". Vì vậy, Tư Mộ càng thêm hận Ngôn Mặc Bạch, nghiến răng nghiến lợi hận không thể cắn chết anh.
Nhưng Ngôn Mặc Bạch ngồi ở bên cạnh cô, chỉ cần vươn tay ra cũng có thể đụng đến, nhưng mà cô lại không có dũng khí đó.
Con trai ông chủ quán mang rượu đến, ban đầu định giúp bọn họ mở nắp chai, nhưng kết quả là Sở Kỳ vung tay lên, nói: "Không làm phiền cậu, để tôi tự làm." Đưa tay cầm hai chai, cô liền mở ra, động tác hết sức phóng khoáng, vừa nhìn dáng vẻ cũng biết là người thường uống rượu.
Bọn họ đều là con nhà giàu, thế nhưng cũng không phải là yểu điệu thục nữ, lên cấp ba đã học được uống rượu, lúc đại học đã uống đến ngông cuồng.
Tư Mộ và Diệp Nham đi chung với nhau, ngược lại không hề uống ..., nhưng mỗi lần mấy chị em cùng gặp nhau, người uống rượu lợi hại nhất chính là cô. Dĩ nhiên mấy người này đều đã nhiều năm uống rượu, cũng luyện được tửu lượng rồi. Như vậy một chục chai rượu, bọn họ năm người cũng không đủ nhét kẽ răng, cho nên bọn họ nói là mang lên một chục chai trước, sau đó gọi thêm.
Sở Kỳ mở ra mấy bình, theo thói quen chia ra cho các cô. Tư Mộ mới vừa đưa tay nhận, tiếng nói của Ngôn Mặc Bạch lại vang lên: "Không thể uống rượu!"
Thật sự là Tư Mộ muốn nói tục rồi.
"Đồ nướng cũng không thể ăn, rượu cũng không thể uống ..., rốt cuộc là anh muốn như thể nào hả?" Nếu như nơi này không phải là nơi công cộng, có lẽ Tư Mộ đã lật bàn thật rồi.
Bảo cô ăn cháo thịt băm với trứng bắc thảo, cô cũng nhịn, cùng lắm thì chờ một lát no chết. Nhưng là không để cho uống rượu có phải là quá đang hay không?
“Cho nên anh mới nói không cho em ăn đồ nướng.” Ngôn Mặc Bạch nhướng mày nói nhẹ như mây trôi.
Rất đáng ghét!
"Nhưng trước đây anh đã đồng ý cho em ăn đồ nướng mà!" Người này muốn đổi ý sao? Lúc trước cô còn trông mong mình có thể làm nũng để cầu xin anh?
"Anh không đồng ý để em uống rượu!"
Anh anh anh —— cô muốn cho anh một đao, nhất định cô phải cắt lưỡi người này đi, tại sao anh lại độc miệng và biến thái như vậy chứ?
Tư Mộ lấy chai rượu Sở Kỳ đưa tới, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Động tác này uống rượu quá phóng khoáng quá sung sướng!
Tư Mộ lau rượu chảy xuống bên miệng, liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, bộ dạng như là "Tôi muốn uống thì uống, tôi có miệng thì tôi uống, anh thì thế nào, có gan thì anh giết chết tôi đi" hiện rõ trên mặt, rõ ràng là khiêu khích.
Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, anh mắtt đen nhánh như đêm đông sáng ngời như sao. Thường ngày gặp bộ dạng này của anh, Tư Mộ nhất định sẽ sợ hãi lui qua một bên, không dám mở miệng. Nhưng ánh mắt của anh thật sự là rất đẹp, Tư Mộ cứ nhìn anh chằm chằm như vậy, trong mắt phát ra ánh sáng.
Ngôn Mặc Bạch thở dài, có chút bất đắc dĩ. Giơ tay vuốt tóc trên trán cô. Đêm đông, gió đêm hơi khô và rét lạnh, lúc vừa mới xuống xe, Tư Mộ bị một trận gió thổi trúng làm cô co rúm lại một chút, bây giờ tóc bị rối một chút.
Lúc cô ngước đầu khiêu khích nhìn Ngôn Mặc Bạch, anh nhìn lại ở bên trong, chỉ nhìn thấy cô đột nhiên cúi đầu xuống.
Đưa tay muốn giúp cô, còn Tư Mộ thấy anh giơ tay đến sợ rụt lại.
Cô cho là anh muốn đánh cô sao?
Như thế nào mới chịu đây?
Bất quá thì bộ dạng quật cường của cô, lại rất đáng ăn đòn.
"Chỉ có thể uống tối đa một chai!" Ngôn Mặc Bạch rất ít khi chịu nhân nhượng.
Xem ra hôm nay “thuốc” đi tong rồi.
Tư Mộ cũng có một chút kinh ngạc, cư nhiên Ngôn Mặc Bạch không nổi giận? Còn nhượng bộ?
Mặc dù chỉ là nhượng bộ một bước nhỏ, miễn cưỡng đồng ý để cô uống một chai, thế nhưng chính là nhượng bộ đúng là khó có được.
Tư Mộ cũng không nhất định phải uống rượu, cùng tranh luận với Ngôn Mặc Bạch cô không có ích lợi gì.
Mới vừa rồi chỉ là mượn rượu để ra oai, giờ Ngôn Mặc Bạch tạo ra bậc thang để cô đi xuống, nếu cô còn không xuống thì chỉ có thể chờ té chết mà thôi.
Vì vậy Tư Mộ ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, em biết rồi."
Có lẽ là biến chuyển quá nhanh, xị mặt không được, giọng nói có hơit cứng ngắc.
Bên cạnh là một bàn người nhìn đến ngây người.
Hình thức hai người này sống chung chính là như vậy sao?
Tiểu Cửu càng thêm ngạc nhiên, thiếu chút nữa là té từ trên xuống.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 100: Có kết quả báo cáo kiểm nghiệm
Editor: Cua Rang Me
Ngôn Mặc Bạch không hiểu ánh mắt của Thư Mộ, dùng giọng điệu không thể cãi lại nói: "Em phải ăn!", Tư Mộ sững sờ một chút, nói: "Em không muốn ăn cháo, em thích ăn đồ nướng!"
"Em nghe lời một chút." Ngôn Mặc Bạch nhìn chung quanh, cau mày dỗ dành cô. Nhưng Tư Mộ nhìn dáng vẻ ghét bỏ của anh, sau đó cảm thấy anh nói chuyện hung dữ, cảnh cáo cô đừng làm loạn.
"Nhưng em thích ăn đồ nướng, ăn cháo không vô ... ..." Tư Mộ hít sâu một hơi, cố gắng để cho giọng của mình dịu dàng một chút.
"Vậy em đừng hòng ăn đồ nướng!"
"Em không ăn!"
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày nói: "Cháo, nhất định phải ăn hết!"
Tư Mộ tức giận nhìn anh chằm chằm, sao người này lại đáng ghét như vậy chứ?
Cô ăn cái gì cũng muốn quản, không cho cô một chút tự do nào?
Cô không muốn ăn cháo thịt băm với trứng bắc thảo chút nào, cô chỉ muốn ăn đồ nướng thôi!
Rõ ràng là cô đề nghị đi ăn đồ nướng, cô còn chỉ nhiều món ăn ngon như vậy, cô thích nhất là nướng cá sống, kết quả người này lại nói muốn cô ăn cháo thịt băm trứng bắc thảo?
Được rồi, vậy thì ăn cháo cho xong, rồi sẽ ăn đồ nướng. Dù sao ăn nhiều một chút cũng được, bình thường đều là ăn để chống đói.
Tư Mộ nháy mắt với chủ tiệm cháo, có thể bớt lại một chút cháo không? Tôi muốn chừa bụng đi ăn đồ nướng nữa! Một bát cháo mấy đồng tiền có thể ăn no rồi, mà ăn đồ nướng mấy đồng tiền thì chỉ đủ nhét kẽ răng, người anh em chứ thế mà làm nhé. .
Sở Kỳ nhìn bộ dạng sợ hãi của Tư Mộ, cười không ngừng.
"Này, cô bé, cậu ở nhà anh ta có chèn ép cậu như vậy không?" Sở Kỳ ngồi ở bên cạnh Tư Mộ, kề tai cô nói nhỏ, nói xong lại cười nham nhở.
Quả thật là Tư Mộ muốn độn thổ cho xong rồi! Thật là quá mất thể diện? Bình thường ở nhà được cha mẹ nuông chiều, về sau khi yêu được bạn trai cưng chiều, bạn bè bên cạnh cũng chiều theo ý cô, có khi nào bị chèn ép như vậy chứ?
Ngôn Mặc Bạch, anh là người chuyên khắc tôi hay sao chứ?
Anh sầm mặt lại, không nghĩ cô dám tố cáo anh với Sở Kỳ, thật ra thì lúc ở nhà, Ngôn Mặc Bạch luôn luôn lấn áp cô.
Thanh Thần và Vưu Ưu bày ra bộ dạng "Cậu/dì cũng chỉ có thể bị ức hiếp mà thôi". Vì vậy, Tư Mộ càng thêm hận Ngôn Mặc Bạch, nghiến răng nghiến lợi hận không thể cắn chết anh.
Nhưng Ngôn Mặc Bạch ngồi ở bên cạnh cô, chỉ cần vươn tay ra cũng có thể đụng đến, nhưng mà cô lại không có dũng khí đó.
Con trai ông chủ quán mang rượu đến, ban đầu định giúp bọn họ mở nắp chai, nhưng kết quả là Sở Kỳ vung tay lên, nói: "Không làm phiền cậu, để tôi tự làm." Đưa tay cầm hai chai, cô liền mở ra, động tác hết sức phóng khoáng, vừa nhìn dáng vẻ cũng biết là người thường uống rượu.
Bọn họ đều là con nhà giàu, thế nhưng cũng không phải là yểu điệu thục nữ, lên cấp ba đã học được uống rượu, lúc đại học đã uống đến ngông cuồng.
Tư Mộ và Diệp Nham đi chung với nhau, ngược lại không hề uống ..., nhưng mỗi lần mấy chị em cùng gặp nhau, người uống rượu lợi hại nhất chính là cô. Dĩ nhiên mấy người này đều đã nhiều năm uống rượu, cũng luyện được tửu lượng rồi. Như vậy một chục chai rượu, bọn họ năm người cũng không đủ nhét kẽ răng, cho nên bọn họ nói là mang lên một chục chai trước, sau đó gọi thêm.
Sở Kỳ mở ra mấy bình, theo thói quen chia ra cho các cô. Tư Mộ mới vừa đưa tay nhận, tiếng nói của Ngôn Mặc Bạch lại vang lên: "Không thể uống rượu!"
Thật sự là Tư Mộ muốn nói tục rồi.
"Đồ nướng cũng không thể ăn, rượu cũng không thể uống ..., rốt cuộc là anh muốn như thể nào hả?" Nếu như nơi này không phải là nơi công cộng, có lẽ Tư Mộ đã lật bàn thật rồi.
Bảo cô ăn cháo thịt băm với trứng bắc thảo, cô cũng nhịn, cùng lắm thì chờ một lát no chết. Nhưng là không để cho uống rượu có phải là quá đang hay không?
“Cho nên anh mới nói không cho em ăn đồ nướng.” Ngôn Mặc Bạch nhướng mày nói nhẹ như mây trôi.
Rất đáng ghét!
"Nhưng trước đây anh đã đồng ý cho em ăn đồ nướng mà!" Người này muốn đổi ý sao? Lúc trước cô còn trông mong mình có thể làm nũng để cầu xin anh?
"Anh không đồng ý để em uống rượu!"
Anh anh anh —— cô muốn cho anh một đao, nhất định cô phải cắt lưỡi người này đi, tại sao anh lại độc miệng và biến thái như vậy chứ?
Tư Mộ lấy chai rượu Sở Kỳ đưa tới, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Động tác này uống rượu quá phóng khoáng quá sung sướng!
Tư Mộ lau rượu chảy xuống bên miệng, liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, bộ dạng như là "Tôi muốn uống thì uống, tôi có miệng thì tôi uống, anh thì thế nào, có gan thì anh giết chết tôi đi" hiện rõ trên mặt, rõ ràng là khiêu khích.
Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, anh mắtt đen nhánh như đêm đông sáng ngời như sao. Thường ngày gặp bộ dạng này của anh, Tư Mộ nhất định sẽ sợ hãi lui qua một bên, không dám mở miệng. Nhưng ánh mắt của anh thật sự là rất đẹp, Tư Mộ cứ nhìn anh chằm chằm như vậy, trong mắt phát ra ánh sáng.
Ngôn Mặc Bạch thở dài, có chút bất đắc dĩ. Giơ tay vuốt tóc trên trán cô. Đêm đông, gió đêm hơi khô và rét lạnh, lúc vừa mới xuống xe, Tư Mộ bị một trận gió thổi trúng làm cô co rúm lại một chút, bây giờ tóc bị rối một chút.
Lúc cô ngước đầu khiêu khích nhìn Ngôn Mặc Bạch, anh nhìn lại ở bên trong, chỉ nhìn thấy cô đột nhiên cúi đầu xuống.
Đưa tay muốn giúp cô, còn Tư Mộ thấy anh giơ tay đến sợ rụt lại.
Cô cho là anh muốn đánh cô sao?
Như thế nào mới chịu đây?
Bất quá thì bộ dạng quật cường của cô, lại rất đáng ăn đòn.
"Chỉ có thể uống tối đa một chai!" Ngôn Mặc Bạch rất ít khi chịu nhân nhượng.
Xem ra hôm nay “thuốc” đi tong rồi.
Tư Mộ cũng có một chút kinh ngạc, cư nhiên Ngôn Mặc Bạch không nổi giận? Còn nhượng bộ?
Mặc dù chỉ là nhượng bộ một bước nhỏ, miễn cưỡng đồng ý để cô uống một chai, thế nhưng chính là nhượng bộ đúng là khó có được.
Tư Mộ cũng không nhất định phải uống rượu, cùng tranh luận với Ngôn Mặc Bạch cô không có ích lợi gì.
Mới vừa rồi chỉ là mượn rượu để ra oai, giờ Ngôn Mặc Bạch tạo ra bậc thang để cô đi xuống, nếu cô còn không xuống thì chỉ có thể chờ té chết mà thôi.
Vì vậy Tư Mộ ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, em biết rồi."
Có lẽ là biến chuyển quá nhanh, xị mặt không được, giọng nói có hơit cứng ngắc.
Bên cạnh là một bàn người nhìn đến ngây người.
Hình thức hai người này sống chung chính là như vậy sao?
Tiểu Cửu càng thêm ngạc nhiên, thiếu chút nữa là té từ trên xuống.
Đại ca à, luôn luôn là một người nói một không hai, cư nhiên lại ở trước mặt người phụ nữ của mình chịu nhượng bộ? Trăm năm khó gặp nha! Sau đó không được bao lâu, nếu có người nói cho cậu biết Ngôn Mặc Bạch ở nhà còn giúp vợ mình bưng nước rửa chân gì gì đó, anh cũng không phải là không thể tin.
Đồ nướng mới vừa được mang lên, ở cửa đã đi vào đã xuất hiện một soái ca với diện mạo hết sức yêu nghiệt, không phải là người khác, chính là Cố Khuynh.
Cố Khuynh vừa tiến đến, liền hướng về phía Ngôn Mặc Bạch phàn nàn: "Tại sao lại tới nơi như thế này để ăn? Bẩn chết!"
Bộ dạng cau mày của anh rất giống với Ngôn Mặc Bạch, đôi mắt đẹp vô cùng. Lúc đầu ông chủ vừa dẫn anh vào nghe được anh nói như vậy, có chút không vui, nhưng vừa nhìn thấy diện mạo xinh đẹp, quần áo ngăn nắp, phong cách xuất chúng, vừa nhìn giống như là loại người đại phú đại quý, lông chủ cũng cũng chỉ là ngượng ngùng ở một bên cười cười.
"Ngại bẩn thì đừng tới đây? Có người chỉa súng về phía anh ép cậu đến đây sao?" Sở Kỳ hớp một ngụm rượu, mắt cũng không thèm nhìn tới Cố Khuynh.
Cố Khuynh bị cô làm đến nghẹn, nhưng không hề tức giận. Cười cười rồi đi tới bên cạnh Sở Kỳ. Đáng lẽ chỉ mấy người ngồi không chần chen lấn, vô cùng rộng rãi. Nhưng Cố Khuynh dám chen đến bên cạnh Sở Kỳ, đẩy Tiểu Cửu qua bên kia Diêu Dao.
Tiểu Cửu thật là có khổ cũng chỉ có thể để nuốt vào trong lòng, Tiểu Cửu bị Cố Khuynh gạt ra thiếu chút nữa đã ngã trên người Diêu Dao. Nếu không phải là tay chân cậu linh hoạt, đoán chừng sẽ diễn một tiết mục mỹ nam ôm ấp yêu thương rồi.
Diêu Dao dĩ nhiên vui vẻ vì có thể gần Tiểu Cửu thêm một chút, vì vậy vô cùng vui vẻ cười lớn tiếng kêu ông chủ mang thêm món năm mươi que. *******************
Phốc ——
Tư Mộ thiếu chút nữa là phun ra hết.
Còn nhiều tới như vậy?
Vừa mới đến đây cô đã phải ăn một bát cháo tưởng chừng no đến chết rồi, bây giờ ăn đồ nướng là cố gắng nhét vào. Thật không dễ gì mới ăn được một nửa, vừa thở phào nhẹ nhõm. Kết quả cô gái này lại gọi thêm?
Tham ăn đúng là tham ăn, thật là không quản được miệng của mình.
Mặc dù dạ dày đã no căng, nhưng miệng nhưng vẫn đói, vẫn muốn ăn nữa.
Vì vậy Tư Mộ nhìn đồ nướng lại được bày đầy bàn, cô chỉ có thể dùng ánh mắt oán trách nhìn Diêu Dao.
Rốt cuộc có thể để cho bao tử ăn đồ nướng một lần, không chút nào để ý đến hình tượng thục nữ, có thể nói họ cũng không phải thục nữ. Giơ chai rượu lên uống liên tục, uống nhiều đến nỗi mặt ba người đàn ông trên bàn đều đen như đáy nồi, mới chịu dừng lại.
Tư Mộ sau khi uống hết một chai rượu thì cũng không uống nữa, mặc kệ mấy chị em xem thường cô, cô cũng lo cho dạ dày của mình, ra sức nhét thức ăn cho nó.
Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh, ngay cả Tiểu Cửu cũng không có nhúc nhích, chỉ nhìn bọn họ ăn.
Tư Mộ thấy Ngôn Mặc Bạch không ăn, vì vậy cầm miếng mực nướng trên tay đưa tới: "Ăn một miếng đi, ăn rất ngon, em thích ăn cái này nhất . Nướng rất thơm."
Mặc kệ cô dụ dỗ như thế nào, Ngôn Mặc Bạch chỉ cau mày ghét bỏ từ chối.
Tư Mộ hừ hừ: "Tối nay anh định ăn cái gì? Em đã ăn no căng rồi, cũng không muốn nhúc nhích, đừng nghĩ đến việc em làm cơm cho anh ăn." Tư Mộ bày tỏ thái độ.
Chung quanh huyên náo ầm ĩ khiến Ngôn Mặc Bạch vô cùng khó chịu, chỉ thúc giục cô: "Ăn xong chưa? Ăn xong thì đi về." *******************
Anh không muốn ở lại đây dù chỉ một phút..
Cố Khuynh cũng không có ăn, nhưng mà anh có người đẹp trong ngực, ngược lại anh không muốn về sớm một chút nào.
Sở Kỳ càng uống càng hưng phấn, rượu chưa đã ghiền, nên đã gọi chủ quán mang thêm rượu trắng, còn gọi Hồng Trà, uống như vậy thật quá sức.
Cố Khuynh thừa dịp Sở Kỳ uống say, anh ở một bên giúp một tay, lại có thể nhân cơ hội mà chọc ghẹo. Thậm chí áp sát cô vào trong ngực .
Diêu Dao cũng điên khùng, mượn rượu liều mạng đi tới bên cạnh Tiểu Cửu. Vưu Ưu và Thanh Thầ uống đến hết, nhìn hai người này đùa bỡn điên khùng, ở một bên cười cười.
Tư Mộ nhìn bộ dạng của Sở Kỳ cùng Diêu Dao, vui mừng vì Ngôn Mặc Bạch Bạch không cho cô uống nhiều, nếu không nhất định cô sẽ bị Sở Kỳ ép uống. Cô hoàn toàn hiểu rõ, lần trước uống rượu say mới đem lần đầu tiên của mình cho người đàn ông xa lạ Ngôn Mặc Bạch Bạch. Suy nghĩ một chút làm cô giật thót mình.
Ngôn Mặc Bạch nhìn mấy người trên bàn đã uống say hết, đưa tay sang người ở bên cạnh nói: "Đi về."
Không phải hỏi ý kiến, đây là mệnh lệnh!
Tư Mộ cũng biết anh không có ăn một chút nào, có thể làm cho anh phá cách đến chỗ này lâu như vậy, thật ra thì trong lòng cô cũng băn khoăn. Thấy Sở Kỳ cũng không thể uống nữa, vì vậy hỏi Vưu Ưu và Thanh Thần: "Hai người ăn xong chưa?"
"Đi thôi! Căng hết cỡ rồi!" Vưu Ưu đứng dậy, kéo theo cô con gái còn đang gặm một que mực nướng, "Về thôi, con quả thật là cái động không đáy mà."
Thanh Thần không uống bao nhiêu, bởi vì cô còn phải lái xe.
Diêu Dao đã uống nhiều, ôm Tiểu Cửu không buông. Sở Kỳ bị Cố Khuynh ôm. Hai người này cũng đã có chỗ dựa rồi, cũng không cần phải quan tâm bọn họ nữa. Chỉ là dặn dò hai người đàn ông chăm sóc tốt cho bọn họ.
Cố Khuynh cười đồng ý, Tiểu Cửu bị Diêu Dao quấn lấy khóc nức nở, đôi mắt đẫm nước mắt nhìn về phía Tư Mộ nhờ giúp đỡ, chỉ thiếu là không có quỳ xuống cầu xin cô. Anh phải chăm sóc tốt cho Diêu Dao? Rõ ràng là bản thân anh còn khó bảo toàn?
Tư Mộ chỉ cười coi như không nhìn thấy. Nháy mắt với Thanh Thần, sau đó cùng Ngôn Mặc Bạch rời đi.
Sở Kỳ dĩ nhiên không cần quan tâm, trước đây cô lén hỏi Sở Kỳ, cô ấy và Cố Khuynh đã xảy ra chuyện gì. Lúc ấy Sở Kỳ không lên tiếng, nhưng Tư Mộ hiểu rõ, chỉ sợ đã sớm vừa ý Cố Khuynh rồi. Bây giờ để cho cô ấy đi theo Cố Khuynh, thật ra là theo ý của cô ấy. Mới vừa nãy nếu như không phải là Sở Kỳ ngầm cho phép, sao Cố Khuynh có thể dễ dàng ôm mỹ nhân trong ngực như vậy?
Mà Diêu Dao cũng không cần cô lo lắng, phẩm chất của Tiểu Cửu thì cô biết rất rõ. Mặc dù thật sự có xảy ra chuyện gì, Diêu Dao cũng vui vẻ chấp nhận.
Ngồi trên xe, Tư Mộ nhìn sang người bên cạnh đang chuyên tâm lái xe, thăm dò: "Nếu không thì lái xe đến bên kia một chút, bên kia có phòng bếp, nấu cho anh ít thức ăn?"
Ngôn Mặc Bạch vốn không có hứng thú. Mà tối nay, Tư Mộ đều ở đây đấu trí với anh. Đầu tiên là vì những thứ thuốc kia, sau nữa lại là chuyện ăn uống, một buổi tối cũng nói gì tốt với anh. Anh bực chết.
Hiện tại thấy rốt cuộc cô cũng chịu chú ý đến anh, nỗi buồn bực trong lòng anh, cũng dần dần biến mất.
Khóe miệng nhếch lên: "Anh không đói bụng. Tối nay em cũng mệt mỏi rồi, về ngủ sớm một chút đi!"
Tư Mộ kinh ngạc quay đầu nhìn anh, tự nhiên lại tốt như vậy?
Thật không thể tưởng tượng nổi! Vẻ mặt mới vừa nghiêm túc không chút thay đổi, giờ đây cũng đổi thành vui mừng quan tâm tới cô.
"Em ở khách sạn ngủ đến hai ba giờ, bây giờ cũng không mệt. Hơn nữa, ăn một bữa cơm cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Còn anh cả đêm đều chưa ăn cái gì, như vậy không tốt cho dạ dày." Được rồi, nếu như anh tốt bụng quan tâm mình, như vậy mình cũng phải có dáng vẻ vợ hiền chăm sóc anh. *******************
Ngôn Mặc Bạch tăng tốc độ, khẽ nở nụ cười: "Em giúp tôi gọi điện thoại qua bên đó đi, bảo họ nhanh một chút. Chúng ta sang đó lấy, về nhà ăn."
Tư Mộ cầm điện thoại gọi đi, hỏi anh muốn ăn cái gì, sau đó cúp điện thoại tiếp tục xem cảnh đêm ngoài cửa xe. Thật ra thì cuộc sống như thế, quan tâm lẫn nhau, cũng rất tốt. Nhưng mà bọn họ có thể quên đi trở ngại trong lúc này sao?
Cô đưa thuốc cho Thanh Thần...
Thanh Thần cũng không để Tư Mộ đợi quá lâu. Ngày thứ hai đã đem thuốc đến phòng thí nghiệm bệnh viện để nghiên cứu rồi. Có kết quả, Thanh Thần gọi điện thoại cho Thư Mộ đầu tiên, điện thoại thông, muốn nói lại thôi.
"Thanh Thần, viên thuốc kia rốt cuộc có thành phần gì?" Tư Mộ thấy Thanh Thần im lặng nửa ngày không nói, trong lòng cô trầm xuống, vội vàng hỏi.
Hết chương 100
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.