Hào Môn Quyền Thế Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ
Chương 35: Cô trêu chọc không nổi!
Lương Thần Nhất Dạ
10/12/2014
Dư Hinh thấy mình nói cả một câu chuyện như vậy mà đối phương cũng không
đáp lại một chữ. Cô tức giận tới đến mức xém chút nữa giơ chân, đồng
thời cũng chuẩn bị mắng người lần nữa.
Lúc này Tư Mộ mới mở miệng. Âm thanh mang theo chút chua xót lại có chút vội vàng: “Anh ta bị đánh ở đâu?”
Tư Mộ xoa xoa mi tâm, thật là đau đầu a!
Nếu như nói việc Diệp Nham bị đánh có quan hệ với Tư Mộ, cô nghĩ tới hai người có thể làm việc đó.
Một là Ngôn Mặc Bạch. Đêm qua anh ta đã giúp mình, hơn nữa anh ta cũng ở đây.
Một người nữa chính là người đàn ông tối qua xảy ra 419 với mình. Trực giác cho biết anh ta cũng ở đây.
Nhưng mà, hiện tại cho dù là ai trong hai người đàn ông này đánh người thì cô đều thấy đau đầu.
Nếu như vì cô mới đánh Diệp Nham, vậy thì thật là không rõ rồi.
Cô vừa hỏi thì Dư Hinh hơi sửng sốt, bỗng nhiên cô ta cười ha hả, lên tiếng chế giễu: “Thế nào? Cô nghĩ muốn đi xem anh ấy, thông đồng với tên đàn ông khác đi đánh anh ấy phải vào bệnh viện, cô cảm thấy mình còn mặt mũi để đi gặp anh ấy sao?”
Đầu Tư Mộ muốn nổ tung, mệt mỏi thở dài, có loại cảm giác như đàn gảy tai trâu.
Là đối phương nghe không hiểu tiếng người hay cô ta có chứng suy tưởng hả?
Cô hỏi là “Anh ta bị đánh ở đâu”, chứ không phải “Bây giờ anh ta đang ở đâu?”
Cô ấy làm sao có thể liên tưởng nhiều như vậy.
Cô thật muốn nghĩ cách xuyên qua điện thoại, xem coi đầu óc của cô gái kia đang nghĩ gì: “Cô suy nghĩ thật nhiều.”
Nhưng mà bản thân Tư Mộ cũng hơi sửng sốt.
Vốn tưởng rằng chia tay với Diệp Nham, cũng không phải không còn yêu, mà là chôn anh ta ở nơi sâu nhất trong lòng, yêu trong yên lặng, hèn mọn, bị coi thường.
Nhưng mà bây giờ trải qua nhiều chuyện như vậy, khi biết anh ta bị đánh gãy hai cái xương sườn phải vào bệnh viện, cô không quan tâm anh ta có bị gì không mà nghĩ đến vấn đề của mình.
Do cô ích kỉ sao?
Hay là yêu chưa đủ sâu đậm, hoặc có lẽ do vết thương sau khi bị phản bội, không còn chút tình cảm gì, đau khổ trong lòng dần dần vơi đi?
Tư Mộ nghĩ đến tâm trạng của mình lại đau lòng thở dài.
Thì ra tình yêu không chịu được đùa giỡn, một chút cũng không.
“Cô Dư, tôi rất ngạc nhiên, cô gọi cuộc điện thoại này cho tôi là vì mục đích gì? Chính là cảnh cáo không cho tôi nghĩ đến Diệp Nham sao?” Đột nhiên Tư Mộ bình thản, cười lên: “Nếu đúng là như vậy, cô không cần phải lo lắng. Bởi vì khi tôi biết anh ta phản bội sau lưng mình, đã quyết không cần anh ta nữa.”
Đừng nói bản thân đến tìm anh ta, nếu như anh ta đến tìm cô, cô cũng đã không muốn gặp.
Gương vỡ khó lành!
Trong tình cảm, nếu một người có lỗi với phần tình yêu này, vậy cũng không thể quay trở về như ban đầu.
Thay vì vùng vẫy đến chết không buông, không bằng thản nhiên cười một tiếng, tự nhiên quay người rời đi. Nói không chừng ỡ ngã rẽ nào đó, bạn sẽ gặp được người đàn ông chân chính thích hợp với bạn, người đàn ông hoàn hảo như báu vật, duyên trời đã định cho hai người bên nhau
Sau khi nghĩ thông suốt, Tư Mộ cũng sẽ không tiếp tục đau khổ vì thất tình hay là đau khổ vì thất thân. Cô còn có trách nhiệm rất nặng, không cho phép cô có tâm tư bi thương, mất tinh thần diễn đàn lê quý đôn...
Có lẽ lời nói của Tư Mộ quá mức thoải mái thản nhiên làm Dư Hinh chịu không được. Giống như cô dùng trăm phương ngàn kế đoạt đồ từ trong tay người khác, vốn cho rằng đó là bảo bối người ta yêu quý nhất, khi cô muốn nhìn người ta đau khổ đáng thương thì nhận ra mình phí hết tâm tư để có được nó nhưng người ta hoàn toàn có thể thoải mái buông tay thậm chí còn chẳng thèm ngó tới.
“Phó, Tư, Mộ! Cô đừng giả bộ thản nhiên như vậy, tôi biết rõ trong lòng cô rất khó chịu? Tôi cũng không phải nghĩ muốn khiêu khích cô, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, đừng, trêu, chọc, Diệp, Nham, cô trêu chọc không nổi đâu!” Khi nói lời này, Dư Hinh cố gắng đè nén lại vẻ tức giận trong lòng, giọng nói âm u, cực kì phẫn nộ.
Tư Mộ cũng bị lời này chọc cho tức cười: “Cô quản tốt người đàn ông của cô là được rồi! Tôi cũng không muốn có một chút quan hệ gì với người cũ.”
“Tôi mặc kệ anh ấy trêu chọc cô hay cô trêu chọc anh ấy, dù là ai trong hai người chủ động tôi cũng sẽ không để yên! Còn không cô cứ thử xem, nhất định tôi sẽ khiến cô hối hận không kịp.” Dư Hinh kiêu ngạo mở miệng, như một nữ vương bá đạo. “Trước kia có thể tôi không có khả năng này, nhưng bây giờ đối với tôi mà nói thì việc phá hủy Lăng Vũ quả thực vô cùng đơn giản. Như cái công ty phá sản gần đây, đạp hai cái, đúng là dễ như trở bàn tay.”
Hô hấp Tư Mộ hơi chậm lại, trong nháy mắt tức giận và sợ hãi đan xen nhau tràn đầy đầu óc cô.
Cô cầm điện thoại, nói không ra lời.
Hung hăng cúp điện thoại, cô chán nản ngồi liệt trên giường.
Trong lòng từ từ dấy lên một suy nghĩ, nhất định phải cứu lấy “Lăng Vũ”. Không tiếc bất cứ giá nào!
Chưa bao giờ cô cảm thấy muốn mình nhanh chóng mạnh mẽ lên như lúc này.
Khi bị Dư Hinh cảnh cáo giống như mắng người hầu, Tư Mộ không muốn mình tiếp tục yếu đuối như vậy.
Trong lòng thầm quyết định, sáng ngày mai phải đi đến cửa công ty YT Quốc Tế chặn Diệu Thiên lại để nói chuyện.
Việc nên làm bây giờ chính là nghiêm túc xem tư liệu của Diệu Thiên. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Lúc này Tư Mộ mới mở miệng. Âm thanh mang theo chút chua xót lại có chút vội vàng: “Anh ta bị đánh ở đâu?”
Tư Mộ xoa xoa mi tâm, thật là đau đầu a!
Nếu như nói việc Diệp Nham bị đánh có quan hệ với Tư Mộ, cô nghĩ tới hai người có thể làm việc đó.
Một là Ngôn Mặc Bạch. Đêm qua anh ta đã giúp mình, hơn nữa anh ta cũng ở đây.
Một người nữa chính là người đàn ông tối qua xảy ra 419 với mình. Trực giác cho biết anh ta cũng ở đây.
Nhưng mà, hiện tại cho dù là ai trong hai người đàn ông này đánh người thì cô đều thấy đau đầu.
Nếu như vì cô mới đánh Diệp Nham, vậy thì thật là không rõ rồi.
Cô vừa hỏi thì Dư Hinh hơi sửng sốt, bỗng nhiên cô ta cười ha hả, lên tiếng chế giễu: “Thế nào? Cô nghĩ muốn đi xem anh ấy, thông đồng với tên đàn ông khác đi đánh anh ấy phải vào bệnh viện, cô cảm thấy mình còn mặt mũi để đi gặp anh ấy sao?”
Đầu Tư Mộ muốn nổ tung, mệt mỏi thở dài, có loại cảm giác như đàn gảy tai trâu.
Là đối phương nghe không hiểu tiếng người hay cô ta có chứng suy tưởng hả?
Cô hỏi là “Anh ta bị đánh ở đâu”, chứ không phải “Bây giờ anh ta đang ở đâu?”
Cô ấy làm sao có thể liên tưởng nhiều như vậy.
Cô thật muốn nghĩ cách xuyên qua điện thoại, xem coi đầu óc của cô gái kia đang nghĩ gì: “Cô suy nghĩ thật nhiều.”
Nhưng mà bản thân Tư Mộ cũng hơi sửng sốt.
Vốn tưởng rằng chia tay với Diệp Nham, cũng không phải không còn yêu, mà là chôn anh ta ở nơi sâu nhất trong lòng, yêu trong yên lặng, hèn mọn, bị coi thường.
Nhưng mà bây giờ trải qua nhiều chuyện như vậy, khi biết anh ta bị đánh gãy hai cái xương sườn phải vào bệnh viện, cô không quan tâm anh ta có bị gì không mà nghĩ đến vấn đề của mình.
Do cô ích kỉ sao?
Hay là yêu chưa đủ sâu đậm, hoặc có lẽ do vết thương sau khi bị phản bội, không còn chút tình cảm gì, đau khổ trong lòng dần dần vơi đi?
Tư Mộ nghĩ đến tâm trạng của mình lại đau lòng thở dài.
Thì ra tình yêu không chịu được đùa giỡn, một chút cũng không.
“Cô Dư, tôi rất ngạc nhiên, cô gọi cuộc điện thoại này cho tôi là vì mục đích gì? Chính là cảnh cáo không cho tôi nghĩ đến Diệp Nham sao?” Đột nhiên Tư Mộ bình thản, cười lên: “Nếu đúng là như vậy, cô không cần phải lo lắng. Bởi vì khi tôi biết anh ta phản bội sau lưng mình, đã quyết không cần anh ta nữa.”
Đừng nói bản thân đến tìm anh ta, nếu như anh ta đến tìm cô, cô cũng đã không muốn gặp.
Gương vỡ khó lành!
Trong tình cảm, nếu một người có lỗi với phần tình yêu này, vậy cũng không thể quay trở về như ban đầu.
Thay vì vùng vẫy đến chết không buông, không bằng thản nhiên cười một tiếng, tự nhiên quay người rời đi. Nói không chừng ỡ ngã rẽ nào đó, bạn sẽ gặp được người đàn ông chân chính thích hợp với bạn, người đàn ông hoàn hảo như báu vật, duyên trời đã định cho hai người bên nhau
Sau khi nghĩ thông suốt, Tư Mộ cũng sẽ không tiếp tục đau khổ vì thất tình hay là đau khổ vì thất thân. Cô còn có trách nhiệm rất nặng, không cho phép cô có tâm tư bi thương, mất tinh thần diễn đàn lê quý đôn...
Có lẽ lời nói của Tư Mộ quá mức thoải mái thản nhiên làm Dư Hinh chịu không được. Giống như cô dùng trăm phương ngàn kế đoạt đồ từ trong tay người khác, vốn cho rằng đó là bảo bối người ta yêu quý nhất, khi cô muốn nhìn người ta đau khổ đáng thương thì nhận ra mình phí hết tâm tư để có được nó nhưng người ta hoàn toàn có thể thoải mái buông tay thậm chí còn chẳng thèm ngó tới.
“Phó, Tư, Mộ! Cô đừng giả bộ thản nhiên như vậy, tôi biết rõ trong lòng cô rất khó chịu? Tôi cũng không phải nghĩ muốn khiêu khích cô, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, đừng, trêu, chọc, Diệp, Nham, cô trêu chọc không nổi đâu!” Khi nói lời này, Dư Hinh cố gắng đè nén lại vẻ tức giận trong lòng, giọng nói âm u, cực kì phẫn nộ.
Tư Mộ cũng bị lời này chọc cho tức cười: “Cô quản tốt người đàn ông của cô là được rồi! Tôi cũng không muốn có một chút quan hệ gì với người cũ.”
“Tôi mặc kệ anh ấy trêu chọc cô hay cô trêu chọc anh ấy, dù là ai trong hai người chủ động tôi cũng sẽ không để yên! Còn không cô cứ thử xem, nhất định tôi sẽ khiến cô hối hận không kịp.” Dư Hinh kiêu ngạo mở miệng, như một nữ vương bá đạo. “Trước kia có thể tôi không có khả năng này, nhưng bây giờ đối với tôi mà nói thì việc phá hủy Lăng Vũ quả thực vô cùng đơn giản. Như cái công ty phá sản gần đây, đạp hai cái, đúng là dễ như trở bàn tay.”
Hô hấp Tư Mộ hơi chậm lại, trong nháy mắt tức giận và sợ hãi đan xen nhau tràn đầy đầu óc cô.
Cô cầm điện thoại, nói không ra lời.
Hung hăng cúp điện thoại, cô chán nản ngồi liệt trên giường.
Trong lòng từ từ dấy lên một suy nghĩ, nhất định phải cứu lấy “Lăng Vũ”. Không tiếc bất cứ giá nào!
Chưa bao giờ cô cảm thấy muốn mình nhanh chóng mạnh mẽ lên như lúc này.
Khi bị Dư Hinh cảnh cáo giống như mắng người hầu, Tư Mộ không muốn mình tiếp tục yếu đuối như vậy.
Trong lòng thầm quyết định, sáng ngày mai phải đi đến cửa công ty YT Quốc Tế chặn Diệu Thiên lại để nói chuyện.
Việc nên làm bây giờ chính là nghiêm túc xem tư liệu của Diệu Thiên. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.