Hào Môn Quyền Thế Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ
Chương 108: Đứa bé này, chúng ta không cần!
Lương Thần Nhất Dạ
01/06/2015
Editor: Hồng_Nhung
Ngôn Mặc Bạch vừa đặt điện thoại xuống, Tư Mộ lập tức nắm lấy tay anh, hỏi: “Cố Khuynh sao? Anh ta nói gì?”
Giọng nói của cô gấp gáp, vẻ mặt lo lắng, giống như chỉ cần Ngôn Mặc Bạch nói ra tin tức xấu, cô sẽ lập tức ngất đi.
Ngôn Mặc Bạch có chút không đành lòng, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Cố Khuynh bảo chúng ta đi tới bệnh viện một chuyến.”
Lòng của Tư Mộ lập tức treo lên.
Hôm qua mới đi bệnh viện kiểm tra, Tư Mộ nhớ lại mỗi lần nhìn xong kết quả kiểm tra, sắc mặt của chủ nhiệm chuyên khoa liền khó coi một phần. Lông mày Cố Khuynh cũng càng nhíu lại.
Tư Mộ biết, nhất định là tình hình của mình càng ngày càng xấu đi.
Bây giờ, đột nhiên bị Cố Khuynh bảo tới bệnh viện, làm sao Tư Mộ có thể không lo lắng, sợ hãi.
Cô nắm chặt lấy tay Ngôn Mặc Bạch, móng tay đã muốn đâm vào trong da thịt anh rồi.
Xe chạy thẳng một đường, Tư Mộ chỉ muốn Ngôn Mặc Bạch lái xe chậm hơn tí nữa, chạy chậm một chút, còn hận không thể bò qua. Tâm tình khi chờ đợi tin xấu chính là rất lo lắng, lần này bị hành hạ trực tiếp như vậy, còn không bằng dứt khoát giải quyết, chết sớm siêu sinh sớm.
“Ngoan, không có việc gì.” Ngôn Mặc Bạch vừa lái xe vừa dịu dàng an ủi người bên cạnh, nhìn thấy đôi mắt cô ửng hồng, sắc mặt trắng bệch, lòng anh rất đau. Cố Khuynh gọi điện tới cũng không có nói rõ là chuyện gì, anh cũng chỉ thông qua điện thoại nghe giọng nói bên kia có chút nặng nề, dường như tình hình không được tốt.
Đến cửa bệnh viện, Ngôn Mặc Bạch dừng xe, quay người sang giúp Tư Mộ tháo dây an toàn, hôn lên miệng cô một cái, sau đó vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói bình tĩnh dịu dàng: “Ngoan, cho dù là tình huống gì, cũng đều có anh ở bên cạnh.”
Nước mắt giấu bên trong cũng đã rơi xuống, Tư Mộ gật đầu, trong hốc mắt ngập đầy nước nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, tầm mắt ngừng ở trên mặt anh mơ hồ không rõ. Tư Mộ đưa tay ôm lấy Ngôn Mặc Bạch, khuôn mặt tràn đầy nước mắt cố gắng cười nói: “Ừ, nếu như không thể giữ lại, em sẽ ngoan ngoãn phá bỏ, tuyệt đối không làm loạn.”
Nhìn cô ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Ngôn Mặc Bạch lại càng thấy đau lòng.
Vỗ vỗ đầu cô, nói: “Chúng ta đi vào tìm Cố Khuynh trước.”
Thật ra thì chuyện này vẫn chưa có kết luận, bọn họ cũng chỉ là chuẩn bị tâm lí đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.
Đi tới phòng làm việc, Cố Khuynh và vị chủ nhiệm chuyên khoa kia đều đã chờ ở đây.
Nhìn Tư Mộ được Ngôn Mặc Bạch nửa ôm đi vào, hai người đều thở dài trong lòng.
Ngôn Mặc Bạch nhìn Cố Khuynh một cái, ý tứ chính là hỏi thăm vấn đề kia có nghiêm trọng không, có muốn Tư Mộ tránh đi, nói riêng với anh không?
Cố Khuynh né tránh tầm mắt của Tư Mộ, nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch lắc đầu một cái. Ngôn Mặc Bạch hiểu ý, liền nắm thật chặt tay người bên cạnh, hỏi: “Cậu gọi điện thoại cho chúng tôi đến là có chuyện gì?”
“Cậu nói đi!” Chủ nhiệm chuyên khoa nhìn qua Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ, sau đó quay sang nói với Cố Khuynh.
Cố Khuynh khẽ gật đầu, sắc mặt bình thường, không nhìn ra có gì khác lạ, giọng nói nhàn nhạt: “Hôm nay tôi đem các bản báo cáo kết quả kiểm tra trong khoảng thời gian này tới nghiên cứu, so sánh phát hiện, kết quả kiểm tra hai lần trước, có một ít thay đổi nhỏ, nhưng mà do thay đổi không rõ ràng, cho nên lúc mới có kết quả, không kịp phát hiện.”
Mỗi một chữ Cố Khuynh nói ra, giống như cây tơ mỏng, trói chặt Tư Mộ lại, ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn, nhưng mà từ đầu đến cuối lại không có nói đến trọng điểm, Tư Mộ có chút gấp gáp và khó chịu. Mà Ngôn Mặc Bạch cũng không có bình tĩnh nghe anh dài dòng, vì vậy trực tiếp hỏi: “Cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu phát hiện ra cái gì?”
Cố Khuynh ho khan một cái, trợn mắt nhìn bọn họ, đây là anh đang tạo ra không khí khẩn trương có được hay không hả?
Nhưng mà nhìn sắc mặt của hai vợ chồng này, anh cũng không dám đùa nữa, vì vậy nói: “ Phát hiện được số liệu đang dần phát triển theo hướng bình thường, nhưng cũng không chắc lắm, tạm thời vẫn chưa thể xác định. Tôi đã liên lạc với chuyên gia uy tín, bọn họ chuyên môn nghiên cứu về những vấn đề này. Tôi đã gửi các bản báo cáo của mỗi lần kiểm tra cho bọn họ. Cho nên bây giờ chúng ta chỉ cần chờ kết quả thôi.”
Khi Cố Khuynh vừa mở miệng, tâm trạng của Tư Mộ giống như chiếc lá vàng khô trên cây đang chờ đợi một trận cuồng phong (gió lớn) cuốn đi, hoặc là hy vọng có kì tích vẫn được giữ lại trên cây. Mà khi vừa dứt lời, lòng của Tư Mộ vẫn còn bất an lo sợ, gió chưa có tới, mà kì tích cũng chưa xảy ra.
Những lời như thế này, nói hay không nói cũng giống nhau! Đều là chưa xác định! Vẫn còn tiếp tục chờ! Tư Mộ cũng muốn điên rồi!
Ngôn Mặc Bạch hung hăng liếc Cố Khuynh một cái, giọng nói âm trầm lạnh lùng: “Cậu muốn đùa giỡn với chúng tôi sao?”
Cố Khuynh giơ tay lên làm bộ dạng cầu xin, uất ức la lên: “Tôi nào dám đùa giỡn hai người?”
“Vậy những lời cậu vừa nói không phải thúi lắm sao? Còn chưa có kết luận? Tình hình không có chút tiến triển nào!”
Thật ra thì sau khi nghe lời nói của Cố Khuynh, trong lòng Ngôn Mặc Bạch âm thầm thở dài một hơi. Ban đầu lo lắng tình hình xấu đi, không thể giữ đứa bé. Bây giờ có liên lạc với chuyên gia uy tín, như vậy cũng có nhiều hi vọng hơn, mà Cố Khuynh còn nói, so sánh các kết quả mỗi lần kiểm tra, dường như tình hình đã có chuyển biến tốt. Mặc dù chưa thể xác định, nhưng ít nhất vẫn mang lại hi vọng cho bọn họ.
“Hắc hắc——” Cố Khuynh cười gượng, anh mới không nói cho cậu ta biết, thật ra thì anh cố ý chơi cậu ta!
“Thật ra tôi đã sớm gửi kết quả kiểm tra sang bên đó, mới vừa trò chuyện qua video, ông ta có nhìn kết quả, bước đầu có kết luận là——nếu như muốn giữ đứa bé, cũng không phải là việc khó!” Cố Khuynh đột nhiên thu lại ý cười trên mặt, nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ nói: “Bản báo cáo kết quả của các người, bọn họ đã xem qua, cũng có nghiên cứu kĩ qua. Ông ta nói, nếu muốn giữ được đứa bé thì thai phụ cần phải phối hợp vô điều kiện, thậm chí vào lúc cần thiết, cần phải bỏ ra một chút hy sinh.”
“Vậy thì không cần đứa bé!” Ngôn Mặc Bạch dứt khoát nói.
“Tôi có thể phối hợp vô điều kiện!” Tư Mộ nói. Sau khi Cố Khuynh nói xong, Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch gần như đưa ra quyết định ngay lập tức, đồng thời lên tiếng.
“Mộ Mộ,” Ngôn Mặc Bạch ôm chặt Tư Mộ, sắc mặt khó coi, mà người trong ngực anh đã khóc không ra tiếng “em phải nghe lời, đứa bé này, chúng ta không cần. Không phải trước đó em đã đồng ý rồi sao? Nếu như tình hình không tốt, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, bỏ đứa bé.”
Anh làm sao có thể để Tư Mộ sinh con ra được? Chỉ cần vừa nghĩ tới cô có thể vì đứa bé này mà hy sinh, anh đã cảm thấy không thở được. Đứa bé, lần này không thể giữ, chăm sóc cơ thể thật tốt thì có thể có lại, cho dù không thể sinh, cũng có thể đi nhận nuôi, hoặc là coi như không có đứa bé, anh càng muốn được ở cùng cô, thế giới hai người cho tới già.
Nếu như cô vì đứa bé mà gặp bất trắc, không có cô, anh cần đứa bé để làm gì?
Tư Mộ liều mạng lắc đầu, không thể khống chế cảm xúc, trong đôi mắt mê man có tia sáng quật cường. Nhìn Ngôn Mặc Bạch, nghiêm túc nói: “Em muốn giữ đứa bé này. Em không sợ hy sinh cái gì cả, cho dù là tính mạng. Trước đó nói nếu như tình hình không tốt, đó là nếu đứa bé sinh ra có khả năng bị dị dạng hoặc bệnh tật gì đó, vậy thì em sẽ ngoan ngoãn nghe theo anh phá thai, bởi vì để cho đứa nhỏ sống mà bị dị tật, vậy thà rằng không để nó được sinh ra thì tốt hơn. Nhưng mà, tình huống bây giờ không giống, đứa bé có thể khỏe mạnh ra đời, em là một người mẹ, có cái gì không thể hy sinh?”
Sắc mặt Ngôn Mặc Bạch càng ngày càng đen, nhìn thẳng vào mắt Tư Mộ, nói từng câu từng chữ: “Vì đứa bé, em tình nguyện hy sinh tất cả, vậy em có từng nghĩ đến anh không? Nếu như em xảy ra chuyện gì, em định để đứa nhỏ này lại cho anh nuôi dưỡng? Phó Tư Mộ, em nghĩ cũng đừng nghĩ tới!” Mấy chữ cuối cùng, anh gần như muốn hét lên.
Tư Mộ sững sờ, sau đó liền đánh vào lồng ngực Ngôn Mặc Bạch, lớn tiếng quát về phía anh: “Ngôn Mặc Bạch, đó cũng là con trai của anh! Làm sao anh có thể máu lạnh vô tình như vậy? Chẳng lẽ anh muốn trơ mắt nhìn con chết sao?”
Ngôn Mặc Bạch bắt được tay của cô, khống chế được cô: “Mặc kệ em muốn nghĩ sao, chính là không thể sinh đứa bé ra.”
Nhìn hai vợ chồng này như sắp đánh nhau, chủ nhiệm chuyên khoa thật sự là nhịn không nổi nữa, trợn mắt nhìn sang Cố Khuynh, trách cậu ta sao chỉ nói có một nửa, làm cho vợ chồng son người ta gây gổ thậm chí đánh nhau, cậu ta thì ngược lại ngồi ở một bên cười hả hê.
“Trước tiên hai người đừng kích động, tình hình không có xấu như vậy. Các chuyên gia quốc tế cũng không có nói phải hy sinh cái gì, chỉ nói nếu muốn giữ được đứa bé, cần thai phụ phối hợp. Vì vậy, trong quá trình trị liệu có hơi khó khăn.” Chủ nhiệm chuyên khoa nhìn Tư Mộ cười nói: “Về sau không được kích động tức giận như vậy, đối với đứa bé không tốt.”
Mặt Tư Mộ lập tức đỏ như cà chua. Trên mặt vẫn tràn đầy nước mắt, tức giận trừng mắt nhìn Cố Khuynh, cắn răng nghiến lợi nói: “Cố, Khuynh!”
Hừ hừ, lại dám đùa giỡn bọn họ như vậy, quá ghê tởm!
Mà Ngôn Mặc Bạch đứng bên cạnh cũng không nói gì, chỉ là liếc Cố Khuynh một cái, ngược lại làm cho Cố Khuynh cảm thấy rùng mình. Trong mắt người khác, Ngôn Mặc Bạch lãnh diễm cao quý không dễ đến gần, ở trong mắt mấy anh em cũng là lạnh lùng, tàn nhẫn, bình thường không có gì, có thể thoải mái đùa giỡn, nhưng khi anh dùng loại ánh mắt này nhìn người, vậy thì phải cẩn thận, báo hiệu bão táp sấm sét sắp tới!
Cố Khuynh anh chỉ muốn đùa giỡn một chút thôi, cậu ta đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh! Anh thật sự bị dọa tới nỗi muốn đái ra quần rồi!
Tiểu Bạch, nhị ca không có cố ý, cậu hãy bỏ qua, đừng có mang thù!
Đương nhiên Ngôn Mặc Bạch sẽ không dễ dàng bỏ qua, coi như không thấy ánh mắt cầu xin của Cố Khuynh, cúi đầu nhìn vợ của mình, trên mặt xuất hiện một tia dịu dàng. Anh giữ mặt của Tư Mộ, ngón tay thon dài lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, rồi thắm thiết nhìn cô, nói: “Nếu như em có thể bình an vô sự, em kiên trì muốn sinh đứa bé, anh không phản đối. Nhưng mà một khi em có nguy hiểm gì, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Tư Mộ vừa mới vui mừng, đã bị những lời nói này của anh dội cho gáo nước lạnh, xuyên tim.
“Em muốn sinh!” Tư Mộ nhìn Ngôn Mặc Bạch một cái, hừ hừ, cứng đầu nói.
Mắt thấy Ngôn Mặc Bạch lại bắt đầu nổi đóa, Cố Khuynh bên cạnh liền chạy tới khuyên giải, rất có tinh thần lấy công chuộc tội, ở giữa Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ, cười nói: “Đừng lo lắng, đừng lo lắng, có nhị ca ở đây, đứa bé cùng cô vợ nhỏ mang thai của cậu sẽ không có chuyện gì!”
Ngôn Mặc Bạch nổi giận đùng đùng, quay mặt qua chỗ khác, không nói lời nào.
Tư Mộ trợn mắt nhìn Cố Khuynh một cái rồi cũng cúi đầu.
Chỉ có Cố Khuynh làm người hòa giải thất bại lúng túng đứng ở giữa, cười gượng hai tiếng.
“Khi nào bắt đầu trị liệu.” Một lát sau, bỗng nhiên Tư Mộ nghĩ tới lời nói của Cố Khuynh, liền mở miệng hỏi.
“Ba tháng sau, cần phải ra nước ngoài trị liệu.” Cố Khuynh nhìn sang Ngôn Mặc Bạch, có chút thận trọng nói: “Người bên kia không muốn tới thành phố A.”
Thời gian trị liệu tương đối dài, người ta cũng không thể ở lại thành phố A quá lâu, cho nên mặc dù Cố Khuynh có trao đổi nhiều lần với bên kia, người ta vẫn không muốn tới đây, trừ phi đưa người qua đó.
Tư Mộ do dự một lúc rồi gật đầu đồng ý. Nếu như ra nước ngoài, khẳng định không thể che giấu cha mẹ ở đây, đến khi bọn họ biết, lại càng lo lắng thêm. Nhưng mà vì đứa bé, cô không còn lựa chọn nào khác.
Ngôn Mặc Bạch lại liếc sang Cố Khuynh một cái, thâm sâu nói: “Nghĩ cách đem người qua đây!”
“Bắt trói?”
“Tùy cậu!” Ngôn Mặc Bạch xem thường, nói một cách vân đạm phong khinh[1]. Nếu như nói nhẹ mà người nọ không chịu hợp tác, vậy thì anh không ngại dùng cách này bắt người sang đây.
[1] Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì.
Cố Khuynh lập tức bị nghẹn, thiếu chút nữa thì bị sặc nước miếng của chính mình.
Quả nhiên vẫn ngang ngược như vậy, mời không được thì bắt ép!
Rất dễ nhận thấy, Ngôn Mặc Bạch đem nhiệm vụ này giao cho anh, đây là lấy công chuộc tội!
Cố Khuynh cúi đầu thở dài, sau đó yên lặng gật đầu.
Ngôn Mặc Bạch liếc anh ta một cái, sau đó quay sang gật đầu với chủ nhiệm chuyên khoa, rồi ôm Tư Mộ rời đi.
Ở trên xe, Tư Mộ len lén nhìn Ngôn Mặc Bạch mấy lần, phát hiện người kia vẫn nghiêm mặt, một câu cũng không nói. Giờ phút này Tư Mộ mới cảm thấy lo lắng. Chỉ là cứ nghĩ tới việc anh muốn cô bỏ đứa bé, Tư Mộ lại thấy tức giận, không muốn nói chuyện với anh.
Đến dưới lầu, Ngôn Mặc Bạch dừng xe, tháo dây an toàn ra rồi lập tức đi xuống.
Ngôn Mặc Bạch cũng tức giận trong lòng, cô gái này lại dám khiêu chiến với anh, không để cho cô sinh, cô liền cứng đầu cãi nhau với anh, đúng là làm phản mà.
Không nói gì thở phì phò suốt dọc đường đi, một bụng lửa giận không có chỗ phát tác, đóng sầm cửa xe, Ngôn Mặc Bạch đi quanh xe hai vòng, mới dần dần bình tĩnh được một chút, lại phát hiện người trên xe vẫn chưa có xuống.
Khom người gõ lên cửa kiếng xe chỗ Tư Mộ nhưng không có phản ứng.
Ngôn Mặc Bạch cắn răng, lại gõ mấy cái, vẫn không có phản ứng.
Anh bị chọc giận quá cười lên!
Cô gái này, làm cho anh tức thành như vậy, mà còn dám giận ngược lại anh!
Ngôn Mặc Bạch đứng ở bên ngoài một lúc lâu, hít sâu mấy cái, mới đi vòng qua mở cửa xe ra.
Sau khi mở cửa xe, đã thấy người bên trong mở to đôi mắt mang theo hơi nước, bĩu môi, bộ dáng đáng thương, Ngôn Mặc Bạch nổi giận nãy giờ, cũng bị những gì vừa nhìn thấy, làm cho dập tắt hơn một nửa.
“Xuống xe!”
“Hừ!”
“… Nhanh, xuống, xe!” Cô gái này đúng là kiêu ngạo không chịu thua thiệt, Ngôn Mặc Bạch nhíu mày nhìn cô, giọng nói thúc giục.
Tư Mộ nghiêng đầu qua một bên, mới không cần để ý anh: “Không xuống!”
“A——Ngôn Mặc Bạch, anh buông tay, ô ô ô, cái người bại hoại này, mặt người dạ thú, máu lạnh vô tình…” Ngôn Mặc Bạch khom lưng, trực tiếp ôm người ra. Tư Mộ giãy dụa, vô cùng cứng đầu lôi Ngôn Mặc Bạch ra mắng triệt để.
“Nháo nữa về nhà sẽ thu thập em! Dù sao anh cũng không quan tâm có thể làm bị thương cục cưng hay không?” Giọng nói lành lạnh của Ngôn Mặc Bạch truyền tới từ trên đỉnh đầu Tư Mộ.
Quả nhiên lời này vừa nói ra liền làm Tư Mộ yên tĩnh lại.
Cô còn sợ Ngôn Mặc Bạch ôm mình không vững vàng để cho mình té xuống, đôi tay ôm chặt cổ anh, ngoan ngoãn im miệng không nói.
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày hài lòng, ra lệnh: “Đóng cửa xe lại!”
Lúc nãy ôm cô từ trong xe ra, Ngôn Mặc Bạch còn chưa đóng cửa xe. Tư Mộ bĩu môi vô cùng không vui đóng cửa xe lại.
Thật ra thì cô cũng biết mình làm quá, kiên trì muốn giữ đứa bé, phản đối lại Ngôn Mặc Bạch, anh cũng chỉ là quan tâm lo lắng cho cô. Nhưng mà kể từ sau khi mang thai, nghĩ đến một sinh mệnh nhỏ đang tồn tại trong bụng mình, cô cũng cảm nhận được cả người mình tràn ngập tình thương của người mẹ, cái loại tình yêu vĩ đại không cầu gì này, khiến cho cô không có khả năng bỏ mặc với sinh mệnh nhỏ bé trong bụng mình.
Ngôn Mặc Bạch bế cô đi thẳng lên lầu, sau khi vào cửa, trực tiếp thả cô lên giường. Ngôn Mặc Bạch lấy chăn, đắp cho cô, sau đó đứng lên muốn đi.
“Anh đi đâu vậy?” Tư Mộ lôi kéo tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ.
“Thế nào?” Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm cánh tay đang bị Tư Mộ lôi kéo, nhíu mày hỏi.
“Anh đừng đi, ngồi xuống, chúng ta nói chuyện một chút.” Tư Mộ nói.
Ngôn Mặc Bạch thở dài, ngồi trên giường, từ trên cao nhìn xuống cô. Chăn đắp che kín chỉ lộ ra đôi mắt đang chuyển động trên khuôn mặt, có hơi uất ức nói: “Ngôn Mặc Bạch, em cảm thấy anh không thích đứa bé này.”
Lên án rõ ràng như vậy, nhưng Ngôn Mặc Bạch không để ý chút nào, vô cùng thẳng thừng gật đầu: “Ừ! Nếu như có nó mà làm cho em chịu nhiều đau khổ như vậy, thậm chí anh có thể bị mất vợ, em còn hi vọng anh đốt pháo hoa ăn mừng sao?”
“Đây không phải là do Cố Khuynh đùa giỡn sao! Tình hình không có tệ như vậy, chỉ là có hơi rắc rối một chút thôi, cần em phải phối hợp, đâu có gì nguy hiểm tới tính mạng của em?” Tư Mộ vừa nghe xong lời này của anh, mặc dù đáp án khiến cô nhíu mày, nhưng lí do lại làm cho lòng của cô ấm áp.
Lời nói quá buồn nôn, Ngôn Mặc Bạch sẽ không nói, chỉ một câu không tính là buồn nôn như vậy, lại làm cho Tư Mộ nghe được trong lòng ngọt như mật.
Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, thờ ơ nhìn cô, không nói gì.
Tư Mộ tiếp tục làm công tác tư tưởng cho anh: “Anh xem, chúng ta thật vất vả mới có đứa bé, không dễ dàng chút nào. Mà anh lại đẹp trai như thế, con chúng ta nhất định cũng sẽ giống anh, em cảm thấy con chúng ta khẳng định còn đáng yêu hơn đứa bé trong 《Kế hoạch cục cưng》. Trước kia lúc em xem bộ phim này, đã nghĩ, về sau có thể sinh một đứa bé như vậy, thật tốt biết bao! Sau đó, tính cách giống em, hoạt bát đáng yêu, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, khiến cho nhiều người phải yêu mến!”
Cô cũng đã bắt đầu suy nghĩ về bộ dạng sau này của đứa bé, cùng cảnh tượng cô sẽ dịu dàng tỉ mỉ chăm sóc đứa bé, làm sao cô có thể dễ dàng bỏ đứa bé đi đây?
Ngôn Mặc Bạch nghe cô nói…thái độ không dãn ra tí nào, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Anh vẫn không thích!”
Trong đầu cô suy nghĩ nhiều như vậy, tất cả đều là về đứa bé, nơi nào còn có bóng dáng của anh?
Đứa bé cái gì, anh ghét nhất, một ít anh cũng không mong đợi!
Tư Mộ lắc lắc cánh tay của Ngôn Mặc Bạch, nói: “Vậy anh muốn thế nào?”
“Không muốn đứa bé!” Không biết tại sao ban đầu mình lại để cho Cố Khuynh chế cái thuốc kia, nghĩ muốn có con sớm một chút. Lúc ấy thật sự là đứt gân não rồi sao? Còn cho là Cố Khuynh nói rất hay!
“Anh ra ngoài đi, em không muốn nhìn thấy anh!” Tư Mộ thở phì phò đẩy anh, thật muốn đẩy anh ngã xuống dưới sàn, đúng là dầu muối không vào, cô vừa giả bộ đáng thương lại làm nũng, mà anh vẫn không chịu thỏa hiệp. Cô, tức, giận, rồi!
Nằm trên giường, lôi chăn lên che kín đầu mình, ở trong chăn tức giận la lớn.
Ngôn Mặc Bạch kéo chăn ra, cô liền kéo lại, ầm ĩ với anh.
Mặc dù Ngôn Mặc Bạch dùng lực hơi lớn, nhưng cũng không dám quá sức, sợ làm đau cô. Vì vậy ở lần tiếp theo cô đoạt được chăn kéo lên che kín đầu thì Ngôn Mặc Bạch cách một lớp chăn ôm cô vào lòng. Cô bị quấn ở trong chăn, chỉ nghe âm thanh của anh có chút ong ong truyền đến: “Đừng náo loạn! Cho em sinh còn không được sao?”
Dù sao Ngôn Mặc Bạch quyết định, đứa bé này, anh sẽ không thích.
Tư Mộ ở bên trong ấm ức trong chốc lát, thấy anh mặc dù có dãn ra, nhưng rõ ràng vẫn chưa chịu tiếp nhận. Âm thầm mắng anh đến triệt để, kéo chăn ra, trừng mắt, nói: “Không được! Anh phải thương đứa bé giống như yêu thương em!”
Nói xong khuôn mặt liền đỏ lên.
Cho tới bây giờ Ngôn Mặc Bạch cũng chưa từng nói với cô cái loại yêu thích đó, nói như vậy có thể hay không làm chuyện cười để cho anh nghĩ cô tự mình đa tình đây?
Nhưng mà, Tư Mộ có thể xác định, Ngôn Mặc Bạch yêu cô, ít nhất cũng là cực kì quan tâm cô!
Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm Tư Mộ một lúc, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, nói: “Anh không làm được! Anh không có nhiều tình yêu để chia cho người khác như vậy!”
Anh đã đem tất cả tình yêu của mình cho em, không thể yêu người khác. Hơn nữa làm sao em có thể yêu cầu anh yêu người khác giống như yêu em? Anh không làm được!
Tư Mộ vừa nghe lời này của anh, trong lòng rất bực mình, anh chính là máu lạnh vô tình, bình thường nói chuyện với người khác cũng làm bộ mặt lạnh lùng, bộ dạng người sống chớ lại gần, cô không nói, nhưng đó là con của anh, sao anh cũng không có tính người như vậy?
Thở dài, coi như hết! Cùng lắm thì cô dành cho đứa bé hai phần tình yêu, đền bù tình thương của cha.
Tư Mộ bị anh ôm hơi chặt, giãy dụa, nói: “Em muốn đi tắm rồi ngủ.”
Giọng nói cho thấy rõ ràng không thân thiện. Ngôn Mặc Bạch buông cô ra, sau đó đi vào phòng tắm mở nước.
Mở nước xong đi ra, điện thoại Ngôn Mặc Bạch vang lên, anh nhìn thoáng qua, sau đó đi tới phòng sách nghe.
Hừ! Lại còn tránh cô! Ai thèm nghe chuyện này chuyện kia của anh!
Tư Mộ nhìn chằm chằm cửa đóng lại, trong đầu vẫn đang suy nghĩ là ai gọi điện cho anh? Nói về chuyện gì?
Cô đi vào phòng tắm đến lúc tắm xong quấn một cái khăn mềm mại đi ra, Ngôn Mặc Bạch mới nói chuyện điện thoại xong.
Tư Mộ ngồi ở trên giường lật sách, nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch đi vào, nói một câu: “Nhanh đi tắm rồi ngủ!”
Ngôn Mặc Bạch nhanh chóng chạy vào tắm, rất nhanh đã quấn khăn tắm đi ra.
Nhớ tới việc vợ mình giao phó đi tắm nhanh rồi ngủ, đều khiến cho người ta cảm thấy có ngụ ý trong đó. Anh suy nghĩ một lát, có lẽ là phúc lợi tới đi, đã hai ngày anh không có phúc lợi rồi? Vì vậy nhiệt huyết sôi trào đi tắm rửa. Có chút không thể chờ đợi, vì vậy vội vã vào tắm sạch, nhanh chóng rồi ra.
Thấy vợ mình hình như cũng không có mặc đồ, chỉ quấn cái khăn tắm ngồi đó, lập tức đi tới, kéo chăn ra ôm cô: “Vợ à, anh tới đây!”
Vợ ơi, anh đã chuẩn bị tốt, phúc lợi đâu phúc lợi đâu!
Hết chương 108
Ngôn Mặc Bạch vừa đặt điện thoại xuống, Tư Mộ lập tức nắm lấy tay anh, hỏi: “Cố Khuynh sao? Anh ta nói gì?”
Giọng nói của cô gấp gáp, vẻ mặt lo lắng, giống như chỉ cần Ngôn Mặc Bạch nói ra tin tức xấu, cô sẽ lập tức ngất đi.
Ngôn Mặc Bạch có chút không đành lòng, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Cố Khuynh bảo chúng ta đi tới bệnh viện một chuyến.”
Lòng của Tư Mộ lập tức treo lên.
Hôm qua mới đi bệnh viện kiểm tra, Tư Mộ nhớ lại mỗi lần nhìn xong kết quả kiểm tra, sắc mặt của chủ nhiệm chuyên khoa liền khó coi một phần. Lông mày Cố Khuynh cũng càng nhíu lại.
Tư Mộ biết, nhất định là tình hình của mình càng ngày càng xấu đi.
Bây giờ, đột nhiên bị Cố Khuynh bảo tới bệnh viện, làm sao Tư Mộ có thể không lo lắng, sợ hãi.
Cô nắm chặt lấy tay Ngôn Mặc Bạch, móng tay đã muốn đâm vào trong da thịt anh rồi.
Xe chạy thẳng một đường, Tư Mộ chỉ muốn Ngôn Mặc Bạch lái xe chậm hơn tí nữa, chạy chậm một chút, còn hận không thể bò qua. Tâm tình khi chờ đợi tin xấu chính là rất lo lắng, lần này bị hành hạ trực tiếp như vậy, còn không bằng dứt khoát giải quyết, chết sớm siêu sinh sớm.
“Ngoan, không có việc gì.” Ngôn Mặc Bạch vừa lái xe vừa dịu dàng an ủi người bên cạnh, nhìn thấy đôi mắt cô ửng hồng, sắc mặt trắng bệch, lòng anh rất đau. Cố Khuynh gọi điện tới cũng không có nói rõ là chuyện gì, anh cũng chỉ thông qua điện thoại nghe giọng nói bên kia có chút nặng nề, dường như tình hình không được tốt.
Đến cửa bệnh viện, Ngôn Mặc Bạch dừng xe, quay người sang giúp Tư Mộ tháo dây an toàn, hôn lên miệng cô một cái, sau đó vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói bình tĩnh dịu dàng: “Ngoan, cho dù là tình huống gì, cũng đều có anh ở bên cạnh.”
Nước mắt giấu bên trong cũng đã rơi xuống, Tư Mộ gật đầu, trong hốc mắt ngập đầy nước nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, tầm mắt ngừng ở trên mặt anh mơ hồ không rõ. Tư Mộ đưa tay ôm lấy Ngôn Mặc Bạch, khuôn mặt tràn đầy nước mắt cố gắng cười nói: “Ừ, nếu như không thể giữ lại, em sẽ ngoan ngoãn phá bỏ, tuyệt đối không làm loạn.”
Nhìn cô ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Ngôn Mặc Bạch lại càng thấy đau lòng.
Vỗ vỗ đầu cô, nói: “Chúng ta đi vào tìm Cố Khuynh trước.”
Thật ra thì chuyện này vẫn chưa có kết luận, bọn họ cũng chỉ là chuẩn bị tâm lí đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.
Đi tới phòng làm việc, Cố Khuynh và vị chủ nhiệm chuyên khoa kia đều đã chờ ở đây.
Nhìn Tư Mộ được Ngôn Mặc Bạch nửa ôm đi vào, hai người đều thở dài trong lòng.
Ngôn Mặc Bạch nhìn Cố Khuynh một cái, ý tứ chính là hỏi thăm vấn đề kia có nghiêm trọng không, có muốn Tư Mộ tránh đi, nói riêng với anh không?
Cố Khuynh né tránh tầm mắt của Tư Mộ, nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch lắc đầu một cái. Ngôn Mặc Bạch hiểu ý, liền nắm thật chặt tay người bên cạnh, hỏi: “Cậu gọi điện thoại cho chúng tôi đến là có chuyện gì?”
“Cậu nói đi!” Chủ nhiệm chuyên khoa nhìn qua Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ, sau đó quay sang nói với Cố Khuynh.
Cố Khuynh khẽ gật đầu, sắc mặt bình thường, không nhìn ra có gì khác lạ, giọng nói nhàn nhạt: “Hôm nay tôi đem các bản báo cáo kết quả kiểm tra trong khoảng thời gian này tới nghiên cứu, so sánh phát hiện, kết quả kiểm tra hai lần trước, có một ít thay đổi nhỏ, nhưng mà do thay đổi không rõ ràng, cho nên lúc mới có kết quả, không kịp phát hiện.”
Mỗi một chữ Cố Khuynh nói ra, giống như cây tơ mỏng, trói chặt Tư Mộ lại, ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn, nhưng mà từ đầu đến cuối lại không có nói đến trọng điểm, Tư Mộ có chút gấp gáp và khó chịu. Mà Ngôn Mặc Bạch cũng không có bình tĩnh nghe anh dài dòng, vì vậy trực tiếp hỏi: “Cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu phát hiện ra cái gì?”
Cố Khuynh ho khan một cái, trợn mắt nhìn bọn họ, đây là anh đang tạo ra không khí khẩn trương có được hay không hả?
Nhưng mà nhìn sắc mặt của hai vợ chồng này, anh cũng không dám đùa nữa, vì vậy nói: “ Phát hiện được số liệu đang dần phát triển theo hướng bình thường, nhưng cũng không chắc lắm, tạm thời vẫn chưa thể xác định. Tôi đã liên lạc với chuyên gia uy tín, bọn họ chuyên môn nghiên cứu về những vấn đề này. Tôi đã gửi các bản báo cáo của mỗi lần kiểm tra cho bọn họ. Cho nên bây giờ chúng ta chỉ cần chờ kết quả thôi.”
Khi Cố Khuynh vừa mở miệng, tâm trạng của Tư Mộ giống như chiếc lá vàng khô trên cây đang chờ đợi một trận cuồng phong (gió lớn) cuốn đi, hoặc là hy vọng có kì tích vẫn được giữ lại trên cây. Mà khi vừa dứt lời, lòng của Tư Mộ vẫn còn bất an lo sợ, gió chưa có tới, mà kì tích cũng chưa xảy ra.
Những lời như thế này, nói hay không nói cũng giống nhau! Đều là chưa xác định! Vẫn còn tiếp tục chờ! Tư Mộ cũng muốn điên rồi!
Ngôn Mặc Bạch hung hăng liếc Cố Khuynh một cái, giọng nói âm trầm lạnh lùng: “Cậu muốn đùa giỡn với chúng tôi sao?”
Cố Khuynh giơ tay lên làm bộ dạng cầu xin, uất ức la lên: “Tôi nào dám đùa giỡn hai người?”
“Vậy những lời cậu vừa nói không phải thúi lắm sao? Còn chưa có kết luận? Tình hình không có chút tiến triển nào!”
Thật ra thì sau khi nghe lời nói của Cố Khuynh, trong lòng Ngôn Mặc Bạch âm thầm thở dài một hơi. Ban đầu lo lắng tình hình xấu đi, không thể giữ đứa bé. Bây giờ có liên lạc với chuyên gia uy tín, như vậy cũng có nhiều hi vọng hơn, mà Cố Khuynh còn nói, so sánh các kết quả mỗi lần kiểm tra, dường như tình hình đã có chuyển biến tốt. Mặc dù chưa thể xác định, nhưng ít nhất vẫn mang lại hi vọng cho bọn họ.
“Hắc hắc——” Cố Khuynh cười gượng, anh mới không nói cho cậu ta biết, thật ra thì anh cố ý chơi cậu ta!
“Thật ra tôi đã sớm gửi kết quả kiểm tra sang bên đó, mới vừa trò chuyện qua video, ông ta có nhìn kết quả, bước đầu có kết luận là——nếu như muốn giữ đứa bé, cũng không phải là việc khó!” Cố Khuynh đột nhiên thu lại ý cười trên mặt, nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ nói: “Bản báo cáo kết quả của các người, bọn họ đã xem qua, cũng có nghiên cứu kĩ qua. Ông ta nói, nếu muốn giữ được đứa bé thì thai phụ cần phải phối hợp vô điều kiện, thậm chí vào lúc cần thiết, cần phải bỏ ra một chút hy sinh.”
“Vậy thì không cần đứa bé!” Ngôn Mặc Bạch dứt khoát nói.
“Tôi có thể phối hợp vô điều kiện!” Tư Mộ nói. Sau khi Cố Khuynh nói xong, Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch gần như đưa ra quyết định ngay lập tức, đồng thời lên tiếng.
“Mộ Mộ,” Ngôn Mặc Bạch ôm chặt Tư Mộ, sắc mặt khó coi, mà người trong ngực anh đã khóc không ra tiếng “em phải nghe lời, đứa bé này, chúng ta không cần. Không phải trước đó em đã đồng ý rồi sao? Nếu như tình hình không tốt, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, bỏ đứa bé.”
Anh làm sao có thể để Tư Mộ sinh con ra được? Chỉ cần vừa nghĩ tới cô có thể vì đứa bé này mà hy sinh, anh đã cảm thấy không thở được. Đứa bé, lần này không thể giữ, chăm sóc cơ thể thật tốt thì có thể có lại, cho dù không thể sinh, cũng có thể đi nhận nuôi, hoặc là coi như không có đứa bé, anh càng muốn được ở cùng cô, thế giới hai người cho tới già.
Nếu như cô vì đứa bé mà gặp bất trắc, không có cô, anh cần đứa bé để làm gì?
Tư Mộ liều mạng lắc đầu, không thể khống chế cảm xúc, trong đôi mắt mê man có tia sáng quật cường. Nhìn Ngôn Mặc Bạch, nghiêm túc nói: “Em muốn giữ đứa bé này. Em không sợ hy sinh cái gì cả, cho dù là tính mạng. Trước đó nói nếu như tình hình không tốt, đó là nếu đứa bé sinh ra có khả năng bị dị dạng hoặc bệnh tật gì đó, vậy thì em sẽ ngoan ngoãn nghe theo anh phá thai, bởi vì để cho đứa nhỏ sống mà bị dị tật, vậy thà rằng không để nó được sinh ra thì tốt hơn. Nhưng mà, tình huống bây giờ không giống, đứa bé có thể khỏe mạnh ra đời, em là một người mẹ, có cái gì không thể hy sinh?”
Sắc mặt Ngôn Mặc Bạch càng ngày càng đen, nhìn thẳng vào mắt Tư Mộ, nói từng câu từng chữ: “Vì đứa bé, em tình nguyện hy sinh tất cả, vậy em có từng nghĩ đến anh không? Nếu như em xảy ra chuyện gì, em định để đứa nhỏ này lại cho anh nuôi dưỡng? Phó Tư Mộ, em nghĩ cũng đừng nghĩ tới!” Mấy chữ cuối cùng, anh gần như muốn hét lên.
Tư Mộ sững sờ, sau đó liền đánh vào lồng ngực Ngôn Mặc Bạch, lớn tiếng quát về phía anh: “Ngôn Mặc Bạch, đó cũng là con trai của anh! Làm sao anh có thể máu lạnh vô tình như vậy? Chẳng lẽ anh muốn trơ mắt nhìn con chết sao?”
Ngôn Mặc Bạch bắt được tay của cô, khống chế được cô: “Mặc kệ em muốn nghĩ sao, chính là không thể sinh đứa bé ra.”
Nhìn hai vợ chồng này như sắp đánh nhau, chủ nhiệm chuyên khoa thật sự là nhịn không nổi nữa, trợn mắt nhìn sang Cố Khuynh, trách cậu ta sao chỉ nói có một nửa, làm cho vợ chồng son người ta gây gổ thậm chí đánh nhau, cậu ta thì ngược lại ngồi ở một bên cười hả hê.
“Trước tiên hai người đừng kích động, tình hình không có xấu như vậy. Các chuyên gia quốc tế cũng không có nói phải hy sinh cái gì, chỉ nói nếu muốn giữ được đứa bé, cần thai phụ phối hợp. Vì vậy, trong quá trình trị liệu có hơi khó khăn.” Chủ nhiệm chuyên khoa nhìn Tư Mộ cười nói: “Về sau không được kích động tức giận như vậy, đối với đứa bé không tốt.”
Mặt Tư Mộ lập tức đỏ như cà chua. Trên mặt vẫn tràn đầy nước mắt, tức giận trừng mắt nhìn Cố Khuynh, cắn răng nghiến lợi nói: “Cố, Khuynh!”
Hừ hừ, lại dám đùa giỡn bọn họ như vậy, quá ghê tởm!
Mà Ngôn Mặc Bạch đứng bên cạnh cũng không nói gì, chỉ là liếc Cố Khuynh một cái, ngược lại làm cho Cố Khuynh cảm thấy rùng mình. Trong mắt người khác, Ngôn Mặc Bạch lãnh diễm cao quý không dễ đến gần, ở trong mắt mấy anh em cũng là lạnh lùng, tàn nhẫn, bình thường không có gì, có thể thoải mái đùa giỡn, nhưng khi anh dùng loại ánh mắt này nhìn người, vậy thì phải cẩn thận, báo hiệu bão táp sấm sét sắp tới!
Cố Khuynh anh chỉ muốn đùa giỡn một chút thôi, cậu ta đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh! Anh thật sự bị dọa tới nỗi muốn đái ra quần rồi!
Tiểu Bạch, nhị ca không có cố ý, cậu hãy bỏ qua, đừng có mang thù!
Đương nhiên Ngôn Mặc Bạch sẽ không dễ dàng bỏ qua, coi như không thấy ánh mắt cầu xin của Cố Khuynh, cúi đầu nhìn vợ của mình, trên mặt xuất hiện một tia dịu dàng. Anh giữ mặt của Tư Mộ, ngón tay thon dài lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, rồi thắm thiết nhìn cô, nói: “Nếu như em có thể bình an vô sự, em kiên trì muốn sinh đứa bé, anh không phản đối. Nhưng mà một khi em có nguy hiểm gì, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Tư Mộ vừa mới vui mừng, đã bị những lời nói này của anh dội cho gáo nước lạnh, xuyên tim.
“Em muốn sinh!” Tư Mộ nhìn Ngôn Mặc Bạch một cái, hừ hừ, cứng đầu nói.
Mắt thấy Ngôn Mặc Bạch lại bắt đầu nổi đóa, Cố Khuynh bên cạnh liền chạy tới khuyên giải, rất có tinh thần lấy công chuộc tội, ở giữa Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ, cười nói: “Đừng lo lắng, đừng lo lắng, có nhị ca ở đây, đứa bé cùng cô vợ nhỏ mang thai của cậu sẽ không có chuyện gì!”
Ngôn Mặc Bạch nổi giận đùng đùng, quay mặt qua chỗ khác, không nói lời nào.
Tư Mộ trợn mắt nhìn Cố Khuynh một cái rồi cũng cúi đầu.
Chỉ có Cố Khuynh làm người hòa giải thất bại lúng túng đứng ở giữa, cười gượng hai tiếng.
“Khi nào bắt đầu trị liệu.” Một lát sau, bỗng nhiên Tư Mộ nghĩ tới lời nói của Cố Khuynh, liền mở miệng hỏi.
“Ba tháng sau, cần phải ra nước ngoài trị liệu.” Cố Khuynh nhìn sang Ngôn Mặc Bạch, có chút thận trọng nói: “Người bên kia không muốn tới thành phố A.”
Thời gian trị liệu tương đối dài, người ta cũng không thể ở lại thành phố A quá lâu, cho nên mặc dù Cố Khuynh có trao đổi nhiều lần với bên kia, người ta vẫn không muốn tới đây, trừ phi đưa người qua đó.
Tư Mộ do dự một lúc rồi gật đầu đồng ý. Nếu như ra nước ngoài, khẳng định không thể che giấu cha mẹ ở đây, đến khi bọn họ biết, lại càng lo lắng thêm. Nhưng mà vì đứa bé, cô không còn lựa chọn nào khác.
Ngôn Mặc Bạch lại liếc sang Cố Khuynh một cái, thâm sâu nói: “Nghĩ cách đem người qua đây!”
“Bắt trói?”
“Tùy cậu!” Ngôn Mặc Bạch xem thường, nói một cách vân đạm phong khinh[1]. Nếu như nói nhẹ mà người nọ không chịu hợp tác, vậy thì anh không ngại dùng cách này bắt người sang đây.
[1] Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì.
Cố Khuynh lập tức bị nghẹn, thiếu chút nữa thì bị sặc nước miếng của chính mình.
Quả nhiên vẫn ngang ngược như vậy, mời không được thì bắt ép!
Rất dễ nhận thấy, Ngôn Mặc Bạch đem nhiệm vụ này giao cho anh, đây là lấy công chuộc tội!
Cố Khuynh cúi đầu thở dài, sau đó yên lặng gật đầu.
Ngôn Mặc Bạch liếc anh ta một cái, sau đó quay sang gật đầu với chủ nhiệm chuyên khoa, rồi ôm Tư Mộ rời đi.
Ở trên xe, Tư Mộ len lén nhìn Ngôn Mặc Bạch mấy lần, phát hiện người kia vẫn nghiêm mặt, một câu cũng không nói. Giờ phút này Tư Mộ mới cảm thấy lo lắng. Chỉ là cứ nghĩ tới việc anh muốn cô bỏ đứa bé, Tư Mộ lại thấy tức giận, không muốn nói chuyện với anh.
Đến dưới lầu, Ngôn Mặc Bạch dừng xe, tháo dây an toàn ra rồi lập tức đi xuống.
Ngôn Mặc Bạch cũng tức giận trong lòng, cô gái này lại dám khiêu chiến với anh, không để cho cô sinh, cô liền cứng đầu cãi nhau với anh, đúng là làm phản mà.
Không nói gì thở phì phò suốt dọc đường đi, một bụng lửa giận không có chỗ phát tác, đóng sầm cửa xe, Ngôn Mặc Bạch đi quanh xe hai vòng, mới dần dần bình tĩnh được một chút, lại phát hiện người trên xe vẫn chưa có xuống.
Khom người gõ lên cửa kiếng xe chỗ Tư Mộ nhưng không có phản ứng.
Ngôn Mặc Bạch cắn răng, lại gõ mấy cái, vẫn không có phản ứng.
Anh bị chọc giận quá cười lên!
Cô gái này, làm cho anh tức thành như vậy, mà còn dám giận ngược lại anh!
Ngôn Mặc Bạch đứng ở bên ngoài một lúc lâu, hít sâu mấy cái, mới đi vòng qua mở cửa xe ra.
Sau khi mở cửa xe, đã thấy người bên trong mở to đôi mắt mang theo hơi nước, bĩu môi, bộ dáng đáng thương, Ngôn Mặc Bạch nổi giận nãy giờ, cũng bị những gì vừa nhìn thấy, làm cho dập tắt hơn một nửa.
“Xuống xe!”
“Hừ!”
“… Nhanh, xuống, xe!” Cô gái này đúng là kiêu ngạo không chịu thua thiệt, Ngôn Mặc Bạch nhíu mày nhìn cô, giọng nói thúc giục.
Tư Mộ nghiêng đầu qua một bên, mới không cần để ý anh: “Không xuống!”
“A——Ngôn Mặc Bạch, anh buông tay, ô ô ô, cái người bại hoại này, mặt người dạ thú, máu lạnh vô tình…” Ngôn Mặc Bạch khom lưng, trực tiếp ôm người ra. Tư Mộ giãy dụa, vô cùng cứng đầu lôi Ngôn Mặc Bạch ra mắng triệt để.
“Nháo nữa về nhà sẽ thu thập em! Dù sao anh cũng không quan tâm có thể làm bị thương cục cưng hay không?” Giọng nói lành lạnh của Ngôn Mặc Bạch truyền tới từ trên đỉnh đầu Tư Mộ.
Quả nhiên lời này vừa nói ra liền làm Tư Mộ yên tĩnh lại.
Cô còn sợ Ngôn Mặc Bạch ôm mình không vững vàng để cho mình té xuống, đôi tay ôm chặt cổ anh, ngoan ngoãn im miệng không nói.
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày hài lòng, ra lệnh: “Đóng cửa xe lại!”
Lúc nãy ôm cô từ trong xe ra, Ngôn Mặc Bạch còn chưa đóng cửa xe. Tư Mộ bĩu môi vô cùng không vui đóng cửa xe lại.
Thật ra thì cô cũng biết mình làm quá, kiên trì muốn giữ đứa bé, phản đối lại Ngôn Mặc Bạch, anh cũng chỉ là quan tâm lo lắng cho cô. Nhưng mà kể từ sau khi mang thai, nghĩ đến một sinh mệnh nhỏ đang tồn tại trong bụng mình, cô cũng cảm nhận được cả người mình tràn ngập tình thương của người mẹ, cái loại tình yêu vĩ đại không cầu gì này, khiến cho cô không có khả năng bỏ mặc với sinh mệnh nhỏ bé trong bụng mình.
Ngôn Mặc Bạch bế cô đi thẳng lên lầu, sau khi vào cửa, trực tiếp thả cô lên giường. Ngôn Mặc Bạch lấy chăn, đắp cho cô, sau đó đứng lên muốn đi.
“Anh đi đâu vậy?” Tư Mộ lôi kéo tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ.
“Thế nào?” Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm cánh tay đang bị Tư Mộ lôi kéo, nhíu mày hỏi.
“Anh đừng đi, ngồi xuống, chúng ta nói chuyện một chút.” Tư Mộ nói.
Ngôn Mặc Bạch thở dài, ngồi trên giường, từ trên cao nhìn xuống cô. Chăn đắp che kín chỉ lộ ra đôi mắt đang chuyển động trên khuôn mặt, có hơi uất ức nói: “Ngôn Mặc Bạch, em cảm thấy anh không thích đứa bé này.”
Lên án rõ ràng như vậy, nhưng Ngôn Mặc Bạch không để ý chút nào, vô cùng thẳng thừng gật đầu: “Ừ! Nếu như có nó mà làm cho em chịu nhiều đau khổ như vậy, thậm chí anh có thể bị mất vợ, em còn hi vọng anh đốt pháo hoa ăn mừng sao?”
“Đây không phải là do Cố Khuynh đùa giỡn sao! Tình hình không có tệ như vậy, chỉ là có hơi rắc rối một chút thôi, cần em phải phối hợp, đâu có gì nguy hiểm tới tính mạng của em?” Tư Mộ vừa nghe xong lời này của anh, mặc dù đáp án khiến cô nhíu mày, nhưng lí do lại làm cho lòng của cô ấm áp.
Lời nói quá buồn nôn, Ngôn Mặc Bạch sẽ không nói, chỉ một câu không tính là buồn nôn như vậy, lại làm cho Tư Mộ nghe được trong lòng ngọt như mật.
Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, thờ ơ nhìn cô, không nói gì.
Tư Mộ tiếp tục làm công tác tư tưởng cho anh: “Anh xem, chúng ta thật vất vả mới có đứa bé, không dễ dàng chút nào. Mà anh lại đẹp trai như thế, con chúng ta nhất định cũng sẽ giống anh, em cảm thấy con chúng ta khẳng định còn đáng yêu hơn đứa bé trong 《Kế hoạch cục cưng》. Trước kia lúc em xem bộ phim này, đã nghĩ, về sau có thể sinh một đứa bé như vậy, thật tốt biết bao! Sau đó, tính cách giống em, hoạt bát đáng yêu, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, khiến cho nhiều người phải yêu mến!”
Cô cũng đã bắt đầu suy nghĩ về bộ dạng sau này của đứa bé, cùng cảnh tượng cô sẽ dịu dàng tỉ mỉ chăm sóc đứa bé, làm sao cô có thể dễ dàng bỏ đứa bé đi đây?
Ngôn Mặc Bạch nghe cô nói…thái độ không dãn ra tí nào, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Anh vẫn không thích!”
Trong đầu cô suy nghĩ nhiều như vậy, tất cả đều là về đứa bé, nơi nào còn có bóng dáng của anh?
Đứa bé cái gì, anh ghét nhất, một ít anh cũng không mong đợi!
Tư Mộ lắc lắc cánh tay của Ngôn Mặc Bạch, nói: “Vậy anh muốn thế nào?”
“Không muốn đứa bé!” Không biết tại sao ban đầu mình lại để cho Cố Khuynh chế cái thuốc kia, nghĩ muốn có con sớm một chút. Lúc ấy thật sự là đứt gân não rồi sao? Còn cho là Cố Khuynh nói rất hay!
“Anh ra ngoài đi, em không muốn nhìn thấy anh!” Tư Mộ thở phì phò đẩy anh, thật muốn đẩy anh ngã xuống dưới sàn, đúng là dầu muối không vào, cô vừa giả bộ đáng thương lại làm nũng, mà anh vẫn không chịu thỏa hiệp. Cô, tức, giận, rồi!
Nằm trên giường, lôi chăn lên che kín đầu mình, ở trong chăn tức giận la lớn.
Ngôn Mặc Bạch kéo chăn ra, cô liền kéo lại, ầm ĩ với anh.
Mặc dù Ngôn Mặc Bạch dùng lực hơi lớn, nhưng cũng không dám quá sức, sợ làm đau cô. Vì vậy ở lần tiếp theo cô đoạt được chăn kéo lên che kín đầu thì Ngôn Mặc Bạch cách một lớp chăn ôm cô vào lòng. Cô bị quấn ở trong chăn, chỉ nghe âm thanh của anh có chút ong ong truyền đến: “Đừng náo loạn! Cho em sinh còn không được sao?”
Dù sao Ngôn Mặc Bạch quyết định, đứa bé này, anh sẽ không thích.
Tư Mộ ở bên trong ấm ức trong chốc lát, thấy anh mặc dù có dãn ra, nhưng rõ ràng vẫn chưa chịu tiếp nhận. Âm thầm mắng anh đến triệt để, kéo chăn ra, trừng mắt, nói: “Không được! Anh phải thương đứa bé giống như yêu thương em!”
Nói xong khuôn mặt liền đỏ lên.
Cho tới bây giờ Ngôn Mặc Bạch cũng chưa từng nói với cô cái loại yêu thích đó, nói như vậy có thể hay không làm chuyện cười để cho anh nghĩ cô tự mình đa tình đây?
Nhưng mà, Tư Mộ có thể xác định, Ngôn Mặc Bạch yêu cô, ít nhất cũng là cực kì quan tâm cô!
Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm Tư Mộ một lúc, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, nói: “Anh không làm được! Anh không có nhiều tình yêu để chia cho người khác như vậy!”
Anh đã đem tất cả tình yêu của mình cho em, không thể yêu người khác. Hơn nữa làm sao em có thể yêu cầu anh yêu người khác giống như yêu em? Anh không làm được!
Tư Mộ vừa nghe lời này của anh, trong lòng rất bực mình, anh chính là máu lạnh vô tình, bình thường nói chuyện với người khác cũng làm bộ mặt lạnh lùng, bộ dạng người sống chớ lại gần, cô không nói, nhưng đó là con của anh, sao anh cũng không có tính người như vậy?
Thở dài, coi như hết! Cùng lắm thì cô dành cho đứa bé hai phần tình yêu, đền bù tình thương của cha.
Tư Mộ bị anh ôm hơi chặt, giãy dụa, nói: “Em muốn đi tắm rồi ngủ.”
Giọng nói cho thấy rõ ràng không thân thiện. Ngôn Mặc Bạch buông cô ra, sau đó đi vào phòng tắm mở nước.
Mở nước xong đi ra, điện thoại Ngôn Mặc Bạch vang lên, anh nhìn thoáng qua, sau đó đi tới phòng sách nghe.
Hừ! Lại còn tránh cô! Ai thèm nghe chuyện này chuyện kia của anh!
Tư Mộ nhìn chằm chằm cửa đóng lại, trong đầu vẫn đang suy nghĩ là ai gọi điện cho anh? Nói về chuyện gì?
Cô đi vào phòng tắm đến lúc tắm xong quấn một cái khăn mềm mại đi ra, Ngôn Mặc Bạch mới nói chuyện điện thoại xong.
Tư Mộ ngồi ở trên giường lật sách, nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch đi vào, nói một câu: “Nhanh đi tắm rồi ngủ!”
Ngôn Mặc Bạch nhanh chóng chạy vào tắm, rất nhanh đã quấn khăn tắm đi ra.
Nhớ tới việc vợ mình giao phó đi tắm nhanh rồi ngủ, đều khiến cho người ta cảm thấy có ngụ ý trong đó. Anh suy nghĩ một lát, có lẽ là phúc lợi tới đi, đã hai ngày anh không có phúc lợi rồi? Vì vậy nhiệt huyết sôi trào đi tắm rửa. Có chút không thể chờ đợi, vì vậy vội vã vào tắm sạch, nhanh chóng rồi ra.
Thấy vợ mình hình như cũng không có mặc đồ, chỉ quấn cái khăn tắm ngồi đó, lập tức đi tới, kéo chăn ra ôm cô: “Vợ à, anh tới đây!”
Vợ ơi, anh đã chuẩn bị tốt, phúc lợi đâu phúc lợi đâu!
Hết chương 108
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.