Hào Môn Quyền Thế Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ
Chương 164: Không thể buông tha (Alan xuất hiện )
Lương Thần Nhất Dạ
15/10/2016
Vừa tắt máy, cửa phòng tắm liền mở ra.
Tư Mộ mặc đồ ngủ màu lam bằng bông, kiểu dáng rất bảo thủ, cả người nhẹ nhàng khoan khoái đi ra ngoài, nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch cầm điện thoại di động vừa cúp máy, cô cầm lấy khăn lông khô vừa lau đầu tóc, vừa tùy ý hỏi một câu: "Anh gọi điện thoại cho ai vậy?"
Vẻ mặt Ngôn Mặc Bạch bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Tiểu Cửu."
"À." Tư Mộ cũng nhàn nhạt đáp một câu.
Cô cũng không phải muốn biết anh nói chuyện với ai, chẳng qua là nhìn anh mới vừa cúp điện thoại, tùy ý hỏi một câu thôi.
Ngôn Mặc Bạch xoay người xuống giường, đi về phía cô, nhận lấy khăn lông trên tay cô, đặt cô ngồi xuống trước bàn trang điểm: "Anh lau giúp em."
Tư Mộ nhướng mày: "Không có chuyện gì mà ân cần, không phải là lén sau lưng em vụng trộm chứ! Nói đi, có phải anh vừa gọi điện thoại với tiểu tam? Ngôn Mặc Bạch, anh phản bội em phải không?. . . . . ."
Tư Mộ còn chưa nói hết, da đầu đột nhiên đau một trận.
Cô nhe răng trợn mắt nhìn người đàn ông anh tuấn ở phía sau qua gương, sắc mặt đen như đáy nồi, tròng mắt hiện lên tia sắc bén.
"A ——" Tư Mộ hít vào một ngụm khí lạnh, vội vàng cười làm lành nói: "Ông xã đại nhân, tha mạng! Em chỉ đùa một chút thôi. . . . . ."
Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, mặc dù không có gõ đầu của cô nữa, nhưng lực đạo lau tóc vẫn rất nặng.
Tư Mộ xoay người ôm hông của anh.
Cô ngồi, anh đứng, Ngôn Mặc Bạch vốn cao lớn, mà Tư Mộ cao một mét sáu mấy, ở trước mặt anh cũng lộ ra vẻ nhỏ nhắn vô cùng. Cho nên cô ngồi ở trên ghế, xoay người ôm hông của anh, đầu của cô chỉ vừa tới bụng của anh.
Tư Mộ còn chưa ý thức được cái độ cao này là nguy hiểm cở nào. Côcọ xát mấy cái, nỗ lực muốn cho cái mặt đen như bao công này, giảm bớt tức giân.
Nhưng mà cô càng cọ, ngọn lửa nơi đáy mắt Ngôn Mặc Bạch toát ra càng nồng hơn, lửa mạnh hừng hực dường như muốn lan tràn ra, cùng nhau đốt thành tro bụi.
Tư Mộ mồ hôi lạnh ứa ra, ánh mắt rực lửa này, không phải là lửa giận, mà là lửa của dục vọng!
Vội vàng buông anh ra, nhưng khi cô vừa rút lui, đã bị bàn tay to của Ngôn Mặc Bạch giữ lại, chống đỡ ở chỗ ót của cô, đưa đầu nàng áp sát trên người anh.
"Ưm ưm ——" Tư Mộ cả kinh, giãy người một cái, lập tức cảm giác được vật cứng rắn như sắt đang chống đỡ gần mặt của cô.
Tư Mộ không dám động, cương cổ nhắm mắt lại, lo lắng đánh thức con trai, Tư Mộ chỉ đành phải hạ giọng thấp xuống quát anh: "Ngôn Mặc Bạch, anh lưu manh! Buông a ——"
Ngôn Mặc Bạch không những không tha, còn càng dán càng chặt hơn, ánh mắt đen láy sâu kín lóe lục quang, ba phần liễm diễm, hơi thở tà khí, anh nhếch khóe môi: "Hửm bị ** luyện hai năm, còn cảm thấy anh là lưu manh sao?"
Ngôn Mặc Bạch một tay đặt tại ót của co, một cái tay khác thuận theo tóc của nàng, một chút vừa hạ xuống, động tác mềm nhẹ, tuy nhiên làm cho lông cốt Tư Mộ vẻ sợ hãi.
Đó là một tín hiệu nguy hiểm!
Khó có thể tối nay bất chiến đến bình minh thì không bỏ qua sao?
Lần trước cảm nhận được hơi thở hắn như vậy, nàng đã bị Fuck cho đến rất thảm!
Tư Mộ khóc không ra nước mắt, câm miệng ánh mắt thống khổ nghĩ tới tối nay nhưng làm sao qua!
Tay Ngôn Mặc Bạch ở trên đầu Tư Mộ vỗ nhẹ xuống, giọng nói có chút sủng nịch nói: "Ngươi cái đầu nhỏ này, đang suy nghĩ cái gì mà nhập tâm thế?"
"Nghĩ tối nay anh hành hạ em ra sao, có thể hưu chiến một đêm hay không ? . . . . . . Ô ô ô, chồng ta sai lầm rồi, em giơ tay đầu hàng, em cầu xin tha thứ. . . . . ." Tư Mộ ngoan ngoãn nhận lỗi lầm.
Ngôn Mặc Bạch đặc biệt yêu bộ dáng thuận theo này của nàng, cúi người hôn một cái môi của nàng, hơi thở nóng hổi phun trên mặt nàng: "Cầu xin tha thứ còn quá sớm. . . . . . Cái này ta còn không nghĩ tốt, cái này có thể tùy hứng phát huy, nếu như ngươi có yêu mến tư thế nào có thể nói ra. . . . . . Địa điểm nha, cái này nhìn tâm tình, hoặc là từng cái cũng thử một lần. . . . . . Hội chiến bao lâu? Cái này còn phải xem ngươi phối hợp hay không phối hợp?"
Hắn nói vài lời vừa dừng lại hạ xuống, cười tà nhìn nét mặt của nàng.
Mà hắn chưa nói xong, thân thể Tư Mộ đã run lên.
"Chồng. . . . . . Cục cưng ở trên giường ngủ, không thể đánh thức con." Tư Mộ nỗ lực mở to hai mắt, cố gắng dùng ánh mắt mình hồn nhiên vô tà nói cho hắn biết, không thể trước mặt cục cưng làm chuyện này.
Ngôn Mặc Bạch một chút không để ý nhún nhún vai: "Dù thế nào đi nữa hắn vẫn còn nhỏ, ngay cả nói cũng không biết nói, cho dù đánh thức hắn, lại có quan hệ gì? Hắn cũng sẽ không hỏi cái vấn đề kia loại ‘ ba ba ngươi tại sao đè ép mẹ ’ hoặc là ‘ mẹ ngươi tại sao cỡi ba ba ’ , không cần sợ!"
Mắt to Tư Mộ mới vừa còn thuần khiết vô cùng, lúc này bởi vì hắn một câu nói kia trong nháy mắt trở nên ngớ ra, một giây sau trên mặt trở nên vặn vẹo dử tợn, hận không được nhào tới đem Ngôn Mặc Bạch xé nát.
A a a a a a ——
Có ba ba như vậy sao?
Được rồi! Ngôn Mặc Bạch lại một lần nữa dùng sự am hiểu nhất vô sỉ toàn thắng rồi !
Tư Mộ tự nhận mình không phải là thiếu nữ thuần khiết, nàng cũng có tiềm chất lưu manh, nhưng là ở trước mặt Ngôn Mặc Bạch, nhưng hoàn toàn không đủ nhìn. Cho nên, nàng trừ bỏ bị vạch trần ăn xong lau sạch, không có lựa chọn khác.
Tư Mộ Mục vẫn bị hành hạ đến cục cưng nửa đêm tỉnh lại, khóc tìm sữa, Ngôn Mặc Bạch mới bỏ qua cho nàng.
Sáng ngày thứ hai, cục cưng tỉnh rất sớm, Ngôn Mặc Bạch đang rời giường chuẩn bị đi làm, thời điểm mới vừa ngồi dậy, đã nhìn thấy vợ ngủ ở bên kia thì tiểu tử đang mở to hai mắt nhìn mình, không khóc không làm khó, chẳng qua là tay nhỏ bé nắm thành quả đấm nhét ở trong miệng.
Ngôn Mặc Bạch rất có hứng thú nhìn cục cưng một lát, sau đó tung mình xuống giường, đi vòng bên kia giường, đứng ở bên cạnh cục cưng, cúi người nhìn cục cưng.
Mọi người gặp qua cục cưng nói cục cưng cùng Ngôn Mặc Bạch hoàn toàn là từ một khuôn mẫu khắc ra, hết sức giống nhau.
Ngôn Mặc Bạch nghiêm túc nhìn một chút, cái lông mày này, cái ánh mắt này, cái lỗ mũi này, cả thanh tú giống như nữ hài tử, mẹ khí !
Ngôn Mặc Bạch vừa thật tình đánh giá xuống, cũng là cảm thấy cùng Tư Mộ có mấy phần tương tự.
Nhìn nho nhỏ một đoàn này, mắt to cùng sáng ngời trong suốt giống như hắn hồi nhỏ, Ngôn Mặc Bạch trong lòng đột nhiên mềm nhũn, kìm lòng không được cúi người đi xuống hôn cái trán trơn bóng cục cưng một chút.
Cảm giác non mềm, còn có mùi hương nhàn nhạt, đây cũng là cảm giác Ngôn Mặc Bạch vẫn Tư Mộ mặt lúc.
Đứng lên, khóe miệng Ngôn Mặc Bạch không tự chủ loan loan, hắn cũng không biết tại sao mình lại thân với tên tiểu tử này, đại khái là yêu ai yêu cả đường đi? Hắn đang trong lòng yên lặng nói một câu, khẳng định chính là yêu ai yêu cả đường đi!
Ngôn Mặc Bạch xoay người chuẩn bị đi phòng tắm rửa mặt, cục cưng đột nhiên quắt miệng, chuẩn bị khóc.
Ngôn Mặc Bạch cả kinh, vội vàng xoay người trở lại, đứng ở bên giường.
Nhưng là hắn trở lại, cục cưng hướng hắn cười, cái bộ dáng khả ái này, cũng làm cho Ngôn Mặc Bạch nghĩ đến Tư Mộ.
"Còn cười?" Ngôn Mặc Bạch trừng mắt liếc tiểu tử bên giường cười đến không có tim không có phổi, cũng không quản hắn có nghe hay không không hiểu, thấp giọng cảnh cáo hắn: "Không cho khóc! Nếu là đánh thức mẹ của ngươi, nhìn không đem ngươi treo ngược lên đánh!"
Tiểu tử có thể là thật nghe không hiểu lời ba ba nói..., còn tưởng rằng ba ba đang cùng hắn chơi. Mới vừa cầm thành quyền bị hắn nhét ở trong miệng gặm tay nhỏ bé, tràn đầy nước miếng, thấp ngượng ngùng, Ngôn Mặc Bạch cúi người, mặt đang ở trước mắt của hắn, cục cưng cười khanh khách đưa tay, Ngôn Mặc Bạch mặt đã bị cục cưng đụng một cái, thấp ngượng ngùng dán tại trên mặt hắn.
Mặt Ngôn Mặc Bạch trong nháy mắt cứng ngắc!
Lại nhân cơ hội trét nước miếng đến trên mặt hắn?
Ngôn Mặc Bạch trầm mặt nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bé, nếu không phải bởi vì vợ mình, mẹ của bé nằm ngủ ở bên cạnh, hắn nhất định sẽ hung hăng đánh cho bé một trận!
Bất quá nghĩ đến bé còn nhỏ như vậy, đoán chừng còn chưa đủ mình một cây đầu ngón út khấu, cho nên chỉ có thể hừ hừ một chút đứng lên, bước đi hướng phòng tắm.
Thấy ba ba đi, không ai cùng bé chơi, mẹ cũng không có để ý đến bé, đầu nhỏ vòng vo mấy cái, quắt miệng lại bắt đầu khóc.
Tư Mộ tối hôm qua bị hành hạ rất thảm, thời điểm cục cưng khóc, nàng đang ngủ được hương, bất quá thanh âm cục cưng rất hữu hiệu đem nàng từ trong giấc mộng kéo ra ngoài.
Mà nàng mới vừa mở mắt chuẩn bị dụ dỗ cục cưng, cục cưng liền đình chỉ tiếng khóc, đập vào mắt chính là Ngôn Mặc Bạch trong miệng ngậm bàn chãi đánh răng miệng đầy bọt, tay che miệng cục cưng, mà cục cưng vẻ mặt đỏ bừng, khóe mắt hai hàng nước mắt. . . . . .
Tư Mộ bị làm cho sợ đến vội vàng từ trên giường bắn ra, phác qua kéo tay ra Ngôn Mặc Bạch, "Ngươi làm gì? Ngươi che miệng cục cưng, là muốn buồn chết hắn sao?"
Tư Mộ thực sự tức giận, nhìn cục cưng khóc đến thở không ra hơi, Tư Mộ đau lòng được không được. Vội vàng ôm vào trong ngực vừa hôn vừa dụ dỗ.
Ngôn Mặc Bạch bỗng chốc nghiêm mặt, im lặng không lên tiếng ngậm bàn chãi đánh răng đi vào phòng tắm.
Chờ Ngôn Mặc Bạch một thân nhẹ nhàng khoan khoái xuất hiện, cục cưng đã dừng lại tiếng khóc rồi, Tư Mộ ôm cục cưng bú sữa.
Ngôn Mặc Bạch bình tĩnh đứng trước mặt Tư Mộ định, miệng giật giật, lặng yên một chút, thanh âm rầu rĩ nói: "Anh là lo lắng bé khóc ầm ĩ em ngủ."
Cũng không phải là nghĩ buồn chết hắn!
Tư Mộ cúi đầu không nhìn hắn, thật ra thì trong lòng đã sớm một mảnh mềm mại, ánh mắt chua xót.
Nàng biết Ngôn Mặc Bạch đối với mình có rất tốt, cũng biết anh sẽ không hại cục cưng, chẳng qua là anh đối với cục cưng không tốt, Tư Mộ lúc ấy cũng là nóng nảy, không lựa lời nói, vừa nói ra khỏi miệng, nàng rất hối hận! Nhưng khi nhìn sải bước của anh đi tới phòng tắm, Tư Mộ tổng không thể nào ôm cục cưng đang khóc lớn đi vào dụ dỗ anh?
Lúc này anh đứng ở trước mặt mình, giống như là đứa trẻ bị cha mẹ trách phạt, nhưng quật cường kiên quyết không cho là mình làm chuyện sai mà.
Tư Mộ cúi đầu ừ, tiếng nói có chút khàn khàn nói: "Em biết anh không phải cố ý!"
Sau đó lại dùng giọng nhỏ như muỗi chậm rãi nói chuyện: "Chồng, thật xin lỗi. . . . . ."
Tư Mộ vẫn cúi đầu, không dám nhìn ngẩng đầu nhìn Ngôn Mặc Bạch. Nàng nói lời xin lỗi lời xong, cũng không có nghe được Ngôn Mặc Bạch lên tiếng. Cho là mới vừa thật sự để cho hắn thương tâm, huống chi giọng anh mới vừa buồn buồn nghe vào trong lổ tai nàng, lại giống như hồi chuông lớn đụng vào nàng trong lòng, làm cho nàng đau lòng.
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ theo len vào, cả phòng sáng ngời, nhưng là trong phòng nhưng an tĩnh được chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Tư Mộ trong lòng sợ loạn, hô hấp cũng loạn, cho nên dù cho được ánh mặt trời này cũng không ấm áp như vậy.
Ngôn Mặc Bạch yên lặng trầm xuống, đột nhiên đứng ở trước mặt nàng, đưa tay nắm người của nàng, bắt buộc nàng ngẩng đầu, cùng mình nhìn nhau.
Khi anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút trắng bệch, hốc mắt ửng đỏ, cắn chặc môi không tha, anh nắm nàng càm tay nắm thật chặt. Bất quá chỉ là một giây đồng hồ, anh liền cúi đầu cười mở: "Em quả thật muốn cùng anh nói xin lỗi, nhưng là anh không chấp nhận nói xin lỗi suông, anh muốn em tối nay. . . . . ." Nói đến đây, hắn chỉ là ôm lấy khóe môi, mặt mày đều tà nịnh cười.
Mặt Tư Mộ cứng đờ, quả nhiên trong đầu hắn muốn chuyện này!
Nàng vừa muốn nói gì, Ngôn Mặc Bạch thật nhanh hôn một chút môi của nàng, nói: "Anh để cho mẹ Ngô đi lên đem con ôm đi xuống, em tiếp tục nghỉ ngơi!"
Tư Mộ còn chưa kịp nói không, Ngôn Mặc Bạch đã cầm lấy chìa khóa xe đi ra cửa phòng rồi.
Nàng cắn môi, mặt nóng đỏ đến mang tai.
Chỉ chốc lát sau, mẹ Ngô gõ cửa tiến vào.
"Thiếu phu nhân, cháo còn nóng lắm, có muốn hay không giúp người thịnh một chén lạnh ?" Mẹ Ngô vừa giúp cục cưng mặc quần áo vừa hỏi Tư Mộ, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy cổ Tư Mộ, liền khẽ cười một cái, nói: "Điểm tâm giúp người giữ lại, người tiếp tục nghỉ ngơi đi!"
Ngôn Mặc Bạch mới vừa lúc xuống lầu, chỉ nói để cho mẹ Ngô đi lên ôm bé, cũng không có nói Tư Mộ tiếp tục nghỉ ngơi, mẹ Ngô liền thuận miệng hỏi như vậy. Nhưng khi mẹ Ngô nhìn thấy dấu vết chỗ ở cổ Tư Mộ, mới bừng tỉnh đại ngộ thì ra là tối hôm qua thiếu gia hành hạ quá muộn, hiện tại để cho thiếu phu nhân nhà mình bổ ngủ đây!
Mẹ Ngô giúp cục cưng mặc quần áo tử tế, cười ra khỏi phòng ngủ, Tư Mộ đã sớm đem đầu của mình vùi vào trong chăn.
Thật là mất mặt a!
Tư Mộ mặc đồ ngủ màu lam bằng bông, kiểu dáng rất bảo thủ, cả người nhẹ nhàng khoan khoái đi ra ngoài, nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch cầm điện thoại di động vừa cúp máy, cô cầm lấy khăn lông khô vừa lau đầu tóc, vừa tùy ý hỏi một câu: "Anh gọi điện thoại cho ai vậy?"
Vẻ mặt Ngôn Mặc Bạch bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Tiểu Cửu."
"À." Tư Mộ cũng nhàn nhạt đáp một câu.
Cô cũng không phải muốn biết anh nói chuyện với ai, chẳng qua là nhìn anh mới vừa cúp điện thoại, tùy ý hỏi một câu thôi.
Ngôn Mặc Bạch xoay người xuống giường, đi về phía cô, nhận lấy khăn lông trên tay cô, đặt cô ngồi xuống trước bàn trang điểm: "Anh lau giúp em."
Tư Mộ nhướng mày: "Không có chuyện gì mà ân cần, không phải là lén sau lưng em vụng trộm chứ! Nói đi, có phải anh vừa gọi điện thoại với tiểu tam? Ngôn Mặc Bạch, anh phản bội em phải không?. . . . . ."
Tư Mộ còn chưa nói hết, da đầu đột nhiên đau một trận.
Cô nhe răng trợn mắt nhìn người đàn ông anh tuấn ở phía sau qua gương, sắc mặt đen như đáy nồi, tròng mắt hiện lên tia sắc bén.
"A ——" Tư Mộ hít vào một ngụm khí lạnh, vội vàng cười làm lành nói: "Ông xã đại nhân, tha mạng! Em chỉ đùa một chút thôi. . . . . ."
Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, mặc dù không có gõ đầu của cô nữa, nhưng lực đạo lau tóc vẫn rất nặng.
Tư Mộ xoay người ôm hông của anh.
Cô ngồi, anh đứng, Ngôn Mặc Bạch vốn cao lớn, mà Tư Mộ cao một mét sáu mấy, ở trước mặt anh cũng lộ ra vẻ nhỏ nhắn vô cùng. Cho nên cô ngồi ở trên ghế, xoay người ôm hông của anh, đầu của cô chỉ vừa tới bụng của anh.
Tư Mộ còn chưa ý thức được cái độ cao này là nguy hiểm cở nào. Côcọ xát mấy cái, nỗ lực muốn cho cái mặt đen như bao công này, giảm bớt tức giân.
Nhưng mà cô càng cọ, ngọn lửa nơi đáy mắt Ngôn Mặc Bạch toát ra càng nồng hơn, lửa mạnh hừng hực dường như muốn lan tràn ra, cùng nhau đốt thành tro bụi.
Tư Mộ mồ hôi lạnh ứa ra, ánh mắt rực lửa này, không phải là lửa giận, mà là lửa của dục vọng!
Vội vàng buông anh ra, nhưng khi cô vừa rút lui, đã bị bàn tay to của Ngôn Mặc Bạch giữ lại, chống đỡ ở chỗ ót của cô, đưa đầu nàng áp sát trên người anh.
"Ưm ưm ——" Tư Mộ cả kinh, giãy người một cái, lập tức cảm giác được vật cứng rắn như sắt đang chống đỡ gần mặt của cô.
Tư Mộ không dám động, cương cổ nhắm mắt lại, lo lắng đánh thức con trai, Tư Mộ chỉ đành phải hạ giọng thấp xuống quát anh: "Ngôn Mặc Bạch, anh lưu manh! Buông a ——"
Ngôn Mặc Bạch không những không tha, còn càng dán càng chặt hơn, ánh mắt đen láy sâu kín lóe lục quang, ba phần liễm diễm, hơi thở tà khí, anh nhếch khóe môi: "Hửm bị ** luyện hai năm, còn cảm thấy anh là lưu manh sao?"
Ngôn Mặc Bạch một tay đặt tại ót của co, một cái tay khác thuận theo tóc của nàng, một chút vừa hạ xuống, động tác mềm nhẹ, tuy nhiên làm cho lông cốt Tư Mộ vẻ sợ hãi.
Đó là một tín hiệu nguy hiểm!
Khó có thể tối nay bất chiến đến bình minh thì không bỏ qua sao?
Lần trước cảm nhận được hơi thở hắn như vậy, nàng đã bị Fuck cho đến rất thảm!
Tư Mộ khóc không ra nước mắt, câm miệng ánh mắt thống khổ nghĩ tới tối nay nhưng làm sao qua!
Tay Ngôn Mặc Bạch ở trên đầu Tư Mộ vỗ nhẹ xuống, giọng nói có chút sủng nịch nói: "Ngươi cái đầu nhỏ này, đang suy nghĩ cái gì mà nhập tâm thế?"
"Nghĩ tối nay anh hành hạ em ra sao, có thể hưu chiến một đêm hay không ? . . . . . . Ô ô ô, chồng ta sai lầm rồi, em giơ tay đầu hàng, em cầu xin tha thứ. . . . . ." Tư Mộ ngoan ngoãn nhận lỗi lầm.
Ngôn Mặc Bạch đặc biệt yêu bộ dáng thuận theo này của nàng, cúi người hôn một cái môi của nàng, hơi thở nóng hổi phun trên mặt nàng: "Cầu xin tha thứ còn quá sớm. . . . . . Cái này ta còn không nghĩ tốt, cái này có thể tùy hứng phát huy, nếu như ngươi có yêu mến tư thế nào có thể nói ra. . . . . . Địa điểm nha, cái này nhìn tâm tình, hoặc là từng cái cũng thử một lần. . . . . . Hội chiến bao lâu? Cái này còn phải xem ngươi phối hợp hay không phối hợp?"
Hắn nói vài lời vừa dừng lại hạ xuống, cười tà nhìn nét mặt của nàng.
Mà hắn chưa nói xong, thân thể Tư Mộ đã run lên.
"Chồng. . . . . . Cục cưng ở trên giường ngủ, không thể đánh thức con." Tư Mộ nỗ lực mở to hai mắt, cố gắng dùng ánh mắt mình hồn nhiên vô tà nói cho hắn biết, không thể trước mặt cục cưng làm chuyện này.
Ngôn Mặc Bạch một chút không để ý nhún nhún vai: "Dù thế nào đi nữa hắn vẫn còn nhỏ, ngay cả nói cũng không biết nói, cho dù đánh thức hắn, lại có quan hệ gì? Hắn cũng sẽ không hỏi cái vấn đề kia loại ‘ ba ba ngươi tại sao đè ép mẹ ’ hoặc là ‘ mẹ ngươi tại sao cỡi ba ba ’ , không cần sợ!"
Mắt to Tư Mộ mới vừa còn thuần khiết vô cùng, lúc này bởi vì hắn một câu nói kia trong nháy mắt trở nên ngớ ra, một giây sau trên mặt trở nên vặn vẹo dử tợn, hận không được nhào tới đem Ngôn Mặc Bạch xé nát.
A a a a a a ——
Có ba ba như vậy sao?
Được rồi! Ngôn Mặc Bạch lại một lần nữa dùng sự am hiểu nhất vô sỉ toàn thắng rồi !
Tư Mộ tự nhận mình không phải là thiếu nữ thuần khiết, nàng cũng có tiềm chất lưu manh, nhưng là ở trước mặt Ngôn Mặc Bạch, nhưng hoàn toàn không đủ nhìn. Cho nên, nàng trừ bỏ bị vạch trần ăn xong lau sạch, không có lựa chọn khác.
Tư Mộ Mục vẫn bị hành hạ đến cục cưng nửa đêm tỉnh lại, khóc tìm sữa, Ngôn Mặc Bạch mới bỏ qua cho nàng.
Sáng ngày thứ hai, cục cưng tỉnh rất sớm, Ngôn Mặc Bạch đang rời giường chuẩn bị đi làm, thời điểm mới vừa ngồi dậy, đã nhìn thấy vợ ngủ ở bên kia thì tiểu tử đang mở to hai mắt nhìn mình, không khóc không làm khó, chẳng qua là tay nhỏ bé nắm thành quả đấm nhét ở trong miệng.
Ngôn Mặc Bạch rất có hứng thú nhìn cục cưng một lát, sau đó tung mình xuống giường, đi vòng bên kia giường, đứng ở bên cạnh cục cưng, cúi người nhìn cục cưng.
Mọi người gặp qua cục cưng nói cục cưng cùng Ngôn Mặc Bạch hoàn toàn là từ một khuôn mẫu khắc ra, hết sức giống nhau.
Ngôn Mặc Bạch nghiêm túc nhìn một chút, cái lông mày này, cái ánh mắt này, cái lỗ mũi này, cả thanh tú giống như nữ hài tử, mẹ khí !
Ngôn Mặc Bạch vừa thật tình đánh giá xuống, cũng là cảm thấy cùng Tư Mộ có mấy phần tương tự.
Nhìn nho nhỏ một đoàn này, mắt to cùng sáng ngời trong suốt giống như hắn hồi nhỏ, Ngôn Mặc Bạch trong lòng đột nhiên mềm nhũn, kìm lòng không được cúi người đi xuống hôn cái trán trơn bóng cục cưng một chút.
Cảm giác non mềm, còn có mùi hương nhàn nhạt, đây cũng là cảm giác Ngôn Mặc Bạch vẫn Tư Mộ mặt lúc.
Đứng lên, khóe miệng Ngôn Mặc Bạch không tự chủ loan loan, hắn cũng không biết tại sao mình lại thân với tên tiểu tử này, đại khái là yêu ai yêu cả đường đi? Hắn đang trong lòng yên lặng nói một câu, khẳng định chính là yêu ai yêu cả đường đi!
Ngôn Mặc Bạch xoay người chuẩn bị đi phòng tắm rửa mặt, cục cưng đột nhiên quắt miệng, chuẩn bị khóc.
Ngôn Mặc Bạch cả kinh, vội vàng xoay người trở lại, đứng ở bên giường.
Nhưng là hắn trở lại, cục cưng hướng hắn cười, cái bộ dáng khả ái này, cũng làm cho Ngôn Mặc Bạch nghĩ đến Tư Mộ.
"Còn cười?" Ngôn Mặc Bạch trừng mắt liếc tiểu tử bên giường cười đến không có tim không có phổi, cũng không quản hắn có nghe hay không không hiểu, thấp giọng cảnh cáo hắn: "Không cho khóc! Nếu là đánh thức mẹ của ngươi, nhìn không đem ngươi treo ngược lên đánh!"
Tiểu tử có thể là thật nghe không hiểu lời ba ba nói..., còn tưởng rằng ba ba đang cùng hắn chơi. Mới vừa cầm thành quyền bị hắn nhét ở trong miệng gặm tay nhỏ bé, tràn đầy nước miếng, thấp ngượng ngùng, Ngôn Mặc Bạch cúi người, mặt đang ở trước mắt của hắn, cục cưng cười khanh khách đưa tay, Ngôn Mặc Bạch mặt đã bị cục cưng đụng một cái, thấp ngượng ngùng dán tại trên mặt hắn.
Mặt Ngôn Mặc Bạch trong nháy mắt cứng ngắc!
Lại nhân cơ hội trét nước miếng đến trên mặt hắn?
Ngôn Mặc Bạch trầm mặt nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bé, nếu không phải bởi vì vợ mình, mẹ của bé nằm ngủ ở bên cạnh, hắn nhất định sẽ hung hăng đánh cho bé một trận!
Bất quá nghĩ đến bé còn nhỏ như vậy, đoán chừng còn chưa đủ mình một cây đầu ngón út khấu, cho nên chỉ có thể hừ hừ một chút đứng lên, bước đi hướng phòng tắm.
Thấy ba ba đi, không ai cùng bé chơi, mẹ cũng không có để ý đến bé, đầu nhỏ vòng vo mấy cái, quắt miệng lại bắt đầu khóc.
Tư Mộ tối hôm qua bị hành hạ rất thảm, thời điểm cục cưng khóc, nàng đang ngủ được hương, bất quá thanh âm cục cưng rất hữu hiệu đem nàng từ trong giấc mộng kéo ra ngoài.
Mà nàng mới vừa mở mắt chuẩn bị dụ dỗ cục cưng, cục cưng liền đình chỉ tiếng khóc, đập vào mắt chính là Ngôn Mặc Bạch trong miệng ngậm bàn chãi đánh răng miệng đầy bọt, tay che miệng cục cưng, mà cục cưng vẻ mặt đỏ bừng, khóe mắt hai hàng nước mắt. . . . . .
Tư Mộ bị làm cho sợ đến vội vàng từ trên giường bắn ra, phác qua kéo tay ra Ngôn Mặc Bạch, "Ngươi làm gì? Ngươi che miệng cục cưng, là muốn buồn chết hắn sao?"
Tư Mộ thực sự tức giận, nhìn cục cưng khóc đến thở không ra hơi, Tư Mộ đau lòng được không được. Vội vàng ôm vào trong ngực vừa hôn vừa dụ dỗ.
Ngôn Mặc Bạch bỗng chốc nghiêm mặt, im lặng không lên tiếng ngậm bàn chãi đánh răng đi vào phòng tắm.
Chờ Ngôn Mặc Bạch một thân nhẹ nhàng khoan khoái xuất hiện, cục cưng đã dừng lại tiếng khóc rồi, Tư Mộ ôm cục cưng bú sữa.
Ngôn Mặc Bạch bình tĩnh đứng trước mặt Tư Mộ định, miệng giật giật, lặng yên một chút, thanh âm rầu rĩ nói: "Anh là lo lắng bé khóc ầm ĩ em ngủ."
Cũng không phải là nghĩ buồn chết hắn!
Tư Mộ cúi đầu không nhìn hắn, thật ra thì trong lòng đã sớm một mảnh mềm mại, ánh mắt chua xót.
Nàng biết Ngôn Mặc Bạch đối với mình có rất tốt, cũng biết anh sẽ không hại cục cưng, chẳng qua là anh đối với cục cưng không tốt, Tư Mộ lúc ấy cũng là nóng nảy, không lựa lời nói, vừa nói ra khỏi miệng, nàng rất hối hận! Nhưng khi nhìn sải bước của anh đi tới phòng tắm, Tư Mộ tổng không thể nào ôm cục cưng đang khóc lớn đi vào dụ dỗ anh?
Lúc này anh đứng ở trước mặt mình, giống như là đứa trẻ bị cha mẹ trách phạt, nhưng quật cường kiên quyết không cho là mình làm chuyện sai mà.
Tư Mộ cúi đầu ừ, tiếng nói có chút khàn khàn nói: "Em biết anh không phải cố ý!"
Sau đó lại dùng giọng nhỏ như muỗi chậm rãi nói chuyện: "Chồng, thật xin lỗi. . . . . ."
Tư Mộ vẫn cúi đầu, không dám nhìn ngẩng đầu nhìn Ngôn Mặc Bạch. Nàng nói lời xin lỗi lời xong, cũng không có nghe được Ngôn Mặc Bạch lên tiếng. Cho là mới vừa thật sự để cho hắn thương tâm, huống chi giọng anh mới vừa buồn buồn nghe vào trong lổ tai nàng, lại giống như hồi chuông lớn đụng vào nàng trong lòng, làm cho nàng đau lòng.
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ theo len vào, cả phòng sáng ngời, nhưng là trong phòng nhưng an tĩnh được chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Tư Mộ trong lòng sợ loạn, hô hấp cũng loạn, cho nên dù cho được ánh mặt trời này cũng không ấm áp như vậy.
Ngôn Mặc Bạch yên lặng trầm xuống, đột nhiên đứng ở trước mặt nàng, đưa tay nắm người của nàng, bắt buộc nàng ngẩng đầu, cùng mình nhìn nhau.
Khi anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút trắng bệch, hốc mắt ửng đỏ, cắn chặc môi không tha, anh nắm nàng càm tay nắm thật chặt. Bất quá chỉ là một giây đồng hồ, anh liền cúi đầu cười mở: "Em quả thật muốn cùng anh nói xin lỗi, nhưng là anh không chấp nhận nói xin lỗi suông, anh muốn em tối nay. . . . . ." Nói đến đây, hắn chỉ là ôm lấy khóe môi, mặt mày đều tà nịnh cười.
Mặt Tư Mộ cứng đờ, quả nhiên trong đầu hắn muốn chuyện này!
Nàng vừa muốn nói gì, Ngôn Mặc Bạch thật nhanh hôn một chút môi của nàng, nói: "Anh để cho mẹ Ngô đi lên đem con ôm đi xuống, em tiếp tục nghỉ ngơi!"
Tư Mộ còn chưa kịp nói không, Ngôn Mặc Bạch đã cầm lấy chìa khóa xe đi ra cửa phòng rồi.
Nàng cắn môi, mặt nóng đỏ đến mang tai.
Chỉ chốc lát sau, mẹ Ngô gõ cửa tiến vào.
"Thiếu phu nhân, cháo còn nóng lắm, có muốn hay không giúp người thịnh một chén lạnh ?" Mẹ Ngô vừa giúp cục cưng mặc quần áo vừa hỏi Tư Mộ, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy cổ Tư Mộ, liền khẽ cười một cái, nói: "Điểm tâm giúp người giữ lại, người tiếp tục nghỉ ngơi đi!"
Ngôn Mặc Bạch mới vừa lúc xuống lầu, chỉ nói để cho mẹ Ngô đi lên ôm bé, cũng không có nói Tư Mộ tiếp tục nghỉ ngơi, mẹ Ngô liền thuận miệng hỏi như vậy. Nhưng khi mẹ Ngô nhìn thấy dấu vết chỗ ở cổ Tư Mộ, mới bừng tỉnh đại ngộ thì ra là tối hôm qua thiếu gia hành hạ quá muộn, hiện tại để cho thiếu phu nhân nhà mình bổ ngủ đây!
Mẹ Ngô giúp cục cưng mặc quần áo tử tế, cười ra khỏi phòng ngủ, Tư Mộ đã sớm đem đầu của mình vùi vào trong chăn.
Thật là mất mặt a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.