Hào Môn Quyền Thế Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 71: Trong lòng bắt đầu nảy mầm

Lương Thần Nhất Dạ

12/01/2015

Đêm rất yên tĩnh, trong màn đêm tô điểm le giè mấy viên ngôi sao, nhưng lại đủ làm chói và bắt mắt, vì vậy phía chân trời cũng rất đẹp.

Tư Mộ nằm nghiêng ở giường cỡ vừa, đưa lưng về phía Ngôn Mặc Bạch, hồi lâu cũng không ngủ.

Thắt lưng là bàn tay Ngôn Mặc Bạch, bá đạo xem chuyện ôm cả người cô vào ngực coi như chuyện thường tình.

Tư thế ôm từ phía sau, thân mật nhất. Hô hấp của anh rơi vào đỉnh đầu Tư Mộ, mà cả người cô núp ở trong ngực của anh.

Nếu như là bất kỳ một đôi vợ chồng khác, đều sẽ cảm giác như vậy chính là cực kỳ hạnh phúc tốt đẹp, ngay cả mộng đẹp cũng chẳng cần.

Nhưng mà Tư Mộ lại mất ngủ.

Đỉnh đầu tiếng hít thở hơi nhỏ mà lâu dài, giống một mạng lưới tơ tằm được dệt rất lớn, đem cả người cô buộc chặt lại, mà mạng lưới tơ tằm này rất bền bỉ như trong truyền thuyết Thiên Tàm Ti, bất kể cô làm mọi cách để tránh thoát đều là uổng phí tâm trí, chỉ biết càng dây dưa càng chặt.

Ngôn Mặc Bạch, anh không phải gay sao?

Tại sao phải cùng cô xảy ra quan hệ?

Là thương hại, hay chỉ vì trả thù? Hoặc là anh cũng là đống cặn bã, nam nữ đều xơi?

Là loại nào, thật ra thì đối với Tư Mộ mà nói cũng không đáng kể, vì mục đích của cô hoàn thành là được.

Qúa trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.

Dù là dùng bất cứ phương pháp nào để mang thai, không quan trọng, quan trọng là, có thể trong vòng một năm sinh cho Ngôn gia một đứa bé trai! Mà bây giờ mình đang vì muốn có đứa trẻ mà cố gắng, mục tiêu đã xác định rõ, chính là muốn có đứa bé thì phải trông cậy vào Ngôn Mặc Bạch, cho nên lên giường đó là điều cần thiết.

Măc dù Tư Mộ trấn an tim của mình như vậy, nhưng vẫn không nhẹ nhõm được chút nào. Chỉ vì ở trong lòng cô có chút vui, hình như tâm bị đụng một chút, vì anh nảy mầm.

Vốn là từ khi Diệp Nham bắt cá hai tay, cô đã thề sẽ làm lòng của mình trở nên nguội lạnh, sau đó đóng băng mãi mãi, cũng không vì ai mà dao động, nhưng tại sao chỉ cùng người đàn ông này mới lên giường, có một lần, trái tim đó, liền bắt đầu dao động?

Cuối cùng là mình đạo hạnh không đủ sâu, nếu là một lòng sắt thép, đừng nói là va chạm như vậy, cho dù là cầm dao búa chém tai bổ đầu, cũng không thể ảnh hưởng chút nào.

Tư Mộ nhẹ nhàng giật giật, giữ vững một tư thế quá lâu, thần kinh và bắp thịt cũng buộc được chặt nên dễ dàng mệt mỏi, toàn thân cũng cứng ngắc.

Cô chiếu cố được người sau lưng trên người bị thương, không dám cử động mạnh. Nhưng người nọ bởi vì cô bỗng nhúc nhích, thì ôm càng chặt, xiết chặt đến nỗi làm cô cơ hồ không thở nổi.

Tư Mộ có chút tức giận, gương mặt rất ấm ức liền đỏ lên.

Giơ tay lên tách cạy tay Ngôn Mặc Bạch đang ghì bên hông cô, thật là giống như vòng sắt đanh thép và chắc chắn.

Phí hết hơi sức, một ngón tay bị đẩy ra, cô vui vẻ rốt cuộc cũng tự do thời điểm cô hít một hơi lớn, tay Ngôn Mặc Bạch lại che ở ngực của cô, lòng bàn tay dán chặt ở tâm điểm, ngón tay chặt chẽ nắm lấy nơi mềm mại của cô....

Lớn nhỏ vừa vặn, một tay có thể nắm giữ.

Ngôn Mặc Bạch ở trong lòng rất thoải mái thở dài.

Cái gì gọi là khéo léo tuyệt vời? Cái gì gọi là tay nghề điêu luyện? Cô đây đối với tiểu đáng yêu hoàn toàn chính là vì hắn mà chế tạo sao!

Thật quá phù hợp --

Tư Mộ mới vừa buông lỏng hít một hơi lớn, rồi lại bị một động tác này của anh làm cho kinh hãi hít vào một hơi. Trong lúc nhất thời tức khí cũng rẽ nhánh.

Bàn tay to của Ngôn Mặc Bạch tà nịnh nhào nắn, Tư Mộ cũng kiềm chế không nổi nữa, chợt lật người lại, trừng to mắt mà nhìn Ngôn Mặc Bạch.

Này nha cũng quá lưu manh rồi! Lại giả bộ ngủ, còn không biết xấu hổ ăn đậu hũ của cô!

"Anh đến cùng muốn làm cái gì?" Tư Mộ bắt đầu tức giận, cũng không để ý bây giờ là mấy giờ sáng rồi, âm thanh đề cao nhiều đề -xi-ben, đang tức giận, giữa đêm tối yên tĩnh làm kinh động từng vòng sóng lăn tăn.

Ngôn Mặc Bạch cong khóe miệng, tròng mắt như bầu trời đêm đông le qua mấy ánh sao, lóe sáng chói mắt.

"Anh muốn duy trì tư thế này..., chẳng lẽ em không biết?"

Vô lại mười phần, hoàn toàn không giống như mẫu công tử nhà giàu mà.

Thật ra thì lúc Ngôn Mặc Bạch nhìn thấy Sơ sơ, anh cho người cảm giác không phải là trơn bóng như ngọc, mà là lạnh lùng như băng, kiêu ngạo bá đạo. Anh ít nói, luôn là khuôn mặt nghiêm không chút thay đổi, tuy nhiên nó nghiêng nước nghiêng thành yêu nghiệt mười phần.

Như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, anh sẽ vô lại mười phần cứ như vậy nói ra lời nói lưu manh!

Nói về giở trò lưu manh, Tư Mộ cũng có thể hạ bút thành văn.

Nhưng đối mặt với Ngôn Mặc Bạch, cô lại nửa điểm khí thế lưu manh đều không.

Đỏ mặt, cúi đầu, hận không được đem giường đào cái động vùi mặt đi vào.

Giọng cô nhỏ như muỗi kêu lên án: “Tại sao anh có thể như vậy?”

Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, cảm thấy bộ dáng của cô vô cùng đáng yêu có chút thích thú. Vì vậy, anh cố ý chọc cô: “Anh thế nào?”

Tay từ lâu đã vòng lên trước ngực của cô, vững vàng bá chiếm một bên, rất tà ác nhào nắn, “Là thế này phải không?”

Tư Mộ bị hành vi của anh làm cho hoảng sợ đến kêu lên, đỏ mặt như máu.

Ngôn Mặc Bạch cúi đầu cười ra tiếng, “Đây chính là hình phạt giành cho em. Em không nghe lời, không ngoan!”

Tư Mộ u oán giương mắt: “Em lúc nào không nghe lời?”

Anh nói cô không nghe lời, không ngoan, cực kỳ giống một người cha đang cưng chiều cô con gái bướng bỉnh và không thể làm gì được ngoài thở dài.

Nếu nói không nghe lời, đoán chừng chính là hôm nay anh gọi cô đi sớm về sớm, mà cô lại muộn về như thế chuyện chỉ như vậy thôi.

Ngôn Mặc Bạch nâng người nàng lên, để cho cô cùng mình mặt đối mặt. Khiến cho cô nhìn mắt của mình, Ngôn Mặc Bạch liền há miệng cắn một cái trên gương mặt của cô, mặc dù không phải là cắn thật, nhưng hàm răng cắn mặt của cô cũng có chút dấu... Da của cô vốn mỏng, một chút xíu sát thương vết thương cũng rất rõ ràng.

“Hôm nay em đi làm cái gì? Lại có thể sau lưng anh cùng con trai khác hẹn hò ở phòng cà phê? Có phải em chán sống không hả, hả?”

“Em đâu có--? Làm sao anh biết?” Tư Mộ có chút niềm tin chưa đủ mạnh miệng, nhưng ngược lại vừa nghĩ, không phải anh ở nhà sao, làm sao anh biết hôm nay cô ở cùng Quân Đình trong phòng cà phê?

Nhưng mà vậy thì đã sao? Không phải nói tốt nhất không liên quan tới nhau không quấy nhiễu chuyện tình cảm riêng tư của nhau sao? Chính anh cũng chơi bl, vậy mà lại không cho cô có những cuộc hẹn nho nhỏ sao?

“Em làm cái gì anh đều biết. Cho nên, đừng có ý đồ muốn làm chuyện có lỗi với anh, nếu không sẽ làm cho em hối hận không kịp.”



Anh thu lại vẻ mặt vô lại, mặt nghiêm túc trang trọng. Lòng của Tư Mộ cũng căng thẳng theo.

“Em biết rồi, về sau em sẽ chú ý, sẽ không làm mất mặt nhà họ Ngôn.” Tư Mộ rũ mắt xuống, giọng có chút uất ức.

Ngôn Mặc Bạch thở dài, bàn tay che đi ánh mắt của cô, nói một chữ, “Ngủ!”

Không muốn cùng cô nói nhảm nữa!

Hình như tư tưởng của anh và người con gái này hoàn toàn không cùng thứ bậc, nói thế nào cũng không cùng một đường đi.

Tư Mộ đã muốn ngủ từ sớm, nhưng anh lại ôm mình như vậy, kêu cô làm thế nào ngủ được?

Tránh thoát mấy cái, ngược lại anh càng xiết càng chặt.

“Đừng nhúc nhích! Nếu không tối nay em đừng nghĩ sẽ được ngủ.”

Anh hung dữ cảnh cáo, rốt cuộc Tư Mộ cũng thôi giãy giụa, ngoan ngoãn tùy anh ôm, vùi ở trong ngực anh.

Chóp mũi là hơi thở nam tính, cương nghị của anh, dựa vào lồng ngực của anh và tập làm quen với nó, suy nghĩ cũng chầm chậm mơ hồ.

Nhắc tới cũng kỳ quái, thật đúng là vừa nhắm mắt thì đã ngủ liền, hơn nữa còn ngủ vô cùng ngon, cả đêm không nằm mơ.

Sáng sớm những tia ánh sáng đầu tiên của mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ to lớn sát đất, lúc ánh sáng chiếu vào khe hở rèm cửa sổ, Tư Mộ đã thức giấc.

Cô là bị đói làm cho thức giấc.

Ngày hôm qua chỉ ở ‘Dạ yến’ ăn chút đồ ăn vặt, nhớ tới hôm qua lúc trở về cũng không có ăn cơm. Một chén to hoành thánh như vậy cũng bị một mình Ngôn Mặc Bạch ăn hết, còn uống một bát canh lớn, sau đó còn chưa đã ngứa hỏi cô còn gì ăn nữa hay không.

Trời ơi, sức ăn làm người ta thật ngạc nhiên!

Hôm nay mới sáng sớm bụng đã kêu lên ùng ục, Tư Mộ giật giật thân thể, chuẩn bị rời giường đi làm bữa ăn sáng.

ở trong chăn hai người đều trần truồng, Tư Mộ có chút ngượng ngùng nắm góc chăn, cố gắng hết sức nhẹ nhàng di chuyển thân thể.

Mặc dù rất nhẹ nhàng, nhưng Ngôn Mặc Bạch vẫn cảm thấy được, anh mở mắt, giọng nói mang theo sự lười biếng lúc mới tỉnh, vừa tình cảm lại vừa dễ nghe, “Em muốn đi đâu?” Tư Mộ mới vừa lộ ra nửa người, bị anh đột nhiên lên tiếng làm kinh ngạc một chút, lập tức co người lại, cúi đầu không dám nhìn anh.

Thật sự là trần như nhộng đó!

Cô làm sao dám ở trước mặt anh lõa lồ trắng trợn như vậy mà chạy?

“Em đi làm bữa ăn sáng, anh muốn ăn gì?”

“Gì cũng được!” Ngôn Mặc Bạch giống như đối tay nghề nấu nướng của cô rất vừa ý, nên không có kén chọn.

Tư Mộ nhìn thấy áo ngủ Ngôn Mặc Bạch nhét vào bên giường, vì vậy thừa dịp Ngôn Mặc Bạch sắp khẽ nhắm mắt, tay mắt lanh lẹ với tới lấy, khẽ quấn lên người, sau đó lật người xuống giường, giống như đang chạy trốn, chạy như bay vào phòng tắm.

Cô làm một động tác thật ra thì cũng không có tránh được ánh mắt của Ngôn Mặc Bạch, anh cau chặt chân mày, cười không ra tiếng.

Cô gái ngốc nghếch này, trong cô giống như tồn tại hai người, thỉnh thoảng lớn mật, thỉnh thoảng ngượng ngùng đơn thuần, hai cá tính khác nhau trộn lẫn trong cơ thể cô, nhưng hoàn toàn không có cảm giác đột ngột không tự nhiên. Ngược lại cảm thấy rất đặc biệt, rất tốt đẹp.

….

Buổi sáng đầu mùa đông, mặt trời mọc lên, ánh mặt trời không có nhiệt độ gì, lại làm cho căn phòng trở nên sáng và rực rỡ, trong lòng cũng vui vẻ theo.

Tư Mộ ở trong phòng bếp nấu cháo trắng, trong nồi vang âm thanh ùng ục liên tục, màu trắng của hơi nước bay ra mang theo mùi gạo nhàn nhạt, cả phòng bếp cũng tràn ngập loại mùi vị bình thường mà ấm áp này.

Tư Mộ có chút sững sờ, nhìn cháo trắng sôi ùng ục này, lòng cũng theo đó mà cuồn cuộn.

Lúc trước, mình đầy tràn ngập nhiệt tình đi học nấu nướng, chính là vì về sau muốn chính tay mình làm bữa ăn cho người yêu.

Nhưng người ban đầu mà cô muốn sống hạnh phúc cả đời, đã rời đi rồi, mặt khác, một người xa lạ bá đạo như Ngôn Mặc Bạch lại xông vào, làm cho cuộc sống bình thường của cô trong phút chốc thay đổi như chong chóng, thao túng cuộc đời của cô.

Số phận là như thế, một chút cũng không phải do người!

Đột nhiên một giọng nói nam trầm thấp truyền đến từ sau lưng cắt đứt suy nghĩ của cô: “Em muốn đem cháo nấu thành hồ sao?”

Tư Mộ lúc này mới ngửi thấy được trong phòng nồng nặc mùi khét.

Vội vàng tắt bếp, dùng cái muỗng khuấy đáy nồi, đoán chừng đáy nồi cũng thành hồ rồi.

Một hồi hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái đến gần, Ngôn Mặc Bạch khoanh tay đến gần, nhìn nồi cháo thành hồ một lát, cau mày nói: “Cháo này vứt bỏ! Nấu cái khác đi!”

Tư Mộ cảm thấy có lỗi vô cùng, mở miệng nói: “Thật xin lỗi, em lại làm cho anh phải chịu đựng thêm một chút nữa rồi! Anh không thể ăn bây giờ.”

Ngôn Mặc Bạch nắm cằm Tư Mộ, mạnh mẽ bóp mặt của cô quay về hướng anh: “Nói! Trong đầu của em đang nghĩ cái gì? Sáng sớm ở nơi này ngẩn người, đem cháo nấu thành hồ, lãng phí lương thực.”

Tư Mộ cắn môi, rũ mắt xuống, không dám nhìn anh.

Nhưng cô không biết bộ dáng cắn môi đỏ mặt của cô, giống như một bàn thức ăn ngon, màu sắc đẹp đẽ làm người ta muốn ăn.

Ngôn Mặc Bạch kéo mặt của cô qua, cúi đầu hôn môi của cô, nặng nề gặm, lại từ từ mút, mang theo mùi thơm ngát của đáng răng xong sáng sớm, trêu chọc Tư Mộ đáy lòng gợn sóng một chút.

Tư Mộ tựa cả người vào anh, trong tay còn cầm cái muỗng, đến khi bị anh dùng lực vừa phải làm đau, mới phục hồi tinh thần lại, cầm trong tay cái muỗng liền hướng trên người anh kêu.

“Ưhm…. Cái người khốn kiếp này!” Ngôn Mặc Bạch bị gõ mấy cái, cau mày buông Ngôn Mặc Bạch ra, nhìn chằm chằm cái muỗng phá hư phong cảnh trong tay cô, hận không thể đoạt lấy bẻ gãy nó.

Tư Mộ bị buông ra, môi bị hôn sưng đỏ, là trơn hồng hồng, kiều diễm ướt át, lại vô cùng mê người.

Vì vậy, Ngôn Mặc Bạch bị chửi khốn kiếp, cũng rất vui vẻ chấp nhận, cười giống như mèo trộm thịt.

Nhéo nhéo mặt của Tư Mộ, xoay người đi ra ngoài: “Nhanh lên một chút, anh đói rồi!”

Bất kể là ở phương diện nào, cũng đói! Ngôn Mặc Bạch có chút tự giễu, mình thật là ăn tủy trong xương mới biết mùi vị mà.

Tư Mộ vểnh môi lên, chờ bóng lưng Ngôn Mặc Bạch rời đi, hận không thể chọc ra hai cái lỗ.

Cầm cái muỗng, rửa chén sạch sẽ liền đem nồi cháo có chút nấu thành hồ trong nồi, chọn nơi tương đối khá một chút, Tư Mộ nghĩ, anh không phải đói bụng sao? Vậy thì cho anh ăn cái này!

Vì vậy buổi sáng này, Tư Mộ bởi vì chén cháo nhìn không ra hồ mặt ngoài, thật ra thì mùi vị cháo rất quái lạ, lại bị Ngôn Mặc Bạch khi dễ một lần.



Bởi vì chuyện trường học đã làm xong, lại không cần đi học, cho nên Tư Mộ ở nhà cũng không hay nói chuyện, cầm sách mang về liền trốn vào thư phòng.

Vừa mới tiến vào, phát hiện Ngôn Mặc Bạch đã đi vào trước cô một bước, đang ngồi ở trước bàn làm việc nhìn chằm chằm máy vi tính làm việc.

Tư Mộ xoay người muốn đi, sau lưng giọng nói Ngôn Mặc Bạch lại vang lên ngăn cản: “Trở lại! Ngoan ngoãn ngồi bên kia đọc sách.”

Tư Mộ đang cầm sách trên tay, hung dữ trừng mắt liếc anh một cái. Nói Ngôn Mặc Bạch xem thường mắt cũng không ngẩng lên, tiếp tục nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính: “Chớ trừng anh. Hoặc là em ngồi bên kia đọc sách, hoặc là tới đây với anh đọc sách, chọn một trong hai.”

Đàn ông bá đạo đáng ghét!

Tư Mộ ôm sách núp ngồi xuống bên sofa cách xa anh nhất, cầm lên một quyển sách quản lý tài chính bắt đầu lật.

Trước kia lúc còn ở trường học, cái loại sách này làm cô khó chịu không nhìn, buồn tẻ vô vị, lúc xem người mệt rã rời muốn ngủ.

Nhưng bây giờ không giống nhau.

‘‘Lăng Vũ’’ gặp phải nguy cơ, cha bị bệnh, cả công ty như hổ mất đầu, chia rẽ. Khi đó cô ấy hận mình không có bản lãnh, nếu như cô có năng lực làm chủ đại cục, cũng sẽ không ép được tự mình chật vật như vậy, dựa vào bán hôn nhân của mình để đổi lấy sự bình an của ‘‘Lăng Vũ’’.

Cho nên, cô quyết định phải cố gắng học tập, làm tốt những bài toán đơn giản nhất. Nếu như một năm sau cô còn không sinh ra một quả trứng màu vàng biết nói, vậy sẽ phải thu dọn quần áo cút khỏi nhà, còn phải hoàn trả tiền lại nữa.

Tư Mộ có nhiều chỗ xem không hiểu, để lại một bên, đến lúc đó gọi điện thoại hỏi bạn học hoặc giáo sư.

Nhưng chỗ không hiểu quá nhiều, nhìn thì càng cố hết sức, cũng không còn hăng hái.

Ngôn Mặc

Bạch ngồi gần đó, nhìn cô hết sức tập trung tinh thần nhưng gặp khó khăn, thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng cắn môi, có lúc còn thích cắn ngón tay.

Khi Tư Mộ thấy một tài chính chuyên ngành thì giọng nói Ngôn Mặc Bạch trên đầu liền vang lên, trầm thấp nhưng có lực, "Có chỗ nào không hiểu?"

Tư Mộ kinh ngạc, đây là nói không hiểu có thể hỏi anh sao?

Nhưng mà, anh hiểu sao?

"Môn học tài chính phương diện chuyên ngành, anh hiểu hả?" Tư Mộ giơ giơ sách trên tay lên, nói.

Gương mặt khôi ngô tuấn tú của Ngôn Mặc Bạch, hình như có chút bất mãn với ý tứ trong câu nói này của cô.

Thật là xem thường anh!

"Mấy năm trước ở Havard không như ý, nhàm chán, tùy tiện đậu tiến sĩ về tài chính. Đoán chừng anh biết vấn đề này, miễn cưỡng có thể nhìn hiểu một ít thôi." Ngôn Mặc Bạch dáng vẻ không quan tâm lạnh nhạt, nói ra lời như vậy vừa túm lại đáng đánh đòn.

Tư Mộ kinh ngạc há to miệng nhìn anh: "Havard? Tiến sĩ?" Tiểu tử này có tiến bộ nha, lại có thể biết nói đùa ngầm nữa.

Havard mà có thể tùy tiện ai cũng có thể vào không như ý sao?

Tiến sĩ tài chính là có thể tùy tiện có được sao?

Nhưng mà anh luôn ngông cuồng như vậy, lại có chút cảm giác thần bí khó lường, nói không chừng là thật.

Vì vậy Tư Mộ nửa tin nửa ngờ cầm sách trên tay đưa cho anh, chỉ vào một tờ: "Chính là chỗ này, em không hiểu lắm."

Ngôn Mặc Bạch chỉ thoáng nhìn một cái, đọc nhanh như gió, lập tức đem vấn đề phân tích cho cô nghe, mạch lạc rõ ràng trong sáng, giảng giải rõ ràng dễ hiểu. Sau đó mấy cái vấn đề khó hiểu khác cũng hỏi anh, anh không áp lực trả lời từng cái, vả lại giảng giải vô cùng hoàn mỹ, thế cho nên Tư Mộ ngước lên nhìn anh cổ cũng mỏi nhừ.

Tư Mộ nhìn đề bài có một chút khó khăn, cho dù là giáo sư kinh tế học lúc giảng giải đề này đều phải tốn một buổi tối để soạn bài trước. Nhưng Ngôn Mặc Bạch tay cầm lấy, nhẹ nhàng như thường, nhìn tới đâu nói tới đó, hơn nữa hình như không có gì có thể làm khó được anh.

Vì vậy, về sau Tư Mộ có năng lực cạnh tranh trên thương trường cao minh như thế, hoàn toàn là từ tay Ngôn Mặc Bạch đào tạo. Danh sư xuất cao đồ!

Cả buổi sáng, quan hệ của hai người, hình như lại thân thiết hơn một chút rồi. Không chỉ là lên giường người xa lạ, tối thiểu còn là lên giường vả lại được bề trên cho phép không thế nào không phải người quen.

Gần tới buổi trưa, điện thoại Tư Mộ vang lên.

Lại là Ngôn Diệu Thiên điện tới.

Tư Mộ đưa cho Ngôn Mặc Bạch nghe, thế nhưng người kia một chút cũng không phối hợp, mặc dù cô to gan đưa di động tiến tới bên lỗ tai của anh để anh nghe, nhưng anh không nói một câu nói.

Tư Mộ hết cách, không thể làm gì khác hơn là mình nghe.

"Dạ... ba --" Nói thật, Tư Mộ còn chưa thích ứng gọi Ngôn Diệu Thiên là ba, nhưng giấy kết hôn cũng làm, hôn lễ cũng làm, danh chánh ngôn thuận làm con dâu nhà họ Ngôn, làm sao có thể dám không gọi đây.

Bên đầu điện thoại kia, giọng Ngôn Diệu Thiên có chút già nua, không còn quả quyết dứt khoát như thường ngày nữa, giọng nói có chút bi thảm nói: "Buổi trưa hôm nay trở về ăn cơm đi, các con cùng trở về."

Lúc Tư Mộ nhận điện thoại Ngôn Mặc Bạch đang chơi cờ, cờ trên tay liền dừng lại, trầm ngâm chuyên tâm nghe giọng nói bên kia điện thoại.

Đang nghe đầu bên kia muốn nói trước ngày trở về, Ngôn Mặc Bạch đột nhiên lên tiếng cắt đứt, "Không quay về!"

Tư Mộ kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn qua hỏi thăm anh, chân mày không hiểu được nhíu lại.

Anh bên này nói không đi, nhưng lúc trước Tư Mộ cũng đã đồng ý với Ngôn Diệu Thiên rồi. Làm sao bây giờ?

Ngôn Mặc Bạch mặc kệ cô làm thế nào, chỉ ngồi ở trên ghế rộng lớn mềm mại như ông chủ, đang cầm bên tay máy vi tính không vội vàng nhưng lại giả bộ bận rộn.

"Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Mặc Bạch, cùng nhau quay về." Ngôn Diệu Thiên nói xong liền cúp điện thoại, không cho Tư Mộ cơ hội trả lời. Vừa rồi con trai mình ở một bên nói câu nói kia ông nghe vô cùng rõ ràng, gõ vào trong lòng của ông, giao trái tim cũng gõ ra một cái khe, cho nên về chuyện xảy ra trước kia toàn bộ đều hiện ra trong đầu.

Con trai của mình, còn không chịu tha thứ ông!

Tư Mộ nắm điện thoại di động nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, thì ra là như vậy hôm nay là ngày quan trọng, nhưng là Ngôn Mặc Bạch tại sao muốn cự tuyệt về nhà?

Hơn nữa cuộc sống là như thế, anh không phải không biết.

Sắc mặt của Ngôn Mặc Bạch u ám, như cuồng phong mưa to xảy ra đêm trước, khí ép thấp, không khí lạnh lẽo.

Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm Tư Mộ, con ngươi đen nhánh hắc ám có thể cắn nuốt tất cả.

"Em đã đồng ý?"

"Cái gì?..."

"Ai cho em cái quyền tự mình làm chủ mọi việc?" Ngôn Mặc Bạch đột nhiên ra tay bóp cổ của Tư Mộ, tức khắc giống như biến thành người khác, không kìm chế được cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo giống như muốn nuốt sống người trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Quyền Thế Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook