Chương 58
Quân tử bạch
05/05/2022
Dáng người Giang Trúc Tâm kiên cường, giữa mày còn có một tia sắc bén.
Nhưng gần nhất bởi vì mang thai, cho nên trên khuôn mặt cường tráng của
cậu càng trở nên có chút trơn mịn, ngay cả làn da cũng trắng hơn một
chút. Khí chất cả người có một loại cảm giác nhu hòa khó mà giải thích
được.
Hơn nữa, bản thân cái loại sức lực thẳng thắn kia, còn được đặc biệt trang điểm qua (tuy rằng bị Tần Phú Hữu nháo đến rối loạn) nữa. Nhưng nhìn qua thì cậu và trước đây cũng không có gì bất đồng, lại có loại cảm giác càng đẹp mắt hơn. Dù sao thì Tiền Bộ Thiệu cảm thấy Giang Trúc Tâm như vậy cũng rất có hương vị.
Hứa Lạc Lạc ngẩng đầu nhíu nhíu mày lại, cảm thấy sự tình không đơn giản, thế nhưng bộ dáng Giang Trúc Tâm lại là không hề có cảm giác gì, khiến cho cậu ta chỉ có thể yên lặng mà ngậm miệng.
Tần Phú Hữu tiến lên vỗ vỗ bả vai của Tiền Bộ Thiệu, khiến Tiền Bộ Thiệu phải đem đôi mắt ở trên người Giang Trúc Tâm hái xuống.
"Đây là bạn thân của Trúc Tâm, Hứa Lạc Lạc. Đây là bạn tốt của tôi, Tiền Bộ Thiệu, Thiệu đại ca." Tần Phú Hữu trước tiên giới thiệu hai người cho lẫn nhau một chút, "Thiệu đại ca, em và Trúc Tâm phải đi làm chuẩn bị, hy vọng anh có thể giúp đỡ chiêu đãi Lạc Lạc một chút."
Tiền Bộ Thiệu:...Ngài chắc chắn chứ?
Hứa Lạc Lạc: "Cảm ơn, cảm ơn, nhưng tôi không cần chiêu đãi đâu, thật đấy.". Truyện Điền Văn
Vừa nhìn thấy bộ dáng vắng vẻ lạnh lẽo này của Tiền Bộ Thiệu, thì Hứa Lạc Lạc thật sự rất muốn hỏi Tần Phú Hữu, ý nghĩ để cho người này chiêu đãi cậu ta là nghiêm túc sao?
"Có người đi cùng tương đối tốt mà." Giang Trúc Tâm cũng cảm thấy để lại một người bạn ở lại thì tương đối thuận tiện hơn. Hơn nữa, cậu cũng cảm thấy Hứa Lạc Lạc có thể ở chung được với Tiền Bộ Thiệu á.
Dù sao thì Giang Trúc Tâm đã cảm thấy Tiền Bộ Thiệu người này trong nóng ngoài lạnh trước rồi, mà Hứa Lạc Lạc cũng không phải là người gặp chướng ngại xã giao cơ mà.
Hơn nữa, hai người đàn ông, cùng nhau chơi đùa một trận không phải liền quen thuộc sao? Tiền Bộ Thiệu cũng không giống những thổ hào không có tố chất này kia, hẳn là sẽ không bắt nạt Hứa Lạc Lạc đâu.
Giang Trúc Tâm sẽ tán thành việc Tiền Bộ Thiệu đi cùng với Hứa Lạc Lạc, thật ra còn có một suy nghĩ chính là, Tiền Bộ Thiệu nói thế nào cũng quen biết tương đối nhiều người trong nhà của Tần Phú Hữu, chỉ cần có Tiền Bộ Thiệu ở đây, thì hẳn là cũng không có ai dám đi gây sự với Hứa Lạc Lạc.
Tuy rằng ném Hứa Lạc Lạc cho Tiền Bộ Thiệu là một người xa lạ với cậu ta mà nói, cũng không quá tốt. Nhưng mà bây giờ cậu không có thời gian rảnh để đi cùng với Hứa Lạc Lạc.
Cậu cho rằng, so với việc bị người xa lạ sỉ nhục khiêu khích, còn không bằng để cho Hứa Lạc Lạc lại kết thêm mấy người bạn nữa.
Đương nhiên, nếu Hứa Lạc Lạc muốn tự mình một người cũng không phải là không thể, thế nhưng nếu có thể đi cùng Tiền Bộ Thiệu thì vẫn tốt hơn chứ.
"Không cần khác biệt như vậy đâu, tôi cũng không phải chưa từng đi một mình mà." Hứa Lạc Lạc có chút khiếp sợ.
Trước đây Giang Trúc Tâm tuy rằng cũng là một người rất tỉ mỉ, thế nhưng cái loại băn khoăn đến mức phải nhờ người khác đi cùng cậu ta này, cũng thật là lần đầu tiên mới thấy luôn đó. Lẽ nào đây chính là đánh đổi khi gả vào hảo môn à!
Hứa Lạc Lạc lại bắt đầu não bổ cốt truyện bi thảm, lại chuẩn bị nói cảm ơn Tiền Bộ Thiệu, sau đó từng người tách ra. Nhưng mà Tiền Bộ Thiệu từ lúc nãy vừa mới vào cửa cũng chỉ gật cái đầu, cho dù là bắt chuyện với từng người ở trong phòng một lần, thì lại đột nhiên mở miệng: "Được."
Hứa Lạc Lạc:...Được cái gì mà được chứ hả?
"Cảm ơn anh nhé, Thiệu đại ca!" Giang Trúc Tâm cảm kích mà nắm chặt tay Tiền Bộ Thiệu, tiện thể lắc lên lắc xuống. Tiền Bộ Thiệu mặt không hề cảm xúc mà nhìn tay hai người bọn họ đang nắm lấy nhau, trịnh trọng gật đầu.
"Tôi sẽ chăm sóc cho Hứa tiên sinh thật tốt."
"Đã làm phiền anh rồi, Thiệu đại ca." Tần Phú Hữu gật gật đầu, sau đó xin lỗi nhìn về phía Hứa Lạc Lạc: "Tôi và Trúc Tâm đi trước, hai người nếu có nhu cầu gì, nếu không liên lạc được với quản lí khách sạn, thì gọi điện thoại cho chúng tôi là được rồi."
"... Được rồi."
Hứa Lạc Lạc thấy sự tình cũng đã được sắp xếp xong xuôi, cũng không thể lại lề mề từ chối nữa. Dù sao cũng là lòng tốt của Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu, hơn nữa tuy rằng nơi này ngoại trừ là khách sạn có chút đắt tiền, nhưng người tới nơi đây tham dự hôn lễ dựa theo thân phận của Tần Phú Hữu mà nói, tiếp xúc đều hẳn là những người có thân phận tương đối cao.
Nếu như cậu ta không cẩn thận đụng phải, xác thực sẽ thêm phiền phức cho Giang Trúc Tâm bọn họ. Mục đích của cậu ta hôm nay chủ yếu là đến để chúc phúc cho Giang Trúc Tâm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nghe theo sắp xếp thì tương đối bớt việc hơn.
Chờ Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu rời đi xong, không có bạn chung của hai bên mở chuyện, trong lúc nhất thời hai người trong phòng liền lâm vào một mảnh trầm mặc.
Tiền Bộ Thiệu ngay sau khi Giang Trúc Tâm rời đi, thì hơi hơi ngây ngẩn một lúc. Sau đó đã thấy Hứa Lạc Lạc ở sau anh, tựa hồ không biết cần phải chào hỏi anh thế nào.
Hứa Lạc Lạc cao 1m78, Tiền Bộ Thiệu cao hơn cậu ta 2cm. Tuy rằng khung xương Hứa Lạc Lạc tựa hồ khá nhỏ, thế nhưng yên lặng so sánh với đối phương một chút, thì Tiền Bộ Thiệu liền cảm thấy thân thể đối phương thật giống như rắn chắc hơn so với anh một chút.
Hứa Lạc Lạc có một khuôn mặt con nít, lúc không nói chuyện thật giống như một em trai nhỏ học cấp 3. Tiền Bộ Thiệu tự giác về tuổi tác và bề ngoài đều muốn thành thục hơn so với Hứa Lạc Lạc, nên anh đương nhiên phải ung dung một chút mà ứng đối với bạn thân của Giang Trúc Tâm rồi.
"Xin chào, tôi là Tiền Bộ Thiệu. Cậu có thể giống như bọn họ, gọi tôi là Thiệu đại ca." Người có thể gọi anh là Thiệu đại ca, trên căn bản đều là người thân cận. Nếu có người lạ gọi anh là Thiệu đại ca, thì Tiền Bộ Thiệu biểu thị ngay cả nhìn cũng không nhìn đâu.
Nhưng mà Hứa Lạc Lạc cũng không biết danh xưng này của Tiền Bộ Thiệu là đặc quyền chỉ cho người đặc biệt. Vì vậy cũng không nghĩ nhiều, càng không muốn thật sự gọi đối phương là đại ca đâu.
Có thể trở thành đại ca của cậu ta cũng không có bao nhiêu người được không? Tuy rằng Tiền Bộ Thiệu là người có tiền, thế nhưng cũng không thể nhận bừa em trai như vậy được chứ.
Lúc Hứa Lạc Lạc há miệng, muốn nói có thể trực tiếp gọi tên của anh hay không, thì Tiền Bộ Thiệu liền mở miệng: "Cậu muốn đi tắm trước sao?"
Hứa Lạc Lạc:...
Tiền Bộ Thiệu:?
"Không cần đâu." Trong lòng Hứa Lạc Lạc vừa nãy còn hồi hộp một chút, nhưng vừa nghe được lời kia của Tiền Bộ Thiệu, thì người không biết còn có thể thật cho là bọn họ có bao nhiêu thân nữa đấy.
Nhưng mà vừa nãy trong lòng cậu ta cũng có chút căng thẳng, là bởi vì câu nói này của Tiền Bộ Thiệu có một chút ngừng lại mà mang ý nghĩa khác, nhưng ngay cả Tiền Bộ Thiệu cũng không ý thức được.
Vì vậy, Tiền Bộ Thiệu liền thấy Hứa Lạc Lạc vốn dang do dự làm sao đối thoại với anh, vừa nhìn qua thì thấy cả người cậu ta đều đã hoàn toàn thả lỏng, sau đó Hứa Lạc Lạc vỗ bên giường nói: "Anh ngồi xuống nghỉ ngơi trước nhé, tôi đi sửa sang lại hành lý cái đã."
Tiền Bộ Thiệu nhìn chiếc ghế sô pha bên cạnh giường một cái xong, cuối cùng vẫn là yên lặng tiêu sái đi đến chỗ giường mà Hứa Lạc Lạc vừa vỗ ngồi xuống.
Người ta đều đã thịnh tình mời như vậy, nếu như anh mở miệng nói muốn ngồi trên sô pha, thì tựa hồ sẽ khiến cho đối phương lúng túng. Nói thế nào thì Hứa Lạc Lạc cũng là người bạn mà Tần Phú Hữu đã đặc biệt thông báo phải chiêu đãi cho tốt, cái loại lúng túng này Tiền Bộ Thiệu nghĩ vẫn nên ít một chút thì tương đối tốt hơn.
Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALice's House, Wattpad phuthuytuyet07 và Sweek.
Hứa Lạc Lạc cũng chỉ là chập mạch một chút mà thôi, ngay lúc cậu ta thấy Tiền Bộ Thiệu nhìn về phía sô pha, thì đã nhận ra mình tựa hồ như là phạm vào một sai lầm nhỏ rồi. Còn không chờ cậu ta giải thích với Tiền Bộ Thiệu, thì Tiền Bộ Thiệu vậy mà lại ngoan ngoãn ngồi xuống giường của Hứa Lạc Lạc luôn rồi.
Hứa Lạc Lạc còn phát hiện, dáng ngồi của Tiền Bộ Thiệu không thể so sánh được với cái loại tháo hán như cậu ta được. Đại khái là do từ nhỏ đã được nghiêm khắc giáo dục đi, cho nên dáng ngồi của Tiền Bộ Thiệu cực kì đoan chính.
Nếu không phải Hứa Lạc Lạc thấy anh ngồi ở mép giường, thì Hứa Lạc Lạc đều phải nghĩ lầm Tiền Bộ Thiệu đang ở trong văn phòng làm việc luôn đấy.
"Đinh đinh." Vừa vặn lúc này, chuông cửa phòng lại vang lên một chút. Hứa Lạc Lạc vừa mới mở hành lý ra, trên tay còn đang cầm dụng cụ rửa mặt, sau đó lúc cậu ta vừa định đặt xuống đi mở cửa, thì Tiền Bộ Thiệu liền chủ động tiến lên.
"Là phục vụ phòng cho khách." Tiền Bộ Thiệu tránh ra một chút, sau đó đẩy một chiếc toa ăn loại nhỏ tiến vào. Hứa Lạc Lạc giật mình nhìn bên trên bị che kín bởi điểm tâm và đồ uống dành riêng cho buổi trà chiều, đại khái là bởi vì không biết khẩu vị của cậu ta, cho nên bánh bao kiểu Trung Quốc, bánh kem kiểu Tây gì đều có đủ hết.
"Mời dùng." Sau khi đặt buổi trà chiều xong, thì người phục vụ liền đẩy toa ăn rời khỏi phòng. Hứa Lạc Lạc nói một tiếng cảm ơn xong, cũng đặt đồ vật ở một bên, trực tiếp ngồi vào ghế, chờ mong mà cầm lấy chiếc đũa.
Thấy Tiền Bộ Thiệu còn đứng ở một bên, Hứa Lạc Lạc bởi vì sau khi nhìn thấy mỹ thực thì tâm tình không tệ mà kéo ra cái ghế bên cạnh, "A Bộ, cùng nhau ăn đi!"
Nói xong, Hứa Lạc Lạc liền nhiệt tình mà đưa đôi đũa cho Tiền Bộ Thiệu. Bên kia tay cậu ta đã gắp một cái bánh bao nhỏ, thật cẩn thận thổi thổi, tiếp theo mới cắn một ngụm.
Tiền Bộ Thiệu sững sờ tại chỗ, vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ trong một tiếng thân thiết "A Bộ" này.
Từ nhỏ đến lớn, anh còn chưa từng nghe qua người khác gọi anh là A Bộ đâu!
"Anh làm sao còn phát ngốc nha, lại đây ăn cùng đi nè, người anh em." Hứa Lạc Lạc thấy Tiền Bộ Thiệu mặt vô biểu tình nhìn mình, thế nhưng lại phát giác Tiền Bộ Thiệu là đang ngẩn người. Cậu ta trực tiếp kéo Tiền Bộ Thiệu ngồi xuống ghế bên cạnh mình, sau đó mới đem đôi đũa vừa rồi nhét vào trong tay Tiền Bộ Thiệu: "Cái này ăn khá ngon luôn nè, anh cũng thử xem sao."
Tiền Bộ Thiệu:......Anh em?
"Tôi, năm nay 35 tuổi đấy." Tiền Bộ Thiệu cầm chiếc đũa, nhìn chằm chằm bánh bao nhỏ mà Hứa Lạc Lạc đẩy đến trước mặt mình, mở miệng nói như vậy.
"Hả? Ò! Tui năm nay 26 tuổi nè!" Hứa Lạc Lạc cũng không đoán được Tiền Bộ Thiệu muốn biểu đạt cái gì. Hiện tại, cậu ta còn có thể vừa ăn vừa đáp lại Tiền Bộ Thiệu, thì đối với cậu ta mà nói đã là một chuyện rất tuyệt rồi.
"Cậu nhỏ hơn tôi chín tuổi..."
Tiền Bộ Thiệu có chút do dự, nghe em trai đối diện này gọi mình là A Bộ thì thật sự là có chút khiêu chiến năng lực tiếp thu của anh. Hơn nữa, hai người còn hơn kém nhau gần mười tuổi, Hứa Lạc Lạc gọi anh như vậy cũng không phải quá thích hợp đâu.
"Ầy! Có chín tuổi thôi mà, lúc tôi 30 tuổi, anh cũng chỉ mới 39 tuổi thôi. Nghe cũng không lớn hơn bao nhiêu đâu nhể." Hứa Lạc Lạc lại đem một các bánh kem nhỏ khác đặt ở trước mặt Tiền Bộ Thiệu, "Cái này ăn cũng ngon nữa nè."
"Tôi không cần..."
"Vậy anh uống trà đi, trà này giải ngán nè." Hứa Lạc Lạc cũng không ngại Tiền Bộ Thiệu làm lơ cậu ta còn nhiệt tình mà mời đồ ăn. Nhưng mà lúc Tiền Bộ Thiệu nói mình không muốn ăn, thì cậu ta còn tay chân lanh lẹ mà đổ một ly trà cho Tiền Bộ Thiệu nữa.
Tay của Hứa Lạc Lạc căn bản không sợ nóng, cậu ta trực tiếp nắm lấy cái ly, sau đó mới đưa phía quai ly cho Tiền Bộ Thiệu. Bởi vì ly trà này cách mình rất gần, nên tay của Tiền Bộ Thiệu cũng cực kì tự động mà nhận lấy ly trà này.
Tiền Bộ Thiệu nhìn tướng ăn dũng cảm bằng phẳng của Hứa Lạc Lạc, rốt cuộc cũng nói không ra câu "Tôi cũng không muốn uống trà", chỉ có thể nhẹ giọng nói một câu cảm ơn, sau đó nhấp một ngụm trà.
Ngày thường chỉ uống cà phê, hiện tại lại đang uống trà, khiến Tiền Bộ Thiệu không hiểu sao lại cảm thấy có loại ảo giác là mình đang dưỡng sinh vậy á.
"A Bộ, anh thật sự không muốn ăn cái này sao? Ăn siêu ngon luôn đó." Hứa Lạc Lạc thấy Tiền Bộ Thiệu lại phát ngốc, vì thế lại lần nữa đẩy bánh bao nhân nước đến trước mặt anh, ánh mắt lập lòe vui sướng.
Tiền Bộ Thiệu vừa vặn đang uống trà, anh nhìn Hứa Lạc Lạc miệng phình phình, ăn thật sự ngon lành. Trong đôi mắt cậu ta cũng cực kì sung sướng, thì cũng nhịn không được mà nghĩ, mấy thứ này chẳng lẽ ăn ngon đến như vậy sao......
Tiền Bộ Thiệu bị mê hoặc cũng không hề rối rắm cái vấn đề xưng hô "A Bộ" kia nữa, mà là cầm lấy chiếc đũa mà Hứa Lạc Lạc đặt ở trước mặt anh, động tác nhẹ nhàng chậm chạp mà kẹp bánh bao nhân nước.
Do dự hai giây, anh cũng học theo Hứa Lạc Lạc một ngụm mà nhét bánh bao nhân nước vào trong miệng, giống như nếu ăn như vậy, thì đồ ăn sẽ tương đối ngon hơn.
Nhưng mà Tiền Bộ Thiệu lại quên mất, trong bánh bao nhân nước có nước canh. Cho dù thức ăn này từ phòng bếp đến trong phòng này, cũng xem như là trải qua một đoạn đường. Nhưng rốt cuộc vẫn là đồ ăn nóng hầm hập, bên trong còn là chất lỏng nữa, nên Tiền Bộ Thiệu trong nháy mắt đã bị nóng tới rớt cả đũa.
Anh che miệng, biểu tình thống khổ, Hứa Lạc Lạc trước tiên liền lấy tay của Tiền Bộ Thiệu xuống, sau đó mở miệng của Tiền Bộ Thiệu ra. Một tay tiếp được nước canh trong bánh bao mà Tiền Bộ Thiệu bởi vì mất đi tay che miệng mà nhịn không được nhổ ra.
Đây là lần đầu tiên Tiền Bộ Thiệu phun đồ vật vào trong tay người khác, anh giật mình trừng mắt mà nhìn về phía Hứa Lạc Lạc, nhưng mà Hứa Lạc Lạc căn bản là không đi nghĩ nhiều.
Cậu ta chỉ là nhanh chóng dùng khăn giấy bao nước canh lại, sau đó tùy ý mà xoa xoa tay, sau đó mới xả nhiều tờ giấy khác đưa cho Tiền Bộ Thiệu lau miệng, lại cầm một chai nước đã mở cho Tiền Bộ Thiệu, vừa đút vừa nói: "Nóng thì phải trực tiếp nhổ ra chứ, nếu bị thương đến cổ họng thì làm sao bây giờ, ngu ngốc!"
Một ngụm nước khoáng mát lạnh tiến vào trong miệng, giảm bớt đau đớn trong khoang miệng của Tiền Bộ Thiệu bởi vì bị nóng, nhưng mà Tiền Bộ Thiệu vẫn là vẻ mặt không dám tin tưởng.
Người này, người này, làm sao... làm sao lại có thể gọi anh là ngu ngốc được cơ chứ??
Tác giả có lời muốn nói:Niên hạ công, thật tốt.
Hơn nữa, bản thân cái loại sức lực thẳng thắn kia, còn được đặc biệt trang điểm qua (tuy rằng bị Tần Phú Hữu nháo đến rối loạn) nữa. Nhưng nhìn qua thì cậu và trước đây cũng không có gì bất đồng, lại có loại cảm giác càng đẹp mắt hơn. Dù sao thì Tiền Bộ Thiệu cảm thấy Giang Trúc Tâm như vậy cũng rất có hương vị.
Hứa Lạc Lạc ngẩng đầu nhíu nhíu mày lại, cảm thấy sự tình không đơn giản, thế nhưng bộ dáng Giang Trúc Tâm lại là không hề có cảm giác gì, khiến cho cậu ta chỉ có thể yên lặng mà ngậm miệng.
Tần Phú Hữu tiến lên vỗ vỗ bả vai của Tiền Bộ Thiệu, khiến Tiền Bộ Thiệu phải đem đôi mắt ở trên người Giang Trúc Tâm hái xuống.
"Đây là bạn thân của Trúc Tâm, Hứa Lạc Lạc. Đây là bạn tốt của tôi, Tiền Bộ Thiệu, Thiệu đại ca." Tần Phú Hữu trước tiên giới thiệu hai người cho lẫn nhau một chút, "Thiệu đại ca, em và Trúc Tâm phải đi làm chuẩn bị, hy vọng anh có thể giúp đỡ chiêu đãi Lạc Lạc một chút."
Tiền Bộ Thiệu:...Ngài chắc chắn chứ?
Hứa Lạc Lạc: "Cảm ơn, cảm ơn, nhưng tôi không cần chiêu đãi đâu, thật đấy.". Truyện Điền Văn
Vừa nhìn thấy bộ dáng vắng vẻ lạnh lẽo này của Tiền Bộ Thiệu, thì Hứa Lạc Lạc thật sự rất muốn hỏi Tần Phú Hữu, ý nghĩ để cho người này chiêu đãi cậu ta là nghiêm túc sao?
"Có người đi cùng tương đối tốt mà." Giang Trúc Tâm cũng cảm thấy để lại một người bạn ở lại thì tương đối thuận tiện hơn. Hơn nữa, cậu cũng cảm thấy Hứa Lạc Lạc có thể ở chung được với Tiền Bộ Thiệu á.
Dù sao thì Giang Trúc Tâm đã cảm thấy Tiền Bộ Thiệu người này trong nóng ngoài lạnh trước rồi, mà Hứa Lạc Lạc cũng không phải là người gặp chướng ngại xã giao cơ mà.
Hơn nữa, hai người đàn ông, cùng nhau chơi đùa một trận không phải liền quen thuộc sao? Tiền Bộ Thiệu cũng không giống những thổ hào không có tố chất này kia, hẳn là sẽ không bắt nạt Hứa Lạc Lạc đâu.
Giang Trúc Tâm sẽ tán thành việc Tiền Bộ Thiệu đi cùng với Hứa Lạc Lạc, thật ra còn có một suy nghĩ chính là, Tiền Bộ Thiệu nói thế nào cũng quen biết tương đối nhiều người trong nhà của Tần Phú Hữu, chỉ cần có Tiền Bộ Thiệu ở đây, thì hẳn là cũng không có ai dám đi gây sự với Hứa Lạc Lạc.
Tuy rằng ném Hứa Lạc Lạc cho Tiền Bộ Thiệu là một người xa lạ với cậu ta mà nói, cũng không quá tốt. Nhưng mà bây giờ cậu không có thời gian rảnh để đi cùng với Hứa Lạc Lạc.
Cậu cho rằng, so với việc bị người xa lạ sỉ nhục khiêu khích, còn không bằng để cho Hứa Lạc Lạc lại kết thêm mấy người bạn nữa.
Đương nhiên, nếu Hứa Lạc Lạc muốn tự mình một người cũng không phải là không thể, thế nhưng nếu có thể đi cùng Tiền Bộ Thiệu thì vẫn tốt hơn chứ.
"Không cần khác biệt như vậy đâu, tôi cũng không phải chưa từng đi một mình mà." Hứa Lạc Lạc có chút khiếp sợ.
Trước đây Giang Trúc Tâm tuy rằng cũng là một người rất tỉ mỉ, thế nhưng cái loại băn khoăn đến mức phải nhờ người khác đi cùng cậu ta này, cũng thật là lần đầu tiên mới thấy luôn đó. Lẽ nào đây chính là đánh đổi khi gả vào hảo môn à!
Hứa Lạc Lạc lại bắt đầu não bổ cốt truyện bi thảm, lại chuẩn bị nói cảm ơn Tiền Bộ Thiệu, sau đó từng người tách ra. Nhưng mà Tiền Bộ Thiệu từ lúc nãy vừa mới vào cửa cũng chỉ gật cái đầu, cho dù là bắt chuyện với từng người ở trong phòng một lần, thì lại đột nhiên mở miệng: "Được."
Hứa Lạc Lạc:...Được cái gì mà được chứ hả?
"Cảm ơn anh nhé, Thiệu đại ca!" Giang Trúc Tâm cảm kích mà nắm chặt tay Tiền Bộ Thiệu, tiện thể lắc lên lắc xuống. Tiền Bộ Thiệu mặt không hề cảm xúc mà nhìn tay hai người bọn họ đang nắm lấy nhau, trịnh trọng gật đầu.
"Tôi sẽ chăm sóc cho Hứa tiên sinh thật tốt."
"Đã làm phiền anh rồi, Thiệu đại ca." Tần Phú Hữu gật gật đầu, sau đó xin lỗi nhìn về phía Hứa Lạc Lạc: "Tôi và Trúc Tâm đi trước, hai người nếu có nhu cầu gì, nếu không liên lạc được với quản lí khách sạn, thì gọi điện thoại cho chúng tôi là được rồi."
"... Được rồi."
Hứa Lạc Lạc thấy sự tình cũng đã được sắp xếp xong xuôi, cũng không thể lại lề mề từ chối nữa. Dù sao cũng là lòng tốt của Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu, hơn nữa tuy rằng nơi này ngoại trừ là khách sạn có chút đắt tiền, nhưng người tới nơi đây tham dự hôn lễ dựa theo thân phận của Tần Phú Hữu mà nói, tiếp xúc đều hẳn là những người có thân phận tương đối cao.
Nếu như cậu ta không cẩn thận đụng phải, xác thực sẽ thêm phiền phức cho Giang Trúc Tâm bọn họ. Mục đích của cậu ta hôm nay chủ yếu là đến để chúc phúc cho Giang Trúc Tâm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nghe theo sắp xếp thì tương đối bớt việc hơn.
Chờ Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu rời đi xong, không có bạn chung của hai bên mở chuyện, trong lúc nhất thời hai người trong phòng liền lâm vào một mảnh trầm mặc.
Tiền Bộ Thiệu ngay sau khi Giang Trúc Tâm rời đi, thì hơi hơi ngây ngẩn một lúc. Sau đó đã thấy Hứa Lạc Lạc ở sau anh, tựa hồ không biết cần phải chào hỏi anh thế nào.
Hứa Lạc Lạc cao 1m78, Tiền Bộ Thiệu cao hơn cậu ta 2cm. Tuy rằng khung xương Hứa Lạc Lạc tựa hồ khá nhỏ, thế nhưng yên lặng so sánh với đối phương một chút, thì Tiền Bộ Thiệu liền cảm thấy thân thể đối phương thật giống như rắn chắc hơn so với anh một chút.
Hứa Lạc Lạc có một khuôn mặt con nít, lúc không nói chuyện thật giống như một em trai nhỏ học cấp 3. Tiền Bộ Thiệu tự giác về tuổi tác và bề ngoài đều muốn thành thục hơn so với Hứa Lạc Lạc, nên anh đương nhiên phải ung dung một chút mà ứng đối với bạn thân của Giang Trúc Tâm rồi.
"Xin chào, tôi là Tiền Bộ Thiệu. Cậu có thể giống như bọn họ, gọi tôi là Thiệu đại ca." Người có thể gọi anh là Thiệu đại ca, trên căn bản đều là người thân cận. Nếu có người lạ gọi anh là Thiệu đại ca, thì Tiền Bộ Thiệu biểu thị ngay cả nhìn cũng không nhìn đâu.
Nhưng mà Hứa Lạc Lạc cũng không biết danh xưng này của Tiền Bộ Thiệu là đặc quyền chỉ cho người đặc biệt. Vì vậy cũng không nghĩ nhiều, càng không muốn thật sự gọi đối phương là đại ca đâu.
Có thể trở thành đại ca của cậu ta cũng không có bao nhiêu người được không? Tuy rằng Tiền Bộ Thiệu là người có tiền, thế nhưng cũng không thể nhận bừa em trai như vậy được chứ.
Lúc Hứa Lạc Lạc há miệng, muốn nói có thể trực tiếp gọi tên của anh hay không, thì Tiền Bộ Thiệu liền mở miệng: "Cậu muốn đi tắm trước sao?"
Hứa Lạc Lạc:...
Tiền Bộ Thiệu:?
"Không cần đâu." Trong lòng Hứa Lạc Lạc vừa nãy còn hồi hộp một chút, nhưng vừa nghe được lời kia của Tiền Bộ Thiệu, thì người không biết còn có thể thật cho là bọn họ có bao nhiêu thân nữa đấy.
Nhưng mà vừa nãy trong lòng cậu ta cũng có chút căng thẳng, là bởi vì câu nói này của Tiền Bộ Thiệu có một chút ngừng lại mà mang ý nghĩa khác, nhưng ngay cả Tiền Bộ Thiệu cũng không ý thức được.
Vì vậy, Tiền Bộ Thiệu liền thấy Hứa Lạc Lạc vốn dang do dự làm sao đối thoại với anh, vừa nhìn qua thì thấy cả người cậu ta đều đã hoàn toàn thả lỏng, sau đó Hứa Lạc Lạc vỗ bên giường nói: "Anh ngồi xuống nghỉ ngơi trước nhé, tôi đi sửa sang lại hành lý cái đã."
Tiền Bộ Thiệu nhìn chiếc ghế sô pha bên cạnh giường một cái xong, cuối cùng vẫn là yên lặng tiêu sái đi đến chỗ giường mà Hứa Lạc Lạc vừa vỗ ngồi xuống.
Người ta đều đã thịnh tình mời như vậy, nếu như anh mở miệng nói muốn ngồi trên sô pha, thì tựa hồ sẽ khiến cho đối phương lúng túng. Nói thế nào thì Hứa Lạc Lạc cũng là người bạn mà Tần Phú Hữu đã đặc biệt thông báo phải chiêu đãi cho tốt, cái loại lúng túng này Tiền Bộ Thiệu nghĩ vẫn nên ít một chút thì tương đối tốt hơn.
Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALice's House, Wattpad phuthuytuyet07 và Sweek.
Hứa Lạc Lạc cũng chỉ là chập mạch một chút mà thôi, ngay lúc cậu ta thấy Tiền Bộ Thiệu nhìn về phía sô pha, thì đã nhận ra mình tựa hồ như là phạm vào một sai lầm nhỏ rồi. Còn không chờ cậu ta giải thích với Tiền Bộ Thiệu, thì Tiền Bộ Thiệu vậy mà lại ngoan ngoãn ngồi xuống giường của Hứa Lạc Lạc luôn rồi.
Hứa Lạc Lạc còn phát hiện, dáng ngồi của Tiền Bộ Thiệu không thể so sánh được với cái loại tháo hán như cậu ta được. Đại khái là do từ nhỏ đã được nghiêm khắc giáo dục đi, cho nên dáng ngồi của Tiền Bộ Thiệu cực kì đoan chính.
Nếu không phải Hứa Lạc Lạc thấy anh ngồi ở mép giường, thì Hứa Lạc Lạc đều phải nghĩ lầm Tiền Bộ Thiệu đang ở trong văn phòng làm việc luôn đấy.
"Đinh đinh." Vừa vặn lúc này, chuông cửa phòng lại vang lên một chút. Hứa Lạc Lạc vừa mới mở hành lý ra, trên tay còn đang cầm dụng cụ rửa mặt, sau đó lúc cậu ta vừa định đặt xuống đi mở cửa, thì Tiền Bộ Thiệu liền chủ động tiến lên.
"Là phục vụ phòng cho khách." Tiền Bộ Thiệu tránh ra một chút, sau đó đẩy một chiếc toa ăn loại nhỏ tiến vào. Hứa Lạc Lạc giật mình nhìn bên trên bị che kín bởi điểm tâm và đồ uống dành riêng cho buổi trà chiều, đại khái là bởi vì không biết khẩu vị của cậu ta, cho nên bánh bao kiểu Trung Quốc, bánh kem kiểu Tây gì đều có đủ hết.
"Mời dùng." Sau khi đặt buổi trà chiều xong, thì người phục vụ liền đẩy toa ăn rời khỏi phòng. Hứa Lạc Lạc nói một tiếng cảm ơn xong, cũng đặt đồ vật ở một bên, trực tiếp ngồi vào ghế, chờ mong mà cầm lấy chiếc đũa.
Thấy Tiền Bộ Thiệu còn đứng ở một bên, Hứa Lạc Lạc bởi vì sau khi nhìn thấy mỹ thực thì tâm tình không tệ mà kéo ra cái ghế bên cạnh, "A Bộ, cùng nhau ăn đi!"
Nói xong, Hứa Lạc Lạc liền nhiệt tình mà đưa đôi đũa cho Tiền Bộ Thiệu. Bên kia tay cậu ta đã gắp một cái bánh bao nhỏ, thật cẩn thận thổi thổi, tiếp theo mới cắn một ngụm.
Tiền Bộ Thiệu sững sờ tại chỗ, vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ trong một tiếng thân thiết "A Bộ" này.
Từ nhỏ đến lớn, anh còn chưa từng nghe qua người khác gọi anh là A Bộ đâu!
"Anh làm sao còn phát ngốc nha, lại đây ăn cùng đi nè, người anh em." Hứa Lạc Lạc thấy Tiền Bộ Thiệu mặt vô biểu tình nhìn mình, thế nhưng lại phát giác Tiền Bộ Thiệu là đang ngẩn người. Cậu ta trực tiếp kéo Tiền Bộ Thiệu ngồi xuống ghế bên cạnh mình, sau đó mới đem đôi đũa vừa rồi nhét vào trong tay Tiền Bộ Thiệu: "Cái này ăn khá ngon luôn nè, anh cũng thử xem sao."
Tiền Bộ Thiệu:......Anh em?
"Tôi, năm nay 35 tuổi đấy." Tiền Bộ Thiệu cầm chiếc đũa, nhìn chằm chằm bánh bao nhỏ mà Hứa Lạc Lạc đẩy đến trước mặt mình, mở miệng nói như vậy.
"Hả? Ò! Tui năm nay 26 tuổi nè!" Hứa Lạc Lạc cũng không đoán được Tiền Bộ Thiệu muốn biểu đạt cái gì. Hiện tại, cậu ta còn có thể vừa ăn vừa đáp lại Tiền Bộ Thiệu, thì đối với cậu ta mà nói đã là một chuyện rất tuyệt rồi.
"Cậu nhỏ hơn tôi chín tuổi..."
Tiền Bộ Thiệu có chút do dự, nghe em trai đối diện này gọi mình là A Bộ thì thật sự là có chút khiêu chiến năng lực tiếp thu của anh. Hơn nữa, hai người còn hơn kém nhau gần mười tuổi, Hứa Lạc Lạc gọi anh như vậy cũng không phải quá thích hợp đâu.
"Ầy! Có chín tuổi thôi mà, lúc tôi 30 tuổi, anh cũng chỉ mới 39 tuổi thôi. Nghe cũng không lớn hơn bao nhiêu đâu nhể." Hứa Lạc Lạc lại đem một các bánh kem nhỏ khác đặt ở trước mặt Tiền Bộ Thiệu, "Cái này ăn cũng ngon nữa nè."
"Tôi không cần..."
"Vậy anh uống trà đi, trà này giải ngán nè." Hứa Lạc Lạc cũng không ngại Tiền Bộ Thiệu làm lơ cậu ta còn nhiệt tình mà mời đồ ăn. Nhưng mà lúc Tiền Bộ Thiệu nói mình không muốn ăn, thì cậu ta còn tay chân lanh lẹ mà đổ một ly trà cho Tiền Bộ Thiệu nữa.
Tay của Hứa Lạc Lạc căn bản không sợ nóng, cậu ta trực tiếp nắm lấy cái ly, sau đó mới đưa phía quai ly cho Tiền Bộ Thiệu. Bởi vì ly trà này cách mình rất gần, nên tay của Tiền Bộ Thiệu cũng cực kì tự động mà nhận lấy ly trà này.
Tiền Bộ Thiệu nhìn tướng ăn dũng cảm bằng phẳng của Hứa Lạc Lạc, rốt cuộc cũng nói không ra câu "Tôi cũng không muốn uống trà", chỉ có thể nhẹ giọng nói một câu cảm ơn, sau đó nhấp một ngụm trà.
Ngày thường chỉ uống cà phê, hiện tại lại đang uống trà, khiến Tiền Bộ Thiệu không hiểu sao lại cảm thấy có loại ảo giác là mình đang dưỡng sinh vậy á.
"A Bộ, anh thật sự không muốn ăn cái này sao? Ăn siêu ngon luôn đó." Hứa Lạc Lạc thấy Tiền Bộ Thiệu lại phát ngốc, vì thế lại lần nữa đẩy bánh bao nhân nước đến trước mặt anh, ánh mắt lập lòe vui sướng.
Tiền Bộ Thiệu vừa vặn đang uống trà, anh nhìn Hứa Lạc Lạc miệng phình phình, ăn thật sự ngon lành. Trong đôi mắt cậu ta cũng cực kì sung sướng, thì cũng nhịn không được mà nghĩ, mấy thứ này chẳng lẽ ăn ngon đến như vậy sao......
Tiền Bộ Thiệu bị mê hoặc cũng không hề rối rắm cái vấn đề xưng hô "A Bộ" kia nữa, mà là cầm lấy chiếc đũa mà Hứa Lạc Lạc đặt ở trước mặt anh, động tác nhẹ nhàng chậm chạp mà kẹp bánh bao nhân nước.
Do dự hai giây, anh cũng học theo Hứa Lạc Lạc một ngụm mà nhét bánh bao nhân nước vào trong miệng, giống như nếu ăn như vậy, thì đồ ăn sẽ tương đối ngon hơn.
Nhưng mà Tiền Bộ Thiệu lại quên mất, trong bánh bao nhân nước có nước canh. Cho dù thức ăn này từ phòng bếp đến trong phòng này, cũng xem như là trải qua một đoạn đường. Nhưng rốt cuộc vẫn là đồ ăn nóng hầm hập, bên trong còn là chất lỏng nữa, nên Tiền Bộ Thiệu trong nháy mắt đã bị nóng tới rớt cả đũa.
Anh che miệng, biểu tình thống khổ, Hứa Lạc Lạc trước tiên liền lấy tay của Tiền Bộ Thiệu xuống, sau đó mở miệng của Tiền Bộ Thiệu ra. Một tay tiếp được nước canh trong bánh bao mà Tiền Bộ Thiệu bởi vì mất đi tay che miệng mà nhịn không được nhổ ra.
Đây là lần đầu tiên Tiền Bộ Thiệu phun đồ vật vào trong tay người khác, anh giật mình trừng mắt mà nhìn về phía Hứa Lạc Lạc, nhưng mà Hứa Lạc Lạc căn bản là không đi nghĩ nhiều.
Cậu ta chỉ là nhanh chóng dùng khăn giấy bao nước canh lại, sau đó tùy ý mà xoa xoa tay, sau đó mới xả nhiều tờ giấy khác đưa cho Tiền Bộ Thiệu lau miệng, lại cầm một chai nước đã mở cho Tiền Bộ Thiệu, vừa đút vừa nói: "Nóng thì phải trực tiếp nhổ ra chứ, nếu bị thương đến cổ họng thì làm sao bây giờ, ngu ngốc!"
Một ngụm nước khoáng mát lạnh tiến vào trong miệng, giảm bớt đau đớn trong khoang miệng của Tiền Bộ Thiệu bởi vì bị nóng, nhưng mà Tiền Bộ Thiệu vẫn là vẻ mặt không dám tin tưởng.
Người này, người này, làm sao... làm sao lại có thể gọi anh là ngu ngốc được cơ chứ??
Tác giả có lời muốn nói:Niên hạ công, thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.