Hào Môn Sủng Hôn

Chương 34

Trường Qua Nhất Họa

11/09/2020

Ed: Cuối cùng t cũng thi học kì xong - cái học kì cuối cùng t làm học sinh - nên giờ có chút thời gian edit truyện cho mọi người! Enjoy, plz~~

*Trong chương này có hai lần từ "Mao hồng" xuất hiện, vì phần giải thích hơi dài nên t để ở đầu chương nha!

Mao chủ tịch ngữ lục, còn được gọi là Mao Trạch Đông ngữ lục (毛澤東語錄) hoặc gọi tắt là Mao ngữ lục, là sách tuyển biên một số câu nói trong trước tác của Mao Trạch Đông. Vì đa số các ấn bản của sách dùng bìa đỏ, lại là lý luận kinh điển của lãnh tụ cách mạng nên trong thời kỳ Đại cách mạng văn hóa cũng thường được gọi là Hồng bảo thư (紅寶書), nghĩa là cuốn Sách quý màu đỏ.

(Nguồn: Wiki)

"Mao hồng" có lẽ chỉ quyển sách màu đỏ này của Mao Chủ tịch, rộng hơn thì là chỉ Chủ nghĩa xã hội.

hao-mon-sung-hon-34-0

T không chắc chắn lắm có phải là nghĩa này không, ai biết thì nói với t nhé!

------------

Bác sĩ bị bà dọa cho sợ hết hồn, ông đến nhà họ Tư đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng vẫn chưa từng thấy vị phu nhân vẫn luôn dịu dàng này kích động tới vậy bao giờ, đành giải thích: "Ặc, tôi vẫn chưa cho ai xem cả, bức ảnh này cũng là tôi tự mình in ra, vốn còn định nghiên cứu thêm một chút, nhưng chẳng qua chỉ là một bức ảnh nên tôi cũng không nhìn ra được gì cả."

Tống Lan Phục cũng kịp phản ứng lại, nhận ra bản thân đã thất thố, bà buông tay bác sĩ ra, nói lời xin lỗi: "Là tôi thất thố rồi, bác sĩ Tần, có thể làm phiền ông đưa toàn bộ ảnh cho tôi xem được không?"

Bác sĩ gật đầu: "Đương nhiên là được rồi." Ông đi lấy toàn bộ ảnh mà mình đã in ra, đếm đếm, thấy số lượng không sai mới đưa cho bà, ngay cả ảnh trong điện thoại hay máy tính cũng toàn bộ được đưa ra trước mặt bà, tránh cho bà cảm thấy không yên lòng.

"Cám ơn ông, bác sĩ Tần, Tư Thần bên kia tôi sẽ liên lạc với nó, chuyện này tạm thời ông không cần phải bận tâm tới, cũng nhớ đừng nói cho bất kì ai biết nhé." Tống Lan Phục thoáng thở phào nhẹ nhõm, bức ảnh cầm trong tay không tự chủ bị xiết chặt lại. Người nhà họ Tần đã hợp tác với nhà họ Tư nhiều năm, đối phương là người thế nào, người làm nữ chủ nhân quản lý gia đình như bà cũng vẫn hiểu rất rõ, thế nên cũng có thể coi như là yên tâm.

"Được rồi." Bác sĩ Tần gật đầu, ông thực sự đúng là một người rất kín miệng, lại đã được dặn kĩ, đương nhiên sẽ không tiết lộ một câu nào ra bên ngoài.

Tống Lan Phục đi từ phòng y tế ra, trong lòng đau đớn từng hồi, cuối cùng hóa thành tiếng khẽ thở dài, đi tới chỗ lão gia tử.

Ông cụ nhà họ Tư tuổi đã hơi lớn, lại thêm hồi còn trẻ có vết thương cũ khi hoạt động ở chiến trường, thế nên mấy năm gần đây sức khỏe đã không còn được tốt, đi đứng không được tiện, phủ tạng cũng chẳng còn được như trước, thường xuyên bị đau ốm này nọ. Gần đây Tư Thần thường thường gửi thứ tốt về nhà, ông cụ ngoài mặt tuy không nói gì nhưng nếu đã là đồ mà cháu trai đưa tới, dù có là đồ bình thường ông cũng sẽ ăn, khoảng thời gian này sức khỏe ông không ngờ lại tốt hẳn lên, bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho ông xong còn nói đùa, nói nhất định là do dùng đồ mà cháu trai gửi tới, tâm trạng vui vẻ, sức khỏe cũng tốt lên nhiều.

Có điều bác sĩ Tần sau khi nhìn thấy mấy thứ đồ vật mà Tư Thần gửi về nhà, đặc biệt là mật ong, thì cũng thở dài liên tục, bác sĩ Tần cũng có thể coi là xuất thân nhà giàu, còn trùng hợp rất mê mật ong, vị kia thì không chỉ thích ăn mà còn có từng nghiên cứu rất nhiều về mật ong, từng viết ra không ít điều tâm đắc, thế nên bác sĩ Tần cũng biết không ít chuyện, có thể nhìn ra được mật ong Tư Thần gửi về chính là mật làm từ hoa dại tinh khiết nơi hoang sơn, hơn nữa còn là cực phẩm, làm cho bác sĩ Tần cũng phải thấy thèm.

Ông cụ nhà họ Tư hôm nay tinh thần tốt hơn một chút, ông đang chắp tay sau lưng đi vài vòng trong vườn hoa nhỏ, cảm thấy cơ thể cũng thoải mái hơn một chút.

Tống Lan Phục thì lại tâm sự nặng nề đi tới, ông cụ thấy thì bèn hỏi: "Con làm sao vậy?"

"Không có gì đâu ba, sao ba lại ra ngoài một mình thế này?" Tống Lan Phục đi tới định đỡ ông ngồi xuống nhưng lại bị ông cụ Tư tránh đi.

"Ba còn chưa tới mức độ phải nằm liệt trên giường." Ông cụ Tư là người có tính tình hiếu thắng, không thích nhất chính là người ta coi mình thành một ông lão tàn phế.

Tống Lan Phục thực sự bất đắc dĩ với ông cụ này, có điều hiểu tính cách của ông nên cũng không dám mở miệng phản bác.

Nhưng ông cụ Tư là người thế nào cơ chứ, chính là người có hỏa nhãn kim tinh, vừa liếc nhìn đã hiểu là con dâu có tâm sự, liền chủ động đi vào trong nhà, để tiện cho con dâu vào trong nói chuyện.

Hai người đi vào phòng, Tống Lan Phục pha nước mật ong mà gần đây ông thích uống nhất cho ông, rồi ngồi xuống đối diện.

"Con nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ông cụ Tư bưng cốc nước lên nhấp một ngụm, lại hếch cằm về phía con dâu mà hỏi, người con dâu này của ông tính tình dịu dàng lại kiên nhẫn, nếu như không phải là đã xảy ra chuyện gì lớn thì người ngoài cũng rất khó nhìn ra được cảm xúc lộ ra ngoài mặt.

Tống Lan Phục do dự một lát rồi thấp giọng kể lại chuyện mình mới vừa thấy những tấm ảnh kia ở chỗ của bác sĩ.

Những người sống trong nhà này đều là người mà ông cụ Tư tin tưởng nhất, nghe xong chuyện ông liền hiểu tại sao con dâu lại như vậy, ông nhíu mày, ra hiệu tới thư phòng rồi lại nói tiếp.

Năm đó Tống Lan Phục là người đã tận mắt chứng kiến câu chuyện khốc liệt kia, bạn thân nhất của bà cũng là một trong số những người đã chết kia, đương nhiên bà biết chuyện này quan trọng tới mức nào, theo bước chân ba chồng vào thư phòng, bà nói rõ mười mươi suy đoán của mình, không dám che giấu một chút nào.

Ông cụ Tư nghe xong thì trầm mặc một lúc lâu, ông chắp tay sau lưng đi vòng quanh thư phòng một vòng rồi lại một vòng, thật lâu sau ông mới nói: "Chuyện cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, cũng không nên quấy rầy cuộc sống của thằng bé kia, cũng đừng nhắc tới chuyện này với ai, người trong nhà cũng đừng, những bức ảnh kia tiêu hủy đi."

Đương nhiên là Tống Lan Phục cũng nghĩ như vậy, có điều bà không ngờ rằng ba chồng ngay cả người trong nhà cũng không định nói, ngạc nhiên một chút, sau khi phản ứng lại thì cũng hiểu chắc chắn là ông cụ có cái lí của mình, hơn nữa bà cũng muốn bảo vệ đứa nhỏ kia, trong lòng đương nhiên là hết sức vui mừng, liền gật đầu liên tục mà nói: "Con cũng nghĩ như vậy, con còn tưởng rằng đứa nhỏ kia đã không còn, không ngờ đi cả một vòng dài như vậy, lại ở bên Tiểu Thần, aiz." Đây hẳn là chuyện năm đó không ai ngờ tới nhất.

Ông cụ Tư không nói gì nữa, phất tay ra hiệu cho con dâu đi về. Ông một mình đứng bên cửa sổ hồi lâu, đời này ông đã chém giết rất nhiều mạng người, trên chiến trường, chốn quan trường, vì quốc vì gia, vốn không tin vào số mệnh, nhưng có lẽ là do bây giờ cũng đã lớn tuổi, có nhiều kiến thức, cũng từng trải qua nhiều chuyện, có những lúc ông cũng không thể không cảm thán một câu, thế sự khó liệu, vận mệnh khó lường, năm đó nhiều người tranh đoạt như vậy, không ngờ cuối cùng lại rơi xuống đầu nhà họ Tư họ...

Cũng không biết rốt cuộc là phúc hay là họa nữa.

...

Nhà họ Tư xảy ra chuyện gì, Sở Nghiễm Ngọc không hề hay biết, lúc này y đang ứng phó với Đường tiểu thiếu gia đang bởi kích động, hưng phấn mà lải nhải không ngừng.

Hiệu quả của linh dược kia có thể thấy được rất rõ ràng, mới tới lần thuốc thứ hai mà sức khỏe Đường Viêm đã tốt hơn thấy rõ, ít nhất bây giờ cậu ở đây ríu rít nửa ngày cũng chưa thấy ho khụ tiếng nào, chỉ là lớp áo dày đang mặc trên người kia vẫn chưa thể cởi ra được.

"Tiểu Ngọc, cậu thật là lợi hại, siêu lợi hại, tôi bái cậu làm sư phụ có được hông?" Đường Viêm hưng phấn nửa ngày, ngồi xuống bên cạnh y, nắm lấy cánh tay y lắc tới lắc lui, chỉ còn thiếu điều lăn lộn om sòm, tỏ vẻ đáng yêu, cầu thu lưu.

Hai người bên kia cơ thể gần như dán sát vào nhau, Đường Viêm và Tư Thần bên này sắc mặt đã có chút không dễ nhìn, Đường Huyền hành động đầu tiên, đi tới xách cổ áo em trai sang một bên, nghiêm túc dạy bảo: "Đừng làm rộn, em cũng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, nếu không cơ thể sẽ không thoải mái."

Tư Thần thì lại là một tên đại muộn tao, mấy chuyện ghen tuông này có nghẹn chết anh cũng sẽ không nói ra, chỉ im lặng ngồi xuống bên cạnh Sở Nghiễm Ngọc, tách hai người ra.

Đường Viêm bĩu môi, khá là bất mãn với hai tên cao to này.

Sở Nghiễm Ngọc thì lại cười híp mắt nhìn cậu, ung dung thong thả hỏi: "Cậu muốn bái sư làm gì? Học làm bác sĩ hay là học tiếng chim?"

Đường Viêm nhất thời buồn bực, tại sao lời này từ miệng y nói ra lại biến vị như vậy chứ, rõ ràng là chuyện cao cả vĩ đại tới nhường nào, tiếng chim là cái quỷ gì vậy!

Hôm nay là ngày Đường Viêm uống bát thuốc thứ hai, mọi người nghe Đường Viêm náo loạn một hồi rồi bắt đầu chuẩn bị nấu thuốc cho cậu uống.

Mặc dù đã dùng qua một lần thuốc, nhưng tâm tình Đường Huyền vẫn rất phức tạp, tâm nguyện chờ đợi trông mong nhiều năm cuối cùng cũng sắp đạt thành, hắn kích động tới run cả tay.

Thuốc vẫn nấu theo phương pháp lần trước, khi bưng ra còn bốc mùi đắng ngai ngái, Đường Huyền xót em trai, chuẩn bị bao nhiêu là mứt bên cạnh cho cậu, chờ cậu uống xong bát thuốc rồi lại ăn một chút để áp vị đắng chát trong miệng xuống.

Đường Viêm cuối cùng cũng nếm được một chút ngon ngọt của cơ thể không bệnh tật, có thể lớn tiếng cười đùa, có thể khóc lóc om sòm, tỏ vẻ đáng yêu, dưới cái nhìn của cậu, chuyện hạnh phúc nhất thế gian này cùng lắm chắc cũng chỉ thế này mà thôi. Vì vậy cậu vô cùng thống khoái uống sạch sành sanh bát thuốc, ngay sau đó liền bị anh mình nhét một miếng mứt vào miệng.

Dược tính của cỏ chích dương rất mạnh, chia làm ba lần dùng, đã nhẹ đi rất nhiều, cơ thể hư nhược của Đường Viêm cũng có thể chịu được, uống xong bát thuốc thứ hai này, nhìn cậu càng thêm có tinh thần, khuôn mặt tái nhợt không chút màu máu cũng đã hơi hồng nhuận lên, trông đáng yêu hơn hẳn.

Đường Viêm rất kích động, tối hôm đó đòi ở lại nhà Tư Thần, Đường Huyền thực sự hết cách với cậu em trai thích nhảy nhót tưng bừng này, vừa đau đầu vừa cưng chiều đồng ý, có điều cái yêu cầu ngủ chung một giường với Sở Nghiễm Ngọc này, tất cả mọi người đều coi như không nghe thấy, không chỉ Đường Huyền và Tư Thần không vui mà ngay cả Sở Nghiễm Ngọc cũng chê cậu ồn ào không muốn chung phòng, làm cho Đường Viêm phiền muộn hết sức.

Cơ thể Đường Viêm tuy rằng đã phát triển trưởng thành hoàn toàn, nhưng dù sao cũng đã bị bệnh rất nhiều năm, bên trong cơ thể rất suy yếu, vẫn còn phải chăm sóc thật tốt mới được, đồng thời cũng không thể xảy ra chút sai sót nào, những năm này cậu cũng được anh trai tự mình nuôi ra đồng hồ sinh học vô cùng đúng giờ, đến giờ tự động thấy buồn ngủ, ngã vào lồng ngực của anh trai, được Đường Huyền bế về phòng dành cho khách.

Đường Huyền cho em trai đi ngủ xong, khi đi ra trong tay đã cầm một tờ giấy đưa cho Sở Nghiễm Ngọc, "Đây là hành tung gần đây của Sở Hạo trong giới."

Sở Nghiễm Ngọc nhận lấy, Đường Huyền lại nói tiếp: "Gần đây gã và Triệu Chí Tân đang đầu tư vào hai đĩa đơn, kiếm được chút tiền, lòng tham được nuôi lớn, đang định dùng tiền để đầu tư vào điện ảnh, có điều đoàn phim kia thực sự rất tệ."

Hắn tới nói tới đây rồi không nói thêm gì nữa, Sở Nghiễm Ngọc cũng có thể đoán được sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cười nói: "Ừm, tôi biết rồi, cám ơn anh."

Đường Huyền liếc nhìn y một cái, hỏi: "Không cần tôi làm giúp gì đó sao?"

Sở Nghiễm Ngọc hiểu ý hắn, lắc đầu nói: "Không cần đâu, gã Sở Hạo kia, căn bản không cần ai làm thêm gì nữa rồi."

Đường Huyền cũng là người khôn khéo, hiểu ngay, gật đầu không nhắc tới chuyện này nữa.



Ngày hôm sau khi rời giường, tinh thần Đường Viêm lại càng tốt hơn một chút, tỉnh dậy từ rất sớm, còn cho chim ăn cùng chú Tần trong vườn.

Bởi chú Tần thực sự quá thích con kim điêu to lớn kia nên đã chủ động tìm một cây đại thụ lớn trong vườn, mời công nhân tới làm cho nó một cái ổ cực lớn trên ngọn cây, để kim điêu ở trong nhà họ mà không có chút cảm giác gò bó nào, có thể tự do bay tới lui.

Kim điêu rất trân trọng ý tốt của chú Tần, nó bắt một vài động vật nhỏ hoang dã ở núi Ngọc Lan về cho chú Tần nếm thử mùi vị.

Đáng tiếc rằng chú Tần lại không hiểu ý nó, còn tưởng nó mang về là muốn mình làm cho nó ăn, vô cùng hứng thú vặt lông, cắt thành miếng mang tới.

Kim điêu hình thể lớn, ăn nhiều, mỗi lần cho ăn, chú Tần cũng phải bảo người hầu giúp bê vài thùng thịt tới, khi Đường Huyền tỉnh dậy vừa vặn nhìn thấy cảnh này, không khỏi sinh ra lòng hứng thú với chuyện cho chim ăn, cũng muốn giúp bê một thùng, chỉ là chú Tần cũng không dám sai vị thiếu gia nhỏ này lao động, rất uyển chuyển từ chối cậu.

Đường Viêm buồn bực bĩu môi, có điều lúc cho ăn cậu cũng không buông tha.

Ngoài con kim điêu to lớn kia ra thì rắn đen nhỏ và chim khách nhỏ cũng phải cho ăn, có điều hai nhóc này dễ cho ăn hơn nhiều, ăn cũng không nhiều, rắn đen nhỏ còn biết biểu diễn vài tiết mục, suýt chút nữa đã làm Đường Viêm cười đau cả bụng.

Sở Nghiễm Ngọc chính là bị tiếng cười từ dưới tầng đánh thức, mở mắt nhìn ra bên ngoài, thấy sắc trời còn chưa sáng hẳn, cái tên Đường Viêm này nhất định là đã high hơi quá, mới sáng sớm đã dậy, đi chế tạo tạp âm.

Một cánh tay mạnh mẽ thò tới, quấn lấy eo y, rất nhanh, đôi môi nóng bỏng đã kề sát sau cổ y, từ từ cọ xát.

"Đừng làm ồn tôi ngủ." Sở Nghiễm Ngọc hơi né sang một bên, từ sau khi y kết hôn với Tư Thần, cũng không còn bận rộn như khi trước làm người nối nghiệp nhà họ Sở, sáng nào cũng ngủ đã mắt mới tỉnh, nếu lúc này không có Đường Viêm làm ồn thì chính là lúc y ngủ say nhất.

Tư Thần hiếm có lúc thấy y tỉnh dậy sớm như vậy, thấy hơi khó nhịn, liền ôm lấy eo y, áp sát vào lưng y, để y cảm nhận nhu cầu của mình, khàn giọng nói: "Em ngủ đi, anh động là được rồi."

Sở Nghiễm Ngọc: "..."

Có một lò lửa cứ nhích tới nhích lui sau lưng như vậy, còn đang là sáng sớm, cả hai đều là đàn ông, vốn dễ bị kích động, bị Tư Thần sờ soạng từ sau như vậy, trong chốc lát y cũng không chịu nổi, vươn người ôm lấy anh, chủ động gia nhập vào trận chiến nhiệt tình này.

Tư Thần cong cong khóe miệng, ôm người càng chặt thêm chặt.

...

Chờ tới khi hai người cuối cùng cũng rời giường thì mặt trời đã lên quá ba cây sào, bởi Đường Viêm muốn ở lại nhà họ Tư chơi, vừa vặn hai ngày này còn là cuối tuần nên Đường Huyền cũng ở lại, hai anh em nhà họ ở cứ như đang ở nhà mình, cũng không chờ chủ nhà xuống tầng đã điềm nhiên ngồi vào bàn ăn sáng.

Đường Viêm đang ăn cháo cá, vốn thể chất của cậu thật không dám ăn loại thủy sản là cá này, có điều con cá này không biết đã sống trong suối nước nóng bao nhiêu năm, ăn không biết bao nhiêu cỏ chích dương, cá này đối với sức khỏe của cậu mà nói đúng là đúng bệnh hốt thuốc, Đường Huyền cũng không xen vào, ép buộc gì cậu.

Đường Viêm húp một miếng cháo, vừa ngẩng đầu thì thấy Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần cuối cùng cũng chậm rãi xuống tầng, liền nhanh tay ngoắc Sở Nghiễm Ngọc: "Mau tới ăn cá, cá này ăn siêu ngon luôn!"

Tư Thần giật khóe miệng một cái, xem dáng vẻ của Đường Viêm, trông còn giống chủ nhà hơn cả anh, cũng không biết nhà này rốt cuộc là của ai nữa.

Sở Nghiễm Ngọc trước đó đã ăn thịt từ con cá Tư Thần hao hết ngàn may mắn, vạn khổ sở mới giết thịt này, đương nhiên biết vị cá thế nào, nhưng không cần biết đã từng ăn bao nhiêu lần thì lúc này ngửi thấy mùi cháo cá thì y vẫn cứ thèm ăn chảy nước miếng như thường, bụng rất biết thời thế kêu rột rột hai tiếng.

Gần đây y không còn thấy mệt rã rời hay buồn nôn gì nữa, trái lại khẩu vị y trở nên tốt vô cùng, ăn gì cũng thấy ngon, bữa sáng cũng có thể ăn hết hai bát cháo lớn vào bụng. Tư Thần ngồi cạnh thấy thì lại lo lắng vô cùng, chỉ lo sức khỏe y có chỗ nào không ổn.

Mọi người ăn sáng xong, Đường Huyền mới nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Ông nội tôi nghe nói sức khỏe Tiểu Viêm tốt lên là nhờ có thuốc của cậu, rất cảm kích cậu, tháng sau là lễ mừng thọ tám mươi của ông, ông bảo tôi nhất định phải mời cậu tới chơi một chút, ông có tạ lễ muốn tặng cho cậu."

Tư Thần nghe vậy thì nhíu mày, ông cụ nhà họ Đường tuyệt không phải là một nhân vật bình thường, những năm này vẫn luôn cùng cháu trai lớn sống ở trong nước, người muốn tới thăm có thể xếp hàng dài tới tận Bắc Kinh, có điều ông cụ không phải ai cũng nể tình, tự mình mời một người trẻ tuổi tới tham gia tiệc mừng thọ, đây chính là chuyện xảy ra lần đầu tiên.

Sở Nghiễm Ngọc cũng là người trong thương giới, cũng biết một hai sự tích này nọ của ông cụ, có điều bởi trước giờ chưa từng tiếp xúc, không hiểu rõ lắm về ông, giờ khắc này nhìn thấy vẻ mặt của Tư Thần, liền hiểu đây chính là chuyện khó tới cỡ nào, vui vẻ gật đầu đồng ý, "Được rồi, chúng tôi nhất định sẽ tới, có điều tạ lễ thì thôi đi, tôi bằng lòng đi tìm thuốc cho Đường Viêm, bởi vì tôi coi cậu ấy là bạn."

Y nói tới đây rồi ngưng, người ngồi ở đây đều là kẻ lõi đời, đương nhiên hiểu rõ ý y. Đường Huyền bởi có hiểu biết về cái giới kia nên hiểu càng rõ ràng hơn, người trong cái giới đó, thực ra đều không muốn giao thiệp với người bình thường cho lắm, đa số họ đều tự xưng là "tiên nhân", tạo một ranh giới nghiêm mật giữa bản thân và người bình thường, nếu không phải là bởi tài nguyên, sợ có là một gia tộc lớn như nhà họ Đường thì họ cũng sẽ không tiếp xúc. Sở Nghiễm Ngọc nếu chỉ là muốn thiết lập quan hệ với nhà họ Đường, cùng lắm sẽ chỉ đưa cho Đường Viêm một vài loại thuốc có thể làm thuyên giảm bệnh tật, chứ không thể nào lại tự mình đi tìm thuốc cho cậu được - đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao những người kia và nhà họ Đường dù có tiếp xúc, nhưng vẫn không một ai có thể trị được hết bệnh cho Đường Viêm.

"Cảm ơn, mong rằng tới lúc đó hai người sẽ thực sự tới tham gia." Đường Huyền cũng không nói gì thêm, nếu đã vậy rồi thì cũng không cần nhiều lời thêm nữa.

Lại hai ngày nữa trôi qua, Đường Viêm cuối cùng cũng uống xong đợt thuốc cuối cùng, hàn tật trong cơ thể cậu về cơ bản cũng đã tốt lên, có điều cơ thể cậu bị trận ốm đau kéo dài nhiều năm như vậy làm ảnh hưởng, bên trong thực sự quá yếu ớt, còn phải về dùng nước suối núi Hoa Quỳnh và cỏ chích dương còn thừa để điều trị, phải thêm một năm rưỡi nữa mới có thể hoàn toàn trải nghiệm cuộc sống của người bình thường. Trong lòng Đường Huyền vô cùng kích động, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh gốc thì những khó khăn còn lại, dưới cái nhìn của hắn thì đều không phải là khó khăn.

Đường Huyền còn phải về xử lý công vụ, em trai đương nhiên là phải mang đi theo người. Khi Đường Viêm về còn lưu luyến không rời, dù sao nhà họ Tư cũng có nhiều đồ chơi như vậy, về rồi sẽ không được chơi nữa!

Hai anh em sau khi về nhà, nhà họ Tư liền trở lại sự yên tĩnh ban đầu, Tư Thần cũng về công ty đi làm tiếp, còn lại Sở Nghiễm Ngọc ở nhà một mình, nhất thời vẫn còn chưa quen, mỗi ngày không có gì làm đành cùng chú Tần chăm sóc cho những mầm cây nhỏ kim điêu mang về.

Những mầm cây này sinh trưởng vốn rất chậm, nhưng nhờ có chú Tần chăm sóc cẩn thận nên phát triển rất tốt, cây nào cây nấy đều cố gắng vươn cao mình, xòe lá, nhìn rất có tinh thần.

Bởi đã kiếm lời được một khoản tiền từ Sở Nghiễm Ngọc, Triệu Chí Tân liền thuận tay bán nông trường nhỏ của mình đi, La Phong lại thuận lợi mua về, Triệu Chí Tân khi về nhà còn đặc biệt dặn cha mẹ đừng có làm loạn với Sở Nghiễm Ngọc nữa, cùng càng không thể đắc tội với Sở Nghiễm Ngọc, dù sao gã cũng kiếm được tiền từ chỗ Sở Nghiễm Ngọc, tiền cũng đã đủ mua tận mấy cái nông trường, gã sao dám đắc tội một người coi tiền như rác như thế được?!

Sở Nghiễm Ngọc định chờ những mầm cây này lớn lên rồi sẽ chuyển tới nông trường, tới lúc đó để mấy đứa kim điêu cũng vào ở bên trong, trong nhà luôn có người tới quấy rầy, không tốt cho sự tu hành của chúng.

"Thiếu gia Nghiễm Ngọc, thanh niên kia lại tới nữa rồi, tôi trực tiếp bảo cậu ta về nhé?" Có người tới nhấn chuông cửa nhà họ Tư, chú Tần đứng trước màn hình camera, thấy là thanh niên đã từng tới trước đó, biết thiếu gia không định đòi tiền thuốc men của người ta, liền định nói với người này một tiếng, để cho người ta khỏi mất công tới đây mãi.

Sở Nghiễm Ngọc đúng lúc đang rảnh, bèn đáp: "Chú cứ làm nốt việc đi, dù sao cháu cũng không bận việc, để cậu ta vào nhà nói cho xong."

Y nói xong thì đi về phía vườn trước, thấy ngoài cửa lớn quả nhiên có một người thanh niên đang đứng, ánh nắng đầu hạ khá gắt, người trẻ tuổi kia xuống xe đi về phía này đã lâu, lúc này lại phải đợi ngoài cửa lớn một lúc, đã nóng tới vã mồ hôi đầy đầu, mặt cũng phơi nắng tới đỏ.

Thanh niên mặc quần áo rất giản dị, một áo phông trắng, một quần bò, dưới chân đi một đôi giày thể thao, tất cả trông đều đã cũ, nhưng được giặt rất sạch sẽ, cậu nhìn thấy Sở Nghiễm Ngọc thì lập tức sốt sắng nói: "Chào ngài, tiên sinh, tôi là người lần trước ngài đã đưa tới bệnh viện, y tá nói hai người không chỉ đưa tôi tới bệnh viện mà còn chi tiền thuốc thang, vô cùng cảm tạ." Cậu nghĩ một lát rồi lại nói nhanh, "À, ngoài cảm ơn ra thì lần này tôi đến còn là muốn trả lại tiền cho ngài, thật sự vô cùng cảm ơn hai người." Nói xong cậu móc từ đâu đó ra một tờ tiền đầy nếp nhăn đưa tới, trông đợi nhìn y.

Sở Nghiễm Ngọc thấy cậu phơi nắng đáng thương quá, cũng không nhận tiền của cậu mà mở cửa để người vào nhà trước, "Vào rồi nói sau."

Thanh niên vội gật đầu, sốt sắng cùng y vào cửa lớn.

Phòng khách nhà họ Tư rất mát mẻ, thanh niên phơi nắng tới hồng cả mặt lập tức cảm thấy rất sảng khoái, đồng thời cậu cũng càng thêm câu nệ, quản đôi mắt mình, căn bản không cho phép bản thân nhìn loạn.

Sở Nghiễm Ngọc bảo cậu ngồi lên ghế salon, tiện tay rót cốc nước cho cậu, cười nói: "Tiền thì thôi, chỉ là công nhấc tay ấy mà, đừng khách khí."

"Không được không được." Thanh niên xua tay liên tục, mặt vì sốt ruột mà lại càng đỏ hơn, "Hai người bằng lòng đưa tôi tới bệnh viện, cứu tôi một mạng, sao có thể để hai người lo tiền thuốc men, đúng lúc tôi mới được phát tiền lương, chút tiền này vẫn có thể trả được." Nói xong cậu cười xòa một tiếng, gãi gãi cái đầu.

Sở Nghiễm Ngọc vốn thực sự không quan tâm tới chút tiền này, nhưng không để ý thì không có nghĩa là đồng ý làm anh hùng trượng nghĩa, thanh niên muốn trả lại tiền, y đương nhiên cũng phải coi trọng cậu ấy một chút, có điều y nhìn kĩ người này lại chợt phát hiện người thanh niên này trông rất quen mắt thì lại không khỏi ngẩn người.

"Sao, sao vậy?" Thanh niên thấy y nhìn mình mà ngẩn người thì cũng không biết nên đặt tay vào đâu, toàn thân cứng đờ lại.

Sở Nghiễm Ngọc nhìn cậu một lúc, lẩm bẩm hỏi: "Cậu tên gì?"

"À, tôi tên Lộ Hồng Vũ, Lộ là con đường, Hồng trong Mao hồng, Vũ trong lông vũ." Thanh niên vội vàng giới thiệu bản thân.

Sở Nghiễm Ngọc ngây ngẩn một hồi, khi lấy lại tinh thần thì phát hiện thanh niên kia đã cứng đờ mặt tới đỏ rần, không khỏi cười một tiếng, giọng cũng hòa hoãn lại không ít, hỏi: "Vậy cậu làm nghề gì? Sao lại ngất xỉu trên đường?"

Lộ Hồng Vũ cũng là một người thật thà, liền nói rõ mười mươi mọi chuyện cho y nghe, bộ dáng kia, hận không thể lôi mười tám đời tổ tông ra cho y xem, đúng là thật thà tới có phần hơi thái quá.

Sở Nghiễm Ngọc bị cậu chọc cười, người trẻ tuổi này mệnh cũng khá đắng chát, bởi cha cậu mấy năm trước bị bệnh nặng, mà điều kiện kinh tế trong nhà lập tức tụt xuống ngàn trượng, hàng năm cha đều phải tốn một lượng lớn phí dụng chữa bệnh, lương của mẹ Lộ Hồng Vũ không nhiều, dưới cậu còn có em trai em gái cần đi học, cậu làm anh cả đành cắn chặt răng không học tiếp đại học mà vừa làm việt vặt, học nấu ăn ở khách sạn, vừa kiếm thêm chút tiền công giúp đỡ trong nhà, thế nhưng người sư phụ mà cậu theo học kia vẫn luôn không thể nào dạy được bản lĩnh thật sự cho cậu, còn cố ý kéo dài không để cậu được xuất sư, thế nên mấy năm rồi trôi qua, lương của cậu vẫn chỉ có chút ít, mỗi ngày lại bị nô dịch làm việc mệt chết, ngày đó bị ngất xỉu ở ven đường, cũng là bởi vì quá mệt, hơn nữa bản thân sức khỏe cậu cũng không tốt, không thể chống đỡ nổi giữa ánh mặt trời chói gắt, trực tiếp ngã xuống.

"Cậu học làm đầu bếp, tay nghề chắc hẳn là rất khá, hay là cậu làm vài món ăn cho tôi ăn thử xem? Tôi đúng lúc đang muốn tìm một đầu bếp, nếu tay nghề của cậu không có trở ngại gì, vậy thì đến làm việc cho tôi đi, lương không thành vấn đề, chắc chắn là nhiều hơn sư phụ trả cho cậu." Sở Nghiễm Ngọc cười híp mắt nói.

Lộ Hồng Vũ vừa nghe thấy y muốn mời mình về làm thì vui lắm, nhưng vừa nghĩ tới tay nghề lỡ cỡ của mình thì trong lòng vô cùng thất vọng, có điều cậu thật sự đang thiếu tiền, khẽ cắn răng, cậu cuối cùng vẫn quyết định thử xem, "Vậy tôi mượn nhà bếp dùng một lát."

Sở Nghiễm Ngọc gật đầu với cậu, "Trong bếp có đồ gì cậu cứ tự nhiên sử dụng."

Lộ Hồng Vũ hít sâu một hơi, dưới sự chỉ dẫn của y, cậu đi vào trong bếp, sau đó liền bị sự xa hoa và diện tích của nhà bếp làm cho khiếp sợ, cằm suýt chút nữa đã rơi xuống đất...



Tay nghề của Lộ Hồng Vũ cũng không tệ lắm, trải qua sự khiếp sợ ban đầu, khi nấu ăn cũng sẽ không luống cuống tay chân nữa, rửa rau thái đồ ăn đâu vào đấy, Sở Nghiễm Ngọc đứng bên cạnh, nhất thời hơi hoảng hốt, tựa như trở lại khi còn nhỏ...

Lộ Hồng Vũ cuối cùng vẫn được y giữ lại, hương vị thức ăn cậu làm cũng không tệ lắm, Sở Nghiễm Ngọc thật sự hài lòng, trả lương cho cậu một tháng là năm nghìn, đồng thời cam kết nếu làm tốt sẽ còn tăng thêm, Lộ Hồng Vũ mặt mày kích động, lại cảm thấy năm nghìn là quá nhiều, tay nghề của cậu căn bản chưa tới cái mức ấy!

"Không sao đâu, tay nghề có thể chậm rãi học tốt lên, chủ yếu là người phải thành thực, cậu sẽ là người thay tôi chiêu đãi khách, không thành thực, tôi không yên lòng." Sở Nghiễm Ngọc trấn an cậu một câu, rồi bảo chú Tần mang hợp đồng lại đây, để cậu kí xuống.

Lúc này Lộ Hồng Vũ mới phản ứng lại được, người này ở biệt thự lớn như vậy, chẳng những có quản gia mà còn có cả người hầu, chút ít tay nghề này của cậu có thể dùng được thật sao?

Sở Nghiễm Ngọc liếc mắt đã hiểu được lo lắng của cậu, y cười nói: "Nếu cậu không muốn đồng ý, tiền thuốc tôi cũng không cầm của cậu, nhưng nếu như cậu nghĩ thông, lương tôi trả cho cậu sẽ gấp ba lần sư phụ của cậu, sau này còn tăng thêm, chút tiền này đối với tôi mà nói thì không đáng kể gì, nhưng đối với cậu mà nói, thì qua thôn này sẽ không còn tiệm nào đâu, cậu nhóc, có chuyện tốt có thể chiếm thì phải biết nắm lấy cơ hội."

Sở Nghiễm Ngọc vốn đã có tài ăn nói, chỉ tùy tiện nói hai câu, Lộ Hồng Vũ vốn đã hơi động lòng lúc này càng hoàn toàn không còn năng lực chống lại, hít sâu một hơi, nhìn lại hợp đồng một lần, cuối cùng vẫn run run tay kí lên, còn đưa bản photo chứng minh thư cho y.

"Được rồi, cậu về nghỉ ngơi hai ngày trước đã, dọn dẹp chuẩn bị một chút, nghỉ việc ở chỗ sư phụ của cậu đi, chút tiền thuốc men kia cậu cũng cầm lại đi, coi như là tiền lương trả trước cho cậu, ba ngày nữa tới đây báo danh, tới lúc ấy tôi sẽ nói cho cậu biết cậu cần phải làm gì."

Lộ Hồng Vũ gật đầu liên tục, "Được được."

Chú Tần tiễn người ra ngoài, trong lòng vô cùng nghi hoặc, sau khi quay lại thì hỏi: "Thiếu gia Nghiễm Ngọc, có phải là đầu bếp trong nhà làm đồ ăn không hợp khẩu vị của cậu không?"

"Không, không phải là để cậu ta nấu cơm cho chúng ta ăn ở nhà, tôi còn có sự sắp xếp khác." Sở Nghiễm Ngọc giải thích.

Chú Tần cũng không hỏi nhiều nữa, Sở Nghiễm Ngọc nhìn bản photo chứng minh thư của Lộ Hồng Vũ nhìn một lát, lại đưa cho chú Tần nói: "Phiền chú giúp cháu tra tình huống trong nhà của người này, đặc biệt là chuyện đã xảy ra cả trước và sau khi cậu ta sinh ra, càng chi tiết thì càng tốt."

Chú Tần không hiểu là cậu muốn gì, có điều chỉ là điều tra một người, với ông mà nói thì hoàn toàn là một việc rất nhỏ, lập tức đồng ý ngay.

Khi Tư Thần về thì đã biết y kí hợp đồng với một đầu bếp, nhưng còn ở trong nhà với người này rất lâu, còn ăn đồ ăn người ta nấu! Còn muốn mời người ta về làm trong nhà! Nhất thời uống cạn một vại giấm chua hiệu lão Trần, toàn thân sắp bốc lên hơi giấm chua lòm rồi.

Sở Nghiễm Ngọc đang cầm iPad, dùng bút cảm ứng viết chữ, nghe thấy anh về thì cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi một câu: "Về rồi à? Công việc hôm nay có thuận lợi không?"

Lúc này Tư Thần vẫn còn ngâm toàn thân trong bồn giấm chua, cũng không trả lời y mà đi tới ngồi xuống bên cạnh y.

Sở Nghiễm Ngọc viết một lúc cũng không nghe thấy giọng của người này, nghi hoặc quay đầu lại liếc mắt nhìn anh, đúng lúc hai ánh mắt chạm nhau, hơn nữa ánh mắt kia còn làm cho lưng y thấy ngứa ngáy, làm cho y không hiểu ra làm sao, "Làm sao? Ai chọc giận anh?"

Tư Thần không nói gì, chỉ nhìn y chằm chằm.

Sở Nghiễm Ngọc: "..."

"Nhìn tôi làm cái gì? Tôi chọc giận anh chắc?" Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy cái tên này có gì đó không ổn.

Trong lòng Tư Thần nhịn lại nhịn, nếu là chuyện khác cho dù có nghẹn chết anh cũng sẽ không nói, nhưng chuyện này là chuyện liên quan trực tiếp tới danh dự đàn ông, rất nghiêm trọng, anh cảm thấy mình nhất định cũng phải nói ra để Nghiễm Ngọc nhà anh cũng ý thức được tính nghiêm trọng trong đó, đành hỏi: "Nghiễm Ngọc hôm nay ở nhà đã làm gì rồi?"

"Tôi sao?" Sở Nghiễm Ngọc không chút suy nghĩ, nói tiếp, "Chăm vài cái cây với chú Tần, bây giờ thì đang viết bản kế hoạch."

"Còn gì nữa không?"

"Còn gì nữa? Không còn."

"Ồ." Tư Thần ồ một tiếng, lát sau lại hỏi, "Vậy hôm nay trong nhà có ai đến không?"

Sở Nghiễm Ngọc viết được hai chữ, lại dừng bút nhìn thẳng vào anh.

Tư Thần cũng nhìn lại, một đôi mắt thâm thúy nghiêm túc, lúc nhìn người vô cùng dịu dàng nhưng bên trong lại ẩn giấu rất nhiều điều, nhu tình, và còn cả những điều khác nữa, rất phức tạp.

Sở Nghiễm Ngọc lộ ra vẻ mặt cười như không cười, thả iPad trong tay xuống, hài hước nói: "Hóa ra đây chính là mục đích của anh." Hỏi quanh co lòng vòng như thế cũng không thấy mệt!

Tư Thần không nói, trọng điểm của anh đúng là ở đây.

Sở Nghiễm Ngọc cười híp mắt nói: "Có một thanh niên tới, trông rất đẹp trai, quan trọng là trông rất trẻ trung, lại còn rất phấn chấn nữa... a..."

Lời của y còn chưa nói xong, đã bị người đàn ông ngâm toàn thân trong giấm chua tới sắp chua lòm cả người bế lên.

"Làm gì vậy?" Sở Nghiễm Ngọc cười híp mắt hỏi.

Câu trả lời của Tư Thần chính là bế y, nhanh chân đi lên tầng, muốn làm gì đương nhiên là vừa nhìn đã hiểu.

Sở Nghiễm Ngọc đỡ lấy vai anh, lại gần khẽ thổi một hơi vào tai anh, mang theo nụ cười ác ý, cố tình nói: "Thanh niên kia nhìn thật sự rất đáng yêu, tôi đã lâu rồi chưa thấy nhóc nào đáng yêu đến thế..."

Tư Thần hoàn toàn không muốn nghe tiếp, quăng y xuống giường, sau đó trực tiếp đè lên, tàn bạo chặn miệng y lại.

Thanh niên thì có ích lợi gì?! Có thể mang lại cực hạn sung sướng cho em như anh không?!

...

Chiều hôm đó bởi Tư Thần uống một vại giấm chua, lại thêm người nào đó cố tình kích thích bằng ngôn ngữ nên tối hôm đó căn bản chẳng ai rảnh rỗi xuống dùng cơm, chú Tần nhìn hai thiếu gia tình cảm tốt như vậy, hết sức vui mừng, đồng thời lại hơi bận tâm hình như thiếu gia nhà ông có vẻ hơi dã man quá, thiếu gia Nghiễm Ngọc có chịu nổi không đây?

Ngay lúc ông đang lo lắng trong lòng thì nhà họ Tư gọi điện tới, là phu nhân gọi, ông liền nhanh tay nhận máy.

"Lão Tần à, Tiểu Thần đâu rồi?" Giọng nói ôn hòa của Tống Lan Phục truyền ra từ trong điện thoại.

"Hai người thiếu gia đã lên lầu nghỉ ngơi, phu nhân có việc gì không? Có việc gì cứ nói cho tôi, sáng sớm mai tôi sẽ chuyển lời cho họ biết." Chú Tần nói rất uyển chuyển, hàm súc, nhưng ý lại rất rõ ràng, thiếu gia bây giờ không có thời gian rảnh rỗi, phu nhân đừng quấy rầy hai người họ vào lúc này.

Tống Lan Phục đã có con lớn tới từng ấy, đương nhiên hiểu được ý trong lời nói của ông, có điều lúc này bà lại giật mình, không nhịn được phải chậc một tiếng, "Tiểu Thần sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ." Bà nói xong thì cúp máy luôn, sau đó lại một lần nữa gọi tới điện thoại di động của con trai mình.

Điện thoại không có ai nghe, Tư Thần vì không muốn để ai quấy rầy mình "dạy" vợ nên cố tình để điện thoại ở phòng khách nhỏ ngoài phòng ngủ, đợi tới khi sắp hừng đông, Sở Nghiễm Ngọc mệt tới trực tiếp ngất đi, anh tắm xong đi ra mới thấy trong điện thoại có mấy chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của mẹ.

Anh cũng hiểu tính mẹ mình, nếu không phải là có chuyện gì gấp, thì chắc chắn sẽ không tìm mình gấp gáp như vậy, liền gọi lại ngay lập tức.

Tống Lan Phục vẫn còn chưa ngủ, bà sắp bị đứa con trai này làm cho tức chết rồi, Tư Thần vừa gọi tới, nhạc chuông còn chưa được hai nhịp, bà đã nghe máy ngay.

"Sao con lại không đúng mực như vậy?! Vợ con sức khỏe không tốt, con lại còn..."

"Mẹ? Có phải làm mẹ đã biết cái gì rồi không? Cơ thể Nghiễm Ngọc bị sao vậy?" Tư Thần nghe vậy thì nghiêm túc hẳn lên, sốt ruột hỏi.

Tống Lan Phục nghĩ con hẳn cũng không biết tới chuyện này, ngay cả bà cũng là trong lúc tiêu hủy ảnh đã nhìn một lúc lâu, mới nhớ tới chuyện này, lại nghe thấy giọng điệu con mình gấp gáp như vậy, không muốn làm con sợ, ngữ khí mới hòa hoãn lại, "Sức khỏe nó không sao, nhưng mà con cũng đừng giày vò nó nữa."

Tư Thần không hiểu ra làm sao, lại hỏi lại: "Mẹ, có phải mẹ biết cái gì rồi không, nói cho con."

Tống Lan Phục nghĩ một chút, chuyện này nếu không nói cho hai đứa biết, cả hai đều là đàn ông, đều chẳng tinh tế cẩn thận gì cả, có khi chờ tới khi con đẻ ra rồi còn chưa biết, bà khựng lại, vào phòng ngủ của mình khóa cửa lại, lúc này mới thấp giọng nói: "Vợ con có thể là đang có thai, con chú ý một chút."

Tư Thần: "..."

Tư Thần: "..."

Tư Thần: "..."

Thiếu gia nhà họ Tư - người nối nghiệp công ty, thuộc chủ nghĩa xã hội Mao hồng - lúc này cũng bắt đầu hoài nghi tai mình có phải là đã sinh ra ảo thính rồi không, hay là, thực ra vừa nãy anh căn bản đã ôm vợ mình ngủ? Nên bắt đầu nằm mơ rồi? Lại bởi vì quá muốn có một đứa con thuộc về Nghiễm Ngọc và mình, cho nên mới nằm mơ mẹ mình chính miệng nói cho mình biết chuyện này?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Sủng Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook