Chương 57
Trường Qua Nhất Họa
11/09/2020
Tư Thần cùng mẹ đi vào phòng của bà, anh hỏi thẳng: "Mẹ, chuyện của Nghiễm Ngọc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Anh đã muốn hỏi từ trước nhưng trước giờ vẫn chỉ có thể gọi điện thoại, vì lí do an toàn, anh vẫn nhịn lại không mở miệng, bây giờ cuối cùng cũng về Bắc Kinh, chuyện càng lúc càng phát triển theo hướng quỷ dị, hơn nữa còn rất liên quan tới Sở Nghiễm Ngọc, anh không thể mặc kệ không quan tâm.
Tống Lan Phục đương nhiên là hiểu anh đang hỏi chuyện gì nhưng chuyện này bà còn không nói cho chồng mình biết thì đương nhiên là cũng sẽ không nói cho anh, chỉ lắc đầu: "Chuyện này con đừng hỏi, hỏi mẹ cũng sẽ không nói cho con, các con đã ở bên nhau rồi, thì cẩn thận sống thật tốt, nhưng chuyện khác đừng xen vào."
Tư Thần cau mày, "Nói vậy, nghĩa là mẹ thực sự biết thân phận của Nghiễm Ngọc?"
"Mẹ đúng là có biết." Tống Lan Phục hào phóng thừa nhận, không chờ Tư Thần hỏi tiếp, bà lại nói, "Có điều mẹ sẽ không nói gì cho con biết đâu, con cũng đừng hỏi nữa, chuyện đã trôi qua rồi thì thôi, mẹ cũng chỉ là muốn tốt cho hai đứa."
Tư Thần đương nhiên biết rằng mẹ sẽ không hại mình, nhưng thái độ ngậm miệng không nói của bà làm cho lòng nghi ngờ của Tư Thần càng sâu, nhưng anh cũng hiểu rõ, với tính cách của mẹ mình, chỉ cần bà không muốn nói, thì cũng đừng ai nghĩ tới chuyện bắt bà mở miệng.
Sở Nghiễm Ngọc chờ Tư Thần trở lại, thì biết anh không hỏi ra được gì cả.
"Mẹ không nói cho anh biết?" Sở Nghiễm Ngọc hỏi.
Tư Thần lắc đầu, Sở Nghiễm Ngọc cười, "Không muốn nói chắc chắn là có cái lí của mẹ, chúng ta đừng hỏi nữa, cũng đừng tra xét." Có câu nói như thế này, không nghe người lớn nói, chịu thiệt ngay trước mắt, lời này rất có lí.
Tư Thần áy náy nói: "Xin lỗi."
"Anh có gì mà phải áy náy với em, không liên quan gì tới anh cả, đừng nghĩ nhiều." Sở Nghiễm Ngọc cười đi tới hôn anh một cái, cái tên này là một cái hũ nút, không nên làm anh suy nghĩ nhiều.
Tư Thần ôm chặt lấy y, không tiếng động nói cho y biết, dù có thể nào thì anh cũng sẽ ở bên cạnh y.
Sở Nghiễm Ngọc nói được làm được, cũng không nhắc tới chuyện địa chỉ kia nữa, y vẫn muốn điều tra rõ chuyện xảy ra năm đó thay mẹ, muốn biết rõ rốt cuộc Sở Hạo có phải là người con trai do mẹ sinh ra năm đó không, có điều không thể đi con đường này, y hoàn toàn có thể thay đổi một con đường khác.
Cuộc sống ở Bắc Kinh tương đối nhàn nhã, Tư Thần không cần đi làm mỗi ngày, có điều anh cũng không rảnh rỗi, liên lạc với bạn cũ giúp đỡ mình, tích cực phát triển công ty của bản thân.
Bạn thân của Tư Thần, gia thế đều hiển hách, mà trong đó phần lớn đều là công tử bột, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đời này không làm việc vẫn có tiền tiêu không hết, có lúc mở công ty kiếm tiền gì đó, đều có tính chất như chơi xổ số. Có điều Tư Thần không giống những người khác, mới đầu khi tiếp nhận công ty kia có thể chỉ là để tiếp cận Sở Nghiễm Ngọc nhưng từ sau khi kết hôn, lại yêu nhau, anh cũng đã coi nó là sự nghiệp của mình, huống chi bây giờ họ còn có tiểu Cầu Cầu, tiền có sẵn cũng sẽ có ngày tiêu hết, anh làm cha cũng phải suy tính cho con mình.
Mỗi lần ra khỏi nhà, anh đều đi cùng Sở Nghiễm Ngọc, thành một đôi, vì vậy mấy tên công tử bột này căn bản cũng biết Sở Nghiễm Ngọc, trước kia y là đại thiếu gia, bây giờ chơi cùng với các thiếu gia khác, hơn nữa bởi thái độ che chở của Tư Thần quá rõ ràng, thái độ của những người khác đối với anh phần nhiều cũng là tôn trọng và nhường nhịn, không dám bất kính với anh.
Tư Thần dắt một con ngựa tới, con ngựa này toàn thân màu đen không có một sợi lông tạp, da lông bóng như satanh, tỏa ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Sở Nghiễm Ngọc nhướng mày, "Đây là ngựa chuyên bồi dưỡng đều thi cuộc thi cưỡi ngựa, một con ngựa này của anh đã tốn không ít rồi? Tự mình nuôi?" Hôm nay Tư Cầu Cầu lại bị người trong nhà cướp mang đi chơi, Tư Thần muốn tới hội bạn bè Huyền Sắc, đúng lúc không còn bóng đèn, liền mang theo vợ mình đi hẹn hò.
"Ừm." Tư Thần gật đầy, quay đầu vuốt ve con ngựa kia, "Nuôi vài năm rồi, thỉnh thoảng anh sẽ tới đây chơi."
"Thật đẹp." Sở Nghiễm Ngọc cũng đi tới sờ một chút, con ngựa kia có người chuyên môn chăm sóc, rất đẹp, tính tình lại dịu ngoan, bị người sờ thì ngẩng đầu lên khẽ cọ bàn tay Sở Nghiễm Ngọc, vô cùng thân thiết với người.
"Có muốn cùng anh phi một chút không?" Tư Thần hỏi.
"Nhưng mà em không có ngựa." Sở Nghiễm Ngọc cười nói. Trước kia y cũng tới các câu lạc bộ để chơi nhưng chưa từng tự mình nuôi ngựa bao giờ, chủ yếu là do không thấy hứng thú với chuyện này.
Tư Thần đưa dây cương trong tay mình cho y, lại bảo người dắt một con ngựa bình thường tới, nói: "Em cưỡi con của anh."
Sở Nghiễm Ngọc cười gật đầu, cũng không mất bình tĩnh, nắm dây cương nhảy lên người ngựa.
"Chị dâu rất hợp với con ngựa này, nhìn đã biết là vô cùng quý giá, hoa mỹ, chính là người nên cưỡi loại ngựa này." Thẩm thiếu gia Thẩm Nguyên Khải cười nói, gia đình của Thẩm thiếu gia này không chênh lệch nhà họ Tư là bao, hơn nữa người cũng có bản lĩnh, tự mình mở công ty làm ăn, đúng lúc cũng làm nghề điện tử, Tư Thần có ý hợp tác với anh ta.
"Đa tạ Thẩm thiếu khích lệ, xem ra vì lời khen này của anh mà hôm nay tôi không thắng Tư Thần cũng không được rồi, bằng không đẹp đến mấy không dùng được cũng chỉ là một bình hoa." Sở Nghiễm Ngọc cuời nói.
Thẩm Nguyên Khải nở nụ cười, người kia đúng là biết nói đùa, anh ta thích.
"Vậy tôi cũng gia nhập cùng đi, ba người chúng ta đua một lúc, ai thua phải mời bữa tối, thế nào?" Thẩm Nguyên Khải vẫy tay bảo người dắt ngựa của mình tới, là một con ngựa màu đỏ, trên trán có một vệt lông hẹp dài màu trắng, bốn vó trắng như tuyết, rất đẹp.
"Cứ quyết định như thế đi."
Trong nhà Tư Thần, Sở Nghiễm Ngọc chịu trách nhiệm phát hiệu lệnh, Tư Thần chịu trách nhiệm thi hành mệnh lệnh, thế nên Sở Nghiễm Ngọc đã đồng ý thì anh cũng không còn lời gì để nói. Thẩm Nguyên Khải sau khi nhìn cách ở chung của hai người thì cũng phải than thở, Tư đại thiếu trước kia uy phong thế nào, mày sắc mắt lạnh, một ánh mắt đảo qua, không có mấy ai dám nhiều lời hơn một chữ trước mặt anh, khi còn nhỏ Thẩm Nguyên Khải với anh cũng không hợp nhau, đánh nhau không ít lần, đương nhiên lần nào cũng bị Tư Thần đè xuống đất mà đánh, quả đúng là bóng ma tuổi thơ! Không ngờ rằng, "bóng ma tuổi thơ" này cũng có ngày hôm nay! Quả thực là sướng muốn chết!
Thẩm Nguyên Khải ranh mãnh nháy mắt với Tư Thần, Tư Thần bình tĩnh không thèm nhìn, là đàn ông đích thực, thì phải nghe lời vợ!
Ba người từng người cưỡi ngựa chạy về phía trước, một tiếng súng vang lên, ba con ngựa vọt lên, con ngựa đen có bộ lông như vải satanh đen kia của Sở Nghiễm Ngọc không hổ là ngựa đua, tốc độ chạy nhanh vô cùng, lập tức bỏ hai người lại đằng sau.
Thẩm Nguyên Khải cười một tiếng, kẹp bụng ngựa đuổi lên, Tư Thần cưỡi con ngựa không phải là loại ngựa chuyên nghiệp như của họ, chỉ là một con ngựa rất bình thường, cho dù người cưỡi có giỏi nữa thì cũng vô dụng, kết quả cuối cùng đương nhiên là kết thúc ở việc Tư Thần mời cơm.
Sở Nghiễm Ngọc vừa xuống ngựa thì vươn người, sờ sờ cái cổ của con ngựa kia, ngựa dịu ngoan nhìn y một cái, trong con ngươi đen láy mang theo vẻ hồn nhiên. Không biết có phải là do đã làm ba hay không mà bây giờ Sở Nghiễm Ngọc cứ nhìn thấy thứ gì tốt thì lại nghĩ tới Tư Cầu Cầu nhà họ, vì vậy càng nhìn càng thấy yêu thích, thương lượng với Tư Thần: "Dù sao chúng ta cũng có nông trường, chuyển nó tới đó đi, không có chuyện gì thì cưỡi ngựa cũng rất thú vị."
Tư Thần đương nhiên y nói gì thì làm đó, hoàn toàn chính là một hôn quân sủng phi. Thẩm Nguyên Khải cảm thấy có chút không nhìn nổi, show ân ái trước mặt cẩu FA có thể khiến người ta bị bệnh đau mắt hột đó!
Sở Nghiễm Ngọc phi một vòng hơi mệt, Tư Thần liền cầm khăn đưa cho y, hai người vừa cười nói vừa đi về phía khu nghỉ ngơi.
"Anh họ?" Một giọng nói kinh ngạc vang lên từ sau lưng.
Sở Nghiễm Ngọc nghe thấy giọng này rất quen tai, quay đầu nhìn thì hóa ra là người quen thật, "Là Diệp Lâm à, tới đây chơi hả?"
Người đến là một thanh niên chừng hơn hai mươi một chút, tên là Tạ Diệp Lâm, là con của cô y. Cô gả tới Bắc Kinh, nhà ở đây, gặp được người nên y cũng không kì quái.
"Anh tới Bắc Kinh khi nào vậy? Sao trước đó không nghe anh nói gì, sớm biết thì em đã đi đón anh rồi!" Tạ Diệp Lâm thoạt nhìn có vẻ rất vui, trong giọng còn mang theo sự hưng phấn.
"Mới tới chưa được bao lâu." Sở Nghiễm Ngọc vừa nói đã thấy vài người đang đứng sau lưng cậu ta, nhìn quần áo những người này mặc, cũng không phải là bình thường.
Hai người đang nói chuyện, một người trong đó có vẻ đã nhận ra Tư Thần, đi tới chào hỏi: "Nhị thiếu, không ngờ anh đã quay về Bắc Kinh, còn tưởng phải Tết anh mới về chứ."
Tư Thần cũng gật đầu không quá chú tâm, rõ ràng không có hứng tiếp lời, người kia đã tập mãi thành thói quen, một chút bất mãn cũng không hề biểu hiện ra.
Sở Nghiễm Ngọc hơi buồn cười, người này thực sự phát huy sự muộn tao của mình tới cực điểm, có thể không nói lời nào thì sẽ đúng là một câu cũng không nói.
"Anh họ, anh tới nhà em chơi đi..." Tạ Diệp Lâm quấy lấy Sở Nghiễm Ngọc nói chuyện một hồi, còn nhõng nhẽo hỏi y bây giờ đang ở đâu, muốn tới chơi.
Sở Nghiễm Ngọc đến Bắc Kinh nhất định là ở nhà họ Tư, nhưng y không thể mời người khác làm khách lại được, đặc biệt là người nhà họ Sở, nên chỉ tùy tiện đáp lại hai câu.
Tạ Diệp Lâm thì lại hết sức nhiệt tình, tìm đề tài hàn huyên với y hồi lâu, trong đó còn có ý đồ muốn tiếp lời Tư Thần, có điều thái độ đối xử với nhà họ Sở của Tư Thần đều chiếu theo ý vợ mà làm, thấy Sở Nghiễm Ngọc cũng không thích cậu nhóc này lắm thì anh cũng không thèm để ý theo.
Tạ Diệp Lâm cứ như không thấy thái độ lạnh nhạt của hai người, nói chuyện hồi lâu mới tỏ ra lưu luyến không rời mà đi.
Chờ cậu ta đi xa rồi còn có thể nghe thấy giọng nói đắc ý giới thiệu quan hệ giữa mình và họ với những người khác, Sở Nghiễm Ngọc là anh họ của cậu ta, Tư Thần là bạn đời của anh họ, quan hệ rất tốt với nhà họ vân vân mây mây...
Sở Nghiễm Ngọc nhìn cái người vừa tới bắt chuyện với Tư Thần kia, ánh mắt nhìn Tạ Diệp Lâm lóe lên tia hâm mộ, khẽ thở dài.
"Không thích cậu ta?" Tư Thần nắm tay y, thấp giọng hỏi.
"Cũng vẫn ổn, chỉ là một đứa trẻ thôi mà." Sở Nghiễm Ngọc lắc đầu, chỉ là đứa trẻ này rất thích được nịnh bợ, thích người khác nịnh mình thực ra cũng không có gì, trẻ con mà, không có người lớn sau lưng dạy dỗ sau mà hiểu được cái gì, y cũng không tính toán, nhưng Tạ Diệp Lâm lại chẳng khác gì đàn bà, luôn thích mách lẻo sau lưng người khác, hơn nữa còn thích cố ý gây chuyện rồi đùn đẩy cho người khác, Sở Nghiễm Ngọc khó lòng thích người như vậy, nếu không phải trước khi kết hôn cô út của y có quan hệ không tệ với mẹ thì y cũng lười phản ứng lại với cậu ta.
"Vậy cũng đừng để ý tới nữa." Tư Thần hơi híp mắt, một cái nhà họ Tạ thôi mà, còn không đáng để vợ mình để vào mắt.
Sở Nghiễm Ngọc nghĩ tới chuyện thấy được mặt khác của Tư Thần sau khi đến Bắc Kinh thì cười nói: "Em cũng không biết hóa ra anh còn có cái uy lớn như thế đấy, lúc trước làm ông chủ nhỏ Tư ở Lan thành đúng là ấm ức quá rồi, ở Bắc Kinh làm một đại thiếu gia uy phong hơn bao nhiêu."
Tư Thần biết y đang nói gì, giải thích: "Họ chỉ nhìn thấy quyền thế của nhà họ Tư, không phải là anh." Nghĩ một lát lại thêm một câu vào lời giải thích, "Anh tới Lan thành là vì em." Đi Lan thành một chuyến, vợ con đều kiếm về, ấm ức ở đâu! Anh đúng là đã đi trên một con đường thông thiên đại đạo!
Sở Nghiễm Ngọc cười tới có chút cao thâm khó dò, không cãi lại anh.
Buổi tối quả nhiên Tư Thần mời khách ăn cơm, không chỉ Thẩm Nguyên Khải mà còn có một đám công tử bột đi chơi cùng cũng có phần, tất cả đều hưng phấn, Tư đại thiếu gia mời khách thật là hiếm thấy, nói ra nghe có thể diện bao nhiêu!
Có điều bởi hai người còn phải chạy về chăm sóc con nên cũng không dám quậy quá, quy củ ăn bữa cơm xong thì giải tán.
"Hôm nào tới nhà cậu thăm con cậu sau nhé, tôi đi trước đây." Thẩm Nguyên Khải nói vậy trước khi đi.
"Đi cẩn thận."
Hai người về nhà, Tống Lan Phục đang nói gì đó với chị dâu của Tư Thần, thấy họ về thì nói: "Về rồi à, đang định tìm các con có chút việc đây."
"Mẹ, có chuyện gì ạ?" Sở Nghiễm Ngọc cười hỏi.
"Liên quan tới Cầu Cầu, thẳng bé cũng đã được ba tháng rồi, có rất nhiều người đều hỏi thăm, mẹ và ông nội, ba con thương lượng, muốn làm tiệc trăm ngày cho thằng bé, ý của các con thế nào?"
Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần đưa mắt nhìn nhau, nói: "Mọi người quyết định là được, chúng con không có ý kiến, cũng không hiểu mấy chuyện này."
Tống Lan Phục lập tức nở nụ cười, "Vậy chuyện này cứ quyết định như thế, mẹ với chị dâu con sẽ bắt đầu chuẩn bị từ ngày mai, các con có bạn bè gì tới lúc đó đều mời tới đây chơi, biết chưa?"
"Vâng, con biết rồi." Hai người Sở Nghiễm Ngọc nghe lời gật đầu lia lịa.
Hai ngày sau, Thích Vưu Duệ gọi điện thoại tới nhắc y đừng quen cái hẹn giữa hai người, Sở Nghiễm Ngọc đương nhiên chưa quên, đồng ý tới lúc đó sẽ đến.
Trong lòng Tư Thần ngập tràn địch ý với người đàn anh kia của y, có điều anh vẫn chưa biểu hiện gì cả, tự mình lái xe đưa vợ tới, đưa tới bàn ăn của một người đàn ông khác.
"Anh về đi? Một chút nữa bảo tài xế tới đón em là được." Sở Nghiễm Ngọc dặn anh trước khi xuống xe.
Tư Thần đồng ý, chờ y xuống xe rồi liền lái xe đi.
Nhà hàng Thích Vưu Duệ đặt không tệ, hắn đã đến từ sớm, thấy Sở Nghiễm Ngọc thì đứng lên galant kéo ghế ra cho y ngồi, "Nghiễm Ngọc hôm nay thật đẹp trai, thoạt nhìn còn có mùi vị đàn ông hơn năm đó."
Hắn đúng là rất lịch sự, nhưng từ nhỏ đến giờ Sở Nghiễm Ngọc chưa từng cảm thấy mình là phụ nữ bao giờ, cho dù Tư Cầu Cầu đúng là có ở trong bụng y chờ năm tháng nhưng y vẫn là một người đàn ông đích thực, là đàn ông thì gần như đều không thích bị coi như phụ nữ, nhận sự chăm sóc galant từ một người khác.
Có điều Sở Nghiễm Ngọc vẫn ngồi xuống, "Đàn anh tới Lan thành, có từng liên lạc với anh họ em? Anh ấy cũng về nước rồi."
"Vậy sao? Vậy thì anh không biết, cũng lâu lắm rồi bọn anh không hề liên hệ, xem ra lần này đã bỏ lỡ mất rồi." Thích Vưu Duệ tỏ vẻ tiếc nuối.
"Anh ấy còn nhắc tới anh với em, muốn cảm ơn chuyện lúc đó anh đã cứu anh ấy." Sở Nghiễm Ngọc cười nói.
"Cảm ơn thì thôi, chờ sau này anh tới Lan thành rồi sẽ liên lạc với cậu ấy." Thích Vưu Duệ gạt chuyện này qua một bên cũng không nhắc lại nữa, bảo nhân viên mang thức ăn lên.
Thích Vưu Duệ có thể coi là con cháu của gia đình có tiền, dù nói Sở Nghiễm Ngọc mời khách, nhưng Thích Vưu Duệ cứ như sợ y đổi ý, đã sớm đặt trước nhà hàng. Sau khi món ăn lên, Thích Vưu Duệ thiết tha gắp thức ăn cho y, mỉm cười nói với y, "Món ăn ở đây rất ngon, trước kia anh thương hay tới, khi đó còn nghĩ có cơ hội mời em tới đây thì thật tốt, ai ngờ trời cao lại thật sự cho anh đạt được nguyện vọng này."
Trong lòng Sở Nghiễm Ngọc thực ra cũng hơi hoài nghi không biết có phải người này có ý với mình không, mà Thích Vưu Duệ ở cùng y vẫn rất có chừng mực, hiểu ý, trong thân mật cũng không mang theo khiêu khích, làm Sở Nghiễm Ngọc muốn tìm một cơ hội nói rõ cũng khó.
"Gần đây anh mới biết không ngờ một năm qua em đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, em và người đàn ông kia kết hôn, có phải là bị ba em bắt ép không?" Hai người ăn một lúc, Thích Vưu Duệ nhắc tới chuyện này, vẻ mặt rất nghiêm nghị.
"Bức ép thì cũng không tính, là em tự mình đồng ý kết hôn với anh ấy." Sở Nghiễm Ngọc cười, so với nỗi đau đớn tuyệt vọng mới đầu, bây giờ nhắc lại, y đã có thể cười cho qua, không phải là do thời gian đã xói mòn nỗi đau mà là do đã được một loại tình cảm khác và niềm hạnh phúc bù đắp lại.
Thích Vưu Duệ cau mày, "Em đồng ý? Tại sao?"
"Không có tại sao, bởi vì cảm thấy anh ấy thích hợp để kết hôn nên đồng ý." Sở Nghiễm Ngọc tùy tiện tìm một cái cớ, còn tình cảm giữa mình và Tư Thần, tự họ hiểu là được rồi, Mới đầu khi kết hôn với Tư Thần, y đúng là bởi lí do Tư Thần rất thích hợp này, nhưng từ đầu tới cuối y cũng chưa từng xem thường đoạn hôn nhân này.
Thích Vưu Duệ rõ ràng không tiếp thu cách nói này của y, "Anh nhớ khi đó em đâu thích đàn ông, hơn nữa đối phương còn là một đại thiếu gia công tử bột, không hề giống phong cách của em."
"Anh cũng là đang nói tới trước kia, không có nghĩa là bây giờ, mọi người ở chung thấy thoải mái là được rồi."
Thích Vưu Duệ trầm mặc, một lúc sau mới ngẩng đầu nghiêm túc nhìn y nói: "Nghiễm Ngọc, anh vẫn cảm thấy hai người sống chung không hợp lắm, em có muốn, muốn thử ở bên anh không? Thân phận của anh tuy không bằng họ Tư nhưng chống lại nhà họ Sở thì không thành vấn đề, anh cho rằng dùng cái tài và năng lực của em, không cần phải dựa vào bất kì ai cả."
Sở Nghiễm Ngọc ngẩng đầu đưa mắt nhìn hắn cười hỏi: "Tại sao em lại phải chống lại nhà họ Sở, dù thế nào thì nhà họ Sở cũng đã nuôi lớn em, dạy em thành tài, đây đều là sự thực, em không thể bởi mình không phải con nhà họ Sở mà quay người đáp trả lại họ được, không phải hay sao?"
Một chiêu này của y tứ lạng bạt thiên cân, làm cho Thích Vưu Duệ không còn lời nào để nói, đồng thời cũng cố ý coi như không nghe thấy đoạn tỏ tình thâm tình đằng sau kia của hắn.
Nhưng Thích Vưu Duệ không muốn từ bỏ, hắn không nhắc tới chuyện nhà họ Sở nữa mà thâm tình nhìn y nói: "Cho dù em không để ý, em cũng xứng đáng có một người càng tốt hơn, thử với anh đi Nghiễm Ngọc, anh biết em chắc chắn cũng rõ, từ trước đây rất lâu anh đã thích em rồi, chỉ là khi đó biết em không thích đàn ông, mới tự đè nén tình cảm của mình lại." Ánh mắt hắn khi nói ảm đạm lại, cơ thể cao to lại bị một lớp ưu thương bao phủ, nhìn vô cùng tương phản, nếu có phụ nữ ở đây, nhất định sẽ tình mẹ bạo phát, rồi không kìm được lòng mình mà yêu hắn.
Đáng tiếc Sở Nghiễm Ngọc không phải phụ nữ, y không những không có thứ tình cảm tình mẹ này, mà cũng không ít khi sản sinh ra thứ tình cảm thương tiếc cho những vật nhỏ yếu, huống chi Thích Vưu Duệ vừa nhìn đã biết không phải là nhân vật nhỏ yếu gì cho cam.
"Đàn anh, em rất xin lỗi, trong mắt em, Tư Thần đã đủ tốt rồi, đi cùng anh ấy hay ở chung bên anh ấy đều rất tốt, trước mắt em không có ý định thay đổi." Sở Nghiễm Ngọc từ chối rất kiên quyết, đối với xử lí tình cảm y luôn vậy, trước kia đi học có nữ sinh thổ lộ với mình, y nhất định sẽ từ chối tại chỗ, không thích là không thích, do dự thiếu quyết đoán sẽ không an ủi được ai, chỉ làm lãng phí thời gian của nhau, mà khi đó thời gian của y vô cùng quý giá, thứ phải học quá nhiều, còn phải tích cực tham gia công tác của Sở thị, không có thời gian để lãng phí với người không liên quan, thời gian bây giờ thì lại càng đáng quý hơn, bởi y còn có những chuyện quan trọng hơn để làm.
"Em ăn no rồi, đàn anh, có cơ hội chúng ta lại nói chuyện sau đi." Sở Nghiễm Ngọc không cho hắn có cơ hội nói tiếp, gọi nhân viên tới tính tiền.
"Nghiễm Ngọc..."
"Đàn anh, anh cứ từ từ ăn cơm, xin lỗi em không ở lại được." Sở Nghiễm Ngọc nói xong không chút do dự ra khỏi nhà hàng, ngay cả một ánh mắt cũng không cho thêm.
Thích Vưu Duệ ngồi tại chỗ hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng.
Sở Nghiễm Ngọc ra khỏi nhà hàng rồi liền gọi cho Tư Thần một cuộc điện thoại, cười nói: "Lái xe tới đây đi."
Y cúp máy, trong chốc lát quả nhiên rất nhanh đã có một chiếc xe được lái tới, vẫn là chiếc vừa rồi, người ngồi vị trí tài xế cũng y hệt.
"Bữa ăn này thế nào?" Kì quái chính là y mới là người đi ăn cơm với người ta, bây giờ y lại hỏi cái tên tài xế vẫn luôn chờ bên ngoài này về mùi vị thức ăn của nhà hàng.
Tư Thần hơi sửng sốt, lập tức biết chuyện mình theo dõi đã bị y phát hiện, trên mặt hơi nóng lên nhưng trầm mặc một hồi, anh lại không nhịn được cường điệu: "Người đàn ông kia không có ý tốt với em."
"Đúng là không có ý tốt, lúc nãy anh ấy vừa tỏ tình với em." Sở Nghiễm Ngọc cười nói.
Sắc mặt Tư Thần lập tức trở nên khó coi, lúc nãy anh đúng là theo sau lưng vợ vào nhà ăn nhưng bởi không đặt trước phòng nên vị trí rất xa, chỉ có thể nhìn vợ mình và một người đàn ông khác nói cái gì đó, mà anh lại không nghe thấy, cảm giác này thành ra lại càng khó chịu hơn. Nhưng nếu như được làm lại một lần thì Tư Thần vẫn không chút do dự theo say, đây là vợ anh cơ mà!
Sở Nghiễm Ngọc dù bận vẫn ung dung nhìn anh biến sắc, sau đó cười nói: "Nhưng mà em từ chối rồi, bởi vì không thích người ăn cơm cùng mà mùi vị bữa ăn cũng chẳng ngon, nên là anh phải mời em đi ăn thêm lần nữa đấy."
Tư Thần thả lỏng cơ mặt, trong lòng cũng ẩn chứa cảm giác vui sướng bởi những hàm ý trong lời của y, vội gật đầu nói: "Được, anh lập tức đưa em đi."
Tư thiếu gia vẫn là rất có hiệu suất, một lần nữa tìm một nhà hàng, cùng vợ ăn xong bữa trưa, lúc này họ mới mang tâm tình sung sướng cùng nhau đi về.
...
Bởi phải làm tiệc trăm ngày cho Tư Cầu Cầu, người trong nhà đều trở nên bận rộn. Tư Cẩm Trình gần đây không có tiết học, không phải là mân mê con xe thể thao mới kia thì cũng là ở nhà chơi với Tư Cầu Cầu, nhóc này thật đáng yêu, hơn nữa còn rất thích sạch sẽ, dù là đói bụng hay thế nào đều sẽ chủ động a a gọi người, ngoài ra, chỉ cần đúng giờ đưa mắt nhìn thấy hai ba ba một cái thì căn bản không có gì khiến người phải bận tâm.
Tư Cẩm Trình ngoài việc thích chọc bé thì thích nhất vẫn là con đại bàng mà chị dâu mang tới kia, nhưng bị anh hai cảnh cáo nên cậu cũng chỉ có thể đứng xa nhỏ nước dãi thèm thuồng, tiện thể dùng điện thoại chụp ảnh lại, đăng lên mạng, khoe với các bạn, quả nhiên hấp dẫn cả đám người kêu ngầu, còn có người giật dây bảo cậu lén mang kim điêu ra ngoài chơi!
Nhưng Tư Cẩm Trình không dám, râu hùm của anh hai không ai dám vuốt chưa nói, chị dâu ở đó thì cậu cũng không tiện xin, dù sao chị dâu cũng từng nói kim điêu kia là bạn mình, có loài chim hoang dã làm bạn, quả đúng là ngầu không giới hạn!
Tư Diệu rảnh cũng sẽ về nhà chính giúp một tay, giúp trông Tư Cầu Cầu, thuận tiện bắt nạt em út, ngay cả chú ba thím ba cũng tới ở đây, góp sức cho tiệc trăm ngày của Tư Cầu Cầu, muốn làm lớn một chút, làm náo náo nhiệt nhiệt.
Người một nhà đều đang bận rộn, hai người làm ba cũng không tiện khoanh tay làm tổng quản, trừ khi thật sự có việc bên ngoài thì cũng sẽ về nhà sớm.
Ông cụ nói tiệc trăm ngày không đi khách sạn mà làm ở nhà chính. Mọi người nghe xong thì ai nấy đều kinh ngạc, phải biết là ở nhà lớn này có gác cổng nghiêm ngặt, có không ít người muốn leo lên nhà họ Tư sẽ thừa cơ hội tới đây, công việc của người hầu và cảnh vệ sẽ tăng lên, tới lúc đó trong nhà náo loạn thành bộ dáng gì chưa nói tới, gia đình nhà họ phô trương như thế rất dễ phạm kỵ húy.
Mà nếu ông cụ đã mở miệng vàng thì cũng không ái dám nói gì nữa, chỉ là trong lòng lại âm thầm cười, Tư Cầu Cầu có thể diện thật lớn.
"Bàn tiệc cũng đã định, các bếp trưởng sẽ phải chuẩn bị thực đơn trước ba ngày, còn cả điểm tâm... bác hai bác xem thử xem?" Chị dâu Tư Thần Lý Linh Hà đưa danh sách mình đã sửa lại cho Tống Lan Phục. Tuy anh cả Tư Thần được nuôi dưới danh nghĩ của hai vợ chồng Tư Hưng Quốc nhưng ông cụ cân nhắc tới chuyện dòng máu của bác cả không có ai nên cũng không bảo anh sửa miệng, Lý Linh Hà là vợ anh, đương nhiên cũng xưng hô giống chồng.
Tống Lan Phục nhận lấy, nhìn, cảm thấy có nhiều chỗ còn có vấn đề, liền dùng bút khoanh lại rồi đưa cho Sở Nghiễm Ngọc, "Con cũng nhìn xem, có chỗ nào có vấn đề thì nói cho mẹ biết."
Sở Nghiễm Ngọc hơi khó xử, "Mẹ, con sao có thể hiểu mấy thứ này, mẹ xem qua thấy được là được rồi, con với Tư Thần cũng không có ý kiến."
Tống Lan Phục hừ một tiếng, dạy bảo: "Không biết thì phải học, sau này các con dù sao cũng sẽ trở thành chủ gia đình, chờ mẹ bảy tám mươi tuổi, nhà này còn để cho mẹ quản lí hay sao?"
Lý Linh Hà nghe vậy thì đưa mắt nhìn hai người, không nói gì mà thần sắc lại hơi biến hóa.
Tống Lan Phục không thấy nhưng Sở Nghiễm Ngọc thì có, y cười nắm lấy vai Tống Lan Phục, nói: "Cho dù có bảy tám mươi tuổi thì chắc chắn mẹ vẫn sẽ trẻ như vậy, còn có thể giúp chúng con mấy chục năm nữa, không sợ."
Tống Lan Phục bị y chọc cười, "Nhìn cả nhà ta, không có ai dẻo mồm bằng con, anh cả con cũng là hũ nút, Tư Thần còn nghiêm trọng hơn, các em trai phía dưới không tới mức ấy, Cẩm Trình tuổi còn nhỏ thì còn dẻo mồm được một chút, nhưng muốn đạt tới trình của con thì cũng còn kém xa."
Bà vừa nói ngẫm lại thì cũng thấy thật vậy, Sở Nghiễm Ngọc không nhịn cười được, có điều y vẫn cầm lấy danh sách xem một chút, sau đó khen: "Chị dâu lợi hại quá, nhiều thứ phức tạp như vậy đều chuẩn bị xong, đều là những thứ rất tinh tế, nếu là em thì chắc chắn là không làm được."
Lý Linh Hà cười mỉm, "Em nghĩ nhiều rồi." – Đây cũng là một người không ưa nói, không khác gì hồ lô không cưa miệng.
Ba người ngồi ở phòng khách bàn bạc, nhân viên cảnh vệ ở ngoài cửa lại gọi điện thoại tới, báo cáo có người tự xưng là cha của Sở Nghiễm Ngọc tới chơi, xin hỏi có cho vào không.
Thần sắc Sở Nghiễm Ngọc nhất thời có chút vi diệu, Tống Lan Phục đã sớm biết người này có thái độ thế nào với Sở Nghiễm Ngọc, con trai nuôi hai mươi mấy năm, nói ném là ném như một túi rác, thật là làm người lạnh lẽo tim gan, có điều bà vẫn không trực tiếp quyết định, mà trưng cầu ý của Sở Nghiễm Ngọc.
"Cho ông ta vào đi, nếu không cho vào, nhất định sẽ gây ra ảnh hưởng tới danh dự của nhà họ Tư." Thông gia tới nhà lại bị cự tuyệt ngoài cửa, nói thế nào cũng không tốt, đặc biệt là thân phận lúng túng của Sở Nghiễm Ngọc ở nhà họ Sở, người khác lại nói nhà họ Sở đã nuôi ra một con sói mắt trắng, trèo cao rồi sẽ không quen biết gì họ nữa, bản thân y không thèm để ý nhưng danh dự nhà họ Tư thì không thể không để ý. Bây giờ y tựa như đã thực sự buông những chuyện này xuống, khi phải đối mặt đã có thể tỉnh táo nghĩ lợi hại trong đó.
Tống Lan Phục nở nụ cười, "Vậy thì cho ông ta vào, chỉ tiếc đến không đúng lúc, trong nhà không có ai cả."
Sở Nghiễm Ngọc cũng cười. Cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thật sự đấu trí, không ai phải sợ ai.
Sở Gia Đức chủ động tới cửa như vậy, nhất định là có việc muốn xin họ, nhưng tiếc rằng mưu lợi của lão không thể thực hiện được rồi.
Tống Lan Phục nói xong thì cũng bảo nữ quản gia bên người đi sắp xếp.
Nhân viên cảnh vệ nghe được mệnh lệnh cho vào thì để lão xuống xe, có điều ánh mắt nhìn lão lại có chút vi diệu. Thực ra trong lòng Sở Gia Đức cũng thấp thỏm, chỉ sợ nhà họ Tư không muốn nhận người thông gia này, thấy nhân viên cảnh vệ mở cửa lớn ra thì trong lòng Sở Gia Đức liên vui vẻ, nhanh chóng đi vào.
Có người hầu đi tới dẫn lão đi tới khu nhà phía tây, chờ tới khi đến nơi, Sở Gia Đức mới cảm thấy không đúng, tại sao nơi nhà họ Tư tiếp khách lại hẻo lánh thế này? Còn cả hầu gái kia sau khi đưa lão tới thì bưng cho lão một chén trà tới, lại nhẹ giọng nói: "Các tiên sinh đều đi làm cả rồi, phu nhân thì đưa thiếu gia Nghiễm Ngọc ra ngoài chơi, có lẽ phải rất lâu mới quay về, ông đợi ở đây đi, đợi họ về rồi, tôi sẽ mời ông tới."
Nói xong, bà trực tiếp quay người đi, Sở Gia Đức muốn gọi người lại, bà lại làm như không nghe thấy, nhanh chóng rời khỏi sảnh phía tây.
Sau khi trở về, hầu gái kể lại chuyện cho Tống Lan Phục nghe, Tống Lan Phục cười nói: "Đi giúp đỡ đi, có điều cũng sắp xếp một người trông coi, nếu ông ta muốn về thì dẫn ra ngoài, đừng đi tới chỗ ông cụ bên kia, đỡ quấy rầy tới ông."
"Vâng."
Sở Nghiễm Ngọc suy đoán phiền phức mà Sở Gia Đức gặp phải chắc chắn không phải việc nhỏ, nếu không dùng thân phận chủ của nhà họ Sở, sao lão lại lưu lạc tới mức trườn mặt tới tận cửa nhà người ta thế này.
"Đừng nghĩ nữa, mau tới xem mấy trang sức và hoa mà chị dâu con đã chuẩn bị đi, xem xem có thích không, không thích thì đổi thứ khác, còn cả đồ vật bày trên bàn ăn nữa, không thích cũng đổi." Tống Lan Phục chuẩn bị rất tỉ mỉ, dù là để Lý Linh Hà sửa soạn lại nhưng mỗi một thứ bà đều xem, bữa tiệc đầu tiên của bảo bối nhà họ, phải làm thật hoàn hảo.
"Con cảm thấy đều rất được, mắt nhìn của chị dâu rất khá, tốt hơn con nhiều." Sở Nghiễm Ngọc luôn vô tình hoặc cố ý khen Lý Linh Hà một câu, đương nhiên trên mấy chi tiết của yến tiệc này, y quả thật cũng không có tư cách nói chuyện.
Lý Linh Hà lại cười mỉm, xem ra vẫn rất coi trọng lời khen của y.
Sở Nghiễm Ngọc nói vài lần, Tống Lan Phục cũng cảm nhận được, không khỏi thầm than thở người con dâu này thật thông minh, lập tức khẽ thở dài một hơi, người với người ở chung đúng là một chuyện rất khó, chỉ không chú ý một chút sẽ có thể gieo một hạt giống khúc mắc vào trong lòng người.
Sở Gia Đức một mình ở sảnh phía tây đợi hơn một tiếng, không thấy bất kì ai, còn không hiểu đang có chuyện gì xảy ra nữa thì lão cũng thật là không xứng làm chủ nhà họ Sở.
Bị người nhà họ Tư không để mắt tới, trong lòng lão cực kì uất ức, tức tới run rẩy toàn thân nhưng vậy thì có sao? Nhà họ Tư làm vậy, rõ ràng là muốn bao che cho Sở Nghiễm Ngọc, cũng là trả thù lão vì chuyện lúc trước của Sở Nghiễm Ngọc. Lão cũng thật không ngờ rằng nhanh như vậy nhà họ Tư đã tiếp nhận thân phận con dâu nam này của Sở Nghiễm Ngọc, lại hối hận trước kia đã quá nôn nóng chuyện kết hôn của y, lẽ ra lão không nên làm cho người ta phát hiện ra ý đồ của mình nhanh như vậy, lẽ ra...
Cuối cùng Sở Gia Đức vẫn ảo não một mình đi về, người hầu một đường đều nhiệt tình tiễn lão ra khỏi cửa, còn vui vẻ nói: "Sở tiên sinh đi thong thả, nhớ trở lại nhé."
Khi lên xe Sở Gia Đức sa sầm mặt mũi, tức giận đạp bàn đạp xe, rời khỏi nhà họ Tư.
Lão mới ra khỏi sảnh phía tây, Sở Nghiễm Ngọc đã biết rồi nhưng cũng chưa nói câu nào.
Tống Lan Phục quan sát sắc mặt của y một chút, do dự nói: "Nếu như con muốn hàn gắn lại mối quan hệ cha con này, đây thực ra lại là một cơ hội tốt." Dù sao cũng đã cùng nhau sống chung hai mươi mấy năm, bà cũng lo rằng y không bỏ xuống được.
"Không cần đâu ạ." Sở Nghiễm Ngọc lắc đầu, trầm mặc một hồi mới lên tiếng, "Nếu như sau này ông ta già rồi không có người chăm sóc, con sẽ nuôi, những chuyện khác thì thôi đi."
Tống Lan Phục vỗ vỗ vai y, thở dài một cái, vận mệnh trêu người.
Tối Tư Thần về, nghe nói Sở Gia Đức tới thì nói với y: "Anh mới nhận được tin, công ty nhà họ Sở xảy ra vấn đề, bộ phận Sở Gia Đức phụ trách kia chọc phải một mớ rắc rối lớn, ông ta không xử lí nổi, trước mắt vẫn chưa lộ ra ngoài nhưng chỉ sợ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
"Có chuyện gì xảy ra?" Sở Nghiễm Ngọc hơi ngạc nhiên, Sở Gia Đức đúng là tài năng có hạn nhưng không đến mức độ là một tên vô dụng chuyên đâm vào rắc rối.
"Cụ thể thì anh cũng không rõ, nhưng có thể khẳng định, một khi chuyện này bạo phát, vị trí gia chủ này của Sở Gia Đức nhất định ngồi không nổi nữa, có thể sẽ phải vào tù." Tư Thần nói.
Sở Nghiễm Ngọc cũng không ngờ chuyện lại nghiêm trọng như thế, y cũng không biết nên nói trong lòng có cảm giác gì.
Tư Thần nhìn y, lại nói: "Hẳn là có người cố tình chỉnh ông ta."
Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, danh lợi trên sân còn nhiều, ngươi tranh ta đoạt vô cùng tàn khốc, không chú ý một chút sẽ bị người bẫy tới mảnh xương vụn cũng không còn cũng là chuyện thường tình."
Tư Thần nắm chặt tay y, nhẹ giọng hỏi: "Em muốn giúp ông ta?"
Sở Nghiễm Ngọc lắc đầu, do dự chút lại nói: "Em phải nghĩ đã." Y cũng không muốn làm thánh nhân, chỉ là đây cũng là một cơ hội tốt.
Tư Thần không nói gì nữa, dù y quyết định thế nào thì anh cũng sẽ đều ủng hộ cả.
Tống Lan Phục đương nhiên là hiểu anh đang hỏi chuyện gì nhưng chuyện này bà còn không nói cho chồng mình biết thì đương nhiên là cũng sẽ không nói cho anh, chỉ lắc đầu: "Chuyện này con đừng hỏi, hỏi mẹ cũng sẽ không nói cho con, các con đã ở bên nhau rồi, thì cẩn thận sống thật tốt, nhưng chuyện khác đừng xen vào."
Tư Thần cau mày, "Nói vậy, nghĩa là mẹ thực sự biết thân phận của Nghiễm Ngọc?"
"Mẹ đúng là có biết." Tống Lan Phục hào phóng thừa nhận, không chờ Tư Thần hỏi tiếp, bà lại nói, "Có điều mẹ sẽ không nói gì cho con biết đâu, con cũng đừng hỏi nữa, chuyện đã trôi qua rồi thì thôi, mẹ cũng chỉ là muốn tốt cho hai đứa."
Tư Thần đương nhiên biết rằng mẹ sẽ không hại mình, nhưng thái độ ngậm miệng không nói của bà làm cho lòng nghi ngờ của Tư Thần càng sâu, nhưng anh cũng hiểu rõ, với tính cách của mẹ mình, chỉ cần bà không muốn nói, thì cũng đừng ai nghĩ tới chuyện bắt bà mở miệng.
Sở Nghiễm Ngọc chờ Tư Thần trở lại, thì biết anh không hỏi ra được gì cả.
"Mẹ không nói cho anh biết?" Sở Nghiễm Ngọc hỏi.
Tư Thần lắc đầu, Sở Nghiễm Ngọc cười, "Không muốn nói chắc chắn là có cái lí của mẹ, chúng ta đừng hỏi nữa, cũng đừng tra xét." Có câu nói như thế này, không nghe người lớn nói, chịu thiệt ngay trước mắt, lời này rất có lí.
Tư Thần áy náy nói: "Xin lỗi."
"Anh có gì mà phải áy náy với em, không liên quan gì tới anh cả, đừng nghĩ nhiều." Sở Nghiễm Ngọc cười đi tới hôn anh một cái, cái tên này là một cái hũ nút, không nên làm anh suy nghĩ nhiều.
Tư Thần ôm chặt lấy y, không tiếng động nói cho y biết, dù có thể nào thì anh cũng sẽ ở bên cạnh y.
Sở Nghiễm Ngọc nói được làm được, cũng không nhắc tới chuyện địa chỉ kia nữa, y vẫn muốn điều tra rõ chuyện xảy ra năm đó thay mẹ, muốn biết rõ rốt cuộc Sở Hạo có phải là người con trai do mẹ sinh ra năm đó không, có điều không thể đi con đường này, y hoàn toàn có thể thay đổi một con đường khác.
Cuộc sống ở Bắc Kinh tương đối nhàn nhã, Tư Thần không cần đi làm mỗi ngày, có điều anh cũng không rảnh rỗi, liên lạc với bạn cũ giúp đỡ mình, tích cực phát triển công ty của bản thân.
Bạn thân của Tư Thần, gia thế đều hiển hách, mà trong đó phần lớn đều là công tử bột, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đời này không làm việc vẫn có tiền tiêu không hết, có lúc mở công ty kiếm tiền gì đó, đều có tính chất như chơi xổ số. Có điều Tư Thần không giống những người khác, mới đầu khi tiếp nhận công ty kia có thể chỉ là để tiếp cận Sở Nghiễm Ngọc nhưng từ sau khi kết hôn, lại yêu nhau, anh cũng đã coi nó là sự nghiệp của mình, huống chi bây giờ họ còn có tiểu Cầu Cầu, tiền có sẵn cũng sẽ có ngày tiêu hết, anh làm cha cũng phải suy tính cho con mình.
Mỗi lần ra khỏi nhà, anh đều đi cùng Sở Nghiễm Ngọc, thành một đôi, vì vậy mấy tên công tử bột này căn bản cũng biết Sở Nghiễm Ngọc, trước kia y là đại thiếu gia, bây giờ chơi cùng với các thiếu gia khác, hơn nữa bởi thái độ che chở của Tư Thần quá rõ ràng, thái độ của những người khác đối với anh phần nhiều cũng là tôn trọng và nhường nhịn, không dám bất kính với anh.
Tư Thần dắt một con ngựa tới, con ngựa này toàn thân màu đen không có một sợi lông tạp, da lông bóng như satanh, tỏa ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Sở Nghiễm Ngọc nhướng mày, "Đây là ngựa chuyên bồi dưỡng đều thi cuộc thi cưỡi ngựa, một con ngựa này của anh đã tốn không ít rồi? Tự mình nuôi?" Hôm nay Tư Cầu Cầu lại bị người trong nhà cướp mang đi chơi, Tư Thần muốn tới hội bạn bè Huyền Sắc, đúng lúc không còn bóng đèn, liền mang theo vợ mình đi hẹn hò.
"Ừm." Tư Thần gật đầy, quay đầu vuốt ve con ngựa kia, "Nuôi vài năm rồi, thỉnh thoảng anh sẽ tới đây chơi."
"Thật đẹp." Sở Nghiễm Ngọc cũng đi tới sờ một chút, con ngựa kia có người chuyên môn chăm sóc, rất đẹp, tính tình lại dịu ngoan, bị người sờ thì ngẩng đầu lên khẽ cọ bàn tay Sở Nghiễm Ngọc, vô cùng thân thiết với người.
"Có muốn cùng anh phi một chút không?" Tư Thần hỏi.
"Nhưng mà em không có ngựa." Sở Nghiễm Ngọc cười nói. Trước kia y cũng tới các câu lạc bộ để chơi nhưng chưa từng tự mình nuôi ngựa bao giờ, chủ yếu là do không thấy hứng thú với chuyện này.
Tư Thần đưa dây cương trong tay mình cho y, lại bảo người dắt một con ngựa bình thường tới, nói: "Em cưỡi con của anh."
Sở Nghiễm Ngọc cười gật đầu, cũng không mất bình tĩnh, nắm dây cương nhảy lên người ngựa.
"Chị dâu rất hợp với con ngựa này, nhìn đã biết là vô cùng quý giá, hoa mỹ, chính là người nên cưỡi loại ngựa này." Thẩm thiếu gia Thẩm Nguyên Khải cười nói, gia đình của Thẩm thiếu gia này không chênh lệch nhà họ Tư là bao, hơn nữa người cũng có bản lĩnh, tự mình mở công ty làm ăn, đúng lúc cũng làm nghề điện tử, Tư Thần có ý hợp tác với anh ta.
"Đa tạ Thẩm thiếu khích lệ, xem ra vì lời khen này của anh mà hôm nay tôi không thắng Tư Thần cũng không được rồi, bằng không đẹp đến mấy không dùng được cũng chỉ là một bình hoa." Sở Nghiễm Ngọc cuời nói.
Thẩm Nguyên Khải nở nụ cười, người kia đúng là biết nói đùa, anh ta thích.
"Vậy tôi cũng gia nhập cùng đi, ba người chúng ta đua một lúc, ai thua phải mời bữa tối, thế nào?" Thẩm Nguyên Khải vẫy tay bảo người dắt ngựa của mình tới, là một con ngựa màu đỏ, trên trán có một vệt lông hẹp dài màu trắng, bốn vó trắng như tuyết, rất đẹp.
"Cứ quyết định như thế đi."
Trong nhà Tư Thần, Sở Nghiễm Ngọc chịu trách nhiệm phát hiệu lệnh, Tư Thần chịu trách nhiệm thi hành mệnh lệnh, thế nên Sở Nghiễm Ngọc đã đồng ý thì anh cũng không còn lời gì để nói. Thẩm Nguyên Khải sau khi nhìn cách ở chung của hai người thì cũng phải than thở, Tư đại thiếu trước kia uy phong thế nào, mày sắc mắt lạnh, một ánh mắt đảo qua, không có mấy ai dám nhiều lời hơn một chữ trước mặt anh, khi còn nhỏ Thẩm Nguyên Khải với anh cũng không hợp nhau, đánh nhau không ít lần, đương nhiên lần nào cũng bị Tư Thần đè xuống đất mà đánh, quả đúng là bóng ma tuổi thơ! Không ngờ rằng, "bóng ma tuổi thơ" này cũng có ngày hôm nay! Quả thực là sướng muốn chết!
Thẩm Nguyên Khải ranh mãnh nháy mắt với Tư Thần, Tư Thần bình tĩnh không thèm nhìn, là đàn ông đích thực, thì phải nghe lời vợ!
Ba người từng người cưỡi ngựa chạy về phía trước, một tiếng súng vang lên, ba con ngựa vọt lên, con ngựa đen có bộ lông như vải satanh đen kia của Sở Nghiễm Ngọc không hổ là ngựa đua, tốc độ chạy nhanh vô cùng, lập tức bỏ hai người lại đằng sau.
Thẩm Nguyên Khải cười một tiếng, kẹp bụng ngựa đuổi lên, Tư Thần cưỡi con ngựa không phải là loại ngựa chuyên nghiệp như của họ, chỉ là một con ngựa rất bình thường, cho dù người cưỡi có giỏi nữa thì cũng vô dụng, kết quả cuối cùng đương nhiên là kết thúc ở việc Tư Thần mời cơm.
Sở Nghiễm Ngọc vừa xuống ngựa thì vươn người, sờ sờ cái cổ của con ngựa kia, ngựa dịu ngoan nhìn y một cái, trong con ngươi đen láy mang theo vẻ hồn nhiên. Không biết có phải là do đã làm ba hay không mà bây giờ Sở Nghiễm Ngọc cứ nhìn thấy thứ gì tốt thì lại nghĩ tới Tư Cầu Cầu nhà họ, vì vậy càng nhìn càng thấy yêu thích, thương lượng với Tư Thần: "Dù sao chúng ta cũng có nông trường, chuyển nó tới đó đi, không có chuyện gì thì cưỡi ngựa cũng rất thú vị."
Tư Thần đương nhiên y nói gì thì làm đó, hoàn toàn chính là một hôn quân sủng phi. Thẩm Nguyên Khải cảm thấy có chút không nhìn nổi, show ân ái trước mặt cẩu FA có thể khiến người ta bị bệnh đau mắt hột đó!
Sở Nghiễm Ngọc phi một vòng hơi mệt, Tư Thần liền cầm khăn đưa cho y, hai người vừa cười nói vừa đi về phía khu nghỉ ngơi.
"Anh họ?" Một giọng nói kinh ngạc vang lên từ sau lưng.
Sở Nghiễm Ngọc nghe thấy giọng này rất quen tai, quay đầu nhìn thì hóa ra là người quen thật, "Là Diệp Lâm à, tới đây chơi hả?"
Người đến là một thanh niên chừng hơn hai mươi một chút, tên là Tạ Diệp Lâm, là con của cô y. Cô gả tới Bắc Kinh, nhà ở đây, gặp được người nên y cũng không kì quái.
"Anh tới Bắc Kinh khi nào vậy? Sao trước đó không nghe anh nói gì, sớm biết thì em đã đi đón anh rồi!" Tạ Diệp Lâm thoạt nhìn có vẻ rất vui, trong giọng còn mang theo sự hưng phấn.
"Mới tới chưa được bao lâu." Sở Nghiễm Ngọc vừa nói đã thấy vài người đang đứng sau lưng cậu ta, nhìn quần áo những người này mặc, cũng không phải là bình thường.
Hai người đang nói chuyện, một người trong đó có vẻ đã nhận ra Tư Thần, đi tới chào hỏi: "Nhị thiếu, không ngờ anh đã quay về Bắc Kinh, còn tưởng phải Tết anh mới về chứ."
Tư Thần cũng gật đầu không quá chú tâm, rõ ràng không có hứng tiếp lời, người kia đã tập mãi thành thói quen, một chút bất mãn cũng không hề biểu hiện ra.
Sở Nghiễm Ngọc hơi buồn cười, người này thực sự phát huy sự muộn tao của mình tới cực điểm, có thể không nói lời nào thì sẽ đúng là một câu cũng không nói.
"Anh họ, anh tới nhà em chơi đi..." Tạ Diệp Lâm quấy lấy Sở Nghiễm Ngọc nói chuyện một hồi, còn nhõng nhẽo hỏi y bây giờ đang ở đâu, muốn tới chơi.
Sở Nghiễm Ngọc đến Bắc Kinh nhất định là ở nhà họ Tư, nhưng y không thể mời người khác làm khách lại được, đặc biệt là người nhà họ Sở, nên chỉ tùy tiện đáp lại hai câu.
Tạ Diệp Lâm thì lại hết sức nhiệt tình, tìm đề tài hàn huyên với y hồi lâu, trong đó còn có ý đồ muốn tiếp lời Tư Thần, có điều thái độ đối xử với nhà họ Sở của Tư Thần đều chiếu theo ý vợ mà làm, thấy Sở Nghiễm Ngọc cũng không thích cậu nhóc này lắm thì anh cũng không thèm để ý theo.
Tạ Diệp Lâm cứ như không thấy thái độ lạnh nhạt của hai người, nói chuyện hồi lâu mới tỏ ra lưu luyến không rời mà đi.
Chờ cậu ta đi xa rồi còn có thể nghe thấy giọng nói đắc ý giới thiệu quan hệ giữa mình và họ với những người khác, Sở Nghiễm Ngọc là anh họ của cậu ta, Tư Thần là bạn đời của anh họ, quan hệ rất tốt với nhà họ vân vân mây mây...
Sở Nghiễm Ngọc nhìn cái người vừa tới bắt chuyện với Tư Thần kia, ánh mắt nhìn Tạ Diệp Lâm lóe lên tia hâm mộ, khẽ thở dài.
"Không thích cậu ta?" Tư Thần nắm tay y, thấp giọng hỏi.
"Cũng vẫn ổn, chỉ là một đứa trẻ thôi mà." Sở Nghiễm Ngọc lắc đầu, chỉ là đứa trẻ này rất thích được nịnh bợ, thích người khác nịnh mình thực ra cũng không có gì, trẻ con mà, không có người lớn sau lưng dạy dỗ sau mà hiểu được cái gì, y cũng không tính toán, nhưng Tạ Diệp Lâm lại chẳng khác gì đàn bà, luôn thích mách lẻo sau lưng người khác, hơn nữa còn thích cố ý gây chuyện rồi đùn đẩy cho người khác, Sở Nghiễm Ngọc khó lòng thích người như vậy, nếu không phải trước khi kết hôn cô út của y có quan hệ không tệ với mẹ thì y cũng lười phản ứng lại với cậu ta.
"Vậy cũng đừng để ý tới nữa." Tư Thần hơi híp mắt, một cái nhà họ Tạ thôi mà, còn không đáng để vợ mình để vào mắt.
Sở Nghiễm Ngọc nghĩ tới chuyện thấy được mặt khác của Tư Thần sau khi đến Bắc Kinh thì cười nói: "Em cũng không biết hóa ra anh còn có cái uy lớn như thế đấy, lúc trước làm ông chủ nhỏ Tư ở Lan thành đúng là ấm ức quá rồi, ở Bắc Kinh làm một đại thiếu gia uy phong hơn bao nhiêu."
Tư Thần biết y đang nói gì, giải thích: "Họ chỉ nhìn thấy quyền thế của nhà họ Tư, không phải là anh." Nghĩ một lát lại thêm một câu vào lời giải thích, "Anh tới Lan thành là vì em." Đi Lan thành một chuyến, vợ con đều kiếm về, ấm ức ở đâu! Anh đúng là đã đi trên một con đường thông thiên đại đạo!
Sở Nghiễm Ngọc cười tới có chút cao thâm khó dò, không cãi lại anh.
Buổi tối quả nhiên Tư Thần mời khách ăn cơm, không chỉ Thẩm Nguyên Khải mà còn có một đám công tử bột đi chơi cùng cũng có phần, tất cả đều hưng phấn, Tư đại thiếu gia mời khách thật là hiếm thấy, nói ra nghe có thể diện bao nhiêu!
Có điều bởi hai người còn phải chạy về chăm sóc con nên cũng không dám quậy quá, quy củ ăn bữa cơm xong thì giải tán.
"Hôm nào tới nhà cậu thăm con cậu sau nhé, tôi đi trước đây." Thẩm Nguyên Khải nói vậy trước khi đi.
"Đi cẩn thận."
Hai người về nhà, Tống Lan Phục đang nói gì đó với chị dâu của Tư Thần, thấy họ về thì nói: "Về rồi à, đang định tìm các con có chút việc đây."
"Mẹ, có chuyện gì ạ?" Sở Nghiễm Ngọc cười hỏi.
"Liên quan tới Cầu Cầu, thẳng bé cũng đã được ba tháng rồi, có rất nhiều người đều hỏi thăm, mẹ và ông nội, ba con thương lượng, muốn làm tiệc trăm ngày cho thằng bé, ý của các con thế nào?"
Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần đưa mắt nhìn nhau, nói: "Mọi người quyết định là được, chúng con không có ý kiến, cũng không hiểu mấy chuyện này."
Tống Lan Phục lập tức nở nụ cười, "Vậy chuyện này cứ quyết định như thế, mẹ với chị dâu con sẽ bắt đầu chuẩn bị từ ngày mai, các con có bạn bè gì tới lúc đó đều mời tới đây chơi, biết chưa?"
"Vâng, con biết rồi." Hai người Sở Nghiễm Ngọc nghe lời gật đầu lia lịa.
Hai ngày sau, Thích Vưu Duệ gọi điện thoại tới nhắc y đừng quen cái hẹn giữa hai người, Sở Nghiễm Ngọc đương nhiên chưa quên, đồng ý tới lúc đó sẽ đến.
Trong lòng Tư Thần ngập tràn địch ý với người đàn anh kia của y, có điều anh vẫn chưa biểu hiện gì cả, tự mình lái xe đưa vợ tới, đưa tới bàn ăn của một người đàn ông khác.
"Anh về đi? Một chút nữa bảo tài xế tới đón em là được." Sở Nghiễm Ngọc dặn anh trước khi xuống xe.
Tư Thần đồng ý, chờ y xuống xe rồi liền lái xe đi.
Nhà hàng Thích Vưu Duệ đặt không tệ, hắn đã đến từ sớm, thấy Sở Nghiễm Ngọc thì đứng lên galant kéo ghế ra cho y ngồi, "Nghiễm Ngọc hôm nay thật đẹp trai, thoạt nhìn còn có mùi vị đàn ông hơn năm đó."
Hắn đúng là rất lịch sự, nhưng từ nhỏ đến giờ Sở Nghiễm Ngọc chưa từng cảm thấy mình là phụ nữ bao giờ, cho dù Tư Cầu Cầu đúng là có ở trong bụng y chờ năm tháng nhưng y vẫn là một người đàn ông đích thực, là đàn ông thì gần như đều không thích bị coi như phụ nữ, nhận sự chăm sóc galant từ một người khác.
Có điều Sở Nghiễm Ngọc vẫn ngồi xuống, "Đàn anh tới Lan thành, có từng liên lạc với anh họ em? Anh ấy cũng về nước rồi."
"Vậy sao? Vậy thì anh không biết, cũng lâu lắm rồi bọn anh không hề liên hệ, xem ra lần này đã bỏ lỡ mất rồi." Thích Vưu Duệ tỏ vẻ tiếc nuối.
"Anh ấy còn nhắc tới anh với em, muốn cảm ơn chuyện lúc đó anh đã cứu anh ấy." Sở Nghiễm Ngọc cười nói.
"Cảm ơn thì thôi, chờ sau này anh tới Lan thành rồi sẽ liên lạc với cậu ấy." Thích Vưu Duệ gạt chuyện này qua một bên cũng không nhắc lại nữa, bảo nhân viên mang thức ăn lên.
Thích Vưu Duệ có thể coi là con cháu của gia đình có tiền, dù nói Sở Nghiễm Ngọc mời khách, nhưng Thích Vưu Duệ cứ như sợ y đổi ý, đã sớm đặt trước nhà hàng. Sau khi món ăn lên, Thích Vưu Duệ thiết tha gắp thức ăn cho y, mỉm cười nói với y, "Món ăn ở đây rất ngon, trước kia anh thương hay tới, khi đó còn nghĩ có cơ hội mời em tới đây thì thật tốt, ai ngờ trời cao lại thật sự cho anh đạt được nguyện vọng này."
Trong lòng Sở Nghiễm Ngọc thực ra cũng hơi hoài nghi không biết có phải người này có ý với mình không, mà Thích Vưu Duệ ở cùng y vẫn rất có chừng mực, hiểu ý, trong thân mật cũng không mang theo khiêu khích, làm Sở Nghiễm Ngọc muốn tìm một cơ hội nói rõ cũng khó.
"Gần đây anh mới biết không ngờ một năm qua em đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, em và người đàn ông kia kết hôn, có phải là bị ba em bắt ép không?" Hai người ăn một lúc, Thích Vưu Duệ nhắc tới chuyện này, vẻ mặt rất nghiêm nghị.
"Bức ép thì cũng không tính, là em tự mình đồng ý kết hôn với anh ấy." Sở Nghiễm Ngọc cười, so với nỗi đau đớn tuyệt vọng mới đầu, bây giờ nhắc lại, y đã có thể cười cho qua, không phải là do thời gian đã xói mòn nỗi đau mà là do đã được một loại tình cảm khác và niềm hạnh phúc bù đắp lại.
Thích Vưu Duệ cau mày, "Em đồng ý? Tại sao?"
"Không có tại sao, bởi vì cảm thấy anh ấy thích hợp để kết hôn nên đồng ý." Sở Nghiễm Ngọc tùy tiện tìm một cái cớ, còn tình cảm giữa mình và Tư Thần, tự họ hiểu là được rồi, Mới đầu khi kết hôn với Tư Thần, y đúng là bởi lí do Tư Thần rất thích hợp này, nhưng từ đầu tới cuối y cũng chưa từng xem thường đoạn hôn nhân này.
Thích Vưu Duệ rõ ràng không tiếp thu cách nói này của y, "Anh nhớ khi đó em đâu thích đàn ông, hơn nữa đối phương còn là một đại thiếu gia công tử bột, không hề giống phong cách của em."
"Anh cũng là đang nói tới trước kia, không có nghĩa là bây giờ, mọi người ở chung thấy thoải mái là được rồi."
Thích Vưu Duệ trầm mặc, một lúc sau mới ngẩng đầu nghiêm túc nhìn y nói: "Nghiễm Ngọc, anh vẫn cảm thấy hai người sống chung không hợp lắm, em có muốn, muốn thử ở bên anh không? Thân phận của anh tuy không bằng họ Tư nhưng chống lại nhà họ Sở thì không thành vấn đề, anh cho rằng dùng cái tài và năng lực của em, không cần phải dựa vào bất kì ai cả."
Sở Nghiễm Ngọc ngẩng đầu đưa mắt nhìn hắn cười hỏi: "Tại sao em lại phải chống lại nhà họ Sở, dù thế nào thì nhà họ Sở cũng đã nuôi lớn em, dạy em thành tài, đây đều là sự thực, em không thể bởi mình không phải con nhà họ Sở mà quay người đáp trả lại họ được, không phải hay sao?"
Một chiêu này của y tứ lạng bạt thiên cân, làm cho Thích Vưu Duệ không còn lời nào để nói, đồng thời cũng cố ý coi như không nghe thấy đoạn tỏ tình thâm tình đằng sau kia của hắn.
Nhưng Thích Vưu Duệ không muốn từ bỏ, hắn không nhắc tới chuyện nhà họ Sở nữa mà thâm tình nhìn y nói: "Cho dù em không để ý, em cũng xứng đáng có một người càng tốt hơn, thử với anh đi Nghiễm Ngọc, anh biết em chắc chắn cũng rõ, từ trước đây rất lâu anh đã thích em rồi, chỉ là khi đó biết em không thích đàn ông, mới tự đè nén tình cảm của mình lại." Ánh mắt hắn khi nói ảm đạm lại, cơ thể cao to lại bị một lớp ưu thương bao phủ, nhìn vô cùng tương phản, nếu có phụ nữ ở đây, nhất định sẽ tình mẹ bạo phát, rồi không kìm được lòng mình mà yêu hắn.
Đáng tiếc Sở Nghiễm Ngọc không phải phụ nữ, y không những không có thứ tình cảm tình mẹ này, mà cũng không ít khi sản sinh ra thứ tình cảm thương tiếc cho những vật nhỏ yếu, huống chi Thích Vưu Duệ vừa nhìn đã biết không phải là nhân vật nhỏ yếu gì cho cam.
"Đàn anh, em rất xin lỗi, trong mắt em, Tư Thần đã đủ tốt rồi, đi cùng anh ấy hay ở chung bên anh ấy đều rất tốt, trước mắt em không có ý định thay đổi." Sở Nghiễm Ngọc từ chối rất kiên quyết, đối với xử lí tình cảm y luôn vậy, trước kia đi học có nữ sinh thổ lộ với mình, y nhất định sẽ từ chối tại chỗ, không thích là không thích, do dự thiếu quyết đoán sẽ không an ủi được ai, chỉ làm lãng phí thời gian của nhau, mà khi đó thời gian của y vô cùng quý giá, thứ phải học quá nhiều, còn phải tích cực tham gia công tác của Sở thị, không có thời gian để lãng phí với người không liên quan, thời gian bây giờ thì lại càng đáng quý hơn, bởi y còn có những chuyện quan trọng hơn để làm.
"Em ăn no rồi, đàn anh, có cơ hội chúng ta lại nói chuyện sau đi." Sở Nghiễm Ngọc không cho hắn có cơ hội nói tiếp, gọi nhân viên tới tính tiền.
"Nghiễm Ngọc..."
"Đàn anh, anh cứ từ từ ăn cơm, xin lỗi em không ở lại được." Sở Nghiễm Ngọc nói xong không chút do dự ra khỏi nhà hàng, ngay cả một ánh mắt cũng không cho thêm.
Thích Vưu Duệ ngồi tại chỗ hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng.
Sở Nghiễm Ngọc ra khỏi nhà hàng rồi liền gọi cho Tư Thần một cuộc điện thoại, cười nói: "Lái xe tới đây đi."
Y cúp máy, trong chốc lát quả nhiên rất nhanh đã có một chiếc xe được lái tới, vẫn là chiếc vừa rồi, người ngồi vị trí tài xế cũng y hệt.
"Bữa ăn này thế nào?" Kì quái chính là y mới là người đi ăn cơm với người ta, bây giờ y lại hỏi cái tên tài xế vẫn luôn chờ bên ngoài này về mùi vị thức ăn của nhà hàng.
Tư Thần hơi sửng sốt, lập tức biết chuyện mình theo dõi đã bị y phát hiện, trên mặt hơi nóng lên nhưng trầm mặc một hồi, anh lại không nhịn được cường điệu: "Người đàn ông kia không có ý tốt với em."
"Đúng là không có ý tốt, lúc nãy anh ấy vừa tỏ tình với em." Sở Nghiễm Ngọc cười nói.
Sắc mặt Tư Thần lập tức trở nên khó coi, lúc nãy anh đúng là theo sau lưng vợ vào nhà ăn nhưng bởi không đặt trước phòng nên vị trí rất xa, chỉ có thể nhìn vợ mình và một người đàn ông khác nói cái gì đó, mà anh lại không nghe thấy, cảm giác này thành ra lại càng khó chịu hơn. Nhưng nếu như được làm lại một lần thì Tư Thần vẫn không chút do dự theo say, đây là vợ anh cơ mà!
Sở Nghiễm Ngọc dù bận vẫn ung dung nhìn anh biến sắc, sau đó cười nói: "Nhưng mà em từ chối rồi, bởi vì không thích người ăn cơm cùng mà mùi vị bữa ăn cũng chẳng ngon, nên là anh phải mời em đi ăn thêm lần nữa đấy."
Tư Thần thả lỏng cơ mặt, trong lòng cũng ẩn chứa cảm giác vui sướng bởi những hàm ý trong lời của y, vội gật đầu nói: "Được, anh lập tức đưa em đi."
Tư thiếu gia vẫn là rất có hiệu suất, một lần nữa tìm một nhà hàng, cùng vợ ăn xong bữa trưa, lúc này họ mới mang tâm tình sung sướng cùng nhau đi về.
...
Bởi phải làm tiệc trăm ngày cho Tư Cầu Cầu, người trong nhà đều trở nên bận rộn. Tư Cẩm Trình gần đây không có tiết học, không phải là mân mê con xe thể thao mới kia thì cũng là ở nhà chơi với Tư Cầu Cầu, nhóc này thật đáng yêu, hơn nữa còn rất thích sạch sẽ, dù là đói bụng hay thế nào đều sẽ chủ động a a gọi người, ngoài ra, chỉ cần đúng giờ đưa mắt nhìn thấy hai ba ba một cái thì căn bản không có gì khiến người phải bận tâm.
Tư Cẩm Trình ngoài việc thích chọc bé thì thích nhất vẫn là con đại bàng mà chị dâu mang tới kia, nhưng bị anh hai cảnh cáo nên cậu cũng chỉ có thể đứng xa nhỏ nước dãi thèm thuồng, tiện thể dùng điện thoại chụp ảnh lại, đăng lên mạng, khoe với các bạn, quả nhiên hấp dẫn cả đám người kêu ngầu, còn có người giật dây bảo cậu lén mang kim điêu ra ngoài chơi!
Nhưng Tư Cẩm Trình không dám, râu hùm của anh hai không ai dám vuốt chưa nói, chị dâu ở đó thì cậu cũng không tiện xin, dù sao chị dâu cũng từng nói kim điêu kia là bạn mình, có loài chim hoang dã làm bạn, quả đúng là ngầu không giới hạn!
Tư Diệu rảnh cũng sẽ về nhà chính giúp một tay, giúp trông Tư Cầu Cầu, thuận tiện bắt nạt em út, ngay cả chú ba thím ba cũng tới ở đây, góp sức cho tiệc trăm ngày của Tư Cầu Cầu, muốn làm lớn một chút, làm náo náo nhiệt nhiệt.
Người một nhà đều đang bận rộn, hai người làm ba cũng không tiện khoanh tay làm tổng quản, trừ khi thật sự có việc bên ngoài thì cũng sẽ về nhà sớm.
Ông cụ nói tiệc trăm ngày không đi khách sạn mà làm ở nhà chính. Mọi người nghe xong thì ai nấy đều kinh ngạc, phải biết là ở nhà lớn này có gác cổng nghiêm ngặt, có không ít người muốn leo lên nhà họ Tư sẽ thừa cơ hội tới đây, công việc của người hầu và cảnh vệ sẽ tăng lên, tới lúc đó trong nhà náo loạn thành bộ dáng gì chưa nói tới, gia đình nhà họ phô trương như thế rất dễ phạm kỵ húy.
Mà nếu ông cụ đã mở miệng vàng thì cũng không ái dám nói gì nữa, chỉ là trong lòng lại âm thầm cười, Tư Cầu Cầu có thể diện thật lớn.
"Bàn tiệc cũng đã định, các bếp trưởng sẽ phải chuẩn bị thực đơn trước ba ngày, còn cả điểm tâm... bác hai bác xem thử xem?" Chị dâu Tư Thần Lý Linh Hà đưa danh sách mình đã sửa lại cho Tống Lan Phục. Tuy anh cả Tư Thần được nuôi dưới danh nghĩ của hai vợ chồng Tư Hưng Quốc nhưng ông cụ cân nhắc tới chuyện dòng máu của bác cả không có ai nên cũng không bảo anh sửa miệng, Lý Linh Hà là vợ anh, đương nhiên cũng xưng hô giống chồng.
Tống Lan Phục nhận lấy, nhìn, cảm thấy có nhiều chỗ còn có vấn đề, liền dùng bút khoanh lại rồi đưa cho Sở Nghiễm Ngọc, "Con cũng nhìn xem, có chỗ nào có vấn đề thì nói cho mẹ biết."
Sở Nghiễm Ngọc hơi khó xử, "Mẹ, con sao có thể hiểu mấy thứ này, mẹ xem qua thấy được là được rồi, con với Tư Thần cũng không có ý kiến."
Tống Lan Phục hừ một tiếng, dạy bảo: "Không biết thì phải học, sau này các con dù sao cũng sẽ trở thành chủ gia đình, chờ mẹ bảy tám mươi tuổi, nhà này còn để cho mẹ quản lí hay sao?"
Lý Linh Hà nghe vậy thì đưa mắt nhìn hai người, không nói gì mà thần sắc lại hơi biến hóa.
Tống Lan Phục không thấy nhưng Sở Nghiễm Ngọc thì có, y cười nắm lấy vai Tống Lan Phục, nói: "Cho dù có bảy tám mươi tuổi thì chắc chắn mẹ vẫn sẽ trẻ như vậy, còn có thể giúp chúng con mấy chục năm nữa, không sợ."
Tống Lan Phục bị y chọc cười, "Nhìn cả nhà ta, không có ai dẻo mồm bằng con, anh cả con cũng là hũ nút, Tư Thần còn nghiêm trọng hơn, các em trai phía dưới không tới mức ấy, Cẩm Trình tuổi còn nhỏ thì còn dẻo mồm được một chút, nhưng muốn đạt tới trình của con thì cũng còn kém xa."
Bà vừa nói ngẫm lại thì cũng thấy thật vậy, Sở Nghiễm Ngọc không nhịn cười được, có điều y vẫn cầm lấy danh sách xem một chút, sau đó khen: "Chị dâu lợi hại quá, nhiều thứ phức tạp như vậy đều chuẩn bị xong, đều là những thứ rất tinh tế, nếu là em thì chắc chắn là không làm được."
Lý Linh Hà cười mỉm, "Em nghĩ nhiều rồi." – Đây cũng là một người không ưa nói, không khác gì hồ lô không cưa miệng.
Ba người ngồi ở phòng khách bàn bạc, nhân viên cảnh vệ ở ngoài cửa lại gọi điện thoại tới, báo cáo có người tự xưng là cha của Sở Nghiễm Ngọc tới chơi, xin hỏi có cho vào không.
Thần sắc Sở Nghiễm Ngọc nhất thời có chút vi diệu, Tống Lan Phục đã sớm biết người này có thái độ thế nào với Sở Nghiễm Ngọc, con trai nuôi hai mươi mấy năm, nói ném là ném như một túi rác, thật là làm người lạnh lẽo tim gan, có điều bà vẫn không trực tiếp quyết định, mà trưng cầu ý của Sở Nghiễm Ngọc.
"Cho ông ta vào đi, nếu không cho vào, nhất định sẽ gây ra ảnh hưởng tới danh dự của nhà họ Tư." Thông gia tới nhà lại bị cự tuyệt ngoài cửa, nói thế nào cũng không tốt, đặc biệt là thân phận lúng túng của Sở Nghiễm Ngọc ở nhà họ Sở, người khác lại nói nhà họ Sở đã nuôi ra một con sói mắt trắng, trèo cao rồi sẽ không quen biết gì họ nữa, bản thân y không thèm để ý nhưng danh dự nhà họ Tư thì không thể không để ý. Bây giờ y tựa như đã thực sự buông những chuyện này xuống, khi phải đối mặt đã có thể tỉnh táo nghĩ lợi hại trong đó.
Tống Lan Phục nở nụ cười, "Vậy thì cho ông ta vào, chỉ tiếc đến không đúng lúc, trong nhà không có ai cả."
Sở Nghiễm Ngọc cũng cười. Cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thật sự đấu trí, không ai phải sợ ai.
Sở Gia Đức chủ động tới cửa như vậy, nhất định là có việc muốn xin họ, nhưng tiếc rằng mưu lợi của lão không thể thực hiện được rồi.
Tống Lan Phục nói xong thì cũng bảo nữ quản gia bên người đi sắp xếp.
Nhân viên cảnh vệ nghe được mệnh lệnh cho vào thì để lão xuống xe, có điều ánh mắt nhìn lão lại có chút vi diệu. Thực ra trong lòng Sở Gia Đức cũng thấp thỏm, chỉ sợ nhà họ Tư không muốn nhận người thông gia này, thấy nhân viên cảnh vệ mở cửa lớn ra thì trong lòng Sở Gia Đức liên vui vẻ, nhanh chóng đi vào.
Có người hầu đi tới dẫn lão đi tới khu nhà phía tây, chờ tới khi đến nơi, Sở Gia Đức mới cảm thấy không đúng, tại sao nơi nhà họ Tư tiếp khách lại hẻo lánh thế này? Còn cả hầu gái kia sau khi đưa lão tới thì bưng cho lão một chén trà tới, lại nhẹ giọng nói: "Các tiên sinh đều đi làm cả rồi, phu nhân thì đưa thiếu gia Nghiễm Ngọc ra ngoài chơi, có lẽ phải rất lâu mới quay về, ông đợi ở đây đi, đợi họ về rồi, tôi sẽ mời ông tới."
Nói xong, bà trực tiếp quay người đi, Sở Gia Đức muốn gọi người lại, bà lại làm như không nghe thấy, nhanh chóng rời khỏi sảnh phía tây.
Sau khi trở về, hầu gái kể lại chuyện cho Tống Lan Phục nghe, Tống Lan Phục cười nói: "Đi giúp đỡ đi, có điều cũng sắp xếp một người trông coi, nếu ông ta muốn về thì dẫn ra ngoài, đừng đi tới chỗ ông cụ bên kia, đỡ quấy rầy tới ông."
"Vâng."
Sở Nghiễm Ngọc suy đoán phiền phức mà Sở Gia Đức gặp phải chắc chắn không phải việc nhỏ, nếu không dùng thân phận chủ của nhà họ Sở, sao lão lại lưu lạc tới mức trườn mặt tới tận cửa nhà người ta thế này.
"Đừng nghĩ nữa, mau tới xem mấy trang sức và hoa mà chị dâu con đã chuẩn bị đi, xem xem có thích không, không thích thì đổi thứ khác, còn cả đồ vật bày trên bàn ăn nữa, không thích cũng đổi." Tống Lan Phục chuẩn bị rất tỉ mỉ, dù là để Lý Linh Hà sửa soạn lại nhưng mỗi một thứ bà đều xem, bữa tiệc đầu tiên của bảo bối nhà họ, phải làm thật hoàn hảo.
"Con cảm thấy đều rất được, mắt nhìn của chị dâu rất khá, tốt hơn con nhiều." Sở Nghiễm Ngọc luôn vô tình hoặc cố ý khen Lý Linh Hà một câu, đương nhiên trên mấy chi tiết của yến tiệc này, y quả thật cũng không có tư cách nói chuyện.
Lý Linh Hà lại cười mỉm, xem ra vẫn rất coi trọng lời khen của y.
Sở Nghiễm Ngọc nói vài lần, Tống Lan Phục cũng cảm nhận được, không khỏi thầm than thở người con dâu này thật thông minh, lập tức khẽ thở dài một hơi, người với người ở chung đúng là một chuyện rất khó, chỉ không chú ý một chút sẽ có thể gieo một hạt giống khúc mắc vào trong lòng người.
Sở Gia Đức một mình ở sảnh phía tây đợi hơn một tiếng, không thấy bất kì ai, còn không hiểu đang có chuyện gì xảy ra nữa thì lão cũng thật là không xứng làm chủ nhà họ Sở.
Bị người nhà họ Tư không để mắt tới, trong lòng lão cực kì uất ức, tức tới run rẩy toàn thân nhưng vậy thì có sao? Nhà họ Tư làm vậy, rõ ràng là muốn bao che cho Sở Nghiễm Ngọc, cũng là trả thù lão vì chuyện lúc trước của Sở Nghiễm Ngọc. Lão cũng thật không ngờ rằng nhanh như vậy nhà họ Tư đã tiếp nhận thân phận con dâu nam này của Sở Nghiễm Ngọc, lại hối hận trước kia đã quá nôn nóng chuyện kết hôn của y, lẽ ra lão không nên làm cho người ta phát hiện ra ý đồ của mình nhanh như vậy, lẽ ra...
Cuối cùng Sở Gia Đức vẫn ảo não một mình đi về, người hầu một đường đều nhiệt tình tiễn lão ra khỏi cửa, còn vui vẻ nói: "Sở tiên sinh đi thong thả, nhớ trở lại nhé."
Khi lên xe Sở Gia Đức sa sầm mặt mũi, tức giận đạp bàn đạp xe, rời khỏi nhà họ Tư.
Lão mới ra khỏi sảnh phía tây, Sở Nghiễm Ngọc đã biết rồi nhưng cũng chưa nói câu nào.
Tống Lan Phục quan sát sắc mặt của y một chút, do dự nói: "Nếu như con muốn hàn gắn lại mối quan hệ cha con này, đây thực ra lại là một cơ hội tốt." Dù sao cũng đã cùng nhau sống chung hai mươi mấy năm, bà cũng lo rằng y không bỏ xuống được.
"Không cần đâu ạ." Sở Nghiễm Ngọc lắc đầu, trầm mặc một hồi mới lên tiếng, "Nếu như sau này ông ta già rồi không có người chăm sóc, con sẽ nuôi, những chuyện khác thì thôi đi."
Tống Lan Phục vỗ vỗ vai y, thở dài một cái, vận mệnh trêu người.
Tối Tư Thần về, nghe nói Sở Gia Đức tới thì nói với y: "Anh mới nhận được tin, công ty nhà họ Sở xảy ra vấn đề, bộ phận Sở Gia Đức phụ trách kia chọc phải một mớ rắc rối lớn, ông ta không xử lí nổi, trước mắt vẫn chưa lộ ra ngoài nhưng chỉ sợ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
"Có chuyện gì xảy ra?" Sở Nghiễm Ngọc hơi ngạc nhiên, Sở Gia Đức đúng là tài năng có hạn nhưng không đến mức độ là một tên vô dụng chuyên đâm vào rắc rối.
"Cụ thể thì anh cũng không rõ, nhưng có thể khẳng định, một khi chuyện này bạo phát, vị trí gia chủ này của Sở Gia Đức nhất định ngồi không nổi nữa, có thể sẽ phải vào tù." Tư Thần nói.
Sở Nghiễm Ngọc cũng không ngờ chuyện lại nghiêm trọng như thế, y cũng không biết nên nói trong lòng có cảm giác gì.
Tư Thần nhìn y, lại nói: "Hẳn là có người cố tình chỉnh ông ta."
Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, danh lợi trên sân còn nhiều, ngươi tranh ta đoạt vô cùng tàn khốc, không chú ý một chút sẽ bị người bẫy tới mảnh xương vụn cũng không còn cũng là chuyện thường tình."
Tư Thần nắm chặt tay y, nhẹ giọng hỏi: "Em muốn giúp ông ta?"
Sở Nghiễm Ngọc lắc đầu, do dự chút lại nói: "Em phải nghĩ đã." Y cũng không muốn làm thánh nhân, chỉ là đây cũng là một cơ hội tốt.
Tư Thần không nói gì nữa, dù y quyết định thế nào thì anh cũng sẽ đều ủng hộ cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.