Chương 218: Có trở về Nhuận Trạch viên hay không?
Nguyệt Hạ Hồn Tiêu
30/03/2018
Edit: An Triệu
Giản Mạt thu hồi tầm mắt, "Đương nhiên... E rằng, lúc này cô ấy đã ở sân bay chờ chúng ta!"
Bởi vì lí do công việc, trong bốn năm này Lý Tiểu Nguyệt cũng chỉ qua Luân Đôn thăm Giản Mạt hai lần, lần đầu tiên là thời gian Giản Kiệt mới sinh ra, lần thứ hai là vào năm ngoái lúc sinh nhật Giản Kiệt
Thế nhưng, vẫn thường xuyên call video với nhau, nên không xa lạ một chút nào.
Giản Kiệt nhìn về phía Tô Quân Ly, "Uncle Ly, con cùng mommy đều muốn ở Lạc Thành lâu dài, kế tiếp chú có tính toán gì không?"
Khóe miệng Tô Quân Ly cười ôn nhu, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Giản Mạt...
Giản Kiệt cười, tất cả không cần nói cũng biết.
Tuy rằng, hắn rất muốn biết daddy của mình là ai, thế nhưng... Cũng không ngại mommy tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Uncle Ly là người rất thích hợp làm chồng, đương nhiên, phải làm mommy ngu ngốc này thông suốt mới được...
Mắt đen của Giản Kiệt chuyển động, nghiêng đầu nhìn về phía Giản Mạt...Trong lòng mommy sẽ không phải còn cất giấu hình bóng của daddy chứ?
Máy bay mang theo Giản Kiệt đang hưng phấn nghĩ ngợi lung tung đáp xuống mặt đất, trải qua thời gian bốn năm rưỡi, Giản Mạt khi ra khỏi phi trường, khoảnh khắc nhìn thấy Lý Tiểu Nguyệt, mắt liền đỏ...
Có những nơi dù cho có gây nhiều tổn thương đến mấy, thế nhưng, đáng giá để người nhớ lại càng nhiều!
"Con nhóc, hoan nghênh trở về!" Thanh âm Lý Tiểu Nguyệt có chút nghẹn ngào nói, ngay sau đó tiến lên ôm lấy Giản Mạt.
Giản Mạt cũng đồng dạng ôm chặt lấy Lý Tiểu Nguyệt, khóe miệng ngậm cười nói: "Ừm, tớ đã trở về..."
Một câu "Tớ đã trở về" bao hàm rất nhiều, đối với quá khứ bất đắc dĩ, đối với thời gian hơn bốn năm trong sự chờ đợi cùng lắng đọng, nhiều hơn nữa... Là hy vọng bắt đầu.
Giản Kiệt thấy Giản Mạt đang xúc động muốn khóc, liền giở trò làm nũng, "Mẹ hai, còn có con ở đây, con là lần đầu tiên trở về đây!"
Lý Tiêu Nguyệt lập tức buông Giản Mạt ra, cười ngồi xổm xuống thuận thế liền một tay đem Giản Kiệt bế lên, "Kiệt thiếu của chúng ta lại cao hơn rồi!"
"Phải..." Giản Kiệt hất cằm nhỏ, "Chỉ số thông minh của con cao bằng với chiều cao của con, không giống với những người khác! Chiều cao thì không cao, mà chỉ số thông minh cũng dừng tại đó!"
Lý Tiểu Nguyệt vừa nghe, không khỏi dương khóe môi, nhưng là, khi nhìn đến Giản Mạt đang u oán nhìn Giản Kiệt, lập tức "Ha ha" phá lên cười.
Đối với chuyện Giản Kiệt luôn coi thường chỉ số thông minh của cô, Giản Mạt thực sự vô lực phản kháng.
Tô Quân Ly xoa đầu Giản Kiệt, trong mắt hiểu ra một chuyện... Tiểu gia hỏa này chính là không muốn nhìn thấy Giản Mạt phải thương cảm!
"Anh muốn về Tô trạch trước, nếu không chỉ sợ ông nội lại chờ đến mức phải dậm chân." Tô Quân Ly mở miệng nói, "Vừa lúc, hôm nay các em hẳn là có rất nhiều chuyện muốn nói."
Giản Mạt gật gật đầu, đối với Tô Quân Ly mấy năm gần đây vẫn luôn chăm sóc cô thực sự rất cảm động, thế nhưng, cô không có cách nào hồi báo hắn.
"Ngày mai có cần anh đi cùng em đến thăm cô chú không?" Tô Quân Ly lại hỏi.
Giản Mạt lắc đầu, "Bây giờ em sẽ qua đó, để cho bọn họ nhìn bánh bao một chút!"
Tô Quân Ly "Ừm" đáp, nhìn về phía Giản Kiệt, theo dự liệu... Đối với mỗi lần Giản Mạt gọi là bánh bao, cậu nhóc đều rất bất mãn.
Giản Mạt cùng Giản Kiệt ngồi xe của Lý Tiểu Nguyệt trở về căn hộ của cô ấy...
"Xe của cậu đã được tớ mang đến xưởng để bảo dưỡng, ngày mai liền có thể qua đó lấy xe!" Lý Tiêu Nguyệt trên đường nói, "Nhuận Trạch viên cậu còn ý định ở không?"
Căn hộ của Lý Tiêu Nguyệt có hai phòng ở, thế nhưng, Giản Kiệt từ nhỏ đã độc lập, lại cảm giác mình là một nam tử hán, nên không muốn cùng Giản Mạt ở chung một phòng, dù cho hôm nay có thể ở tạm, nhưng về sau thực sự không tiện.
Trải qua mấy năm phát triển, tòa nhà văn phòng Lăng Vũ ở phụ cận đã sớm phát triển nhanh chóng, giá nhà cao đến dọa người...
Mặc dù thời điểm Du Tử Quân ở Tường Vũ đưa ra thị trường dựa theo ước định lúc trước, phân cho cô 3% cổ phần, thế nhưng, cũng không đủ tiền để cô mua phòng ở.
Huống chi, sau này ở lại Lạc Thành phát triển sự nghiệp, tất nhiên sẽ cùng tập đoàn Đế Hoàng không thể không tiếp xúc, trốn tránh ngược lại làm người khác nghi ngờ.
"Đợi chút nữa gọi người thu dọn một chút, liền qua đó ở, đi làm cũng tiện hơn..." Giản Mạt nói, "Huống chi, nhập học ở trường phụ cận cũng tiện một chút."
Lý Tiêu Nguyệt cười cười, mịt mờ nói: "Phải!"
Giản Kiệt ngoan ngoãn ngồi ở ghế trẻ em, chớp ánh mắt đen láy nhìn hai người phụ nữ đang nói chuyện phiếm ở trước mặt...Ý đồ là muốn khai thác một chút tin tức từ bọn họ.
Tuy rằng hai người nói rất mịt mờ, thế nhưng, hắn vẫn nghe ra, Nhuận Trạch viên này thực sự có ẩn tình ở bên trong!
Trở về căn hộ của Lý Tiêu Nguyệt, Giản Mạt cùng Giản Kiệt tắm rửa thay quần áo rồi cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
"Tớ đi tìm người làm giúp cậu dọn phòng ở, cậu lái xe của tớ đi thăm mộ cũng được..." Lý Tiêu Nguyệt nhìn Giản Mạt đang chọn hoa nói, "Lát nữa cậu trở về, buổi tối khao cậu một bữa."
Giản Mạt chọn một bó cúc màu trắng, chờ nhân viên cửa hàng gói lại, nghi hoặc mở miệng: "Còn có ai?"
Lý Tiêu Nguyệt than nhẹ, "Sở Tử Tiêu cũng tới..."
Giản Mạt đã đoán được, đối với một Sở Tử Tiêu cố chấp, cô không biết phải ứng biến như thế nào.
Ở Anh quốc trong khoảng thời gian này, Sở Tử Tiêu cũng qua vài lần... Tuy rằng cô đã từ chối cùng đả kích hắn với các loại lý do, nhưng hiển nhiên... Có đôi khi thật sự không thể khinh thường nam nhân cố chấp.
"Buổi tối rồi nói sau..." Giản Mạt mở miệng, lập tức nhìn về phía Giản Kiệt, cùng Lý Tiểu Nguyệt nhìn nhau liếc mắt một cái.
Giản Kiệt bởi vì còn một tháng nữa mới bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn dật cũng không nẩy nở lắm, nhưng chỉ cần người quen thuộc với Cố Bắc Thần, là có thể nhìn ra manh mối...
Giản Mạt tạm thời cũng không muốn Cố Bắc Thần biết cô trộm sinh con của hắn, đương nhiên, đã trở lại cũng chưa từng nghĩ là sẽ giấu diếm cả đời.
Nhưng bây giờ nghĩ nhiều hơn nữa cũng là phí công, đi từng bước là được rồi.
Đầu hạ ở Lạc Thành ánh mặt trời thực sự rất đẹp, lúc xế chiều có chút mãnh liệt.
Giản Mạt đem bông cúc đi tới phía trước mộ bia, nhẹ nhàng mở miệng: "Ba ba, mẹ, con đã trở về..."
Giản Kiệt đem tranh vẽ người một nhà trong tưởng tượng của mình đặt phía duới bó bông cúc, "Ông, bà, con là Giản Kiệt, là cháu ngoại của hai người nha!" Hắn non nớt nhìn mộ bia nói, "Yên tâm, sau này trong nhà đã có con là nam nhân, mommy sẽ không bị bắt nạt nữa."
Giản Mạt liếc nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Giản Kiệt, có chút dở khóc dở cười...
Một lớn một nhỏ ở trước mộ bia nói một lát, ngay dưới ánh nắng phía tây,thời điểm ánh chiều tà ở chân trời phía tây hiện ra, mới rời nghĩa trang.
Giản Mạt mở xe của Lý Tiêu Nguyệt chậm rãi hướng nội thành chạy tới, bởi vì ghế lái ở Anh nằm khác phía, bỗng nhiên cô thực không quen, dọc theo đường đi đều lái rất chậm.
Xe, ở thời điểm giao nhau ở cửa, cùng một chiếc Bentley đi ngang qua nhau, Giản Mạt bởi vì quá mức chuyên tâm lái xe, cũng không chú ý tới người lái chiếc Bentley là Tiêu Cảnh.
"A, vừa rồi hình như là Giản tiểu thư?" Tiêu Cảnh đột nhiên nói.
Cố Bắc Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, rồi mới xoay người xuyên qua kính xe nhìn lại, "Đâu?"
"Chiếc xe màu xám bạc vừa nãy..." Tiêu Cảnh có chút nghi hoặc nói, "Hình như là Giản tiểu thư trở lại?"
"Quay đầu!" Cố Bắc Thần lạnh lùng nói.
Tiêu Cảnh sửng sốt hỏi, "Không đi nghĩa trang sao?"
Cố Bắc Thần nhíu mày, nhìn mắt bó hoa cúc bên người, cuối cùng vẫn nói: "Đi nghĩa trang đi!"
"Vâng..." Tiêu Cảnh đáp, từ kính chiếu hậu liếc nhìn Cố Bắc Thần, khóe miệng khẽ nói, "Thần thiếu, tuần sau Tường Vũ muốn cạnh tranh với Đế Hoàng về một bản kiến trúc thiết kế, xem ra... Giản tiểu thư hiện tại trở về, là vì chyện này!"
Giản Mạt thu hồi tầm mắt, "Đương nhiên... E rằng, lúc này cô ấy đã ở sân bay chờ chúng ta!"
Bởi vì lí do công việc, trong bốn năm này Lý Tiểu Nguyệt cũng chỉ qua Luân Đôn thăm Giản Mạt hai lần, lần đầu tiên là thời gian Giản Kiệt mới sinh ra, lần thứ hai là vào năm ngoái lúc sinh nhật Giản Kiệt
Thế nhưng, vẫn thường xuyên call video với nhau, nên không xa lạ một chút nào.
Giản Kiệt nhìn về phía Tô Quân Ly, "Uncle Ly, con cùng mommy đều muốn ở Lạc Thành lâu dài, kế tiếp chú có tính toán gì không?"
Khóe miệng Tô Quân Ly cười ôn nhu, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Giản Mạt...
Giản Kiệt cười, tất cả không cần nói cũng biết.
Tuy rằng, hắn rất muốn biết daddy của mình là ai, thế nhưng... Cũng không ngại mommy tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Uncle Ly là người rất thích hợp làm chồng, đương nhiên, phải làm mommy ngu ngốc này thông suốt mới được...
Mắt đen của Giản Kiệt chuyển động, nghiêng đầu nhìn về phía Giản Mạt...Trong lòng mommy sẽ không phải còn cất giấu hình bóng của daddy chứ?
Máy bay mang theo Giản Kiệt đang hưng phấn nghĩ ngợi lung tung đáp xuống mặt đất, trải qua thời gian bốn năm rưỡi, Giản Mạt khi ra khỏi phi trường, khoảnh khắc nhìn thấy Lý Tiểu Nguyệt, mắt liền đỏ...
Có những nơi dù cho có gây nhiều tổn thương đến mấy, thế nhưng, đáng giá để người nhớ lại càng nhiều!
"Con nhóc, hoan nghênh trở về!" Thanh âm Lý Tiểu Nguyệt có chút nghẹn ngào nói, ngay sau đó tiến lên ôm lấy Giản Mạt.
Giản Mạt cũng đồng dạng ôm chặt lấy Lý Tiểu Nguyệt, khóe miệng ngậm cười nói: "Ừm, tớ đã trở về..."
Một câu "Tớ đã trở về" bao hàm rất nhiều, đối với quá khứ bất đắc dĩ, đối với thời gian hơn bốn năm trong sự chờ đợi cùng lắng đọng, nhiều hơn nữa... Là hy vọng bắt đầu.
Giản Kiệt thấy Giản Mạt đang xúc động muốn khóc, liền giở trò làm nũng, "Mẹ hai, còn có con ở đây, con là lần đầu tiên trở về đây!"
Lý Tiêu Nguyệt lập tức buông Giản Mạt ra, cười ngồi xổm xuống thuận thế liền một tay đem Giản Kiệt bế lên, "Kiệt thiếu của chúng ta lại cao hơn rồi!"
"Phải..." Giản Kiệt hất cằm nhỏ, "Chỉ số thông minh của con cao bằng với chiều cao của con, không giống với những người khác! Chiều cao thì không cao, mà chỉ số thông minh cũng dừng tại đó!"
Lý Tiểu Nguyệt vừa nghe, không khỏi dương khóe môi, nhưng là, khi nhìn đến Giản Mạt đang u oán nhìn Giản Kiệt, lập tức "Ha ha" phá lên cười.
Đối với chuyện Giản Kiệt luôn coi thường chỉ số thông minh của cô, Giản Mạt thực sự vô lực phản kháng.
Tô Quân Ly xoa đầu Giản Kiệt, trong mắt hiểu ra một chuyện... Tiểu gia hỏa này chính là không muốn nhìn thấy Giản Mạt phải thương cảm!
"Anh muốn về Tô trạch trước, nếu không chỉ sợ ông nội lại chờ đến mức phải dậm chân." Tô Quân Ly mở miệng nói, "Vừa lúc, hôm nay các em hẳn là có rất nhiều chuyện muốn nói."
Giản Mạt gật gật đầu, đối với Tô Quân Ly mấy năm gần đây vẫn luôn chăm sóc cô thực sự rất cảm động, thế nhưng, cô không có cách nào hồi báo hắn.
"Ngày mai có cần anh đi cùng em đến thăm cô chú không?" Tô Quân Ly lại hỏi.
Giản Mạt lắc đầu, "Bây giờ em sẽ qua đó, để cho bọn họ nhìn bánh bao một chút!"
Tô Quân Ly "Ừm" đáp, nhìn về phía Giản Kiệt, theo dự liệu... Đối với mỗi lần Giản Mạt gọi là bánh bao, cậu nhóc đều rất bất mãn.
Giản Mạt cùng Giản Kiệt ngồi xe của Lý Tiểu Nguyệt trở về căn hộ của cô ấy...
"Xe của cậu đã được tớ mang đến xưởng để bảo dưỡng, ngày mai liền có thể qua đó lấy xe!" Lý Tiêu Nguyệt trên đường nói, "Nhuận Trạch viên cậu còn ý định ở không?"
Căn hộ của Lý Tiêu Nguyệt có hai phòng ở, thế nhưng, Giản Kiệt từ nhỏ đã độc lập, lại cảm giác mình là một nam tử hán, nên không muốn cùng Giản Mạt ở chung một phòng, dù cho hôm nay có thể ở tạm, nhưng về sau thực sự không tiện.
Trải qua mấy năm phát triển, tòa nhà văn phòng Lăng Vũ ở phụ cận đã sớm phát triển nhanh chóng, giá nhà cao đến dọa người...
Mặc dù thời điểm Du Tử Quân ở Tường Vũ đưa ra thị trường dựa theo ước định lúc trước, phân cho cô 3% cổ phần, thế nhưng, cũng không đủ tiền để cô mua phòng ở.
Huống chi, sau này ở lại Lạc Thành phát triển sự nghiệp, tất nhiên sẽ cùng tập đoàn Đế Hoàng không thể không tiếp xúc, trốn tránh ngược lại làm người khác nghi ngờ.
"Đợi chút nữa gọi người thu dọn một chút, liền qua đó ở, đi làm cũng tiện hơn..." Giản Mạt nói, "Huống chi, nhập học ở trường phụ cận cũng tiện một chút."
Lý Tiêu Nguyệt cười cười, mịt mờ nói: "Phải!"
Giản Kiệt ngoan ngoãn ngồi ở ghế trẻ em, chớp ánh mắt đen láy nhìn hai người phụ nữ đang nói chuyện phiếm ở trước mặt...Ý đồ là muốn khai thác một chút tin tức từ bọn họ.
Tuy rằng hai người nói rất mịt mờ, thế nhưng, hắn vẫn nghe ra, Nhuận Trạch viên này thực sự có ẩn tình ở bên trong!
Trở về căn hộ của Lý Tiêu Nguyệt, Giản Mạt cùng Giản Kiệt tắm rửa thay quần áo rồi cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
"Tớ đi tìm người làm giúp cậu dọn phòng ở, cậu lái xe của tớ đi thăm mộ cũng được..." Lý Tiêu Nguyệt nhìn Giản Mạt đang chọn hoa nói, "Lát nữa cậu trở về, buổi tối khao cậu một bữa."
Giản Mạt chọn một bó cúc màu trắng, chờ nhân viên cửa hàng gói lại, nghi hoặc mở miệng: "Còn có ai?"
Lý Tiêu Nguyệt than nhẹ, "Sở Tử Tiêu cũng tới..."
Giản Mạt đã đoán được, đối với một Sở Tử Tiêu cố chấp, cô không biết phải ứng biến như thế nào.
Ở Anh quốc trong khoảng thời gian này, Sở Tử Tiêu cũng qua vài lần... Tuy rằng cô đã từ chối cùng đả kích hắn với các loại lý do, nhưng hiển nhiên... Có đôi khi thật sự không thể khinh thường nam nhân cố chấp.
"Buổi tối rồi nói sau..." Giản Mạt mở miệng, lập tức nhìn về phía Giản Kiệt, cùng Lý Tiểu Nguyệt nhìn nhau liếc mắt một cái.
Giản Kiệt bởi vì còn một tháng nữa mới bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn dật cũng không nẩy nở lắm, nhưng chỉ cần người quen thuộc với Cố Bắc Thần, là có thể nhìn ra manh mối...
Giản Mạt tạm thời cũng không muốn Cố Bắc Thần biết cô trộm sinh con của hắn, đương nhiên, đã trở lại cũng chưa từng nghĩ là sẽ giấu diếm cả đời.
Nhưng bây giờ nghĩ nhiều hơn nữa cũng là phí công, đi từng bước là được rồi.
Đầu hạ ở Lạc Thành ánh mặt trời thực sự rất đẹp, lúc xế chiều có chút mãnh liệt.
Giản Mạt đem bông cúc đi tới phía trước mộ bia, nhẹ nhàng mở miệng: "Ba ba, mẹ, con đã trở về..."
Giản Kiệt đem tranh vẽ người một nhà trong tưởng tượng của mình đặt phía duới bó bông cúc, "Ông, bà, con là Giản Kiệt, là cháu ngoại của hai người nha!" Hắn non nớt nhìn mộ bia nói, "Yên tâm, sau này trong nhà đã có con là nam nhân, mommy sẽ không bị bắt nạt nữa."
Giản Mạt liếc nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Giản Kiệt, có chút dở khóc dở cười...
Một lớn một nhỏ ở trước mộ bia nói một lát, ngay dưới ánh nắng phía tây,thời điểm ánh chiều tà ở chân trời phía tây hiện ra, mới rời nghĩa trang.
Giản Mạt mở xe của Lý Tiêu Nguyệt chậm rãi hướng nội thành chạy tới, bởi vì ghế lái ở Anh nằm khác phía, bỗng nhiên cô thực không quen, dọc theo đường đi đều lái rất chậm.
Xe, ở thời điểm giao nhau ở cửa, cùng một chiếc Bentley đi ngang qua nhau, Giản Mạt bởi vì quá mức chuyên tâm lái xe, cũng không chú ý tới người lái chiếc Bentley là Tiêu Cảnh.
"A, vừa rồi hình như là Giản tiểu thư?" Tiêu Cảnh đột nhiên nói.
Cố Bắc Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, rồi mới xoay người xuyên qua kính xe nhìn lại, "Đâu?"
"Chiếc xe màu xám bạc vừa nãy..." Tiêu Cảnh có chút nghi hoặc nói, "Hình như là Giản tiểu thư trở lại?"
"Quay đầu!" Cố Bắc Thần lạnh lùng nói.
Tiêu Cảnh sửng sốt hỏi, "Không đi nghĩa trang sao?"
Cố Bắc Thần nhíu mày, nhìn mắt bó hoa cúc bên người, cuối cùng vẫn nói: "Đi nghĩa trang đi!"
"Vâng..." Tiêu Cảnh đáp, từ kính chiếu hậu liếc nhìn Cố Bắc Thần, khóe miệng khẽ nói, "Thần thiếu, tuần sau Tường Vũ muốn cạnh tranh với Đế Hoàng về một bản kiến trúc thiết kế, xem ra... Giản tiểu thư hiện tại trở về, là vì chyện này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.