Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi
Quyển 2 - Chương 24: Chương 21-III: Xét nghiệm ADN
Hạ San Hô
21/01/2015
Tô Úy chạy ra ngoài chỉ còn nhìn thấy đuôi xe dần biến mất! Ngay sau đó
cô gọi điện cho Lâm Minh Nguyệt! Bên kia vừa nhận máy bên kia đã vội
vàng nói, “Úy Úy, ba mẹ đã biết chuyện của Minh Hiên hai người sắp đến
đây rồi!”
“Vâng! Em biết rôi, em đến bệnh viện ngay đây!”, Nói xong liền vội vàng bắt xe đến bệnh viện Nhân Ái.
Mà Hạ Nam vừa đuổi tới bất đắc dĩ lắc đầu, lấy điện thoại ra gọi điện!
Trong phòng chăm sóc đặc biệt bệnh viện Nhân Ái!
Tô Úy vừa chạy tới thì đã thấy ba người lẳng lặng đứng bên giường bệnh.
“Ba, mẹ, chị dâu!” Tô Úy cùi đấu chào, ngay sau đó đến gần ba người.
Nghe được âm thanh, ba người cùng quay ra, thấy Tô Úy từ từ đến đây, sau đó nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường bệnh, trên người tỏa ra hơi thở đau khổ và bi thương!
“Ba mẹ, chúng ta ra ngoài trước đi!”, Lâm Nguyệt biết Tô Úy muốn ở một mình với Tô Minh Hiên một lúc, liền mở miệng! Hai người liếc nhau một cái, rồi ba người đi ra ngoài!
Tô Úy ngồi bên cạnh giường bệnh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn người đàn ông trên giường bệnh, bởi vì cô biết nhất định anh trai sẽ hiểu! Cô tin tưởng, cho dù không nói ra thành lời, nhưng anh trai nhất định sẽ hiểu lòng cô lúc này!
Trong phòng khách biệt thự của Hạ Nam
“Nam, đây là tài liệu lúc trước cậu bảo tớ tra, cậu xem đi, có thể nói đối với cậu là chuyện tốt, nhưng đối với Tô Úy thì còn chưa biết được!” Lạc Phàm ngồi trên ghế salon đứng dậy đưa một tập tài liệu cho anh!
“Diệp Phong? Nhìn kĩ lại thì không giống.... ...” Hạ Nam mở túi tài liệu ra, đầu tiên nhìn thấy là một tấm hình! Thấy nụ cười quen thuộc, Hạ Nam khẽ nhếch miệng nhưng nhìn một người đàn ông khác đứng bên cạnh, anh liền nhíu mày, cặp mắt nheo lại đầy nguy hiểm!
“Đúng vậy, anh ta không phải là Diệp Phong, người đó tên là Sở Khiếu Nhiên, là bạn trai của Tô Úy.....có thể nói là mối tình đầu! Tấm hình này được cắt ra từ một tờ báo cũ, hơn ba năm trước, Tô Úy là sinh viên trường đại học Sâm Nam, lúc đó suốt một tháng đầu cô ấy không đi học, một tháng sau cô ấy trở về trường mới gặp Diệp Phong, sau đó xảy ra một số chuyện! Lạ ở chỗ, sau đó Sở Khiếu Nhiên không còn xuất hiện nữa, hơn nữa tớ cũng không tra được thêm bất kì thông tin nào về anh ta!” Sở Khiểu Nhiên trong hình giống Diệp Phong đến sáu bảy phần, nếu không nhìn kĩ thì khó mà phân biệt được!
“Về chuyện một tháng nay đã xảy ra chuyện gì, tớ cũng đã điều tra rồi! Vốn là không thu hoạch được gì, nhưng hiện tại đã phát hiện ra một đầu mối, mấy năm trước Tô Minh Hiên đã đưa Tô Úy đến Pháp để gặp một đại sư có khả năng thôi miên tên là Tô Nặc, nhưng lí do vì sao thì không thể tra ra được! Hiện tại Tô Minh Hiên đã hôn mê bất tỉnh, Tô Úy thì mất trí nhớ, cho nên chúng ta không thể tìm ra câu trả lời! Nhưng nghe nói người tên là Tô Nặc ấy sẽ đến thành phố A tham gia một buổi hội thảo hay nghiên cứu gì đó, nếu có hứng thú cậu có thể đi tìm ông ta!”
Nghe lời của Lạc Phàm, Hạ Nam rơi vào trầm tư!
“Ở đây còn có bản xét nghiệm DNA, cậu xem thì biết!”
Hạ Nam nhìn bản sao DNA trước mặt, sắc mặt càng trầm xuống!
“Dường như Tô Úy không phải là em gái của Tô Minh Hiên, cũng không phải là con gái ruột của Tô Chí và Thẩm Khiết! Đây là báo cáo DNA mà Tô Minh Hiên đã làm trước đây, có lẽ đã làm sau khi Tô Úy bị thương!”. Sau khi Tô Úy bị bắn vì đỡ đạn thay anh, Nam biết Tô Úy là em gái của Tô Minh Hiên, trong lòng vẫn luôn tồn tại khúc mắc, cho nên sau khi ra khỏi bệnh viện liền không đến thăm cô nữa, nhưng bọn họ đều biết thật ra Hạ Nam rất quan tâm đến Tô Úy, nên trong lòng cậu ấy càng thêm đau khổ, nếu như có kết quả này, có lẽ Nam sẽ không còn gánh nặng nữa! Nhưng không biết sau này Tô Úy có thể tiếp nhận sự thật này không?
“Cậu về trước đi! Chuyện hôm nay chỉ có hai chúng ta biết thôi!” Ý tứ rất rõ ràng là muốn giữ bí mật chuyện này!
Lạc Phàm đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên lại chậm rãi nói một câu, “Nghe nói cậu bị bắt vào đồn cảnh sát ở Cáp Nhĩ Tân vì giật đồ với đánh người, tớ có thể hỏi cậu một câu không: rốt cuộc là cậu cướp của người ta cái gì hả?” Sau khi nói xong vội lách người chạy ra ngoài.
“Cút!” Mới vừa chạy ra phòng khách đã nghe thấy tiếng gầm giận dữ!
Sau khi Lạc Phàm đi, Hạ Nam vẫn ngồi trên ghế salon trầm mặc nhìn tài liệu trên tay.
Diệp Phong? Sở Khiếu Nhiên?
“Vâng! Em biết rôi, em đến bệnh viện ngay đây!”, Nói xong liền vội vàng bắt xe đến bệnh viện Nhân Ái.
Mà Hạ Nam vừa đuổi tới bất đắc dĩ lắc đầu, lấy điện thoại ra gọi điện!
Trong phòng chăm sóc đặc biệt bệnh viện Nhân Ái!
Tô Úy vừa chạy tới thì đã thấy ba người lẳng lặng đứng bên giường bệnh.
“Ba, mẹ, chị dâu!” Tô Úy cùi đấu chào, ngay sau đó đến gần ba người.
Nghe được âm thanh, ba người cùng quay ra, thấy Tô Úy từ từ đến đây, sau đó nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường bệnh, trên người tỏa ra hơi thở đau khổ và bi thương!
“Ba mẹ, chúng ta ra ngoài trước đi!”, Lâm Nguyệt biết Tô Úy muốn ở một mình với Tô Minh Hiên một lúc, liền mở miệng! Hai người liếc nhau một cái, rồi ba người đi ra ngoài!
Tô Úy ngồi bên cạnh giường bệnh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn người đàn ông trên giường bệnh, bởi vì cô biết nhất định anh trai sẽ hiểu! Cô tin tưởng, cho dù không nói ra thành lời, nhưng anh trai nhất định sẽ hiểu lòng cô lúc này!
Trong phòng khách biệt thự của Hạ Nam
“Nam, đây là tài liệu lúc trước cậu bảo tớ tra, cậu xem đi, có thể nói đối với cậu là chuyện tốt, nhưng đối với Tô Úy thì còn chưa biết được!” Lạc Phàm ngồi trên ghế salon đứng dậy đưa một tập tài liệu cho anh!
“Diệp Phong? Nhìn kĩ lại thì không giống.... ...” Hạ Nam mở túi tài liệu ra, đầu tiên nhìn thấy là một tấm hình! Thấy nụ cười quen thuộc, Hạ Nam khẽ nhếch miệng nhưng nhìn một người đàn ông khác đứng bên cạnh, anh liền nhíu mày, cặp mắt nheo lại đầy nguy hiểm!
“Đúng vậy, anh ta không phải là Diệp Phong, người đó tên là Sở Khiếu Nhiên, là bạn trai của Tô Úy.....có thể nói là mối tình đầu! Tấm hình này được cắt ra từ một tờ báo cũ, hơn ba năm trước, Tô Úy là sinh viên trường đại học Sâm Nam, lúc đó suốt một tháng đầu cô ấy không đi học, một tháng sau cô ấy trở về trường mới gặp Diệp Phong, sau đó xảy ra một số chuyện! Lạ ở chỗ, sau đó Sở Khiếu Nhiên không còn xuất hiện nữa, hơn nữa tớ cũng không tra được thêm bất kì thông tin nào về anh ta!” Sở Khiểu Nhiên trong hình giống Diệp Phong đến sáu bảy phần, nếu không nhìn kĩ thì khó mà phân biệt được!
“Về chuyện một tháng nay đã xảy ra chuyện gì, tớ cũng đã điều tra rồi! Vốn là không thu hoạch được gì, nhưng hiện tại đã phát hiện ra một đầu mối, mấy năm trước Tô Minh Hiên đã đưa Tô Úy đến Pháp để gặp một đại sư có khả năng thôi miên tên là Tô Nặc, nhưng lí do vì sao thì không thể tra ra được! Hiện tại Tô Minh Hiên đã hôn mê bất tỉnh, Tô Úy thì mất trí nhớ, cho nên chúng ta không thể tìm ra câu trả lời! Nhưng nghe nói người tên là Tô Nặc ấy sẽ đến thành phố A tham gia một buổi hội thảo hay nghiên cứu gì đó, nếu có hứng thú cậu có thể đi tìm ông ta!”
Nghe lời của Lạc Phàm, Hạ Nam rơi vào trầm tư!
“Ở đây còn có bản xét nghiệm DNA, cậu xem thì biết!”
Hạ Nam nhìn bản sao DNA trước mặt, sắc mặt càng trầm xuống!
“Dường như Tô Úy không phải là em gái của Tô Minh Hiên, cũng không phải là con gái ruột của Tô Chí và Thẩm Khiết! Đây là báo cáo DNA mà Tô Minh Hiên đã làm trước đây, có lẽ đã làm sau khi Tô Úy bị thương!”. Sau khi Tô Úy bị bắn vì đỡ đạn thay anh, Nam biết Tô Úy là em gái của Tô Minh Hiên, trong lòng vẫn luôn tồn tại khúc mắc, cho nên sau khi ra khỏi bệnh viện liền không đến thăm cô nữa, nhưng bọn họ đều biết thật ra Hạ Nam rất quan tâm đến Tô Úy, nên trong lòng cậu ấy càng thêm đau khổ, nếu như có kết quả này, có lẽ Nam sẽ không còn gánh nặng nữa! Nhưng không biết sau này Tô Úy có thể tiếp nhận sự thật này không?
“Cậu về trước đi! Chuyện hôm nay chỉ có hai chúng ta biết thôi!” Ý tứ rất rõ ràng là muốn giữ bí mật chuyện này!
Lạc Phàm đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên lại chậm rãi nói một câu, “Nghe nói cậu bị bắt vào đồn cảnh sát ở Cáp Nhĩ Tân vì giật đồ với đánh người, tớ có thể hỏi cậu một câu không: rốt cuộc là cậu cướp của người ta cái gì hả?” Sau khi nói xong vội lách người chạy ra ngoài.
“Cút!” Mới vừa chạy ra phòng khách đã nghe thấy tiếng gầm giận dữ!
Sau khi Lạc Phàm đi, Hạ Nam vẫn ngồi trên ghế salon trầm mặc nhìn tài liệu trên tay.
Diệp Phong? Sở Khiếu Nhiên?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.