Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 1 - Chương 42: Hạ Nam trở về

Hạ San Hô

05/01/2015

Trên hành lang bệnh viện, hai bóng dáng cao lớn đi sóng vai bên nhau, hai tay đều đút trong túi quần tây, tư thái vừa ưu nhã lại vừa lơ đãng!

“Cậu có cảm thấy người phụ nữ kia rất giống siêu sao Lăng Tuyết Nhi mà mấy tờ báo dạo này hay đăng không? Không phải, cô ấy gọi......” Tần Kiệt còn chưa nói hết, một âm thanh khác liền truyền đến: “Không phải là giống, mà chính là cô ấy!” Giọng nói khẳng định chắc chắn!

Mắt phượng xinh đẹp của Lạc Phàm khẽ nheo lại, ánh mắt thâm trầm, nhếch miệng lên một đường cong không dễ phát hiện, thời khắc này Lạc Phàm khiến Tần Kiệt cảm thấy kinh ngạc, tại sao trong nháy mắt vừa rồi trên người Lạc Phàm có bóng dáng bất phàm của Nam, thâm trầm không dễ nhìn thấy, giống như loài hồ ly tu luyện ngàn năm, bí bí hiểm hiểm khiến người ta không hiểu thấu được suy nghĩ.

“Vậy làm sao bây giờ? Có cần gọi điện báo cho Nam không?” Tần Kiệt vừa dứt lời, điện thoại của Lạc Phàm liền tức thời đổ chuông!

“Không cần gọi đã có người gọi tới!” Lạc Phàm lấy điện thoại di động ra, nhìn số gọi đến nhíu mày nhìn Tần Kiệt đứng trước mặt, sau đó nhận máy.

“Phàm, cậu biết Tô Úy ở đâu không? Sáng sớm tớ gọi điện cho cô ấy thì không có ai nghe máy, gọi đến công ty thì có người nói hôm nay cô ấy nghỉ làm!” Bên này vừa nhận điện thoại, đã truyền đến âm thanh nóng này và lo lắng của Hạ Nam! Ở nước Mĩ mấy ngày nay, Hạ Nam tính giờ chênh lệch giữa hai nước, buổi sáng liền gọi điện về, nhưng tất cả cuộc gọi đều chỉ có một âm thanh truyền đến: thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được! Anh sợ cô xảy ra chuyện gì, lập tức gọi điện thoại cho Lạc Phàm, dù sao bọn họ cũng đã âm thầm phái người bảo vệ Tô Úy, khẳng định cậu ấy biết Tô Úy ở đâu, có chuyện gì hay không!

“Thư kí Tô nhà cậu ngã bệnh, bây giờ đang ở trong bệnh viện của ba Kiệt, nhưng yên tâm đi, bây giờ đã không có gì đáng ngại!” Lạc Phàm nghe giọng nói của Hạ Nam, khóe miệng giật giật, từ lúc nào mà Hạ Nam bắt đầu có giọng nói này, thư kí Tô chính là khắc tinh của Hạ Nam, không trách được mọi người đều nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thì ra để nói đến ý này!

“Sao lại ngã bệnh?” Nghe được Tô Úy bị bệnh, Hạ Nam ở bên kia nhíu nhíu mày, trong mắt thoáng qua một tia lo âu và đau lòng!

“Lão đại, chúng tớ phái người âm thầm bảo vệ an toàn của cô ấy rất tốt....nhưng chuyện cô ấy sinh bệnh hay không thì sao chúng tớ có thể khống chế đây!” Lạc Phàm bất đắc dĩ giải thích, khuôn mặt chỉ còn biểu hiện im lặng.

“Vậy thì được, các cậu coi chừng cô ấy một chút, tớ sẽ sắp xếp để bay về sớm!!” Nói xong câu đấy cũng không để cho Lạc Phàm có cơ hội nói tiếp liền trực tiếp dập máy!

Lạc Phàm nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh “Tút tút tút” một tiếng, khóe miệng giật giật, có cần phaỉ vội vàng như vậy không? Không phải anh đã nói đã không có gì đáng ngại rồi sao?

Ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của Tần Kiệt, nhún nhún vai: “Nam nói cậu ấy sẽ lập tức bay từ Mĩ về!”



Tần Kiệt gật đầu một cái tỏ ý mình đã biết, hơi cúi đầu, đáy mắt u ám, vẻn vẹn mấy giây liền trở về bình thường!

Lạc Phàm vỗ bờ vai của anh, sau đó dẫn đầu đi về phía bãi đỗ xe ngầm!

Tô Úy mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy chính là trần nhà màu trắng, vách tường màu trắng, chăn màu trắng, bộ quần áo bệnh nhân màu trắng mặc trên người, trong hơi thở tràn đầy mùi thuốc của bệnh viện! Chỉ ngắn ngủi hai tuần lễ, mà cô nhập viện đến hai lần! Đây là phản ứng đầu tiên của cô!

Chống tay ngồi dậy,liền nhìn thấy trên ghế sofa cách đó không xa có một người đang vòng tay trước ngực nhắm chặt mắt, đó là Lăng Tuyết Nhi! Có lẽ cảm thấy cô nhìn chăm chú, Tuyết Nhi mở mắt ra, thấy Tô Úy đang ngồi dậy trên giường bệnh!

“Cậu, cậu tỉnh rồi! Thật tốt quá, có biết cậu làm tớ sợ muốn chết thế nào hay không?” Tuyết Nhi đứng dậy nhào đến bên giường bệnh ôm chặt lấy cô, khuôn mặt lo lắng.

“Là tớ không tốt, lần sau sẽ không như vậy nữa đâu!” Tô Úy có chút yếu đuối, khuôn mắt nhỏ nhắn mang theo ý cười nhàn nhạt, lấy tay vỗ nhẹ lưng Tuyết Nhi!

“Cậu đói bụng chưa? Tớ vừa mới đi mua cháo về, để tớ đi hâm lại cho cậu!” Nói xong, Tuyết Nhi xoay người đi ra ngoài giúp cô hâm lại cháo nóng!

Bên ngoài trời đã tối hẳn, bầu trời đầy sao, trăng sáng cũng đã lên cao! Lối đi bộ thỉnh thoảng có vài chiếc xe đei qua, một vài bệnh nhân đang chậm rãi tản bộ, bóng dáng khúc xạ lên trên mặt đất hắt bóng lại rõ ràng!

Lúc này, trước cửa bệnh viện một chiếc Limousine dừng lại, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn vội vàng đi xuống, chạy vào trong bệnh viện!

Trong phòng bệnh tĩnh mịch, chỉ có âm thanh lật giở tạp chí thỉnh thoảng phát ra từ Tô Úy.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tô Úy ngẩng đầu lên từ đống tạp chí! Đôi mắt lạnh nhạt thoáng qua một tia nghi ngờ, sau đó mở miệng nói, “Mời vào!” Phỉ Phỉ và Tuyết Nhi đã bị cô đuổi về, đã trễ thế này còn ai đến nữa?

Sau khi cô lên tiếng, chăm chú nhìn cửa, khi thấy người đi vào thì theo bản năng mà dụi dụi hai mắt, hình như cô bị hoa mắt rồi hay sao í! Không phải anh ấy còn đang ở Mĩ sao? Sao có thể ở đây chứ?



“Bảo bối, sao rồi? Mấy ngày không gặp mà đã quên rồi à?” Hạ Nam nhìn lên vẻ mặt kinh ngạc của cô, khuôn mặt lạnh lùng tuần mỹ có vẻ mệt mỏi tràn đầy ý cười! Đi vào phòng bệnh, đóng cửa lại, đi mấy bước là đến giường bệnh!

“Làm sao anh lại ở đây?” Tô Úy nhìn gương mặt tuấn tú, không khỏi nhích lại gần phía sau. Quan sát anh, thấy anh mặc một chiếc áo gió màu đen bao quanh thân hình hoàn mỹ, hơi thở thần bí ở quanh thân, chỉ là gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ mệt mỏi, trong mắt còn vằn lên tơ máu, giống như là đã lâu chưa được ngủ! Nhưng cho dù như thế, cũng không làm giảm khí chất cao quý trên người anh một chút nào!

“Không phải anh mới từ Mĩ về chứ?” Tô Úy suy đoán hỏi.

“Cứ như em nói đi!” Hạ Nam nhíu mày, trên mặt đầy ý cười nhìn cô.

“Em nói đúng!” Tô Úy nhìn anh, ngơ ngẩn, chợt nghịch ngợm cười với anh, đôi tay nhẹ nhàng nhéo gương mặt anh, có điểm thương tâm nói, “vậy anh mau về nhà tắm nước nóng rồi đi ngủ đi!”

“Anh muốn ở lại đây cùng em!” Hạ Nam nắm được bàn tay nhỏ bé đang làm loạn trên mặt mình, cảm giác trơn nhẵn mềm mại như trẻ con làm tim anh bất giác đập mạnh! Đời này của Hạ Nam, cho tới bây giờ chưa có người nào dám không kiêng kị gì mà véo mặt anh, mà tiểu nữ nhân này lại dám làm như vậy!

“Ai ai ai, Hạ Nam anh muốn làm gì?” Nhìn Hạ Nam cởi quần áo, cởi giày, vén chăn lên nằm xuống bên cạnh mình, cô không khỏi kêu to.

“Ngoan, anh mệt quá, ngủ đi!” Hạ Nam nói xong, liền đưa tay chụp tới, Tô Úy liền bị anh ôm trong ngực ngủ.

Đang định nói chuyện thì thấy hai mắt Hạ Nam đã nhắm chặt, hô hấp đều đặn, không lên tiếng nữa! Nằm trong ngực anh, lẳng lặng nhìn gương mặt anh, tóc cắt ngắn gọn gàng, lông mày rậm, lông mi cong vút, sống mũi cao, đôi môi mỏng khêu gợi, râu lún phún, đây không phải lần đầu tiên cô ngắm gương mặt của anh ở khoảng cách gần như vậy, nhưng lại phát hiện mỗi lần nhìn lại đều có cảm giác khác nhau!

Người đàn ông ngủ thiếp đi như vậy đúng là đáng yêu mà!

Tô Úy a Tô Úy, rốt cuộc mày đang nghĩ cái gì vậy? Nghĩ đến đây liền tự gõ đầu mình một cái!

Trong phòng bệnh rất nhanh truyền đến tiếng hít thở đều đặn của hai người! Ánh trăng yếu ở len lén chiếu vào phòng bệnh, khúc xạ lên bóng hai người đang ôm nhau ngủ trên giường bệnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook