Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi
Quyển 2 - Chương 5: Mất trí nhớ.
Hạ San Hô
05/01/2015
Trên hành lang bệnh viện, hai bóng người nhìn đối phương cách mình năm mét! Có lẽ chính hai người cũng không thể nghĩ đến lần đầu tiên gặp lại sau năm năm lại ở chỗ này, trong tình huống này!
“Nam, đã lâu không gặp!” Lâm Nguyệt bình tĩnh đối diện với Hạ Nam.
Hạ Nam chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Lâm Nguyệt, trong mắt chỉ là sự tĩnh lặng! Đúng vậy, những sợ hãi ban đầu theo thời gian trôi qua mà cũng dần biến mất, giờ đây chỉ còn xót lại những kí ức mơ hồ! Có lẽ chính Hạ Nam cũng không nghĩ có một ngày anh có thể bình tĩnh nhìn người con gái trước mặt như bây giờ, trong lòng yên lặng không một chút gợn sóng!
Có lẽ lúc trước chỉ là sự ngông cuồng của tuổi trẻ, có lẽ ban đầu anh đã đánh giá quá cao tình cảm của mình đối với Lâm Nguyêt, có lẽ thời gian thật sự có thể chữa lành mọi vết thương.......
“Chúng ta có thể nói chuyện một lúc không?” Lâm Nguyệt mỉm cười nói với người đàn ông lạnh lùng trước mặt, đối với Hạ Nam cô chỉ có thể nói lời xin lỗi, nhưng có lẽ bây giờ anh cũng không cần lời xin lỗi của cô nữa rồi!
Hạ Nam liếc mắt nhìn Lâm Nguyệt, không lên tiếng mà lặng lẽ bước đến băng ghế cách đó không xa, Lâm Nguyệt nhìn bóng lưng anh rồi chậm rãi đi theo sau!
Hai người ngồi hai bên đầu ghế, thật lâu sau cũng không mở miệng nói chuyện!
“Mấy năm nay anh sao rồi?” Lâm Nguyệt không nhìn người đàn ông bên cạnh mà ngửa đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
Hạ Nam nghe những lời này của cô, trong lòng không ngừng tự hỏi, mình có khỏe không? Có khỏe không! Mấy năm nay anh đều cố gắng để mình trở nên thật mạnh mẽ, sau đó về nước báo thù! Nhưng bây giờ anh thật sự vui vẻ sao? Nhìn người đàn ông đã từng là bạn bè thân thiết, là người anh em tốt không còn sức sống nằm trên giường bệnh, anh thật sự vui vẻ sao? HÌnh như không phải, anh không vui vẻ chút nào! Ngược lại, anh còn cảm thấy ngột ngạt đến không thở nổi!
“Chị dâu? Hóa ra chị ở đây sao?” Đúng lúc này, một âm thanh vui mừng dễ nghe từ phía sau truyền đến.
Nghe được âm thanh, hai người đồng thời quay đầu lại, thấy Tô Úy đang kinh ngạc chậm rãi đi đến chỗ hai người, đôi mắt trong suốt linh động nhìn thấy bóng dáng cao to kia thì thoáng ngạc nhiên, ngay sau đó lại trở nên lạnh nhạt.
“Hả? Là anh sao? Lần trước anh đã nhặt đồ giúp tôi! Thì ra anh cũng là bạn của anh trai tôi sao?” Tô Úy lễ phép gật đầu với anh một cái. Vừa rồi ở phòng chăm sóc đặc biệt, anh ta chỉ để lộ đôi mắt nên cô không nhận ra được, nhưng bây giờ nhìn lại mới phát hiện đó chính là người đã giúp cô nhặt đồ, với vẻ ngoài và sự lạnh lùng đó dù có muốn quên cũng khó mà có thể quên được! Không trách được cô lại có cảm giác quen thuộc như vậy khi nhìn thấy anh ta trong phòng bệnh! Thật ra Tô Úy không biết rằng cảm giác quen thuộc ấy không phải bắt nguồn từ hôm nay, mà là đến từ những kí ức cô đã mất trước kia!
Hạ Nam nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Úy, ánh mắt trở nên nhu hòa, khóe miệng cũng nhàn nhạt giương lên.
Trong nháy mắt, Hạ Nam mới biết thì ra lần đầu tiên hai người gặp mặt không phải là khi anh về nước mà năm năm trước, bọn họ đã từng gặp nhau! Không trách được khi lần đầu tiên thấy cô, anh lại có cảm giác rất quen, thì ra cảm giác quen thuộc ấy là từ cái nhìn năm đó!
“Chị dâu, chị cũng quen người này sao? Mấy hôm trước em bị rơi đồ trên đường cũng là do vị tiên sinh này nhặt giúp em đấy!” Tô Úy nhìn người đàn ông trước mặt, con người đảo vòng quanh sau đó nói với Lâm Nguyêt.
“Nam, đây là em gái của Minh Hiên!” Lâm Nguyệt không để ý tới vẻ khác thường của Hạ Nam, thay hai người giới thiệu, “Úy Úy, đây là Hạ Nam”.
“Hạ tiên sinh, chào anh” Tô Úy lễ phép đưa tay ra.
Hạ Nam nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn đưa ra thì nhẹ nhàng bắt lấy, cảm xúc mềm mại quen thuộc khiến anh hoảng hốt, không tự chủ mà nắm chặt, ánh mắt dịu dàng nhìn cô!
Tô Úy nhăn nhẹ chân mày, nhìn chằm chằm người đàn ông đang bắt tay mình.
Lâm Nguyệt nhìn Hạ Nam đang mất hồn, lại nhìn Tô Úy đang nhăn mặt, nhẹ giọng lên tiếng gọi Hạ Nam!
Hạ Nam lấy lại tinh thần, vội buông tay Tô Úy ra, nhìn bàn tay bị mình nắm chặt mà đỏ bừng, đau lòng nhìn cô thì thấy Tô Úy đang nhìn anh chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác và phòng bị!
Ban đêm, trời không trăng không sao, tối đen như mực!
Chiếc xe thể thao Lamborghini màu xám bạc đỗ lại trong góc khuất trước nhà Tô Úy, một bóng người đang dựa vào bên cạnh sườn xe không ngừng hút thuốc, một lúc tàn thuốc đã rơi đầy trên mặt đất, trên người anh cũng dính không ít tàn thuốc! Chờ đến khi anh định rút thêm một điếu nữa thì phát hiện hộp thuốc đã trống không! Anh ảo não ném bao thuốc trong tay xuống đất, sau đó lấy chiếc bật lửa zippo trong túi ra không ngừng mân mê!
Trong bóng đêm, con ngươi sâu thẳm phát ra ánh sáng lấp lánh, ngước mắt nhìn ngôi nhà trước mặt hắt ra ánh sáng yếu ớt, lúc được lúc mất!
Bây giờ anh đã biết vì sao cô lại nhìn anh như người xa lạ, thì ra cô đã mất trí nhớ, cô mất đi gần bốn năm trí nhớ, đồng thời cũng quên đi anh! Đây là vì cái gì, chẳng lẽ vì trừng phạt anh sao?
Từ sau ngày anh rời khỏi bệnh viện, anh cũng không trở lại đó cũng không hỏi thêm bất cứ tin tức gì về cô! Nhưng trong đầu không ngừng hiện lên hình bóng của cô, nghĩ nhiều đến mức mất ngủ cả đêm!
Anh vẫn cho rằng cô đối với anh không quan trọng như vậy cũng chưa từng nghĩ sẽ vì cô mà lo lắng đến vậy!
Không có sự cho phép của anh, sao cô có thể quên anh đây?
Nghĩ tới ánh mắt phòng bị của cô khi nhìn anh hôm nay, tim anh như bị ai đó rút đi!
Nhưng bây giờ sao anh và cô sao có thể ở cạnh nhau đây? Người muốn giết anh đến tận bây giờ cũng chưa tìm ra đầu mối, anh trai của cô cũng vì anh mà nằm hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện!
Nghĩ tới đây anh bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người ngồi lên ghế tài xế, khởi động động cơ rời đi!
Trong phòng ngủ trên tầng hai, Tô Úy đang chuyên tâm vẽ bản thiết kế như cảm thấy điều gì, đứng dậy chạy vội tới bên cửa sổ thì chỉ nhìn thấy đuôi xe dần biến mất!
Tô Úy có chút nghi ngờ chớp mắt, trong lòng nghĩ: muộn rồi sao còn có xe đến đây?
Trở về trước máy tính, liền phát hiện cô không còn chút cảm hứng sáng tác nào nữa rồi!
Tắt máy tính, rót ly trà nóng, đi đến ban công ngồi xuống chiếc ghế mây, cốc trà nóng bốc hơi trong tay cô! Vì đã vào đông, nhiệt độ bên ngoài rất thấp nhưng cô đây như một thói quen của cô, dù có lạnh đến đâu cô vẫn luôn làm, cho nên nói thói quen có lúc thật sự không phải chuyện tốt, đặc biệt là thói xấu! Giống như bây giờ vậy, rõ ràng trời đã rất lạnh nhưng vẫn muốn ngồi bên ngoài! Có lẽ đây chính là tự làm khổ mình!
“Nam, đã lâu không gặp!” Lâm Nguyệt bình tĩnh đối diện với Hạ Nam.
Hạ Nam chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Lâm Nguyệt, trong mắt chỉ là sự tĩnh lặng! Đúng vậy, những sợ hãi ban đầu theo thời gian trôi qua mà cũng dần biến mất, giờ đây chỉ còn xót lại những kí ức mơ hồ! Có lẽ chính Hạ Nam cũng không nghĩ có một ngày anh có thể bình tĩnh nhìn người con gái trước mặt như bây giờ, trong lòng yên lặng không một chút gợn sóng!
Có lẽ lúc trước chỉ là sự ngông cuồng của tuổi trẻ, có lẽ ban đầu anh đã đánh giá quá cao tình cảm của mình đối với Lâm Nguyêt, có lẽ thời gian thật sự có thể chữa lành mọi vết thương.......
“Chúng ta có thể nói chuyện một lúc không?” Lâm Nguyệt mỉm cười nói với người đàn ông lạnh lùng trước mặt, đối với Hạ Nam cô chỉ có thể nói lời xin lỗi, nhưng có lẽ bây giờ anh cũng không cần lời xin lỗi của cô nữa rồi!
Hạ Nam liếc mắt nhìn Lâm Nguyệt, không lên tiếng mà lặng lẽ bước đến băng ghế cách đó không xa, Lâm Nguyệt nhìn bóng lưng anh rồi chậm rãi đi theo sau!
Hai người ngồi hai bên đầu ghế, thật lâu sau cũng không mở miệng nói chuyện!
“Mấy năm nay anh sao rồi?” Lâm Nguyệt không nhìn người đàn ông bên cạnh mà ngửa đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
Hạ Nam nghe những lời này của cô, trong lòng không ngừng tự hỏi, mình có khỏe không? Có khỏe không! Mấy năm nay anh đều cố gắng để mình trở nên thật mạnh mẽ, sau đó về nước báo thù! Nhưng bây giờ anh thật sự vui vẻ sao? Nhìn người đàn ông đã từng là bạn bè thân thiết, là người anh em tốt không còn sức sống nằm trên giường bệnh, anh thật sự vui vẻ sao? HÌnh như không phải, anh không vui vẻ chút nào! Ngược lại, anh còn cảm thấy ngột ngạt đến không thở nổi!
“Chị dâu? Hóa ra chị ở đây sao?” Đúng lúc này, một âm thanh vui mừng dễ nghe từ phía sau truyền đến.
Nghe được âm thanh, hai người đồng thời quay đầu lại, thấy Tô Úy đang kinh ngạc chậm rãi đi đến chỗ hai người, đôi mắt trong suốt linh động nhìn thấy bóng dáng cao to kia thì thoáng ngạc nhiên, ngay sau đó lại trở nên lạnh nhạt.
“Hả? Là anh sao? Lần trước anh đã nhặt đồ giúp tôi! Thì ra anh cũng là bạn của anh trai tôi sao?” Tô Úy lễ phép gật đầu với anh một cái. Vừa rồi ở phòng chăm sóc đặc biệt, anh ta chỉ để lộ đôi mắt nên cô không nhận ra được, nhưng bây giờ nhìn lại mới phát hiện đó chính là người đã giúp cô nhặt đồ, với vẻ ngoài và sự lạnh lùng đó dù có muốn quên cũng khó mà có thể quên được! Không trách được cô lại có cảm giác quen thuộc như vậy khi nhìn thấy anh ta trong phòng bệnh! Thật ra Tô Úy không biết rằng cảm giác quen thuộc ấy không phải bắt nguồn từ hôm nay, mà là đến từ những kí ức cô đã mất trước kia!
Hạ Nam nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Úy, ánh mắt trở nên nhu hòa, khóe miệng cũng nhàn nhạt giương lên.
Trong nháy mắt, Hạ Nam mới biết thì ra lần đầu tiên hai người gặp mặt không phải là khi anh về nước mà năm năm trước, bọn họ đã từng gặp nhau! Không trách được khi lần đầu tiên thấy cô, anh lại có cảm giác rất quen, thì ra cảm giác quen thuộc ấy là từ cái nhìn năm đó!
“Chị dâu, chị cũng quen người này sao? Mấy hôm trước em bị rơi đồ trên đường cũng là do vị tiên sinh này nhặt giúp em đấy!” Tô Úy nhìn người đàn ông trước mặt, con người đảo vòng quanh sau đó nói với Lâm Nguyêt.
“Nam, đây là em gái của Minh Hiên!” Lâm Nguyệt không để ý tới vẻ khác thường của Hạ Nam, thay hai người giới thiệu, “Úy Úy, đây là Hạ Nam”.
“Hạ tiên sinh, chào anh” Tô Úy lễ phép đưa tay ra.
Hạ Nam nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn đưa ra thì nhẹ nhàng bắt lấy, cảm xúc mềm mại quen thuộc khiến anh hoảng hốt, không tự chủ mà nắm chặt, ánh mắt dịu dàng nhìn cô!
Tô Úy nhăn nhẹ chân mày, nhìn chằm chằm người đàn ông đang bắt tay mình.
Lâm Nguyệt nhìn Hạ Nam đang mất hồn, lại nhìn Tô Úy đang nhăn mặt, nhẹ giọng lên tiếng gọi Hạ Nam!
Hạ Nam lấy lại tinh thần, vội buông tay Tô Úy ra, nhìn bàn tay bị mình nắm chặt mà đỏ bừng, đau lòng nhìn cô thì thấy Tô Úy đang nhìn anh chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác và phòng bị!
Ban đêm, trời không trăng không sao, tối đen như mực!
Chiếc xe thể thao Lamborghini màu xám bạc đỗ lại trong góc khuất trước nhà Tô Úy, một bóng người đang dựa vào bên cạnh sườn xe không ngừng hút thuốc, một lúc tàn thuốc đã rơi đầy trên mặt đất, trên người anh cũng dính không ít tàn thuốc! Chờ đến khi anh định rút thêm một điếu nữa thì phát hiện hộp thuốc đã trống không! Anh ảo não ném bao thuốc trong tay xuống đất, sau đó lấy chiếc bật lửa zippo trong túi ra không ngừng mân mê!
Trong bóng đêm, con ngươi sâu thẳm phát ra ánh sáng lấp lánh, ngước mắt nhìn ngôi nhà trước mặt hắt ra ánh sáng yếu ớt, lúc được lúc mất!
Bây giờ anh đã biết vì sao cô lại nhìn anh như người xa lạ, thì ra cô đã mất trí nhớ, cô mất đi gần bốn năm trí nhớ, đồng thời cũng quên đi anh! Đây là vì cái gì, chẳng lẽ vì trừng phạt anh sao?
Từ sau ngày anh rời khỏi bệnh viện, anh cũng không trở lại đó cũng không hỏi thêm bất cứ tin tức gì về cô! Nhưng trong đầu không ngừng hiện lên hình bóng của cô, nghĩ nhiều đến mức mất ngủ cả đêm!
Anh vẫn cho rằng cô đối với anh không quan trọng như vậy cũng chưa từng nghĩ sẽ vì cô mà lo lắng đến vậy!
Không có sự cho phép của anh, sao cô có thể quên anh đây?
Nghĩ tới ánh mắt phòng bị của cô khi nhìn anh hôm nay, tim anh như bị ai đó rút đi!
Nhưng bây giờ sao anh và cô sao có thể ở cạnh nhau đây? Người muốn giết anh đến tận bây giờ cũng chưa tìm ra đầu mối, anh trai của cô cũng vì anh mà nằm hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện!
Nghĩ tới đây anh bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người ngồi lên ghế tài xế, khởi động động cơ rời đi!
Trong phòng ngủ trên tầng hai, Tô Úy đang chuyên tâm vẽ bản thiết kế như cảm thấy điều gì, đứng dậy chạy vội tới bên cửa sổ thì chỉ nhìn thấy đuôi xe dần biến mất!
Tô Úy có chút nghi ngờ chớp mắt, trong lòng nghĩ: muộn rồi sao còn có xe đến đây?
Trở về trước máy tính, liền phát hiện cô không còn chút cảm hứng sáng tác nào nữa rồi!
Tắt máy tính, rót ly trà nóng, đi đến ban công ngồi xuống chiếc ghế mây, cốc trà nóng bốc hơi trong tay cô! Vì đã vào đông, nhiệt độ bên ngoài rất thấp nhưng cô đây như một thói quen của cô, dù có lạnh đến đâu cô vẫn luôn làm, cho nên nói thói quen có lúc thật sự không phải chuyện tốt, đặc biệt là thói xấu! Giống như bây giờ vậy, rõ ràng trời đã rất lạnh nhưng vẫn muốn ngồi bên ngoài! Có lẽ đây chính là tự làm khổ mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.