Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi
Quyển 3 - Chương 45: Năm năm sau
Hạ San Hô
07/12/2015
Suốt thời gian một
tháng, mấy bang hội ở đây đều cố gắng hết sức tìm kiếm bóng dáng của Tô
Úy, dường như tất cả mọi nơi đều đã tìm qua, internet, đăng tin trên
báo, dán thông báo tìm người, có thể nói hầu như lật tung thành phố A
cùng mấy thành phố lân cận nhưng mà vẫn không có tin tức, giống như
người này chưa bao giờ xuất hiện! Ai cũng không biết Tô Úy đi đâu, xảy
ra chuyện gì?
Căn cứ tổ chức “ Tiếu”
“ Thế nào, có tin tức của cô ấy rồi sao?” Ngồi dựa trên ghế sô pha, Sở Khiếu Nhiên hỏi bóng dáng xinh đẹp đang đứng trước mặt, tay nhè nhẹ đỡ trán, lông mày nhíu lại, trên khuôn mặt đều là vẻ mệt mỏi!
“Báo cáo lão đại, vẫn không có!Bọn họ vẫn không có tin tức của cô ấy!” Giản Điệp nhìn vẻ mặt mệt mỏi của người đàn ông trước mặt thì có chút đau lòng nhíu nhíu mày! Nhưng chỉ là trong nháy mắt, cô liền khôi phục lại vẻ lạnh lùng! Làm thế nào cô cũng không nghĩ tới, thì ra trước đây không lâu cô gái tên là Tô Úy mà anh luôn gọi trong lúc say chính là Tô Úy này.
“Ừ, tiếp tục đi tìm đi!Quý Thiên Nhu hiện tại ở nơi nào?”
“ Kể từ sau hôn lễ đến nay một tháng cũng không tìm được cô ta!”
“Ừm, cô đi ra ngoài trước đi!” Nói rồi nhìn cô ta khoát tay một cái!
Giản Điệp nhìn anh ta, sau đó cung kính gật đầu đi ra ngoài!
. . . . . .
Trong phòng làm việc của Tổng Giám Đốc tập đoàn Hạ Thị ở tầng 88, nhiệt độ xuống thấp, Hách Văn Viễn đứng ở trước cửa, do dự hình như không dám gõ cửa, mà lúc này Tô Minh Hiên đang đứng phía sau anh ta nhìn thấy dáng vẻ do dự,thì nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai anh ta ý bảo rời đi, chính là để anh đi vào thì tốt hơn! Hách Văn Hiển hiểu ý của anh ta gật đầu một cái rồi đi đến phòng làm việc của mình! Trong lòng vẫn không quên chúc anh ta may mắn, dù sao bây giờ tổng giám đốc thật không dễ chọc, suy nghĩ một chút đã cảm thấy lạnh người…
Nhìn bóng dáng rời đi, Tô Minh Hiên nhíu mày, sắc mặt cũng có chút khó coi! Tìm suốt cả tháng vẫn không có tin tức của Tô Úy, anh ta không biết nên làm sao nói với ba mẹ, hiện tại ba mẹ đã về Bắc Kinh, nhưng dường như ngày nào cũng gọi ba đến năm cuộc điện thoại đến hỏi thăm, anh ta không biết nếu không tìm được thì phải nói như thế nào!
Tất cả đều phải trách người đàn ông bên trong này,nhưng mà nghe nói hiện tại gần một tháng nay anh ta cũng không được tốt lắm, có thể nói là cực kỳ không tốt!
Cho nên đi đến nơi này, có lẽ là có chút không đành lòng! Hơn nữa, tháng trước anh còn chính mắt nhìn thấy Hạ Nam hèn mọn như vậy, anh hiểu là Hạ Nam rất yêu Tô Úy, như vậy là đủ rồi! Cho dù anh ta có làm sai một chuyện, vẫn có thể tha thứ được, nhưng mà điều kiện để tha thứ là phải tìm Tô Úy về trước đã!
Tô Minh Hiên mới vừa đẩy cửa ra, lập tức bị tình hình bên trong làm cho giật mình, trong phòng làm việc có thể dễ dàng thấy được chính là một màu tối tăm, xông vào mũi là mùi khói thuốc lá và rượu nồng nặc khiến anh bị sặc, dường như nước mắt muốn chảy ra, chỗ như thế có thể ngồi ngơ ngẫn vậy sao, anh ta đang rất hoài nghi!
“ Cút ra ngoài!”Còn chưa kịp thích ứng bóng tối bên trong phòng, Tô Minh Hiên lại nghe thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn ngay phía trước mình truyền đến, giọng nói mang theo tính khí lạnh lẽo như băng!
Theo hướng giọng nói phát ra, Tô Minh Hiên mơ hồ thấy bóng dáng phía sau bàn làm việc, híp mắt lại, cũng không có mở miệng trả lời!
Tô Minh Hiên nhìn rèm cửa sổ đang buông xuống ở phía cửa sổ sát đất suy nghĩ một chút rồi sải bước đi tới bên đó _____
Đi đến cửa sổ sát đất, kéo màn cửa ra, ánh sáng bên ngoài thắng tắp chiếu vào.Đang ngồi trên ghế, Hạ Nam theo bản năng nhắm hai mắt lại, đến lúc thấy rõ ràng bóng dáng đứng ở cửa sổ sát đất thì lạnh lùng mở miệng nói : “ Anh đến làm gì?”
Tô Minh Hiên kéo hết rèm cửa sổ ra, không nhanh không chậm mở miệng nói : “ Tới xem một chút anh đã chết hay chưa?”
“ Vậy thì chỉ sợ anh phải thất vọng rồi, tôi còn chưa có chết!”Hạ Nam giật giật thân thể của mình, nguyên nhân có lẽ quá lâu không vận động nên anh ta cảm thấy thân thể đau đớn rõ ràng!Hiện tại, dường như chỉ có cảm giác đau nhức này mới có thể để cho anh ta cảm thấy được mình còn sống!
“ Nhìn bộ dạng quỷ quái này của anh xem, coi như không chết nhưng cũng không khác lắm!”Tô Minh Hiên tùy ý quan sát người đàn ông đang ngồi dựa đầu trên ghế, sau đó dời tầm mắt sang nơi khác! Bây giờ có thể nói Hạ Nam không còn chút hình tượng nào nữa, quần áo dơ bẩn, cằm mọc đầy râu ria, cặp mắt đỏ ngầu, vẻ mặt mệt mỏi, đầu tóc lộn xộn, rất dễ nhận thấy đây không phải một ngày, hai ngày tạo thành!Người đàn ông này giày vò mình thành ra như vậy là vì muốn trừng phạt chính mình sao?Có lẽ là vậy! “ Bây giờ Tô Úy không có ở đây, coi như anh giày vò mình đến chết, cũng không nhìn thấy ! Như thế này không bằng anh tốn thêm chút thời gian đi tìm cô ấy !”
Nghe lời Tô Minh Hiên nói, Trong đôi mắt đen của Hạ Nam thoáng qua một chút dao động,trên mặt lộ ra một chút xúc động, nhưng mà rất nhanh lại biến mất! Suốt cả tháng qua, anh ta đã không thể tìm cô ấy trở về, anh không biết cô ấy giờ ở nơi nào, có lẽ đúng như Quý Thiên Nhu nói là cô ấy thật sự sẽ không trở về nữa,nhưng mà lời của cô ta tin được không? Trong một tháng này, anh đi tìm Quý Thiên Nhu mấy lần, cũng không hỏi được tin tức gì của bảo bối, có lúc giận đến mức thiếu chút nữa bóp chết Quý Thiên Nhu, nhưng mà đều ở một giây cuối cùng lại buông lỏng tay ra! Bởi vì cô ta không thể dễ dàng chết đi như vậy, cô phải trãi qua cuộc sống không phải cuộc sống con người!
“ Nếu cô ấy không về được nữa thì làm sao đây?” Giọng nói trầm thấp vang lên trong không gian yên tĩnh, mang theo tiếng rên rĩ cùng đau đớn nhè nhẹ, hình như đang nói với chính mình mà cũng giống như đang hỏi người đàn ông trước mặt!
Nghe được giọng nói của anh ta, Tô Minh Hiên sững sờ nhìn vẻ mặt mất hồn của anh ta, ngay sau đó mở miệng: “ Sẽ không đâu, Tô Úy không sẽ có việc gì, chỉ là nó rời nhà đi ra ngoài, chờ thêm một thời gian nữa nó sẽ tự mình trở về thôi!” Giọng nói kiên định như đang an ủi mình mà cũng giống như an ủi người khác!
Hạ Nam cũng không lên tiếng, chỉ khẽ cúi đầu, giống như đang suy nghĩ điều gì!
“ Bác trai, bác gái như thế nào?” Hạ Nam cúi đầu, trầm giọng hỏi, hình như là suy nghĩ thật lâu mới dám mở miệng hỏi!
“ Họ xem như ổn rồi, ít nhất so với anh bây giờ vẫn tốt hơn nhiều!”Nghe được giọng nói, Tô Minh Hiên không dám tin những lời này lại có thể từ trong miệng anh ta hỏi ra,đúng là hiếm thấy!Nhưng mà nghĩ tới ngày đó tại cửa biệt thự, hình ảnh anh ta quỳ gối trước mặt ba mẹ mình thì lại cảm thấy không ngạc nhiên lắm, một người đàn ông đã từng kiêu ngạo như vậy vì muốn được tha thứ mà sẵn sàng vứt bỏ tự tôn của bản thân, điều này có thể nói rõ anh ta đã thật sự yêu sâu sắc hay không___ Như vậy, lựa chọn ban đầu của Tô Úy cũng là xứng đáng, chỉ là bây giờ nó đang ở nơi nào đây?
“Ừm”
. . . . . .
Hai bóng dáng cao lớn dưới ánh hoàng hôn rọi xuống kéo dài ra thật mỏng manh, hai người đứng thẳng chỉ lẳng lặng nhìn đối phương!
Hạ Nam thản nhiên ngước nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt không khơi dậy nổi một chút rung động, trầm giọng mở miệng hỏi: “ Rốt cuộc anh là ai?”
“Anh không nhớ thật sao?Ha ha!”
“ Hình như tôi thật sự không nghĩ ra!” Đôi mắt Hạ Nam nặng trĩu, suy tư, mở miệng nói!
“ Thật sao?Tôi nhắc cho anh một chút, ba năm trước đây , ở bờ biển!” Sở Khiếu Nhiên lạnh lùng nhìn ánh hoàng hôn chiếu xuống gương mặt mệt mỏi của người đàn ông, ánh mắt nhìn anh ta suốt đời này không thay đổi được sự căm hận và không cam lòng!
“ Anh là Dã Lang!” Nghe được lời anh ta nói, Hạ Nam cúi đầu suy tư! Mười mấy giây sau, anh ta ngẩng đầu nhìn đôi mắt lạnh lùng xen đầy ý hận, lạnh giọng nói sang! Đôi mắt này quả nhiên là đã gặp, không trách được ban đầu nhìn thấy cũng cảm thấy quen thuộc!
“ Không sai, chính tôi là Dã Lang của ba năm trước đây!”
“ Nhưng anh nên biết, từ đầu đến cuối tôi cũng không có nợ nần gì anh! Chúng ta ở hai phía đối lập nhau nên nhất định phải có một người thắng một người thua!”
“Nhưng tôi không cam tâm!”
“ Mặc kệ anh có tin hay không, phát súng năm đó cũng không phải là chủ ý của tôi!”Thật ra thì phát súng kia là bởi vì tay anh bị thương không cẩn thận đụng phải___ Nhưng không ngờ phát súng đó lại bắn trúng anh ta đang đứng ở bờ biển, khiến anh ta bị rơi xuống biển!
. . . . . .
Tin tức về hôn lễ của chủ tịch tập đoàn Hạ Thị _ Hạ Nam cùng tổng giám đốc công ty quảng cáo Minh Nguyện _ Tô Úy xảy ra chuyện, mặc dù tin tức đã bị phong tỏa không cho đăng lên báo, nhưng vẫn không tránh được nhanh chóng làn truyền trong giới thượng lưu! Huống chi trong một tháng này liên tục phát động tìm người càng chứng minh tin tức này là đúng sự thật!
Trong lúc bên này khí thế tìm người sôi sục,thì trong phòng VIP của một bệnh viện tư nhân ở NewYork, một bóng dáng nhỏ nhắn đang chìm trong hôn mê, toàn thân quấn vải màu trắng thật dầy, cắm đầy kim tiêm và dụng cụ chữa bệnh!
Một bóng dáng cao to ưu nhã ngồi trước giường bệnh, nhìn thắm thiết bóng dáng nằm trên giường, sâu trong cặp mắt màu đen là trĩu nặng đau đớn cùng bi thương, gương mặt tuấn tú đầy vẻ mệt mỏi thoáng qua sự lạnh nhạt, dường như không có cách nào làm giảm bớt u buồn và tang thương!
Đã lâu như vậy, cô ấy vẫn nằm trên giường bệnh như cũ không hề khởi sắc, anh ta vẫn đang nói thật nhiều bên tai cô hi vọng thức tỉnh ý chí sinh tồn của cô! Bác sĩ nói với anh rằng, ý chí sinh tồn của bệnh nhân rất quan trọng,cho nên cơ thể bình phục rất chậm không có chuyển biến tốt! Anh ta không biết có thể làm những gì cho cô, anh chỉ có thể bỏ hết công việc của mình cả ngày ở cùng với cô!
Anh ta đã mất đi Tử Yên, anh không muốn bỏ lỡ nhiều hơn nữa!
. . . . . .
Năm năm sau, cuối mùa xuân, tại thị trấn nhỏ miền nam nước Pháp.
“Lão đại, đã chắc chắn vé xe lửa đi Paris vào lúc một giờ chiều, nếu không có gì thay đổi bốn giờ chiều có thể đến khách sạn!”An Ny nhìn sắc mặt lạnh nhạt của người phụ nữ trước mặt nói, trong giọng nói mang theo một chút cung kính và sùng bái không thể nhận ra! Người phụ nữ trước mặt này bất quá hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, cả người tỏa ra khí chất ưu nhã, cao quý, đó chính là lão đại của cô, đồng thời hiện tại cũng là ngôi sao mới trong lĩnh vực thiết kế thời trang _ SKY! Tài nghệ thiết kế của cô khiến vô số bậc thầy trong giới thời trang cảm phục, rất nhiều người còn từ ngàn dặm xa xôi tìm đến chỗ ở của cô, chỉ vì muốn thấy mặt của cô, nhưng tất cả đều bị từ chối gặp mặt!
Mấy năm qua, cô ấy ở nước Pháp tiến hành nhiều buổi phát biểu về những thiết kế thời trang của mình, nhưng bởi vì cô ấy làm việc khiêm tốn, nên mỗi lần phát biểu đều là do phụ tá thay cô lên đọc bài diễn văn, cho đến nay ở nơi công cộng cô ấy chưa bao giờ dùng thân phận SKY để ra mặt!
Mà cô cũng chỉ biết một chút tư liệu của cô ấy! Cô biết cô ấy và cô đều là người đến từ Trung Quốc, tên tiếng Trung là Tô Úy, còn một tên tiếng Anh gọi là FIR! Về phần tên tiếng Anh FIR này, là cô vô tình thấy được trong lúc lơ đãng cô ấy ký tên trên bản thiết kế, không biết tại sao cô ấy ký xong cái tên này rồi lại lau đi sau đó ký lại tên SKY, nhưng mà làm phụ tá không tiện hỏi đến những vấn đề này! Còn có một điểm rất quan trọng, SKY chính là học trò của nhà thiết kế thời trang quốc tế Kiệt Lặc Thụy, ai cũng biết mấy năm qua, nhà thiết kế thời trang quốc tế nổi tiếng Kiệt Lặc Thụy chưa từng thu nhận học trò, hiện tại thu nhận cô ấy cũng thật là làm cho bên ngoài chấn động!
Nhưng mà bên ngoài cũng chưa từng có người hoài nghi SKY, ngôi sao mới tài hoa trong lĩnh vực thiết kế thời trang , bởi vì thiết kế của cô có thể nói có sức ảnh hưởng rất lớn, dẫn dắt xu hướng thời trang theo trào lưu mới.
SKY nhẹ nhàng gật đầu, bày tỏ mình đã biết!
Căn cứ tổ chức “ Tiếu”
“ Thế nào, có tin tức của cô ấy rồi sao?” Ngồi dựa trên ghế sô pha, Sở Khiếu Nhiên hỏi bóng dáng xinh đẹp đang đứng trước mặt, tay nhè nhẹ đỡ trán, lông mày nhíu lại, trên khuôn mặt đều là vẻ mệt mỏi!
“Báo cáo lão đại, vẫn không có!Bọn họ vẫn không có tin tức của cô ấy!” Giản Điệp nhìn vẻ mặt mệt mỏi của người đàn ông trước mặt thì có chút đau lòng nhíu nhíu mày! Nhưng chỉ là trong nháy mắt, cô liền khôi phục lại vẻ lạnh lùng! Làm thế nào cô cũng không nghĩ tới, thì ra trước đây không lâu cô gái tên là Tô Úy mà anh luôn gọi trong lúc say chính là Tô Úy này.
“Ừ, tiếp tục đi tìm đi!Quý Thiên Nhu hiện tại ở nơi nào?”
“ Kể từ sau hôn lễ đến nay một tháng cũng không tìm được cô ta!”
“Ừm, cô đi ra ngoài trước đi!” Nói rồi nhìn cô ta khoát tay một cái!
Giản Điệp nhìn anh ta, sau đó cung kính gật đầu đi ra ngoài!
. . . . . .
Trong phòng làm việc của Tổng Giám Đốc tập đoàn Hạ Thị ở tầng 88, nhiệt độ xuống thấp, Hách Văn Viễn đứng ở trước cửa, do dự hình như không dám gõ cửa, mà lúc này Tô Minh Hiên đang đứng phía sau anh ta nhìn thấy dáng vẻ do dự,thì nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai anh ta ý bảo rời đi, chính là để anh đi vào thì tốt hơn! Hách Văn Hiển hiểu ý của anh ta gật đầu một cái rồi đi đến phòng làm việc của mình! Trong lòng vẫn không quên chúc anh ta may mắn, dù sao bây giờ tổng giám đốc thật không dễ chọc, suy nghĩ một chút đã cảm thấy lạnh người…
Nhìn bóng dáng rời đi, Tô Minh Hiên nhíu mày, sắc mặt cũng có chút khó coi! Tìm suốt cả tháng vẫn không có tin tức của Tô Úy, anh ta không biết nên làm sao nói với ba mẹ, hiện tại ba mẹ đã về Bắc Kinh, nhưng dường như ngày nào cũng gọi ba đến năm cuộc điện thoại đến hỏi thăm, anh ta không biết nếu không tìm được thì phải nói như thế nào!
Tất cả đều phải trách người đàn ông bên trong này,nhưng mà nghe nói hiện tại gần một tháng nay anh ta cũng không được tốt lắm, có thể nói là cực kỳ không tốt!
Cho nên đi đến nơi này, có lẽ là có chút không đành lòng! Hơn nữa, tháng trước anh còn chính mắt nhìn thấy Hạ Nam hèn mọn như vậy, anh hiểu là Hạ Nam rất yêu Tô Úy, như vậy là đủ rồi! Cho dù anh ta có làm sai một chuyện, vẫn có thể tha thứ được, nhưng mà điều kiện để tha thứ là phải tìm Tô Úy về trước đã!
Tô Minh Hiên mới vừa đẩy cửa ra, lập tức bị tình hình bên trong làm cho giật mình, trong phòng làm việc có thể dễ dàng thấy được chính là một màu tối tăm, xông vào mũi là mùi khói thuốc lá và rượu nồng nặc khiến anh bị sặc, dường như nước mắt muốn chảy ra, chỗ như thế có thể ngồi ngơ ngẫn vậy sao, anh ta đang rất hoài nghi!
“ Cút ra ngoài!”Còn chưa kịp thích ứng bóng tối bên trong phòng, Tô Minh Hiên lại nghe thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn ngay phía trước mình truyền đến, giọng nói mang theo tính khí lạnh lẽo như băng!
Theo hướng giọng nói phát ra, Tô Minh Hiên mơ hồ thấy bóng dáng phía sau bàn làm việc, híp mắt lại, cũng không có mở miệng trả lời!
Tô Minh Hiên nhìn rèm cửa sổ đang buông xuống ở phía cửa sổ sát đất suy nghĩ một chút rồi sải bước đi tới bên đó _____
Đi đến cửa sổ sát đất, kéo màn cửa ra, ánh sáng bên ngoài thắng tắp chiếu vào.Đang ngồi trên ghế, Hạ Nam theo bản năng nhắm hai mắt lại, đến lúc thấy rõ ràng bóng dáng đứng ở cửa sổ sát đất thì lạnh lùng mở miệng nói : “ Anh đến làm gì?”
Tô Minh Hiên kéo hết rèm cửa sổ ra, không nhanh không chậm mở miệng nói : “ Tới xem một chút anh đã chết hay chưa?”
“ Vậy thì chỉ sợ anh phải thất vọng rồi, tôi còn chưa có chết!”Hạ Nam giật giật thân thể của mình, nguyên nhân có lẽ quá lâu không vận động nên anh ta cảm thấy thân thể đau đớn rõ ràng!Hiện tại, dường như chỉ có cảm giác đau nhức này mới có thể để cho anh ta cảm thấy được mình còn sống!
“ Nhìn bộ dạng quỷ quái này của anh xem, coi như không chết nhưng cũng không khác lắm!”Tô Minh Hiên tùy ý quan sát người đàn ông đang ngồi dựa đầu trên ghế, sau đó dời tầm mắt sang nơi khác! Bây giờ có thể nói Hạ Nam không còn chút hình tượng nào nữa, quần áo dơ bẩn, cằm mọc đầy râu ria, cặp mắt đỏ ngầu, vẻ mặt mệt mỏi, đầu tóc lộn xộn, rất dễ nhận thấy đây không phải một ngày, hai ngày tạo thành!Người đàn ông này giày vò mình thành ra như vậy là vì muốn trừng phạt chính mình sao?Có lẽ là vậy! “ Bây giờ Tô Úy không có ở đây, coi như anh giày vò mình đến chết, cũng không nhìn thấy ! Như thế này không bằng anh tốn thêm chút thời gian đi tìm cô ấy !”
Nghe lời Tô Minh Hiên nói, Trong đôi mắt đen của Hạ Nam thoáng qua một chút dao động,trên mặt lộ ra một chút xúc động, nhưng mà rất nhanh lại biến mất! Suốt cả tháng qua, anh ta đã không thể tìm cô ấy trở về, anh không biết cô ấy giờ ở nơi nào, có lẽ đúng như Quý Thiên Nhu nói là cô ấy thật sự sẽ không trở về nữa,nhưng mà lời của cô ta tin được không? Trong một tháng này, anh đi tìm Quý Thiên Nhu mấy lần, cũng không hỏi được tin tức gì của bảo bối, có lúc giận đến mức thiếu chút nữa bóp chết Quý Thiên Nhu, nhưng mà đều ở một giây cuối cùng lại buông lỏng tay ra! Bởi vì cô ta không thể dễ dàng chết đi như vậy, cô phải trãi qua cuộc sống không phải cuộc sống con người!
“ Nếu cô ấy không về được nữa thì làm sao đây?” Giọng nói trầm thấp vang lên trong không gian yên tĩnh, mang theo tiếng rên rĩ cùng đau đớn nhè nhẹ, hình như đang nói với chính mình mà cũng giống như đang hỏi người đàn ông trước mặt!
Nghe được giọng nói của anh ta, Tô Minh Hiên sững sờ nhìn vẻ mặt mất hồn của anh ta, ngay sau đó mở miệng: “ Sẽ không đâu, Tô Úy không sẽ có việc gì, chỉ là nó rời nhà đi ra ngoài, chờ thêm một thời gian nữa nó sẽ tự mình trở về thôi!” Giọng nói kiên định như đang an ủi mình mà cũng giống như an ủi người khác!
Hạ Nam cũng không lên tiếng, chỉ khẽ cúi đầu, giống như đang suy nghĩ điều gì!
“ Bác trai, bác gái như thế nào?” Hạ Nam cúi đầu, trầm giọng hỏi, hình như là suy nghĩ thật lâu mới dám mở miệng hỏi!
“ Họ xem như ổn rồi, ít nhất so với anh bây giờ vẫn tốt hơn nhiều!”Nghe được giọng nói, Tô Minh Hiên không dám tin những lời này lại có thể từ trong miệng anh ta hỏi ra,đúng là hiếm thấy!Nhưng mà nghĩ tới ngày đó tại cửa biệt thự, hình ảnh anh ta quỳ gối trước mặt ba mẹ mình thì lại cảm thấy không ngạc nhiên lắm, một người đàn ông đã từng kiêu ngạo như vậy vì muốn được tha thứ mà sẵn sàng vứt bỏ tự tôn của bản thân, điều này có thể nói rõ anh ta đã thật sự yêu sâu sắc hay không___ Như vậy, lựa chọn ban đầu của Tô Úy cũng là xứng đáng, chỉ là bây giờ nó đang ở nơi nào đây?
“Ừm”
. . . . . .
Hai bóng dáng cao lớn dưới ánh hoàng hôn rọi xuống kéo dài ra thật mỏng manh, hai người đứng thẳng chỉ lẳng lặng nhìn đối phương!
Hạ Nam thản nhiên ngước nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt không khơi dậy nổi một chút rung động, trầm giọng mở miệng hỏi: “ Rốt cuộc anh là ai?”
“Anh không nhớ thật sao?Ha ha!”
“ Hình như tôi thật sự không nghĩ ra!” Đôi mắt Hạ Nam nặng trĩu, suy tư, mở miệng nói!
“ Thật sao?Tôi nhắc cho anh một chút, ba năm trước đây , ở bờ biển!” Sở Khiếu Nhiên lạnh lùng nhìn ánh hoàng hôn chiếu xuống gương mặt mệt mỏi của người đàn ông, ánh mắt nhìn anh ta suốt đời này không thay đổi được sự căm hận và không cam lòng!
“ Anh là Dã Lang!” Nghe được lời anh ta nói, Hạ Nam cúi đầu suy tư! Mười mấy giây sau, anh ta ngẩng đầu nhìn đôi mắt lạnh lùng xen đầy ý hận, lạnh giọng nói sang! Đôi mắt này quả nhiên là đã gặp, không trách được ban đầu nhìn thấy cũng cảm thấy quen thuộc!
“ Không sai, chính tôi là Dã Lang của ba năm trước đây!”
“ Nhưng anh nên biết, từ đầu đến cuối tôi cũng không có nợ nần gì anh! Chúng ta ở hai phía đối lập nhau nên nhất định phải có một người thắng một người thua!”
“Nhưng tôi không cam tâm!”
“ Mặc kệ anh có tin hay không, phát súng năm đó cũng không phải là chủ ý của tôi!”Thật ra thì phát súng kia là bởi vì tay anh bị thương không cẩn thận đụng phải___ Nhưng không ngờ phát súng đó lại bắn trúng anh ta đang đứng ở bờ biển, khiến anh ta bị rơi xuống biển!
. . . . . .
Tin tức về hôn lễ của chủ tịch tập đoàn Hạ Thị _ Hạ Nam cùng tổng giám đốc công ty quảng cáo Minh Nguyện _ Tô Úy xảy ra chuyện, mặc dù tin tức đã bị phong tỏa không cho đăng lên báo, nhưng vẫn không tránh được nhanh chóng làn truyền trong giới thượng lưu! Huống chi trong một tháng này liên tục phát động tìm người càng chứng minh tin tức này là đúng sự thật!
Trong lúc bên này khí thế tìm người sôi sục,thì trong phòng VIP của một bệnh viện tư nhân ở NewYork, một bóng dáng nhỏ nhắn đang chìm trong hôn mê, toàn thân quấn vải màu trắng thật dầy, cắm đầy kim tiêm và dụng cụ chữa bệnh!
Một bóng dáng cao to ưu nhã ngồi trước giường bệnh, nhìn thắm thiết bóng dáng nằm trên giường, sâu trong cặp mắt màu đen là trĩu nặng đau đớn cùng bi thương, gương mặt tuấn tú đầy vẻ mệt mỏi thoáng qua sự lạnh nhạt, dường như không có cách nào làm giảm bớt u buồn và tang thương!
Đã lâu như vậy, cô ấy vẫn nằm trên giường bệnh như cũ không hề khởi sắc, anh ta vẫn đang nói thật nhiều bên tai cô hi vọng thức tỉnh ý chí sinh tồn của cô! Bác sĩ nói với anh rằng, ý chí sinh tồn của bệnh nhân rất quan trọng,cho nên cơ thể bình phục rất chậm không có chuyển biến tốt! Anh ta không biết có thể làm những gì cho cô, anh chỉ có thể bỏ hết công việc của mình cả ngày ở cùng với cô!
Anh ta đã mất đi Tử Yên, anh không muốn bỏ lỡ nhiều hơn nữa!
. . . . . .
Năm năm sau, cuối mùa xuân, tại thị trấn nhỏ miền nam nước Pháp.
“Lão đại, đã chắc chắn vé xe lửa đi Paris vào lúc một giờ chiều, nếu không có gì thay đổi bốn giờ chiều có thể đến khách sạn!”An Ny nhìn sắc mặt lạnh nhạt của người phụ nữ trước mặt nói, trong giọng nói mang theo một chút cung kính và sùng bái không thể nhận ra! Người phụ nữ trước mặt này bất quá hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, cả người tỏa ra khí chất ưu nhã, cao quý, đó chính là lão đại của cô, đồng thời hiện tại cũng là ngôi sao mới trong lĩnh vực thiết kế thời trang _ SKY! Tài nghệ thiết kế của cô khiến vô số bậc thầy trong giới thời trang cảm phục, rất nhiều người còn từ ngàn dặm xa xôi tìm đến chỗ ở của cô, chỉ vì muốn thấy mặt của cô, nhưng tất cả đều bị từ chối gặp mặt!
Mấy năm qua, cô ấy ở nước Pháp tiến hành nhiều buổi phát biểu về những thiết kế thời trang của mình, nhưng bởi vì cô ấy làm việc khiêm tốn, nên mỗi lần phát biểu đều là do phụ tá thay cô lên đọc bài diễn văn, cho đến nay ở nơi công cộng cô ấy chưa bao giờ dùng thân phận SKY để ra mặt!
Mà cô cũng chỉ biết một chút tư liệu của cô ấy! Cô biết cô ấy và cô đều là người đến từ Trung Quốc, tên tiếng Trung là Tô Úy, còn một tên tiếng Anh gọi là FIR! Về phần tên tiếng Anh FIR này, là cô vô tình thấy được trong lúc lơ đãng cô ấy ký tên trên bản thiết kế, không biết tại sao cô ấy ký xong cái tên này rồi lại lau đi sau đó ký lại tên SKY, nhưng mà làm phụ tá không tiện hỏi đến những vấn đề này! Còn có một điểm rất quan trọng, SKY chính là học trò của nhà thiết kế thời trang quốc tế Kiệt Lặc Thụy, ai cũng biết mấy năm qua, nhà thiết kế thời trang quốc tế nổi tiếng Kiệt Lặc Thụy chưa từng thu nhận học trò, hiện tại thu nhận cô ấy cũng thật là làm cho bên ngoài chấn động!
Nhưng mà bên ngoài cũng chưa từng có người hoài nghi SKY, ngôi sao mới tài hoa trong lĩnh vực thiết kế thời trang , bởi vì thiết kế của cô có thể nói có sức ảnh hưởng rất lớn, dẫn dắt xu hướng thời trang theo trào lưu mới.
SKY nhẹ nhàng gật đầu, bày tỏ mình đã biết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.