Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 2 - Chương 14: Nhà thiết kế FIR

Hạ San Hô

05/01/2015

Tiếu là một tổ chức bí mật do Sở Khiếu Nhiên lập nên, ba năm qua, anh ta không ngừng tìm kiếm một người đàn ông, cuối cùng không lâu trước đây đã tìm được, hơn nữa đã mấy lần phái người tập kích hắn nhưng đều để hắn chạy thoát.......

Một hồi lâu, anh ta chợt đẩy Giản Diệp ra, Giản Diệp do không phòng bị mà bị đầy ngã xuống đất, cô cứ nhếch nhác như vậy ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia đang bắt đầu thanh tỉnh, trong con ngươi thoáng qua một tia uất ức, ngay sau đó bị vẻ quật cường lạnh lùng che mất! Cúi đầu không tiếp tục nhìn người đàn ông trước mặt,cô xoay người chậm rãi đi ra khỏi quán rượu.

Sau khi đứng dậy, cô nghe được giọng nói không rõ tình cảm của người đàn ông kia: Thật xin lỗi!

Thật sao? Thật xin lỗi, anh ta có lỗi gì với cô không? Hình như là không có, bởi tất cả đều là do cô cam tâm tình nguyện, không phải sao?

Tiếp đó cô nghe thấy giọng nói trầm thấp, “Giúp tôi sắp xếp để Quỷ y phẫu thuật đi, càng nhanh càng tốt!” Ba năm qua anh ta chưa từng để ý tới vết sẹo trên mặt. hiện tại nhìn thấy tấm ảnh chụp cô và hắn đứng cạnh nhau mới hài hòa xứng đôi làm sao lại khiến anh ta để ý! Đúng, anh ta sợ cô sẽ ghét bỏ khi nhìn thấy dáng vẻ không hoàn mỹ này!

Khi Giản Diệp nghe thấy câu này liền cảm thấy kinh ngạc, nhưng không xoay người lại nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa mà chỉ nhẹ nhàng đáp lời rồi nhanh chóng đi ra ngoài! Bởi vì cô cần thoát ra khỏi chỗ này ngay lập tức, thoát khỏi không gian có anh ta!

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa nhìn Giản Diệp vội vàng bỏ đi, trong lòng không nói ra cảm giác gì! Ba năm qua, Giản Diệp là người phụ nữ duy nhất anh ta cho phép giữ lại bên mình, nguyên nhân thật ra anh ta biết rõ, đơn giản vì Giản Diệp giống người con gái ấy trong trí nhớ của anh ta.

Mà ở bên này, sau khi Hạ Nam và Tô Úy thay quần áo xong, liền sóng vai đi dưới ánh đèn đường, cả hai đều im lặng không nói một câu nào! Gió lạnh ban đêm thổi qua người, chiếc áo khoác mỏng không đủ để giữ ấm khiến Tô Úy, đang muốn đút tay vào túi áo lại cảm thấy trên tay truyền đến cảm giác ấm áp, dừng chân lại ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt, bàn tay to của anh bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

“Sao tay lại lạnh thế chứ?” Hạ Nam cau mày hỏi, hai tay không ngừng chà xát bàn tay cô, hi vọng có thể khiến cô cảm thấy ấm áp hơn.

“Không sao đâu, tay của tôi mùa đông đều lạnh như vậy, đã thành thói quen rồi!” Nói xong liền muốn rút tay của mình về, dù sao loại động tác thân mật thế này chỉ nên có ở những đôi đang yêu, mà hình như bọn họ chỉ mới gặp nhau vài lần, cô thật sự cảm thấy ngượng ngùng!

Hạ Nam nghe lời của cô...., không khỏi có chút đau lòng! Càng nắm chặt lấy tay của cô hơn!

Tô Úy thấy mình không thể rút tay về cũng liền bỏ đi! Đầu khẽ nâng lên, đôi mắt nhàn nhạt nhìn động tác tỉ mỉ của Hạ Nam, khóe miệng lơ đãng khẽ nhếch lên một đường cong, trong lòng dần cảm thấy ấm áp!

Ánh đèn phản chiếu bóng của hai người hợp lại một chỗ tạo thành một hình ảnh mông lủng mà uyển chuyển!

Tô Úy nằm nghiêng trên giường thật lâu mà không ngủ được, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt tuấn mĩ của Hạ Nam, khôngbiết vì sao cảm thấy rất kì quái, khi ở bên cạnh anh mùi hương nam tính lại khiến cô cảm thấy rất quen thuộc và an toàn!

Tô Úy mở mắt đã thấy ánh nắng ấm áp trong tầm mắt, ngổi dậy quét mắt một vòng thì phát hiện trong phòng đã không có người, chăn màn được gấp chỉnh tề đặt ở đầu giường! Cầm đồng hồ để bàn lên xem thì phát hiện đã hơn chín giờ.



Đứng dậy rửa mặt thay quần áo xong Tô Úy mới mở cửa phòng bước ra ngoài! Đứng trước cửa khách sạn vắng hoe, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh khóe miệng bất giác nâng lên một nụ nhàn nhạt!

Nghe được tiếng cười vang lên cách đó không xa, Tô Úy men theo đường đi đã nhìn thấy một nhóm người đang quay phim, rất dễ để nhìn thấy Tuyết Nhi trong nhóm người ấy, cô chậm rãi bước đến!

Mới vừa bước đến, liền có không ít người chú ý đến cô, đồng thanh hô to, “Lão đại!”

Tô Úy nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo họ không cần để ý đến mình!

“Lão đại, chị tới rồi!” nhìn thấy Dịch Tuyền đứng bên cạnh La Tân Hàn cô lập tức bước tới.

“Chụp đến đâu rồi?” Tô Úy nhìn Tuyết Nhi nhàn nhàn hỏi.

“Lăng Tuyết Nhi quả không hổ danh là siêu sao quốc tế, tạo kiểu không bao giờ để trùng hai lần, đạo diễn cũng rất hài lòng!” Dịch Tuyền cũng nhìn theo ánh mắt của Tô Úy trong mắt tràn đầy vui mừng.

“Khi nào có thế kết thúc?:” Tô Úy nhìn Tuyết Nhi chỉ mặc một cái áo mỏng dính có chút lo lắng hỏi! Trời lạnh như vậy lại mặc ít áo như thế, sao có thể chịu nổi đây! Vẫn là cô không suy tính kĩ, sớm biết đã lùi lịch quảng cáo đến mùa xuân năm sau, thời tiết sẽ ấm áp hơn nhiều!

“Có lẽ xế chiều hôm nay là có thể kết thúc rồi!”

Tô Úy gật đầu một cái, yên lặng đứng nhìn! Cuối cùng cũng được đạo diễn cho nghỉ, cô quét mắt một vòng cầm áo khoác của Tuyết Nhi và một ly trà nóng đi tới.

Tuyết Nhi nhìn thấy Tô Úy thì nở nụ cười quyến rũ, sau đó nhận lấy áo khoác mặc vội vào rồi nhấp nhẹ một ngụm trà nhỏ!

“Ai, cậu thật sự không coi tớ là bạn mà, là nhà thiết kế FIR nổi tiếng mà cũng không thèm nói một tiếng!”

“Cậu không hỏi tớ mà! Hơn nữa bây giờ không phải cậu đã biết rồi sao?” Tô Úy nghe giọng nói chua chát của bạn, vô tội trừng mắt với cô!

“Phải rồi, bây giờ tớ đã biết!” Tuyết Nhi giả bộ tức giận quay đầu đi!



“Ôi thôi nào, Tuyết Nhi tốt bụng, cậu tức giận sao? Lần sau nhất định tớ sẽ không bao giờ thế này nữa, được không?” Tô Úy vừa nũng nịu nói vừa lắc lắc cánh tay của Tuyết Nhi, vẻ mặt lấy lòng!

“Được rồi, được rồi”. Nghe âm thanh nũng nịu của Tô ÚY, Tuyết Nhi đột nhiên cảm thấy nổi da gà.

“Vậy cậu tha thứ cho tớ?” Tô Úy nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy, tớ tha thứ cho cậu, nhưng cậu phải mời tớ ăn cơm”>

“không thành vấn đề!” TÔ Úy đảm bảo, khóe miệng nâng lên nụ cười yếu ớt.

“Nhóm người kia là ai vậy, nhìn qua thì có vẻ rất cung kính với chị Tô Úy!” Hạ Vân Hà nhìn cách đó không xa, có chút nghi ngờ hỏi..

“Mấy người kia nhìn rất quen, hình như là nhà thiết kế thời trang!” Kim Trạch Vũ lâu mới có dịp mở miệng!

“Nhà thiết kế thời trang? Vậy tại sao lại cung kính với Tô Úy vậy?”

“Tớ đã hỏi thử rồi, họ đang quay quảng cáo tuyên truyền cho Mị chi yêu, về phần tại sao bọn họ lại cung kính với Tô Úy như vậy, tớ cũng không biết!” Kim Trạch Vũ nhún vai một cái nói ra điều mình biết.

Nhãn hiệu Mị chị yêu? Là nhãn hiệu do nhà thiết kế FIR thần bí lập nên sao?” cô dĩ nhiên biết nhãn hiệu này rồi, thời gian trước còn dính phải sự kiện ăn cắp bản thảo, cuối cùng mới điều tra ra được chân tướng! Hơn nữa, cô còn rất thích trang phục do FIR thiết kế, vừa mới mẻ độc đáo lại độc nhất vô nhị, cho nên hơn phân nửa quần áo trong tủ đồ của cô đều là do FIR thiết kế!. “Nhưng sao cả siêu sao Lăng Tuyết Nhi cũng đến đây quay quảng cáo, chẳng phải cô ấy đã rút khỏi giới giải trí rồi sao, nói thật nhé Lăng Tuyết Nhi ngoài đời so với trên màn ảnh xinh đẹp hơn rất nhiều, tí nữa em phải ra xem mới được!: nói xong liền phất tay với mấy người, liền chạy đến phía trước.

Thấy Hạ Vân Hà chạy đi, Kim Trạch Vũ lễ phép chào mấy người đàn ông còn lại rồi đi theo!

“Các cậu thấy thế nào?” Nhìn cách đó không xa, Lạc Phàm nhíu mày, thái độ nhẹ như nước chảy.

“Tô Úy chính là nhà thiết kế FIR!” Hạ Nam khẽ nhếch môi mỏng, âm thanh từ tính khẽ truyền đến tai ba người còn lại.

Nghe được lời nói của Hạ Nam, ba người kia đều cảm thấy kinh ngạc, chỉ thấy Nam ưu nhã đút tay vào túi quần, khóe miệng nhếch lên một đường cong nhẹ, ánh mắt thâm thúy nhìn về hường Tô Úy, nhìn kĩ còn có thấy trong đó còn ẩn chứa sự dịu dàng ấm áp!

thì ra là như vậy, Tô Úy chính là nhà thiết kế FIR! Ba người quay ra nhìn nhau, ngay sau đó mới nhớ ra chuyện Nam sai bọn họ đi tìm tài liệu về vụ việc sao chép của FIR, thì ra khi đó Nam đã biết chuyện!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook