Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 3 - Chương 41: Tin tưởng anh

Hạ San Hô

20/08/2015

Bầu trời lâu rồi không trong sáng

Vẫn giữ mãi nụ cười của em.

Đã khóc rồi nhưng vẫn không thể chôn vùi tội lỗi của tôi

Cánh diều mắc kẹt trên bầu trời ảm đạm

Nỗi khát khao vẫn chờ đợi để cứu giúp

Tôi kéo lại dây diều, ôn lại sự dịu dàng mà em trao

Nỗi cô đơn đã bị cách ly sang một phía

Cười vào những lời hứa mà anh không dám thốt.

Tiếng chuông êm ái chậm rãi vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh, giọng khàn khàn của Châu Kiệt Luân khiến Tô ÚY cảm thấy rất dễ chịu! “Mắc Cạn” đây là bài hát mà Tô Úy thích nhất, không chỉ đơn thuần là vì dễ nghe, mà còn vì hàm ý ẩn chứa sau nó, “Mắc cạn” tên như ý nghĩa sâu sa của nó vậy, mà điều cô thích chính là lớp nghĩa này! Buông tay nói thì rất đơn giản, nhưng nếu muốn đứng lên và vượt qua thì không dễ dàng như thế, mà Tô Úy đã phải dùng suốt ba năm ròng rã của tuổi thanh xuân để chứng minh cho điều này....

Tô Úy cầm điện thoại lên nhận máy, khóe môi lơ đãng nhếch lên, ngay cả khuôn mặt bình thường lạnh nhạt giờ phút này cũng trở nên không tự nhiên, biến thành một màu hồng nhàn nhạt!

“Đã ngủ chưa?” Vừa mới nhận máy, bên kia đã truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính, cho dù không nhìn thấy người bên kia, cô cũng có thể mường tượng ra vẻ mặt của anh lúc này, đó nhất định là nét mặt dịu dàng!

“Còn chưa đâu!”

“Mau đi ngủ đi, ngày mai sẽ mệt mỏi cả ngày đấy! Sáng sớm mai anh sẽ cho xe đón em đến khách sạn, đến lúc đó anh không được đi cùng, anh sẽ chờ em ở khách sạn!”

“Được rồi, em đi ngủ đây!” Tô Úy chu môi, buồn buồn đáp lời, trong giọng nói rõ ràng có chút không vui mừng!

“Sao vậy?”

“Không có, em đi ngủ đây!” Nói xong liền dập máy! Không tự mình đến đón cô, để cho người khác đến đón, thật đúng là không có thành ý!

Tắt máy vi tính, chuẩn bị đi ngủ!

Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại là vang lên, nhìn cũng không nhìn, như làm nũng nói : "Còn có chuyện gì sao? Em đang chuẩn bị đi ngủ!"

Nhưng bên kia truyền tới không phải là giọng nói trong dự liệu, nghe âm thanh bên kia, Tô Úy liếc nhìn dãy số, theo bản năng nhíu mày lại, ngay sau đó nhàn nhạt nói: "Đã muộn như vậy mà anh Diệp tìm tôi có chuyện gì vậy?"

"Em nhất định phải lạnh nhạt với anh như vậy sao?" Diệp Phong ngồi trong quán bar, nghe câu nói đầu tiên được truyền tới , đầu tiên là sững sờ, sau đó thì sáng tỏ, những lời này tuyệt đối không phải là nói với anh ta! Trong ấn tượng của anh ta, cô không phải cái loại phụ nữ thích làm nũng với người khác, nhưng bây giờ cô lại đối với một người đàn ông khác như vậy! Nghe giọng nói êm ái mang theo làm nũng, anh nắm thật chặt tay, trong mắt có chốc lát mất hồn! Anh ta biết ngày mai cô sẽ kết hôn với người đàn ông lạnh lùng kia, hơn nữa nghe nói đó còn là hôn lễ lớn đến khác thường, tất cả mọi việc đều là do người đàn ông kia kia một mình ôm hết! Chỉ nghĩ tới những điều này hắn cũng khiến anh ta cảm thấy lòng quặn đau

"Có chuyện gì vậy?" Cho đến bây giờ, Tô Úy không muốn dây dưa với anh ta một chút nào hết, dù sao anh ta cũng đã đính hôn, mà ngày mai cô cũng sẽ kết hôn rồi! Cho dù đã từng thích người đàn ông này,diễn-đàn-lê-quý-đôn nhưng vật đổi sao dời, nàng cũng chỉ có thể bình thản đối mặt với tất cả! Cho nên hiện tại nếu tránh được thì cũng nên tránh!

"Ngày mai em sẽ kết hôn sao?"

"Ừm! Cho nên tôi muốn nghỉ ngơi, nếu anh không có chuyện gì quan trọng thì tôi cúp máy trước!"

"Đợi chút —— ra ngoài theo uống với anh một ly đi, anh đang ở quán bar Đế Đô!" không cho nàng cơ hội nói chuyện, liền trực tiếp cúp điện thoại! Thật ra anh ta cũng không biết cô có tới hay không, chỉ là theo bản năng không muốn nghe đáp án của cô, mặt khác anh ta cũng đang đánh cuộc, đánh cuộc cô sẽ đến! Dù sao ba năm nay Tô Úy chưa từng từ chối yêu cầu của anh ta, hi vọng lần này cũng giống như vậy!

Tô Úy nghe trong tiếng cúp máy "Tút tút tút. . . . . ." vang lên, thật cau mày thật chặt, suy nghĩ một rồi thay quần áo đi ra ngoài!

Nửa giờ sau, Tô Úy lái xe tới đến quán bar Đế Đô!

Tô Úy đi vào quan bar Đế Đô, nghe âm nhạc điếc tai nhức óc, nhìn có ánh đèn nhiều màu sắc khác nhau đang không ngừng nhấp náy, Tô Úy cau mày theo bản năng, mím chặt đôi môi, trên mặt thoáng qua vẻ chán ghét khó thấy!

Tô Úy ngước mắt quét mắt một vòng, nhìn thấy một người đàn ông trong một lô ghế riêng, chậm rãi đi tới, trên mặt khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt không một chút dao động, miệng nhàn nhạt nhếch lên, trong đôi mắt ngoại trừ lạnh nhạt không còn gì khác!

Ngồi đối diện Diệp Phong, ánh mắt nhàn nhạt quét qua hàng ly mà Diệp Phong đã uống, ngay sau đó dời đi tầm mắt! Lô ghế mà Diệp Phong ngồi cũng không quá ồn ã, tối thiểu khi nói chuyện người đối diện cũng có thể nghe thấy!



"Tìm tôi có chuyện gì?" Cho đến khi cảm thấy Diệp Phong đã nhìn thấy mình, cô mới nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như vậy!

Diệp Phong mở mê đôi mắt mê mang nhìn Tô Úy, cười chua xót ! Tại sao cô vẫn luốn ở trong trạng thái lạnh nhạt ấy khi ở trước mặt anh như vậy, hình như cái gì cũng không lọt nổi vào mắt xanh của nàng, cô như vậy khiến anh ta cảm thấy cô thật xa vời, giống như những ngôi sao trên trời cao kia vậy, chỉ có thể nhìn thấy mà không thể chạm vào!

"Em nhất định phải đối với anh lạnh nhạt như vậy sao?"

". . . . . ." Nghe được lời của anh ta , Tô Úy nâng mắt lên, nhìn về phía người đàn ông đối diện, sâu trong đáy mắt hiện lên sự lạnh lẽo, ngay sau đó bình tĩnh lại nói!"Ngày mai tôi sẽ kết hôn, cho nên không phải tôi nên tránh những hiềm nghi sao?"

"Em đã nhớ lại mọi chuyện đúng không?" Diệp Phong nói như khẳng định, đôi mắt khóa chặt nụ cười của cô, hi vọng có thể thấy vẻ mặt nào khác ngoài sự lạnh lùng! Nhưng mà hiển nhiên anh ta phải thất vọng rồi, sau khi anh ta nói xong, người phụ nữ đối diện ngoài việc liếc nhìn anh một caí, cái gì đáp lại cũng không có!

". . . . . ." Tiếng huyên náo trong quán rượu không chút nào che giấu được không khí quỉ dị giữa hai người! Ánh đèn sáng tối lúc này lẳng lặng chiếu lên hai người, lộ ra sự hài hòa!

"Bây giờ nói những lời này cũng chẳng có ý nghĩa gì hết!" Giọng nói không lớn không nhỏ, lạnh nhạt vang lên trong không gian , đủ để cho người đàn ông đối diện nghe được!

"Thật ra nếu nói về lãnh tình, không ai sánh được với Tô Úy em cả?" Giọng nói lành lạnh vang lên như muốn tố cáo, gương mặt tuấn tú mang theo vẻ bi thương hiếm thấy!

Tô Úy không quan tâm chút nào đến sự tố cáo của anh ta, chỉ lạnh tanh nhìn Diệp Phong, trong mắt lóe lên một tia mờ mịt cùng kinh ngạc! Cô thật sự không hiểu anh ta nói những lời này là có ý gì!

. . . . . .

Không biết đã trải qua bao lâu, Tô Úy liếc nhìn trên đồng hồ, mới phát hiện đã gần mười giờ, cô nên trở về đi nghỉ ngơi rồi ! Hôm nay cô đến đây, cũng bởi trong lòng cô vẫn phảng phất cảm thấy áy náy, dù sao mọi chuyện trong ba năm qua cũng đều do cô!

"Ta gọi điện cho tài xế của anh, để cho anh ấy tới đón anh!" Tô Úy liếc nhìn người đàn ông đã có chút mơ hồ, nói với anh ta xong đang muốn gọi điện thoại, chỉ thấy người đàn ông đối diện đứng lên, trong chớp mắt tiếp theo, điện thoại trong tay cô đã ở trong tay anh ta!

"Trả điện thoại cho tôi!" Vươn tay để cho anh đưa điện thoại di động lại cho mình, trên mặt cũng đã có vẻ tức giận.

Người đàn ông đối diện mở đôi mắt mông lung nhìn cô, nhưng vẫn không trả điện thoại cho cô!

"Em lái xe chứ? Em đưa anh về đi?" Anh ta chắc chắc cô sẽ lái xe đến, bởi anh ta nhìn thấy chìa khóa xe của cô trên bàn, mà vừa rồi cô không hề uống rượu, chỉ uống nước ngọt, cho nên lái xe cũng không thành vấn đề!

Tô Úy híp mắt, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu, dẫn đầu đi ra ngoài quán bar! Đối với anh ta, cô thủy chung vẫn còn áy áy, cho nên lại thỏa hiệp với anh ta một lần nữa!

Chờ đến khi Tô Úy đưa Diệp Phong về nhà, rồi về đến nhà mình thì đã gần mười hai giờ đêm, nàng vội vàng rửa mặt rồi đi ngủ!

Phòng bao, tầng 118, Hội sở giải trí Nam Tước.

"Tất cả những người đi vào ngày mai đều phải kiểm tra cẩn thận, tôi không hy vọng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn! Phàm, sáng mai cậu giúp tôi đi đón Tô Úy, tôi ở đây chờ mọi người!" Môi mỏng khẽ mở, giọng nói lạnh nhạt vang lên nhưng khó nén được sự vui mừng trong đó!

"OK! Nhưng mà tớ thấy cô ấy hy vọng người đến đón cô ấy là cậu mà không phải tôi đâu!" Lạc Phàm nhíu mày, nhún nhún vai tỏ ý mình thì không sao cả!

"Là như thế sao?" Hạ Nam nghe bạn mình nói, quay sang nhìn Lạc Phàm, trong ánh mắt khó nén vẻ nghi hoặc! Nhưng nhớ lại giọng nói của cô trước khi cúp máy, hình như quả thật là như vậy!"Vậy tự tôi đi đón đi!"

Đối với cách làm do dự không quyết của Hạ Nam, ba người còn lại chỉ biết im lặng nhún nhún vai, rất rõ ràng cũng đã thành thói quen! Chỉ cần liên quan đến chuyện của Tô Úy, tỉnh táo của Hạ Nam tuyết đối sẽ biến mất, lý trí hoàn toàn không còn như bình thường... Người đang yêu mà, cho nên bọn họ dù có thấy cũng không thể trách được !

"Nam, cậu xem cái này chưa?" Lạc Phàm nói xong rồi đưa một tập tài liệu cho anh!

Hạ Nam nhận lấy túi giấy, nhìn tài liệu bên trong, sắc mặt từ từ trở nên âm trầm, bàn tay nắm túi giấy thật chặt, phát ra âm thanh "Khanh khách. . . . . ."!

"Là hắn làm?"

"Tôi cũng đang điều tra, vừa mới phát hiện được cái này! Đầu tiên là chuyện cậu và Tô Úy gặp tập kích ở thành phố C, sau đó hệ thống nội bộ của tổ chức bị phá hỏng, tiếp theo lại là tập kích trong bữa tiệc ở Thịnh Thế, sau đó nữa là lần đấu súng, lần nào cũng là nhắm vào cậu, nhưng mà tôi lại không hiểu một điều, tại sao hắn biết cậu là lão đại của “Dạ Tước”? Chẳng lẽ có người nhìn thấy cậu không đeo mặt nạ ngoài bọn tôi sao?

Nghe lời của Lạc Phàm, Hạ Nam hạ mắt, hình như là đang trầm tư cái gì?

Một hồi lâu, Hạ Nam mới mở miệng: "Chờ đến sau hôn lễ, động thủ lần nữa!" Nếu tin tức này là thật, sớm muộn gì anh cũng sẽ tìm hắn để tính sổ! Nhưng hiện tại trong mắt anh không gì quan trọng bằng hôn lễ của anh và Tô Úy!



*

Hiện tại, đề tài tranh cãi lớn nhất ở thành phố A chính là hôn lễ của chủ tịch tập đoàn Hạ thị - Hạ Nam và Tổng giám đốc công ty quảng cáo Minh Nguyệt - Tô Úy! Trước hôn lễ khoảng một tuần, ở tất cả các trạm xe, ti vi quảng cáo, các đài lớn, báo chí tạp chí đều rối rít giật tít: Hoàng tử và Công chúa hào môn —— Hôn lễ kinh điển trong truyện cổ tích!

Hôn lễ của hai người được cử hành trong hội sở giải trí Nam Tước, nghe nói ngày hôm đó cả hội sở dừng hoạt động chỉ vì buổi hôn lễ này! Phải biết Nam Tước là vốn là hội sở giải trí lớn nhất và cao nhất ở thành phố A, một ngày buôn bán có thể đạt được doanh số lên đến vài tỷ, cho nên chỉ cần nhẩm tính cũng biết được buổi hôn lễ này đã tiêu tốn biết bao nhiêu tiền của! Điều này cũng càng khiến mọi người suy đoán sâu hơn, liệu Hạ Nam có phải là ông trùm giấu mặt đứng sau Nam Tước?

Mọi người còn nghe nói váy cưới cô dâu mặc trong hôn lễ giá trị lên đến vài chục triệu, là bộ váy cưới mới được chuyển đến từ Italy cách đây không lâu! Những thứ khác trong hôn lễ như trang sức..v..v lại càng không phải nói, đều là giá trị ngàn vạn!

Cho nên nói buổi hôn lễ này cũng khiến người ta ghen tị muốn chết , cũng làm vô số danh viện thục nữ ước ao ghen tị ở trong lòng!

Ngày hôm sau, Tô Úy mới vừa rời giường rửa mặt xong, đứng ở trên ban công từ xa xa đã nhìn thấy mười mấy chiếc xe đi đến bên này, hình như trước mặt mỗi chiếc xe đều dán chữ hỉ đỏ, có thể là do đã biết Hạ Nam không tới, nên vẻ mặt của Tô Úy cũng không vui vẻ nhiều, chỉ là nhàn nhạt mím mím môi, sau đó đi xuống phía dưới!

"Cậu còn đứng đấy sao!"

"Sao tớ cảm thấy cậu còn hưng phấn hơn cả tớ thế?" Tô Úy liếc nhìn bộ mặt kích động của Lăng Tuyết Nhi, trêu ghẹo nói!

"Đó là dĩ nhiên, Tô Úy nhà chúng ta sắp kết hôn, hơn nữa tớ còn là phụ dậu của hai người, dĩ nhiên là vui vẻ rồi!"

"Ha ha!" Tô Úy nhìn dáng vẻ vui thích của cô ấy cũng không nhịn được nở nụ cười!

"Cậu nhất định phải sống thật hạnh phúc đấy!" Nói xong liền cho cô một cái ôm thật chặt

"Ừ!"

"Chúng ta đi ra ngoài đi! Vị kia nhà cậu chắc đến rồi đấy!" Nói xong liền lôi kéo cô đi ra ngoài!

"Anh ấy nói ở khách sạn chờ tớ, anh ấy sẽ cho Lạc Phàm đến đón!"

"Không phải đâu, cậu xem bên kia ——" Lăng Tuyết Nhi liền nghi ngờ, chẳng lẽ cô nhìn lầm rồi sao, rõ ràng nam chính là Hạ Nam đang tươi cười đi đến hay sao!

Tô Úy men theo tầm mắt của Lăng Tuyết Nhi , thấy bóng người màu đen cách đó không xa ưu nhã đi tới cũng hơi ngẩn ra, không phải tối qua anh ấy bảo sẽ chờ cô ở khách san ư, sao lại đến đây rồi?

Bởi vì đường vào nhà rất hẹp, tất cả đoàn xe cũng chỉ có thể dừng ở đầu đường, chỉ có Hạ Nam chậm rãi đi tới, hôm nay anh mặc bộ lễ phục Anh thử hôm ở cửa hàng, đường may tinh cảo, bó sát từng đường cong càng tôn lên vóc người, cũng đột nhiên hiểu ra sự ưu nhã của anh là bẩm sinh không ai có thể sánh kịp, không ai có thể bỏ qua khí thế vương giả ấy! Chỉ thấy khóe miệng anh hiện lên ý cười bình thản, ánh mắt nhìn về phía cô dịu dàng mà cưng chiều!

Tô Úy nhìn người đàn ông ấm áp như ánh dương đang dần bước về phía mình, chớp chớp mắt đẹp, sau đó hướng về phía anh nghịch ngợm cười cười, trong nháy mắt một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua tim!

"Đi thôi, bảo bối của anh!" Hạ Nam đứng lại trước mặt cô, sau đó thận trọng ôm cô trong ngực!

"A —— Tuyết Nhi ——" Tô Úy lấy lại tinh thần liền phát hiện đã ở trong ngực anh, có chút ngượng ngùng giùng giằng, đôi tay cũng không tự chủ mà ôm ấy cổ anh, gương mặt vùi vào lồng ngực rộng lớn chợt nhớ tới vừa rồi vẫn còn ở bên cạnh cô Tuyết Nhi!

"Cô ấy đi trước rồi!" Hạ Nam giải thích, Tô Úy theo tầm mắt của anh nhìn, quả nhiên thấy Lăng Tuyết Nhi đứng ở cách đó không cười mập mờ nhìn hai người, mà bên cạnh cô ấy là một hàng tuấn nam mỹ nữ , ánh mắt đều là nhìn về phía hai người!

Tô Úy cảm thấy vô cùng có lỗi, đem trọn gương mặt cũng vùi vào lồng ngực anh!

Hạ Nam đến gần đoàn xe, lập tức liền có người giúp hai người mở cửa xe phía sau, trước tiên Hạ Nam ôm cô thả vào ghế sau, còn anh thì ngồi bên cạnh cô!

Mấy phút sau, một đoàn xe sang trọng từ từ đi thẳng về Nam Tước ——!

Bên trong xe, Tô Úy đan hai tay vào nhau, hai mắt khép chặt, cắn chặt môi dưới để đỡ khẩn trương hơn! Cô biết hôn lễ hôm nay rất lớn, chắc hẳn những người đến đều là những người có vai vế lớn trong hai giới! Nghĩ tới những thứ này khiến cô lại không nhịn được mà khẩn trương!

"Không cần khẩn trương, mọi chuyện đã có anh!" Hạ Nam nhìn cô gái nhỏ bên cạnh có chút luống cuống, dịu dàng nói xong, bàn tay lớn của anh nhẹ phủ lên bàn tay đang đan lại của cô!

Tô Úy nghe được lời anh, Tô Úy từ từ mở hai mắt ra, lông mi thật dài khẽ run, hai mắt trong suốt nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú sau đó cười gật đầu một cái!

Đúng, đã có anh ở đây, cô không cần sợ bất kì điều gì nữa, chỉ cần có anh là được rồi!

Chỉ là bây giờ cô không thể ngờ rằng, buổi hôn lễ được mọi người coi là “Hôn lễ kinh điển” sẽ có kết cục như vậy, mà người khiến cô tổn thương nhất lại cũng chính là người đàn ông mà cô tin tưởng nhất này!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook