Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 2 - Chương 21: Vị hôn thê

Hạ San Hô

21/01/2015

Trong đại sảnh sân bay thành phố A, Tô Úy ngồi đợi trên ghế chờ, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt thờ ơ, tư thái ưu nhã này khiến hành khách đang vội vã đi lại trên trong sân bay không nhịn được cũng quay lại nhìn!

Khi cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn kéo một túi hành lý mới đứng dậy chậm rãi đi đến.

“Trợ lý Giang!” Giọng nói nhàn nhàn từ trong miệng cô thoát ra, gọi người đàn ông đang dáo dác nhìn quanh kia!

“Tổng giám đốc!” Giang Hạo nhìn thấy Tô Úy, cung kính chào cô!

“Ừm! Đi thôi, xe ở bên ngoài rồi!” Tô Úy nói xong liền đi ra khỏi sân bay, Giang Hạo chậm rãi bước theo sau!

Trong chiếc xe thể thao Porsche màu xám bạc, Tô Úy đang chuyện chú lái xe!

“Tôi đã thuê một phòng trọ nhỏ gần công ty cho anh, bây giờ tôi sẽ đưa anh đến đo! Tạm thời anh cứ giữ chiếc xe này đi, chờ sau khi công ty đi vào hoạt động sẽ đưa anh một chiếc xe khác!” Tô Úy nói xong, ánh mắt vẫn nhìn về phía trức, không chút nào nhìn về người đàn ông bên cạnh! “Còn nữa, tôi muốn ra ngoài một chuyến, công ty bên này nhờ anh quản lý, mấy ngày nữa sẽ lắp đặt thiết bị xong!”

“Ừm!” Giang Hạo gật đầu

“Tôi chờ anh ở đây, anh vào nhà chuẩn bị chút đi rồi chúng ta cùng đi ăn cơm!” Tô Úy xuống xe nói với người Giang Hạo rồi ném cho anh chùm chìa khóa!

“Ừm!” Giang Hạo chỉ đành bất đắc dĩ nhún vai.

Mấy phút sau, Giang Hạo đã đi ra! Vì không muốn để lão đại chờ lâu nên Giang Hạo chỉ vào cất hành lý rồi đi ra luôn!

Tô Úy lái xe đến quán ăn trong một thị trấn nhỏ, cùng Giang Hạo đi vào!

Hai người ngồi trong đại sảnh chờ thức ăn mang lên, Tô Úy lất điện thoại ra nhàn nhã chơi trò chơi mới tải trên điện thoại, mà Giang Hạo ngồi đối diện không nhìn được mà âm thầm quan sát cô, mái tóc đen hơi xoăn được buộc đơn giản sau gáy, tóc mái rủ xuống trán, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ có vẻ lạnh nhạt, ngón tay thon dài không ngừng loay hoay nghịch điện thoại!

Tô Úy giống như nhận thấy được người đối diện đang quát sát mình, ngẩng đầu lên!

Chống lại tầm mắt của cô, Giang Hạo có chút ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, chỉ biết cười trừ.

“Cô Tô, cô cũng ở đây sao?” Một giọng nói nhẹ nhàng mềm dèo truyền đến tai hai người.

Hai người nương theo âm thanh quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp!

Trong lúc nhất thời, không người nào nói chuyện, Tô Úy càng giống như trầm tư im lặng cúi đầu, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo chút nghi hoặc và khó hiểu!

“Cô không nhớ tôi sao? Tôi là Quý Thiên Nhu là vợ chưa cưới của Hạ Nam!” Quý Thiên Nhu mỉm cười nói xong, trong ánh mắt còn hàm chứa địch ý nhỏ bé, cố ý nhấn mạnh ba chữ vị hôn thế như cố tình khoe khoang!

Giác quan thứ sáu nhạy cảm của Quý Thiên Nhu khiến cô ta cảm thấy người phụ nữ lạnh lùng trước mặt này là một uy hiếp rất lớn, bởi vì chỉ cần nơi nào có cô ta, ánh mắt của anh Nam nhất định sẽ ở trên người cô ta, không còn chú ý đến bất kì người phụ nữ nào khác, bao gồm cả cô ta! Mà căn cứ vào quan sát của cô ta, người phụ nữ này cũng có tình cảm với anh Nam, bởi vì phụ nữ nhìn phụ nữ dĩ nhiên là rất chuẩn!

Nhưng ba mẹ anh Nam đã chọn cô ta làm con dâu nhà họ, cô tin rằng dù có muốn anh Nam cũng không thể phản đối!

Nhưng có lẽ cô ta đã quá ngây thơ, Hạ Nam không phải là loại người đơn giản để cho người ta tùy tiện sắp xếp, huống chi còn có ông nội ủng hộ anh! Bọn họ muốn sắp đặt anh, muốn anh đi hướng đông, nhất định anh sẽ đi hướng tây, cho nên có thể nói Quý Thiên Nhu tính sai rồi!

“Ồ” Tô Úy nhẹ nhàng đáp một tiếng, đáy mắt trong suốt thoáng qua một tia không vui, chợt lóe rồi biến mất, cho tới Quý Thiên Nhu đang chăm chú quan sát cô cũng không nhìn thấy được! Không biết vì sao nghe cô ta nói như vậy, trong lòng cô cảm thấy không thoải mái!

Hạ Nam đã có vị hôn thê rồi còn tới trêu chọc cô, mặc dù cô biết anh ta cũng không chào đón vị hôn này! Lần sau gặp được anh ta nhất định cô phải giáo huấn anh ta một trận mới được!

Quý Thiên Nhu nhìn lên người phụ nữ vẫn lạnh nhạt trước mặt, không khỏi có chút hoài nghi suy nghĩ của mình, người phụ nữ trước mặt thật sự có tình cảm với anh Nam sao?

“Vậy tôi đi trước, có vài người bạn đang chờ tôi!” Nói xong liền lễ phép gật đầu một cái, xoay người rời đi!

Sau khi Quý Thiên Nhu rời đi, khóe môi của Giang Hạo nhẹ nhàng ngoắc ngoắc! Anh không khỏi bội phục người phụ nữ trước mặt mình, người ta đã khiêu khích rõ ràng như vậy mà cô vẫn có thể không đổi sắc! Rõ ràng người phụ nữ kia có muốn đấu cũng cầm chắc thất bại trong tay!

Sau khi cơm nước xong, Tô Úy để Giang Hạo lái xe về còn mình ra bến xe bus bắt xe!

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nhịn được gọi điện cho ai đó!

Cho đến khi bên kia nhân mấy, môi anh đào khẽ mở miệng nói, “Hạ tiên sinh, tôi vừa được gặp vị hôn thế của anh xong!” Nói xong liền lẳng lặng chờ bên kia đáp lời.

“Anh có vị hôn thê từ lúc nào? Sao anh lại không biết?” Cho đến mấy giây sau, bên kia mới truyền đến âm thanh trầm thấp, còn kèm theo tiếng ngón tay gõ nhịp xuống bàn! Nghe được âm thanh nhàn nhạt quen thuộc, Hạ Nam còn không dám tin nhìn lại điện thoại, thực sự là “Bảo bối”! Bởi vì đã lâu anh không nhận được điện thoại của cô rồi! Nhưng nghe chuyện cô hỏi, anh liền nghi ngờ không biết mình có vị hôn thê từ lúc nào mà đến chính anh cũng không biết, nếu là cô anh còn có thể chấp nhận,... ...... chỉ nghĩ trong lòng thôi mà cũng cảm thấy cực kì hạnh phúc rồi!

“A, anh không biết sao? Cô ấy nói mình tên là Quý Thiên Nhu!” Mặc dù bây giờ cô đã khôi phục trí nhớ, nhưng cô không muốn cho bất kì ai biết, bởi cô không cách nào đối diện với những chuyện mà mình đã trải qua trong ba năm qua! Cho nên cô định cứ tiếp tục như vậỵ, nói cô mềm yếu cũng được, mà nhát gan cũng chẳng sao!

“Quý Thiên Nhu?” Hạ Nam dừng gõ máy tính, nghe cái tên cô vừa nói sắc mặt dần trầm xuống!

“Đúng thế, cô ấy nói với tôi như vậy đấy!” Giọng nói nhàn nhạt mang theo sự vô tội! Có lẽ Hạ Nam bên kia không thể nhìn thấy nụ cười ma mãnh chợt xuất hiện trên mặt cô!

Quý Thiên Nhu, là cô động đến tôi, đừng trách tôi không nói trước!

“Cô ta không phải là vị hôn thê của anh!” Giọng nói trầm thấp bá đạo truyền tới!

“A, thật vậy sao?” Trọng giọng nói của cô còn mang theo ý nghi ngờ!

“Bây giờ em đang ở đâu?”

“A...”Người đàn ông chuyển hướng quá nhanh khiến Tô Úy không kịp phản ứng, mấy giây sau mới nói ra địa chỉ, chỉ nghe bên kia nói một cậu, “Ở đó chờ anh!” Sau đó liền nghe thấy âm thanh tút tút tút!

Nhìn thời gian nói chuyện, khóe miệng Tô Úy nâng lên một đường cong không dễ phát hiện, ngay sau đó nghĩ lại lời anh nói, lại bắt đầu cảm thấy tức giận!

Thôi đi, có quỷ mới chờ anh ta!

Nhanh chóng đi đến trạm xe bus trước mặt, cô nhìn thấy một chiếc xe bus dừng lại liền nhanh chóng lên xe tìm chỗ ngồi!

Ở bên kia, khi Hạ Nam hỏi cô câu, “Em đang ở đâu?” thì đã đứng dậy lấy áo khoác trên ghế salon đi ra ngoài, ngay cả Hách Văn Viễn hỏi anh đi đâu, anh cũng không chờ được mà chạy luôn vào thang máy!

Khi Hạ Nam chạy xe đến địa chỉ cô đọc thì đã không thấy Tô Úy đâu!

Hạ Nam đang bực bội ngồi trong xe, chợt nghe có tiếng gõ cửa xe, còn đang vui mừng vì tưởng đó là Tô Úy, nhưng khi nhìn thấy người đứng bên ngoài khuôn mặt liền lập tức trầm xuống, người đó không ai khác chính là Quý Thiên Nhu vừa mời từ trong quán ăn ra ngoài.

“Lên xe đi!” Nghe được âm thanh lạnh lùng cô ta cảm thấy run sợ, nhưng đây là người đàn ông cô thích nên lập tức mở cửa ngồi vào trong!

“Cô là vị hôn thê của tôi?” Giọng nói lạnh lẽo vang lên, Quý Thiên Nhu nghe lời của anh, cúi đầu đôi tay không ngừng vân vê tà áo ngoài. Sao annh ấy lại biết? Nhất định là Tô Úy nói cho anh biết, nghĩ tới đây đáy mắt thoáng qua sự tức giận cùng ghen tị! Không trách được sao anh ấy có thể phát hiện ra đúng lúc này cơ chứ? Tại sao cô nói ta nói một câu, Nam đã đến đây chất vấn cô? Tại sao? Cô có điểm nào không bằng cô ta sao?

“Em.... ......”

“Nều như tôi đã khiến cô hiểu lầm điều gì thì tôi xin lỗi! Tôi hi vọng cô hiểu rõ điều này, hai chúng ta trừ quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, thì cái gì cũng không phải! Tôi hi vọng sau này sẽ không phải tiếp tục nghe những lời này nữa!” Giọng nói như thành khẩn nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng khiến cho khuôn mặt mềm mại xinh đẹp của Quý Thiên Nhu trở nên tái nhợt khác thường, chỉ thấy cô ta cắn chặt môi dưới, hình như còn cắn đến chảy cả máu!

Nếu như người ngồi ở đây chính là Tô Úy, có lẽ Hạ Nam sớm đã đau lòng đến chết đi được, nhưng đáng tiếc cô ta lại không phải, Hạ Nam chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, sau đó môi mỏng khẽ mở, “Đi xuống đi!” Không dài dòng dây dưa chút nào!

Ngay sau khi Quý Thiên Nhu xuống xe, chiếc Lamborghini màu xám bạc đã khởi động rời đi, chỉ để lại Quý Thiên Nhu tức giận nhìn theo.

Hạ Nam vừa lái đi không lâu đã nhìn thấy Tô Úy! Gương mặt tuấn tú còn đang âm u ngay sau đó đã hiện lên ý cười chạm đến tận đáy mắt!

“Lên xe đi!” Tô Úy đang định chạy trốn toát cả mồ hôi khi nghe thấy âm thanh

Dịu dàng truyền đến.

Tô Úy đứng bên cạnh sườn xe Hạ Nam, xấu hổ cười cười, có chút vô tội nói, “Vừa nãy em quên mất đã hẹn anh, cho nên …. Khi em nhớ ra liền vội vàng xuống xe chạy về đây liền.”

“Là lỗi của anh!” Hạ Nam nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

“Không phải, là em không đúng!” Chụp được bàn tay đang vầy vò mái tóc mình, cô không khỏi mím môi, sau đó ngồi vào trong xe.

Hạ Nam chờ Tô Úy ngồi vào trong xe rồi đóng cửa xe giúp cô rồi mới xoay người về ghế ngồi!

Sau khi vào xe, Hạ Nam không lập tức khởi động xe mà rút mấy tờ khắn giấy lau mồ hôi trên trán cô!



Tô Úy nhìn người đàn ông đang giúp mình lau mồ hôi, đôi mắt trong suốt chớp chớp rôi cười nhẹ!

Thấy cô đột nhiên bật cươi, Hạ Nam đưa tay nhéo nhẹ mũi cô, động tác mập mờ này khiến ý cười trên mặt Tô Úy đột nhiên cứng đờ, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ ửng, rất đáng yêu.

Hạ Nam cũng nhận ra một điều, kể từ mấy ngày trước trong phòng nghỉ của Hội sở giải trí Nam tước Hoàng triều, sau khi cô ôm anh khóc lớn thật lâu liền không xa cách và lạnh nhạt với anh như trước đây nữa rồi.

Hạ Nam nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, không nhịn được cúi đầu sát lại gần cô, chờ Tô Úy phát hiện ra gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mình liền hét to một tiếng, ngay sau đó một tay che lấp miệng mình, còn một tay chống lên ngực anh.

“Ha ha!” Hạ Nam híp mắt mỉm cười, ngồi thẳng người bắt đầu khởi động động cơ.

Sau khi Lăng Tuyết Nhi ngủ dậy ra ngoài, đã cảm thấy sáng nay rất lạ, nhưng không phát hiện lạ ở chỗ nào, chờ đến khi nhìn thấy một tờ giấy trên bàn trong phòng ngủ của Tô Úy, cưới cùng cô cũng biết kỳ lạ ở chỗ nào rồi, bình thường giờ này Tô Úy đã làm xong đồ ăn sáng rồi lên gọi cô xuống ăn cùng!

Lăng Tuyết Nhi lập tức gọi điện cho Tô Úy, lại phát hiện điện thoại của bạn tắt máy!

Đúng lúc ấy điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông, nhìn thấy số điện thoại la, tưởng là Tô Úy nên lập tức nhận máy!

“Tô Úy ở đâu?” Âm thanh lạnh lùng quen thuộc khiến cô biết ngay đó là Hạ Nam.

“Tôi cũng không biết cô ấy chỉ để lại một tờ giấy nói muốn ra ngoài cho đỡ buồn, rất nhanh sẽ quay về!”Mới vừa nói xong, điện thoại đã mất liên lạc, điện thoại truyền đến âm thanh tút tút.

Hạ Nam vốn đang nhàn nhã vừa ăn sang vừa đọc báo, đột nhiên nhìn thấy trên trang nhất hfnh chụp một đôi nam nữ chợt khựng lại, bởi vì tiêu đề bài báo này là: “Tài năng trẻ Diệp Phong chuẩn bị đính hôn cùng Doãn San San – con gái tập đoàn Doãn Thị.

Anh lập tức lấy điện thoại gọi cho Tô Úy thì không ngờ cô lại tắt máy, dự cảmbất an đột nhiên xuất hienj, gọi điện tới một số khác, sau khi gọi điện xong, Hạ Nam trợn tròn mắt, cô đã đi ra ngoài.

Vì người đàn ông này mà cô ấy bỏ nhà đii? Nghĩ tới đây anh tức giận siết chặt tờ báo, ném mạnh xuống đất!

Chỉ là bọn họ không biết Tô Úy đã rời thành phố A từ sáng sớm hôm nay nên không thể biết tin tức này.

Nhưng ngẫm nghĩ lại mới thấy không đúng, cô ấy đã mất trí nhớ, không thể nhớ được chuyện này mới đúng, chắc chắn không thể vì anh ta mà bỏ nhà đi được! vậy tại sao cô ấy lại như vậy chứ?

Trên tầng 118, hội sở giải trí Nam tước hoàng triều, không khí trong phòng lúc này có chút quái dị.

Bốn người đàn ông ngồi trên salon được sếp theo hình tròn, Lạc Phàm Tần Kiệt và Hoa Vi Thần nhìn vẻ mặt âm trầm của Hạ Nam đều bất đắc dĩ nhún vai.

Bọn họ đã tìm suốt một ngày nhưng cũng không tìm được tin tức của Tô Úy.

Trong không gian yên tĩnh, điện thoại của Hạ Nam đổ chuông, cơ hồ một giây tiếp theo anh liền nhận máy.

“Tôi đã thấy Tô Úy trên blog của cô ấy rồi, Tô Úy đi Cáp Nhĩ Tân rồi.” Là Tuyết Nhi.

“Cáp Nhĩ Tân?”

“Đúng vậy!”

“Được tôi biết rồi!”

Sau khi cú điện thoại, Hạ Nam rũ mắt trầm tư suy nghĩ một chút mới chậm rãi mở miệng, “Tớ muốn đi Cáp Nhĩ Tân một chuyến, chẩn bị giúp máy bay trực thăng!” lúc này gương mặt tuấn tú không còn âm u như trước nữa.

Ba người kia nghe được lời nói của Hạ Nam, sáu mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu một cái!

“Chậm đã, không cần chuẩn bị trực thăng, đặt giúp tớ một vé máy bay vào chuyến sớm nhất sang mai là được rồi!” Ba người nghe lời của anh thì đồng thời giựt giựt khóe miệng, Nam mà cũng có lúc do dự như vậy sao?

Tháng mười hai ở Cáp Nhĩ Tân nhiệt độ xuống dưới hơn mười độ, Tô Úy đi trên đường bộ mà như lạc vào một đất nước khác, nhìn kiến trúc mang phong cách Châu Âu xung quanh, cô có chút hâm mộ nhìn những cặp tình nhân không ngừng đi ngang qua mình!

“Tiểu thư xinh đẹp, cô có thể đồng ý chụp chung với tôi một tấm hình được không?” Nghe được âm thanh quen thuộc vang lên từ đằng sau, Tô Úy dừng bước, không dám tin chậm rãi xoay người, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt tuấn mỹ khiến vô số phụ nữ phải điêu đứng, chỉ là ….

“Cô gái xinh đẹp ơi, liệu cô có thể đồng ý chụp chung với tôi một tấm hình được không?” Nghe được âm thanh quen thuộc vang lên từ đằng sau, Tô Úy dừng bước, không dám tin chậm rãi xoay người, trong mắt bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt tuấn mỹ khiến vô số phụ nữ phải điêu đứng, chỉ là.... ...

“Anh......” Khi nhìn thấy quần áo Hạ Nam đang mặc Tô Úy lập tức choáng váng, trời lạnh như vậy mà anh chỉ mặc một cái áo khoác ngoài màu đen mỏng dính, “Anh điên rồi hay sao mà lại mặc ít vậy?”

Tô Úy đảo mắt nhìn quanh lại phát hiện anh không mang bất kì túi quần áo hay va ly hành lý nào, cô không nhịn được trừng mắt lườm anh một cái! Người đàn ông này sao lại không biết chăm sóc bản thân mình như thế chứ, chẳng lẽ anh ấy không biết nhiệt độ ở Cáp Nhĩ Tân còn thấp hơn thành phố A mười mấy độ sao?

Cô nào biết thật ra là Hạ Nam cố ý không mang theo quần áo, anh muốn biết cô quan tâm, lo lắng đến anh chút nào không? Nhưng rốt cuộc hiện tại anh thấy chút hối hận rồi, nhiệt độ ở đây thực sự quá lạnh!

Cuối cùng anh cũng hiểu thế nào là gieo gió gặt? Anh còn nhớ rõ khi đưa hành lí cho bọn Lạc Phàm đem về, vẻ mặt bọn họ giống như bị dọa đến cực điểm, ước chừng hỏi rất nhiều lần, “Nam, cậu nhất định phải như vậy sao, không sợ còn mạng đi mất mạng về à?

“Không sao hết, sang bên kia tớ mua đồ là được!”, lúc đó anh nhẹ nhàng nói như vậy cuối cùng bây giờ anh không còn bình tĩnh được rồi!

Tô Úy đeo găng tay vội kéo bàn tay lạnh buốt của anh đến cửa hàng quần áo gần đấy, mặc dù đã đeo găng rất dày nhưng vẫn có thể cảm thấy bàn tay lạnh đến thấu xương của anh, cô không khỏi hoài nghi đầu óc của người đàn ông có bị hư hay không?

Bà chủ của cửa hàng quần áo này là một phụ nữ trung niên, khi hai người bước vào, bà chủ nhìn quần áo mỏng manh trên người cậu thanh niên đẹp trai kia không khỏi choáng váng, còn không nhịn được mà ngó ra bên ngoài, chẳng lẽ bên ngoài trời đã hết lạnh rồi sao?

“Cái này cũng được!” Tô Úy ngồi trên ghế salon của cửa hàng nhàn nhã nhìn Hạ Nam vừa mới thay đồ ra!

“Bà chủ, gói hết những đồ này vào giúp tôi!” Chỉ đống quần áo trên ghế, Tô Úy nói xong rồi lấy ví ra định trả tiền!

“Sao có thể để em trả chứ!” Đang nói mới nhớ ra anh đã vứt nốt ví cho bọn Lạc Phàm rồi, trên người chẳng còn xu nào! Bây giờ anh mới hiểu cảm giác quẫn bách là như thế nào, Hạ Nam anh mà cũng có lúc mất thể diện đến mức này!

“Anh không mang ví sao? Được rồi, để em trả đi! Cũng lắm lúc nào về anh trả lại em cũng được!” Nhận thấy vẻ bối rối của Hạ Nam, Tô Úy liền lấy tiền ra trả liền cho bà chủ, còn nể mặt an ủi anh một câu! Chỉ là Tô Úy cũng rất buồn bực, sao đến cả ví tiền cũng không mang theo chứ, nếu anh ấy không thấy cô thì biết làm thế nào đây?

Lúc này bà chủ rốt cuộc không nhìn được mà liếc Hạ Nam một cái, thì ra cậu thanh niên này là “tiểu bạch kiểm” được bao dưỡng, không trách được! ( ý nói anh Nam là trai bao ý ạ > <)

Hạ Nam nhìn bà chủ thỉnh thoảng lại lén liếc mình một cái, anh liền lạnh lùng nhìn lại khiến bà chủ sợ hãi lập tức quay đi!

Sau khi ra khỏi cửa hàng bán quần áo, Tô Úy nhìn người đàn ông bên cạnh đã quấn mấy lớp quần áo dầy cộp quanh người mới bắt đầu cảm thấy thỏa mãn, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt!

“Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?” Hạ Nam nhìn thấy cô cười, khuôn mặt lạnh lùng cũng dần trở nên nhu hòa!

“Trước tiên đến chỗ em ở đi, cất những đồ này đi đã!” Tô Úy cũng không ở lại khách sạn mà ở lại một nhà dân!

“Ông ơi, nhà mình còn thừa thêm phòng nào nữa không ạ?” Tô Úy đưa Hạ Nam đến ngôi nhà mà cô đã đang ở, chủ nhà là một ông lão đã ngoài bảy mươi tuổi!

“Không có rồi cháu ạ! A, chắc đây là bạn trai của cháu phải không, rất đẹp trai! Nếu không như vậy đi, để ông thêm kháng cho hai người được không? (Kháng là giường đất của người phương Bắc Trung Quốc, có xây bục ở trên, bên trong có lửa để sưởi ấm)

“Không cần phiền như vậy đâu ông ơi! Để cháu dẫn anh ấy vào trước đã!” Tô Úy không phủ nhận cũng không thừa nhận khiến cho Hạ Nam còn có chút hả hê!

“Sao em không ở khách sạn mà lại ở đây?”

“Ngoài khách sạn không có kháng, mà ở đây thì có! Để đồ xuống đi, chúng ta ra ngoài ăn đã!”

Tô Úy và Hạ Nam đi đến một nhà hàng rất nổi tiếng tên là Hoa Mai! Theo yêu cầu của hai người, nhân viên dẫn họ lên phòng riêng trên tầng hai, nghe lời giới thiệu của nhân viên, hai người ăn đồ nướng than hồng, có sườn, dịch sữa cá mè, tôm cùng canh nóng, nghe nói đây là những món ăn ngon nhất trong nhà hàng này!

“Em rất thích chỗ này sao?” Hạ Nam ngạc nhiên nhìn Tô Úy, êm ái hỏi!

“Đó là đương nhiên, em rất thích phong cảnh của thành phố này! Hơn nữa phụ nữ đều thích loại kiến trúc mang phong cách châu Âu như vậy đấy!” Ngồi ở đây nhìn cách bài trí xung quanh hình như cũng là một chuyện thú vị!

Sau khi ăn cơm xong, hai người cùng nhau đi ra ngoài, chậm rãi tản bộ ngoài trời lạnh giá

Hạ Nam dịu dàng nhìn người phụ nữ bên cạnh, chậm rãi nắm lấy tay cô cho vào trong túi áo mình vẫn không quên nhìn nét mặt của cô!

Tô Úy cảm nhận được xúc cảm trên tay, đôi mắt trong suốt chống lại đôi mắt đen thẳm của anh, có chút ngượng ngùng mà quay đầu đi!

“Này, chúng ta chụp hình đi!” Cô rút tay mình về, lấy máy ảnh trong túi ra, sau đó chủ động nắm tay anh!

“Anh nhớ cười đấy nhé, chụp ảnh phải cười mới đẹp!”

... ...... ....



Màn đêm bất tri bất giác buông xuống, sau khi ăn cơm tối xong hai người về nhà trọ, đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị đi ngủ!

Tô Úy ngồi ở trên kháng khẽ cúi đầu trầm tư!

“Em đi ngủ đi, nhanh lên! Anh sẽ ngủ trên ghế salon!” Hạ Nam nhìn thấy cô hơi bối rối, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

“Ừm!” Nhẹ nhàng đáp một tiếng, Tô Úy liền lên giường đất nằm xuống bọc chăn kín người, nhìn anh cuộn tròn trên ghế salon vẫn không nhịn được mở miệng, “Cái đó....chúng ta ngủ chung đi!”

“Không phải......ý của em là, em sẽ chia một nửa giường cho anh, anh lên đây ngủ đi!” Nói xong mới phát hiện lời nói của mình mập mờ đến mức nào, liền vội vàng giải thích!

Nghe được lời của Tô Úy, khóe miệng Hạ Nam hơi nhếch lên, không từ chối câu nào, lập tức ôm bọc chăn đi đến! Hiện tại nếu từ chối mới là ngu ấy! Có thể để cô gái nhỏ này chủ động mở miệng cũng được coi là tiến bộ lớn rồi!

Lên giường nằm xuống, vòng tay ôm lấy cô đang cuốn chăn kín người, nhanh chóng hôn nhẹ lên trán cô một cái!

Nhiệt độ truyền đến trên trán khiến cô có chút ngượng ngùng, đang muốn xoay người lại liền nghe thấy âm thanh dịu dàng của Hạ Nam, “Ngoan, đừng động!”. Nói xong liền nhắm hai mắt lại.

Tô Úy yên lặng nằm trong lòng anh, nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc không chớp mắt, tay không tự chủ mà chạm nhẹ vào khuôn mặt anh rồi lập tức rút tay về! Một hồi lâu, hai mắt Tô Úy nhắm nghiền, trong không gian truyền đến tiếng hít thở đều đặn!

Mà đúng lúc này, Hạ Nam vốn dĩ nên ngủ say đột nhiên lại mở mắt ra, nhìn người con gái trong ngực mình, đôi mắt đen hiện lên ý cười sâu!

Cuối cùng người phụ nữ của anh cũng quay lại rồi, lúc nhìn anh cũng không còn anh mắt cảnh giác và phòng bị đó nữa! Cuối cùng mây cũng tan để nhìn thấy ánh trăng!

Môi mỏng nhẹ lướt trên mặt cô, nhẹ nhàng hôn từ mi tâm đến đôi mắt, đến chóp mũi rồi đến đôi môi anh đào đỏ hồng!

“Ưm.....” trong giấc mộng như cảm thấy khác thường, Tô Úy nhẹ than một tiếng, bàn tay mềm mại nhỏ bé nhẹ chống trước ngực anh, không biết vô tình hay cố ý mà động đến dây cung trong lòng anh!

Chỉ thấy Hạ Nam không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, ngay sau đó hôn lên đôi môi anh đào mê người đến dị thường, Tô Úy trong giấc mộng cảm thấy không thoải mái khẽ nhếch miệng khiến người đàn ông kia có càng có cơ hội, anh êm ái nâng mặt cô lên, tỉ mỉ thưởng thức sự ngọt ngào từ trong miệng cô!

Nhẹ nhàng thả lỏng bàn tay đang nắm lấy cằm cô, Hạ Nam than nhẹ một tiếng, có chút ảo não âm thầm khinh bỉ chính mình! Con mẹ nó, lần nào người phụ nữ này cũng khiến anh mất khống chế!

Cảm thấy bụng dưới căng đau, nhẹ nhàng vén chăn đứng dậy, có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai! Chết mất thôi, trời lạnh như vậy không phải muốn anh tắm nước lạnh chứ!

Hạ Nam mới ra khỏi phòng, đôi mắt trong suốt chậm rãi mở ra, đáy mắt còn mang theo một tia mê ly nhàn nhạt, bàn tay nhỏ bé nhẹ vuốt đôi môi anh đào của mình, khi rút tay về còn lơ đãng đặt lên lồng ngực lại phát hiện tim mình như con nai nhảy loạn, đập đến cực nhanh!

Mà khuôn mặt Tô Úy cũng đỏ ửng dưới ánh đèn càng trở nên kiều mị.

“Anh sao vậy?” Nhìn Hạ Nam hắt hơi không ngừng, Tô Úy có chút lo lắng hỏi. Dĩ nhiên cô nghĩ anh bị cảm là do hôm qua ăn mặc phong phanh, mặc như thế mà không bị cảm mới là lạ đấy.

die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

Nhưng cô không biết tối qua sau khi người đàn ông này ra khỏi giường liền vội chạy đi tắm nước lạnh! Thời tiết lạnh như vậy mà ngâm nước lạnh mấy tiếng, chả trách.... ....

Mà Hạ Nam đang liền tục hắt hơi nhìn thấy cô lo lắng, mặt còn không đỏ tim không đập mà nói dối, “Có thể là do hôm qua mặc ít quá nên mới thế này!” Có đánh chết anh cũng không dám nói cho cô biết, đêm quá bởi vì dục hỏa đốt người mà phải đi tắm nước lạnh! Nếu nói cho cô ấy biết, không biết anh còn sống thêm được ngày nào không nữa

giám đốc sao? Ba ngày thì hai bữa không ở công ty?”

“Nếu con không muốn làm thì ba cho phép sao?” Hạ Nam hỏi ngược lại, “Có chuyện gì? Nếu không có gì thì con phải ăn tối rồi!” Không để bên kia có cơ hội nói chuyện, liên trực tiếp dập máy.

Mà Hạ Vĩ Hào ngồi trong phòng khách của Hạ gia thấy điện thoại đột nhiên bị cắt đứt, tức giận ném di động ra xa!

“Sao rồi?” Tư Uyển Tâm nhìn chồng mình tức giận, liền đại khái đoán ra chuyện gì.

“Mới vừa rồi có một người bạn cũ gọi điện cho tôi, bảo nó đi Cáp Nhĩ Tân, bây giờ còn bị bắt vào đồn cảnh sát rồi vì tội cướp của đánh người! Không còn gì để nói nữa!” Hạ Vĩ Hào tức giận vỗ mạnh xuống bàn trước mặt!

“Cáp Nhĩ Tân? Cướp đồ đánh người?”

“Tình huống cụ thể thì không rõ lắm! Nhưng bây giờ đã ra rồi! Nghe nói lúc ấy nó đi với một con bé nào đấy, có thể vì chính cô ta mà nó mới đến Cáp Nhĩ Tân! Không được, tôi phải tra xem con bé kia là ai? Một đứa con gái lai lịch không rõ ràng sẽ làm hại đến tiền đồ của nó! Vợ của nó nên là một đứa giống như Thiên Nhu vậy!”

“Em thấy đứa bé Thiên Nhu kia cũng không tồi, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, dịu dàng ít nói, đối xử với Nam một lòng! Lúc nào anh đến tìm nhà họ Quý ăn cơm một bữa đi!”

“Ừm!”

………….

“Sao vậy?” Tô Úy thấy vẻ mặt anh hơi u ám mở miệng hỏi.

“Không sao!” Nhìn Tô Úy, trong nháy mắt Hạ Nam liền nhẹ nhàng cười đáp, không còn chút bực bội nào như lúc này nữa!

Đang muốn nói gì đó, điện thoại trong túi anh lại vang lên, anh lấy điện thoại ra nhìn, lần này anh không ra ngoài nghe máy nữa mà ngồi yên nghe máy, nghe được âm thanh bên kia, Hạ Nam nhẹ đáp một tiếng.

Hạ Nam vừa để điện thoại vào túi thì cửa của tiệm cháo bị đẩy ra, ngay sau đó một người đàn ông trung niên mặc áo bông màu xanh da trời đi đến chỗ hai người!

Tô Úy nhìn người đó đi đến bàn mình, không khỏi chuyển con mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy anh bình tĩnh nhìn người đàn ông vừa bước vào, giống như là đã biết rõ người đó sẽ đến!

“Nam thiếu, đây là thẻ và một ít tiền mặt!” Người đàn ông trung niên lấy một tấm thẻ cùng một xấp tiền mặt đặt trước mặt Hạ Nam, cung kính nói qua!

Hạ Nam nhẹ nhàng gật đầu một cái, người đàn ông trung niên kia liền gập người chào họ rồi đi ra ngoài.

“Ha ha.” Tô Úy liếc nhìn tấm thẻ và một ít tiền mặt trên bàn, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn Hạ Nam!

……

Hai người ăn xong, về chỗ trọ rửa mặt xong rồi lên giường ngủ, Hạ Nam thì tay ôm Tô Úy vào lòng, thân thể hai người kề sát đến nỗi có thể cảm nhận hơi ấm của đối phương, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của nhau!

Cả hai người đêm đó đều ngủ rất ngon!

Tô Úy biết Hạ Nam vì mình nên mới đến Cáp Nhĩ Tân, mà anh lại là Tổng giám đốc của một công ty nên chắc có nhiều chuyện cần xử lý! Cho nên cô quyết định ở lại thành phố này nốt ngày hôm nay!

…………

Ban đêm ánh đèn chiếu sáng con đường lớn, người đi đường, xe cộ nối nhau không dứt, Tô Úy và Hạ Nam nắm tay nhau đi trên lối đi bộ!

Đột nhiên Tô Úy dừng bước, thấy cô dừng lại, Hạ Nam đi ở phía trước quay đầu lại nhìn cô, đối diện anh là khuôn mặt tinh xảo bị phóng đại của côm ngay sau đó cổ đột nhiên bị ôm chặt, trên môi ấm áp, chỉ cảm thấy người phụ nữ trước mặt có chút vụng về cắn môi của anh, đúng, không phải là hôn, là cắn!

Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, cũng có thể nói là cắn anh!

Nghĩ tới đây, Hạ Nam liền giành lại quyền chủ động về tay mình, một tay ôm lấy hông cô dán sát vào ngực mình, một tay nắm lấy cằm cô, êm ái hôn người con gái trước mặt, thưởng thức sự ngọt ngòa mà cô đem lại!

Cho đến khi hai người hô hấp khó khăn, Hạ Nam mới thả cô ra!

Chỉ thấy người phụ nữ trong lòng anh đang thở hổn hển, hai mắt mê mang, trên gương mặt đỏ ửng mất tự nhiên, nhìn cô như thế anh lại không khống chế được mình, cúi đầu hôn lên đôi môi cô!

“Ô…ô…” Tô Úy nhẹ đập vào ngực anh, hy vọng anh buông cô ra, thế nhưng càng lúc anh càng hôn sâu, ai bảo vừa rồi cô chủ động hôn anh làm gì!

Rất lâu sau, Hạ Nam mới buông cô ra, trước khi cho cô đi còn nói nhỏ một câu khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ bừng, tựa như giận dỗi xoay người đi trước!

Hạ Nam nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trước mặt, nhẹ cười một tiếng rồi lập tức đuổi theo!

Cuối cùng lần này Tô Úy đi Cáp Nhĩ Tân vẫn không đến được chỗ tượng đá!

Sân bay thành phố A.

Hạ Nam và Tô Úy sóng vai đi trong đại sảnh sân bay, hai người đi cạnh nhau lại dẫn đến một hồi âm thanh thổn thức.

Hạ Nam thấy cô đột nhiên khác lạ, theo tầm mắt của cô nhìn theo, thì thấy có ba người đang đi ra khỏi cửa chính của sân bay!

Chờ đến khi anh kịp phản ứng, Tô Úy bên cạnh đã bỏ lại hành lý vội đuổi theo!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook