Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 615: Anh ở đây chờ em (15)
Diệp Phi Dạ
26/12/2016
Cách rất xa, Lăng Mạt Mạt đã nhìn thấy Lý Tình Thâm.
Anh đứng đối diện đài ngắm trăng, đứng thẳng, là chỗ bọn họ vừa lên tầu điện ngầm.
Anh không cử động, dáng vẻ rất kiên nhẫn.
Tầu điện ngầm dừng lại, Lăng Mạt Mạt nhào đến chỗ Lý Tình Thâm sau đó mạnh mẽ ôm lấy hông của anh, cũng không biết như thế nào, khóc như một đứa trẻ.
Trong khoảnh khắc, Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt bị lạc mất nhau kia, anh bèn lựa chọn xoay người trở lại chỗ cũ.
Quá nhiều người, vừa ồn vừa chật chội, anh nhìn không rõ, cũng không biết rốt cuộc mình có thể lên tầu điện ngầm không, như vậy không bằng đứng nguyên tại chỗ.
Như thế đảm bảo cô, hoặc bọn họ dễ dàng tìm được anh.
Anh tưởng rằng mình phải chờ lâu một chút, ai ngờ còn chưa kịp phản ứng, cũng đã cảm thấy thân thể quen thuộc nhào vào ngực mình, khóc lên khóc xuống, để anh nhất thời bó tay hết cách, lục lọi nửa ngày, mới mò tới mặt của cô, nhẹ nhàng lau nước mắt của cô, cau mày, giọng nói rất nhạt, làm thế nào cũng không thể che hết sự đau lòng: “Đừng khóc”
Lăng Mạt Mạt nghe được âm thanh của Lý Tình Thâm, càng khóc to hơn, nắm chặt lấy y phục sau lưng anh, thở không ra hơi nói: “Làm người ta sợ muốn chết, em tưởng mình lạc mất anh rồi, làm em sợ muốn chết”
Lý Tình Thâm không lên tiếng, chỉ lau nước mắt cho cô, thật vất vả Lăng Mạt Mạt mới ngừng khóc, vẫn nấc cụt, Lý Tình Thâm lúc này mới chậm rãi mở miệng, từ từ nói: “Có gì phải sợ, nha đầu ngốc, cho dù em đi tới nơi nào, đi bao xa, anh vẫn ở đây chờ em! Chỉ cần em xoay người, sẽ nhìn thấy anh.”
Từ trước tới nay luôn luôn như thế.
Anh luôn luôn đứng sau em.
Chỉ cần em xoay người, là có thể nhìn thấy anh.
Anh chờ em đã lâu rồi.
Lăng Mạt Mạt, lần phẫu thuật này, nếu như không thành công, nếu như anh chết đi, vậy anh sẽ ở hoàng tuyền chờ em, không uống canh mạnh bà, đợi cho đến khi em tới, kiếp sau, cùng em đi tiếp.
Thật ra thì, em biết không?
Lăng Mạt Mạt, anh không muốn đời sau.
Đời sau, em ở cùng ai , anh cũng không để ý, anh không tham lam, anh chỉ muốn đời này, đời này anh và em được ở bên nhau.
Không biết ông trời có để cho anh thắng cuộc lần này?
Lý Tình Thâm xuýt chút nữa bị Lăng Mạt Mạt làm mất đi tình tiết nhỏ này, đương nhiên là bí mật của hai người, cũng không ai bảo với ai.
Buổi chiều ngày hôm sau Lăng Mạt Mạt về quê, Lý Tình Thâm để cô về nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối hôm đó sau khi nghỉ ngơi thật tốt rồi, Lăng Mạt Mạt định đến bệnh viện chăm sóc Lý Tình Thâm, nhưng hai ngày trước Enson gửi wechat cho cô, hẹn cô mười giờ tối nay gặp ở “Hoàng cung”, cho nên Lý Tình Thâm bảo cô về nhà cô đồng ý không phản bác.
Ra khỏi bệnh viện, cảm xúc của Lăng Mạt Mạt có chút không được tốt, cô tùy ý đón một chiếc xe, cầm điện thoại di động lên, hấp tấp nhìn hàng chữ trên màn hình điện thoại Enson gửi đến, cô nhìn một chút, cảm thấy tim mình như bị dao cắt.
Cô biết tối nay nói lên điều gì, khế ước của cô và Enson chỉ còn lưa thưa vài lần nữa thôi.
Anh đứng đối diện đài ngắm trăng, đứng thẳng, là chỗ bọn họ vừa lên tầu điện ngầm.
Anh không cử động, dáng vẻ rất kiên nhẫn.
Tầu điện ngầm dừng lại, Lăng Mạt Mạt nhào đến chỗ Lý Tình Thâm sau đó mạnh mẽ ôm lấy hông của anh, cũng không biết như thế nào, khóc như một đứa trẻ.
Trong khoảnh khắc, Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt bị lạc mất nhau kia, anh bèn lựa chọn xoay người trở lại chỗ cũ.
Quá nhiều người, vừa ồn vừa chật chội, anh nhìn không rõ, cũng không biết rốt cuộc mình có thể lên tầu điện ngầm không, như vậy không bằng đứng nguyên tại chỗ.
Như thế đảm bảo cô, hoặc bọn họ dễ dàng tìm được anh.
Anh tưởng rằng mình phải chờ lâu một chút, ai ngờ còn chưa kịp phản ứng, cũng đã cảm thấy thân thể quen thuộc nhào vào ngực mình, khóc lên khóc xuống, để anh nhất thời bó tay hết cách, lục lọi nửa ngày, mới mò tới mặt của cô, nhẹ nhàng lau nước mắt của cô, cau mày, giọng nói rất nhạt, làm thế nào cũng không thể che hết sự đau lòng: “Đừng khóc”
Lăng Mạt Mạt nghe được âm thanh của Lý Tình Thâm, càng khóc to hơn, nắm chặt lấy y phục sau lưng anh, thở không ra hơi nói: “Làm người ta sợ muốn chết, em tưởng mình lạc mất anh rồi, làm em sợ muốn chết”
Lý Tình Thâm không lên tiếng, chỉ lau nước mắt cho cô, thật vất vả Lăng Mạt Mạt mới ngừng khóc, vẫn nấc cụt, Lý Tình Thâm lúc này mới chậm rãi mở miệng, từ từ nói: “Có gì phải sợ, nha đầu ngốc, cho dù em đi tới nơi nào, đi bao xa, anh vẫn ở đây chờ em! Chỉ cần em xoay người, sẽ nhìn thấy anh.”
Từ trước tới nay luôn luôn như thế.
Anh luôn luôn đứng sau em.
Chỉ cần em xoay người, là có thể nhìn thấy anh.
Anh chờ em đã lâu rồi.
Lăng Mạt Mạt, lần phẫu thuật này, nếu như không thành công, nếu như anh chết đi, vậy anh sẽ ở hoàng tuyền chờ em, không uống canh mạnh bà, đợi cho đến khi em tới, kiếp sau, cùng em đi tiếp.
Thật ra thì, em biết không?
Lăng Mạt Mạt, anh không muốn đời sau.
Đời sau, em ở cùng ai , anh cũng không để ý, anh không tham lam, anh chỉ muốn đời này, đời này anh và em được ở bên nhau.
Không biết ông trời có để cho anh thắng cuộc lần này?
Lý Tình Thâm xuýt chút nữa bị Lăng Mạt Mạt làm mất đi tình tiết nhỏ này, đương nhiên là bí mật của hai người, cũng không ai bảo với ai.
Buổi chiều ngày hôm sau Lăng Mạt Mạt về quê, Lý Tình Thâm để cô về nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối hôm đó sau khi nghỉ ngơi thật tốt rồi, Lăng Mạt Mạt định đến bệnh viện chăm sóc Lý Tình Thâm, nhưng hai ngày trước Enson gửi wechat cho cô, hẹn cô mười giờ tối nay gặp ở “Hoàng cung”, cho nên Lý Tình Thâm bảo cô về nhà cô đồng ý không phản bác.
Ra khỏi bệnh viện, cảm xúc của Lăng Mạt Mạt có chút không được tốt, cô tùy ý đón một chiếc xe, cầm điện thoại di động lên, hấp tấp nhìn hàng chữ trên màn hình điện thoại Enson gửi đến, cô nhìn một chút, cảm thấy tim mình như bị dao cắt.
Cô biết tối nay nói lên điều gì, khế ước của cô và Enson chỉ còn lưa thưa vài lần nữa thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.