Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 707: Em phải kết hôn rồi (7)
Diệp Phi Dạ
18/01/2017
Edit: Lam Anh
Cô mở miệng, nói: “Tô Thần, chuyện hôm qua anh nói, em đồng ý.”
Tô Thần còn đang trong giấc mộng, mơ mơ màng màng nghe điện thoại, nghe được lời của Lăng Mạt Mạt, anh ta sửng sốt một hồi, sững sờ không phản ứng kịp chuyện trong miệng cô rốt cuộc là chỉ cái gì, vì thế, giọng nói có chút mờ mịt hỏi lại: “Làm sao vậy?”
Lăng Mạt Mạt nắm di động, mấp máy môi, mở miệng một lần nữa, giọng nói nhẹ nhàng mà lại thanh đạm: “Tô Thần, chúng ta kết hôn đi.”
Tô Thần ngay tức khắc từ giường ngồi dậy, sau đó nhớ đến lời nói của anh ta ngày hôm qua với cô, sau một lúc lâu, anh ta mới nói một chữ: “Được.”
Sau khi cúp điện thoại, đáy lòng Lăng Mạt Mạt có nỗi chua xót nhàn nhạt tràn đầy đi lên, cô ngẩng đầu, nhìn bầu trời chân trời phía đông đỏ như máu, vẻ mặt từng chút từng chút trở nên mờ mịt.
Thật ra hẳn là đến lúc giơ tay chém xuống.
Một năm trước, anh gửi cho cô tin nhắn như vậy, chỉ có tám chữ, anh tự xiêu lòng, em lại tùy ý, cô lựa chọn im lặng.
Hiện tại một năm sau, cô không thể im lặng nữa rồi.
Kết quả như vậy sớm hay muộn cũng phải tới, chỉ là thật không ngờ lại đau đớn tâm can như vậy.
Cô cho rằng mất đi anh một năm, đã học được thừa nhận, đã đủ kiên cường, lại không biết, hóa ra, cô vẫn lúng túng như vậy.
Cô nghĩ, cô cần kết thúc, không chỉ là một mình Lý Tình Thâm, mà còn có Enson.
Cô mắc nợ anh, cô phải trả lại rồi.
Vì thế, Lăng Mạt Mạt cầm điện thoại di động lên, gửi một cái Wechat cho Enson.
[Đêm nay có rảnh không? Gặp ở chỗ cũ một lần đi.”
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Lý Tình Thâm cảm thấy mình làm một giấc mơ rất tốt đẹp.
Trong mơ cô thuận theo anh làm chuyện đẹp đẽ như thế.
Khi Lý Tình Thâm mở mắt, trong đầu còn đang lặp đi lặp lại dư vị giấc mơ kia, nhưng mà nghiêng người một cái, lại phát hiện, bản thân vậy mà không mặc bất kỳ quần áo gì trên người.d.đ.l.q.đ
Anh nhíu mày, đột nhiên ngồi dậy, phát hiện tất cả mặt giường nhăn nhúm thành một mảnh, quần áo của anh rải rác xung quanh trên mặt đất, trong đồ lót của anh bên cạnh, vậy mà lại trộn lẫn một cái áo ngực.
Hóa ra mọi thứ đó không phải là giấc mơ?
Tối qua, anh vậy mà cùng cô.
Lý Tình Thâm nghĩ tới đây, nhanh chóng xốc chăn lên, xuống giường, nhặt quần áo của mình lên, cấp tốc mặc, trực tiếp chạy về phía phòng của cô.
Anh muốn đi hỏi cô một câu, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
Đêm hôm khuya khoắt, cô làm sao có thể chạy đến phòng ngủ của anh chứ?
Chẳng lẽ có thể là anh quá nhớ cô, lén vào trong phòng cô, kéo cô tới đây?
Lý Tình Thâm đẩy cửa ra, lại phát hiện bên trong không có ai.
Anh lập tức quay trở lại phòng ngủ của mình, tìm di động của anh, vừa định bấm gọi điện thoại cho cô, lại phát hiện trong di động có Wechat tới.
Anh mở ra.
Là cô gửi đến.
[Đêm nay có rảnh không? Gặp ở chỗ cũ một lần đi!]
Những lời này đại biểu cho cái gì, lòng anh biết rõ.
Nên tới luôn luôn muốn tới.
Anh biết trong khế ước của cô và Enson, còn hai lần chưa làm, sở dĩ anh không làm, chỉ là muốn, có thể kéo dài mối quan hệ như này giữa bọn họ thật lâu.
Anh có lòng riêng.
Nếu Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm cả đời không qua lại với nhau, như thế anh có thể dùng thân phận Enson ở lại trong thế giới của cô.
Nhưng mà, cho tới bây giờ, anh nghĩ, thật sự kéo không nổi nữa rồi.
Ánh mắt của Lý Tình Thâm, biến hóa khó lường, anh cầm di động, im lặng thật lâu, mới trả lời một chữ. [Được.]
Cô mở miệng, nói: “Tô Thần, chuyện hôm qua anh nói, em đồng ý.”
Tô Thần còn đang trong giấc mộng, mơ mơ màng màng nghe điện thoại, nghe được lời của Lăng Mạt Mạt, anh ta sửng sốt một hồi, sững sờ không phản ứng kịp chuyện trong miệng cô rốt cuộc là chỉ cái gì, vì thế, giọng nói có chút mờ mịt hỏi lại: “Làm sao vậy?”
Lăng Mạt Mạt nắm di động, mấp máy môi, mở miệng một lần nữa, giọng nói nhẹ nhàng mà lại thanh đạm: “Tô Thần, chúng ta kết hôn đi.”
Tô Thần ngay tức khắc từ giường ngồi dậy, sau đó nhớ đến lời nói của anh ta ngày hôm qua với cô, sau một lúc lâu, anh ta mới nói một chữ: “Được.”
Sau khi cúp điện thoại, đáy lòng Lăng Mạt Mạt có nỗi chua xót nhàn nhạt tràn đầy đi lên, cô ngẩng đầu, nhìn bầu trời chân trời phía đông đỏ như máu, vẻ mặt từng chút từng chút trở nên mờ mịt.
Thật ra hẳn là đến lúc giơ tay chém xuống.
Một năm trước, anh gửi cho cô tin nhắn như vậy, chỉ có tám chữ, anh tự xiêu lòng, em lại tùy ý, cô lựa chọn im lặng.
Hiện tại một năm sau, cô không thể im lặng nữa rồi.
Kết quả như vậy sớm hay muộn cũng phải tới, chỉ là thật không ngờ lại đau đớn tâm can như vậy.
Cô cho rằng mất đi anh một năm, đã học được thừa nhận, đã đủ kiên cường, lại không biết, hóa ra, cô vẫn lúng túng như vậy.
Cô nghĩ, cô cần kết thúc, không chỉ là một mình Lý Tình Thâm, mà còn có Enson.
Cô mắc nợ anh, cô phải trả lại rồi.
Vì thế, Lăng Mạt Mạt cầm điện thoại di động lên, gửi một cái Wechat cho Enson.
[Đêm nay có rảnh không? Gặp ở chỗ cũ một lần đi.”
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Lý Tình Thâm cảm thấy mình làm một giấc mơ rất tốt đẹp.
Trong mơ cô thuận theo anh làm chuyện đẹp đẽ như thế.
Khi Lý Tình Thâm mở mắt, trong đầu còn đang lặp đi lặp lại dư vị giấc mơ kia, nhưng mà nghiêng người một cái, lại phát hiện, bản thân vậy mà không mặc bất kỳ quần áo gì trên người.d.đ.l.q.đ
Anh nhíu mày, đột nhiên ngồi dậy, phát hiện tất cả mặt giường nhăn nhúm thành một mảnh, quần áo của anh rải rác xung quanh trên mặt đất, trong đồ lót của anh bên cạnh, vậy mà lại trộn lẫn một cái áo ngực.
Hóa ra mọi thứ đó không phải là giấc mơ?
Tối qua, anh vậy mà cùng cô.
Lý Tình Thâm nghĩ tới đây, nhanh chóng xốc chăn lên, xuống giường, nhặt quần áo của mình lên, cấp tốc mặc, trực tiếp chạy về phía phòng của cô.
Anh muốn đi hỏi cô một câu, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
Đêm hôm khuya khoắt, cô làm sao có thể chạy đến phòng ngủ của anh chứ?
Chẳng lẽ có thể là anh quá nhớ cô, lén vào trong phòng cô, kéo cô tới đây?
Lý Tình Thâm đẩy cửa ra, lại phát hiện bên trong không có ai.
Anh lập tức quay trở lại phòng ngủ của mình, tìm di động của anh, vừa định bấm gọi điện thoại cho cô, lại phát hiện trong di động có Wechat tới.
Anh mở ra.
Là cô gửi đến.
[Đêm nay có rảnh không? Gặp ở chỗ cũ một lần đi!]
Những lời này đại biểu cho cái gì, lòng anh biết rõ.
Nên tới luôn luôn muốn tới.
Anh biết trong khế ước của cô và Enson, còn hai lần chưa làm, sở dĩ anh không làm, chỉ là muốn, có thể kéo dài mối quan hệ như này giữa bọn họ thật lâu.
Anh có lòng riêng.
Nếu Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm cả đời không qua lại với nhau, như thế anh có thể dùng thân phận Enson ở lại trong thế giới của cô.
Nhưng mà, cho tới bây giờ, anh nghĩ, thật sự kéo không nổi nữa rồi.
Ánh mắt của Lý Tình Thâm, biến hóa khó lường, anh cầm di động, im lặng thật lâu, mới trả lời một chữ. [Được.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.