Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 597: Em sẽ là đôi mắt của anh (7)
Diệp Phi Dạ
23/12/2016
Lý Tình Thâm không
nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm giác, về sau, anh phát hiện cô gái ấy không có thêm bất kì động tác nào nữa, chỉ là khăn lông dính vào má trái của
mình, không nhúc nhích, không nhịn được lên tiếng hỏi thăm: "Xong chưa?"
Lăng Mạt Mạt giật mình, nháy mắt mấy cái, nhìn gương mặt cao quí gần trong gang tấc, lông mi của anh khẽ run, ở đáy mắt hiện lên một màu đen xinh đẹp, đôi đồng tử của anh nhìn về phía cô.
Trong ánh mắt của anh là một khoảng không gian đen kịt, giống như có thể nhìn thấu tâm sự, tình cảm của cô, làm Lăng Mạt Mạt đỏ mặt, hốt hoảng lau nước trên mặt Lý Tình Thâm, sau đó cầm khăn lông đặt một bên, đột nhiên cô nhớ ra, bây giờ Lý Tình Thâm bị mù, anh sẽ không thể nhìn thấy đôi má ửng hồng của cô, cô không cần phải khẩn trương như vậy.
Trong nhất thời, trái tim nhỏ đang đập loạn xạ của Lăng Mạt Mạt bình tĩnh lại, cô cầm mắt kính đeo lên cho Lý Tình Thâm, sau đó đẩy cửa phòng vệ sinh, cầm tay anh bước ra ngoài.
Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, nhẹ nhàng, cho dù là mùa đông, cũng không cảm thấy lạnh.
Hai người quyết định đi ra ngoài, nhưng lại không biết đi đâu, bên cạnh bện viện có một công viên nhỏ, bất tri bất giác liền đi vào trong đó.
Bên trong có rất nhiều người đang phơi nắng, nói chuyện phiếm.
Lăng Mạt Mạt cùng Lý Tình Thâm đi dọc theo côn đường lát đá một lúc, nhìn thấy trong công viên nhỏ có một vòng đu quay không cao lắm, rất nhiều đứa bé đứng xếp hàng, móc tiền, sau đó chui vào trong vòng hình tròn trong suốt.
Lăng Mạt Mạt lóe mắt, quay đầu, nhìn về phía Lý Tình Thâm nói: "Chúng ta ngồi đu quay chứ?"
Lý Tình Thâm khẽ gật đầu, Lăng Mạt Mạt nắm lấy tay của Lý Tình Thâm, cô vội vã ra ngoài, không có mang theo tiền, liền nhón chân lên, đưa tay sờ soạn ví tiền trong túi quần Lý Tình Thâm, rút ra mấy tờ tiền lẽ, giao tiền xong, liền cẩn thận đỡ Lý Tình Thâm bước vào vòng đu quay.
Cái hộp hình tròn trong suốt này từng chút từng chút rời khỏi mặt đất.
Lăng Mạt Mạt nghiêng đầu, là có thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh thành phố X.
Tuy nói là đô thị sầm uất (phồn hoa), nhưng vẫn giữ được màu xanh cây cỏ, giống như thành cổ, rất nhiều tòa nhà mang hương vị Cổ Phong, thành phố X có rất nhiều con sông, từ xa nhìn lại, rất có ý nhị của vùng sông nước Giang Nam.
Lý Tình Thâm không nhìn thấy, chỉ có thể cảm thấy mình dần dần lên cao.
Lăng Mạt Mạt biết anh không nhìn thấy, liền nhẹ nhàng nói những cảnh tượng mà mình nhìn thấy cho anh nghe, khi nói xong mới phát hiên mình căn bản không nói ra được cảnh trí đẹp như vậy, vậy mà Lý Tình Thâm lại cong môi lên, cười cười, giống như là cảm nhận được, nói: " Nghe rất đẹp."
Lăng Mạt Mạt"Vâng" gật đầu một cái, ban đầu vốn có ý tốt, bây giờ lại cảm thấy chút phiền muộn.
Anh nói nghe rất đẹp, anh của ngày trước có thể nhìn thấy.
Anh là một con người hoàn mĩ như vậy, thế mà hôm nay, lại bởi vì cô mà trở nên không toàn vẹn.
Thời gian trước, Lăng Mạt Mạt cũng nhìn Lý Tình Thâm đến thất thần như vậy, bị dung nhan của anh làm kinh ngạc, tuy nhiên lại không dám thẳng thắn quan sát anh.
Vào giờ phút này, Lăng Mạt Mạt lại cảm thấy may mắn khi anh bị mù, bởi vì như vậy, cô liền có thể thẳng thắn ngắn nhìn dung nhan tuyệt sắc này, ngắm cho đã!
Anh ngồi đối diện cô, tư thế ưu nhã, anh không biết bao giờ mắt mình có thể nhìn thấy, ánh mặt trời khúc xạ ở đáy mắt anh, làm tròng đen của anh nổi lên một chút ánh sáng nhè nhẹ, giống như có thể nhìn thấy thứ gì đó, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài vòng đu quay.
Lăng Mạt Mạt giật mình, nháy mắt mấy cái, nhìn gương mặt cao quí gần trong gang tấc, lông mi của anh khẽ run, ở đáy mắt hiện lên một màu đen xinh đẹp, đôi đồng tử của anh nhìn về phía cô.
Trong ánh mắt của anh là một khoảng không gian đen kịt, giống như có thể nhìn thấu tâm sự, tình cảm của cô, làm Lăng Mạt Mạt đỏ mặt, hốt hoảng lau nước trên mặt Lý Tình Thâm, sau đó cầm khăn lông đặt một bên, đột nhiên cô nhớ ra, bây giờ Lý Tình Thâm bị mù, anh sẽ không thể nhìn thấy đôi má ửng hồng của cô, cô không cần phải khẩn trương như vậy.
Trong nhất thời, trái tim nhỏ đang đập loạn xạ của Lăng Mạt Mạt bình tĩnh lại, cô cầm mắt kính đeo lên cho Lý Tình Thâm, sau đó đẩy cửa phòng vệ sinh, cầm tay anh bước ra ngoài.
Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, nhẹ nhàng, cho dù là mùa đông, cũng không cảm thấy lạnh.
Hai người quyết định đi ra ngoài, nhưng lại không biết đi đâu, bên cạnh bện viện có một công viên nhỏ, bất tri bất giác liền đi vào trong đó.
Bên trong có rất nhiều người đang phơi nắng, nói chuyện phiếm.
Lăng Mạt Mạt cùng Lý Tình Thâm đi dọc theo côn đường lát đá một lúc, nhìn thấy trong công viên nhỏ có một vòng đu quay không cao lắm, rất nhiều đứa bé đứng xếp hàng, móc tiền, sau đó chui vào trong vòng hình tròn trong suốt.
Lăng Mạt Mạt lóe mắt, quay đầu, nhìn về phía Lý Tình Thâm nói: "Chúng ta ngồi đu quay chứ?"
Lý Tình Thâm khẽ gật đầu, Lăng Mạt Mạt nắm lấy tay của Lý Tình Thâm, cô vội vã ra ngoài, không có mang theo tiền, liền nhón chân lên, đưa tay sờ soạn ví tiền trong túi quần Lý Tình Thâm, rút ra mấy tờ tiền lẽ, giao tiền xong, liền cẩn thận đỡ Lý Tình Thâm bước vào vòng đu quay.
Cái hộp hình tròn trong suốt này từng chút từng chút rời khỏi mặt đất.
Lăng Mạt Mạt nghiêng đầu, là có thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh thành phố X.
Tuy nói là đô thị sầm uất (phồn hoa), nhưng vẫn giữ được màu xanh cây cỏ, giống như thành cổ, rất nhiều tòa nhà mang hương vị Cổ Phong, thành phố X có rất nhiều con sông, từ xa nhìn lại, rất có ý nhị của vùng sông nước Giang Nam.
Lý Tình Thâm không nhìn thấy, chỉ có thể cảm thấy mình dần dần lên cao.
Lăng Mạt Mạt biết anh không nhìn thấy, liền nhẹ nhàng nói những cảnh tượng mà mình nhìn thấy cho anh nghe, khi nói xong mới phát hiên mình căn bản không nói ra được cảnh trí đẹp như vậy, vậy mà Lý Tình Thâm lại cong môi lên, cười cười, giống như là cảm nhận được, nói: " Nghe rất đẹp."
Lăng Mạt Mạt"Vâng" gật đầu một cái, ban đầu vốn có ý tốt, bây giờ lại cảm thấy chút phiền muộn.
Anh nói nghe rất đẹp, anh của ngày trước có thể nhìn thấy.
Anh là một con người hoàn mĩ như vậy, thế mà hôm nay, lại bởi vì cô mà trở nên không toàn vẹn.
Thời gian trước, Lăng Mạt Mạt cũng nhìn Lý Tình Thâm đến thất thần như vậy, bị dung nhan của anh làm kinh ngạc, tuy nhiên lại không dám thẳng thắn quan sát anh.
Vào giờ phút này, Lăng Mạt Mạt lại cảm thấy may mắn khi anh bị mù, bởi vì như vậy, cô liền có thể thẳng thắn ngắn nhìn dung nhan tuyệt sắc này, ngắm cho đã!
Anh ngồi đối diện cô, tư thế ưu nhã, anh không biết bao giờ mắt mình có thể nhìn thấy, ánh mặt trời khúc xạ ở đáy mắt anh, làm tròng đen của anh nổi lên một chút ánh sáng nhè nhẹ, giống như có thể nhìn thấy thứ gì đó, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài vòng đu quay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.