Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 388: nước quá lạnh, để tôi đi (18)
Diệp Phi Dạ
13/10/2016
Lý Tình Thâm nghe cô
nói, bình tĩnh quay đầu, liếc mắt nhìn, sau đó nhẹ nhàng"Ừ" một tiếng,
liền quay đầu, duy trì tư thái thanh phong cao nhã tiếp tục lái xe.
Lăng Mạt Mạt nói thật lâu, hình như là mệt mỏi, liền trầm mặc lại, chỉ nhìn chầm chầm ngoài cửa sổ, tầm mắt của cô từng chút từng chút dời đi, trong lúc không để ý liền nhìn đến kính chiếu hậu, sau đó liền nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Lý Tình Thâm, mang theo một loại tao nhã không giống như người thường, xinh đẹp như mộng cảnh, nhất là bờ môi của anh, giống như cánh hoa hồng miềm mại, Lăng Mạt Mạt không nhịn được lại nhìn thêm nhiều lần.
Tính cảnh giác của Lý Tình Thâm rất cao, anh vô tình ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau trong kính chiếu hậu, cơ thể Lăng Mạt Mạt run lên, nhanh chóng dời đi tầm mắt, nhìn lén lại bị người ta bắt gặp, Lăng Mạt Mạt có chút khẩn trương.
Lý Tình Thâm vẫn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu như cũ, chăm chú nhìn thật sâu vào cô gái trong kính, khóe mắt Lăng Mạt Mạt hơi nâng lên, liền nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông, cô càng thêm quẫn bách (ngượng ngùng).
Không khí bên trong xe có chút trở nên lúng túng.
Hai tay Lăng Mạt Mạt siết chặt vào nhau, dùng sức vặn, trong lòng cô lặng lẽ suy nghĩ, ánh mắt của anh là di chuyển ở trên người cô đi?
Vậy mà, thời gian từng giờ từng phút trôi qua, tầm mắt của anh vẫn còn dừng trên người cô, lòng bàn tay Lăng Mạt Mạt thấm đầy mồ hôi, thậm chí cô cảm thấy không khí bên trong xe không đủ, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Lăng Mạt Mạt nghĩ, còn tiếp tục tình trạng này, chắc chắn cô sẽ vì thở không thông mà chết, cô phải nhanh chóng tìm một đề tài, cải thiện không khí quỷ dị này.
Vì vậy Lăng Mạt Mạt liền vắt hết óc suy nghĩ, nghĩ thật lâu, rốt cuộc nghĩ tới một chủ đề hợp lý, rồi mới nhìn về phía Lý Tình Thâm nở nụ cười lấy lòng, lên tiếng, nói: "Thầy, em mời anh đi ăn cơm."
Lý Tình Thâm nghe tiếng Lăng Mạt Mạt, bỗng dưng hoàn hồn, chậm rãi “ừm” một tiếng.
"Thầy, thời gian này thầy đã giúp em rất nhiều, em vô cùng cảm kích người." Khi Lăng Mạt Mạt nói tới câu này, thái độ từ từ trở nên thành khẩn, "Cho nên, thầy, em mời thầy một bữa cơm, nói lời cảm ơn!"
Ban đầu là cô tìm đại một lí do để thay đổi không khí, nhưng khi nói, lại trở thành lời thật lòng.
Gần đây Lý Tình Thâm đối với cô rất tốt, cô lại chưa bao giờ làm cho anh điều gì, cho nên, mời anh một bữa cơm, là chuyện đương nhiên!
Đáy mắt Lý Tình Thâm thoáng hiện lên vẻ vui sướng, rất nhanh liền khôi phục lạnh nhạt, vẻ mặt không có biến đổi quá lớn, gật đầu, nói: "Tốt!"
"Thầy muốn đi ăn ở đâu thì ăn ở đó ạ!" Lăng Mạt Mạt cười ngọt ngào với Lý Tình Thâm, một bộ dáng rất rộng rãi.
"Tùy cô vậy." Giọng điệu Lý Tình Thâm rất bình tĩnh, nhưng trời mới biết đáy lòng của anh vui sướng dường nào, vậy mà Lăng Mạt Mạt lại chủ động mời anh ăn cơm, có phải muốn nói rằng, cô gái này đã không còn bài xích và chán ghét anh như trước?
Lăng Mạt Mạt chu môi một cái, liền suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc nên đi nơi nào ăn, cuối cùng, hỏi một câu: "Khải Duyệt sao?"
Lý Tình Thâm trầm tư một chút, nói: "Ăn chán rồi."
Quả thật là ăn chán rồi, với lại anh biết Lăng Mạt Mạt kiếm được tiền quảng cáo, nhưng chi phí ở Khải Duyệt quả thật rất cao, mặc dù là khách sạn của tập đoàn Bạc Đế nhà mình, nhưng mà không có tính toán tiết kiệm, đối với cô chính là mất rất nhiều máu, trong tâm anh không đành lòng.
Lăng Mạt Mạt nói thật lâu, hình như là mệt mỏi, liền trầm mặc lại, chỉ nhìn chầm chầm ngoài cửa sổ, tầm mắt của cô từng chút từng chút dời đi, trong lúc không để ý liền nhìn đến kính chiếu hậu, sau đó liền nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Lý Tình Thâm, mang theo một loại tao nhã không giống như người thường, xinh đẹp như mộng cảnh, nhất là bờ môi của anh, giống như cánh hoa hồng miềm mại, Lăng Mạt Mạt không nhịn được lại nhìn thêm nhiều lần.
Tính cảnh giác của Lý Tình Thâm rất cao, anh vô tình ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau trong kính chiếu hậu, cơ thể Lăng Mạt Mạt run lên, nhanh chóng dời đi tầm mắt, nhìn lén lại bị người ta bắt gặp, Lăng Mạt Mạt có chút khẩn trương.
Lý Tình Thâm vẫn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu như cũ, chăm chú nhìn thật sâu vào cô gái trong kính, khóe mắt Lăng Mạt Mạt hơi nâng lên, liền nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông, cô càng thêm quẫn bách (ngượng ngùng).
Không khí bên trong xe có chút trở nên lúng túng.
Hai tay Lăng Mạt Mạt siết chặt vào nhau, dùng sức vặn, trong lòng cô lặng lẽ suy nghĩ, ánh mắt của anh là di chuyển ở trên người cô đi?
Vậy mà, thời gian từng giờ từng phút trôi qua, tầm mắt của anh vẫn còn dừng trên người cô, lòng bàn tay Lăng Mạt Mạt thấm đầy mồ hôi, thậm chí cô cảm thấy không khí bên trong xe không đủ, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Lăng Mạt Mạt nghĩ, còn tiếp tục tình trạng này, chắc chắn cô sẽ vì thở không thông mà chết, cô phải nhanh chóng tìm một đề tài, cải thiện không khí quỷ dị này.
Vì vậy Lăng Mạt Mạt liền vắt hết óc suy nghĩ, nghĩ thật lâu, rốt cuộc nghĩ tới một chủ đề hợp lý, rồi mới nhìn về phía Lý Tình Thâm nở nụ cười lấy lòng, lên tiếng, nói: "Thầy, em mời anh đi ăn cơm."
Lý Tình Thâm nghe tiếng Lăng Mạt Mạt, bỗng dưng hoàn hồn, chậm rãi “ừm” một tiếng.
"Thầy, thời gian này thầy đã giúp em rất nhiều, em vô cùng cảm kích người." Khi Lăng Mạt Mạt nói tới câu này, thái độ từ từ trở nên thành khẩn, "Cho nên, thầy, em mời thầy một bữa cơm, nói lời cảm ơn!"
Ban đầu là cô tìm đại một lí do để thay đổi không khí, nhưng khi nói, lại trở thành lời thật lòng.
Gần đây Lý Tình Thâm đối với cô rất tốt, cô lại chưa bao giờ làm cho anh điều gì, cho nên, mời anh một bữa cơm, là chuyện đương nhiên!
Đáy mắt Lý Tình Thâm thoáng hiện lên vẻ vui sướng, rất nhanh liền khôi phục lạnh nhạt, vẻ mặt không có biến đổi quá lớn, gật đầu, nói: "Tốt!"
"Thầy muốn đi ăn ở đâu thì ăn ở đó ạ!" Lăng Mạt Mạt cười ngọt ngào với Lý Tình Thâm, một bộ dáng rất rộng rãi.
"Tùy cô vậy." Giọng điệu Lý Tình Thâm rất bình tĩnh, nhưng trời mới biết đáy lòng của anh vui sướng dường nào, vậy mà Lăng Mạt Mạt lại chủ động mời anh ăn cơm, có phải muốn nói rằng, cô gái này đã không còn bài xích và chán ghét anh như trước?
Lăng Mạt Mạt chu môi một cái, liền suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc nên đi nơi nào ăn, cuối cùng, hỏi một câu: "Khải Duyệt sao?"
Lý Tình Thâm trầm tư một chút, nói: "Ăn chán rồi."
Quả thật là ăn chán rồi, với lại anh biết Lăng Mạt Mạt kiếm được tiền quảng cáo, nhưng chi phí ở Khải Duyệt quả thật rất cao, mặc dù là khách sạn của tập đoàn Bạc Đế nhà mình, nhưng mà không có tính toán tiết kiệm, đối với cô chính là mất rất nhiều máu, trong tâm anh không đành lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.