Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 378: Nước rất lạnh, để tôi đi (8)
Diệp Phi Dạ
10/10/2016
Cô thà thấy anh còn
là dáng vẻ đáng giận lại ngạo mạn không thể nói lý, mà không phải dáng
vẻ suy yếu không có sức làm tất cả mọi việc, nước mắt Lăng Mạt Mạt không nhịn được nhẹ nhàng chảy xuống.
Lý Tình Thâm nhìn Lăng Mạt Mạt rơi lệ, cố gắng ngồi dậy, anh giơ tay lên, lau từng chút từng chút nước mắt cô, nhưng nước mắt cô rơi càng hăng, anh ho khan đứt quãng, giọng nói nghe qua yếu ớt như vậy: "Khóc cái gì"
Lăng Mạt Mạt nghẹn ngào càng lợi hại hơn, cô không nhịn được giơ tay lên, che miệng mình, không cho mình thất thanh khóc rống lên.
Cô biết, anh là vì album chung của bọn họ, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn khóc.
Vừa rồi cô còn đang tức giận, trên cái thế giới này làm sao có người như vậy, vì thành công không tiếc hy sinh tính mạng của mình, cô cảm thấy người này đáng ghét lại đáng giận, cô tức giận bốc lửa trong ngực, nhưng khi anh nói với cô, thật xin lỗi, liên lụy đến em lúc này, cô lại cảm thấy mình không thể tức giận, thậm chí lòng còn có chút chua xót.
Khi anh miễn cưỡng cười nói với cô, lúc anh không có việc gì, cô cũng không có cách nào kềm chế nước mắt chảy xuống nữa.
Thật ra có thể chụp ảnh cảnh nhật nguyệt chiếu sáng hay không, đối với cô mà nói, thì không quan trọng như thế, cô không có chút oán giận trách cứ anh.
Lý Tình Thâm nhíu mày lại, nhìn cô vẫn không ngừng nước mắt, đáy mắt anh đột nhiên lóe sáng, nhưng chỉ trong nháy mắt, con ngươi của anh bắt đầu mở rộng, anh mở miệng, âm điệu mang theo dịu dàng, loại dịu dàng này, là đời này kiếp này anh cũng chưa từng có.
"Anh chỉ không muốn bỏ lỡ" giọng của anh, dần dần yếu đi, anh như là đang tự hỏi cái gì, đến cuối cùng, vừa mở miệng, nhưng không có phát ra chút tiếng: "Mạt Mạt"
Đã bỏ lỡ rất nhiều năm, cảm giác đau khổ này, quá khó khăn, anh thật sự không muốn bỏ lỡ nữa.
Lý Tình Thâm nghĩ, mặt trời với ánh trăng, hai người đã từng có thể yêu nhau, lại bởi vì hữu duyên vô phận, cả đời không có cách nào gặp lại.
Một ban ngày, một ban đêm, không có bất kỳ thay đổi.
Giống như anh với cô.
Mà bây giờ, lúc anh rốt cục có thể đi yêu cô, thì anh lại trở thành chướng ngại vật của cô, thật sự rất bất đắc dĩ, cũng rất buồn cười, không phải sao?
Cho nên, anh không muốn bỏ lỡ.
Anh thật sự không thể buông tha như vậy, tuyệt đối không thể, anh phải nắm chặt cơ hội bây giờ.
Lý Tình Thâm nghĩ đi nghĩ lại, tay anh vốn đang ở trên mặt Lăng Mạt Mạt liền buông thõng xuống, cả người im hơi lặng tiếng ngã xuống giường như vậy.
Lại một lần nữa ngất đi.
Lăng Mạt Mạt nhìn Lý Tình Thâm lại một lần nữa mê man, nhíu mày, anh không muốn bỏ qua cái gì hả?
Cô không biết tại sao, lời nói vô duyên vô cớ, lại làm cho cô loáng thoáng cảm thấy trong đó có ẩn tình khác?
Không biết là cảm giác sai, hay trực giác của phụ nữ!
Lời của anh, ám chỉ điều gì, làm cho người ta không có cách nào nghĩ thấu hàm nghĩa chân thật của anh.
Lần này Lý Tình Thâm ngủ rất lâu, không biết ý chí anh kiên định, hay trời cao bị anh làm cảm động, cơn sốt của anh dần dần thối lui, ngủ càng lúc càng an bình, hít thở cũng bình thường lại, cánh môi màu tím dần dần trở nên tái nhợt.
Lý Tình Thâm nhìn Lăng Mạt Mạt rơi lệ, cố gắng ngồi dậy, anh giơ tay lên, lau từng chút từng chút nước mắt cô, nhưng nước mắt cô rơi càng hăng, anh ho khan đứt quãng, giọng nói nghe qua yếu ớt như vậy: "Khóc cái gì"
Lăng Mạt Mạt nghẹn ngào càng lợi hại hơn, cô không nhịn được giơ tay lên, che miệng mình, không cho mình thất thanh khóc rống lên.
Cô biết, anh là vì album chung của bọn họ, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn khóc.
Vừa rồi cô còn đang tức giận, trên cái thế giới này làm sao có người như vậy, vì thành công không tiếc hy sinh tính mạng của mình, cô cảm thấy người này đáng ghét lại đáng giận, cô tức giận bốc lửa trong ngực, nhưng khi anh nói với cô, thật xin lỗi, liên lụy đến em lúc này, cô lại cảm thấy mình không thể tức giận, thậm chí lòng còn có chút chua xót.
Khi anh miễn cưỡng cười nói với cô, lúc anh không có việc gì, cô cũng không có cách nào kềm chế nước mắt chảy xuống nữa.
Thật ra có thể chụp ảnh cảnh nhật nguyệt chiếu sáng hay không, đối với cô mà nói, thì không quan trọng như thế, cô không có chút oán giận trách cứ anh.
Lý Tình Thâm nhíu mày lại, nhìn cô vẫn không ngừng nước mắt, đáy mắt anh đột nhiên lóe sáng, nhưng chỉ trong nháy mắt, con ngươi của anh bắt đầu mở rộng, anh mở miệng, âm điệu mang theo dịu dàng, loại dịu dàng này, là đời này kiếp này anh cũng chưa từng có.
"Anh chỉ không muốn bỏ lỡ" giọng của anh, dần dần yếu đi, anh như là đang tự hỏi cái gì, đến cuối cùng, vừa mở miệng, nhưng không có phát ra chút tiếng: "Mạt Mạt"
Đã bỏ lỡ rất nhiều năm, cảm giác đau khổ này, quá khó khăn, anh thật sự không muốn bỏ lỡ nữa.
Lý Tình Thâm nghĩ, mặt trời với ánh trăng, hai người đã từng có thể yêu nhau, lại bởi vì hữu duyên vô phận, cả đời không có cách nào gặp lại.
Một ban ngày, một ban đêm, không có bất kỳ thay đổi.
Giống như anh với cô.
Mà bây giờ, lúc anh rốt cục có thể đi yêu cô, thì anh lại trở thành chướng ngại vật của cô, thật sự rất bất đắc dĩ, cũng rất buồn cười, không phải sao?
Cho nên, anh không muốn bỏ lỡ.
Anh thật sự không thể buông tha như vậy, tuyệt đối không thể, anh phải nắm chặt cơ hội bây giờ.
Lý Tình Thâm nghĩ đi nghĩ lại, tay anh vốn đang ở trên mặt Lăng Mạt Mạt liền buông thõng xuống, cả người im hơi lặng tiếng ngã xuống giường như vậy.
Lại một lần nữa ngất đi.
Lăng Mạt Mạt nhìn Lý Tình Thâm lại một lần nữa mê man, nhíu mày, anh không muốn bỏ qua cái gì hả?
Cô không biết tại sao, lời nói vô duyên vô cớ, lại làm cho cô loáng thoáng cảm thấy trong đó có ẩn tình khác?
Không biết là cảm giác sai, hay trực giác của phụ nữ!
Lời của anh, ám chỉ điều gì, làm cho người ta không có cách nào nghĩ thấu hàm nghĩa chân thật của anh.
Lần này Lý Tình Thâm ngủ rất lâu, không biết ý chí anh kiên định, hay trời cao bị anh làm cảm động, cơn sốt của anh dần dần thối lui, ngủ càng lúc càng an bình, hít thở cũng bình thường lại, cánh môi màu tím dần dần trở nên tái nhợt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.