Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 820: ra đi hay ở lại? (18)
Diệp Phi Dạ
04/02/2017
Lý Tình Thâm lại đốt một điếu thuốc. Đầu ngón tay kẹp thuốc chậm rãi nâng lên, hít một hơi. Trong miệng chỉ toàn là đau đớn.
Anh không phải là xem nhẹ lời chia tay đã nói, nhưng lần này, anh thật sự muốn buông tay sao?
Lý Tình Thâm nhắm hai mắt lại, bên tai anh lại vang vọng lời Lăng Mạt Mạt nói trong sân trường đại học thành phố X.
"Tình Thâm, ước mơ của em, em không muốn bỏ lỡ. Tình yêu của em và anh, em càng không muốn vỡ đôi, đây là cách tốt nhất, mười phân vẹn mười."
"Em biết, anh có thể giải quyết được mọi chuyện. Nhưng em không thể nhìn anh bị thương tổn. Không phải em không tin vào năng lực của anh, mà em không tin vào chính mình".
"Và lại, anh có biết không? ở trong mắt mọi người, em không xứng với anh. Anh hoàn hảo như vậy, em nhiều lúc cảm thấy em và anh không thể ở bên nhau lâu được. Giống như một giấc mơ không có thật. Em rất sợ cảm giác ấy. Em không biết bao giờ sẽ tỉnh mộng".
"Em đi Vienna, chỉ là muốn để cho mình trở nên xuất sắc một chút, có thể tự tin, không lo, không sợ đường đường chính chính ở bên cạnh anh. Hãy cho em thay đổi để có thể xứng với anh."
"Tình Thâm, em không muốn là người chỉ biết phụ thuộc vào anh. Em muốn trở thành vợ của anh. Nếu anh thật lòng yêu em, thì hãy cho em cơ hội. Để cho em đi Vienna. Để em có thể trở lên xuất sắc, hoàn mỹ hơn, để cho em có thêm sức mạnh. Tình Thâm, anh biết không? Thời gian qua, được ở bên anh, đó là những ngày tháng hạnh phúc, vui sướng nhất trong cuộc đời em. Nhưng càng vui sướng, em lại càng thấy lo sợ.
"Tình Thâm, anh biết không? Tuy rằng anh thầm mến mười hai năm, thế nhưng em một mực ngưỡng mộ anh, so với thầm mến khổ sở hơn nhiều."
Lý Tình Thâm bỗng dưng mở mắt, anh giơ tay lên đè xuống trái tim, cảm nhận sâu sắc đau đớn nặng trĩu đang bám riết tim mình"
Ngưỡng mộ so thầm mến khổ sở hơn
Người anh yêu từng là một cô gái tinh nghịch, kỳ lạ, đôi khi còn có chút kỳ quái. Anh đã từng thề rằng sẽ vĩnh viễn lưu lại trong lòng những tính cách đó. Nhưng tại sao bây giờ trong đáy mắt cô lại ẩn giấu khó chịu. Sự tự tin của cô đâu rồi? Chẳng lẽ vì anh mà biết mất rồi sao?
"Tình thâm, em nghĩ là anh rất hiểu em"
Điếu thuốc trong tay Lý Tình Thâm bất chợt rơi xuống. Anh đang nằm trên ghế salon lập tức ngồi dậy.
Anh ngoài miệng đòi chia tay với cô, nhưng trái tim đau tới mức này, làm sao anh có thể tiếp tục lừa gạt chính mình?Anh căn bản là không thể làm được.
Anh đã từng vì cô mà thỏa hiệp nhiều chuyện như vậy, thêm một lần thỏa hiệp nữa thì có sao đâu?
Ai bảo anh yêu cô chứ?
Không phải sao?
Cô muốn đi Vienna học đại học, như vậy anh sẽ qua lại hai nơi. Công việc ở thành phố X xong thì anh sẽ qua đó với cô. Cùng lắm chỉ là năm năm đi qua đi lại, mệt nhọc một chút có là gì.
Cô đang cảm thấy tự ti, dù anh có giữ cô lại bên mình, thì cô cũng không tự tin lên được.
Nếu đã như vậy, anh sẽ cùng cô tìm ra sự tự tin ấy.
Lý Tình Thâm lập tức rút điện thoại di động từ trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại: " Giúp tôi làm hộ chiếu đi Vienna, tiện thể đặt cho tôi một vé máy bay đi Vienna sớm nhất có thể. Tôi phải đi Vienna"
Hình như tối nay cô đáp chuyến bay đi Vienna. Thế nên anh phải nhanh chóng đuổi theo.
Có khi nào cô đang ngồi khóc vì anh cố ý đòi chia tay?
Lý Tình Thâm nghĩ đi nghĩ lại, liền ảo não đứng dậy. Anh hơn cô sáu tuổi, nghĩ cái gì mà lại có thể ấu trĩ cũng cô tranh cãi?
Anh thực sự hồ đồ rồi, nếu không, sao sự tình lại thành ra thế này?
Lý Tình Thâm đang tự trách mình, bất chợt điện thoại di động vang lên,Tô Thần gọi tới. Anh vội vã nghe: "Tình Thâm, cậu mau bật ti vi lên".
Anh không phải là xem nhẹ lời chia tay đã nói, nhưng lần này, anh thật sự muốn buông tay sao?
Lý Tình Thâm nhắm hai mắt lại, bên tai anh lại vang vọng lời Lăng Mạt Mạt nói trong sân trường đại học thành phố X.
"Tình Thâm, ước mơ của em, em không muốn bỏ lỡ. Tình yêu của em và anh, em càng không muốn vỡ đôi, đây là cách tốt nhất, mười phân vẹn mười."
"Em biết, anh có thể giải quyết được mọi chuyện. Nhưng em không thể nhìn anh bị thương tổn. Không phải em không tin vào năng lực của anh, mà em không tin vào chính mình".
"Và lại, anh có biết không? ở trong mắt mọi người, em không xứng với anh. Anh hoàn hảo như vậy, em nhiều lúc cảm thấy em và anh không thể ở bên nhau lâu được. Giống như một giấc mơ không có thật. Em rất sợ cảm giác ấy. Em không biết bao giờ sẽ tỉnh mộng".
"Em đi Vienna, chỉ là muốn để cho mình trở nên xuất sắc một chút, có thể tự tin, không lo, không sợ đường đường chính chính ở bên cạnh anh. Hãy cho em thay đổi để có thể xứng với anh."
"Tình Thâm, em không muốn là người chỉ biết phụ thuộc vào anh. Em muốn trở thành vợ của anh. Nếu anh thật lòng yêu em, thì hãy cho em cơ hội. Để cho em đi Vienna. Để em có thể trở lên xuất sắc, hoàn mỹ hơn, để cho em có thêm sức mạnh. Tình Thâm, anh biết không? Thời gian qua, được ở bên anh, đó là những ngày tháng hạnh phúc, vui sướng nhất trong cuộc đời em. Nhưng càng vui sướng, em lại càng thấy lo sợ.
"Tình Thâm, anh biết không? Tuy rằng anh thầm mến mười hai năm, thế nhưng em một mực ngưỡng mộ anh, so với thầm mến khổ sở hơn nhiều."
Lý Tình Thâm bỗng dưng mở mắt, anh giơ tay lên đè xuống trái tim, cảm nhận sâu sắc đau đớn nặng trĩu đang bám riết tim mình"
Ngưỡng mộ so thầm mến khổ sở hơn
Người anh yêu từng là một cô gái tinh nghịch, kỳ lạ, đôi khi còn có chút kỳ quái. Anh đã từng thề rằng sẽ vĩnh viễn lưu lại trong lòng những tính cách đó. Nhưng tại sao bây giờ trong đáy mắt cô lại ẩn giấu khó chịu. Sự tự tin của cô đâu rồi? Chẳng lẽ vì anh mà biết mất rồi sao?
"Tình thâm, em nghĩ là anh rất hiểu em"
Điếu thuốc trong tay Lý Tình Thâm bất chợt rơi xuống. Anh đang nằm trên ghế salon lập tức ngồi dậy.
Anh ngoài miệng đòi chia tay với cô, nhưng trái tim đau tới mức này, làm sao anh có thể tiếp tục lừa gạt chính mình?Anh căn bản là không thể làm được.
Anh đã từng vì cô mà thỏa hiệp nhiều chuyện như vậy, thêm một lần thỏa hiệp nữa thì có sao đâu?
Ai bảo anh yêu cô chứ?
Không phải sao?
Cô muốn đi Vienna học đại học, như vậy anh sẽ qua lại hai nơi. Công việc ở thành phố X xong thì anh sẽ qua đó với cô. Cùng lắm chỉ là năm năm đi qua đi lại, mệt nhọc một chút có là gì.
Cô đang cảm thấy tự ti, dù anh có giữ cô lại bên mình, thì cô cũng không tự tin lên được.
Nếu đã như vậy, anh sẽ cùng cô tìm ra sự tự tin ấy.
Lý Tình Thâm lập tức rút điện thoại di động từ trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại: " Giúp tôi làm hộ chiếu đi Vienna, tiện thể đặt cho tôi một vé máy bay đi Vienna sớm nhất có thể. Tôi phải đi Vienna"
Hình như tối nay cô đáp chuyến bay đi Vienna. Thế nên anh phải nhanh chóng đuổi theo.
Có khi nào cô đang ngồi khóc vì anh cố ý đòi chia tay?
Lý Tình Thâm nghĩ đi nghĩ lại, liền ảo não đứng dậy. Anh hơn cô sáu tuổi, nghĩ cái gì mà lại có thể ấu trĩ cũng cô tranh cãi?
Anh thực sự hồ đồ rồi, nếu không, sao sự tình lại thành ra thế này?
Lý Tình Thâm đang tự trách mình, bất chợt điện thoại di động vang lên,Tô Thần gọi tới. Anh vội vã nghe: "Tình Thâm, cậu mau bật ti vi lên".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.