Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 61: Thầm yêu một cô gái (1)
Diệp Phi Dạ
30/07/2016
Mà ánh mắt Lý Tình Thâm không có nửa điểm tiêu cự. Lần đầu tiên Lăng Mạt
Mạt thấy trên gương mặt tuấn mỹ của Lý Tình Thâm xuất hiện vẻ hoảng hốt, đẹp đến mức làm cô kinh sợ.
Ngay sau đó, cô liền nghe thấy một lời nói càng làm cô kinh sợ, kèm theo nhịp tim đập mãnh liệt.
"Có hối hận. Hối hận trở về quá muộn."
Nét mặt Lý Tình Thâm vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như sương trắng. Chỉ là đôi mắt kia, lóe sáng lại mê hoặc. Giống như là ánh sáng, từ sương trắng phía sau, chiếu thẳng vào mắt Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt từ nghi hoặc ban đầu, bây giờ trở thành khiếp sợ!
Hối hận.
Anh nói anh hối hận, hối hận đã trở về nước.
Không phải hối hận đã bỏ những thành tựu kinh doanh, mà là hối hận trở về quá muộn
Đây rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào?
Trong đầu Lăng Mạt Mạt hiện lên lúc xế chiều. Cô nằm thẳng trên ghế salon trắng tinh, nhìn người đàn ông đứng ở cửa sổ, lưu loát dùng tiếng Anh cự tuyệt hiệu trưởng MIT gọi điện thoại tới.
Lăng Mạt Mạt nhìn Lý Tình Thâm, có chút ngây dại.
Có một loại khí thế tên là xuất trần tỏa ra từ trên người đàn ông. Quần áo đơn giản, lại mang theo hấp dẫn không nói lên lời.
Trong lòng Lăng Mạt Mạt không thể nhịn được âm thầm thở dài : người đàn ông này đã vô cùng hoàn mỹ, làm cho người ta nhìn vào mà tự ti, tự động làm nền!
Nhưng hôm nay lại có một đoạn tình cảm nồng nàn triền miền sau lưng. Người đàn ông như vậy, thật là không thể bắt bẻ!
Tướng mạo xuất chúng, xuất thân phú quý, việc học thành công, đa tài đa nghệ si tình dứt khoát.
Rốt cuộc anh có nhường những người đàn ông khác một chút cảm giác tồn tại hay không?
Lăng Mạt Mạt tận lực để mình duy trì bình tĩnh. Con ngươi đen nhánh mê hoặc, lại trong suốt khó hiểu: "Thầy, anh đã vì cô ấy mà buông tha nhiều như vậy. Trở về nước, không hối hận thì thôi, tại sao lại nói hối hận trở về quá muộn?"
Lý Tình Thâm nhìn Lăng Mạt Mạt, đôi mắt giống như đại dương mênh mông không giới hạn, thâm thúy mê người. Anh nhìn chằm chằm cô thật lâu, thật lâu, cũng không lên tiếng nói chuyện.
Trong khoảnh khắc đó, Lăng Mạt Mạt cảm thấy một loại ảo giác tim đập rộn lên.
Cô không biết có phải cảm giác sai lầm hay không, cô mơ hồ cảm nhận được trong mắt anh mang theo một loại tình cảm sâu đậm.
Lăng Mạt Mạt có chút khẩn trương.
Cô không nhịn được cúi đầu, trốn tránh tầm mắt Lý Tình Thâm.
Nhưng vẫn cảm thấy bên cạnh, có một tầng không khí không nói rõ được, đang chậm rãi dâng lên.
Đến cuối cùng, Lăng Mạt Mạt chỉ có thể liều mạng ăn cơm. Dù sao cũng là phái nữ, sẽ thấy hứng thú với câu chuyện tình yêu triền miên!
Nhưng bây giờ, cô cực kỳ hối hận vừa rồi hỏi thăm chuyện tình của Lý Tình Thâm!
Không biết vì sao, cô cảm thấy, hôm nay Lý Tình Thâm cực kỳ hấp dẫn người khác!
Lý Tình Thâm nhìn cô gái đang hốt hoảng, bất chợt đáy mắt trở nên càng mềm mại.
Cô gái cũng sắp cúi đầu thấp vào trong chén rồi. Một đôi mắt ngay cả món ăn cũng không dám nhìn, chỉ là cầm đôi đũa bạc, liều mạng nhét cơm vào miệng, giống như là che giấu hốt hoảng gì đó.
Thật đáng yêu, giống như là một con nai nhỏ.
Khóe môi Lý Tình Thâm không cầm lòng được gợi lên một nụ cười.
Cô hỏi anh, tại sao hối hận trở về quá muộn?
Là rất hối hận.
Hối hận vì năm cô mười bốn tuổi không nói cho cô biết, anh thích cô.
Hối hận vì không biết cô ở thành phố X trải qua hỗn loạn sớm hơn.
Ngay sau đó, cô liền nghe thấy một lời nói càng làm cô kinh sợ, kèm theo nhịp tim đập mãnh liệt.
"Có hối hận. Hối hận trở về quá muộn."
Nét mặt Lý Tình Thâm vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như sương trắng. Chỉ là đôi mắt kia, lóe sáng lại mê hoặc. Giống như là ánh sáng, từ sương trắng phía sau, chiếu thẳng vào mắt Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt từ nghi hoặc ban đầu, bây giờ trở thành khiếp sợ!
Hối hận.
Anh nói anh hối hận, hối hận đã trở về nước.
Không phải hối hận đã bỏ những thành tựu kinh doanh, mà là hối hận trở về quá muộn
Đây rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào?
Trong đầu Lăng Mạt Mạt hiện lên lúc xế chiều. Cô nằm thẳng trên ghế salon trắng tinh, nhìn người đàn ông đứng ở cửa sổ, lưu loát dùng tiếng Anh cự tuyệt hiệu trưởng MIT gọi điện thoại tới.
Lăng Mạt Mạt nhìn Lý Tình Thâm, có chút ngây dại.
Có một loại khí thế tên là xuất trần tỏa ra từ trên người đàn ông. Quần áo đơn giản, lại mang theo hấp dẫn không nói lên lời.
Trong lòng Lăng Mạt Mạt không thể nhịn được âm thầm thở dài : người đàn ông này đã vô cùng hoàn mỹ, làm cho người ta nhìn vào mà tự ti, tự động làm nền!
Nhưng hôm nay lại có một đoạn tình cảm nồng nàn triền miền sau lưng. Người đàn ông như vậy, thật là không thể bắt bẻ!
Tướng mạo xuất chúng, xuất thân phú quý, việc học thành công, đa tài đa nghệ si tình dứt khoát.
Rốt cuộc anh có nhường những người đàn ông khác một chút cảm giác tồn tại hay không?
Lăng Mạt Mạt tận lực để mình duy trì bình tĩnh. Con ngươi đen nhánh mê hoặc, lại trong suốt khó hiểu: "Thầy, anh đã vì cô ấy mà buông tha nhiều như vậy. Trở về nước, không hối hận thì thôi, tại sao lại nói hối hận trở về quá muộn?"
Lý Tình Thâm nhìn Lăng Mạt Mạt, đôi mắt giống như đại dương mênh mông không giới hạn, thâm thúy mê người. Anh nhìn chằm chằm cô thật lâu, thật lâu, cũng không lên tiếng nói chuyện.
Trong khoảnh khắc đó, Lăng Mạt Mạt cảm thấy một loại ảo giác tim đập rộn lên.
Cô không biết có phải cảm giác sai lầm hay không, cô mơ hồ cảm nhận được trong mắt anh mang theo một loại tình cảm sâu đậm.
Lăng Mạt Mạt có chút khẩn trương.
Cô không nhịn được cúi đầu, trốn tránh tầm mắt Lý Tình Thâm.
Nhưng vẫn cảm thấy bên cạnh, có một tầng không khí không nói rõ được, đang chậm rãi dâng lên.
Đến cuối cùng, Lăng Mạt Mạt chỉ có thể liều mạng ăn cơm. Dù sao cũng là phái nữ, sẽ thấy hứng thú với câu chuyện tình yêu triền miên!
Nhưng bây giờ, cô cực kỳ hối hận vừa rồi hỏi thăm chuyện tình của Lý Tình Thâm!
Không biết vì sao, cô cảm thấy, hôm nay Lý Tình Thâm cực kỳ hấp dẫn người khác!
Lý Tình Thâm nhìn cô gái đang hốt hoảng, bất chợt đáy mắt trở nên càng mềm mại.
Cô gái cũng sắp cúi đầu thấp vào trong chén rồi. Một đôi mắt ngay cả món ăn cũng không dám nhìn, chỉ là cầm đôi đũa bạc, liều mạng nhét cơm vào miệng, giống như là che giấu hốt hoảng gì đó.
Thật đáng yêu, giống như là một con nai nhỏ.
Khóe môi Lý Tình Thâm không cầm lòng được gợi lên một nụ cười.
Cô hỏi anh, tại sao hối hận trở về quá muộn?
Là rất hối hận.
Hối hận vì năm cô mười bốn tuổi không nói cho cô biết, anh thích cô.
Hối hận vì không biết cô ở thành phố X trải qua hỗn loạn sớm hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.