Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 52: tôi bảo đảm tôi không có bệnh (2)
Diệp Phi Dạ
27/07/2016
Lý Tình Thâm vươn tay, cởi dây an toàn của cô, cũng không thèm nhìn Lăng Mạt Mạt một cái, giọng nói lạnh lùng: "Cút ————"
Lý Tình Thâm lạnh lùng, không để lại cho người khác nửa đường sống, giống như đem tất cả mọi người cách li ra ngàn dặm.
Nhất là, đáy mắt anh lúc này không nóng không lạnh lại mang theo một phần giễu cợt, thêm với vừa rồi trực tiếp nói “Cút” như vậy, làm người khác rất đau đớn.
Lăng Mạt Mạt nhíu mày, vẻ mặt có chút bi thương, nghĩ đến mình là học sinh của anh, khắp nơi đều cần đến anh, vẫn là cắn môi, nhếch miệng cười, lộ ra vẻ lấy lòng: "Thầy, thật ra thì, mới vừa rồi em chỉ là nói bậy, người tuyệt đối đừng hẹp hòi"
Lý Tình Thâm cau mày, liếc mắt nhìn Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt dừng lại một chút, vừa muốn mở miệng, liền thấy Lý Tình Thâm đẩy cửa xe ra xuống xe.
Lý Tình Thâm vòng qua xe, đi tới bên Lăng Mạt Mạ, dứt khoát mở cửa xe ra.
Lăng Mạt Mạt hình như ý thức được Lý Tình Thâm muốn làm cái gì, đáy mắt nhìn Lý Tình Thâm thoáng hiện một chút hốt hoảng.
Lý Tình Thâm nhìn thấy rõ ràng đáy mắt hoảng hốt đó của cô, tay đưa ra khẽ dừng lại chốc lát, nhưng mặt vẫn đen lại, dùng lực gấp mấy lần bình thường ném cô ra xe.
Rồi sau đó, bóng dáng thon dài của người đàn ông lần nữa chui vào bên trong xe, kèm theo tiếng cửa xe đóng lại, chiếc Bugatti uy phàm không chút chậm trễ chạy như bay ra ngoài.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Lăng Mạt Mạt bị Lý Tình Thâm vứt bỏ ở khu biệt thự trên xa lộ cao tốc.
Ngay cả một chiếc taxi cũng không có.
Nơi Lý Tình Thâm ở là cảnh khu, hữu sơn hữu thủy, nhiệt độ so nội thành hơi thấp, Lăng Mạt Mạt mặc một chiếc váy đơn giản, gió thổi qua, vẫn là có mấy phần lạnh lẽo.
Lăng Mạt Mạt đứng yên thật lâu, vẫn chưa thấy một chiếc xe taxi, một người đứng ở nơi đó, cũng có mấy phần đáng thương.
Lăng Mạt Mạt nhìn Cảnh Sơn phía xa, còn có một Bích Hồ trải dài, Sơn Thủy giao dung, cực kỳ mỹ lệ, Lăng Mạt Mạt hơi ngẩn người.
Thật ra thì, những phong cảnh kia nhìn như rất gần, nhưng cô lại biết, thật ra nó rất xa.
Giống như là cô và Lý Tình Thâm.
Mặc dù cô là học sinh của anh, quan hệ giữa cô và anh tựa như rất gần, nhưng cô lại biết khoảng cách giữa bọn họ, không cách nào kéo dài ra .
Cô và anh tiếp xúc lâu như vậy, đã cho rằng mình hiểu tính tình của anh, mọi chuyện theo anh, mà có thể cùng anh hảo hảo chung sống, nhưng bây giờ cô lại mới phát hiện, cô căn bản không hiểu anh.
Thời gian một năm này, so với thời gian 19 năm quá khứ của cô đều phải sống mệt mỏi, sống khổ.
Cô tuyệt không muốn đi lấy lòng một người, nhưng thực tế bức bách người, cô không thể không da mặt dày hết sức lấy lòng Lý Tình Thâm, thật ra thì khi cô lấy lòng, anh không phải không biết thậm chí có thời điểm, cô cũng có thể cảm thấy trong ánh mắt của anh để lộ ra vẻ khinh miệt.
Nói thật, thỉnh thoảng nhớ tới, cô lại tổn thương rất nặng , chỉ là không để ý tới mà thôi.
Lý Tình Thâm cao ngạo như vậy, không đem người để trong mắt, mặc dù bọn họ quen biết hơn nhiều năm, nhưng cô lại không biết làm thế nào cùng anh chung đụng.
Trước kia gặp mặt, cô đều ngoan ngoãn làm một đứa bé, ở trước mặt của anh diễn một tuồng kịch.
Nhưng là bây giờ, thường xuyên chung đụng, cô chưa từng thấy qua người đàn ông như vậy, thanh cao không ai bì nổi, cho nên, cô ở ngoài trừ mặt dày mày dạn, căn bản không tìm được phương thức chung đụng khác tốt hơn.
Lý Tình Thâm lạnh lùng, không để lại cho người khác nửa đường sống, giống như đem tất cả mọi người cách li ra ngàn dặm.
Nhất là, đáy mắt anh lúc này không nóng không lạnh lại mang theo một phần giễu cợt, thêm với vừa rồi trực tiếp nói “Cút” như vậy, làm người khác rất đau đớn.
Lăng Mạt Mạt nhíu mày, vẻ mặt có chút bi thương, nghĩ đến mình là học sinh của anh, khắp nơi đều cần đến anh, vẫn là cắn môi, nhếch miệng cười, lộ ra vẻ lấy lòng: "Thầy, thật ra thì, mới vừa rồi em chỉ là nói bậy, người tuyệt đối đừng hẹp hòi"
Lý Tình Thâm cau mày, liếc mắt nhìn Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt dừng lại một chút, vừa muốn mở miệng, liền thấy Lý Tình Thâm đẩy cửa xe ra xuống xe.
Lý Tình Thâm vòng qua xe, đi tới bên Lăng Mạt Mạ, dứt khoát mở cửa xe ra.
Lăng Mạt Mạt hình như ý thức được Lý Tình Thâm muốn làm cái gì, đáy mắt nhìn Lý Tình Thâm thoáng hiện một chút hốt hoảng.
Lý Tình Thâm nhìn thấy rõ ràng đáy mắt hoảng hốt đó của cô, tay đưa ra khẽ dừng lại chốc lát, nhưng mặt vẫn đen lại, dùng lực gấp mấy lần bình thường ném cô ra xe.
Rồi sau đó, bóng dáng thon dài của người đàn ông lần nữa chui vào bên trong xe, kèm theo tiếng cửa xe đóng lại, chiếc Bugatti uy phàm không chút chậm trễ chạy như bay ra ngoài.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Lăng Mạt Mạt bị Lý Tình Thâm vứt bỏ ở khu biệt thự trên xa lộ cao tốc.
Ngay cả một chiếc taxi cũng không có.
Nơi Lý Tình Thâm ở là cảnh khu, hữu sơn hữu thủy, nhiệt độ so nội thành hơi thấp, Lăng Mạt Mạt mặc một chiếc váy đơn giản, gió thổi qua, vẫn là có mấy phần lạnh lẽo.
Lăng Mạt Mạt đứng yên thật lâu, vẫn chưa thấy một chiếc xe taxi, một người đứng ở nơi đó, cũng có mấy phần đáng thương.
Lăng Mạt Mạt nhìn Cảnh Sơn phía xa, còn có một Bích Hồ trải dài, Sơn Thủy giao dung, cực kỳ mỹ lệ, Lăng Mạt Mạt hơi ngẩn người.
Thật ra thì, những phong cảnh kia nhìn như rất gần, nhưng cô lại biết, thật ra nó rất xa.
Giống như là cô và Lý Tình Thâm.
Mặc dù cô là học sinh của anh, quan hệ giữa cô và anh tựa như rất gần, nhưng cô lại biết khoảng cách giữa bọn họ, không cách nào kéo dài ra .
Cô và anh tiếp xúc lâu như vậy, đã cho rằng mình hiểu tính tình của anh, mọi chuyện theo anh, mà có thể cùng anh hảo hảo chung sống, nhưng bây giờ cô lại mới phát hiện, cô căn bản không hiểu anh.
Thời gian một năm này, so với thời gian 19 năm quá khứ của cô đều phải sống mệt mỏi, sống khổ.
Cô tuyệt không muốn đi lấy lòng một người, nhưng thực tế bức bách người, cô không thể không da mặt dày hết sức lấy lòng Lý Tình Thâm, thật ra thì khi cô lấy lòng, anh không phải không biết thậm chí có thời điểm, cô cũng có thể cảm thấy trong ánh mắt của anh để lộ ra vẻ khinh miệt.
Nói thật, thỉnh thoảng nhớ tới, cô lại tổn thương rất nặng , chỉ là không để ý tới mà thôi.
Lý Tình Thâm cao ngạo như vậy, không đem người để trong mắt, mặc dù bọn họ quen biết hơn nhiều năm, nhưng cô lại không biết làm thế nào cùng anh chung đụng.
Trước kia gặp mặt, cô đều ngoan ngoãn làm một đứa bé, ở trước mặt của anh diễn một tuồng kịch.
Nhưng là bây giờ, thường xuyên chung đụng, cô chưa từng thấy qua người đàn ông như vậy, thanh cao không ai bì nổi, cho nên, cô ở ngoài trừ mặt dày mày dạn, căn bản không tìm được phương thức chung đụng khác tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.