Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 581: Yêu đại thần hay là Enson?? (11)
Diệp Phi Dạ
19/12/2016
Lúc Enson cảm thấy cô gái đã chuẩn bị xong, mới đưa mình vào thân thể của cô, cô bắt lấy bả
vai anh, ngón tay khẽ run, chọc cho anh cũng run lên theo, chỉ một cái
động thân, hoàn toàn tiến vào.
Khi anh hoàn toàn lấp đầy toàn thân cô, giống như cũng lấp đầy lòng của cô.
Từ lúc mới bắt đầu, đáy lòng của cô đều có sự hiện hữu của anh, cô lẩm bẩm tên của anh, chọc cho anh càng thêm điên cuồng dong ruổi không chừng mực trong thân thể của cô.
Toàn thân Lăng Mạt Mạt cũng đổ đầy mồ hôi, nhiệt độ của cô bởi vì bọn bọn họ vui sướng mà càng dần dần lên cao, thậm chí anh vừa rút ra, cô cũng cảm thấy khó chịu, chỉ có khi anh đâm sâu ở trong thân thể của cô, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn, thỏa mãn hơn.
Ân ái, loại việc này, chỉ có lúc yêu, thì mới có được cảm giác.
Nhưng nếu không có yêu, thì làm như vậy chẳng qua chỉ là phát tiết mà thôi, giống như động vật giao phối, mặc dù sung sướng tràn trề, nhưng căn bản không tới được đáy lòng.
Cho tới bây giờ Lăng Mạt Mạt và Enson, đã làm rất nhiều lần, đã sớm ngựa quen đường cũ, từ lúc ban đầu không có thoải mái và khó chịu, hiện tại lại là hưởng thụ từ trước tới giờ, đến cuối cùng, giọng nói êm ái của Lăng Mạt Mạt lượn quanh phía dưới Enson, cái đầu nho nhỏ cạ vào gối, thỉnh thoảng có sợi tóc phất qua da thịt anh, hồn nhiên dụ hoặc như vậy, giọng nói của cô mềm mại thật giống như thuốc kích dục, khiến mỗi động tác anh đâm vào thân thể, càng ngày càng mạnh.
Hô hấp của anh rất nặng nề, thở trên da thịt của cô, đều là lửa nóng, giống như là tùy thời có thể làm cháy da thịt mềm mại của cô.
Đến cuối cùng Lăng Mạt Mạt mệt lả, chỉ là trợn tròn mắt, đau khổ, rên rỉ rồi lọt vào trạng thái nửa hôn mê.
Trong bóng tối, cô không nhìn rõ bộ dạng của anh, lại biết anh là người cô yêu.
Thân thể của cô bắt đầu co lại, đã sắp tới đỉnh cao trào, tốc độ anh càng tăng nhanh, cảnh tượng như vậy, chọc cho cô mất hồn, vừa theo dõi anh vừa không tự chủ liền bắt đầu ảo tưởng tới bộ dạng của anh.
Nghĩ tới, nghĩ lui, trong đầu Lăng Mạt Mạt liền xuất hiện một dung mạo tuyệt thế, mặt mày lạnh lùng, môi hồng mỏng manh, bộ dạng lớn lên, có vẻ quyến rũ như vậy, giống như là hình ảnh nhân gian không hề tồn tại.
Lăng Mạt Mạt nghĩ nhập thần, hồi lâu, mới ý thức tới chủ nhân bộ dạng đó, lại là ---- Lý Tình Thâm!
Nhất thời ánh mắt của Lăng Mạt Mạt trợn to, trong nháy mắt khiến cô vốn đang chìm đắm bỗng tỉnh táo lại.
Ngắn ngủi để cô quên mất khó xử, một lần nữa hỗn loạn trong lòng.
Enson kết thúc, không ngừng ôm Lăng Mạt Mạt hôn, cảm giác lại tới, tiếp tục dắt Lăng Mạt Mạt làm lần thứ hai, Lăng Mạt Mạt có tâm sự, không yên lòng, mặc cho Enson lấy thân thể cô làm ra trăm loại tư thế, làm tư thế đa dạng khó chơi, cô vẫn không có nhập thần như, thậm chí cho tới cuối cùng, cũng đánh mất hết tất cả hăng hái, làm Enson đi vào, phía dưới khô khốc, hai người đều đau.
Enson chỉ có thể ngừng lại, ôm hôn cô, ý đồ trêu đùa cho cô hăng hái, nhưng chỉ uổng công, liền nhẹ nhàng thổi khí bên tai cô, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Lăng Mạt Mạt biết là vấn đề của mình, có chút áy náy, nhắm mắt lại, thì thào nói: "Mệt mỏi"
Giọng nói của cô nhỏ bé giống như con mèo nhỏ, chọc cho Enson đau lòng một hồi, mềm lòng một hồi, nghĩ tới đây đã hơn một tháng, ngày ngày cùng cô làm, có lúc cả đêm làm một lần, có lúc cả đêm làm ba lượt, cũng khó trách cô mệt mỏi như vậy.
Khi anh hoàn toàn lấp đầy toàn thân cô, giống như cũng lấp đầy lòng của cô.
Từ lúc mới bắt đầu, đáy lòng của cô đều có sự hiện hữu của anh, cô lẩm bẩm tên của anh, chọc cho anh càng thêm điên cuồng dong ruổi không chừng mực trong thân thể của cô.
Toàn thân Lăng Mạt Mạt cũng đổ đầy mồ hôi, nhiệt độ của cô bởi vì bọn bọn họ vui sướng mà càng dần dần lên cao, thậm chí anh vừa rút ra, cô cũng cảm thấy khó chịu, chỉ có khi anh đâm sâu ở trong thân thể của cô, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn, thỏa mãn hơn.
Ân ái, loại việc này, chỉ có lúc yêu, thì mới có được cảm giác.
Nhưng nếu không có yêu, thì làm như vậy chẳng qua chỉ là phát tiết mà thôi, giống như động vật giao phối, mặc dù sung sướng tràn trề, nhưng căn bản không tới được đáy lòng.
Cho tới bây giờ Lăng Mạt Mạt và Enson, đã làm rất nhiều lần, đã sớm ngựa quen đường cũ, từ lúc ban đầu không có thoải mái và khó chịu, hiện tại lại là hưởng thụ từ trước tới giờ, đến cuối cùng, giọng nói êm ái của Lăng Mạt Mạt lượn quanh phía dưới Enson, cái đầu nho nhỏ cạ vào gối, thỉnh thoảng có sợi tóc phất qua da thịt anh, hồn nhiên dụ hoặc như vậy, giọng nói của cô mềm mại thật giống như thuốc kích dục, khiến mỗi động tác anh đâm vào thân thể, càng ngày càng mạnh.
Hô hấp của anh rất nặng nề, thở trên da thịt của cô, đều là lửa nóng, giống như là tùy thời có thể làm cháy da thịt mềm mại của cô.
Đến cuối cùng Lăng Mạt Mạt mệt lả, chỉ là trợn tròn mắt, đau khổ, rên rỉ rồi lọt vào trạng thái nửa hôn mê.
Trong bóng tối, cô không nhìn rõ bộ dạng của anh, lại biết anh là người cô yêu.
Thân thể của cô bắt đầu co lại, đã sắp tới đỉnh cao trào, tốc độ anh càng tăng nhanh, cảnh tượng như vậy, chọc cho cô mất hồn, vừa theo dõi anh vừa không tự chủ liền bắt đầu ảo tưởng tới bộ dạng của anh.
Nghĩ tới, nghĩ lui, trong đầu Lăng Mạt Mạt liền xuất hiện một dung mạo tuyệt thế, mặt mày lạnh lùng, môi hồng mỏng manh, bộ dạng lớn lên, có vẻ quyến rũ như vậy, giống như là hình ảnh nhân gian không hề tồn tại.
Lăng Mạt Mạt nghĩ nhập thần, hồi lâu, mới ý thức tới chủ nhân bộ dạng đó, lại là ---- Lý Tình Thâm!
Nhất thời ánh mắt của Lăng Mạt Mạt trợn to, trong nháy mắt khiến cô vốn đang chìm đắm bỗng tỉnh táo lại.
Ngắn ngủi để cô quên mất khó xử, một lần nữa hỗn loạn trong lòng.
Enson kết thúc, không ngừng ôm Lăng Mạt Mạt hôn, cảm giác lại tới, tiếp tục dắt Lăng Mạt Mạt làm lần thứ hai, Lăng Mạt Mạt có tâm sự, không yên lòng, mặc cho Enson lấy thân thể cô làm ra trăm loại tư thế, làm tư thế đa dạng khó chơi, cô vẫn không có nhập thần như, thậm chí cho tới cuối cùng, cũng đánh mất hết tất cả hăng hái, làm Enson đi vào, phía dưới khô khốc, hai người đều đau.
Enson chỉ có thể ngừng lại, ôm hôn cô, ý đồ trêu đùa cho cô hăng hái, nhưng chỉ uổng công, liền nhẹ nhàng thổi khí bên tai cô, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Lăng Mạt Mạt biết là vấn đề của mình, có chút áy náy, nhắm mắt lại, thì thào nói: "Mệt mỏi"
Giọng nói của cô nhỏ bé giống như con mèo nhỏ, chọc cho Enson đau lòng một hồi, mềm lòng một hồi, nghĩ tới đây đã hơn một tháng, ngày ngày cùng cô làm, có lúc cả đêm làm một lần, có lúc cả đêm làm ba lượt, cũng khó trách cô mệt mỏi như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.