Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng
Chương 242: Chính miệng hỏi cô.
Mộc Tiểu Ô
19/09/2015
Trong lòng của Tô Nhiễm Tâm chợt xẹt qua một trận đau đớn thê lương! !
Trong ánh mắt nhiễm vài tia máu, bà siết chặt túi xách, giải thích: "Đó là chuyện của chị tôi! Không tới phiên cậu trông nom!"
Mộ Yến Thần ngưng mắt nhìn bà, gật đầu một cái, giọng nói chậm rãi: "Đó là việc của bà ấy, tôi không xen vào, tôi chỉ tùy tiện đoán một chút . . . Nhưng chuyện Lan Khê là việc của tôi, cuộc sống cô ấy trôi qua như thế nào tôi sẽ chịu trách.nhiệm, dì nhỏ, nếu như dì thật sự quan tâm cô ấy, tôi có thể để cho dì biết cô ấy hiện tại sống như thế nào, nhưng nếu như dì có ý đồ khác, thì đừng động tới, tôi sẽ không để ý thân phận dì là gì, tôi chỉ muốn cô ấy được tốt, những thứ khác, cũng đừng trách tôi không nể mặt."
Không nể mặt.
Mấy chữ này kích thích Tô Nhiễm Tâm thật sâu!
Bà khẽ run ngước mắt lên, hơi kích động nói giọng khàn khàn: "Muốn tốt cho con bé? Cậu xác định cậu làm như vậy là vì muốn con bé được tốt? !"
Mộ Yến Thần khẽ cau mày, không hiểu, chỉ có thể trấn tĩnh trầm mặc, chờ Tô Nhiễm Tâm giải thích.
Nếu như anh đoán không sai, d∞đ∞l∞q∞đ bà ấy mang theo chân tướng mà đến, chỉ là không biết vì nguyên do gì bà không chịu nói, lại càng không muốn phơi bày thân thế của Lan Khê ra.
Quả nhiên, Tô Nhiễm Tâm nghiến răng nghiến lợi do dự một hồi lâu, tay nắm chặt ly trà, uống cũng không phải mà không uống cũng không phải, cuối cùng quyết định như chém đinh chặt sắt nói: "Tôi bất kể, nếu cậu muốn tốt cho con bé, thì đừng nghĩ vạch trần những chuyện này! Mộ Minh Thăng là ba ruột con bé, cũng là ba ruột của cậu, tình cảm của hai người chỉ nên là anh em tốt, những thứ khác nghĩ cùng đừng nghĩ tới!"
Ngước mắt quỷ dị liếc anh một cái, bà nói giọng khàn khàn: "Nếu cậu thật lòng yêu thích nó, hãy giống như tôi cả đời không kết hôn trông chừng con bé thôi! Các người đừng vì nhất thời ham vui, ầm ĩ náo loạn với người thân trong gia đình đến gà chó cũng không yên !"
Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần trắng bạch không còn chút máu, tiếp đó cúi mắt xuống, khóe miệng tuấn dật quét ra một nụ cười lạnh.
"Tôi nhớ dì ra nước ngoài có hơn mười năm, hàng năm chỉ trở lại một hai lần, sau khi Tô Nhiễm Nguyệt qua đời số lần dì trở về nước thì càng có thể đếm được trên đầu ngón tay . . . Dì có quan tâm đến Lan Khê sao?" Anh cười châm biếm, " Làm trưởng bối đều có chung bệnh này à, dì đã từng cho cô ấy được bao nhiêu ấm áp, lúc cô ấy phạm sai lầm lại có cái gì tư cách đi trách cứ? Hoang đường, mất thể diện, khó chịu. . . . . . Những chuyện này đâu là giá trị quan trọng đối với cô ấy?"
Tô Nhiễm Tâm trợn to đôi mắt đẹp, tức giận dâng lên tới cuống họng . . .
"Nhưng mà các người cũng không phải là tôi, tôi cũng vậy không lý do trách cứ các người quan tâm không đủ đối với cô ấy, dì nói phải không?" Mộ Yến Thần trầm tĩnh bổ sung thêm một câu.
Anh vốn cũng không nghĩ tới phải gây chuyện đến không thể nhìn mặt nhau.
Nhưng mà miệng Tô Nhiễm Tâm quá kín, nạy cũng cạy không ra, nếu như không kích bà ấy một hai lần, e rằng thái độ của bà vẫn tiếp tục cứng nhắc không nói lý.
Giơ tay lên nhìn một chút, trong ánh mắt sâu thẳm của Mộ Yến Thần cất giấu tất cả cảm xúc: "Buổi chiều còn có việc tôi phải về lo cho cô ấy, nếu như muốn gặp, không cần lén lén lút lút như vậy, tôi ở chung cư Vân Sơn phía Tây bên kia thành phồ, trong khoảng thời gian này cô ấy sẽ ở đó."
Trong con mắt tràn đầy khiếp sợ của Tô Nhiễm Tâm, sau một lúc lâu vẫn còn thẫn thờ.
Theo bản năng bà cảm nhận được hơi chút mùi vị vừa đấm vừa xoa của Mộ Yến Thần, mềm nói không động liền cáu kỉnh, lớn tiếng trách cứ trưởng bối như bà không quan tâm cháu mình, nhưng khi bà đang muốn nổi giận lại cố tình chận lại miệng của bà, bày ra dáng vẻ tính cách cực tốt, cấp cho bà bậc thang bước xuống.
Người đàn ông này không đơn giản.
"Vậy tối nay thì sao? Hai người có ở chung cư Vân Sơn không?" Trên mặt bà hiện lên một tia tái nhợt hỏi, "Lá gan hai người thật sự là lớn, tại địa bàn nhà họ Mộ ở thành phố C, hai người lại có thể dám lộ liễu ở chung một chỗ? !"
Lần này tới thành phố C, bà nhất định phải gặp Lan Khê.
"Tối nay tạm thời không được, cô ấy sẽ về nhà họ Mộ, " Mộ Yến Thần ngước mắt nhìn bà, lạnh nhạt liếc một cái lại chắc chắn mà tự tin, âm thanh chậm rãi, "Hay là chính miệng dì đi hỏi cô ấy một chút, xem cô ấy có dám ở chung một chỗ với tôi hay không?"
Tô Nhiễm Tâm kinh hãi tim đập dồn dập như sóng triều dâng cao, cuối cùng từ trong cuồng loạn khôi phục lại bình tĩnh.
"Đương nhiên, tôi sẽ hỏi!"
Anh nhếch môi cười cười, giống như là tự nói: "Ừm, quá tốt."
"Tôi đang vội, đi trước." Anh nhàn nhạt nói xong một câu cuối cùng.
Khi chạy tới Starbucks đã gần bốn giờ.
Cô đến chỗ hẹn cũng gần nửa tiếng đồng hồ, liếc mắt một cái từ khoảng xa một cái bàn nhỏ gần cửa sổ kia, liền nhìn thấy hương vị tinh tế. Vốn là Kiều Khải Dương ngồi trong quán cà phê đã hấp dẫn ánh mắt của các khách nữ trong quán, nét mặt tuấn dật bức người kia đã quyến rũ hồn phách mất mấy phần của người ta, nhưng không nghĩ rằng một người đàn ông khác bước vào cửa thì đưa tới phản ứng lại lớn hơn.
Lan Khê không cần quay đầu lại, chỉ nhìn phản ứng của người chung quanh, có thể đoán được ước chừng là anh đã đến.
Cô cảm thấy hơi lo, theo bản năng nhìn biểu tình của Kiều Khải Dương một chút, phát hiện sắc mặt Kiều Khải Dương lạnh lùng rất khó coi.
"Theo như cô vừa nói, đêm hôm đó tôi nói cho cô nghe những chuyện kia, thì ngược lại làm cho hai người cởi bỏ hiểu lầm? ? Năm đó hai người cũng bởi vì những chuyện hiểu lầm này mới tách ra, cho nên hiện giờ tình cảm đã tốt trở lại phải không?"
Lan Khê hơi xấu hổ, rũ mắt xuống không nói coi như là ngầm thừa nhận.
Kiều Khải Dương cười nhạt một chút, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, quay mặt che một tầng ánh sáng nhàn nhạt chua chát .
". . . . . . Tôi thật sự hối hận." Rất nhanh ngón tay anh ta nắm lai thành quyền, khàn giọng phun ra mấy chữ này.
Mộ Yến Thần chậm rãi đi tới trước mặt.
"Hối hận cái gì?" Anh ngước mắt, nhàn nhạt hỏi.
Lan Khê cảm giác mình bị một cánh tay ấm áp nắm giữ, cơ thể ấm áp liền dịu dàng dựa vào anh làm người ta hít thở không thông, ngay cả ánh mắt cũng mềm đi, trong mắt Kiều Khải Dương đối diện bên kia hằn lên tia máu nhiều hơn.
"Không có gì, tôi nói hối hận khi tới địa phương nhỏ này của các người, thật là đồ bỏ đi, quả nhiên kém hơn thành phố A." Kiều Khải Dương dựa vào ghế tựa, cười lạnh nhanh miệng nói.
Mộ Yến Thần nghiêng đầu, vỗ nhè nhẹ lên vai của cô: "Gọi giúp anh ly cà phê ."
Lan Khê nghe hiểu ý anh nói, khéo léo đứng dậy đi vòng qua bàn ra ngoài, hai người bọn họ giống như là có lời muốn nói.
"Kế tiếp anh làm gì? Tối hôm đó tôi tham gia bữa tiệc gặp qua cha mẹ anh, đều là người bình thường, quan hệ xã giao cũng rất lớn rất rộng, không giống như là bao che việc xấu của người trong nhà." Kiều Khải Dương nheo mắt lại.
"M&R khởi tố vụ án sao chép kia, tôi trước cám ơn anh." Mộ Yến Thần không giải thích, đổi chủ đề chậm rãi nói.
Kiều Khải Dương nheo mắt!
"Anh không cần cám ơn tôi, tôi làm vậy không phải vì anh."
"Vẫn phải cám ơn. . . " Mộ Yến Thần ngước mắt, "Dù sao không quen không biết, đã làm khó anh phần tâm tình này rồi."
Kiều Khải Dương nghe xong lời này, gân xanh trên trán khẽ nổi lên.
"Tôi với cô ấy không phải anh em ruột, trở về đây bất quá chỉ vì giải quyết chuyện này, cho nên chuyện sau này không cần anh phài lo lắng, dù sao coi như là sẽ có khả năng ở chung một chỗ, tôi cũng hoàn toàn lo nổi cho tương lai cô ấy, anh thấy sao?" Mộ Yến Thần nói từ từ, để cho Kiều Khải Dương trước nhận rõ ràng sự thật.
Kiều Khải Dương nghe những lời này chợt kinh hoàng! !
"Ý của anh là. . . . . ." Anh ta có chút không phản ứng kịp.
Mộ Yến Thần mím môi không nói, mà giờ khắc này Lan Khê đang đi về phía bên này.
"Mặc dù không biết tại sao anh lại nói như vậy, nhưng. . . . . . Cô ấy có biết chuyện này không?" Kiều Khải Dương trong lòng đè nặng không thể tin, anh ta hỏi lại.
"Cô ấy sắp biết ."
Lan Khê đi đến, ngồi xuống, bàn tay tự nhiên nhẹ nhàng cầm lấy tay Mộ Yến Thần đang đặt trên bàn, mười ngón tay thân mật quấn quít ở chung một chỗ.
Kiều Khải Dương nhìn cảnh trước mắt này trong lòng cảm thấy đau nhói.
Tranh đoạt lâu như vậy, nỗ lực lâu như vậy, vẫn luôn cảm thấy có hy vọng, thậm chí biết trong lòng cô ấy chỉ có người đàn ông này cũng không buông tay, nhưng bây giờ cũng bởi vì một câu nhàn nhạt của anh ta "Chúng tôi không phải anh em ruột", tất cả chờ mong cùng kỳ vọng của anh trong nháy mắt tan rã, cái đó gọi là, tương lai một chút xíu hi vọng cũng không có.
Anh ta chợt bật cười, cả trái tim đều trống rỗng, khó chịu.
"Vậy tôi đi trước." Anh ta khẽ cười nói, "Vốn dĩ tôi định ở lại trễ thêm một chút đi vài nơi ngắm phong cảnh, nhưng đột nhiên bây giờ tôi lại không muốn xem nữa rồi, Lan Khê, tôi đi về trước đây, nếu như cô còn có cơ hội trở về thành phố A, chúng ta sẽ liên lạc lại."
Nói xong Kiều Khải Dương liền đứng dậy cười yếu ớt, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.
Lan Khê kinh ngạc!
Cô không biết mới vừa rồi Mộ Yến Thần nói cái gì với anh ta, nhưng mà giờ phút này nhìn Kiều Khải Dương bỏ đi tâm tình cũng không tốt. Đang suy nghĩ, eo liền bị ôm chặt, Mộ Yến Thần khẽ hôn một cái trên trán cô, khẽ nói: "Đi tiễn anh ta đi."
? !
Lan Khê không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, một hồi lâu sau nhẹ giọng hỏi: "Anh để cho em đi?"
Cô nhớ anh luôn luôn hẹp hòi, chưa từng thấy anh rộng lượng như thế này bao giờ.
Mộ Yến Thần vỗ vỗ mặt của cô: "Đi đi."
Lan Khê vẫn còn do dự, đến khi xác định anh không nói đùa mới đứng lên đi ra, chỉ mấy bước đã đuổi kịp Kiều Khải Dương vừa đi tới ngoài cửa.
"Ở đây khó kêu được xe, anh đi bộ một đoạn đến dưới ngã ba, nơi đó lúc nào cũng có thể kêu xe được, " Lan Khê ở phía sau nói một tiếng, chạy mấy bước theo kịp, "Tôi tiễn anh."
Kiều Khải Dương hơi cong môi một cái, che lại kinh ngạc trong đôi mắt: "Anh ta cho phép cô?"
Trong ánh mắt nhiễm vài tia máu, bà siết chặt túi xách, giải thích: "Đó là chuyện của chị tôi! Không tới phiên cậu trông nom!"
Mộ Yến Thần ngưng mắt nhìn bà, gật đầu một cái, giọng nói chậm rãi: "Đó là việc của bà ấy, tôi không xen vào, tôi chỉ tùy tiện đoán một chút . . . Nhưng chuyện Lan Khê là việc của tôi, cuộc sống cô ấy trôi qua như thế nào tôi sẽ chịu trách.nhiệm, dì nhỏ, nếu như dì thật sự quan tâm cô ấy, tôi có thể để cho dì biết cô ấy hiện tại sống như thế nào, nhưng nếu như dì có ý đồ khác, thì đừng động tới, tôi sẽ không để ý thân phận dì là gì, tôi chỉ muốn cô ấy được tốt, những thứ khác, cũng đừng trách tôi không nể mặt."
Không nể mặt.
Mấy chữ này kích thích Tô Nhiễm Tâm thật sâu!
Bà khẽ run ngước mắt lên, hơi kích động nói giọng khàn khàn: "Muốn tốt cho con bé? Cậu xác định cậu làm như vậy là vì muốn con bé được tốt? !"
Mộ Yến Thần khẽ cau mày, không hiểu, chỉ có thể trấn tĩnh trầm mặc, chờ Tô Nhiễm Tâm giải thích.
Nếu như anh đoán không sai, d∞đ∞l∞q∞đ bà ấy mang theo chân tướng mà đến, chỉ là không biết vì nguyên do gì bà không chịu nói, lại càng không muốn phơi bày thân thế của Lan Khê ra.
Quả nhiên, Tô Nhiễm Tâm nghiến răng nghiến lợi do dự một hồi lâu, tay nắm chặt ly trà, uống cũng không phải mà không uống cũng không phải, cuối cùng quyết định như chém đinh chặt sắt nói: "Tôi bất kể, nếu cậu muốn tốt cho con bé, thì đừng nghĩ vạch trần những chuyện này! Mộ Minh Thăng là ba ruột con bé, cũng là ba ruột của cậu, tình cảm của hai người chỉ nên là anh em tốt, những thứ khác nghĩ cùng đừng nghĩ tới!"
Ngước mắt quỷ dị liếc anh một cái, bà nói giọng khàn khàn: "Nếu cậu thật lòng yêu thích nó, hãy giống như tôi cả đời không kết hôn trông chừng con bé thôi! Các người đừng vì nhất thời ham vui, ầm ĩ náo loạn với người thân trong gia đình đến gà chó cũng không yên !"
Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần trắng bạch không còn chút máu, tiếp đó cúi mắt xuống, khóe miệng tuấn dật quét ra một nụ cười lạnh.
"Tôi nhớ dì ra nước ngoài có hơn mười năm, hàng năm chỉ trở lại một hai lần, sau khi Tô Nhiễm Nguyệt qua đời số lần dì trở về nước thì càng có thể đếm được trên đầu ngón tay . . . Dì có quan tâm đến Lan Khê sao?" Anh cười châm biếm, " Làm trưởng bối đều có chung bệnh này à, dì đã từng cho cô ấy được bao nhiêu ấm áp, lúc cô ấy phạm sai lầm lại có cái gì tư cách đi trách cứ? Hoang đường, mất thể diện, khó chịu. . . . . . Những chuyện này đâu là giá trị quan trọng đối với cô ấy?"
Tô Nhiễm Tâm trợn to đôi mắt đẹp, tức giận dâng lên tới cuống họng . . .
"Nhưng mà các người cũng không phải là tôi, tôi cũng vậy không lý do trách cứ các người quan tâm không đủ đối với cô ấy, dì nói phải không?" Mộ Yến Thần trầm tĩnh bổ sung thêm một câu.
Anh vốn cũng không nghĩ tới phải gây chuyện đến không thể nhìn mặt nhau.
Nhưng mà miệng Tô Nhiễm Tâm quá kín, nạy cũng cạy không ra, nếu như không kích bà ấy một hai lần, e rằng thái độ của bà vẫn tiếp tục cứng nhắc không nói lý.
Giơ tay lên nhìn một chút, trong ánh mắt sâu thẳm của Mộ Yến Thần cất giấu tất cả cảm xúc: "Buổi chiều còn có việc tôi phải về lo cho cô ấy, nếu như muốn gặp, không cần lén lén lút lút như vậy, tôi ở chung cư Vân Sơn phía Tây bên kia thành phồ, trong khoảng thời gian này cô ấy sẽ ở đó."
Trong con mắt tràn đầy khiếp sợ của Tô Nhiễm Tâm, sau một lúc lâu vẫn còn thẫn thờ.
Theo bản năng bà cảm nhận được hơi chút mùi vị vừa đấm vừa xoa của Mộ Yến Thần, mềm nói không động liền cáu kỉnh, lớn tiếng trách cứ trưởng bối như bà không quan tâm cháu mình, nhưng khi bà đang muốn nổi giận lại cố tình chận lại miệng của bà, bày ra dáng vẻ tính cách cực tốt, cấp cho bà bậc thang bước xuống.
Người đàn ông này không đơn giản.
"Vậy tối nay thì sao? Hai người có ở chung cư Vân Sơn không?" Trên mặt bà hiện lên một tia tái nhợt hỏi, "Lá gan hai người thật sự là lớn, tại địa bàn nhà họ Mộ ở thành phố C, hai người lại có thể dám lộ liễu ở chung một chỗ? !"
Lần này tới thành phố C, bà nhất định phải gặp Lan Khê.
"Tối nay tạm thời không được, cô ấy sẽ về nhà họ Mộ, " Mộ Yến Thần ngước mắt nhìn bà, lạnh nhạt liếc một cái lại chắc chắn mà tự tin, âm thanh chậm rãi, "Hay là chính miệng dì đi hỏi cô ấy một chút, xem cô ấy có dám ở chung một chỗ với tôi hay không?"
Tô Nhiễm Tâm kinh hãi tim đập dồn dập như sóng triều dâng cao, cuối cùng từ trong cuồng loạn khôi phục lại bình tĩnh.
"Đương nhiên, tôi sẽ hỏi!"
Anh nhếch môi cười cười, giống như là tự nói: "Ừm, quá tốt."
"Tôi đang vội, đi trước." Anh nhàn nhạt nói xong một câu cuối cùng.
Khi chạy tới Starbucks đã gần bốn giờ.
Cô đến chỗ hẹn cũng gần nửa tiếng đồng hồ, liếc mắt một cái từ khoảng xa một cái bàn nhỏ gần cửa sổ kia, liền nhìn thấy hương vị tinh tế. Vốn là Kiều Khải Dương ngồi trong quán cà phê đã hấp dẫn ánh mắt của các khách nữ trong quán, nét mặt tuấn dật bức người kia đã quyến rũ hồn phách mất mấy phần của người ta, nhưng không nghĩ rằng một người đàn ông khác bước vào cửa thì đưa tới phản ứng lại lớn hơn.
Lan Khê không cần quay đầu lại, chỉ nhìn phản ứng của người chung quanh, có thể đoán được ước chừng là anh đã đến.
Cô cảm thấy hơi lo, theo bản năng nhìn biểu tình của Kiều Khải Dương một chút, phát hiện sắc mặt Kiều Khải Dương lạnh lùng rất khó coi.
"Theo như cô vừa nói, đêm hôm đó tôi nói cho cô nghe những chuyện kia, thì ngược lại làm cho hai người cởi bỏ hiểu lầm? ? Năm đó hai người cũng bởi vì những chuyện hiểu lầm này mới tách ra, cho nên hiện giờ tình cảm đã tốt trở lại phải không?"
Lan Khê hơi xấu hổ, rũ mắt xuống không nói coi như là ngầm thừa nhận.
Kiều Khải Dương cười nhạt một chút, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, quay mặt che một tầng ánh sáng nhàn nhạt chua chát .
". . . . . . Tôi thật sự hối hận." Rất nhanh ngón tay anh ta nắm lai thành quyền, khàn giọng phun ra mấy chữ này.
Mộ Yến Thần chậm rãi đi tới trước mặt.
"Hối hận cái gì?" Anh ngước mắt, nhàn nhạt hỏi.
Lan Khê cảm giác mình bị một cánh tay ấm áp nắm giữ, cơ thể ấm áp liền dịu dàng dựa vào anh làm người ta hít thở không thông, ngay cả ánh mắt cũng mềm đi, trong mắt Kiều Khải Dương đối diện bên kia hằn lên tia máu nhiều hơn.
"Không có gì, tôi nói hối hận khi tới địa phương nhỏ này của các người, thật là đồ bỏ đi, quả nhiên kém hơn thành phố A." Kiều Khải Dương dựa vào ghế tựa, cười lạnh nhanh miệng nói.
Mộ Yến Thần nghiêng đầu, vỗ nhè nhẹ lên vai của cô: "Gọi giúp anh ly cà phê ."
Lan Khê nghe hiểu ý anh nói, khéo léo đứng dậy đi vòng qua bàn ra ngoài, hai người bọn họ giống như là có lời muốn nói.
"Kế tiếp anh làm gì? Tối hôm đó tôi tham gia bữa tiệc gặp qua cha mẹ anh, đều là người bình thường, quan hệ xã giao cũng rất lớn rất rộng, không giống như là bao che việc xấu của người trong nhà." Kiều Khải Dương nheo mắt lại.
"M&R khởi tố vụ án sao chép kia, tôi trước cám ơn anh." Mộ Yến Thần không giải thích, đổi chủ đề chậm rãi nói.
Kiều Khải Dương nheo mắt!
"Anh không cần cám ơn tôi, tôi làm vậy không phải vì anh."
"Vẫn phải cám ơn. . . " Mộ Yến Thần ngước mắt, "Dù sao không quen không biết, đã làm khó anh phần tâm tình này rồi."
Kiều Khải Dương nghe xong lời này, gân xanh trên trán khẽ nổi lên.
"Tôi với cô ấy không phải anh em ruột, trở về đây bất quá chỉ vì giải quyết chuyện này, cho nên chuyện sau này không cần anh phài lo lắng, dù sao coi như là sẽ có khả năng ở chung một chỗ, tôi cũng hoàn toàn lo nổi cho tương lai cô ấy, anh thấy sao?" Mộ Yến Thần nói từ từ, để cho Kiều Khải Dương trước nhận rõ ràng sự thật.
Kiều Khải Dương nghe những lời này chợt kinh hoàng! !
"Ý của anh là. . . . . ." Anh ta có chút không phản ứng kịp.
Mộ Yến Thần mím môi không nói, mà giờ khắc này Lan Khê đang đi về phía bên này.
"Mặc dù không biết tại sao anh lại nói như vậy, nhưng. . . . . . Cô ấy có biết chuyện này không?" Kiều Khải Dương trong lòng đè nặng không thể tin, anh ta hỏi lại.
"Cô ấy sắp biết ."
Lan Khê đi đến, ngồi xuống, bàn tay tự nhiên nhẹ nhàng cầm lấy tay Mộ Yến Thần đang đặt trên bàn, mười ngón tay thân mật quấn quít ở chung một chỗ.
Kiều Khải Dương nhìn cảnh trước mắt này trong lòng cảm thấy đau nhói.
Tranh đoạt lâu như vậy, nỗ lực lâu như vậy, vẫn luôn cảm thấy có hy vọng, thậm chí biết trong lòng cô ấy chỉ có người đàn ông này cũng không buông tay, nhưng bây giờ cũng bởi vì một câu nhàn nhạt của anh ta "Chúng tôi không phải anh em ruột", tất cả chờ mong cùng kỳ vọng của anh trong nháy mắt tan rã, cái đó gọi là, tương lai một chút xíu hi vọng cũng không có.
Anh ta chợt bật cười, cả trái tim đều trống rỗng, khó chịu.
"Vậy tôi đi trước." Anh ta khẽ cười nói, "Vốn dĩ tôi định ở lại trễ thêm một chút đi vài nơi ngắm phong cảnh, nhưng đột nhiên bây giờ tôi lại không muốn xem nữa rồi, Lan Khê, tôi đi về trước đây, nếu như cô còn có cơ hội trở về thành phố A, chúng ta sẽ liên lạc lại."
Nói xong Kiều Khải Dương liền đứng dậy cười yếu ớt, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.
Lan Khê kinh ngạc!
Cô không biết mới vừa rồi Mộ Yến Thần nói cái gì với anh ta, nhưng mà giờ phút này nhìn Kiều Khải Dương bỏ đi tâm tình cũng không tốt. Đang suy nghĩ, eo liền bị ôm chặt, Mộ Yến Thần khẽ hôn một cái trên trán cô, khẽ nói: "Đi tiễn anh ta đi."
? !
Lan Khê không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, một hồi lâu sau nhẹ giọng hỏi: "Anh để cho em đi?"
Cô nhớ anh luôn luôn hẹp hòi, chưa từng thấy anh rộng lượng như thế này bao giờ.
Mộ Yến Thần vỗ vỗ mặt của cô: "Đi đi."
Lan Khê vẫn còn do dự, đến khi xác định anh không nói đùa mới đứng lên đi ra, chỉ mấy bước đã đuổi kịp Kiều Khải Dương vừa đi tới ngoài cửa.
"Ở đây khó kêu được xe, anh đi bộ một đoạn đến dưới ngã ba, nơi đó lúc nào cũng có thể kêu xe được, " Lan Khê ở phía sau nói một tiếng, chạy mấy bước theo kịp, "Tôi tiễn anh."
Kiều Khải Dương hơi cong môi một cái, che lại kinh ngạc trong đôi mắt: "Anh ta cho phép cô?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.