Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng

Chương 250: Chịu kích thích phát tiết.

Mộc Tiểu Ô

13/10/2015

Hàng lông mày anh tuấn của Mộ Yến Thần nhíu lại.

Dù là ai cũng có thể nghe ra sự khiêu khích trong lời nói của Tô Nhiễm Tâm, anh biết bà muốn lấy thân phận trưởng bối can thiệp vào giữa bọn họ, vào sống chung một nhà, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ, để Lan Khê tự cảm thấy mình gây ra tội lỗi quá nặng.

Môi mỏng lạnh lùng mím lại, anh thận trọng đối mặt với Tô Nhiễm Tâm.

"Cũng tốt, chỉ cần dì không chê là được." Thế nhưng anh lại đáp ứng.

Tô Nhiễm Tâm hít khẽ một hơi, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia phong tình quyến rũ, mắt nhìn sang Lan Khê: "Vậy thì chúng ta cùng nhau trở về đi thôi, đồ của dì không nhiều lắm đợi lát nữa sẽ phái lái xe đưa qua, đi nào Lan Khê. . ."

Lan Khê đứng bên cạnh nghe họ nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, tay chân đều cứng ngắc .

Tại sao có thể như vậy?

Đến bây giờ cô vẫn chưa phản ứng kịp, không hiểu tại sao dì nhỏ đột nhiên trở về nước, lại càng không hiểu sao bất thình lình bà xuất hiện trong bệnh viện, hơn nữa khi nghe hai người nói chuyện, dường như bà và Mộ Yến Thần đã quen biết nhau từ lâu.

Buông tay Mộ Yến Thần ra, cô đi tới bên cạnh Tô Nhiễm Tâm.

Tô Nhiễm Tâm cẩn thận nhìn đứa cháu gái này của mình, hơi thở cũng hơi nhẹ lại.

Mặc dù không thể nói là đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, nhưng con bé cũng thừa kế chị gái của mình một loại phong tình, diễm lệ mà không lẳng lơ, đẹp mà không tục, trong thanh thuần lộ ra một tia lạnh lùng hờ hững khiến người ta không dễ dàng đụng chạm, nhưng rồi nhịn không được nghĩ muốn đến gần để bảo vệ.

Không trách được đàn ông như Mộ Yến Thần cũng sẽ động lòng.

"Dì nán lại chỗ này khoảng chừng một tuần, sau đó dì sẽ trở về Manchester, cho nên mấy ngày này nếu có thời gian cháu đi cùng với dì thăm mẹ cháu một chút, cháu thấy có được không?" Tô Nhiễm Tâm kềm chế ngữ điệu, dịu dàng nói.

Trong con mắt Lan Khê lộ ra một tia sáng ảm đạm, nhẹ nhàng gật đầu.

***

Trong xe rất yên tĩnh.

Từ trong phòng bệnh Kiều Khải Dương đi ra, gương mặt Tống Mẫn Tuệ tối sầm khi nhìn thấy Lan Khê, không mặn không nhạt nói mấy câu đại khái như "Không thích con tôi cũng đừng dây dưa với nó, thế giới này vẫn còn nhiều phụ nữ thích nó", Lan Khê chỉ nhìn Kiều Khải Dương rồi lui ra ngoài, Tô Nhiễm Tâm nhìn người phụ nữ trước mắt vênh mặt hất hàm sai khiến, khóe miệng treo ý lạnh.

Này một đôi uyên ương số khổ, chuyện phiền lòng cũng không ít.

Nếu thật sự người khác có thể vào được trong lòng Lan Khê, sao mãi tới hôm nay mới xảy ra? Nhưng mà nói đi thì nói lại, bà không hề cảm thấy tình cảm hai người kia có nhiều kiên định, nếu có thể có lựa chọn khác, thì làm gì không chọn?

“Cậu trai trẻ họ Kiều kia, về diện mạo mà nói, tuy bị tai nạn xe cộ nằm đó nhưng vẫn nhìn ra nét anh tuấn, rốt cuộc là cậu ấy kém hơn chỗ nào?”

"Dì nhỏ, cháu không thích anh ấy." Nghe Tô Nhiễm Tâm nhắc tới chuyện này, lông mày Lan Khê nhăn lại, nhỏ giọng giải thích một câu.

"Thích?" Tô Nhiễm Tâm cười trào phúng, đưa tay nắm lấy tay cô, "Cõi đời này ở đâu ra nhiều thích như vậy? Ban đầu khi mẹ và ba cháu* kết hôn bất quá cũng mới gặp mặt một lần, sau này không phải luôn luôn rất tốt sao? Hơn nữa, yêu không thể so với kết hôn, coi như bắt đầu yêu đến chết đi sống lại, sau khi cưới bị tương dầu mắm muối chuyện lặt vặt thường ngày thay thế, thói quen lệ thuộc luôn là quá nhiều, nếu nói yêu là gì, cháu có hiểu hay không?"

*Câu này trong CV ghi là tỷ tỷ và tỷ phu, nhưng chị của Tô Nhiễm Tâm là mẹ của Lan Khê, dì nói chuyện với cháu về ba mẹ của cháu nên mình ed đổi thành ba, mẹ của Lan Khê.

Lan Khê im lặng.

Cô tựa vào lưng ghế cùng với Tô Nhiễm Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nét mê man tái nhợt, trong đầu rối loạn, nhất thời tìm không ra lời gì để phản bác Tô Nhiễm Tâm.

Tô Nhiễm Tâm cười, nụ cười hơi mập mờ chút: "Vậy nếu cháu không thích đàn ông trong nước, dì nhỏ có thể giới thiệu cho cháu mấy người nước ngoài được không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê chợt đỏ lên, vội vàng lắc đầu một cái: "Cháu không cần."

Tô Nhiễm Tâm cười, nụ cười vẫn hiền lành như cũ, vô cùng thân thiết vỗ vỗ tay của cô: "Được rồi, dì hiểu rõ rồi, cháu còn nhỏ tuổi, bàn luận yêu đương một chút thì cũng thôi đi, dì lại nói với cháu chuyện này làm gì chứ."

Tuy nghe dì nói thế, nhưng Lan Khê cũng không cảm thấy nhẹ nhõm bao nhiêu.

Bây giờ trong lòng cô đang căng thẳng, trong đầu thoáng qua nội dung trên tờ xét nghiệm, lòng bàn tay trống trơn, không biết tờ giấy xét nghiệm kia bị Mộ Yến Thần cầm đi cất ở đâu, nếu như bị dì nhỏ thấy thì phiền toái.

Tuy tuổi cô còn nhỏ, nhưng có một số việc không liên quan đến tuổi tác, cô gặp gỡ, rồi yêu, rốt cuộc có chỗ nào không đúng?

Xe chậm rãi dừng sát căn hộ ở khu chung cư Vân Sơn.

"Dì nhỏ, chính là chỗ này." Cố gắng gom lại nổi niềm trong lòng cùng thân thể mệt mỏi uể oải, Lan Khê chuyển đề tài.

Tô Nhiễm Tâm từ trong xe nhìn chung quanh căn hộ này một chút, mi tâm bỗng chau lên.

Căn hộ này theo phong cách bốn thất hai sảnh, phòng ngủ chính ở phía ngoài, hai phòng khách, một phòng đọc sách, ban công lớn như một hoa viên nhỏ, bà bước vào mang theo ánh mắt lạnh lùng, khéo léo dò xét..

Bên trong tủ giày . . . đủ loại giày dép nam nữ để chung, được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề.

Phòng ngủ chính rất ấm áp, ngược lại hai phòng khách vắng lặng giống như chưa từng có người ở qua.

Tô Nhiễm Tâm nhìn sơ qua, cảm thấy huyệt Thái dương đập thình thịch, đầu đau kịch liệt.

Lan Khê cùng đi ở phía sau, mồ hôi lạnh rịn ra đầy tay.

Khi nãy ở trên xe cô đột nhiên bị chuyện mang thai này phiền nhiễu, chưa từng nghĩ đến Tô Nhiễm Tâm muốn vào ở nơi đây, hậu quả là, bên trong phòng ngủ chính thậm chí đồ cô thay ra chưa kịp ném vào giỏ giặt quần áo ! !

Ông trời ơi. . . . . .

"Dì nhỏ, lần này trở về sao không đến ở khách sạn?" Lan Khê hỏi một cách khó khăn, " không phải bên kia cũng có nhà của ông ngoại và bà ngoại sao?"

"Khách sạn thì quá quạnh quẽ, trong nhà lại quá ồn ào, " Đôi mắt đẹp của Tô Nhiễm Tâm khẽ khép hờ, ánh sáng lạnh từ khóe mắt tản mát ra, để hành lý xuống, "Ông ngoại và bà ngoại của cháu càng già càng thích cãi nhau, dì không trở lại thì càng gây nhiều hơn, dì không muốn khi về đến nhà lại bị kẹp ở giữa hai người."

"Dì nhỏ, để cháu giúp dì. . . . . ." Lan Khê định khom lưng cầm lấy hành lý của bà mang vào.



Một cánh tay to lớn giữ tay của cô lại không cho cô khom lưng, ánh mắt Mộ Yến Thần lạnh lùng không hề có nhiệt độ, dìu cô từ phía sau, một tay nhấc hành lý của Tô Nhiễm Tâm lên đi vào phòng khách.

Tô Nhiễm Tâm nhướng mày lên! !

"Phòng khách này rất gần phòng ngủ chính, cậu xác định để cho tôi ở gian phòng này? Buổi tối cậu cẩn thận một chút, đừng làm ồn quá. . . . . ."

"Dì náo (quậy) đủ chưa?" Chợt Mộ Yến Thần lạnh lùng nhỏ giọng thốt ra một câu.

Lời nói này chỉ có Tô Nhiễm Tâm và anh mới hiểu..

Sắc mặt Tô Nhiễm Tâm tái mét, cười chế giễu: "Tôi náo sao? Rốt cuộc là tôi náo hay là hai người náo. . . . . ."

"Gần đây áp lực trong lòng em ấy khá lớn, đừng có dùng chuyện này lặp lại kích thích em ấy cũng đừng đụng vào ranh giới cuối cùng của tôi . . . Nếu không đừng trách tôi không khách khí." Anh lạnh lùng buông ra một câu.

Nét mặt Tô Nhiễm Tâm chợt thay đổi nhanh, "Mộ Yến Thần, cậu dám uy hiếp tôi? !"

Tốt xấu gì thân phận của bà cũng là trưởng bối, anh ta lại dám dùng lời lẽ như thế nói với bà? !

Ôm chăn bông tiến vào Lan Khê chợt ngẩn ra, thấy kiếm bạt nỗ trương ( không khí căng thẳng) giữa hai người nhất thời cảm thấy kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: "Hai người có chuyện gì?"

"Không có gì." Ánh mắt sâu thẳm của Mộ Yến Thần gắt gao nhìn chằm chằm Tô Nhiễm Tâm, lạnh nhạt tiếp lời, "Dì nhỏ cũng mệt mỏi rồi, thu dọn xong trước hết để cho dì nghỉ ngơi một chút, anh đến phòng khách chờ em."

Lan Khê gật đầu, nghiêng người nhường chỗ để anh bước ra ngoài.

"Dì nhỏ, cháu muốn hỏi dì một chút, rốt cuộc dì biết anh trai cháu từ khi nào?" Lan Khê đem chăn đặt lên giường nhẹ giọng hỏi, đôi mắt trong suốt lộ ra một tia nghi ngờ, "Sao cháu cứ cảm giác giữa hai người còn quen thuộc hơn so với cháu? Có phải là lần trước khi anh ấy đi công tác ở Manchester có đến gặp dì?"

Tô Nhiễm Tâm ngồi ở trên giường, tức giận đến bốc khói, ngước mắt nhìn cô cười lạnh một tiếng: "Cháu thì sao? Cũng thực sự chỉ coi cậu ta như anh trai?"

Mở miệng kêu một tiếng "anh trai" chẳng qua là vô tình buột miệng, chẳng lẽ trong lòng cũng cho là như thế?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê thoáng chốc tái đi! !

Toàn thân cứng đờ, cô đã từng suy nghĩ qua nên giải thích với bên ngoài như thế nào, vậy mà giờ phút này toàn bộ lại biến mất, trong lòng chỉ còn lại xấu hổ, tội lỗi tràn đầy, chịu không nổi, cô xoay mặt đi, cũng không dám nhìn Tô Nhiễm Tâm thêm chút nào!

***

Lan Khê ở trong phòng bếp bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối.

Mua thức ăn trở về, cất một phần vào trong tủ lạnh, còn bao nhiêu toàn bộ mang ra cắt hết, cắt xong lại phát hiện quên mua thịt, cũng không biết mình cắt nhiều như vậy món ăn có thể xào xong hay không.

Lan Khê nhìn chằm chằm nắp bình dầu cầm trong tay, trên nắp bình thoáng qua một chút vết dầu loang, loại cảm giác buồn nôn kia liền ập tới.

Âm thanh giày da đến gần, Mộ Yến Thần chăm chú nhìn bóng lưng của cô, từ phía sau lưng ôm chặt lấy cô.

Tay Lan Khê run lên, cái nắp rớt xuống không biết lăn đi đâu.

Quay đầu lại nhìn anh, Lan Khê khẩn trương nói: "Sao anh lại tới nơi này? Em nói này, một mình em được rồi, anh không nên ở chỗ này ôm em, nếu như bị dì nhỏ nhìn thấy em làm sao ăn nói đây. . . . . ."

"Em cần gì phải thanh minh với bà ấy?" Anh thản nhiên hít mùi hương thơm ngát bên trong tóc cô.

"Dì là dì ruột của em!"

"Vậy cũng đừng quên, bây giờ em đang mang thai."

Một tiếng nhắc nhở lạnh nhạt như nước nói ra, hàng mi thật dài của Lan Khê run rẩy kịch liệt, ngực giống như bị thứ gì giáng một đòn nghiêm trọng, rầu rĩ đau đớn.

Trong mắt Mộ Yến Thần thoáng qua một tia yêu thương, hôn khẽ thêm một chút lên tóc cô, lqd, nói thật nhỏ: "Em vào phòng khách nghỉ ngơi đi, chuyện này để anh làm . . . không phải nói mang thai thời kỳ đầu sẽ đặc biệt cảm thấy mệt mỏi, càng không thể ngửi được mùi tanh của dầu mỡ sao?"

Khóe mắt Lan Khê ánh lên tia ảm đạm: "Em không muốn đến phòng khách."

Mộ Yến Thần cứng đờ.

"Em có chút không chịu nổi, " cô khẽ giọng nói, giọng nói nhẹ nhàng như lông vũ, lộ ra một tia khàn khàn, "Dì hỏi em tại sao không trở về nhà mà lại muốn ở nơi này, em trả lời không được, em không có dũng khí. . . . . . Nhìn ánh mắt của dì, em thật khó chịu, em hiểu rõ em yêu anh, nhưng khi phải đối diện với chuyện mình làm sai rốt cuộc vẫn thấy chột dạ. . . . . ."

Chân mày cau lại, d∞đ∞l∞q∞đ nước mắt ấm nóng rưng rưng trong hốc mắt, Lan Khê xoay người, cánh tay mềm mại quấn lên cổ của anh, nhón chân lên nặng nề cắn vào cổ anh. . .

Dường như làm thế mới có thể đem những bất lực và dễ bị tổn thương trong lòng giải phóng ra ngoài.

Sức lực cô không lớn, anh bị cô cắn nhưng cảm giác không những không đau ngược lại trong lòng càng ngứa ngáy, ánh mắt sâu thẳm của Mộ Yến Thần khẽ thay đổi, giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô áp sát vào thân mình, hận không được cô cắn sâu hơn, mạnh hơn một chút, vậy mới có thể dập tắt niềm đam mê đột nhiên dấy lên cuồn cuộn trong thân thể của anh.

Nhưng anh hiểu rõ nỗi đau khổ trong lòng cô.

Sự có mặt của Tô Nhiễm Tâm, xác thực đã dồn đến ranh giới cuối cùng của anh, nếu tiếp tục ép nữa, anh sợ rằng mình không cần biết rõ chân tướng từ trong miệng bà, mà sẽ nói thẳng cho Lan Khê biết bọn họ không phải là anh em thực sự.

Nhưng mà dùng loại thống khổ này để thay thế một loại thống khổ khác, đến cùng có phải chuyện tốt hay không?

Mộ Yến Thần chỉ cảm thấy lửa giận bên trong ngực trái từ từ dâng lên, nhưng không nói gì.

"Anh cam đoan với em, " anh che ở bên tai cô nhẹ giọng nói, "Rất nhanh sẽ không khó chịu nữa."

Rất nhanh.

Lan Khê cắn mạnh hơn chút nữa, cảm nhận được anh ôm mình chặt hơn. Đau khổ và yêu thương kịch liệt đan xen nhau, như ngọn lửa đốt cháy hai người đang âu yếm nhau, triền miên càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Cách một cánh cửa sổ hơi mở, Tô Nhiễm Tâm nhìn chăm chú hình ảnh hai người ôm nhau thật chặt phản chiếu trên cửa sổ, trong lòng run sợ vô cùng, chưa bao giờ có một tác động thị giác nào mãnh liệt như vậy, nặng nề đập vào mắt cùng tim của bà như vậy, tất cả mọi thứ nhìn thấy mà phát hoảng! !

***

Cuối mùa thu chuyển lạnh, bầu trời mưa lất phất.



Lan Khê giương ô ( dù) lên, gió lạnh chợt thổi đến làm cô rùng mình run lẩy bẩy một chút, sau đó đi đến mở cửa xe phía trước để Tô Nhiễm Tâm bước xuống, tài xế lái xe đến lưng chừng sườn núi, đi đường vòng chạy xuống trước cổng khu nghĩa trang đợi hai người.

Vốn là lần bái tế này Mộ Minh Thăng cũng cần phải tới đi, nhưng thời tiết là nguyên nhân ông bị phong thấp chân đau đến khó chịu nên không thể đi. Trước khi đi Lan Khê bị Mộ Yến Thần bọc trong một tầng áo lông vừa phải, nhưng vẫn rất ấm, chỉ là khi mắt cô chạm phải ánh mắt lành lạnh của Tô Nhiễm Tâm kia thì trong tim chợt thắt lại, chân nặng nề bước đi từng bước một.

Đã lâu rồi cô không tới thăm mẹ mình.

"Có thể nói là tính tình của cháu và mẹ cháu quả thật không giống nhau, nói cho cùng mẹ cháu thì hơi nhẫn nhục chịu đựng, chính mình chịu uất ức một chút mà thành toàn ( giúp đỡ) cho người khác, người như thế sống thì có hơi vất vả nhưng lại được mọi người xung quanh yêu mến, cho nên từ trên xuống dưới nhà họ Mộ bao gồm cả ông cụ cũng nghiêng về mẹ cháu, hôm nay vì sao dì muốn dẫn cháu tới đây, cháu biết không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê khẽ trắng bệch, giơ cao cái ô khẽ khàng trả lời: "Dạ cháu không biết."

Tô Nhiễm Tâm cười lạnh, giọng nói khẽ khàng: "Lan Khê, mấy ngày nay dì ở lại chỗ tụi cháu, tuy là bất động thanh sắc ( không nói không rằng ) nhưng cháu cũng có thể biết dì phát hiện ra cái gì, chẳng lẽ cháu còn tiếp tục giả vờ ngốc nghếch với dì sao?"

Cả người Lan Khê run lẩy bẩy.

"Dì nhỏ, " cô nâng lên con mắt nhìn bà, đáy mắt có một tia cầu xin, "Mộ mẹ cháu ở phía trước, chúng ta có lời gì trở về hẵng nói, dì muốn dạy bảo cháu như thế nào đều có thể. . . . . . Nhưng đừng đứng trước mặt mẹ cháu nói những chuyện này. . . . . . Có được hay không?"

"Hừ, đừng ở trước mặt mẹ cháu? Chẳng lẽ cháu cũng biết trước mặt mẹ cháu không nên nói loại chuyện này ư? Lan Khê tới đây, cháu đi qua đây . . . " Tô Nhiễm Tâm nắm cổ tay của cô đi về phía trước, thần sắc nghiêm trang lạnh lùng, Lan Khê bị bà túm qua, cô lảo đảo một chút, vẻ mặt rất đau khổ.

Mưa bụi mịt mù rơi xuống đầu, toàn thân Tô Nhiễm Tâm đều thấm ướt, nhưng bà vẫn không quan tâm.

"Cháu có dám ở ngay trước mặt mẹ cháu nói cho bà ấy biết, trong căn hộ ở chung cư Vân Sơn dì đã thấy được những chuyện gì không? Cháu nói đi, chỉ cần cháu dám nói dì sẽ không so đo, khi chúng ta trở về dì tiếp tục mắt nhắm mắt mở, tùy ý các người muốn làm gì thì làm! Đợi đến khi dì trở về nước, các người đại khái có thể làm loạn. Loạn luân không cần kiêng kỵ gì cả, cháu mau nói! !" Tô Nhiễm Tâm nghiêm mặt lạnh lớn tiếng nói.

Loạn luân.

Thần kinh dần dần bị kích thích như thế, giữa ban ngày hướng về điểm mấu chốt của lòng người mà khích bác, Lan Khê thống khổ nhắm mắt lại, cái ô trong tay cũng muốn cầm không nổi.

Trên mặt mộ bia, hình Tô Nhiễm Nguyệt dịu dàng hiền thục, nụ cười ngọt ngào hoàn hảo.

Nhắm mắt, Lan Khê lui về phía sau: "Cháu không. . . . . . Cháu không nói được."

"Cháu không nói được?" Tô Nhiễm Tâm cười lạnh, gật đầu một cái, "Tốt lắm, vậy để dì nói thay cháu, bất quá chỉ là một người đàn ông mà thôi, thiên hạ rộng lớn có thể có cô số lựa chọn như thế, nhưng cháu cư nhiên cố tình thích anh trai của mình! Hay là sau khi mẹ cháu qua đời, cháu công khai ở tại nhà họ Mộ tiến dần từng bước tới quyến rũ con trai người phụ nữ kia! ! Cậu ta lớn hơn cháu mười tuổi, đủ tư cách làm trưởng bối của cháu, cháu sao lại có thể dưới mắt mọi người cùng cậu ta loạn luân ở chung! Cháu cho rằng tụi cháu là vợ chồng bình thường sao? Ở chung cư Vân Sơn không có ai biết hai người, nếu như biết cũng sẽ cảm thấy không bình thường! Cháu còn nhỏ tuổi, đối với loại tình yêu biến thái dị dạng này sao dì lại không nhìn ra cháu cảm thấy hứng thú, rốt cuộc là cháu không biết xấu hổ quyến rũ cậu ta, hay là cậu ta không chừa thủ đoạn nào mê hoặc cháu? Cháu hãy thẳng thắn nói thật cho dì biết! !"

. . . Rốt cuộc là cháu không biết xấu hổ quyến rũ cậu ta, hay là cậu ta không chừa thủ đoạn nào mê hoặc cháu?

Lời nói khó nghe như vậy rót vào trong tai, liên tiếp kích thích Lan Khê.

Rưng rưng nước mắt lộ ra thiên ty vạn lũ ( trăm ngàn ) đau khổ, Lan Khê run giọng nói: "Đều không phải như vậy . . . . . . Hai loại đều không phải như vậy . . . . . . Chúng cháu yêu nhau. . . . . . Là cháu thích anh ấy, cũng biết rõ anh ấy nhất định so với ai khác cũng yêu thích cháu, đây gọi là... Yêu nhau!"

"Mộ Lan Khê! ! !" Giọng nói Tô Nhiễm Tâm trở nên gay gắt.

Cái ô trong tay chao đảo kịch liệt, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi tới rốt cuộc cái ô cũng rớt xuống đất, màn mưa mênh mông quét đến trên người họ, bên trong khu nghĩa trang của dòng họ lộ ra vẻ xơ xác tiêu điều lạnh lùng.

Tim Lan Khê bị lời nói giống như mồi lửa của bà kích thích, nước mắt ấm nóng tràn đầy hốc mắt, cô nắm chặt tay, trong gió rét ánh mắt đối diện mộ bia của mẹ mình, run giọng nói: "Mẹ. . . . . . Những lời con mới vừa nói mẹ nghe rõ không? Con yêu anh ấy. . . . . . Con thật sự. . . . . ."

"Bốp !" Một tiếng chát chúa giòn vang, nặng nề đánh vào mặt của cô! !

Lan Khê nghiêng nửa bên mặt qua một bên, lời nói cũng bị ép nghẹn ngào trong cổ họng không thốt nên lời. Mưa bụi lạnh lẽo như muốn rửa sạch vạn vật, rơi vào trên mặt cô làm giảm bớt nóng rát của cái tát kia, chỉ còn lại đau đớn, chạm đến nó liền cảm ứng liên tưởng đến nỗi đau kia...

"Mộ Lan Khê. . . . . . Cháu quả thật can đảm nói ra! !" Lòng bàn tay Tô Nhiễm Tâm cũng đau rát, bà dùng giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nghiến răng nói.

Tất cả tất cả, vào hôm nay, hoàn toàn vạch mặt rồi.

Yêu thích giống như. . . . . . Thật sự là tội lỗi.

Nước mưa rơi vào bụi cỏ chung quanh phát ra âm thanh sột soạt, trong lỗ tai Lan Khê tiếng ong ong ù tai vẫn chưa tan hết, Tô Nhiễm Tâm thì đang chỉ vào mộ bia nét mặt lành lạnh lớn tiếng chỉ trích gì đó, một câu Lan Khê cũng không nghe được.

Tựa như khí lạnh xâm nhập vào bụng, bụng dưới của cô đột nhiên co rút từng trận đau đớn .

". . . . . ." Lan Khê che một bên mặt cúi đầu, đau đến lông mày cũng nhíu lại, thân thể mảnh khảnh nhẹ nhàng lảo đảo.

Trong màn mưa từ phía xa, qua cửa sổ xe tài xế nhìn chăm chú động tĩnh bên kia, thấy hai người đang cãi vả, thậm chí còn chứng kiến Tô Nhiễm Tâm động tay, tuy không nghe được âm thanh, nhưng nhìn thấy động tác bạt tai đó anh ta thật khiếp sợ.

Vẻ mặt tài xế càng thay đổi, lấy điện thoại di động ra gọi cho Mộ Yến Thần .

"Dạ, " anh ta nói, "Đang ở khu nghĩa trang, bên này có tranh chấp, Mộ tiên sinh ngài có muốn hay không. . . . . ."

Mới nói tới đây giọng nói của tài xế chợt dừng lại, bởi vì hình như anh ta thấy Lan Khê lung lay, sau đó đau đớn ôm bụng ngồi xổm xuống, tiếng mắng của Tô Nhiễm Tâm cũng yếu dần, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Mộ tiên sinh ngài mau tới đây đi, Mộ tiểu thư giống như xảy ra ngoài ý muốn rồi ! !" Tài xế vội vàng nói.

Đầu dây bên kia điện thoại , không khí chợt hạ thấp không độ.

Xảy ra ngoài ý muốn rồi.

Tiếng "Ục ục" vang lên dồn dập, trong khi tài xế còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra chợt phát giác Mộ Yến Thần đã cúp máy, tiếp đó ngẩng đầu lên nhìn thấy chỗ mộ phần chỉ còn mình Tô Nhiễm Tâm đứng đó, còn Lan Khê hình như là đã ngã xuống.

Ở nhà, Mộ lão tiên sinh nằm trên giường không thể nhúc nhích, Mộ Yến Thần không có ý định đi theo hai người họ đến khu nghĩa trang, nghĩ rằng Tô Nhiễm Tâm chỉ đến viếng mộ chị mình mà thôi, nhất định bà ấy sẽ lưu lại mấy phần mặt mũi cho chị mình, không đến nỗi ngay trước mặt người chết tính sổ với Lan Khê, thật không nghĩ đến anh tính vẫn không chu toàn.

Nghe được mấy chữ "xảy ra ngoài ý muốn" kia, trong lòng Mộ Yến Thần thoáng chốc căng thẳng, gạt người giúp việc đã bưng ly trà đến trước mặt qua bên cạnh, anh sải bước xông ra ngoài! !

Một chiếc Land Rover màu đen, như mũi tên xông lên khu nghĩa địa trên đỉnh núi của dòng họ! !

"Lan Khê. . . . . ." Tô Nhiễm Tâm mặt mũi trắng bệch, "Lan Khê cháu đừng làm dì sợ, cháu đừng dọa dì nhỏ! Cháu làm sao vậy? Cháu bị đau có phải không? Nói cho dì biết, cháu đau như thế nào? !"

Lan Khê ngã xuống đất, trên mặt trên tóc đều ướt đẫm nước mưa, cô cuộn người che bụng lại, chỉ cảm giác một cỗ đau nhói như muốn cuốn sạch chỗ đó, nơi đó đang hoài thai một sinh mệnh của hai người bọn họ, tay của cô gắt gao nắm, trong mắt hàm chứa lệ nóng từng giọt rớt xuống đất.

"Ầm!" Âm thanh đóng cửa xe mạnh mẽ, trong màn mưa lất phất, một bóng dáng cao ngất màu đen mạnh mẽ rắn rỏi lạnh lẽo giống như Satan, khiến người ta hít thở không thông, ầm ầm phủ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook