Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng
Chương 279: Chương 270.2
Mộc Tiểu Ô
30/01/2016
Lò sưởi trong tổ trạch được nhóm lên, mấy đại sảnh đường cũng ấm đến không thể tin được.
Mười ngày không thấy mặt, Mạc Như Khanh dường như thay đổi thành người khác, sắc mặt nhu hòa dịu dàng, *lqđ%trong mắt của bà hiện lên một tia áy náy khi nhìn thấy Mộ Minh Thăng và cô. Thấy bọn họ vào thì kêu người tới phục vụ, còn mình đứng dậy đi đến nhà bếp.
Lan Khê hơi ngẩn ngơ, cảm giác bà ấy cũng có chút đáng thương.
Nhìn lại Mộ Minh Thăng, rất rõ ràng ông đã sớm dao động. Xem ra hôm nay Mạc Như Khanh có thể theo chân bọn họ cùng nhau trở về hay ở lại mộ trạch, chính là chờ một câu nói của cô.
Mà người cao hứng nhất là ông cụ móm mém của nhà họ Mộ, trong tổ trạch cũng lâu không náo nhiệt như hôm nay, nên khi thấy bọn họ tới ông cụ mừng rỡ cười đến miệng không khép lại.
"Lan Khê. . . . . ." Trên bàn cơm Mạc Như Khanh muốn nói với cô gì đó rồi lại thôi.
Lan Khê ngước mắt, giọng nói mát lạnh cắt ngang lời bà: "Mấy ngày gần đây anh trai con có liên lạc với dì không ạ?"
Mạc Như Khanh ngẩn ra.
Đôi đũa trong tay bà vẫn đang gắp dở thức ăn định đưa qua cho cô, nhất thời xấu hổ chỉ có thể gắp trở về trong chén của mình, cúi đầu nói: ". . . . . . Cũng không có."
Lan Khê suy nghĩ một chút, gắp một ít thức ăn đưa đến trước mặt bà: "Dì Mạc, con đã nghĩ kỹ, về chuyện của con trước đây con cũng không trách dì, chỉ là ân oán đời trước. trong nhà của chúng ta mà thôi. Dì là người mà ba con lựa chọn bầu bạn lúc tuổi già, con không thể cứ bướng bỉnh khiến không khí trong nhà căng thẳng. Hôm nay, con chỉ muốn hỏi rõ dì một chuyện . . . "
Lông mày Mạc Như Khanh nhất thời nhảy lên! !
Nói thật, trong lòng bà đang phát bực.
Nếu như hôm nay không phải ở nhà thờ tổ mà là đang ở nhà họ Mộ, nếu như hôm nay dáng vẻ của bà không phải ăn nói khép nép cầu người tha thứ, nơi nào đến phiên đứa con gái này ở trước mặt hai người lớn trong nhà quơ tay múa chân đối với mình? ! !
Trong mắt bà lóe lên tia sáng lạnh lùng, vuốt ve chiếc vòng trên tay mình, dịu dàng nói: "Con cứ hỏi."
"Ban đầu tại sao dì cảm thấy Nhan Mục Nhiễm thích hợp ở chung một chỗ với anh trai?" Lan Khê hỏi thẳng.
Mạc Như Khanh ngước mắt, kỳ lạ liếc nhìn cô.
"Hoàn cảnh gia đình cô ta tốt, trình độ học vấn cao, tính tình cũng không tồi, đối nhân xử thế đều có phong phạm đại gia khuê tú. . . . . . Hiển nhiên dì thích," bà nói sâu xa, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía Lan Khê, "Điểm quan trọng nhất, cô ta yêu anh con, yêu tất cả mọi thứ, điểm này người sáng suốt cũng nhìn ra được."
"Nói như vậy, điểm cuối cùng là quan trọng nhất phải không ?"
"Ý của con là gì?"
"Có phải quan trọng nhất không?" Lan Khê nhíu mày hỏi lần nữa, "Chỉ cần yêu anh trai là có thể?"
Sắc mặt Mạc Như Khanh thật khó coi .
Âm thanh giòn tan vang lên, Mộ Minh Thăng gõ một cái vào cái chén trước mặt Lan Khê, trong ánh mắt sâu thẳm mang theo một tia nặng nề, lời nói thấm thía: "Lan Khê ba đã nói với con bao nhiêu lần, đối đãi trưởng bối không thể ép hỏi như vậy, con cho là con ngang hàng với dì con sao? Mẹ con lúc trước nuông chiều con quá nên bây giờ con mới như vậy, dì con cũng đã trả lời con rồi, như vậy còn chưa đủ sao?"
Sắc mặt Lan Khê thoáng chốc trắng nhợt.
Cô phản ứng kịp, biết mình mới vừa rồi cũng quá gây sự Đây thật là khuyết điểm, cần phải thay đổi.
"Không sao," Mạc Như Khanh ngước mắt nói, "Đừng trách con, là tôi có lỗi với đứa nhỏ này, con bé có chuyện hỏi tôi đôi câu tôi trả lời là được."
Sóng lưng Lan Khê thẳng tắp, ánh mắt nhu hòa mà kiên định nhìn về phía bà, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi dì Mạc, mới vừa rồi lời nói của con hơi quá đáng. Nhưng con vẫn muốn dì trả lời con vấn đề này, con biết hiện giờ hôn nhân đại sự coi như là vấn đề của người trẻ đi chăng nữa cũng muốn tranh thủ để cho cha mẹ đồng ý vui vẻ mới được, bây giờ theo như ý của dì, chỉ cần dì thấy được, đối xử với anh trai tốt là được sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu động lòng người hơi gợn sóng, cô lại hỏi tiếp: "Vậy anh trai có đồng ý không? Dì có hỏi anh thích loại người như thế nào không ? Chuyện tình yêu của anh ấy thì nên để anh ấy làm chủ, điểm này cũng không được sao?"
Tay Mạc Như Khanh run lên, đánh rơi đôi đũa.
Mười ngày không thấy mặt, Mạc Như Khanh dường như thay đổi thành người khác, sắc mặt nhu hòa dịu dàng, *lqđ%trong mắt của bà hiện lên một tia áy náy khi nhìn thấy Mộ Minh Thăng và cô. Thấy bọn họ vào thì kêu người tới phục vụ, còn mình đứng dậy đi đến nhà bếp.
Lan Khê hơi ngẩn ngơ, cảm giác bà ấy cũng có chút đáng thương.
Nhìn lại Mộ Minh Thăng, rất rõ ràng ông đã sớm dao động. Xem ra hôm nay Mạc Như Khanh có thể theo chân bọn họ cùng nhau trở về hay ở lại mộ trạch, chính là chờ một câu nói của cô.
Mà người cao hứng nhất là ông cụ móm mém của nhà họ Mộ, trong tổ trạch cũng lâu không náo nhiệt như hôm nay, nên khi thấy bọn họ tới ông cụ mừng rỡ cười đến miệng không khép lại.
"Lan Khê. . . . . ." Trên bàn cơm Mạc Như Khanh muốn nói với cô gì đó rồi lại thôi.
Lan Khê ngước mắt, giọng nói mát lạnh cắt ngang lời bà: "Mấy ngày gần đây anh trai con có liên lạc với dì không ạ?"
Mạc Như Khanh ngẩn ra.
Đôi đũa trong tay bà vẫn đang gắp dở thức ăn định đưa qua cho cô, nhất thời xấu hổ chỉ có thể gắp trở về trong chén của mình, cúi đầu nói: ". . . . . . Cũng không có."
Lan Khê suy nghĩ một chút, gắp một ít thức ăn đưa đến trước mặt bà: "Dì Mạc, con đã nghĩ kỹ, về chuyện của con trước đây con cũng không trách dì, chỉ là ân oán đời trước. trong nhà của chúng ta mà thôi. Dì là người mà ba con lựa chọn bầu bạn lúc tuổi già, con không thể cứ bướng bỉnh khiến không khí trong nhà căng thẳng. Hôm nay, con chỉ muốn hỏi rõ dì một chuyện . . . "
Lông mày Mạc Như Khanh nhất thời nhảy lên! !
Nói thật, trong lòng bà đang phát bực.
Nếu như hôm nay không phải ở nhà thờ tổ mà là đang ở nhà họ Mộ, nếu như hôm nay dáng vẻ của bà không phải ăn nói khép nép cầu người tha thứ, nơi nào đến phiên đứa con gái này ở trước mặt hai người lớn trong nhà quơ tay múa chân đối với mình? ! !
Trong mắt bà lóe lên tia sáng lạnh lùng, vuốt ve chiếc vòng trên tay mình, dịu dàng nói: "Con cứ hỏi."
"Ban đầu tại sao dì cảm thấy Nhan Mục Nhiễm thích hợp ở chung một chỗ với anh trai?" Lan Khê hỏi thẳng.
Mạc Như Khanh ngước mắt, kỳ lạ liếc nhìn cô.
"Hoàn cảnh gia đình cô ta tốt, trình độ học vấn cao, tính tình cũng không tồi, đối nhân xử thế đều có phong phạm đại gia khuê tú. . . . . . Hiển nhiên dì thích," bà nói sâu xa, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía Lan Khê, "Điểm quan trọng nhất, cô ta yêu anh con, yêu tất cả mọi thứ, điểm này người sáng suốt cũng nhìn ra được."
"Nói như vậy, điểm cuối cùng là quan trọng nhất phải không ?"
"Ý của con là gì?"
"Có phải quan trọng nhất không?" Lan Khê nhíu mày hỏi lần nữa, "Chỉ cần yêu anh trai là có thể?"
Sắc mặt Mạc Như Khanh thật khó coi .
Âm thanh giòn tan vang lên, Mộ Minh Thăng gõ một cái vào cái chén trước mặt Lan Khê, trong ánh mắt sâu thẳm mang theo một tia nặng nề, lời nói thấm thía: "Lan Khê ba đã nói với con bao nhiêu lần, đối đãi trưởng bối không thể ép hỏi như vậy, con cho là con ngang hàng với dì con sao? Mẹ con lúc trước nuông chiều con quá nên bây giờ con mới như vậy, dì con cũng đã trả lời con rồi, như vậy còn chưa đủ sao?"
Sắc mặt Lan Khê thoáng chốc trắng nhợt.
Cô phản ứng kịp, biết mình mới vừa rồi cũng quá gây sự Đây thật là khuyết điểm, cần phải thay đổi.
"Không sao," Mạc Như Khanh ngước mắt nói, "Đừng trách con, là tôi có lỗi với đứa nhỏ này, con bé có chuyện hỏi tôi đôi câu tôi trả lời là được."
Sóng lưng Lan Khê thẳng tắp, ánh mắt nhu hòa mà kiên định nhìn về phía bà, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi dì Mạc, mới vừa rồi lời nói của con hơi quá đáng. Nhưng con vẫn muốn dì trả lời con vấn đề này, con biết hiện giờ hôn nhân đại sự coi như là vấn đề của người trẻ đi chăng nữa cũng muốn tranh thủ để cho cha mẹ đồng ý vui vẻ mới được, bây giờ theo như ý của dì, chỉ cần dì thấy được, đối xử với anh trai tốt là được sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu động lòng người hơi gợn sóng, cô lại hỏi tiếp: "Vậy anh trai có đồng ý không? Dì có hỏi anh thích loại người như thế nào không ? Chuyện tình yêu của anh ấy thì nên để anh ấy làm chủ, điểm này cũng không được sao?"
Tay Mạc Như Khanh run lên, đánh rơi đôi đũa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.