Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng
Chương 306: Chương 283.3
Mộc Tiểu Ô
15/03/2016
Phó Minh Lãng cảm thấy toàn bộ thế giới như bị đảo lộn. Hắn thừa nhận hắn
không phải là người có cảm xúc, bởi hận thù mà hắn đã không đến đây...
Cũng trong khoảnh khắc này, có lẽ mọi hận thù cũng đã bị lật đổ rồi
...
Máy bay sắp cất cánh !
Vĩnh biệt Los Angeles, khi tới đây tất cả đều không rõ ràng và bất ngờ. Lan Khê chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời của Los Ange-les đã bớt tối tăm khi ánh sáng lộng lẫy của ánh trăng sớm từng bước sáng lên, chợt nghe thấy chuông điện thoại di động vang lên.
Cô giật mình hướng cái nhìn sang phía bên kia nơi Mộ Yến Thần đang cởi tây trang.
Lần trước, chỉ vì chuyện muốn nối lại tình thân không đâu mà anh đi làm cái việc mất công vô ích... Ngón tay thon nhỏ của Lan Khê lấy điện thoại di động ra.
Đây là chiếc điện thoại mới, chiếc điện thoại lúc trước của cô không biết vì sao lại bị hỏng.
Cô khẽ thở dài một tiếng, đôi mắt trong veo như nước ánh lên sự ấm áp, khóe miệng cong lên thoáng hiện ý cười. dღđ。l。qღđ Đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông này có lúc có chút khuynh hướng bạo lực, nhưng chút bạo lực đó lại có chút đáng yêu.
Số điện thoại gọi đến rất xa lạ.
"A lô? Xin chào!" Cô dùng tiếng Anh chào hỏi đối phương.
Người ở bên kia chợt sững lại, không lên tiếng, nghe thấy giọng của cô trong nháy mắt gần như muốn cúp điện thoại ngay lập tức.
Một cảm giác xấu hổ nổi lên, nhanh chóng bao phủ khắp người hắn.
"A lô!" Rốt cục hắn cố nén sự kích động muốn cúp máy, khàn giọng nói.
Lan Khê chợt ngẩn ra.
Từ trước đến nay, cô không phải là người đã từng nghe qua tai sẽ không quên người, nhưng giọng nói này, cô nhớ rất kỹ, ở trên xe khi ở thành phố C, ở trên du thuyền ở đại dương. Đây là giọng nói của con người đã làm cô bị tổn thương giống như khoan tim thấu xương.
Cặp mắt trong veo của cô rất thờ ơ, đổi sang dùng tiếng Trung nhẹ giọng gọi hắn: "Phó Minh Lãng, anh còn muốn gì nữa?"
Cặp mắt của Phó Minh Lãng chứa đầy sát khí, khi nói chuyện nghĩ một đằng lại nói một nẻo: "Tao cảnh cáo chúng mày, tao đây còn chưa chết, đừng tưởng rằng chuyện này cứ thế là xong."
Lan Khê gật đầu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn rất lạnh nhạt mềm mỏng nói: "Ông trời không có mắt, không ngờ lại để anh thoát chết."
"Mày..."
"Tôi nói câu này không biết có phải là độc ác không?" Lan Khê hỏi ngược lại, trong tròng mắt ướt lộ ra ánh sáng trong suốt: "Phó Minh Lãng, tôi vẫn luôn cho rằng tôi không phải là người ác độc, nhưng lại có thể nói với anh những lời như thế, lý do vì sao anh nên hiểu, chuyện tôi đối xử với anh còn nhân từ gấp trăm lần so với những chuyện mà anh đã làm đối với tôi. Anh có tư cách gì mà nói với tôi chuyện này chưa kết thúc? Nếu như tôi không muốn kết thúc chuyện này, anh cảm thấy mình có thể toàn vẹn không chút tổn hao mà trở về Luân Đôn gọi điện thoại cho tôi hay sao?"
Phó Minh Lãng bị một câu nói chặn ngang cũng không biết nói năng gì, gương mặt tuấn tú tái nhợt đáng sợ.
Siết chặt điện thoại di động, hắn nói giọng khàn khàn: "Không cần mang những lời nói suông này để dọa tao... người chết là Rella, người đau khổ là tao... cho dù tao có một nghìn, một vạn cái sai, cũng là do lúc trước anh trai Mộ Yến Thần của mày đã đối xử với cô ấy không ra gì! !"
"Anh tôi có từng nói không thẹn với cô ấy sao?" Lan Khê tiếp tục hỏi ngược lại, ngữ điệu bộc phát êm ái như nước, cũng như đôi mắt trong veo của cô vậy, không hề lẫn một chút tạp chất. "Anh ấy biết Rella của anh chết là do anh ấy. Cho nên, hàng năm anh ấy đã đến để cúng tế cho cô ấy. Thậm chí anh ấy còn từng lấy danh nghĩa của Rella để quyên góp tiền cho các trường tiểu học, giáo đường, còn cả các điểm chữa bệnh khắp nơi trong nước. Những chuyện này mà anh cũng không biết hay sao? Anh ấy không thương Rella, không thể mang tình yêu để đền đáp lại cho cô ấy. Việc gì có thể làm anh ấy cũng đã làm, nhưng anh đã làm gì? Tình yêu của anh không đáng giá một đồng! Sau này, anh cũng đừng có lấy danh nghĩa yêu Rella mà đến làm tổn thương anh trai của tôi. Nếu như lại có lần tiếp theo, dù có phải chạy đến chân trời góc biển, tôi cũng phải đuổi giết anh! !"
Cô vẫn luôn luôn điềm tĩnh như nước, vậy mà khi nói xong câu cuối cùng giọng nói lại mang theo chút sát khí kinh người! !
Phó Minh Lãng bị chẹn ngang, ở đầu bên kia bắt đầu thở gấp, chỉ có thể yên lặng.
"Mộ Lan Khê..." Hắn gọi cái tên xa lạ kia, dường như mệt mỏi cố gắng biện giải, khàn giọng gầm nhẹ: "Mày đừng có quên, mày là em gái tao! !"
Một tiếng cười nhạo lạnh lùng, xuyên qua sóng điện truyền đến.
"Ngay cả người gọi là cha ruột đó còn không chịu nhận tôi, nói gì đến cái người gọi là anh trai đang ở rất xa kia chứ?" Lan Khê nói xong cười lạnh. Cô nhớ lại những lời của Phó Ngôn Bác nói ra khiến người khác bị tổn thương thấu lòng, tay níu chặt lấy chỗ ngồi.
Từ phía xa, bóng dáng cao ngất của Mộ Yến Thần đang chậm rãi đi về phía bên này. Thấy cô cầm điện thoại di động trong mắt hơi vương lệ, mi tâm của anh hơi cau lại. Anh cúi người xuống, tay nhẹ nhàng vỗ về lên gương mặt của cô.
Cặp mắt ướt nước của Lan Khê run lên, nhìn về phía Mộ Yến Thần.
"Đời này tôi chỉ có một anh trai, trừ anh ấy ra không ai có đủ tư cách này... Anh hãy quay trở về nói cho cha anh biết, tôi đang sống ở nơi khác rất tốt, lần này tới Los Angeles một chuyến lại gây ra phiền toái cho ông ấy, thật xin lỗi."
Nói xong, cô cúp điện thoại di động luôn."Điện thoại của ai vậy?" Anh khẽ hỏi.
Lan Khê nén nước mắt, lắc lắc đầu: "Một con thú."
Người đàn ông kia đã làm những chuyện tưởng chừng như đã bị phát rồ. Đó là từ duy nhất mà cô có thể nghĩ ra để hình dung về hắn, nhưng từ này vẫn còn hời cho hắn.
Cặp mắt của Mộ Yến Thần đầy thương xót, anh cầm điện thoại di động vứt xuống bên cạnh, ôm cô vào ngực.
"Vết thương của anh còn đau không?" Lan Khê tự ra lệnh cho mình không thèm nghĩ gì đến những chuyện lộn xộn kia nữa, cô rúc vào trong ngực anh khẽ hỏi.
"Em ở bên cạnh anh là anh hết đau." Mộ Yến Thần ôm chặt lấy cô, hôn một cái vào trán cô.
Tiếng gầm rú rất lớn từ từ vang lên ở bên tai, máy bay bắt đầu cất cánh.
Lan Khê chôn mặt vào trong cổ của anh, cảm thấy như được ôm toàn bộ thế giới.
***
Thành phố C ở Trung Quốc.
Tô Nhiễm Tâm thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ trên tay ánh mắt đầy trông đợi, gương mặt biểu lộ sự vô cùng lo lắng, nhìn vào bảng thông báo: chuyến bay tối nay, máy bay sẽ hạ cánh chậm nửa giờ .
...
Máy bay sắp cất cánh !
Vĩnh biệt Los Angeles, khi tới đây tất cả đều không rõ ràng và bất ngờ. Lan Khê chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời của Los Ange-les đã bớt tối tăm khi ánh sáng lộng lẫy của ánh trăng sớm từng bước sáng lên, chợt nghe thấy chuông điện thoại di động vang lên.
Cô giật mình hướng cái nhìn sang phía bên kia nơi Mộ Yến Thần đang cởi tây trang.
Lần trước, chỉ vì chuyện muốn nối lại tình thân không đâu mà anh đi làm cái việc mất công vô ích... Ngón tay thon nhỏ của Lan Khê lấy điện thoại di động ra.
Đây là chiếc điện thoại mới, chiếc điện thoại lúc trước của cô không biết vì sao lại bị hỏng.
Cô khẽ thở dài một tiếng, đôi mắt trong veo như nước ánh lên sự ấm áp, khóe miệng cong lên thoáng hiện ý cười. dღđ。l。qღđ Đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông này có lúc có chút khuynh hướng bạo lực, nhưng chút bạo lực đó lại có chút đáng yêu.
Số điện thoại gọi đến rất xa lạ.
"A lô? Xin chào!" Cô dùng tiếng Anh chào hỏi đối phương.
Người ở bên kia chợt sững lại, không lên tiếng, nghe thấy giọng của cô trong nháy mắt gần như muốn cúp điện thoại ngay lập tức.
Một cảm giác xấu hổ nổi lên, nhanh chóng bao phủ khắp người hắn.
"A lô!" Rốt cục hắn cố nén sự kích động muốn cúp máy, khàn giọng nói.
Lan Khê chợt ngẩn ra.
Từ trước đến nay, cô không phải là người đã từng nghe qua tai sẽ không quên người, nhưng giọng nói này, cô nhớ rất kỹ, ở trên xe khi ở thành phố C, ở trên du thuyền ở đại dương. Đây là giọng nói của con người đã làm cô bị tổn thương giống như khoan tim thấu xương.
Cặp mắt trong veo của cô rất thờ ơ, đổi sang dùng tiếng Trung nhẹ giọng gọi hắn: "Phó Minh Lãng, anh còn muốn gì nữa?"
Cặp mắt của Phó Minh Lãng chứa đầy sát khí, khi nói chuyện nghĩ một đằng lại nói một nẻo: "Tao cảnh cáo chúng mày, tao đây còn chưa chết, đừng tưởng rằng chuyện này cứ thế là xong."
Lan Khê gật đầu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn rất lạnh nhạt mềm mỏng nói: "Ông trời không có mắt, không ngờ lại để anh thoát chết."
"Mày..."
"Tôi nói câu này không biết có phải là độc ác không?" Lan Khê hỏi ngược lại, trong tròng mắt ướt lộ ra ánh sáng trong suốt: "Phó Minh Lãng, tôi vẫn luôn cho rằng tôi không phải là người ác độc, nhưng lại có thể nói với anh những lời như thế, lý do vì sao anh nên hiểu, chuyện tôi đối xử với anh còn nhân từ gấp trăm lần so với những chuyện mà anh đã làm đối với tôi. Anh có tư cách gì mà nói với tôi chuyện này chưa kết thúc? Nếu như tôi không muốn kết thúc chuyện này, anh cảm thấy mình có thể toàn vẹn không chút tổn hao mà trở về Luân Đôn gọi điện thoại cho tôi hay sao?"
Phó Minh Lãng bị một câu nói chặn ngang cũng không biết nói năng gì, gương mặt tuấn tú tái nhợt đáng sợ.
Siết chặt điện thoại di động, hắn nói giọng khàn khàn: "Không cần mang những lời nói suông này để dọa tao... người chết là Rella, người đau khổ là tao... cho dù tao có một nghìn, một vạn cái sai, cũng là do lúc trước anh trai Mộ Yến Thần của mày đã đối xử với cô ấy không ra gì! !"
"Anh tôi có từng nói không thẹn với cô ấy sao?" Lan Khê tiếp tục hỏi ngược lại, ngữ điệu bộc phát êm ái như nước, cũng như đôi mắt trong veo của cô vậy, không hề lẫn một chút tạp chất. "Anh ấy biết Rella của anh chết là do anh ấy. Cho nên, hàng năm anh ấy đã đến để cúng tế cho cô ấy. Thậm chí anh ấy còn từng lấy danh nghĩa của Rella để quyên góp tiền cho các trường tiểu học, giáo đường, còn cả các điểm chữa bệnh khắp nơi trong nước. Những chuyện này mà anh cũng không biết hay sao? Anh ấy không thương Rella, không thể mang tình yêu để đền đáp lại cho cô ấy. Việc gì có thể làm anh ấy cũng đã làm, nhưng anh đã làm gì? Tình yêu của anh không đáng giá một đồng! Sau này, anh cũng đừng có lấy danh nghĩa yêu Rella mà đến làm tổn thương anh trai của tôi. Nếu như lại có lần tiếp theo, dù có phải chạy đến chân trời góc biển, tôi cũng phải đuổi giết anh! !"
Cô vẫn luôn luôn điềm tĩnh như nước, vậy mà khi nói xong câu cuối cùng giọng nói lại mang theo chút sát khí kinh người! !
Phó Minh Lãng bị chẹn ngang, ở đầu bên kia bắt đầu thở gấp, chỉ có thể yên lặng.
"Mộ Lan Khê..." Hắn gọi cái tên xa lạ kia, dường như mệt mỏi cố gắng biện giải, khàn giọng gầm nhẹ: "Mày đừng có quên, mày là em gái tao! !"
Một tiếng cười nhạo lạnh lùng, xuyên qua sóng điện truyền đến.
"Ngay cả người gọi là cha ruột đó còn không chịu nhận tôi, nói gì đến cái người gọi là anh trai đang ở rất xa kia chứ?" Lan Khê nói xong cười lạnh. Cô nhớ lại những lời của Phó Ngôn Bác nói ra khiến người khác bị tổn thương thấu lòng, tay níu chặt lấy chỗ ngồi.
Từ phía xa, bóng dáng cao ngất của Mộ Yến Thần đang chậm rãi đi về phía bên này. Thấy cô cầm điện thoại di động trong mắt hơi vương lệ, mi tâm của anh hơi cau lại. Anh cúi người xuống, tay nhẹ nhàng vỗ về lên gương mặt của cô.
Cặp mắt ướt nước của Lan Khê run lên, nhìn về phía Mộ Yến Thần.
"Đời này tôi chỉ có một anh trai, trừ anh ấy ra không ai có đủ tư cách này... Anh hãy quay trở về nói cho cha anh biết, tôi đang sống ở nơi khác rất tốt, lần này tới Los Angeles một chuyến lại gây ra phiền toái cho ông ấy, thật xin lỗi."
Nói xong, cô cúp điện thoại di động luôn."Điện thoại của ai vậy?" Anh khẽ hỏi.
Lan Khê nén nước mắt, lắc lắc đầu: "Một con thú."
Người đàn ông kia đã làm những chuyện tưởng chừng như đã bị phát rồ. Đó là từ duy nhất mà cô có thể nghĩ ra để hình dung về hắn, nhưng từ này vẫn còn hời cho hắn.
Cặp mắt của Mộ Yến Thần đầy thương xót, anh cầm điện thoại di động vứt xuống bên cạnh, ôm cô vào ngực.
"Vết thương của anh còn đau không?" Lan Khê tự ra lệnh cho mình không thèm nghĩ gì đến những chuyện lộn xộn kia nữa, cô rúc vào trong ngực anh khẽ hỏi.
"Em ở bên cạnh anh là anh hết đau." Mộ Yến Thần ôm chặt lấy cô, hôn một cái vào trán cô.
Tiếng gầm rú rất lớn từ từ vang lên ở bên tai, máy bay bắt đầu cất cánh.
Lan Khê chôn mặt vào trong cổ của anh, cảm thấy như được ôm toàn bộ thế giới.
***
Thành phố C ở Trung Quốc.
Tô Nhiễm Tâm thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ trên tay ánh mắt đầy trông đợi, gương mặt biểu lộ sự vô cùng lo lắng, nhìn vào bảng thông báo: chuyến bay tối nay, máy bay sẽ hạ cánh chậm nửa giờ .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.