Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng
Chương 192: Cút ra xa một chút cho tôi
Mộc Tiểu Ô
30/12/2014
Giọng nói giễu cợt như có gai, làm cho Lan Khê khẽ nhíu mày lại.
Hít khí vào, nín thở, cô định thần lại đưa ly nước cho anh ta.
Kiều Khải Dương nhất thời nở nụ cười lạnh hơn: "Em không có gì để hỏi sao?"
—— Bộ dạng của anh như thế này xuất hiện trước mặt của cô, vậy mà nữa câu quan tam6b cô cũng không hỏi được sao?
Lan Khê dừng một chút, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, dịu dàng giải thích: "Anh là vì vô tình bị thương mới nằm viện, chứ không phải vì muốn nhận được an ủi mới cố ý té ngã có phải không? Nếu không thì cần gì mâu thuẫn như vậy?"
Đâu có gì không tốt, anh phô trương như vậy để làm cái gì?
Kiều Khải Dương cười nhạo một tiếng, để ly nước qua bên cạnh, bước lại gần cô: "Nếu anh cố ý ngã thì sao?"
Câu nói đó,làm cho hai mắt Lan Khê không khỏi trợn to,đầu như muốn nổ tung ra !
Cố ý.
Anh ta nói anh ta cố ý? !
Sắc mặt Lan Khê nhanh chóng đỏ lên rồi lại biến trắng, thật không thể tưởng tượng nổi, cau mày la lên: "Kiều Khải Dương anh điên rồi hả? !"
Thanh âm hơi lớn,làm ho người ở bên ngoài cũng phải hết hồn.
Kiều Khải Dương đưa mắt nhìn sâu vào mắt cô, một hồi lâu sau khóe miệng tuấn dật nở ra một nụ cười tuyệt vọng, bưng ly nước lên uống không thèm để ý đến cô nữa, nhưng Lan Khê nhìn ra được, anh ta cố ý không muốn nói.
Anh ta thừa nhận sao? !
Nhất thời, Lan Khê giận đến tay chân run hết lên, không thể tưởng tượng được, ngay cả chuyện như vậy mà anh ta cũng dám làm, vì muốn người khác đau lòng, anh ta có thể tùy tiện là mình bị thương, bây giờ là té cầu thang gảy cánh tay, chẳng lẽ lần sau anh ta lại chạy ra đường lấy cái chết để uy hiếp sao? ! Cô tức giận thở gấp, tặng thêm một câu: "Tại sao anh có thể ấu trĩ đến như vậy hả! !"
Động tác của Kiều Khải Dương lập tức dừng lại, con ngươi trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Anh để ly nước xuống đưa mắt nhìn cô nói: "Anh ấu trĩ thì sao hả?"
Một cánh tay bị băng gạc treo ngược lên, cả người Kiều Khải Dương vẫn lộ ra khí thế áp bực, tiến tới gần chống tay lên tường để vay cô lại: "Mà anh có ấu trỉ thì đổi lấy được cái gì hả? Mộ Lan Khê, mỗi làn theo đuổi phụ nữ Kiều Khải Dương tôi đều ấu trĩ như vậy đó, chẳng lẽ em còn chưa cả thấy không công bằng?" Hốc mắt anh ta ửng hồng, nụ cười lạnh lộ ra đau đớn, cánh tay còn lại nắm lấy cô, trong bụng lạnh thành một mảnh, "Hay nói đúng hơn, anh ở trong bệnh viện tay bị bó bột chờ em đến thăm, còn em thì ở ngoài vui vẻ chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái, anh ta không cần làm gì, mỗi ngày chỉ cần đến đây đứng dựa vào xe chờ đón em về nhà, thái độ rất hoa loa, anh ta TM thậm chí còn có thể quang minh chánh đại lưu lại những thứ đó ở trên người em để cho anh có thể nhìn thấy được! !"
Tiếng cuối thoáng chốc biến thành tiếng gầm thô bạo, giống như một con thú đang phải nhẫn nhịn!
Kiều Khải Dương xé cổ áo cô ra, không màng đến tiếng thét chói tai của cô mà đẩy cô vào tường, dấu hôn mập mờ ở khắp nơi trên chiếc cổ trắng nõn của cô, nút áo rơi ra làm ánh sáng chiếu vào càng thêm rõ ràng hơn, đâm thẳng vào mắt anh, lửa ghen mau chóng đốt sạch lý trí của anh, suýt chút nữa bóp chết cô! !
Lan Khê nóng lòng giãy giụa, lại bị tay anh ta siết chặt eo, chân đè vào tường để kiềm cô lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt của cô.
Lan Khê hốt hoảng che cổ lại, khóe mắt đầy nước!
Bên ngoài truyền đến tiếng người cười nói, càng lúc càng đến gần nơi này .
Đẩy cửa đi vào, mấy người đó liền bị cảnh tượng trước mắt này làm cho hóa đá, cảnh tượng trước mắt không khỏi làm cho máu sôi sục lên, không một ai dám thở mạnh! !
"Kiều . . . . . Kiều tổng. . . . . ." Một người mới sợ sệt lên tiếng gọi anh ta.
Kiều Khải Dương mang theo sát khí liếc mắt nhìn lại.
Cười lạnh, giống như hàn băng rét lạnh, tùy tiện nói: "Thế nào, còn muốn ở đây chờ tôi biểu diễn cảnh xuân cho các người coi hả?"
Tiếng nói đầy giận dữ, khàn khàn mà nguy hiểm.
Mấy người đó hoảng hốt lùi về phía sau, lôi kéo lẫn nhau, ngay cả việc mình đi vào đây làm gì cũng không nhớ nỗi, tay run run vội vàng đóng cửa lại.
Trong phòng nước an tĩnh làm cho người ta bỡ ngỡ.
Trong mắt Kiều Khải Dương động lại chút nước, cũng đang ngoái đầu lại nhìn thấy những dấu hôn bên trong cổ áo của cô, anh đưa mắt nhìn chằm chằm tiến lại gần hỏi: "Kịch liệt thế này. . . . . . Làm cùng anh trai sảng khoái như vậy sao? Có phải sảng khoái hơn nhiều so với người bình thường không?"
Lan Khê mệt mỏi nhìn anh ta, tay nắm chặt cổ áo, muốn đẩy anh ta ra.
Kiều Dhải Dương cười đến chảy nước mắt, nắm lấy cái tay đang đẩy mình ra, đè vào trong tường, đè người lên, tuyệt vọng cười lạnh: "Em củng cảm thấy mình không công bằng hả? Mộ Lan Khê, em mà lại là người như vậy sao, yêu đương không biết bao nhiêu lần, lên giường, mang thai, còn cùng anh trai loạn luân. Thật vô lí. . . . . . Sao anh lại cứ cố chấp yêu một người như vậy . . . . . ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê tái nhợt, ánh mắt bình tĩnh, dù anh ta có nói gì cũng không chút động lòng, chỉ chờ anh ta phát tiết đủ rồi thì tránh ra.
Trong ánh mắt toát lên vẻ đau đớn, ngực hít thở không thông, Kiều Khải Dương gắt gao nhìn cô, từ từ ôm chặt lấy cô chui vào trong cổ áo của cô, nghiến răng nói bằng cái run run: "Tại sao em không cho anh một cơ hội. . . . . ."
Cho anh yêu một lần.
Chỉ một lần cũng được.
Cuối cùng Lan Khê cũng có thể xác định anh ta đã bình tỉnh trở lại, cổ có một luồng khí nóng, hơi thở nóng bỏng của anh ta không ngừng len lỏi vào trong cổ áo của cô. Hàng mi dài khẽ run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên trắng bệch cúi xuống nói: "Kiều Khải Dương, anh đủ rồi."
Từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ, cô chịu đựng đủ rồi.
Nhớ đến vết thương của anh ta, rồi những lời anh ta vừa nói, cô không thể tin được, chỉ hy vọng anh ta biết dừng lại đúng lúc.
Kiều Khải Dương đang vùi đầu ở trong cổ cô khẽ cau mày lại, không biết tại sao lại cảm thấy đau lòng.
Ngẩng đầu, Kiều Khải Dương hít một hơi, cố gắng làm cho tơ máu trong mắt mất dần đi, đưa mắt nhìn cô, đột nhiên tiến lại gần chống lên trán của cô, nhỏ giọng nói một câu: "Nếu như lúc đó anh không lương thiện, chiếm đoạt lần đầu tiên của em thì tốt biết mấy. . . . . ."
Trong ánh mắt phát ra tia sáng khác thường, nghe được câu này, mày Lan Khê không khỏi giật giật!
Nhưng giờ phút này, cô không có tâm tình so đo với những thứ đó.
Không thèm để ý đến ánh mắt nóng rực của anh ta, Lan Khê nhặt cái nút áo đang nằm trên đất lên, giọng nói dịu dàng êm ái, bực tức nói: "Chuyện xảy ra ngày hôm nay tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra, Kiều Khải Dương, từ nay về sau tôi không muốn anh vì tôi mà làm tổn thương đến mình. Thực tế chút đi, rồi có một ngày anh sẽ quên đoạn tình cảm này đi, anh sẽ trở lại bình thường."
Trên miệng phản phất nụ cười lạnh, Kiều Khải Dương cảm thấy cô như đang cầm một con dao đâm thẳng vào ngực mình, máu tươi đầm đìa, đau dữ dội.
Giơ tay lên, anh cười khàn nói: "Em cút ra xa một chút cho anh. . . . . ."
Mộ Lan Khê, đừng để anh nhìn thấy em nữa.
Nếu bàn về việc chiếm đoạt, thì Mộ Yến Thần anh ta ...nhất định sẽ thắng, tại sao em không bảo anh ta buông tay, bảo anh ta rời đi?
Đem chém nước cô từng chạm qua ném vào thùng rác, Kiều Khải Dương đi ngang hất vai cô một cái rồi đi ra ngoài, cửa kêu như trời gầm.
***
Dùng kim tây gài nút áo bị rớt lại, mới có thể chống chọi được tới giờ tan làm.
Lúc Lan Khê đi đến thì nhìn thấy anh mắt mọi người nhìn mình rất khác thường, tiếng bàn luận xôn xao ầm ĩ bên tai.
Mặc kệ đi. . . . . . Cô nhắc nhở mình, mặc lệ họ nói gì,chỉ cần trong lòng cô hiểu rõ mọi việc là được rồi.
Branda mở cửa phòng làm việc ra, gõ lên tấm kiếng thủy tinh làm mọi người phải chú ý, sau đó mặt mày lạnh nhạt nói: "Lan Khê, cô vào đây."
Lan Khê không dám chậm trễ, đứng dậy đi vào.
"Tôi vừa xem xong bản báo cáo hạng mục hợp tác với DiglandYork ở Mĩ vừa mới gởi tới xong, cũng không khác với bản danh sách trước mấy, nhưng lại yêu cầu cao hơn trước nhiều, đừng quên thiết kế lần này là ứng dụng ở phạm vi nước ngoài, hãy nỗ lực nhiều hơn nữa, cô cùng ——" Branda ngồi xuống, ngước mặt lên nhìn cô, trong mắt có một chút tán thưởng.
Cô thật không nghĩ tới báo cáo thứ 2 của DiglandYork lại gửi tới nhanh như vậy.
Lan Khê lại bắt đầu kinh ngạc.
Tay chân lạnh ngắt cầm lấy văn kiện, cô nhẹ giọng hỏi: "Hạng mục nước ngoài, lại để kiến trúc sư trong nước làm?"
Branda gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng mà cô thấy sao? Không nhận? Hay là nên hỏi lý do vì sao bọn họ lại chọn công ty mình trước? Cũng xem như. . . . . . chuyện giữa các người tôi cũng không có thời gian để quan tâm."
Trong đầu lại hiện lên cảnh nam nữ thân mật với nhau, cộng thêm một chút quan hệ cấm kỵ, đúng là chỉ có thể nhìn mà không thể nói được, quả thật trên thế giới có rất nhiều người khai chiến với cái gọi là đạo đức của xã hội.
Mặt Lan Khê xanh mét, rũ mắt xuống nhìn yêu cầu của hạng mục.
—— Thật ra thì cô có một nghi vấn, nếu là hóa đơn do DiglandYork gởi tới, tại sao Mộ Yến Thần lại không nói với cô?
Nhìn nhìn biểu tình của Branda, thì cô liền không muốn hỏi nữa ***.
"Cái này tôi có thể làm nhưng phải mất rất nhiều thời gian" Lan Khê mở miệng nói.
Branda gật đầu một cái, sau đó lưu loát ký tên lên văn kiện, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng: "Cầm lấy tấm danh thiếp ở trên bàn đi, trên đó có cách liên lạc với người quản lý hạng mục này, họ Nhan, cô ta mới về nước nên tôi cũng không biết rõ. Còn có ——" Chị ta ngước mắt, ánh mắt mênh mông, "Nếu cô có thời gian, thì về nói với anh cô một tiếng, đây không phải là nước Mĩ, làm gì cũng nên khiêm tốn một chút."
Sắc mặt Lan Khê thoáng chốc đỏ lên: "Ở bên ngoài chúng tôi sẽ không như vậy . . . . ."
"Cô nghĩ cái gì vậy?" Branda lạnh lùng nhìn cô, cười lạnh, "Ý tôi nói là ánh mắt."
Khép văn kiện lại, nói: "Chẳng lẽ cô không biết ánh mắt lúc cậu ta nhìn cô, chính là hận không thể ăn được cô?"
--- ------
Dự là lại sắp có bão nữa rồi mn ơi!
Hít khí vào, nín thở, cô định thần lại đưa ly nước cho anh ta.
Kiều Khải Dương nhất thời nở nụ cười lạnh hơn: "Em không có gì để hỏi sao?"
—— Bộ dạng của anh như thế này xuất hiện trước mặt của cô, vậy mà nữa câu quan tam6b cô cũng không hỏi được sao?
Lan Khê dừng một chút, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, dịu dàng giải thích: "Anh là vì vô tình bị thương mới nằm viện, chứ không phải vì muốn nhận được an ủi mới cố ý té ngã có phải không? Nếu không thì cần gì mâu thuẫn như vậy?"
Đâu có gì không tốt, anh phô trương như vậy để làm cái gì?
Kiều Khải Dương cười nhạo một tiếng, để ly nước qua bên cạnh, bước lại gần cô: "Nếu anh cố ý ngã thì sao?"
Câu nói đó,làm cho hai mắt Lan Khê không khỏi trợn to,đầu như muốn nổ tung ra !
Cố ý.
Anh ta nói anh ta cố ý? !
Sắc mặt Lan Khê nhanh chóng đỏ lên rồi lại biến trắng, thật không thể tưởng tượng nổi, cau mày la lên: "Kiều Khải Dương anh điên rồi hả? !"
Thanh âm hơi lớn,làm ho người ở bên ngoài cũng phải hết hồn.
Kiều Khải Dương đưa mắt nhìn sâu vào mắt cô, một hồi lâu sau khóe miệng tuấn dật nở ra một nụ cười tuyệt vọng, bưng ly nước lên uống không thèm để ý đến cô nữa, nhưng Lan Khê nhìn ra được, anh ta cố ý không muốn nói.
Anh ta thừa nhận sao? !
Nhất thời, Lan Khê giận đến tay chân run hết lên, không thể tưởng tượng được, ngay cả chuyện như vậy mà anh ta cũng dám làm, vì muốn người khác đau lòng, anh ta có thể tùy tiện là mình bị thương, bây giờ là té cầu thang gảy cánh tay, chẳng lẽ lần sau anh ta lại chạy ra đường lấy cái chết để uy hiếp sao? ! Cô tức giận thở gấp, tặng thêm một câu: "Tại sao anh có thể ấu trĩ đến như vậy hả! !"
Động tác của Kiều Khải Dương lập tức dừng lại, con ngươi trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Anh để ly nước xuống đưa mắt nhìn cô nói: "Anh ấu trĩ thì sao hả?"
Một cánh tay bị băng gạc treo ngược lên, cả người Kiều Khải Dương vẫn lộ ra khí thế áp bực, tiến tới gần chống tay lên tường để vay cô lại: "Mà anh có ấu trỉ thì đổi lấy được cái gì hả? Mộ Lan Khê, mỗi làn theo đuổi phụ nữ Kiều Khải Dương tôi đều ấu trĩ như vậy đó, chẳng lẽ em còn chưa cả thấy không công bằng?" Hốc mắt anh ta ửng hồng, nụ cười lạnh lộ ra đau đớn, cánh tay còn lại nắm lấy cô, trong bụng lạnh thành một mảnh, "Hay nói đúng hơn, anh ở trong bệnh viện tay bị bó bột chờ em đến thăm, còn em thì ở ngoài vui vẻ chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái, anh ta không cần làm gì, mỗi ngày chỉ cần đến đây đứng dựa vào xe chờ đón em về nhà, thái độ rất hoa loa, anh ta TM thậm chí còn có thể quang minh chánh đại lưu lại những thứ đó ở trên người em để cho anh có thể nhìn thấy được! !"
Tiếng cuối thoáng chốc biến thành tiếng gầm thô bạo, giống như một con thú đang phải nhẫn nhịn!
Kiều Khải Dương xé cổ áo cô ra, không màng đến tiếng thét chói tai của cô mà đẩy cô vào tường, dấu hôn mập mờ ở khắp nơi trên chiếc cổ trắng nõn của cô, nút áo rơi ra làm ánh sáng chiếu vào càng thêm rõ ràng hơn, đâm thẳng vào mắt anh, lửa ghen mau chóng đốt sạch lý trí của anh, suýt chút nữa bóp chết cô! !
Lan Khê nóng lòng giãy giụa, lại bị tay anh ta siết chặt eo, chân đè vào tường để kiềm cô lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt của cô.
Lan Khê hốt hoảng che cổ lại, khóe mắt đầy nước!
Bên ngoài truyền đến tiếng người cười nói, càng lúc càng đến gần nơi này .
Đẩy cửa đi vào, mấy người đó liền bị cảnh tượng trước mắt này làm cho hóa đá, cảnh tượng trước mắt không khỏi làm cho máu sôi sục lên, không một ai dám thở mạnh! !
"Kiều . . . . . Kiều tổng. . . . . ." Một người mới sợ sệt lên tiếng gọi anh ta.
Kiều Khải Dương mang theo sát khí liếc mắt nhìn lại.
Cười lạnh, giống như hàn băng rét lạnh, tùy tiện nói: "Thế nào, còn muốn ở đây chờ tôi biểu diễn cảnh xuân cho các người coi hả?"
Tiếng nói đầy giận dữ, khàn khàn mà nguy hiểm.
Mấy người đó hoảng hốt lùi về phía sau, lôi kéo lẫn nhau, ngay cả việc mình đi vào đây làm gì cũng không nhớ nỗi, tay run run vội vàng đóng cửa lại.
Trong phòng nước an tĩnh làm cho người ta bỡ ngỡ.
Trong mắt Kiều Khải Dương động lại chút nước, cũng đang ngoái đầu lại nhìn thấy những dấu hôn bên trong cổ áo của cô, anh đưa mắt nhìn chằm chằm tiến lại gần hỏi: "Kịch liệt thế này. . . . . . Làm cùng anh trai sảng khoái như vậy sao? Có phải sảng khoái hơn nhiều so với người bình thường không?"
Lan Khê mệt mỏi nhìn anh ta, tay nắm chặt cổ áo, muốn đẩy anh ta ra.
Kiều Dhải Dương cười đến chảy nước mắt, nắm lấy cái tay đang đẩy mình ra, đè vào trong tường, đè người lên, tuyệt vọng cười lạnh: "Em củng cảm thấy mình không công bằng hả? Mộ Lan Khê, em mà lại là người như vậy sao, yêu đương không biết bao nhiêu lần, lên giường, mang thai, còn cùng anh trai loạn luân. Thật vô lí. . . . . . Sao anh lại cứ cố chấp yêu một người như vậy . . . . . ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê tái nhợt, ánh mắt bình tĩnh, dù anh ta có nói gì cũng không chút động lòng, chỉ chờ anh ta phát tiết đủ rồi thì tránh ra.
Trong ánh mắt toát lên vẻ đau đớn, ngực hít thở không thông, Kiều Khải Dương gắt gao nhìn cô, từ từ ôm chặt lấy cô chui vào trong cổ áo của cô, nghiến răng nói bằng cái run run: "Tại sao em không cho anh một cơ hội. . . . . ."
Cho anh yêu một lần.
Chỉ một lần cũng được.
Cuối cùng Lan Khê cũng có thể xác định anh ta đã bình tỉnh trở lại, cổ có một luồng khí nóng, hơi thở nóng bỏng của anh ta không ngừng len lỏi vào trong cổ áo của cô. Hàng mi dài khẽ run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên trắng bệch cúi xuống nói: "Kiều Khải Dương, anh đủ rồi."
Từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ, cô chịu đựng đủ rồi.
Nhớ đến vết thương của anh ta, rồi những lời anh ta vừa nói, cô không thể tin được, chỉ hy vọng anh ta biết dừng lại đúng lúc.
Kiều Khải Dương đang vùi đầu ở trong cổ cô khẽ cau mày lại, không biết tại sao lại cảm thấy đau lòng.
Ngẩng đầu, Kiều Khải Dương hít một hơi, cố gắng làm cho tơ máu trong mắt mất dần đi, đưa mắt nhìn cô, đột nhiên tiến lại gần chống lên trán của cô, nhỏ giọng nói một câu: "Nếu như lúc đó anh không lương thiện, chiếm đoạt lần đầu tiên của em thì tốt biết mấy. . . . . ."
Trong ánh mắt phát ra tia sáng khác thường, nghe được câu này, mày Lan Khê không khỏi giật giật!
Nhưng giờ phút này, cô không có tâm tình so đo với những thứ đó.
Không thèm để ý đến ánh mắt nóng rực của anh ta, Lan Khê nhặt cái nút áo đang nằm trên đất lên, giọng nói dịu dàng êm ái, bực tức nói: "Chuyện xảy ra ngày hôm nay tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra, Kiều Khải Dương, từ nay về sau tôi không muốn anh vì tôi mà làm tổn thương đến mình. Thực tế chút đi, rồi có một ngày anh sẽ quên đoạn tình cảm này đi, anh sẽ trở lại bình thường."
Trên miệng phản phất nụ cười lạnh, Kiều Khải Dương cảm thấy cô như đang cầm một con dao đâm thẳng vào ngực mình, máu tươi đầm đìa, đau dữ dội.
Giơ tay lên, anh cười khàn nói: "Em cút ra xa một chút cho anh. . . . . ."
Mộ Lan Khê, đừng để anh nhìn thấy em nữa.
Nếu bàn về việc chiếm đoạt, thì Mộ Yến Thần anh ta ...nhất định sẽ thắng, tại sao em không bảo anh ta buông tay, bảo anh ta rời đi?
Đem chém nước cô từng chạm qua ném vào thùng rác, Kiều Khải Dương đi ngang hất vai cô một cái rồi đi ra ngoài, cửa kêu như trời gầm.
***
Dùng kim tây gài nút áo bị rớt lại, mới có thể chống chọi được tới giờ tan làm.
Lúc Lan Khê đi đến thì nhìn thấy anh mắt mọi người nhìn mình rất khác thường, tiếng bàn luận xôn xao ầm ĩ bên tai.
Mặc kệ đi. . . . . . Cô nhắc nhở mình, mặc lệ họ nói gì,chỉ cần trong lòng cô hiểu rõ mọi việc là được rồi.
Branda mở cửa phòng làm việc ra, gõ lên tấm kiếng thủy tinh làm mọi người phải chú ý, sau đó mặt mày lạnh nhạt nói: "Lan Khê, cô vào đây."
Lan Khê không dám chậm trễ, đứng dậy đi vào.
"Tôi vừa xem xong bản báo cáo hạng mục hợp tác với DiglandYork ở Mĩ vừa mới gởi tới xong, cũng không khác với bản danh sách trước mấy, nhưng lại yêu cầu cao hơn trước nhiều, đừng quên thiết kế lần này là ứng dụng ở phạm vi nước ngoài, hãy nỗ lực nhiều hơn nữa, cô cùng ——" Branda ngồi xuống, ngước mặt lên nhìn cô, trong mắt có một chút tán thưởng.
Cô thật không nghĩ tới báo cáo thứ 2 của DiglandYork lại gửi tới nhanh như vậy.
Lan Khê lại bắt đầu kinh ngạc.
Tay chân lạnh ngắt cầm lấy văn kiện, cô nhẹ giọng hỏi: "Hạng mục nước ngoài, lại để kiến trúc sư trong nước làm?"
Branda gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng mà cô thấy sao? Không nhận? Hay là nên hỏi lý do vì sao bọn họ lại chọn công ty mình trước? Cũng xem như. . . . . . chuyện giữa các người tôi cũng không có thời gian để quan tâm."
Trong đầu lại hiện lên cảnh nam nữ thân mật với nhau, cộng thêm một chút quan hệ cấm kỵ, đúng là chỉ có thể nhìn mà không thể nói được, quả thật trên thế giới có rất nhiều người khai chiến với cái gọi là đạo đức của xã hội.
Mặt Lan Khê xanh mét, rũ mắt xuống nhìn yêu cầu của hạng mục.
—— Thật ra thì cô có một nghi vấn, nếu là hóa đơn do DiglandYork gởi tới, tại sao Mộ Yến Thần lại không nói với cô?
Nhìn nhìn biểu tình của Branda, thì cô liền không muốn hỏi nữa ***.
"Cái này tôi có thể làm nhưng phải mất rất nhiều thời gian" Lan Khê mở miệng nói.
Branda gật đầu một cái, sau đó lưu loát ký tên lên văn kiện, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng: "Cầm lấy tấm danh thiếp ở trên bàn đi, trên đó có cách liên lạc với người quản lý hạng mục này, họ Nhan, cô ta mới về nước nên tôi cũng không biết rõ. Còn có ——" Chị ta ngước mắt, ánh mắt mênh mông, "Nếu cô có thời gian, thì về nói với anh cô một tiếng, đây không phải là nước Mĩ, làm gì cũng nên khiêm tốn một chút."
Sắc mặt Lan Khê thoáng chốc đỏ lên: "Ở bên ngoài chúng tôi sẽ không như vậy . . . . ."
"Cô nghĩ cái gì vậy?" Branda lạnh lùng nhìn cô, cười lạnh, "Ý tôi nói là ánh mắt."
Khép văn kiện lại, nói: "Chẳng lẽ cô không biết ánh mắt lúc cậu ta nhìn cô, chính là hận không thể ăn được cô?"
--- ------
Dự là lại sắp có bão nữa rồi mn ơi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.