Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng

Chương 261: Đêm tối trước bình minh

Mộc Tiểu Ô

27/11/2015

Chờ đợi cả mấy chục năm, hôm nay chỉ đổi lấy được một tiếng"Cút" của ông ấy?

Cuộc đời của bà đã nhận định người đàn ông này, bà đợi nửa đời rốt cuộc cũng đợi được cùng hạnh phúc với người mình yêu, thế nhưng trong giây phút này tất cả đã tan thành mây khói! !

Thân hình Mộ Minh Thăng chợt cứng đờ.

"Yêu tôi? Bà yêu đến muốn giết con gái của tôi, sau đó muốn cùng tôi may mắn hạnh hạnh phúc phúc qua nửa đời sau?" Trong ánh mắt già nua vẩn đục thoáng qua một sợi tơ máu, Mộ Minh Thăng chậm chạp ngoái đầu nhìn lại bà, chấn động trong lòng cùng đả kích đau đã tới cực hạn, giọng nói khàn khàn, "A Phúc qua đây, bắt đầu từ ngày mai ông đưa phu nhân đến tổ trạch ( nhà thờ tổ) đi, một bước cũng không cho bà ấy bước ra khỏi cửa tổ trạch!"

Giọng nói càng lúc càng khàn khàn, trong lòng ông quặn đau, "trangthao-LQD. . . . . . Nhiễm Nguyệt theo tôi nhiều năm như vậy, không có tình cảm cũng thói quen, tình cảm của tôi đối với bà xác thực so với bà ấy có nặng hơn chút, nếu như bây giờ Nhiễm Nguyệt còn là con dâu nhà họ Mộ, tôi nói một câu bà ấy sẽ không làm ngược lại! Bà hãy ở trong tổ trạch mà suy nghĩ cho tốt một chút, bàn về lòng dạ tính toán, bà ấy không theo kịp bà, nhưng bàn về yêu tôi, bà ấy yêu tôi nhiều hơn bà gấp trăm lần! ! Con gái của bà ấy cũng là máu thịt của tôi. . . . . . Bà còn dám đụng đến con bé một lần nữa xem! !"

Bầu không khí khắc nghiệt lạnh lẽo lan tràn bốn phía, a Phúc cung kính lên tiếng: "Dạ! Tiên sinh."

Một câu "Bà ấy yêu tôi nhiều hơn bà gấp trăm lần!" Đã đánh Mạc Như Khanh vào địa ngục, thân thể bà lung lay dữ dội, tựa lưng vào kệ phía sau suýt nữa ngã xuống, tay che vết thương trên trán đang rỉ máu, toàn thân phát run.

Đấu nhiều năm như vậy, tranh giành nhiều năm như vậy, nhưng bà vẫn không giành lại Tô Nhiễm Nguyệt.

Dù cho bà ấy chết rồi, biến mất, xương cũng hóa thành bụi thì bà ấy vẫn nắm giữ vị trí nữ chủ nhân nhà họ Mộ! !

Hận. . . . . .

Hận sâu tận xương tủy làm cho bà cắn răng nghiến lợi, âm thanh kẽo kẹt tràn ra, bàn tay suýt nữa cào toác vết thương trên trán!

Đau hơn chút nữa. . . . . . Đau hơn chút nữa mới có thể hóa giải nỗi hận trong lòng bà! !

Mà trong bóng tối, Mộ Yến Thần vẫn đứng ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt nắm trong tay toàn cục mí mắt giựt giựt, nhìn Mộ Minh Thăng ôm con gái bé nhỏ của mình đi tới, anh cau mày định đi qua đón Lan Khê, nhưng không nghĩ bị Mộ Minh Thăng đề phòng ngăn lại! Ánh mắt ông mang theo cơn giận nhìn anh!

Trong con ngươi thâm thúy của Mộ Yến Thần thoáng qua một tia sáng trầm tĩnh, nhìn thấu hận ý của ông.

Ông hận ốc cập ô( căm giận, ghét lây) mẹ anh làm ra chuyện như vậy, tất nhiên ông cũng sẽ bài xích luôn cả anh. Đôi mắt lạnh lùng dâng lên một tia nhu hòa, anh cũng không cảm thấy có bao nhiêu khó chịu, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi nhường đường, để cho hai người họ đi qua.

Người anh yêu tốt thì cái gì cũng tốt.

Trong bóng tối, đôi môi trắng bệch của Lan Khê hơi run rẩy, không nói nên lời, chỉ trao đổi một ánh mắt cùng anh xa xa liền bị ba cô kéo đi ra ngoài.

Ngay sau đó, bác sĩ và y tá cùng vọt vào.

"Thiếu gia, tình hình này có báo cảnh sát hay không? Tình cảnh Nhan tiểu thư hiện tại thoạt nhìn rất không tốt, lại nói, chuyện như vậy bệnh viện cũng không tiện xử lý." A Phúc đi lên hỏi.

Mộ Yến Thần đứng bên cạnh thờ ơ không nói lời nào, đôi mắt dày dạn kinh nghiệm nhìn thấu đáo tất cả mọi chuyện, hơn nữa cũng do anh gọi điện thoại cho ba nói cô gặp chuyện không may, mới có chuyện ông đi tới bệnh viện, chuyện này, rõ ràng cho thấy anh cố ý bày ra.

"Không cần, " Mộ Yến Thần chậm rãi đi tới gần cái kệ nhìn người phụ nữ nhếch nhác ngã ngồi trên mặt đất, trong con mắt lạnh ấy thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp, "Chỉ nói do mâu thuẫn gia đình là được rồi, không cần cảnh sát truy cứu, chuyện như vậy về sau cũng sẽ không xảy ra nữa."

"Dạ, vậy bây giờ tôi đi giải thích với bên bệnh viện." A Phúc khom người đi ra ngoài.

Mạc Như Khanh cảm giác anh cúi xuống, cả người run lên, hai mắt chứa đầy nước mắt lạnh lùng ngước lên!

". . . . . . Là con?"

Bà nghe a Phúc nói mới nghĩ tới, thì ra đây là một âm mưu.

Con trai bà giăng bẫy chờ bà bước vào.

Là nó nói tối nay không quay về, thế nhưng lại đưa Mộ Minh Thăng tới nơi này nhìn bà bộc lộ ra bản tính, mấy ngày trước đây, cũng là đứa con này khích bác nói muốn tìm Nhan Mục Nhiễm để hỏi về chuyện tai nạn xe cộ này, cho nên bà mới đột nhiên thiếu kiên nhẫn .

"Đây tất cả đều là do con bày kế?" Mạc Như Khanh cảm giác như có một con dao hung hăng đâm vào tim, "Mẹ là mẹ ruột con, là mẹ sinh con ra, là mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi con mười năm cho con ra nước ngoài! Mộ Yến Thần, con không có lương tâm! !"

Một giọt nước mắt nóng bỏng không bị khống chế nhỏ giọt xuống .

Gương mặt tuấn tú Mộ Yến Thần lộ ra một tia tái nhợt, cũng khó mà tưởng tượng có một ngày giữa hai mẹ con có thể chống đối đến mức rút dao chĩa vào nhau như bây giờ, nhưng anh không muốn nghĩ, môi mỏng khẽ mở lạnh nhạt nói: "Chúng ta nói chuyện một chút."

***

Y tá thật vất vả mới giúp bà băng bó được vết thương trên trán.

Vài lần bà giận dữ hất rơi khay đựng dụng cụ xuống đất, tinh thần bị đả kích nên cũng có chút thất thường.

"Ở lại tổ trạch tĩnh tâm cũng không tệ, trong khoảng thời gian này tốt nhất mẹ nên ở đó tuyệt đối sẽ không có người bạc đãi mẹ," Mộ Yến Thần nhàn nhạt hờ hững nói, "Người của con cũng sẽ ở chỗ đấy, sẽ chăm sóc cho mẹ."

"Vèo!" một tiếng, cái khay lần nữa bị Mạc Như Khanh ném đi, bay về phía Mộ Yến Thần!

"Rắc rắc " mấy tiếng vang, y tá hét ầm lên, cái khay không trúng đầu Mộ Yến Thần mà bay ra ngoài văng vào trên tường.

Đáy mắt Mạc Như Khanh đỏ ngầu tràn đầy hận ý.

Người ta nói nuôi con dưỡng già, nhưng trái lại con trai của bà, lại gài bẫy quyết liệt cho bà một dao.

"Con cư nhiên đối xử với mẹ như vậy. . . . . . Nửa đời sau của mẹ cũng bị con phá hủy, Minh Thăng ông ấy không yêu mẹ nữa rồi, sao con có thể đối xử với mẹ như vậy? ! !"

"Mẹ thì sao?" Mộ Yến Thần bỗng nhiên cắt ngang lời nói của bà, thay đổi tính khí mới vừa trầm tĩnh, trong tròng mắt lạnh lùng phiếm sát khí, "Mẹ đối đãi với con như thế nào? Mấy lần cho người hạ sát người yêu của con, vậy mẹ cảm thấy con nên làm như thế nào?"

"Đó là bởi vì nó không biết liêm sỉ quyến rũ con, nó cũng giống như mẹ nó, không nói lời nào nhưng có thể khiến người ta mê mẩn đến chết cũng không đổi, mẹ nó như thế nó cũng vậy, Phải! ! Rõ ràng con bé còn vô sỉ hơn. Biết hai người là anh em vậy mà vẫn tiếp tục loạn luân với con! !"

"Là bởi vì em ấy cùng con loạn luân? Hay là bởi vì mẹ hận Tô Nhiễm Nguyệt? Hận đến nỗi cũng oán hận con gái của bà ấy luôn?"

"Con không được dùng giọng điệu này nói chuyện với mẹ! !" Bị nói trúng tâm sự, Mạc Như Khanh gào thét lớn, tay run rẩy chỉ vào chóp mũi anh, hốc mắt đỏ tươi, "Yến Thần con đừng ép mẹ nữa, bằng không đợi Minh Thăng hỏi tới, mẹ sẽ không kiêng dè mà nói cho ông ấy biết sự thực hai người là anh em mà loạn luân đã mấy năm nay, con cho rằng ông ấy sẽ đồng ý cho hai người ở chung một chỗ sao? !"

Một nụ cười lạnh tràn ra khóe môi, bầu không khí trong phòng bệnh tràn đầy khủng bố.

"Mẹ muốn nói, cứ việc đi nói . . ." Mộ Yến Thần cười lạnh nói, "Không bằng chúng ta cứ như vậy xé rách mặt( ý như nói toạc ra hết), mẹ nói cho ông ấy biết chuyện này, ông ấy cũng sẽ biết quá trình năm đó mẹ phái người bắt cóc định cưỡng hiếp Lan Khê như thế nào, bây giờ ông ấy chỉ mới biết mẹ dung túng người ngoài tổn thương cô ấy mà thôi, nếu như ông ấy biết mẹ từng tự tay hại em ấy, mẹ cho rằng sẽ chỉ là đưa mẹ trở về tổ trạch đơn giản như vậy thôi sao?"

Hai mắt Mạc Như Khanh trợn to, nỗi sợ hãi bò lên mắt!

Bà sợ.

Sợ kết quả kia lộ ra, Mộ Minh Thăng sẽ ly hôn với bà, cho đến chết già không gặp lại nhau.

Cả đời bà trù tính kế hoạch, dốc sức truy cầu hạnh phúc nửa đời, nếu mọi việc bại lộ sẽ không thể vãn hồi.

"Không được. . . . . ." Bà gắt gao ôm lấy chính mình, run giọng nói, "Mẹ yêu Minh Thăng, nếu ông ấy ly hôn với mẹ, mẹ sẽ chết. . . . . . Năm đó khi mẹ sinh con ra chỉ mới ba tuổi, mẹ ôm con đi đến tổ trạch tìm ông ấy, nhưng ông ấy cũng không để ý đến mẹ. . . . . . Tại sao ông ấy lại có thể vứt bỏ mẹ lần nữa chứ. . . . . ."

Bà đã không còn trẻ nữa rồi.

Đuôi mắt bà đã có nhiều nếp nhăn, bà bây giờ già rồi không có năng lực tự nuôi bản thân, nếu ly hôn sẽ hoàn toàn ép chết bà.

Nghe mẹ mình nói đến chuyện khi đó, giọng nói đau thương mất hồn khiến trái tim Mộ Yến Thần co rút đau đớn, mới vừa rồi vì bảo hộ người yêu của mình anh phải lạnh lùng xuống tay, anh nào muốn quyết tâm tàn nhẫn xuống tay với mẹ ruột mình chứ?



Sắc mặt tái nhợt, anh lạnh lùng đứng dậy: "Mẹ ở nơi này nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa a Phúc sẽ bố trí đưa mẹ trở về tổ trạch."

Nói xong xoay người rời đi.

Mộ Yến Thần cho là bà sẽ ở sau lưng tức giận mắng to, không nghĩ tới bà chỉ mất hồn loay hoay dời qua dời lại khay đựng dụng cụ y tế, run giọng nói: "Minh Thăng. . . . . . Sao ông có thể thích Tô Nhiễm Nguyệt đó. . . . . . Sao ông có thể chính miệng nói tôi không bằng bà ấy. . . . . . Tôi chờ ông mấy chục năm, nửa đời không lấy chồng, đến khi tôi lập gia đình cũng đã năm mươi tuổi rồi. . . . . . Lấy nhau mới mấy năm, ông không cần tôi nữa rồi sao. . . . . ."

Chuyện này cho bà đả kích quá lớn, dღđ☆L☆qღđ mà nặng nhất là thái độ của Mộ Minh Thăng.

Ông chán ghét mà vứt bỏ bà đây mới là một kích trí mạng, bà thừa nhận.

Mộ Yến Thần cũng không nghĩ nói cho bà biết sự thực anh và Lan Khê không phải anh em, dღđ。l。qღđ bởi vì trong lòng bà anh đương nhiên là máu mủ của nhà họ Mộ, mà thân thế Lan Khê nếu nói ra thì rõ ràng là Tô Nhiễm Nguyệt không chung thủy, nếu giờ phút này bị bà bắt được nhược điểm như vậy, e là hậu quả không thể lường nổi.

Có một số việc không thể dễ dàng tha thứ.

Có vài người, càng không thể dễ dàng dung túng.

***

"Ba, con dùng lực như vậy có vừa chưa?" Lan Khê ấn nhẹ vào huyệt Thái Dương của ông, khẽ giọng hỏi.

Mộ Minh Thăng từ khi bước vào nhà mi tâm vẫn cau lại cho đến bây giờ, huyệt Thái Dương cũng căng thẳng, vỗ vỗ tay của con gái ý bảo cô dừng lại: " Con ngồi xuống đây nói chuyện với ba."

Lan Khê ngồi xuống bên cạnh ông.

"Mấy năm trước khi dì Mạc con mới vừa vào nhà họ Mộ ba đối với con rất lạnh nhạt, chê con cáu kỉnh, cứng đầu cứng cổ, khi đó đích xác là con cũng cứng đầu hay phản nghịch lại ba, cái chết của mẹ con thật sự không liên quan đến ba, con nhìn thấy ba qua lại với dì Mạc nên tức giận luôn cả ba, có phải không?"

Khuôn mặt Lan Khê đỏ lên, nhớ tới khi mình mười bảy tuổi thật tùy hứng, đưa bàn tay ra xoa bóp cánh tay của ông.

"Ba không nói dối con, khi đó lạnh nhạt với con, đích xác là nghe người giựt giây và lời đồn," Mộ Minh Thăng vỗ vỗ tay của con gái, nheo mắt nhớ lại tình huống năm đó, "Khi đó dì Mạc con mới vừa vào cửa, trong một lần trò chuyện với ba nói dáng dấp con nhìn thế nào cũng không giống ba, ngược lại khuôn mặt con lại rất tương tự với mẹ ruột con, ba nói sinh con gái giống mẹ thì bình thường. Nhưng từ đó về sau trong nhà cũng không ngớt truyền ra lời đồn tương tự như thế, nghi ngờ thời điểm mẹ con có con là khi đi du lịch ở nước ngoài với ba, nói con lai lịch bất minh, khi đó ba cũng đa nghi, bất kể có tin hay không, đối với con càng ngày càng không thích. . . . . ."

Lan Khê ngớ ngẩn, thật không biết thì ra còn có chuyện này.

"Sau đó làm sao ba biết lời đồn là giả?" Cô hỏi.

Mộ Minh Thăng cười ha ha nói: " Tính tình mẹ con ra sao, không lẽ con không rõ?"

Lan Khê gật đầu một cái.

"Sau đó rồi. . . . . . Ba cũng rõ ràng. . . . . . Khó có được người vợ nào tốt như Nhiễm Nguyệt, mấy năm ba ở trong quân đội lạnh nhạt với mẹ con hại mẹ con sinh chứng trầm cảm, sau khi mẹ con bị tai nạn xe cộ qua đời ba vẫn còn hoài nghi đứa con gái mà bà ấy sanh không phải ruột thịt của ba, chuyện này quá không nên." Ông ngửa đầu tự nói, giọng thật nhỏ, "Ba rất hiểu mẹ con, ba tin bà ấy. . . . . ."

Một hồi lâu sau ông nhìn mặt con gái mình một chút, vỗ vỗ vào vai của cô: "Về sau loại chuyện này sẽ không phát sinh, ba che chở con, ai dám tổn thương con, ba sẽ không bỏ qua cho người đó, biết không?"

Trong lòng Lan Khê dâng lên một dòng nước ấm.

"Con cũng vậy sẽ tự bảo vệ mình, ba."

Nhưng trong lòng cô vẫn còn có một tia lo lắng . . .

"Ba, có phải ba nói đưa dì Mạc đến nhà tổ chỉ là tạm thời? Bây giờ ba đang tức giận, đợi khi cơn tức qua đi thì không có gì nữa, trong lòng ba vẫn còn có dì ấy, phải không?"

Sắc mặt Mộ Minh Thăng trầm xuống, suy tư một hồi mi tâm lại càng nhíu chặt, khoát tay một cái nói: "Tạm thời ba không muốn nghĩ đến những chuyện này, con đừng hỏi đến chuyện đó nữa."

Lan Khê ngoan ngoãn ngậm miệng, Mộ Minh Thăng từ ái nhìn cô thật kỹ, tiếp tục xoa bóp giúp ông.

Mộ Minh Thăng cũng thanh tỉnh lại, cầm tay cô, khiến đáy lòng đang kịch liệt giao chiến tạm thời yên tĩnh đè xuống.

. . . . . .

Lúc trở về phòng đã là nửa đêm.

Khoảng cách từ nơi này đến nhà tổ mất ba giờ chạy xe, Mạc Như Khanh thật muốn đi suốt đêm?

Mới vừa nãy từ khe cửa thư phòng của ba cô thấy thím Trương cầm một túi quần áo thay ra, xem ra không giống giả bộ.

Lan Khê mới vừa bước vào cửa phòng cảm giác có gì đó không đúng, quả nhiên một cỗ sức lực từ phía sau lưng ập tới, chặn tay cô lại đẩy cửa phòng ra, bàn tay ôm cô vào trong ngực, cửa phòng lúc này mới nhẹ nhàng đóng lại.

Nhất thời Lan Khê hơi hoảng hốt, hỏi: "Anh trở về khi nào vậy? Đừng để cho ba gặp anh, ông ấy vừa mới hết giận, kéo em lại nói cả hồi lâu, nếu gặp anh nhất định lại nổi giận nữa cho xem."

"Anh không đến, em liền đi ngủ?" Mộ Yến Thần nói thật nhỏ, hôn lên trán cô một cái.

Ôm cô lên, đi tới phía giường lớn.

Lan Khê cảm thụ anh cường thế, chỉ cảm thấy cả đêm cũng kinh hồn bạt vía, nhất là buổi tối khi ở phòng bệnh, lần đầu tiên cô nhìn thấy Mạc Như Khanh vứt đi ưu nhã cao quý, giống như hung thần ác sát bóp cổ của Nhan Mục Nhiễm, một màn kia, quả thật giống như cơn ác mộng.

"Em đang suy nghĩ gì?"

"Em thật không thể tin được, mẹ anh hận đến muốn tìm người giết chết em . . . . ." Lan Khê ngước mắt ngẩng lên nhìn anh, "Anh nói tối nay có trò hay chính là cái này? Dẫn dụ bà ấy đến bệnh viện uy hiếp Nhan Mục Nhiễm, để cho bà ấy tự bộc lộ ra bản tính của mình? Em biết rõ anh muốn giúp em, nhưng nói thế nào bà ấy vẫn là mẹ của anh, anh có thể xuống tay độc ác được sao?"

Đưa tay ra sau lưng cô kéo sát lại gần để cô có thể nằm ngủ thoải mái trong khuỷu tay mình, Mộ Yến Thần hôn nhẹ lên đuôi lông mày chóp mũi của cô nói, "Chính là suy tính đến điểm này nên anh mới không đem chuyện mấy năm trước bà đã bắt cóc em tiết lộ ra, coi như là giữ lại đường sống cho bà, và cũng là trừng phạt cảnh cáo bà. Mọi người sẽ có vật mình muốn, nhưng nếu như muốn bằng cách không đúng, thì phải trả giá cao. . . . . . Anh sẽ không để cho bà có cơ hội tổn thương em nữa."

"Em vẫn nghĩ tới chúng ta nên làm cái gì, ở chung một chỗ giống như thật sự rất đơn giản, thật là có thể cái gì cũng không để ý sao? Mộ Yến Thần, em không được, " Lan Khê vùi sâu vào trong cổ anh, khóe mắt hơi ướt át, "Hôm nay ba nói chuyện với em hơi nhiều, lần đầu tiên em cảm thấy ba cũng thương em, sau này em không thể chọc giận ba nữa, tuyệt đối không thể."

Môi mỏng của Mộ Yến Thần nhàn nhạt mân chặt, trong mắt thoáng qua một tia khác thường.

Lan Khê giật mình, đột nhiên nhớ tới anh nói có chuyện phải đi Anh quốc, giật nhẹ tay áo của anh cô hỏi: "Khi nào thì anh đi?"

Mộ Yến Thần hồi hồn, ôm chặt cô: "Tối mai."

Nhanh như vậy.

Mấy ngày nay Lan Khê cảm thấy như rơi vào trong sương mù, đột nhiên biết bọn họ không phải anh em thật sự, đột nhiên trong nhà lại xảy ra biến cố, cô có chút không muốn anh đi.

Mềm mại cuốn lấy cổ của anh kéo xuống, mãnh liệt không buông.

Mộ Yến Thần thấy động tác của cô liền động lòng, dღđ☆L☆qღđ cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn môi cô, từ chuồn chuồn lướt nước đến cọ sát lẫn nhau trằn trọc, lửa nóng lan tràn ra một chút xíu.

"Anh có cần phải chào ba rồi mới đi không. . . . . ." Khi nụ hôn của anh từ từ trở nên kịch liệt, hôn đến cằm của cô thì Lan Khê không nhịn được thở dài lại hỏi anh.

"Yên tâm, trước khi đi anh sẽ nói một tiếng với ba."

Sau khi dỗ cô ngủ rồi, Mộ Yến Thần mới đi ra khỏi phòng, dღđ。l。qღđ phòng khách to như thế bên trong chỉ có một mình thím Trương dọn dẹp, thấy Mộ Yến Thần từ trong phòng của Lan Khê ra ngoài, sắc mặt càng thay đổi, cũng không nói gì, cầm khăn lau định đi.

"Thím Trương." Mộ Yến Thần nhàn nhạt gọi bà lại.

Thím Trương bước chân dừng lại, lúng túng quay đầu, hiền lành cười rộ lên: "Chào thiếu gia."

"Tối mai tôi phải đi công tác không có ở nhà, mấy ngày tới đây sẽ có người thay tôi tới đây bầu bạn cùng với Lan Khê, cũng cầu xin thím giúp một tay chăm sóc tốt cho em ấy."



"Đây là chuyện tất nhiên, ngài không nói tôi cũng biết rõ. . . . . ."

Nụ cười yếu ớt ở khóe môi nâng lên, anh lạnh nhạt nói: "Tôi nghe nói khi bác Tô mang thai Lan Khê nhờ có thím chăm sóc, cho nên hiện tại mới ủy thác em ấy cho thím. . . . . . Em ấy có thai, mọi việc cẩn thận một chút."

Mấy chữ "Em ấy có thai" này, rơi rõ ràng vào trong tai thím Trương, khi bà vừa nghe được liền run lên một cái.

". . . . . . À . . ." Thím Trương chỉ cảm thấy toàn thân toát cả mồ hôi.

"Sớm đi nghỉ ngơi, tôi đi tìm ba tôi nói chuyện một chút."

Sau khi Mộ Yến Thần đi, tinh thần thím Trương suy sụp, bà ngã ngồi trên ghế sa lon, thở hổn hển đứt đoạn, tay nắm chặt khăn lau bắt đầu run rẩy.

Tâm tư của người đàn ông này, nhìn qua thật thâm sâu.

Thím Trương ở nhà họ Mộ đã một thời gian dài, so với Tô Nhiễm Nguyệt còn lâu hơn, từ khi Tô Nhiễm Nguyệt được gả tới đây đến khi sanh ra Lan Khê đều do một tay bà chăm sóc, không thể nào nửa điểm mờ ám bà cũng không biết. Bốn năm trước Mạc Như Khanh nảy sinh ác độc muốn tách hai người bọn họ ra, thím Trương tuy không phải đồng lõa nhưng cũng là người đứng xem, đến nay vẫn ngậm chặt miệng cái gì cũng không chịu nói, trên lý thuyết dựa theo tính tình thím Trương, lẽ ra bà phải có tình cảm với Tô Nhiễm Nguyệt và Lan Khê nhiều hơn so với Mạc Như Khanh.

Mà về phần tại sao bà chỉ ngồi im không để ý tới, Mộ Yến Thần phỏng đoán là, bà giống như Tô Nhiễm Tâm, biết chuyện Tô Nhiễm Nguyệt có tình cảm với người khác ngoài hôn nhân sau đó mới sinh ra Lan Khê, mục đích của hai người bọn họ chỉ nghĩ đè xuống lời gièm pha mà thôi.

Nhưng bây giờ, chuyện cũng đã không thể khống chế được nữa rồi.

". . . . . . Đây đều là tội lỗi. . . . . ." Thím Trương cúi thấp đầu xuống, rưng rưng run giọng nói.

***

Phi trường quốc tế.

Sắp đến kỳ nghĩ lể Giáng sinh, chung quanh nhốn nháo dầy đặc đầu người, ban đầu không muốn cô tới đây đưa tiễn nhưng cô vẫn khăng khăng đòi đi, Kỷ Diêu đành phải xin lãnh đạo viện cho nghỉ cùng tới đây tham gia náo nhiệt.

Bầu không khí chia tay lưu luyến đang quanh quẩn hai người.

Có Kỷ Diêu ở đây, Lan Khê không dám biểu đạt tình cảm rõ ràng, ai ngờ Kỷ Diêu nói nhỏ một câu bên tai cô, làm cô khiếp sợ trừng to mắt đẹp, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

"Tô Noãn chết tiệt kia, cậu mau đem mọi chuyện nói cho tớ biết, không cần e ngại, sắp tới giờ rồi mau đi lên triền miên đi, đừng có đờ người ra đấy!" Kỷ Diêu đẩy cô một cái.

Lan Khê đỏ mặt đứng vững lại, tay nhè nhẹ nới rộng khăn quàng cổ rất dầy ra một chút, ho khan hai tiếng.

Cô siết chặt tay Mộ Yến Thần.

Trước kia không phải chưa từng chia cách, cũng không có chuyện lần đó so lần này lại càng không nỡ, chẳng lẽ là bởi vì mang thai Bảo Bảo, cho nên tính ỷ lại mạnh hơn duyên cớ? Lan Khê không hiểu, nhưng mà trong lòng lo sợ bất an.

Chỉ cảm thấy bây giờ anh rời đi, không biết khi nào mới gặp lại anh.

Cô biết nghĩ như vậy là điềm xấu, nhưng trong đầu có một sợi dây cố tình ong ong vang lên, theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.

"Em còn muốn dặn dò gì anh, phải không?" Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần lộ vẻ mị hoặc hơn, êm ái nhỏ giọng hỏi.

"Anh đi sớm trở lại.” Cô dặn dò, vẫn cảm thấy chưa đủ, đi cà nhắc tiến tới bên lỗ tai anh, "Nếu anh về sớm em sẽ thay đổi cách xưng hô, nếu không không bàn nữa, tự anh lo liệu."

Ấm áp hà hơi ngứa một chút, trong lòng Mộ Yến Thần rung động, ánh mắt cũng trở nên thâm thúy vài phần.

Vươn tay ra kéo eo cô tới gần nhỏ giọng ép hỏi: "Đổi cách xưng hô? Đổi làm sao?"

Lan Khê không chịu nói, khuôn mặt nhỏ nhắn ánh lên hồng nhuận sáng bóng, tiếp cũng cảm thấy bàn tay ở ngang eo mình bắt đầu làm loạn, anh biết rất rõ điểm mẫn cảm của cô, cách một lớp quần áo mùa đông dầy cộm nặng nề cũng có thể đụng chính xác điểm khiến cô nhột, ép cô mở miệng.

Kỷ Diêu từ xa nhìn hai người đang náo ở đằng kia, triền miên đến khiến người suýt nữa chảy máu mũi.

". . . . . ." Cô liếc mắt xem thường, ngẩng đầu nhìn trời, nghĩ tới nếu như có một người đàn ông cao lớn đẹp trai như vậy đối với cô dịu dàng nhu hòa như vậy, chắc là cô đã sớm kích động chạy đến như điên rồi.

Vạn bất đắc dĩ, Lan Khê nói khẽ bên tai anh hai chữ làm cho người ta mặt hồng tim đập, rồi buông anh ra.

"Chạy nhanh đi, anh sắp trễ chuyến bay rồi."

Mộ Yến Thần cuối cùng ôm cô thật chặt, nói thật nhỏ: "Anh sẽ trở về nhanh thôi."

Rất nhanh.

Đưa mắt nhìn Mộ Yến Thần đi qua cánh cửa kiểm soát, Kỷ Diêu hỏi: "Cậu có đã bao lâu rồi?"

Lan Khê mất một hồi lâu mới phản ứng được, "Không sai biệt lắm khoảng hai tháng."

Kỷ Diêu ngoắc ngoắc khóe miệng: "Ba tháng nữa cái thai sẽ rõ ràng, cậu ở nhà họ Mộ sẽ không giấu được, biết không?"

Sắc mặt Lan Khê tái nhợt, nhẹ giọng nói: "Anh ấy sẽ phải trở về trước lúc đó."

"Hy vọng là vậy." Kỷ Diêu bĩu môi.

Tiếp đó ôm cô vào trong ngực, khóe mắt khẽ ướt át: "Thật đáng chết. . . . . Chuyện lớn như vậy cậu cũng dám giấu giếm tớ mấy năm nay, đáng đời cậu khi đó một mình gánh lấy tất cả mọi chuyện, có khổ không? Đáng đời cậu!"

Lan Khê trong lòng ấm áp, cũng ôm lấy cô bạn, nụ cười yếu ớt hiện lên khóe miệng.

Cô sẽ theo đến cùng, đến khi có thể công khai tất cả.

Nhưng cô thật không ngờ chính là, bóng tối trước bình minh, cũng đang giương nanh múa vuốt nhào tới phía cô.

***

Luân Đôn ẩm ướt, một trận mưa lớn cuối thu làm tan tác những lá cây còn sót lại trên cành.

Một tòa biệt thự cổ xưa kiến trúc Âu Mĩ, một người đàn ông mặc tây trang màu xanh thẫm, đường viền ống tay áo thêu hoa phức tạp của gia tộc Đồ Đằng đi xuống bậc thang, cái ô lớn cán màu đen tán màu xanh che trên đầu ông ta, dáng vẻ nhất phái quý khí mười phần.

Người đàn ông ngũ quan tuấn mỹ vô cùng, hình dáng thâm thúy góc cạnh rõ ràng, phủi giọt nước mưa bám trước ngực đi về phía chiếc xe.

Vừa sắp bước vào chổ ngồi đột nhiên từ phía sau một chiếc xe lao tới, "Xoạt!" Tiếng xe vang lên nước mưa văng tung tóe, cũng đột ngột văng đến trên người của anh ta! !

Chân mày người đàn ông anh tuấn bỗng nhiên chau lại.

"Shit* (câu chửi thề khi bực tức). . . . . ." Trong ánh mắt lạnh lùng của anh ta mang theo một tia sát khí nhìn về phía chiếc xe kia!

Xe nhanh chóng thoáng qua, chỉ thấy bên trong xe một bên mặt, tây trang màu đen nghiêm trang lộ ra hương vị lạnh lùng, kim cài khuy tay áo khắc hoa văn tản ra màu vàng sáng bóng mê người mị hoặc, anh ta cau chặt lông mày, nhắm mắt dưỡng thần, loại dáng vẻ tuấn dật điêu luyện sắc sảo làm cho người ta liếc mắt nhìn sẽ không thể quên!

Hình dáng như vậy rất quen thuộc! !

Người đàn ông nheo mắt lại, mang theo sát khí nồng đậm nhìn bóng chiếc xe đã đi xa, nhân viên tùy tùng sau lưng không biết xảy ra chuyện gì, tiến lên dùng tiếng Anh hỏi: "Thiếu gia, bây giờ chúng ta có đi nữa không cửa?"

Giờ phút này trong đầu người đàn ông lại ông ông tác hưởng ( như tiếng ong vo ve bên tai)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook