Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng
Chương 223: Không muốn mất đi em
Mộc Tiểu Ô
13/07/2015
Cô đang nhắc nhở anh trước tiên tiến hành các biện pháp.
Làm ơn đi.
Mộ Yến Thần giống con sói cúi người xuống, nhìn cô còn có tinh lực đối với tình hình chỉ chỉ chỏ chỏ, nắm lấy cổ tay trắng ngần của cô đè xuống một bên, khi cô ưm một tiếng, anh liền cường thế xâm nhập vào giữa hai chân cô, lạnh lùng cúi đầu hôn lên trước ngực cô để lại một mảng đỏ tươi!
". . . . . ." Lan Khê bị kích thích liền rên rỉ, cả người run rẩy quay mặt qua chỗ khác.
Mộ Yến Thần dùng răng cắn cắn cô, Lan Khê suy nghĩ muốn nhúc nhích lại không động đậy được, bên dưới ẩm ướt dinh dính, anh cũng phát hiện, đưa tay xuống dịu dàng ngăn cô lại, nhắc nhở cô động tình, Lan Khê run rẩy càng thêm kịch liệt!
Không biết vì sao, thế nhưng cô cảm thấy động tác lần này của anh có chút càn rỡ.
Anh vừa trầm mặc, Lan Khê lại ngây thơ cho rằng anh nghe theo, nên khi anh đột nhiên nâng mông của cô lên, đứng tấn tiến vào trong nháy mắt, cô cơ hồ không có bất kỳ phòng bị nào.
Nơi nhỏ bé hơi khô khốc bị đâm vào, Lan Khê khó chịu ngửa đầu, khóe mắt chảy ra một dòng trong suốt.
"Tay của anh. . . . . ." Anh mới vừa bị phỏng thoạt nhìn rất nghiêm trọng, "Không có việc gì sao?"
Mộ Yến Thần hôn lên nước mắt của cô, động tác lại thêm một phen xâm nhập: "Em cảm thấy dáng vẻ anh giống như có chuyện sao?"
Rõ ràng là có.
Lan Khê sau một hồi kịch liệt đung đưa và sướng khoái chết người, cô không cách nào hồi hồn lại, run rẩy muốn tách rời lại bị vây vào ngực anh, giống như một thuyền lá nhỏ trong mênh mông biển lớn, có thoát được bao xa nữa đều vẫn bị giam cầm trong lòng đại dương, bộ phận cứng nhọn chui vào thân thể cô lần lượt đánh thẳng vào càng thêm mãnh liệt, rất nhanh cô đã ướt sũng, một lần lại một lần động tình, ấm nóng quấn chặt lấy anh.
Bàn tay Mộ Yến Thần giữ chặt gáy cô, cảm giác được rõ ràng trong *** cô đang giãy giụa chợt trở nên trầm luân, chổ ấm nóng kia quấn chặt từng vòng như sóng biển bao trùm tới, anh cảm thấy khó nhịn rút ra, như khốn thú hung mãnh cắn chặt môi của cô, trong tiếng nức nở nghẹn ngào của cô, hung ác xâm nhập từng chút một xỏ xuyên qua cô, đẩy thẳng vào nơi sâu nhất của cô, Lan Khê bắt đầu không chịu nổi, bám chặt thắt lưng tinh tráng của anh, khóc sụt sùi cầu xin tha thứ.
Toàn thân Mộ Yến Thần vừa mới thả lỏng một chút, lại động tình nắm chặt người nằm phía dưới thân, bắt đầu chạy nước rút.
Thở dốc nặng nề cùng khó có thể kềm chế, tiếng rên rỉ càng lúc càng to, càng ngày càng nghiêm trọng.
Hai người mồ hôi đầm đìa dây dưa, cuối cùng sau một hồi mãnh liệt bên trong điên cuồng chạy nước rút, Mộ Yến Thần hung ác hôn lên phiến môi đỏ mọng của cô đang tràn ra tiếng thét chói tai, lửa nóng đẩy vào chỗ sâu nhất của cô, bùng phát ra. . .
Nỗi uất ức cùng tình yêu mãnh liệt từng cỗ một từ trong lồng ngực lan tràn ra ngoài, kèm theo muốn nổ tung lên ngập đầu. Cao triều kích tình đi qua, một hồi lâu mà người vẫn chưa hoàn hồn lại, Lan Khê chảy nước mắt, cả người bị kích thích run rẩy suýt nữa thì ngất.
Mộ Yến Thần hơi thô bạo buông thả đi qua mới phát hiện ra cô có cái gì không đúng.
Hôn khe khẽ lên sợi tóc ướt nhẹp mồ hôi, triền miên một hồi cô mới từ trong vực sâu bất tỉnh ý thức dần dần trở về một chút, nhìn đến anh, trong đôi mắt lại tràn đầy nước mắt, không biết là yêu hay là hận.
"Thế nào?" Mộ Yến Thần hôn môi của cô hỏi.
Cổ họng khô khốc, cánh môi bị hôn khẽ sưng đỏ, Lan Khê run giọng hỏi:”…..Là anh cố ý, phải không ?”
Mí mắt Mộ Yến Thần giựt giựt!
Một lần nữa Lan Khê mệt mỏi nhắm mắt lại, mệt đến mức toàn thân không còn một tí hơi sức, giọng nói khàn khàn :” Nhất định từ lúc mới bắt đầu anh đã cố ý, anh ép em chủ động nói chúng ta ở chung một chỗ, sau đó để cho em từ từ quen với sự tồn tại của anh, quen ấm áp của anh, sau đó sẽ không phòng bị.”
Có một cách nói khác.
Đó là đan ông thông minh sẽ đem người phụ nữ của mình cưng chiều đến vô pháp vô thiên, cho dù tất cả cả đàn ông đều chịu không nổi tính xấu của cô gái, thì cô gái cũng chỉ có thê rbij buộc giam cầm ở bên mình, không thể đi nơi nào.
Mộ Yến Thần cúi người, môi mỏng lấn trên vành tai của cô, nói thật nhỏ:” Em biết lúc nào thì một người đàn ông mới bắt đầu tính toán một người phụ nữ sao?”
Lan Khê không lên tiếng, giống như làm cao. Trong làn sóng khoái cảm vẫn chưa lấy lại tinh thần, vừa tựa như đắm chìm trong uất tức, trong hối tiếc không cách nào rút người ra.
Một tia tái nhợt xẹt qua gương mặt tuấn tú Mộ Yến Thần, trong giọng nói trầm thấp lộ ra từ tính giọng nói chậm rãi kéo dài :”…..Khi mình được yêu không biết nên làm sao đây…”
Giọng nói kia, rõ ràng rót vào trong tai của cô.
Lan Khê vẫn chưa rõ ràng.
Ánh mắt Mộ Yến Thần lấp lánh chói mắt, anh đưa mắt nhìn cô hồi lâu, sau một lúc lâu ấn lên mặt cô một nụ hôn, nằm nghiêng người ôm chặt cô vào trong ngực mình, cằm chống trên sợi tóc mềm mại của cô, cảm thấy loại tư thế triền miên này rất phù hợp với bốn chữ Thiên Hoang Địa Lão ( sánh cùng trời đất mãi mãi).
Anh khẽ cau mày, nhớ tới vừa rồi nhất thời mình hơi cáu không sử dụng các biện pháp an toàn.
Rốt cuộc có nên hay không, dưới tình huống cô không hề phòng bị, mới trãi qua một lần như vậy?
Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần nhắm lại, suy tư
Trong khoảng thời gian này anh có thể không cần giải quyết những vấn đề kia? Bao gồm chuyện trên toàn, khúc mắc của cô, thậm chí có thể hay không mở ra trái tim sắt đá của Tô Nhiễm Tâm có chết cũng không chịu hé miệng ?
Sắc mặt hơi khẽ biến đổi, Mộ Yến Thần vỗ nhè nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô : “Lan Khê “
“….” Lan Khê từ trong giấc ngủ mê man mờ mịt mở mắt ra, cả người trần trụi hơi lạnh khiến cô rùng mình không nhịn được dựa sát vào lồng ngực nóng bỏng của anh, đàu nhỏ dúi vào trong cổ anh,ôm chặt lấy anh, lắng tai thanh tỉnh nghe anh muốn nói cái gì.
Mộ Yến Thần môi mỏng sắc bén lạnh lùng mím lại, làm thế nào cũng không thốt nên lời muốn cô uống thuốc tránh thai sau khi xong việc…
Thật là đáng chết.
Anh đã cam kết.
Khi cô mười bảy tuổi, anh đã bảo đảm qua, sẽ không để cho cô bị chuyện này làm tổn thương lần nào nữa.
“ Anh muốn nói với em cái gì?” Giọng nói của cô oa oa vang lên vô cùng ỷ lại.
Mộ Yến Thần môi mỏng mân chặt, một chữ cũng nói không ra, ánh mắt lạnh lùng lưu chuyển giữa giọng nói từ tốn :” Minh Hiên bây giờ đang ở thành phố A, buổi tối anh hẹn gặp mặt cậu ta sáng mai phải đi về, em nghỉ ngơi một tí, chút nữa đi với anh.”
Lan Khê cứng đờ quấn hai canh tay của anh thật chặt.
Một hồi lâu cô vẫn lu mờ.
Sau dính *** ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng từ trong cổ anh lên, mềm mại nói:” Vì sao anh giày vò em nhiều lần đến không còn tí hơi sức nào mệt mỏi vô cùng, sau đó lại bảo em cùng đi với anh ra ngoài?”
Cảnh đẹp như lửa, xinh đẹp đào hoa, Mộ Yến Thần hí mắt nhìn một chút, chỉ cảm thấy dưới thân mới vừa mềm nhùn lại nhanh chóng bành trướng bộc phát, căng thẳng đến phát đau, môi mỏng của anh lấn đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ôm chặt cô hướng bộ vị nhạy cảm ẩm nóng về phía bụng dưới của mình….
Lan Khê nhất thời luống cuống.
Cô mở to mắt một chút, lại tránh không thoát hai cánh tay anh đang ôm chặt, mắt thấy gương mặt tuấn tú trước măt nhanh chóng phóng đại, cô bám chặt bờ vai của anh âm thanh mêm mại cầu xin tha thứ :” Anh, em thật sự rất mệt mỏi…Tí nữa em sẽ đi cùng anh”.
Dục hỏa đốt người, trên trán Mộ Yến Thần nổi gân xanh đập thình thịch, nhìn bộ dáng đáng thương của cô chỉ đành cúi đầu hung hăng giày xéo môi cô một phen, hít sâu hơi lật người xuống giường, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn rồi đắp chăn cẩn thận cho cô.
Cũng may, từ giờ đến khi trời tối còn có mấy tiếng nữa.
Để cô nghỉ ngơi, anh đi vào phòng tắm xối nước.
Lan Khê buồn ngủ vùi mình ở trên giường vẫn còn hơi ấm của anh, mơ hồ hình như phát hiện quên mất chuyện gì, nhưng đến tột cùng vẫn không nhớ ra, cơn buồn ngủ ập tới một chút cô cũng không nhớ được.
Cảm giác như thế, từ trong nhà, lan tràn đến phòng bao trong "Tây Uyển".
Khắp nơi đều là đèn màu rực rỡ về đêm, lóng lánh đủ mọi sắc màu nhìn choáng cả mắt, chỗ này là hội sở cao cấp phong cách hết sức ưu nhã an tĩnh, khách bên trong không phú cũng quý. Lan Khê mặc một cái váy dệt bằng sợi bông bị anh nắm tay đi tới, lại gặp được Tô Noãn lần trước thấy cô ấy ở bên cạnh Nhiếp Minh Hiên.
"Thế nào, cậu đi công tác còn mang theo bà xã?" Trên mặt Mộ Yến Thần hiện lên nét giễu cợt.
Con mắt sắc Nhiếp Minh Hiên khẽ mập mờ nhìn Lan Khê, nghe lời nói này ánh mắt dời qua, dღđ。l。qღđ lạnh lùng hơi cong môi một cái: "Ông cụ ở nhà cứ ép mình phải đưa đi cùng, tôi thì ngược lại thật muốn được một mình thoải mái một chút."
Tô Noãn ngồi trong ghế sofa chơi điện thoại di động, liếc mắt lạnh lùng nhìn sang: "Anh nói lại lần nữa? Tưởng rằng tôi nguyện ý đi theo anh sao?"
"Cô không muốn đi theo, cũng đâu có ai trói cô lại bắt đi?" Nhiếp Minh Hiên bật cười.
"Nhiếp Minh Hiên, anh nói thêm một câu nữa tôi cắn chết anh!" Tô Noãn giống con thú nhỏ hô lên một tiếng, sắc mặt giận đến trắng bệch.
Nhiếp Minh Hiên chỉ cười không nói.
Tô Noãn nhìn sang thấy Lan Khê cố đè nén sắc mặt tái nhợt đang ở sau lưng Mộ Yến Thần, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on, giương đầu nói: "Cô đừng sợ, lần này tôi không trút giận vào cô đâu."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê đỏ lên, tránh khỏi tay Mộ Yến Thần, hai cô gái tiến lại gần nhau.
Ánh mắt Mộ Yến Thần đuổi theo cô cho đến khi thấy cô và Tô Noãn quen thuộc ríu rít với nhau mới hơi yên tâm, vừa vặn ngồi xuống liền nghe Nhiếp Minh Hiên bên cạnh cất tiếng nói ——"Tôi nghe nói chuyện của anh. . ."
Dừng một chút, Mộ Yến Thần cầm ly rượu lên nhẹ nhàng lắc, tựa vào trên ghế sa lon: "Cậu nghe nói cái gì?"
Nhiếp Minh Hiên cười nhàn nhạt, một hồi lâu từ bên trong túi lấy ra một điếu thuốc châm lửa, trong nháy mắt ngọn lửa bật lên,trên trán anh lại có một tia sầu bi, chợt lóe rồi biến mất: " Mấy năm nay Mục Nhiễm ở bên cạnh cậu, xem ra là mang đến cho cậu không ít phiền toái. . . . . ." diễn-đàn-lê-quý-đôn Nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói, anh ta tiếp tục nói, "Trước khi mình tới sợ cậu không rảnh ra ngoài gặp mặt, mới đặc biệt quan tâm để ý tin tức công ty cậu, thế mới biết chuyện này gây ra bao lớn, hiện tại có phải cậu đang lo chuyện kiện tụng sao chép ý tưởng kia?"
Mộ Yến Thần nhấp một ngụm rượu nhỏ, không trả lời.
"Hai ngày trước lúc mình liên lạc với William phụ tá của cậu, hình như anh ta có nói với mình công ty đối phương có đụng chạm gì đó với anh . . . . . Đụng chạm chuyện gì vậy?" Nhiếp Minh Hiên ngước mắt hỏi, "chuyện này Lan Khê biết không?"
Lông mày Mộ Yến Thần nhảy lên!
Hồi tưởng lại sự kiện Phó Minh Lãng kia, đã là chuyện xảy ra mấy năm trước, anh cũng không phải quên, chỉ là thật sự không cần thiết phải nhớ đến.
Xoa xoa mi tâm, anh chậm rãi nói: "Anh ta đã từng có vị hôn thê, mấy năm trước ở Luân Đôn xảy ra tai nạn xe cộ qua đời."
Thân hình Nhiếp Minh Hiên đột nhiên cứng đờ, trong đầu chớp lóe dường như nhớ ra chuyện gì đó.
Bốn năm trước Mộ Yến Thần mới vừa trở lại thành phố C. Lúc bọn họ tụ tập, nói loáng thoáng về chuyện đã xảy ra nhiều năm trước, Nhiếp Minh Hiên nghe một người bạn cũng sống ở Los Angeles nói qua, Mộ Yến Thần trong một lần giao dịch thương vụ, có quen biết với một người con gái chi thứ huyết thống hoàng thất Anh quốc, không xem như là vừa thấy đã yêu, nhưng đối phương đối với anh bỗng như chợt rơi vào lưới tình, yêu một cách oanh oanh liệt liệt, nhưng không thể phủ nhận bối cảnh to lớn sau lưng của cô gái, thậm chí là đã có vị hôn phu . Mộ Yến Thần thẳng thắn cự tuyệt, nhưng đối phương dọa sẽ đi tìm cái chết, mà tai nạn xe cộ lần đó đơn thuần ngoài ý muốn, sau khi hợp tác làm ăn kết thúc Mộ Yến Thần tranh thủ tìm chuyến bay sớm nhất trở về Los Angeles, cô gái kia bị vị hôn phu lừa gạt đi tham gia bữa tiệc, lúc trở về Mộ Yến Thần đã ra phi trường rồi, cô gái bất chấp tất cả lái xe đến gặp anh một lần cuối, trên đường đi tai nạn xe cộ liên hoàn nghiêm trọng, xe hư người chết.
Chẳng lẽ. . . . . .
Hai mắt Nhiếp Minh Hiên trợn to, chốc lát mới nói: "Cô gái kia, chính là vị hôn thê của anh ta?"
Mộ Yến Thần gật đầu một cái.
Nhiếp Minh Hiên không nhịn được cười giễu lên tiếng: "Điều này thật cũng quá gượng ép đi? Vị hôn thê của anh ta trước hôn nhân dao động tình cảm bên ngoài không phải lỗi của cậu, chuyện tai nạn xe cộ và cậu không có nửa xu quan hệ, anh ta sao lại đi hận cậu?"
Mộ Yến Thần ngước mắt: "Nếu không thì anh ta nên đi hận người nào?"
Không ai có thể tiếp nhận được tin người mà mình yêu chân thành bất chợt qua đời , huống chi cô gái vì đuổi theo muốn nhìn thấy anh mà ngoài ý muốn xảy ra tai nạn xe cộ rồi chết, Phó Minh Lãng làm sao có thể không hận?
Con người chung quy lại, khi bản thân bị đau khổ và mất đi người mình yêu quý, sẽ tìm một lý do để trút hận và cho mình một lối ra.
Qua nhiều năm như vậy Phó Minh Lãng khắp nơi gây khó khăn và đả kích, không cách nào tiếp cận làm cho anh ta không thể trút hận, bây giờ đã có cơ hội trả thù.
Nhiếp Minh Hiên nghiến răng: "Vậy cậu cam tâm để anh ta nắm chặt lấy chuyện của Lan Khê uy hiếp mình?"
Hai mắt Mộ Yến Thần lạnh lùng dời đi: "Muốn chơi tôi chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà anh ta đừng nghĩ xuống tay với Lan Khê."
"Này cũng không nhất định, " Nhiếp Minh Hiên nhếch môi cười lạnh, "Vị hôn thê của anh ta bởi vì cậu mà chết, anh ta muốn động thủ, thì phải chọn người quan trọng nhất trong tim của cậu."
Trong lòng Mộ Yến Thần đột nhiên đau nhói như bị kim châm!
Môi mỏng lạnh lùng nhếch lên, mi tâm lại giãn ra, anh mở nắp một chai Bách Uy cùng Nhiếp Minh Hiên chạm cốc, rót vào cuống họng.
Nhiếp Minh Hiên nhìn chằm chằm vào anh, nói thật nhỏ: "Hình như cậu có biện pháp rồi hả ?"
"Dài dòng."
Nhiếp Minh Hiên thấy anh vẫn còn buồn bực liền cười rộ lên, thoải mái một chút: "Nếu như có cái gì mình có thể giúp được, cậu cứ việc nói với mình."
"Có." Mộ Yến Thần nhàn nhạt phun ra một chữ.
—— Thật là có? ! !
Nhiếp Minh Hiên hứng thú, ngoắc ngoắc môi: "Chuyện gì?"
"Mấy năm nay tình hình thực tế ở thành phố C so với mình cậu quen thuộc hơn, nhà họ Nhan bên kia với ba cậu cũng qua lại gần hơn một chút, cậu nên biết Cục vệ sinh nơi đó mờ ám rất lớn, giúp mình để ý một chút, có lẽ đến lúc phải dùng tới."
"Cục vệ sinh? Đây chính là khu vực của Cục trưởng Nhan, thình lình cậu muốn điều tra cái gì ở đó?" Bất chợt Nhiếp Minh Hiên nghĩ đến, "Nhan Mục Nhiễm đắc tội cậu?"
Mộ Yến Thần nhàn nhạt quét mắt một cái nhìn về phía hình người co rúc trên sa lon, lúm đồng tiền như hoa, sáng rỡ chói mắt, một hồi lâu nhẹ giọng phun ra mấy chữ: ". . . . . . Phải, cô ta đắc tội với mình."
Lúc đó, Lan Khê đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Khi mở cửa, cô đột nhiên không cẩn thận đụng phải một người xuất hiện ngay cửa phòng vệ sinh, đối phương thể trạng quá cường tráng, cô bị bức lui mấy bước.
Trên tay người đó còn cầm ly nước ép, cô kinh ngạc nhìn người này, theo bản năng nhận lỗi: "Thật xin lỗi."
Người nọ hí nửa con mắt, tựa vào nơi đó quan sát cô hồi lâu.
Lan Khê cảm thấy người này có chút kỳ quái, ánh mắt cô đảo quanh một vòng trên người của hắn ta,dღđ。l。qღđ hơi lúng ta lúng túng nghĩ muốn rời khỏi đây.
"Bản thân cùng với anh ruột loạn luân, cảm giác giao hoan . . . . . Xem ra không tệ?"
Một giọng nói lạnh lùng thâm trầm rót vào màng nhĩ, sống lưng Lan Khê trong nháy mắt cứng còng!
Trên hành lang tĩnh lặng giờ phút này chỉ có hai người, Lan Khê sẽ không ngây thơ cho rằng hắn ta đang nói chuyện cùng người khác, đôi mắt quét về phía bên cạnh bức tường thủy tinh, nhìn đến gương mặt tái nhợt của mình, tiếp theo nhìn về phía sau người đàn ông.
Người đàn ông híp mắt lại, chậm rãi đi tới phía cô.
Vóc người cao hơn cô một cái đầu rất nhiều lực áp bức, hắn ta vươn tay ra, mu bàn tay nhẹ nhàng trêu chọc da thịt mềm mại trên mặt cô.
Cười lạnh. d∞đ∞l∞q∞đ
"Tâm lý của anh ta mặc dù có chút biến thái vặn vẹo. . . . . . Nhưng cũng không thể không thừa nhận, ánh mắt cũng không tệ lắm." Cô gái nhỏ này, thuần khiết như giọt nước.
Lan Khê nháy mắt mấy cái, tiếp theo một cái chớp mắt "Bốp!" Âm thanh giòn vang hất bàn tay càn rỡ của anh ta ra! !
"Anh biết hình dạng biến thái vặn vẹo chân chính là thế nào sao?" Giọng nói mát lạnh vang lên, bàn tay thon dài đưa ngón tay chỉ chỉ về hướng bức tường thủy tinh, "Anh ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức có thể thấy được."
Cho dù là người xa lạ không quen biết , cô cũng không cho phép đối phương được quyền nói xấu Mộ Yến Thần.
Đối phương cứng đờ, sắc mặt đen xuống.
Lan Khê hít sâu một hơi lạnh lùng quay trở về, trong lòng cảnh giác nhưng trong nháy mắt nổ vang.
Chuyện tình của cô và Mộ Yến Thần mặc dù đã ngầm hiểu rõ nhưng không nói ra, người trong công ty của anh tự nhiên sẽ không nói thêm cái gì, nhưng nếu như những chuyện này truyền ra ngoài, giữa bọn họ *** nếu bị người cố tình bắt được gièm pha, không biết cảnh tượng khi ấy như thế nào?
Nhất thời ham vui, là cô không kìm hãm được, nhưng lại không muốn vì vậy phá hủy anh, cũng như phá hủy mình!
—— Người đàn ông kia, rốt cuộc là ai? ! !
. . . . . .
Lúc trở về Lan Khê vẫn như cũ sợ hết hồn hết vía, không thể nào yên lòng.
Nhiếp Minh Hiên ôm lấy cô, bởi vì uống một chút rượu có hơi say, xoa tóc của cô mê man nói: "Em gái, khi nào thì em về nhà?"
"Thứ tư tuần tới, sinh nhật của ba em, em sẽ trở về thăm nhà một chút."
"Em và Yến Thần cùng nhau?" Minh Hiên cau mày hỏi.
Trên mặt Lan Khê hiện lên một tia khó chịu, nhớ tới lời ba nói muốn cô đưa bạn trai về, lại càng không biết nên mở miệng như thế nào.
Mộ Yến Thần từ phía sau đi tới tách hai người ra, ánh mắt sâu sắc quét một vòng về phía Tô Noãn nói: "Chăm sóc tốt vị hôn phu của cô đi."
Khi lên xe Lan Khê càng lúc càng đau đầu, rất nhiều chuyện quanh quẩn trong đầu không cách nào giải đáp, trên đường đi cô nhận được điện thoại, sắc mặt nhất thời trở nên cứng ngắc, cũng không dám lười biếng ngồi co rúc, bật thẳng người lên dùng tiếng Anh đối thoại cùng đối phương.
Mộ Yến Thần lẳng lặng nghe cô đối thoại xong, trong xe lại khôi phục yên lặng.
"Anh. . . . . ."
Lan Khê nhẹ nhàng kêu một tiếng, quay mặt qua nói với anh: "Mới vừa rồi người phụ trách M&R nói với em, vào ngày kia phiên tòa sẽ mở."
Tất cả, tránh cũng không thể tránh rồi.
Trong con mắt Mộ Yến Thần một mảnh lạnh nhạt, nếu không thể tránh khỏi, vậy thì đối mặt vậy.
Anh không cầu hai bên cùng bị tổn hại, anh chỉ cầu xin cô mạnh khỏe.
Gật đầu một cái, trên mặt bàn xe rút ra một tấm danh thiếp đưa cho cô, thản nhiên nói: "Em liên hệ với luật sư này, ông ấy nắm rõ mọi tình huống, đã chuẩn bị nhiều ngày rồi, ngày mai nói chuyện cùng ông ấy thật tốt, ngày mốt chuẩn bị lên toà."
Lan Khê khẽ kinh ngạc.
Có chút ngoài ý muốn nhận lấy danh thiếp vị luật sư kia, tên trên danh thiếp ghi bằng tiếng Trung, cô không biết Mộ Yến Thần tìm luật sư cho cô vào lúc nào, giống như tất cả mọi thứ đều chuẩn bị vẹn toàn xong xuôi.
Có thể tưởng tượng lòng của cô vừa chìm xuống, thừa biết tất cả chuyện này đây cũng chỉ là mượn cớ mà thôi.
Bởi vì có một ít thứ, nhuộm đen thì dễ dàng, tẩy trắng lại rất khó.
Phàm là thiết kế sư dính vào chuyện kiện tụng, rất khó vẹn toàn rửa sạch tội danh, Lan Khê không phải không cố gắng qua, ngay từ lúc cô ở Los Angeles cũng có tìm hiểu qua luật lệ liên quan đến luật pháp, nhưng có tìm hiểu hơn nữa các loại giải thích, cũng hoàn toàn không cách nào thuyết phục người khác.
Xuống xe về nhà, ánh đèn ấm áp nho nhỏ kia giống như đang đợi bọn họ.
Vừa vào tới nhà Lan Khê mệt mỏi nằm trên ghế sa lon, Mộ Yến Thần đứng dậy đi tới giục cô rửa mặt rồi hẵng ngủ, cô không muốn đứng lên, Mộ Yến Thần liền cúi người ôm cô đi, lại bị hai cánh tay của cô quấn chặt lấy cổ anh.
"Làm sao vậy?" Anh nói thật nhỏ, môi mỏng nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô, "Em lo lắng chuyện kiện tụng? Anh nói rồi coi như không thắng cũng không quan hệ, anh nuôi nổi em."
Lan Khê cười khổ, dây dưa ôm anh chặt hơn.
"Mộ Yến Thần, em không muốn mình không được làm thiết kế nữa. . . . . ." Cô nói giọng khàn khàn, "Em cũng không muốn mất đi anh."
Cô luôn luôn không muốn mình lệ thuộc quá mức vào anh, nhất là trên mặt tình cảm.
Mộ Yến Thần nhìn ra nét cay đắng trên trán cô, định ôm lấy cô đi vào phòng ngủ, sau khi kết thúc chuyện này trở về có lẽ là cơ hội, nhìn cô cay đắng như vậy anh không muốn lừa gạt cô thêm nữa.
Nhưng mà anh không nghĩ tới, tất cả đều không có đơn giản như vậy.
Làm ơn đi.
Mộ Yến Thần giống con sói cúi người xuống, nhìn cô còn có tinh lực đối với tình hình chỉ chỉ chỏ chỏ, nắm lấy cổ tay trắng ngần của cô đè xuống một bên, khi cô ưm một tiếng, anh liền cường thế xâm nhập vào giữa hai chân cô, lạnh lùng cúi đầu hôn lên trước ngực cô để lại một mảng đỏ tươi!
". . . . . ." Lan Khê bị kích thích liền rên rỉ, cả người run rẩy quay mặt qua chỗ khác.
Mộ Yến Thần dùng răng cắn cắn cô, Lan Khê suy nghĩ muốn nhúc nhích lại không động đậy được, bên dưới ẩm ướt dinh dính, anh cũng phát hiện, đưa tay xuống dịu dàng ngăn cô lại, nhắc nhở cô động tình, Lan Khê run rẩy càng thêm kịch liệt!
Không biết vì sao, thế nhưng cô cảm thấy động tác lần này của anh có chút càn rỡ.
Anh vừa trầm mặc, Lan Khê lại ngây thơ cho rằng anh nghe theo, nên khi anh đột nhiên nâng mông của cô lên, đứng tấn tiến vào trong nháy mắt, cô cơ hồ không có bất kỳ phòng bị nào.
Nơi nhỏ bé hơi khô khốc bị đâm vào, Lan Khê khó chịu ngửa đầu, khóe mắt chảy ra một dòng trong suốt.
"Tay của anh. . . . . ." Anh mới vừa bị phỏng thoạt nhìn rất nghiêm trọng, "Không có việc gì sao?"
Mộ Yến Thần hôn lên nước mắt của cô, động tác lại thêm một phen xâm nhập: "Em cảm thấy dáng vẻ anh giống như có chuyện sao?"
Rõ ràng là có.
Lan Khê sau một hồi kịch liệt đung đưa và sướng khoái chết người, cô không cách nào hồi hồn lại, run rẩy muốn tách rời lại bị vây vào ngực anh, giống như một thuyền lá nhỏ trong mênh mông biển lớn, có thoát được bao xa nữa đều vẫn bị giam cầm trong lòng đại dương, bộ phận cứng nhọn chui vào thân thể cô lần lượt đánh thẳng vào càng thêm mãnh liệt, rất nhanh cô đã ướt sũng, một lần lại một lần động tình, ấm nóng quấn chặt lấy anh.
Bàn tay Mộ Yến Thần giữ chặt gáy cô, cảm giác được rõ ràng trong *** cô đang giãy giụa chợt trở nên trầm luân, chổ ấm nóng kia quấn chặt từng vòng như sóng biển bao trùm tới, anh cảm thấy khó nhịn rút ra, như khốn thú hung mãnh cắn chặt môi của cô, trong tiếng nức nở nghẹn ngào của cô, hung ác xâm nhập từng chút một xỏ xuyên qua cô, đẩy thẳng vào nơi sâu nhất của cô, Lan Khê bắt đầu không chịu nổi, bám chặt thắt lưng tinh tráng của anh, khóc sụt sùi cầu xin tha thứ.
Toàn thân Mộ Yến Thần vừa mới thả lỏng một chút, lại động tình nắm chặt người nằm phía dưới thân, bắt đầu chạy nước rút.
Thở dốc nặng nề cùng khó có thể kềm chế, tiếng rên rỉ càng lúc càng to, càng ngày càng nghiêm trọng.
Hai người mồ hôi đầm đìa dây dưa, cuối cùng sau một hồi mãnh liệt bên trong điên cuồng chạy nước rút, Mộ Yến Thần hung ác hôn lên phiến môi đỏ mọng của cô đang tràn ra tiếng thét chói tai, lửa nóng đẩy vào chỗ sâu nhất của cô, bùng phát ra. . .
Nỗi uất ức cùng tình yêu mãnh liệt từng cỗ một từ trong lồng ngực lan tràn ra ngoài, kèm theo muốn nổ tung lên ngập đầu. Cao triều kích tình đi qua, một hồi lâu mà người vẫn chưa hoàn hồn lại, Lan Khê chảy nước mắt, cả người bị kích thích run rẩy suýt nữa thì ngất.
Mộ Yến Thần hơi thô bạo buông thả đi qua mới phát hiện ra cô có cái gì không đúng.
Hôn khe khẽ lên sợi tóc ướt nhẹp mồ hôi, triền miên một hồi cô mới từ trong vực sâu bất tỉnh ý thức dần dần trở về một chút, nhìn đến anh, trong đôi mắt lại tràn đầy nước mắt, không biết là yêu hay là hận.
"Thế nào?" Mộ Yến Thần hôn môi của cô hỏi.
Cổ họng khô khốc, cánh môi bị hôn khẽ sưng đỏ, Lan Khê run giọng hỏi:”…..Là anh cố ý, phải không ?”
Mí mắt Mộ Yến Thần giựt giựt!
Một lần nữa Lan Khê mệt mỏi nhắm mắt lại, mệt đến mức toàn thân không còn một tí hơi sức, giọng nói khàn khàn :” Nhất định từ lúc mới bắt đầu anh đã cố ý, anh ép em chủ động nói chúng ta ở chung một chỗ, sau đó để cho em từ từ quen với sự tồn tại của anh, quen ấm áp của anh, sau đó sẽ không phòng bị.”
Có một cách nói khác.
Đó là đan ông thông minh sẽ đem người phụ nữ của mình cưng chiều đến vô pháp vô thiên, cho dù tất cả cả đàn ông đều chịu không nổi tính xấu của cô gái, thì cô gái cũng chỉ có thê rbij buộc giam cầm ở bên mình, không thể đi nơi nào.
Mộ Yến Thần cúi người, môi mỏng lấn trên vành tai của cô, nói thật nhỏ:” Em biết lúc nào thì một người đàn ông mới bắt đầu tính toán một người phụ nữ sao?”
Lan Khê không lên tiếng, giống như làm cao. Trong làn sóng khoái cảm vẫn chưa lấy lại tinh thần, vừa tựa như đắm chìm trong uất tức, trong hối tiếc không cách nào rút người ra.
Một tia tái nhợt xẹt qua gương mặt tuấn tú Mộ Yến Thần, trong giọng nói trầm thấp lộ ra từ tính giọng nói chậm rãi kéo dài :”…..Khi mình được yêu không biết nên làm sao đây…”
Giọng nói kia, rõ ràng rót vào trong tai của cô.
Lan Khê vẫn chưa rõ ràng.
Ánh mắt Mộ Yến Thần lấp lánh chói mắt, anh đưa mắt nhìn cô hồi lâu, sau một lúc lâu ấn lên mặt cô một nụ hôn, nằm nghiêng người ôm chặt cô vào trong ngực mình, cằm chống trên sợi tóc mềm mại của cô, cảm thấy loại tư thế triền miên này rất phù hợp với bốn chữ Thiên Hoang Địa Lão ( sánh cùng trời đất mãi mãi).
Anh khẽ cau mày, nhớ tới vừa rồi nhất thời mình hơi cáu không sử dụng các biện pháp an toàn.
Rốt cuộc có nên hay không, dưới tình huống cô không hề phòng bị, mới trãi qua một lần như vậy?
Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần nhắm lại, suy tư
Trong khoảng thời gian này anh có thể không cần giải quyết những vấn đề kia? Bao gồm chuyện trên toàn, khúc mắc của cô, thậm chí có thể hay không mở ra trái tim sắt đá của Tô Nhiễm Tâm có chết cũng không chịu hé miệng ?
Sắc mặt hơi khẽ biến đổi, Mộ Yến Thần vỗ nhè nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô : “Lan Khê “
“….” Lan Khê từ trong giấc ngủ mê man mờ mịt mở mắt ra, cả người trần trụi hơi lạnh khiến cô rùng mình không nhịn được dựa sát vào lồng ngực nóng bỏng của anh, đàu nhỏ dúi vào trong cổ anh,ôm chặt lấy anh, lắng tai thanh tỉnh nghe anh muốn nói cái gì.
Mộ Yến Thần môi mỏng sắc bén lạnh lùng mím lại, làm thế nào cũng không thốt nên lời muốn cô uống thuốc tránh thai sau khi xong việc…
Thật là đáng chết.
Anh đã cam kết.
Khi cô mười bảy tuổi, anh đã bảo đảm qua, sẽ không để cho cô bị chuyện này làm tổn thương lần nào nữa.
“ Anh muốn nói với em cái gì?” Giọng nói của cô oa oa vang lên vô cùng ỷ lại.
Mộ Yến Thần môi mỏng mân chặt, một chữ cũng nói không ra, ánh mắt lạnh lùng lưu chuyển giữa giọng nói từ tốn :” Minh Hiên bây giờ đang ở thành phố A, buổi tối anh hẹn gặp mặt cậu ta sáng mai phải đi về, em nghỉ ngơi một tí, chút nữa đi với anh.”
Lan Khê cứng đờ quấn hai canh tay của anh thật chặt.
Một hồi lâu cô vẫn lu mờ.
Sau dính *** ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng từ trong cổ anh lên, mềm mại nói:” Vì sao anh giày vò em nhiều lần đến không còn tí hơi sức nào mệt mỏi vô cùng, sau đó lại bảo em cùng đi với anh ra ngoài?”
Cảnh đẹp như lửa, xinh đẹp đào hoa, Mộ Yến Thần hí mắt nhìn một chút, chỉ cảm thấy dưới thân mới vừa mềm nhùn lại nhanh chóng bành trướng bộc phát, căng thẳng đến phát đau, môi mỏng của anh lấn đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ôm chặt cô hướng bộ vị nhạy cảm ẩm nóng về phía bụng dưới của mình….
Lan Khê nhất thời luống cuống.
Cô mở to mắt một chút, lại tránh không thoát hai cánh tay anh đang ôm chặt, mắt thấy gương mặt tuấn tú trước măt nhanh chóng phóng đại, cô bám chặt bờ vai của anh âm thanh mêm mại cầu xin tha thứ :” Anh, em thật sự rất mệt mỏi…Tí nữa em sẽ đi cùng anh”.
Dục hỏa đốt người, trên trán Mộ Yến Thần nổi gân xanh đập thình thịch, nhìn bộ dáng đáng thương của cô chỉ đành cúi đầu hung hăng giày xéo môi cô một phen, hít sâu hơi lật người xuống giường, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn rồi đắp chăn cẩn thận cho cô.
Cũng may, từ giờ đến khi trời tối còn có mấy tiếng nữa.
Để cô nghỉ ngơi, anh đi vào phòng tắm xối nước.
Lan Khê buồn ngủ vùi mình ở trên giường vẫn còn hơi ấm của anh, mơ hồ hình như phát hiện quên mất chuyện gì, nhưng đến tột cùng vẫn không nhớ ra, cơn buồn ngủ ập tới một chút cô cũng không nhớ được.
Cảm giác như thế, từ trong nhà, lan tràn đến phòng bao trong "Tây Uyển".
Khắp nơi đều là đèn màu rực rỡ về đêm, lóng lánh đủ mọi sắc màu nhìn choáng cả mắt, chỗ này là hội sở cao cấp phong cách hết sức ưu nhã an tĩnh, khách bên trong không phú cũng quý. Lan Khê mặc một cái váy dệt bằng sợi bông bị anh nắm tay đi tới, lại gặp được Tô Noãn lần trước thấy cô ấy ở bên cạnh Nhiếp Minh Hiên.
"Thế nào, cậu đi công tác còn mang theo bà xã?" Trên mặt Mộ Yến Thần hiện lên nét giễu cợt.
Con mắt sắc Nhiếp Minh Hiên khẽ mập mờ nhìn Lan Khê, nghe lời nói này ánh mắt dời qua, dღđ。l。qღđ lạnh lùng hơi cong môi một cái: "Ông cụ ở nhà cứ ép mình phải đưa đi cùng, tôi thì ngược lại thật muốn được một mình thoải mái một chút."
Tô Noãn ngồi trong ghế sofa chơi điện thoại di động, liếc mắt lạnh lùng nhìn sang: "Anh nói lại lần nữa? Tưởng rằng tôi nguyện ý đi theo anh sao?"
"Cô không muốn đi theo, cũng đâu có ai trói cô lại bắt đi?" Nhiếp Minh Hiên bật cười.
"Nhiếp Minh Hiên, anh nói thêm một câu nữa tôi cắn chết anh!" Tô Noãn giống con thú nhỏ hô lên một tiếng, sắc mặt giận đến trắng bệch.
Nhiếp Minh Hiên chỉ cười không nói.
Tô Noãn nhìn sang thấy Lan Khê cố đè nén sắc mặt tái nhợt đang ở sau lưng Mộ Yến Thần, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on, giương đầu nói: "Cô đừng sợ, lần này tôi không trút giận vào cô đâu."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê đỏ lên, tránh khỏi tay Mộ Yến Thần, hai cô gái tiến lại gần nhau.
Ánh mắt Mộ Yến Thần đuổi theo cô cho đến khi thấy cô và Tô Noãn quen thuộc ríu rít với nhau mới hơi yên tâm, vừa vặn ngồi xuống liền nghe Nhiếp Minh Hiên bên cạnh cất tiếng nói ——"Tôi nghe nói chuyện của anh. . ."
Dừng một chút, Mộ Yến Thần cầm ly rượu lên nhẹ nhàng lắc, tựa vào trên ghế sa lon: "Cậu nghe nói cái gì?"
Nhiếp Minh Hiên cười nhàn nhạt, một hồi lâu từ bên trong túi lấy ra một điếu thuốc châm lửa, trong nháy mắt ngọn lửa bật lên,trên trán anh lại có một tia sầu bi, chợt lóe rồi biến mất: " Mấy năm nay Mục Nhiễm ở bên cạnh cậu, xem ra là mang đến cho cậu không ít phiền toái. . . . . ." diễn-đàn-lê-quý-đôn Nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói, anh ta tiếp tục nói, "Trước khi mình tới sợ cậu không rảnh ra ngoài gặp mặt, mới đặc biệt quan tâm để ý tin tức công ty cậu, thế mới biết chuyện này gây ra bao lớn, hiện tại có phải cậu đang lo chuyện kiện tụng sao chép ý tưởng kia?"
Mộ Yến Thần nhấp một ngụm rượu nhỏ, không trả lời.
"Hai ngày trước lúc mình liên lạc với William phụ tá của cậu, hình như anh ta có nói với mình công ty đối phương có đụng chạm gì đó với anh . . . . . Đụng chạm chuyện gì vậy?" Nhiếp Minh Hiên ngước mắt hỏi, "chuyện này Lan Khê biết không?"
Lông mày Mộ Yến Thần nhảy lên!
Hồi tưởng lại sự kiện Phó Minh Lãng kia, đã là chuyện xảy ra mấy năm trước, anh cũng không phải quên, chỉ là thật sự không cần thiết phải nhớ đến.
Xoa xoa mi tâm, anh chậm rãi nói: "Anh ta đã từng có vị hôn thê, mấy năm trước ở Luân Đôn xảy ra tai nạn xe cộ qua đời."
Thân hình Nhiếp Minh Hiên đột nhiên cứng đờ, trong đầu chớp lóe dường như nhớ ra chuyện gì đó.
Bốn năm trước Mộ Yến Thần mới vừa trở lại thành phố C. Lúc bọn họ tụ tập, nói loáng thoáng về chuyện đã xảy ra nhiều năm trước, Nhiếp Minh Hiên nghe một người bạn cũng sống ở Los Angeles nói qua, Mộ Yến Thần trong một lần giao dịch thương vụ, có quen biết với một người con gái chi thứ huyết thống hoàng thất Anh quốc, không xem như là vừa thấy đã yêu, nhưng đối phương đối với anh bỗng như chợt rơi vào lưới tình, yêu một cách oanh oanh liệt liệt, nhưng không thể phủ nhận bối cảnh to lớn sau lưng của cô gái, thậm chí là đã có vị hôn phu . Mộ Yến Thần thẳng thắn cự tuyệt, nhưng đối phương dọa sẽ đi tìm cái chết, mà tai nạn xe cộ lần đó đơn thuần ngoài ý muốn, sau khi hợp tác làm ăn kết thúc Mộ Yến Thần tranh thủ tìm chuyến bay sớm nhất trở về Los Angeles, cô gái kia bị vị hôn phu lừa gạt đi tham gia bữa tiệc, lúc trở về Mộ Yến Thần đã ra phi trường rồi, cô gái bất chấp tất cả lái xe đến gặp anh một lần cuối, trên đường đi tai nạn xe cộ liên hoàn nghiêm trọng, xe hư người chết.
Chẳng lẽ. . . . . .
Hai mắt Nhiếp Minh Hiên trợn to, chốc lát mới nói: "Cô gái kia, chính là vị hôn thê của anh ta?"
Mộ Yến Thần gật đầu một cái.
Nhiếp Minh Hiên không nhịn được cười giễu lên tiếng: "Điều này thật cũng quá gượng ép đi? Vị hôn thê của anh ta trước hôn nhân dao động tình cảm bên ngoài không phải lỗi của cậu, chuyện tai nạn xe cộ và cậu không có nửa xu quan hệ, anh ta sao lại đi hận cậu?"
Mộ Yến Thần ngước mắt: "Nếu không thì anh ta nên đi hận người nào?"
Không ai có thể tiếp nhận được tin người mà mình yêu chân thành bất chợt qua đời , huống chi cô gái vì đuổi theo muốn nhìn thấy anh mà ngoài ý muốn xảy ra tai nạn xe cộ rồi chết, Phó Minh Lãng làm sao có thể không hận?
Con người chung quy lại, khi bản thân bị đau khổ và mất đi người mình yêu quý, sẽ tìm một lý do để trút hận và cho mình một lối ra.
Qua nhiều năm như vậy Phó Minh Lãng khắp nơi gây khó khăn và đả kích, không cách nào tiếp cận làm cho anh ta không thể trút hận, bây giờ đã có cơ hội trả thù.
Nhiếp Minh Hiên nghiến răng: "Vậy cậu cam tâm để anh ta nắm chặt lấy chuyện của Lan Khê uy hiếp mình?"
Hai mắt Mộ Yến Thần lạnh lùng dời đi: "Muốn chơi tôi chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà anh ta đừng nghĩ xuống tay với Lan Khê."
"Này cũng không nhất định, " Nhiếp Minh Hiên nhếch môi cười lạnh, "Vị hôn thê của anh ta bởi vì cậu mà chết, anh ta muốn động thủ, thì phải chọn người quan trọng nhất trong tim của cậu."
Trong lòng Mộ Yến Thần đột nhiên đau nhói như bị kim châm!
Môi mỏng lạnh lùng nhếch lên, mi tâm lại giãn ra, anh mở nắp một chai Bách Uy cùng Nhiếp Minh Hiên chạm cốc, rót vào cuống họng.
Nhiếp Minh Hiên nhìn chằm chằm vào anh, nói thật nhỏ: "Hình như cậu có biện pháp rồi hả ?"
"Dài dòng."
Nhiếp Minh Hiên thấy anh vẫn còn buồn bực liền cười rộ lên, thoải mái một chút: "Nếu như có cái gì mình có thể giúp được, cậu cứ việc nói với mình."
"Có." Mộ Yến Thần nhàn nhạt phun ra một chữ.
—— Thật là có? ! !
Nhiếp Minh Hiên hứng thú, ngoắc ngoắc môi: "Chuyện gì?"
"Mấy năm nay tình hình thực tế ở thành phố C so với mình cậu quen thuộc hơn, nhà họ Nhan bên kia với ba cậu cũng qua lại gần hơn một chút, cậu nên biết Cục vệ sinh nơi đó mờ ám rất lớn, giúp mình để ý một chút, có lẽ đến lúc phải dùng tới."
"Cục vệ sinh? Đây chính là khu vực của Cục trưởng Nhan, thình lình cậu muốn điều tra cái gì ở đó?" Bất chợt Nhiếp Minh Hiên nghĩ đến, "Nhan Mục Nhiễm đắc tội cậu?"
Mộ Yến Thần nhàn nhạt quét mắt một cái nhìn về phía hình người co rúc trên sa lon, lúm đồng tiền như hoa, sáng rỡ chói mắt, một hồi lâu nhẹ giọng phun ra mấy chữ: ". . . . . . Phải, cô ta đắc tội với mình."
Lúc đó, Lan Khê đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Khi mở cửa, cô đột nhiên không cẩn thận đụng phải một người xuất hiện ngay cửa phòng vệ sinh, đối phương thể trạng quá cường tráng, cô bị bức lui mấy bước.
Trên tay người đó còn cầm ly nước ép, cô kinh ngạc nhìn người này, theo bản năng nhận lỗi: "Thật xin lỗi."
Người nọ hí nửa con mắt, tựa vào nơi đó quan sát cô hồi lâu.
Lan Khê cảm thấy người này có chút kỳ quái, ánh mắt cô đảo quanh một vòng trên người của hắn ta,dღđ。l。qღđ hơi lúng ta lúng túng nghĩ muốn rời khỏi đây.
"Bản thân cùng với anh ruột loạn luân, cảm giác giao hoan . . . . . Xem ra không tệ?"
Một giọng nói lạnh lùng thâm trầm rót vào màng nhĩ, sống lưng Lan Khê trong nháy mắt cứng còng!
Trên hành lang tĩnh lặng giờ phút này chỉ có hai người, Lan Khê sẽ không ngây thơ cho rằng hắn ta đang nói chuyện cùng người khác, đôi mắt quét về phía bên cạnh bức tường thủy tinh, nhìn đến gương mặt tái nhợt của mình, tiếp theo nhìn về phía sau người đàn ông.
Người đàn ông híp mắt lại, chậm rãi đi tới phía cô.
Vóc người cao hơn cô một cái đầu rất nhiều lực áp bức, hắn ta vươn tay ra, mu bàn tay nhẹ nhàng trêu chọc da thịt mềm mại trên mặt cô.
Cười lạnh. d∞đ∞l∞q∞đ
"Tâm lý của anh ta mặc dù có chút biến thái vặn vẹo. . . . . . Nhưng cũng không thể không thừa nhận, ánh mắt cũng không tệ lắm." Cô gái nhỏ này, thuần khiết như giọt nước.
Lan Khê nháy mắt mấy cái, tiếp theo một cái chớp mắt "Bốp!" Âm thanh giòn vang hất bàn tay càn rỡ của anh ta ra! !
"Anh biết hình dạng biến thái vặn vẹo chân chính là thế nào sao?" Giọng nói mát lạnh vang lên, bàn tay thon dài đưa ngón tay chỉ chỉ về hướng bức tường thủy tinh, "Anh ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức có thể thấy được."
Cho dù là người xa lạ không quen biết , cô cũng không cho phép đối phương được quyền nói xấu Mộ Yến Thần.
Đối phương cứng đờ, sắc mặt đen xuống.
Lan Khê hít sâu một hơi lạnh lùng quay trở về, trong lòng cảnh giác nhưng trong nháy mắt nổ vang.
Chuyện tình của cô và Mộ Yến Thần mặc dù đã ngầm hiểu rõ nhưng không nói ra, người trong công ty của anh tự nhiên sẽ không nói thêm cái gì, nhưng nếu như những chuyện này truyền ra ngoài, giữa bọn họ *** nếu bị người cố tình bắt được gièm pha, không biết cảnh tượng khi ấy như thế nào?
Nhất thời ham vui, là cô không kìm hãm được, nhưng lại không muốn vì vậy phá hủy anh, cũng như phá hủy mình!
—— Người đàn ông kia, rốt cuộc là ai? ! !
. . . . . .
Lúc trở về Lan Khê vẫn như cũ sợ hết hồn hết vía, không thể nào yên lòng.
Nhiếp Minh Hiên ôm lấy cô, bởi vì uống một chút rượu có hơi say, xoa tóc của cô mê man nói: "Em gái, khi nào thì em về nhà?"
"Thứ tư tuần tới, sinh nhật của ba em, em sẽ trở về thăm nhà một chút."
"Em và Yến Thần cùng nhau?" Minh Hiên cau mày hỏi.
Trên mặt Lan Khê hiện lên một tia khó chịu, nhớ tới lời ba nói muốn cô đưa bạn trai về, lại càng không biết nên mở miệng như thế nào.
Mộ Yến Thần từ phía sau đi tới tách hai người ra, ánh mắt sâu sắc quét một vòng về phía Tô Noãn nói: "Chăm sóc tốt vị hôn phu của cô đi."
Khi lên xe Lan Khê càng lúc càng đau đầu, rất nhiều chuyện quanh quẩn trong đầu không cách nào giải đáp, trên đường đi cô nhận được điện thoại, sắc mặt nhất thời trở nên cứng ngắc, cũng không dám lười biếng ngồi co rúc, bật thẳng người lên dùng tiếng Anh đối thoại cùng đối phương.
Mộ Yến Thần lẳng lặng nghe cô đối thoại xong, trong xe lại khôi phục yên lặng.
"Anh. . . . . ."
Lan Khê nhẹ nhàng kêu một tiếng, quay mặt qua nói với anh: "Mới vừa rồi người phụ trách M&R nói với em, vào ngày kia phiên tòa sẽ mở."
Tất cả, tránh cũng không thể tránh rồi.
Trong con mắt Mộ Yến Thần một mảnh lạnh nhạt, nếu không thể tránh khỏi, vậy thì đối mặt vậy.
Anh không cầu hai bên cùng bị tổn hại, anh chỉ cầu xin cô mạnh khỏe.
Gật đầu một cái, trên mặt bàn xe rút ra một tấm danh thiếp đưa cho cô, thản nhiên nói: "Em liên hệ với luật sư này, ông ấy nắm rõ mọi tình huống, đã chuẩn bị nhiều ngày rồi, ngày mai nói chuyện cùng ông ấy thật tốt, ngày mốt chuẩn bị lên toà."
Lan Khê khẽ kinh ngạc.
Có chút ngoài ý muốn nhận lấy danh thiếp vị luật sư kia, tên trên danh thiếp ghi bằng tiếng Trung, cô không biết Mộ Yến Thần tìm luật sư cho cô vào lúc nào, giống như tất cả mọi thứ đều chuẩn bị vẹn toàn xong xuôi.
Có thể tưởng tượng lòng của cô vừa chìm xuống, thừa biết tất cả chuyện này đây cũng chỉ là mượn cớ mà thôi.
Bởi vì có một ít thứ, nhuộm đen thì dễ dàng, tẩy trắng lại rất khó.
Phàm là thiết kế sư dính vào chuyện kiện tụng, rất khó vẹn toàn rửa sạch tội danh, Lan Khê không phải không cố gắng qua, ngay từ lúc cô ở Los Angeles cũng có tìm hiểu qua luật lệ liên quan đến luật pháp, nhưng có tìm hiểu hơn nữa các loại giải thích, cũng hoàn toàn không cách nào thuyết phục người khác.
Xuống xe về nhà, ánh đèn ấm áp nho nhỏ kia giống như đang đợi bọn họ.
Vừa vào tới nhà Lan Khê mệt mỏi nằm trên ghế sa lon, Mộ Yến Thần đứng dậy đi tới giục cô rửa mặt rồi hẵng ngủ, cô không muốn đứng lên, Mộ Yến Thần liền cúi người ôm cô đi, lại bị hai cánh tay của cô quấn chặt lấy cổ anh.
"Làm sao vậy?" Anh nói thật nhỏ, môi mỏng nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô, "Em lo lắng chuyện kiện tụng? Anh nói rồi coi như không thắng cũng không quan hệ, anh nuôi nổi em."
Lan Khê cười khổ, dây dưa ôm anh chặt hơn.
"Mộ Yến Thần, em không muốn mình không được làm thiết kế nữa. . . . . ." Cô nói giọng khàn khàn, "Em cũng không muốn mất đi anh."
Cô luôn luôn không muốn mình lệ thuộc quá mức vào anh, nhất là trên mặt tình cảm.
Mộ Yến Thần nhìn ra nét cay đắng trên trán cô, định ôm lấy cô đi vào phòng ngủ, sau khi kết thúc chuyện này trở về có lẽ là cơ hội, nhìn cô cay đắng như vậy anh không muốn lừa gạt cô thêm nữa.
Nhưng mà anh không nghĩ tới, tất cả đều không có đơn giản như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.