Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng
Chương 203: Không nỡ bỏ anh phải không?
Mộc Tiểu Ô
17/01/2015
EDITOR: Mạn Nhi
Lan Khê cũng không hiểu ý tứ của anh.
Mộ Yến Thần lấy lại cái bát cô đang cầm trong tay, uống một hớp, trong khoảnh khắc khi cô đang sững sờ thì anh ôm lấy cổ của cô rồi chặn môi cô lại.
Trong chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp của Lan Khê trừng lớn.
Cô không ngờ anh lại làm như vậy để cô uống nước, cánh môi bị cạy mở trong nháy mắt khiến cô luống cuống, cho nên trong chớp mắt đã bị sặc, một ít nước theo khóe miệng trợt xuống, động tác tiếp theo của Mộ Yến Thần chậm lại một chút, đến lúc này cô mới thích ứng được, nhắm mắt lại mới có thể nuốt nước gừng xuống.
Trong cổ họng là một chút mùi vị quái dị hơi cay cay, pha lẫn vào nước đường đỏ cùng với hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của anh, dường như cũng không quá khó để nuốt xuống.
Mở mắt ra, đột nhiên Lan Khê cảm
thấy, dưới ánh đèn, dáng vẻ người đàn ông này khẽ khép hờ đôi mắt đúng là đẹp chết người.
Kìm lòng không đậu, tay của cô chạm vào cổ áo của anh, cách một lớp áo cẩn thận chạm vào người anh, sau đó, bàn tay nhỏ bé đi vòng qua sau cổ anh, ôm anh thật chặt, ngón tay khẽ chạm vào mái tóc dày rậm, đen bóng của anh.
Mộ Yến Thần đặt bát sang bên cạnh, đè cô ở trong chăn, hôn càng lúc càng cuồng nhiệt.
Đây đúng là một loại hạnh phúc.
Khóe mắt Lan Khê hơi ẩm ướt, càng ôm anh chặt hơn, không nỡ buông ra.
***
Buổi tối khi đến khách sạn đã là bảy giờ đồng hồ.
“Tan việc đúng giờ cao điểm, nên mình bị kẹt xe!” Lan Khê chạy chậm vào giải thích, hơi thở gấp, “Cậu đợi mình lâu chưa?”
Kỷ Diêu dựa vào chỗ ngồi xem thực đơn, bĩu môi: “Vừa mới gọi thức ăn ngon rồi, cũng không muộn lắm.”
Đợi Lan Khê ngồi vào chỗ của mình, cô ấy mới khẽ chau mày, nhìn về phía sau lưng cô: “Chẳng phải mình đã bảo với cậu là cậu với bạn trai cậu cùng đi sao? Sao cậu lại nói lời mà không giữ lấy lời?”
Khuôn mặt Lan Khê bỗng đỏ lên: “Mình… Không hề đồng ý nhé, là cậu tự nói ấy chứ.” Cô giải thích.
Sắc mặt Kỷ Diêu lạnh xuống, đưa tay ra: “Đưa đây, đưa điện thoại cho mình, mình gọi cho người đàn ông kia, xem anh ta là ai mà không có phong độ như vậy.”
Lan Khê lùi về phía sau tránh né, bảo vệ túi xách: “Cậu đừng có làm loạn, anh ấy thật sự không có thời gian.”
Mới vừa rồi, Mộ Yến Thần có nói, buổi tối anh phải tiếp đãi một thương nhân người nước ngoài, Lan Khê cũng biết ý, không muốn anh đi cùng.
Không ngờ khi hai người đang náo loạn, cửa phòng ăn của khách sạn chợt bị đẩy ra, thoáng chốc một bóng người đã xuất hiện ở cửa phòng ăn xa hoa, áp suất thấp lan tỏa ta ngưỡng cửa, trong nháy mắt khiến người ta hít thở không thông.
Kỷ Diêu nhìn ra cửa, vẻ mặt hơi ngây dại, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.
Mộ Yến Thần đi tới kéo cái ghế ra, chậm rãi hỏi: “Có hoan nghênh tôi không?”
Kỷ Diêu cảm thấy đầu óc của cô sắp nổ tung rồi.
“… Mộ ca ca? Tại sao anh… Tại sao anh lại có mặt ở đây?!” Cô nhớ anh ta đã ra nước ngoài nhiều năm, cô còn cảm thấy anh ta không hề muốn quay trở lại!
Lan Khê cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, dùng ánh mắt thăm dò anh.
“Chuyến bay của đối phương chín giờ mới đến, vẫn còn dư thời gian để ăn với em một bữa cơm.” Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của cô.
Tư thế này, giữa hai anh em thân thiết, cũng không có gì không ổn.
Trong lòng Lan Khê lại tràn đầy sợ hãi.
“Mới vừa rồi, hai người đang nói chuyện gì vậy?” Mộ Yến Thần cầm khăn ăn lên lau tay một lượt.
Kỷ Diêu còn chưa trở lại bình thường, khuôn mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, nhưng lại bất ngờ hỏi một câu: “Mộ ca ca, anh kết hôn chưa?”
Động tác của Mộ Yến Thần dừng lại, ngước mắt quét qua cô ấy, thoáng hiện lên một nụ cười yếu ớt: “Em cảm thấy tôi nên kết hôn rồi hả?”
Kỷ Diêu thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình.
Vẻ mặt của cô ấy lúng túng, vội vàng uống một ngụm trà: “Không phải không phải, tôi không có ý đó. Tôi chỉ cảm thấy anh thật sự đã… Cái đó, dù sao hiện tại những người đàn ông thành công thường kết hôn muộn, anh chưa kết hôn cũng không sao! Chẳng qua hình như tôi nghe người ta nói con gái lớn của cục trưởng Nhan ở Mĩ vẫn luôn đi theo anh, tại sao hai người…”
Trước kia hai người chính là người yêu của nhau, tại sao nhiều năm như vậy mà vẫn chưa tu thành chính quả?
Sắc mặt Mộ Yến Thần trầm xuống, sau đó giọng nói từ tốn vang lên: “Tôi và cô ta không có quan hệ gì cả.”
Kỷ Diêu “Ồ” một tiếng, có chút xấu hổ sờ sờ sống mũi, sau đó vẫn tiếp tục hăng hái hứng trí bừng bừng, nhỏ giọng nói: “Haizzz, vậy anh nói cho tôi biết bạn trai của Lan Khê là ai đi? Buổi sáng hôm nay khi cô ấy nói chuyện với tôi, cô ấy nói là đã có bạn trai, anh có biết không vậy? Cao bao nhiêu? Đẹp trai không? So với anh thì như thế nào?”
Lan Khê đỡ trán.
“Kỷ Diêu, cậu không tám chuyện một ngày thì sẽ chết à?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn thành một đoàn.
Kỷ Diêu suy nghĩ một chút, “Cũng không hẳn, tôi cảm thấy còn kém hơn so với anh, nhưng mà ánh mắt của Lan Khê nhà chúng ta chắc sẽ không kém, anh nói mau nói mau…”
Hai mắt Mộ Yến Thần giật giật, bờ môi mỏng khẽ mím lại, lộ ra một chút mùi vị nguy hiểm, cực kỳ trêu người.
Ánh mắt thâm sâu quét qua khuôn mặt đỏ bừng của người ngồi bên cạnh anh nói thật nhỏ: “Mạnh mẽ hơn tôi”
Kỷ Diêu nhất thời há to miệng, ngay cả một tiếng “oa” cũng không phát ra được.
Lan Khê lại cảm thấy bản thân cô sắp điên lên rồi.
Lan Khê cũng không hiểu ý tứ của anh.
Mộ Yến Thần lấy lại cái bát cô đang cầm trong tay, uống một hớp, trong khoảnh khắc khi cô đang sững sờ thì anh ôm lấy cổ của cô rồi chặn môi cô lại.
Trong chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp của Lan Khê trừng lớn.
Cô không ngờ anh lại làm như vậy để cô uống nước, cánh môi bị cạy mở trong nháy mắt khiến cô luống cuống, cho nên trong chớp mắt đã bị sặc, một ít nước theo khóe miệng trợt xuống, động tác tiếp theo của Mộ Yến Thần chậm lại một chút, đến lúc này cô mới thích ứng được, nhắm mắt lại mới có thể nuốt nước gừng xuống.
Trong cổ họng là một chút mùi vị quái dị hơi cay cay, pha lẫn vào nước đường đỏ cùng với hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của anh, dường như cũng không quá khó để nuốt xuống.
Mở mắt ra, đột nhiên Lan Khê cảm
thấy, dưới ánh đèn, dáng vẻ người đàn ông này khẽ khép hờ đôi mắt đúng là đẹp chết người.
Kìm lòng không đậu, tay của cô chạm vào cổ áo của anh, cách một lớp áo cẩn thận chạm vào người anh, sau đó, bàn tay nhỏ bé đi vòng qua sau cổ anh, ôm anh thật chặt, ngón tay khẽ chạm vào mái tóc dày rậm, đen bóng của anh.
Mộ Yến Thần đặt bát sang bên cạnh, đè cô ở trong chăn, hôn càng lúc càng cuồng nhiệt.
Đây đúng là một loại hạnh phúc.
Khóe mắt Lan Khê hơi ẩm ướt, càng ôm anh chặt hơn, không nỡ buông ra.
***
Buổi tối khi đến khách sạn đã là bảy giờ đồng hồ.
“Tan việc đúng giờ cao điểm, nên mình bị kẹt xe!” Lan Khê chạy chậm vào giải thích, hơi thở gấp, “Cậu đợi mình lâu chưa?”
Kỷ Diêu dựa vào chỗ ngồi xem thực đơn, bĩu môi: “Vừa mới gọi thức ăn ngon rồi, cũng không muộn lắm.”
Đợi Lan Khê ngồi vào chỗ của mình, cô ấy mới khẽ chau mày, nhìn về phía sau lưng cô: “Chẳng phải mình đã bảo với cậu là cậu với bạn trai cậu cùng đi sao? Sao cậu lại nói lời mà không giữ lấy lời?”
Khuôn mặt Lan Khê bỗng đỏ lên: “Mình… Không hề đồng ý nhé, là cậu tự nói ấy chứ.” Cô giải thích.
Sắc mặt Kỷ Diêu lạnh xuống, đưa tay ra: “Đưa đây, đưa điện thoại cho mình, mình gọi cho người đàn ông kia, xem anh ta là ai mà không có phong độ như vậy.”
Lan Khê lùi về phía sau tránh né, bảo vệ túi xách: “Cậu đừng có làm loạn, anh ấy thật sự không có thời gian.”
Mới vừa rồi, Mộ Yến Thần có nói, buổi tối anh phải tiếp đãi một thương nhân người nước ngoài, Lan Khê cũng biết ý, không muốn anh đi cùng.
Không ngờ khi hai người đang náo loạn, cửa phòng ăn của khách sạn chợt bị đẩy ra, thoáng chốc một bóng người đã xuất hiện ở cửa phòng ăn xa hoa, áp suất thấp lan tỏa ta ngưỡng cửa, trong nháy mắt khiến người ta hít thở không thông.
Kỷ Diêu nhìn ra cửa, vẻ mặt hơi ngây dại, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.
Mộ Yến Thần đi tới kéo cái ghế ra, chậm rãi hỏi: “Có hoan nghênh tôi không?”
Kỷ Diêu cảm thấy đầu óc của cô sắp nổ tung rồi.
“… Mộ ca ca? Tại sao anh… Tại sao anh lại có mặt ở đây?!” Cô nhớ anh ta đã ra nước ngoài nhiều năm, cô còn cảm thấy anh ta không hề muốn quay trở lại!
Lan Khê cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, dùng ánh mắt thăm dò anh.
“Chuyến bay của đối phương chín giờ mới đến, vẫn còn dư thời gian để ăn với em một bữa cơm.” Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của cô.
Tư thế này, giữa hai anh em thân thiết, cũng không có gì không ổn.
Trong lòng Lan Khê lại tràn đầy sợ hãi.
“Mới vừa rồi, hai người đang nói chuyện gì vậy?” Mộ Yến Thần cầm khăn ăn lên lau tay một lượt.
Kỷ Diêu còn chưa trở lại bình thường, khuôn mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, nhưng lại bất ngờ hỏi một câu: “Mộ ca ca, anh kết hôn chưa?”
Động tác của Mộ Yến Thần dừng lại, ngước mắt quét qua cô ấy, thoáng hiện lên một nụ cười yếu ớt: “Em cảm thấy tôi nên kết hôn rồi hả?”
Kỷ Diêu thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình.
Vẻ mặt của cô ấy lúng túng, vội vàng uống một ngụm trà: “Không phải không phải, tôi không có ý đó. Tôi chỉ cảm thấy anh thật sự đã… Cái đó, dù sao hiện tại những người đàn ông thành công thường kết hôn muộn, anh chưa kết hôn cũng không sao! Chẳng qua hình như tôi nghe người ta nói con gái lớn của cục trưởng Nhan ở Mĩ vẫn luôn đi theo anh, tại sao hai người…”
Trước kia hai người chính là người yêu của nhau, tại sao nhiều năm như vậy mà vẫn chưa tu thành chính quả?
Sắc mặt Mộ Yến Thần trầm xuống, sau đó giọng nói từ tốn vang lên: “Tôi và cô ta không có quan hệ gì cả.”
Kỷ Diêu “Ồ” một tiếng, có chút xấu hổ sờ sờ sống mũi, sau đó vẫn tiếp tục hăng hái hứng trí bừng bừng, nhỏ giọng nói: “Haizzz, vậy anh nói cho tôi biết bạn trai của Lan Khê là ai đi? Buổi sáng hôm nay khi cô ấy nói chuyện với tôi, cô ấy nói là đã có bạn trai, anh có biết không vậy? Cao bao nhiêu? Đẹp trai không? So với anh thì như thế nào?”
Lan Khê đỡ trán.
“Kỷ Diêu, cậu không tám chuyện một ngày thì sẽ chết à?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn thành một đoàn.
Kỷ Diêu suy nghĩ một chút, “Cũng không hẳn, tôi cảm thấy còn kém hơn so với anh, nhưng mà ánh mắt của Lan Khê nhà chúng ta chắc sẽ không kém, anh nói mau nói mau…”
Hai mắt Mộ Yến Thần giật giật, bờ môi mỏng khẽ mím lại, lộ ra một chút mùi vị nguy hiểm, cực kỳ trêu người.
Ánh mắt thâm sâu quét qua khuôn mặt đỏ bừng của người ngồi bên cạnh anh nói thật nhỏ: “Mạnh mẽ hơn tôi”
Kỷ Diêu nhất thời há to miệng, ngay cả một tiếng “oa” cũng không phát ra được.
Lan Khê lại cảm thấy bản thân cô sắp điên lên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.