Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng
Chương 108: My love, Lan Khê
Mộc Tiểu Ô
31/03/2014
Thời điểm Lan Khê hồi hồn sau câu nói bất ngờ của Mộ yến Thần, luồn khí ấm áp trong cao ốc Ánh Sao đã không còn, những bông tuyết ngoài trời ào ạt táp xuống, càng lúc càng lớn, tầng tầng lớp lớp phủ trên mặt đường, gây cản trở cho việc lưu thông.
Lan Khê đứng ờ ven đường chờ Mộ yến Thần lái xe tới, đứng được một lúc thì hai chân trở nên tê đau, cô nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, trong đầu bất giác nhớ lại câu nói vừa rồi của anh.
—— Lan Khê, chúng ta rời đi thôi.
Trong khoảnh khắc đấy, cô như nhìn thấu qua con người đen thâm thúy, len lỏi vào tận linh hồn của anh. Nụ cười của anh quá mức ấm áp, đem tới cảm giác tựa như lớp băng dần dần tan vỡ, ánh ban mai hung tiết trời ấm lại, ngày xuân phủ xuống, xua tan mùa đông giá lạnh. Dường như anh biết hết tất cả. Những mất mát, những uất ức, những sự vẫy vùng của cô....anh đều biết hết.
Trong nháy mắt, tuyến lệ bị kích thích, trào dâng làn nước mắt, nóng bỏng một mảnh, thế giới ngày mai lại là một sự hư vô mờ mịt.
Rời đi.
Hai người họ sẽ đi nơi nào?
Đang thẫn thờ suy nghĩ, chiếc áo khoác rộng lớn bèn phủ xuống người cô.
Lan Khê ngẩn người, ngước mắt nhìn lên.
"Không lái xe về hả anh?" Cô nhẹ giọng hỏi, âm thanh hơi khàn khàn.
Mộ Yến Thần gật đầu một cái, phủ kín cơ thể cô, kéo một tay cô kề sát ngực mình: "Chúng ta đón xe về."
Anh hiểu rõ thể chất thuộc tính hàn của cô không thể đứng lâu ngoài trời lạnh, một khi bị nhiễm lạnh, rất vất vả để có thể sưởi ấm thân nhiệt lại cho cô.
Trời tuyết trắng xóa, xe cộ qua lại trên đường di chuyển rất chậm. Bông tuyết rơi ào ạt lên kính xe, gây trở ngại cho những người tài xế, mọi người ai cũng muốn thóat khỏi tình cảnh này, nhanh chóng trở về ngôi nhà ấm áp của riêng mình, nhưng ông trời dường như muốn làm trái lòng người, liên tục đổ tuyết xuống. Hai người nắm tay nhau, từ tốn đi trên lề đường, con đường phía trước chìm trắng một màu bạc trắng, trở nên xa xôi đến tận cùng.
"Anh hai, chúng ta đến chỗ nào?" Cô nắm chặt tay anh, ngẩng đầu hỏi.
Một câu hai nghĩa.
Mộ Yến Thần không quay đầu lại, giọng nói trầm thấp đầy từ tính khẽ vang lên: "Em thì sao? Muốn đi nơi nào?"
Lan Khê suy nghĩ trong giây lát, nhưng đầu óc giống như bị đông đặc theo thời tiết bên ngoài. Cô còn nhỏ tuổi, nhận thức vẫn còn khá nông cạn, từ nhỏ đến giờ chưa đi đến nơi nào ngoài thành C này. Thậm chí khi mẹ cô qua đời, ba cô dắt về người đàn bà khác, một mình cô ngây ngốc trong ngôi nhà lạnh lẽo, cô vẫn chưa bao giờ có ý định muốn rời xa căn nhà đó.
Trái tim cô tuyệt vọng thì dù đi đến đâu vẫn không khá lên được.
"Còn mấy tháng nữa em sẽ thi tốt nghiệp. . . . . . tới gần đó em phải dọn về kí túc xá, ngay cả điện thoại cũng không được dùng. . . . . ." Lan Khê nói giữa chừng thì ngỡ ngàng ngừng lại, khẽ hoảng hốt, lời nói cứ tự nhiên bật ra khỏi miệng.
Nhưng chính cô cũng không biết, mình nói như vậy nhằm biểu đạt cho ý gì?
Mộ Yến Thần siết chặt tay cô thêm vài phần, kéo cô sát gần lưng anh hơn, tay vươn ra vẫy chiếc taxi còn trống.
Hai người ngồi ở ghế phía sau, Mộ Yến Thần ôm Lan Khê vào lòng, môi mỏng mơn trớn trên những sợi tóc ướt át của cô, thì thầm: "Chúng ta về nhà rồi nói sau."
***
Lúc tắm xong đi ra, bên ngoài vẫn còn sáng đèn.
Mộ Yến Thần đi vào, thấy máy sấy tóc nằm lăn lốc trên bàn. Lan Khê nằm không đắp chăn, nhắm mắt kê đầu trên gối, chiếc khăn lông vắt ngang người cô.
Mộ Yến Thần chau mày, đi tới đem khăn lông kéo ra, lấy chiếc chăn bên cạnh đắp lên người cô. Ai ngờ anh vừa đụng thì cô liền tỉnh. Lan Khê nhập nhèm mở hai mắt còn đang mơ mơ hồ hồ lại ẩn chứa vài tia khát vọng. Cô nhìn gương mặt tuấn tú của anh trong vài giây, sau đó, nâng hai cánh tay mảnh dẻ, hướng về phía anh, ôm sát vào lòng.
Đôi mắt sâu đen phát ra những tia sáng nóng bỏng, Mộ Yến Thần vẫn tiếp tục động tác đắp chăn cho cô, cẩn thận nắm lấy những ngón tay mềm mại, nhét vào trong chăn. Anh rũ mắt, khom người hôn nhẹ vào môi cô.
Mộ nụ hôn êm ái dịu dàng, có tác dụng trấn an.
"Chờ anh một tí, anh có đồ muốn đưa cho em." Bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô, anh thấp giọng nói.
Dưới ngọn đèn tỏa luồng ánh sáng vàng cam, Lan Khê lẳng lặng nằm trên giường chờ Mộ yến Thần lấy đồ. Cô cảm thấy mỗi giây phút trôi qua thật lãng phí, chỉ muốn chạy ra ngoài xem anh làm gì. Đang muốn bật người dậy thì Mộ Yến Thần đã đi vào, trong tay có thêm một cái hộp tinh xảo. Ánh mắt anh khi thấy động tác của Lan Khê thì hơi ngạc nhiên, sau liền biển chuyển thành yêu thương nồng đậm, đi tới ngồi cạnh cô, anh hôn lên mi tâm cô: "Quà giáng sinh."
Anh chưa từng quên, mình còn thiếu Lan Khê quà tặng giáng sinh.
Lan Khê trố mắt kinh ngạc, hàng mi dài khẽ lay động dưới ánh đèn vàng. Ngay cả chính cô đã quên béng việc này, vậy mà anh vẫn còn nhớ rõ. Hơi thở vì xúc động mà trở nên gấp gáp, Mộ Yến Thần vén chăn nằm cạnh cô, để thân thể cô kề sát cơ thể rộng lớn của anh, lật người để đầu cô tựa vào cánh tay mình, rải những nụ hôn vụn vặt lên khuôn mặt cô, chốc chốc lại cắn cắn: "Em mở ra xem đi."
Lan Khê cố tình hành động như một đứa trẻ nhỏ không vâng lời, hàng mi dài rũ xuống, thấm làn hơi nước mỏng, cứ mải miết hôn môi của anh, hai cánh tay mềm mại gắt gao ôm chặt anh, cả cơ thể dựa trên người anh không nhúc nhích.
Mộ Yến Thần đơ cứng người, không thể làm gì khác ngoài việc
Ôm chặt cô, tự tay mở quà cho cô nhìn.
Một xâu chuỗi dài phát ra ánh sáng lấp lánh, cộng thêm mặt dây chuyền hình trái tim treo lủng lẳng, ngay tức thời thu hút sự chú ý của Lan Khê.
Ánh mắt có chút mông lung, vài giây sau mới trở nên rõ ràng. Lan Khê không tiếp xúc nhiều với vàng bạc đá quý, không cách nào biết được thứ trong tay Mộ Yến Thần được làm bằng chất liệu gì, chỉ là từ sợi dây đến mặt dây chuyền đều có thiết kế rất đẹp, hoa văn trang trí nhìn rất tinh tế, đặc biệt là mặt dây chuyền hình trái tim tỏa ra quầng sáng mê ly trong suốt, cơ mà...
Lan Khê đưa tay cầm lấy,tò mò muốn mở ra cánh cửa của trái tim.
Bàn tay kia nhẹ nhàng dời lên, đem chốt mở của sợi dây chuyền vặn bung ra, chính giữa trái tim dần hé ra một khe hở.
Ngón tay cô lần theo khe hở, từ từ kéo ra, ánh sáng màu bạc bên trong lập tức phát quang.
Hai mặt dây chuyền được tách ra, bên trong cả hai đều ghi chữ.
Một bên là " MY love", còn bên kia là "Lan Khê" .
My love, Lan Khê.
Trái tim giống như bất ngờ bị mũi tên xuyên thủng, sự cảm động vô ngần kéo đến cùng cảm giác chua xót mãnh liệt, khiến Lan Khê không kịp ứng phó. Những giọt lệ bung trào trong ánh mắt, tình cảnh trước mắt đều trở nên mông lung mờ mịt.
Mộ Yến Thần chống người ngồi dậy, dịu dàng nâng cằm cô. Ánh mắt hai người nhìn nhau, môi anh nhẹ nhàng lấn tới, hôn lên những giọt lệ đang rơi xuống, dùng đầu lưỡi mút sạch chúng vào miệng. Thời điểm nằm trong vòng tay anh, Lan Khê vẫn chưa khắc chế được sự run rẩy.
"Sao vậy?" Giọng anh nỉ non bên tai cô.
Lan Khê cắn môi, lắc đầu, lắc mãi, cái gì cũng không chịu nói.
Mộ Yến Thần giữ chặt gáy cô, tiếp tục khàn giọng nói: "Mấy ngày nữa, anh có thể ra nước ngoài công tác. Thời gian khoảng mười ngày, anh có xem qua, trùng với thời gian nghỉ đông của em. Cho nên anh muốn hỏi—— muốn hỏi chúng ta có thể đi cùng nhau không ."
Từng tí kinh hãi, tán loạn nơi đáy lòng.
Lan Khê bị anh ôm vào ngực, ngước mặt là có thể xuyên qua làn nước mắt, nhìn rõ hàng xương quai xanh của anh. Điều anh nói như đang nhắc với cô về yêu cầu lúc nãy, anh nói rời đi, chỉ là rời đi trong mười ngày, có phải hay không?
Tay anh vuốt nhẹ chiếc cổ mảnh dẻ của cô, đôi môi tiếp tục khép mở: "Không cần gấp gáp trả lời anh, mọi việc đều chiếu theo thời gian của em. Nếu không muốn thì chúng ta sẽ không đi."
Không phải như thế.
Điều anh muốn, không chỉ đơn giản như vậy.
Trong nháy mắt, lòng Mộ Yến Thần rát đau tựa như có ngọn lửa đốt, âm ĩ cháy mãi không thể dập tắt , giọng nói bình tĩnh không một tia ưu thương, nhưng trái tim đã đau khôn tả.
Điều anh muốn làm, căn bản không phải là những thứ này.
Anh rất muốn nói, Lan Khê, chúng ta hãy rời đi. Bỏ hết tất cả mọi thứ ở nơi đây, nếu như em thật sự yêu anh, vậy hãy cùng anh đến một nơi thật xa.
Nhưng thời điểm anh định thốt lên thành tiếng, bèn biết chính mình không thể hành động nông nỗi như vậy, tình yêu cần phải có được sự cam tâm tình nguyện.
Thật ra thì anh biết, biết bản thân không nên ích kỉ như vậy, không nên bất chấp tất cả, mang cô trốn khỏi nơi đây.
Có điều, dưới tình huồng càng lúc càng phức tạp này, anh tạm thời muốn cả hai đi đến một nơi yên tĩnh, buông bỏ mọi áp lực, không cần phải suy đi tính lại, vứt hết mọi cố kỵ, để hai người được thoải mái ở bên nhau. Anh không muốn cô ở nơi này chịu khổ, không muốn nhìn thấy viền mắt đỏ hoe của cô gái nhỏ, không muốn cô nhẫn nại chịu biết bao ngậm ngùi cay đắng.
Khóe môi giương lên thành nụ cười yếu ớt, Mộ Yến Thần vuốt ve mái tóc cô, nói thật nhỏ: "Ngủ đi em."
Anh cho cô thời gian suy nghĩ, cũng là cho chính anh thời gian suy tính.
***
Vào nửa đêm, Lan Khê giật mình thức giấc.
Sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ bao vấy lấy tinh thần, cô một chút cũng không muốn động đậy. Mà nguyên nhân đánh thức cô, là thân thể ấm áp luôn kề sát bên đã đột ngột biến mất.
Bàn tay nhỏ nhắn khẽ chà chà qua lại chỗ nằm bên cạnh, quả thật....trống rỗng.
Lan Khê đứng ờ ven đường chờ Mộ yến Thần lái xe tới, đứng được một lúc thì hai chân trở nên tê đau, cô nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, trong đầu bất giác nhớ lại câu nói vừa rồi của anh.
—— Lan Khê, chúng ta rời đi thôi.
Trong khoảnh khắc đấy, cô như nhìn thấu qua con người đen thâm thúy, len lỏi vào tận linh hồn của anh. Nụ cười của anh quá mức ấm áp, đem tới cảm giác tựa như lớp băng dần dần tan vỡ, ánh ban mai hung tiết trời ấm lại, ngày xuân phủ xuống, xua tan mùa đông giá lạnh. Dường như anh biết hết tất cả. Những mất mát, những uất ức, những sự vẫy vùng của cô....anh đều biết hết.
Trong nháy mắt, tuyến lệ bị kích thích, trào dâng làn nước mắt, nóng bỏng một mảnh, thế giới ngày mai lại là một sự hư vô mờ mịt.
Rời đi.
Hai người họ sẽ đi nơi nào?
Đang thẫn thờ suy nghĩ, chiếc áo khoác rộng lớn bèn phủ xuống người cô.
Lan Khê ngẩn người, ngước mắt nhìn lên.
"Không lái xe về hả anh?" Cô nhẹ giọng hỏi, âm thanh hơi khàn khàn.
Mộ Yến Thần gật đầu một cái, phủ kín cơ thể cô, kéo một tay cô kề sát ngực mình: "Chúng ta đón xe về."
Anh hiểu rõ thể chất thuộc tính hàn của cô không thể đứng lâu ngoài trời lạnh, một khi bị nhiễm lạnh, rất vất vả để có thể sưởi ấm thân nhiệt lại cho cô.
Trời tuyết trắng xóa, xe cộ qua lại trên đường di chuyển rất chậm. Bông tuyết rơi ào ạt lên kính xe, gây trở ngại cho những người tài xế, mọi người ai cũng muốn thóat khỏi tình cảnh này, nhanh chóng trở về ngôi nhà ấm áp của riêng mình, nhưng ông trời dường như muốn làm trái lòng người, liên tục đổ tuyết xuống. Hai người nắm tay nhau, từ tốn đi trên lề đường, con đường phía trước chìm trắng một màu bạc trắng, trở nên xa xôi đến tận cùng.
"Anh hai, chúng ta đến chỗ nào?" Cô nắm chặt tay anh, ngẩng đầu hỏi.
Một câu hai nghĩa.
Mộ Yến Thần không quay đầu lại, giọng nói trầm thấp đầy từ tính khẽ vang lên: "Em thì sao? Muốn đi nơi nào?"
Lan Khê suy nghĩ trong giây lát, nhưng đầu óc giống như bị đông đặc theo thời tiết bên ngoài. Cô còn nhỏ tuổi, nhận thức vẫn còn khá nông cạn, từ nhỏ đến giờ chưa đi đến nơi nào ngoài thành C này. Thậm chí khi mẹ cô qua đời, ba cô dắt về người đàn bà khác, một mình cô ngây ngốc trong ngôi nhà lạnh lẽo, cô vẫn chưa bao giờ có ý định muốn rời xa căn nhà đó.
Trái tim cô tuyệt vọng thì dù đi đến đâu vẫn không khá lên được.
"Còn mấy tháng nữa em sẽ thi tốt nghiệp. . . . . . tới gần đó em phải dọn về kí túc xá, ngay cả điện thoại cũng không được dùng. . . . . ." Lan Khê nói giữa chừng thì ngỡ ngàng ngừng lại, khẽ hoảng hốt, lời nói cứ tự nhiên bật ra khỏi miệng.
Nhưng chính cô cũng không biết, mình nói như vậy nhằm biểu đạt cho ý gì?
Mộ Yến Thần siết chặt tay cô thêm vài phần, kéo cô sát gần lưng anh hơn, tay vươn ra vẫy chiếc taxi còn trống.
Hai người ngồi ở ghế phía sau, Mộ Yến Thần ôm Lan Khê vào lòng, môi mỏng mơn trớn trên những sợi tóc ướt át của cô, thì thầm: "Chúng ta về nhà rồi nói sau."
***
Lúc tắm xong đi ra, bên ngoài vẫn còn sáng đèn.
Mộ Yến Thần đi vào, thấy máy sấy tóc nằm lăn lốc trên bàn. Lan Khê nằm không đắp chăn, nhắm mắt kê đầu trên gối, chiếc khăn lông vắt ngang người cô.
Mộ Yến Thần chau mày, đi tới đem khăn lông kéo ra, lấy chiếc chăn bên cạnh đắp lên người cô. Ai ngờ anh vừa đụng thì cô liền tỉnh. Lan Khê nhập nhèm mở hai mắt còn đang mơ mơ hồ hồ lại ẩn chứa vài tia khát vọng. Cô nhìn gương mặt tuấn tú của anh trong vài giây, sau đó, nâng hai cánh tay mảnh dẻ, hướng về phía anh, ôm sát vào lòng.
Đôi mắt sâu đen phát ra những tia sáng nóng bỏng, Mộ Yến Thần vẫn tiếp tục động tác đắp chăn cho cô, cẩn thận nắm lấy những ngón tay mềm mại, nhét vào trong chăn. Anh rũ mắt, khom người hôn nhẹ vào môi cô.
Mộ nụ hôn êm ái dịu dàng, có tác dụng trấn an.
"Chờ anh một tí, anh có đồ muốn đưa cho em." Bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô, anh thấp giọng nói.
Dưới ngọn đèn tỏa luồng ánh sáng vàng cam, Lan Khê lẳng lặng nằm trên giường chờ Mộ yến Thần lấy đồ. Cô cảm thấy mỗi giây phút trôi qua thật lãng phí, chỉ muốn chạy ra ngoài xem anh làm gì. Đang muốn bật người dậy thì Mộ Yến Thần đã đi vào, trong tay có thêm một cái hộp tinh xảo. Ánh mắt anh khi thấy động tác của Lan Khê thì hơi ngạc nhiên, sau liền biển chuyển thành yêu thương nồng đậm, đi tới ngồi cạnh cô, anh hôn lên mi tâm cô: "Quà giáng sinh."
Anh chưa từng quên, mình còn thiếu Lan Khê quà tặng giáng sinh.
Lan Khê trố mắt kinh ngạc, hàng mi dài khẽ lay động dưới ánh đèn vàng. Ngay cả chính cô đã quên béng việc này, vậy mà anh vẫn còn nhớ rõ. Hơi thở vì xúc động mà trở nên gấp gáp, Mộ Yến Thần vén chăn nằm cạnh cô, để thân thể cô kề sát cơ thể rộng lớn của anh, lật người để đầu cô tựa vào cánh tay mình, rải những nụ hôn vụn vặt lên khuôn mặt cô, chốc chốc lại cắn cắn: "Em mở ra xem đi."
Lan Khê cố tình hành động như một đứa trẻ nhỏ không vâng lời, hàng mi dài rũ xuống, thấm làn hơi nước mỏng, cứ mải miết hôn môi của anh, hai cánh tay mềm mại gắt gao ôm chặt anh, cả cơ thể dựa trên người anh không nhúc nhích.
Mộ Yến Thần đơ cứng người, không thể làm gì khác ngoài việc
Ôm chặt cô, tự tay mở quà cho cô nhìn.
Một xâu chuỗi dài phát ra ánh sáng lấp lánh, cộng thêm mặt dây chuyền hình trái tim treo lủng lẳng, ngay tức thời thu hút sự chú ý của Lan Khê.
Ánh mắt có chút mông lung, vài giây sau mới trở nên rõ ràng. Lan Khê không tiếp xúc nhiều với vàng bạc đá quý, không cách nào biết được thứ trong tay Mộ Yến Thần được làm bằng chất liệu gì, chỉ là từ sợi dây đến mặt dây chuyền đều có thiết kế rất đẹp, hoa văn trang trí nhìn rất tinh tế, đặc biệt là mặt dây chuyền hình trái tim tỏa ra quầng sáng mê ly trong suốt, cơ mà...
Lan Khê đưa tay cầm lấy,tò mò muốn mở ra cánh cửa của trái tim.
Bàn tay kia nhẹ nhàng dời lên, đem chốt mở của sợi dây chuyền vặn bung ra, chính giữa trái tim dần hé ra một khe hở.
Ngón tay cô lần theo khe hở, từ từ kéo ra, ánh sáng màu bạc bên trong lập tức phát quang.
Hai mặt dây chuyền được tách ra, bên trong cả hai đều ghi chữ.
Một bên là " MY love", còn bên kia là "Lan Khê" .
My love, Lan Khê.
Trái tim giống như bất ngờ bị mũi tên xuyên thủng, sự cảm động vô ngần kéo đến cùng cảm giác chua xót mãnh liệt, khiến Lan Khê không kịp ứng phó. Những giọt lệ bung trào trong ánh mắt, tình cảnh trước mắt đều trở nên mông lung mờ mịt.
Mộ Yến Thần chống người ngồi dậy, dịu dàng nâng cằm cô. Ánh mắt hai người nhìn nhau, môi anh nhẹ nhàng lấn tới, hôn lên những giọt lệ đang rơi xuống, dùng đầu lưỡi mút sạch chúng vào miệng. Thời điểm nằm trong vòng tay anh, Lan Khê vẫn chưa khắc chế được sự run rẩy.
"Sao vậy?" Giọng anh nỉ non bên tai cô.
Lan Khê cắn môi, lắc đầu, lắc mãi, cái gì cũng không chịu nói.
Mộ Yến Thần giữ chặt gáy cô, tiếp tục khàn giọng nói: "Mấy ngày nữa, anh có thể ra nước ngoài công tác. Thời gian khoảng mười ngày, anh có xem qua, trùng với thời gian nghỉ đông của em. Cho nên anh muốn hỏi—— muốn hỏi chúng ta có thể đi cùng nhau không ."
Từng tí kinh hãi, tán loạn nơi đáy lòng.
Lan Khê bị anh ôm vào ngực, ngước mặt là có thể xuyên qua làn nước mắt, nhìn rõ hàng xương quai xanh của anh. Điều anh nói như đang nhắc với cô về yêu cầu lúc nãy, anh nói rời đi, chỉ là rời đi trong mười ngày, có phải hay không?
Tay anh vuốt nhẹ chiếc cổ mảnh dẻ của cô, đôi môi tiếp tục khép mở: "Không cần gấp gáp trả lời anh, mọi việc đều chiếu theo thời gian của em. Nếu không muốn thì chúng ta sẽ không đi."
Không phải như thế.
Điều anh muốn, không chỉ đơn giản như vậy.
Trong nháy mắt, lòng Mộ Yến Thần rát đau tựa như có ngọn lửa đốt, âm ĩ cháy mãi không thể dập tắt , giọng nói bình tĩnh không một tia ưu thương, nhưng trái tim đã đau khôn tả.
Điều anh muốn làm, căn bản không phải là những thứ này.
Anh rất muốn nói, Lan Khê, chúng ta hãy rời đi. Bỏ hết tất cả mọi thứ ở nơi đây, nếu như em thật sự yêu anh, vậy hãy cùng anh đến một nơi thật xa.
Nhưng thời điểm anh định thốt lên thành tiếng, bèn biết chính mình không thể hành động nông nỗi như vậy, tình yêu cần phải có được sự cam tâm tình nguyện.
Thật ra thì anh biết, biết bản thân không nên ích kỉ như vậy, không nên bất chấp tất cả, mang cô trốn khỏi nơi đây.
Có điều, dưới tình huồng càng lúc càng phức tạp này, anh tạm thời muốn cả hai đi đến một nơi yên tĩnh, buông bỏ mọi áp lực, không cần phải suy đi tính lại, vứt hết mọi cố kỵ, để hai người được thoải mái ở bên nhau. Anh không muốn cô ở nơi này chịu khổ, không muốn nhìn thấy viền mắt đỏ hoe của cô gái nhỏ, không muốn cô nhẫn nại chịu biết bao ngậm ngùi cay đắng.
Khóe môi giương lên thành nụ cười yếu ớt, Mộ Yến Thần vuốt ve mái tóc cô, nói thật nhỏ: "Ngủ đi em."
Anh cho cô thời gian suy nghĩ, cũng là cho chính anh thời gian suy tính.
***
Vào nửa đêm, Lan Khê giật mình thức giấc.
Sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ bao vấy lấy tinh thần, cô một chút cũng không muốn động đậy. Mà nguyên nhân đánh thức cô, là thân thể ấm áp luôn kề sát bên đã đột ngột biến mất.
Bàn tay nhỏ nhắn khẽ chà chà qua lại chỗ nằm bên cạnh, quả thật....trống rỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.