Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng
Chương 72: Tâm tình khi chiếm đoạt?
Mộc Tiểu Ô
09/12/2013
Chùm đèn sáng trong căn phòng chiếu lên gương mặt tuấn tú phát ra sự mị họăc lạnh lùng . Lan Khê mặc chiếc váy ngủ tương đối mát mẻ, lộ rõ hai vai cùng xương quai xanh gợi cảm. Mùi thơm hoa hồng của sữa tắm đánh úp vào hai cánh mũi của Mộ Yến Thần, làm anh không cách nào kháng cự lại sự mê hoặc.
Môi mỏng trắng như tờ giấy, anh hạ xuống hàng mi, cố ý trốn tránh sự dụ hoặc trước mắt, thình lình một luồn hơi ấm phủ xuống môi anh.
Anh sợ hãi mở to hai mắt, thấy được khuôn mặt cô đang phóng to trước mắt mình.
Hai cánh tay mềm mại của Lan Khê ôm chặt cổ anh. Đôi mắt trong suốt ánh lên sự tuyệt vọng nhưng vẫn cố chấp lấy môi mình dán sát môi anh. Cô hôn theo bản năng, không chút kĩ xảo, đầu lưỡi thơm tho chạm đến hàm răng của anh, muốn thăm dò vào trong.
Hai hàm răng của Mộ Yến Thần nghiến chặt lại. Lan Khê không cách nào thâm nhập vào được, chỉ có thể giữ nguyên động tác, lộ vẻ đáng thương nhìn anh. Mộ Yến Thần mềm lòng, mở hai hàm răng, đón nhận lưỡi cô càn quét khắp khoang miệng mình. Luồn khí nóng nhanh chóng xuất hiện, chạy lan ra khắp toàn thân.
Anh hoảng hốt suýt nữa lại để bản thân trầm luân. Thân thể mềm mại như rắn nước quấn chặt lấy anh, cùng cô dây dưa như thế này làm anh nhớ đến tội ác mình đã gây ra. Anh ôm chặt vòng eo thon thả, dùng hết tự chủ kéo ra khoảng cách giữa hai người.
"Lan Khê, em có biết mình đang làm gì không?"
Lan Khê ôm chặt vai anh, tuyệt vọng gật đầu: "Biết."
Nói xong cô lại lấn người lên, tiếp tục hôn anh: "Anh hai, tối nay không muốn nữa sao?"
Ánh mắt Mộ Yến Thần lộ ra vẻ hung hãn, lời cô nói như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim, quá đau đớn. . . . . . Xúc cảm mềm mại từ nụ hôn của cô lần nữa bao trùm lên mọi giác quan của anh. Thân thể trắng nõn mịn màng, vừa mới tắm xong tỏa ra hương thơm ngào ngạt, thêm chiếc váy ngủ mỏng manh gợi cảm mãnh liệt đánh úp vào thị giác của anh. Nhưng cả người anh như bị nhốt cứng vào hầm băng lạnh, cứng đờ không dám chạm vào cô.
"Lan Khê, em . . . . . ." Cố đè ép ngọn sóng đau khổ trào lên trong ngực, anh khàn giọng ngăn cản.
.Không cần hấp dẫn anh, cũng không cần phải nhắc nhở anh ——
Trước mặt cô gái đơn thuần, lương thiện này, anh đã gây ra tội ác lớn đến thế nào.
Lan Khê như đắm chìm trong sự mê muội, cô không cạy mở được hàm răng anh thì quyết bỏ qua bước này. Hàng mi dài rũ xuống, tay nhỏ bé luồn vào chiếc áo sơ mi, trượt đến phần da thịt căng cứng ở eo anh. Động tác tay vẫn tiếp tục đi xuống, chạm đến đai lưng thì “pằng” một tiếng, đai lưng đã bị cô tháo bỏ. Cô biết mình đang làm một việc vô cùng nguy hiểm và đáng sợ. Nhưng cô sắp điên rồi, vì sao khi nói chuyện với ba mình, cô không cách nào nói cho ông biết hoàn cảnh hiện tại của bản thân.
Cho nên, anh hai, hãy lắng nghe tiếng lòng của em nhé, vì anh mà nó đã trở nên tuyệt vọng đến độ này.
Cổ tay bị anh thô bạo nắm chặt lại, tiếng gầm không che dấu được sự giận dữ vang lên: "Lan Khê !"
Một tiếng quát này như đốt vào lòng Lan Khê một ngọn lửa lớn, thong thả cháy bừng lên. Đôi mắt đơn thuần trong trẻo, bên trong đôi đồng tử làn nước mắt đã ngập tràn, cô ôm cổ anh, cúi đầu hôn mạnh vào hầu kết.
Cô nhớ rất rõ, tối hôm qua Mộ Yến Thần đã dùng phương pháp này để chặn mọi hô hấp, mọi âm thanh của cô, có đau đớn bao nhiêu cũng chỉ có thể nuốt vào trong lòng.
Mộ Yến Thần bị buộc phải ngửa đầu, khoái cảm cùng tội ác ùn ùn kéo tới, thay nhau chế ngự mọi cảm giác của anh.
Quả thật muốn điên rồi.
Sự càn rỡ của cô lại sắp bức anh đến giới hạn cuối cùng.
Lan Khê lấy tay đem cúc áo cùng khóa quần của anh cởi mạnh ra. Bàn tay nhỏ bé run rẩy vói vào quần anh, giải thoát cho cự vật khổng lồ, quá lớn lại vô cùng nóng bỏng. Trong nháy mắt cô muốn dừng tay nhưng cuối cùng vẫn ngoan cố cầm chặt lấy nó.
Dây cung trong đầu Mộ Yến Thần cuối cùng cũng đứt đoạn
"Anh hai, anh cũng muốn em mà. . . . . ." Cô ôm đầu anh, để những sợi tóc mềm mại phủ khắp mặt anh, cánh môi thơm ngát để sát vào tai anh thì thầm.
Nói xong, cô ngẩng đầu, đôi mắt sâu hun hút khóa chặt trần nhà, chậm rãi đứng dậy.
Tay vịn chặt vai anh, thân thể dưới lớp váy ngủ không hề có vật che đậy nhẹ nhàng ma sát với với cự vật. Sự đau đớn của ngày hôm qua từng chút từng chút được tái diễn. Cô vụng về nhưng vẫn cố chấp để phía dưới ngậm chặt lấy anh, cắn răng ngồi xuống, mặc kệ sự khô khốc như muốn chặt đứt thân thể mình.
Mộ Yến Thần ý thức được việc cô đang làm, vội vàng mở mắt ra!
"Lan Khê dừng lại ——" Anh lạnh giọng ra lệnh, cố hết sức áp chế sự đau lòng và cảm giác tội ác. Anh nắm chặt thắt lưng cô, khẩn cầu trong vô lực: "Em sẽ đau đến chết mất!"
Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà để những giọt lệ không thể chảy xuống, nghẹn ngào nói: "Không đau."
Thể xác rất đau, tâm lại càng đau hơn, cho nên cô cần một thứ gì đó có thể giúp mình tránh xa tình thế không lối thoát này. Vết thương trên môi lại bị rách ra, cô cúi đầu nắm lấy tóc anh, đem môi mình dán sát vào môi anh, mặc cho trọng lực phía dưới đang hút cô xuống tầng sâu nhất địa ngục. Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái mét, giọng cô đều đều bên tai anh: "Anh hai, em chỉ muốn biết một điều, ngày hôm qua anh dùng tâm tình gì để đoạt lấy em . . . . . ."
Đây là cách anh yêu cô sao, yêu đến mức muốn chôn vùi cả đời cô vào địa ngục tăm tối?
Ngay tức thì gương mặt anh trở nên trắng bệch, trong đầu như có một quả bom nổ tung lên, quân lính hoàn toàn tan rã.
—— Anh dùng tâm tình gì để đoạt lấy em?
Cả ngày hôm nay.
Tâm tình cô từ bình tĩnh chuyển sang sợ hãi rồi cuối cùng là oán hận. Cô muốn nhẫn tâm trừng phạt anh rồi không đành lòng lại từ bỏ, nhìn cô mâu thuẫn như thế, anh quả thật muốn lấy dao tự đâm vào tim mình.
Anh không muốn cô dùng ánh mắt ấy nhìn anh, không muốn thấy cô phải chịu thống khổ.
Anh không muốn xâm phạm cô nữa, không muốn cô đau đến lệ rơi đầy mặt lại không thể chống cự.
Nhưng cô cố tình muốn nhắc nhở anh, nhắc nhở anh là kẻ mặt người dạ thú, thậm chí còn không bằng cả cầm thú.
. . . . . . Cô nhất định phãi cưỡng bách anh đến bước cuối cùng.
Mồ hôi xuất đầy trán, từng giọt chảy xuống thấm ướt cả hai hàng lông mi dài. Con ngươi trong đôi mắt anh đỏ tươi như máu, vẫn luôn nhìn chăm chú vào gương mặt trắng xanh đang chịu đựng đau đớn tiếp tục những động tác lên xuống, suốt quá trình luôn miệng hỏi anh có tâm tình như thế nào.
Tâm tình của anh giống như một dòng suối bị nhuộm đen, không cách nào tẩy sạch.
Anh đột nhiên ôm chặt hông cô, khống chế sức lực giúp cô giảm bớt đau đớn. Mộ Yến Thần xoay người, để Lan Khê ngã xuống ghế salon. Văn kiện phía dưới bị quét mạnh xuống đất, phát ra những âm thanh rào rào.
Con ngươi đỏ thẳm phản chiếu bóng hình cô gái nhỏ, ngón tay anh vén những sợi tóc mai trên trán cô, giọng nói cực độ âm u: "Muốn biết tâm tình của anh? . . . . . . Lan Khê ngoan. . . . . . Vậy hãy nhìn cho thật kĩ, từ bây giờ em không cần làm gì hết, chỉ hãy nhìn anh thôi. . . . . . Xem anh yêu như thế nào. . . . . ."
Nhìn cho thật kỹ, anh dùng hết lương tâm cùng sinh mệnh dâng hiến cho chữ “yêu” này.
Nhắm mắt, che đấu con ngươi đỏ thẳm, anh cúi đâu hôn lên môi cô. Nụ hôn tiêu chuẩn của những người yêu nhau, từ cạn đến sâu, từ dịu dàng đến mãnh liệt, cảm xúc trong nụ hôn hoàn toàn bùng nổ.
Anh muốn cô nhìn rõ được tình yêu tuyệt vọng của anh. Tình yêu ấy bức anh không cách nào khắc chế được bản thân, anh muốn vùng vẫy thoát khỏi nó nhưng lúc nào cũng thất bại ê chề. Còn có khi anh nhẫn tâm chiếm đoạt cô thì chính bản thân anh cũng đã hãm sâu vào địa ngục!
Màu trắng tái nhợt từng chút xâm chiếm hết khuôn mặt anh. Mồ hôi, tình dục, sự giãy dụa trong tuyệt vọng hòa tan vào nhau trong tình yêu say đắm
Lan Khê bình tĩnh thu hết những hành động của anh vào đôi mắt, một giọt lệ cũng theo khóe mắt chảy xuống.
Cô biết chứ.
Cô biết anh cho tới bây giờ không hề thoải mái hơn cô chút nào, chỉ là cô không muốn thấu hiểu, cô chỉ sợ bản thân mềm lòng lại tha thứ cho anh.
Nước mắt lã chã tuôn rơi, cô muốn tiếp tục nhìn anh nhưng hạ thân lại vô cùng đau nhức. Cô không chịu nỗi phải há miệng rên lên, ngửa đầu muốn trốn ra phía sau.
Trong lòng Mộ yến thần hung hăng nhói lên
Cố nén sự xúc động muốn điên cuồng xâm chiếm, anh dừng lại, cúi đầu hôn lên vành tai cô, rồi chuyển sang vùng mẫn cảm sau tai. Khi đôi môi anh dịch chuyển xuống cổ thì cô co rúm người lại, run lẩy bẩy giống như một cây khô cạn nước. Anh không cho cô trốn tránh, tay luồn ra phía sau giữ chặt lấy gáy cô, môi tiếp tục tiến xuống đầu vai nhỏ, tỉ mỉ gặm cắn từng tấc da thịt của cô.
Cô gái nhỏ dưới thân anh liên tục co giật, như một loại động vật nhỏ nức nở gào thét
Nhưng Mộ Yến Thần vẫn tiếp tục động tác.
Lan Khê…….anh sẽ không làm đau em nữa
Áo ngực được cởi ra, nơi no đủ bại lộ dưới ánh đèn, hai nụ hoa đỏ tươi trên đồi tuyết trắng làm hô hấp của Mộ Yến Thần nghẹn cứng lại. Anh cúi đầu hôn lên chúng, kích thích cho tới khi chúng dựng thẳng lên. Lan khê đã đến cực hạn rồi, sự sợ hãi làm cho cô thanh tỉnh đầu óc. Dị vật trong cơ thể không ngừng nở to ra, làm bụng dưới trướng lên, đau đến ê ẩm. Cô liều mạng giãy dụa muốn lui về phía sau, nhưng dị vật của anh vẫn không thoái lui, ngược lại càng đâm vào sâu hơn. Một luồn điện tê dại từ bụng dưới truyền đến, cô nhanh chóng co rút thật mạnh rồi lại tiếp tục co rút, cảm giác vật của anh ngày càng trướng đại như sắp xuyên đến tận cùng trong cô.
"Anh hai. . . . . ." Cô mang theo tiếng khóc nức nở gọi anh.
"Anh ở đây." Mồ hôi lạnh xuất đầy trên trán nhưng Mộ Yến Thần vẫn cố gắng chịu đựng. Anh thề sẽ không làm cô đau đớn nữa. Đôi mắt thâm thúy luôn dõi theo cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng an ủi xoa nhẹ mái tóc cô, còn một tay khác hướng xuống nơi hai người giao hợp, liên tục xoa nắn.
Sự kích thích đã lên tới đỉnh điểm, cô run lên, gắt gao cắn chặt môi dưới.
Mộ Yến Thần áp chế cô, ngón tay bắt gia tăng luật động.
Nơi nhạy cảm, yếu ớt nhất không ngừng bị anh kích thích. Mãi đến khi cả người cô chỉ còn lại sự tê dại, tâm cũng bị ngứa ngáy. Mồ hôi tuôn rơi thấm ướt hết váy ngủ, cô mất kiên nhẫn, cả người vặn vẹo khắp nơi, hai tay bám lấy bờ vai anh, cầu xin anh đình chỉ sự tra tấn này lại.
"Em không cần. . . . . ."
Khuôn mặt Lan Khê tái nhợt thấm đẫm nước mắt, khóc nấc thành tiếng: "Anh hai, em từ bỏ, không muốn nữa đâu!"
Cô hối hận, hối hận đã trêu chọc kích thích anh. Cảm giác hiện tại càng đau đớn, khó chịu hơn gấp vạn lần.
"Ngoan, em đừng động." Anh thì thầm dụ dỗ bên tai Lan Khê, từng bước hóa giải sự kháng cự của cô, đồng thời lực đạo ở thân dưới từ từ tăng thêm.
Quá mức kịch liệt, cô cắn môi giãy giụa, trong thân thể như có một thứ gì đó sắp nổ tung ra. Và khi anh hung hăn hôn lên môi cô thì nó đã nổ tung thật rồi.
Âm thanh nức nở nghẹn ngào toàn bộ lọt vào trong miệng anh.
Sự co rút mạnh mẽ của Lan Khê như một đòn trí mạng suýt nữa làm Mộ Yến Thần phát điên lên. Anh vội vàng há miệng hít một hơi thật sâu, chiếc lưỡi dài cạy mở hai hàm răng của cô, tiến vào bên trong, sục sạo khắp mọi ngóc ngách. Hai cánh tay giữ chặt vòng eo thon nhỏ, nhẹ nhàng rút ra rồi mạnh mẽ thúc sâu vào.
Sự đau đớn tê liệt rốt cuộc cũng được hòa hoãn. Lần này Lan Khê không có cảm giác đau thấu xương giống như ngày hôm qua.
Ánh đèn chiếu rọi hai thân thể đang triền miên dây dưa trên ghế sô pha, mẫn cảm kích thích thị giác cùng giác quan. Người đàn ông với thân hình to lớn, làn da màu đồng rắn chắc đối lập với thân thể nhỏ nhắn, trắng nõn của người con gái. Hai thân hình tương phản cùng thân phận cấm kị làm máu nóng trong người càng sục sôi hơn. Những ấn kí ngày hôm qua trên người Lan Khê còn chưa kịp tan đi thì đã đã bị một loạt ấn kí mới thay thế, chồng chất lên. Lực đạo cùng cường độ của người đàn ông phía trên đã vượt quá mức phạm vi chịu đựng của cô, cô cố gắng kéo ra khỏang cách nhưng anh vẫn hăng say tấn công, mãi không chịu ngừng nghỉ.
Môi mỏng trắng như tờ giấy, anh hạ xuống hàng mi, cố ý trốn tránh sự dụ hoặc trước mắt, thình lình một luồn hơi ấm phủ xuống môi anh.
Anh sợ hãi mở to hai mắt, thấy được khuôn mặt cô đang phóng to trước mắt mình.
Hai cánh tay mềm mại của Lan Khê ôm chặt cổ anh. Đôi mắt trong suốt ánh lên sự tuyệt vọng nhưng vẫn cố chấp lấy môi mình dán sát môi anh. Cô hôn theo bản năng, không chút kĩ xảo, đầu lưỡi thơm tho chạm đến hàm răng của anh, muốn thăm dò vào trong.
Hai hàm răng của Mộ Yến Thần nghiến chặt lại. Lan Khê không cách nào thâm nhập vào được, chỉ có thể giữ nguyên động tác, lộ vẻ đáng thương nhìn anh. Mộ Yến Thần mềm lòng, mở hai hàm răng, đón nhận lưỡi cô càn quét khắp khoang miệng mình. Luồn khí nóng nhanh chóng xuất hiện, chạy lan ra khắp toàn thân.
Anh hoảng hốt suýt nữa lại để bản thân trầm luân. Thân thể mềm mại như rắn nước quấn chặt lấy anh, cùng cô dây dưa như thế này làm anh nhớ đến tội ác mình đã gây ra. Anh ôm chặt vòng eo thon thả, dùng hết tự chủ kéo ra khoảng cách giữa hai người.
"Lan Khê, em có biết mình đang làm gì không?"
Lan Khê ôm chặt vai anh, tuyệt vọng gật đầu: "Biết."
Nói xong cô lại lấn người lên, tiếp tục hôn anh: "Anh hai, tối nay không muốn nữa sao?"
Ánh mắt Mộ Yến Thần lộ ra vẻ hung hãn, lời cô nói như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim, quá đau đớn. . . . . . Xúc cảm mềm mại từ nụ hôn của cô lần nữa bao trùm lên mọi giác quan của anh. Thân thể trắng nõn mịn màng, vừa mới tắm xong tỏa ra hương thơm ngào ngạt, thêm chiếc váy ngủ mỏng manh gợi cảm mãnh liệt đánh úp vào thị giác của anh. Nhưng cả người anh như bị nhốt cứng vào hầm băng lạnh, cứng đờ không dám chạm vào cô.
"Lan Khê, em . . . . . ." Cố đè ép ngọn sóng đau khổ trào lên trong ngực, anh khàn giọng ngăn cản.
.Không cần hấp dẫn anh, cũng không cần phải nhắc nhở anh ——
Trước mặt cô gái đơn thuần, lương thiện này, anh đã gây ra tội ác lớn đến thế nào.
Lan Khê như đắm chìm trong sự mê muội, cô không cạy mở được hàm răng anh thì quyết bỏ qua bước này. Hàng mi dài rũ xuống, tay nhỏ bé luồn vào chiếc áo sơ mi, trượt đến phần da thịt căng cứng ở eo anh. Động tác tay vẫn tiếp tục đi xuống, chạm đến đai lưng thì “pằng” một tiếng, đai lưng đã bị cô tháo bỏ. Cô biết mình đang làm một việc vô cùng nguy hiểm và đáng sợ. Nhưng cô sắp điên rồi, vì sao khi nói chuyện với ba mình, cô không cách nào nói cho ông biết hoàn cảnh hiện tại của bản thân.
Cho nên, anh hai, hãy lắng nghe tiếng lòng của em nhé, vì anh mà nó đã trở nên tuyệt vọng đến độ này.
Cổ tay bị anh thô bạo nắm chặt lại, tiếng gầm không che dấu được sự giận dữ vang lên: "Lan Khê !"
Một tiếng quát này như đốt vào lòng Lan Khê một ngọn lửa lớn, thong thả cháy bừng lên. Đôi mắt đơn thuần trong trẻo, bên trong đôi đồng tử làn nước mắt đã ngập tràn, cô ôm cổ anh, cúi đầu hôn mạnh vào hầu kết.
Cô nhớ rất rõ, tối hôm qua Mộ Yến Thần đã dùng phương pháp này để chặn mọi hô hấp, mọi âm thanh của cô, có đau đớn bao nhiêu cũng chỉ có thể nuốt vào trong lòng.
Mộ Yến Thần bị buộc phải ngửa đầu, khoái cảm cùng tội ác ùn ùn kéo tới, thay nhau chế ngự mọi cảm giác của anh.
Quả thật muốn điên rồi.
Sự càn rỡ của cô lại sắp bức anh đến giới hạn cuối cùng.
Lan Khê lấy tay đem cúc áo cùng khóa quần của anh cởi mạnh ra. Bàn tay nhỏ bé run rẩy vói vào quần anh, giải thoát cho cự vật khổng lồ, quá lớn lại vô cùng nóng bỏng. Trong nháy mắt cô muốn dừng tay nhưng cuối cùng vẫn ngoan cố cầm chặt lấy nó.
Dây cung trong đầu Mộ Yến Thần cuối cùng cũng đứt đoạn
"Anh hai, anh cũng muốn em mà. . . . . ." Cô ôm đầu anh, để những sợi tóc mềm mại phủ khắp mặt anh, cánh môi thơm ngát để sát vào tai anh thì thầm.
Nói xong, cô ngẩng đầu, đôi mắt sâu hun hút khóa chặt trần nhà, chậm rãi đứng dậy.
Tay vịn chặt vai anh, thân thể dưới lớp váy ngủ không hề có vật che đậy nhẹ nhàng ma sát với với cự vật. Sự đau đớn của ngày hôm qua từng chút từng chút được tái diễn. Cô vụng về nhưng vẫn cố chấp để phía dưới ngậm chặt lấy anh, cắn răng ngồi xuống, mặc kệ sự khô khốc như muốn chặt đứt thân thể mình.
Mộ Yến Thần ý thức được việc cô đang làm, vội vàng mở mắt ra!
"Lan Khê dừng lại ——" Anh lạnh giọng ra lệnh, cố hết sức áp chế sự đau lòng và cảm giác tội ác. Anh nắm chặt thắt lưng cô, khẩn cầu trong vô lực: "Em sẽ đau đến chết mất!"
Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà để những giọt lệ không thể chảy xuống, nghẹn ngào nói: "Không đau."
Thể xác rất đau, tâm lại càng đau hơn, cho nên cô cần một thứ gì đó có thể giúp mình tránh xa tình thế không lối thoát này. Vết thương trên môi lại bị rách ra, cô cúi đầu nắm lấy tóc anh, đem môi mình dán sát vào môi anh, mặc cho trọng lực phía dưới đang hút cô xuống tầng sâu nhất địa ngục. Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái mét, giọng cô đều đều bên tai anh: "Anh hai, em chỉ muốn biết một điều, ngày hôm qua anh dùng tâm tình gì để đoạt lấy em . . . . . ."
Đây là cách anh yêu cô sao, yêu đến mức muốn chôn vùi cả đời cô vào địa ngục tăm tối?
Ngay tức thì gương mặt anh trở nên trắng bệch, trong đầu như có một quả bom nổ tung lên, quân lính hoàn toàn tan rã.
—— Anh dùng tâm tình gì để đoạt lấy em?
Cả ngày hôm nay.
Tâm tình cô từ bình tĩnh chuyển sang sợ hãi rồi cuối cùng là oán hận. Cô muốn nhẫn tâm trừng phạt anh rồi không đành lòng lại từ bỏ, nhìn cô mâu thuẫn như thế, anh quả thật muốn lấy dao tự đâm vào tim mình.
Anh không muốn cô dùng ánh mắt ấy nhìn anh, không muốn thấy cô phải chịu thống khổ.
Anh không muốn xâm phạm cô nữa, không muốn cô đau đến lệ rơi đầy mặt lại không thể chống cự.
Nhưng cô cố tình muốn nhắc nhở anh, nhắc nhở anh là kẻ mặt người dạ thú, thậm chí còn không bằng cả cầm thú.
. . . . . . Cô nhất định phãi cưỡng bách anh đến bước cuối cùng.
Mồ hôi xuất đầy trán, từng giọt chảy xuống thấm ướt cả hai hàng lông mi dài. Con ngươi trong đôi mắt anh đỏ tươi như máu, vẫn luôn nhìn chăm chú vào gương mặt trắng xanh đang chịu đựng đau đớn tiếp tục những động tác lên xuống, suốt quá trình luôn miệng hỏi anh có tâm tình như thế nào.
Tâm tình của anh giống như một dòng suối bị nhuộm đen, không cách nào tẩy sạch.
Anh đột nhiên ôm chặt hông cô, khống chế sức lực giúp cô giảm bớt đau đớn. Mộ Yến Thần xoay người, để Lan Khê ngã xuống ghế salon. Văn kiện phía dưới bị quét mạnh xuống đất, phát ra những âm thanh rào rào.
Con ngươi đỏ thẳm phản chiếu bóng hình cô gái nhỏ, ngón tay anh vén những sợi tóc mai trên trán cô, giọng nói cực độ âm u: "Muốn biết tâm tình của anh? . . . . . . Lan Khê ngoan. . . . . . Vậy hãy nhìn cho thật kĩ, từ bây giờ em không cần làm gì hết, chỉ hãy nhìn anh thôi. . . . . . Xem anh yêu như thế nào. . . . . ."
Nhìn cho thật kỹ, anh dùng hết lương tâm cùng sinh mệnh dâng hiến cho chữ “yêu” này.
Nhắm mắt, che đấu con ngươi đỏ thẳm, anh cúi đâu hôn lên môi cô. Nụ hôn tiêu chuẩn của những người yêu nhau, từ cạn đến sâu, từ dịu dàng đến mãnh liệt, cảm xúc trong nụ hôn hoàn toàn bùng nổ.
Anh muốn cô nhìn rõ được tình yêu tuyệt vọng của anh. Tình yêu ấy bức anh không cách nào khắc chế được bản thân, anh muốn vùng vẫy thoát khỏi nó nhưng lúc nào cũng thất bại ê chề. Còn có khi anh nhẫn tâm chiếm đoạt cô thì chính bản thân anh cũng đã hãm sâu vào địa ngục!
Màu trắng tái nhợt từng chút xâm chiếm hết khuôn mặt anh. Mồ hôi, tình dục, sự giãy dụa trong tuyệt vọng hòa tan vào nhau trong tình yêu say đắm
Lan Khê bình tĩnh thu hết những hành động của anh vào đôi mắt, một giọt lệ cũng theo khóe mắt chảy xuống.
Cô biết chứ.
Cô biết anh cho tới bây giờ không hề thoải mái hơn cô chút nào, chỉ là cô không muốn thấu hiểu, cô chỉ sợ bản thân mềm lòng lại tha thứ cho anh.
Nước mắt lã chã tuôn rơi, cô muốn tiếp tục nhìn anh nhưng hạ thân lại vô cùng đau nhức. Cô không chịu nỗi phải há miệng rên lên, ngửa đầu muốn trốn ra phía sau.
Trong lòng Mộ yến thần hung hăng nhói lên
Cố nén sự xúc động muốn điên cuồng xâm chiếm, anh dừng lại, cúi đầu hôn lên vành tai cô, rồi chuyển sang vùng mẫn cảm sau tai. Khi đôi môi anh dịch chuyển xuống cổ thì cô co rúm người lại, run lẩy bẩy giống như một cây khô cạn nước. Anh không cho cô trốn tránh, tay luồn ra phía sau giữ chặt lấy gáy cô, môi tiếp tục tiến xuống đầu vai nhỏ, tỉ mỉ gặm cắn từng tấc da thịt của cô.
Cô gái nhỏ dưới thân anh liên tục co giật, như một loại động vật nhỏ nức nở gào thét
Nhưng Mộ Yến Thần vẫn tiếp tục động tác.
Lan Khê…….anh sẽ không làm đau em nữa
Áo ngực được cởi ra, nơi no đủ bại lộ dưới ánh đèn, hai nụ hoa đỏ tươi trên đồi tuyết trắng làm hô hấp của Mộ Yến Thần nghẹn cứng lại. Anh cúi đầu hôn lên chúng, kích thích cho tới khi chúng dựng thẳng lên. Lan khê đã đến cực hạn rồi, sự sợ hãi làm cho cô thanh tỉnh đầu óc. Dị vật trong cơ thể không ngừng nở to ra, làm bụng dưới trướng lên, đau đến ê ẩm. Cô liều mạng giãy dụa muốn lui về phía sau, nhưng dị vật của anh vẫn không thoái lui, ngược lại càng đâm vào sâu hơn. Một luồn điện tê dại từ bụng dưới truyền đến, cô nhanh chóng co rút thật mạnh rồi lại tiếp tục co rút, cảm giác vật của anh ngày càng trướng đại như sắp xuyên đến tận cùng trong cô.
"Anh hai. . . . . ." Cô mang theo tiếng khóc nức nở gọi anh.
"Anh ở đây." Mồ hôi lạnh xuất đầy trên trán nhưng Mộ Yến Thần vẫn cố gắng chịu đựng. Anh thề sẽ không làm cô đau đớn nữa. Đôi mắt thâm thúy luôn dõi theo cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng an ủi xoa nhẹ mái tóc cô, còn một tay khác hướng xuống nơi hai người giao hợp, liên tục xoa nắn.
Sự kích thích đã lên tới đỉnh điểm, cô run lên, gắt gao cắn chặt môi dưới.
Mộ Yến Thần áp chế cô, ngón tay bắt gia tăng luật động.
Nơi nhạy cảm, yếu ớt nhất không ngừng bị anh kích thích. Mãi đến khi cả người cô chỉ còn lại sự tê dại, tâm cũng bị ngứa ngáy. Mồ hôi tuôn rơi thấm ướt hết váy ngủ, cô mất kiên nhẫn, cả người vặn vẹo khắp nơi, hai tay bám lấy bờ vai anh, cầu xin anh đình chỉ sự tra tấn này lại.
"Em không cần. . . . . ."
Khuôn mặt Lan Khê tái nhợt thấm đẫm nước mắt, khóc nấc thành tiếng: "Anh hai, em từ bỏ, không muốn nữa đâu!"
Cô hối hận, hối hận đã trêu chọc kích thích anh. Cảm giác hiện tại càng đau đớn, khó chịu hơn gấp vạn lần.
"Ngoan, em đừng động." Anh thì thầm dụ dỗ bên tai Lan Khê, từng bước hóa giải sự kháng cự của cô, đồng thời lực đạo ở thân dưới từ từ tăng thêm.
Quá mức kịch liệt, cô cắn môi giãy giụa, trong thân thể như có một thứ gì đó sắp nổ tung ra. Và khi anh hung hăn hôn lên môi cô thì nó đã nổ tung thật rồi.
Âm thanh nức nở nghẹn ngào toàn bộ lọt vào trong miệng anh.
Sự co rút mạnh mẽ của Lan Khê như một đòn trí mạng suýt nữa làm Mộ Yến Thần phát điên lên. Anh vội vàng há miệng hít một hơi thật sâu, chiếc lưỡi dài cạy mở hai hàm răng của cô, tiến vào bên trong, sục sạo khắp mọi ngóc ngách. Hai cánh tay giữ chặt vòng eo thon nhỏ, nhẹ nhàng rút ra rồi mạnh mẽ thúc sâu vào.
Sự đau đớn tê liệt rốt cuộc cũng được hòa hoãn. Lần này Lan Khê không có cảm giác đau thấu xương giống như ngày hôm qua.
Ánh đèn chiếu rọi hai thân thể đang triền miên dây dưa trên ghế sô pha, mẫn cảm kích thích thị giác cùng giác quan. Người đàn ông với thân hình to lớn, làn da màu đồng rắn chắc đối lập với thân thể nhỏ nhắn, trắng nõn của người con gái. Hai thân hình tương phản cùng thân phận cấm kị làm máu nóng trong người càng sục sôi hơn. Những ấn kí ngày hôm qua trên người Lan Khê còn chưa kịp tan đi thì đã đã bị một loạt ấn kí mới thay thế, chồng chất lên. Lực đạo cùng cường độ của người đàn ông phía trên đã vượt quá mức phạm vi chịu đựng của cô, cô cố gắng kéo ra khỏang cách nhưng anh vẫn hăng say tấn công, mãi không chịu ngừng nghỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.