Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng
Chương 198: Thật ra là em yêu anh!
Mộc Tiểu Ô
07/01/2015
Editor:⊹⊱✿MạnNhi✿⊰
"Anh không ở đây, còn có thể ở đâu?" Mộ Yến Thần thản nhiên nói ra một câu, ôm cô vào trong ngực để bảo vệ cô, chuyển hướng, mặc cho xe điện ngầm đang ầm ầm đi qua sau lưng anh, mặt cô chôn trong lồng ngực của anh không gió lạnh thổi đến.
Nhẹ nhàng vỗ lưng của cô: "Em muốn đi ra ngoài ngồi xe về với anh, hay là chúng ta cùng ngồi tàu điện ngầm về nhà?"
Giọng nói hơi trầm của anh tràn đầy từ tính, Lan Khê vẫn kinh ngạc nên không phản ứng kịp.
Mộ Yến Thần liếc nhìn cô một cái, vỗ vỗ gáy của cô, dắt tay của cô đi tới trạm xe điện ngầm ở phía đối diện, rồi cùng chờ xe.
Mí mắt Lan Khê đột nhiên giật mạnh.
Cô không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn biển hiệu của trạm dừng, lúc này mới phát hiện ra nếu như vừa rồi cô ngồi chuyến xe kia, vừa đúng là phương hướng ngược lại với nhà cô.
Trong nháy mắt, khuôn mặt liền đỏ bừng.
Nhưng mà cô vẫn cực kì tò mò, tại sao Mộ Yến Thần lại xuất hiện ở chỗ này, cô bấm bấm tay của anh, muốn anh cho mình đáp án.
Mộ Yến Thần hờ hững cụp mi, ôm lấy cổ của cô rồi hôn lên môi cô một nụ hơn như trừng phạt: "Anh có con mắt thứ ba, cho nên về sau đừng có tùy tùy tiện tiện làm trò mất tích với anh, em đi tới chỗ nào anh cũng có thể tìm được em, biết chưa?"
Lan Khê chỉ cảm thấy kinh tâm động phách, không biết anh nói thật hay giả.
Mộ Yến Thần khẽ cười yếu ớt, dịu dàng ôm cô, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô một lần nữa.
. . . . . .
Điều hòa không khí trong xe điện ngầm mở hơi thấp, không có chỗ ngồi, nên Mộ Yến Thần dùng áo khoác bọc lấy cô rồi đứng lên ôm cô ở trước ngực, một tay nắm chặt tay vịn.
Người ngồi chen chúc ở xung quanh đó rối rít quay sang nhìn hai người.
Lan Khê đỏ mặt, vùi sâu vào trong lồng ngực của anh, hỏi với giọng buồn bực: "Không náo loạn với anh, anh nói cho em biết anh làm thế nào mà anh có thể tìm được đến đây đi?"
Ánh mắt Mộ Yến Thần lạnh nhạt như nước, chậm rãi hỏi: "Em gặp Nhan Mục Nhiễm rồi hả?"
Lan Khê ngẩn ra, không nghĩ tới anh cũng nắm rõ chuyện này.
"Dạ." Cô rầu rĩ trả lời.
Cúi đầu, nhẹ nhàng dựa vào trán của cô, anh khàn khàn hỏi: "chịu uất ức à?"
Hàng lông mi thật dài của Lan Khê run lên, không hiểu sao lại khẩn trương, hỏi ngược lại: "Chịu uất ức gì? Em đi nói chuyện công việc, không phải nói chuyện riêng."
Khóe miệng Mộ Yến Thần thoáng gợi lên một nụ cười, cứ để cô cứng mồm cứng miệng cô: "Vậy có không có chuyện gì khác muốn hỏi anh à?"
Lan Khê cắn môi, một hồi lâu mới khàn giọng nói ra hai chữ: "Không có."
Mộ Yến Thần gật đầu một cái, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô: "Em chỉ có duy nhất một cơ hội, là bản thân em buông tha không hỏi."
Cho nên hãy nhớ, lần sau anh cũng không có tốt như thế này, hăng hái trả lời đâu.
Trong lòng Lan Khê chợt nguội lạnh, trong ánh mắt tràn đầy nỗi oán hận nhìn chằm chằm vào anh, há hốc mồm rồi cũng không nói ra một câu nào.
Tủi thân. . . . . . Đương nhiên là cô tủi thân rồi.
Một tia chua xót ẩm ướt dâng lên trong mắt, bàn tay Lan Khê không an phận vươn ra từ trong áo vest của anh, ôm chặt hông của anh, độc ác nhéo vào mảng da thịt trên lưng anh.
Thế nhưng thịt trên người anh rát cứng, véo một lúc lâu vẫn không véo nổi, ngược lại còn làm cho tay mình đau.
Mộ Yến Thần đưa mắt nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng không đành lòng, cầm bàn tay nhỏ bé của cô rồi quấn chặt cô vào trong áo vest một lần nữa, rồi ôm cả người cô vào trong lòng, cách sợi tóc mềm mại hôn một cái lên trán của cô.
"Thế này đi, anh cũng không ép em. . . . . . Nhưng mà hãy nhớ, cô ấy có nói gì thì cũng đừng tin, nếu như em thật sự nghi ngờ thì có thể trực tiếp tới hỏi anh, cái gì anh cũng nói cho em biết, hoặc nếu em muốn anh nói hết tất cả tình cảm anh đã trải qua trong bốn năm qua cho em cũng không phải là không thể, nhưng mà đừng có giấu trong lòng, khiến bản thân chịu tủi thân, biết không?" Giọng nói của anh ám ách đang dịu dàng dụ dỗ cô.
Lông mày thanh mảnh của Lan Khê nhẹ nhàng nhíu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy buồn bã, ngước mắt lên: "Bốn năm? Mộ Yến Thần, nợ nần bốn năm trước của anh với em còn chưa rõ ràng, cho tới bây giờ em vẫn không nhìn thấu anh, hiểu anh, huống chi là bốn năm này?"
Mắt Mộ Yến Thần lẳng lặng nhìn cô chăm chú, chậm rãi hỏi: "Bốn năm trước em có cái gì không hiểu?"
Nếu như cô hỏi, biết đâu lúc này anh sẽ trả lời.
Không cần kìm nén khổ sở, chịu đựng ở trong lòng như vậy.
Lan Khê đưa mắt nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng vẫn dằn cảm giác chua xót ở trong lòng xuống, khàn giọng khé nói: "Thôi, em với anh cũng chỉ ở cùng một chỗ không cần giao trái tim, anh là người đang ở bên cạnh em nên em không có gì hay để nói, tùy anh như thế nào cũng được."
Mộ Yến Thần không nhịn được, một nụ cười nhẹ thoáng hiện lên trên khóe miệng, lặng im không tiếng động, mị hoặc lan tràn.
Tiểu bảo bối của anh, thật là lợi hại.
Xe điện ngầm truyền âm thanh báo đã đến trạm, anh cũng không có ý định thảo luận chuyện này với cô ở nơi công cộng, ôm lấy cô nói nhỏ: "Đến trạm rồi. Chúng ta về nhà rồi bàn tiếp."
Về nhà.
Hai chữ này một lần nữa kích thích thần kinh yếu ớt của Lan Khê.
Bên trong phòng khách ấm áp, Lan Khê vùi mình vào trong ghế sa lon, lười biếng không muốn suy nghĩ tiếp.
Ánh mắt Mộ Yến Thần thâm sâu, ném áo khoác sang một bên rồi đi tới ôm cô, không nghĩ tới Lan Khê lại rụt người lại, đề phòng nhìn về phía anh: "Anh đừng có ôm em."
Mộ Yến Thần nhướn mày, không hiểu, chỉ thấy cô vừa đỏ mặt vừa nói: "Anh đừng có dùng cánh tay đã từng ôm người phụ nữ khác đến ôm em!"
Lúc này, mi tâm của Mộ Yến Thần mới giãn ra một chút, vừa nãy ở trên tàu điện ngầm nên khó nói chuyện, lúc này anh mới đưa tay nắm lấy cằm của cô, cúi đầu hỏi: "Em uống rượu hả?"
Bữa tiệc buổi trưa cô có uống chút rượu, nhưng tửu phẩm của cô thì không tốt chút nào.
Lan Khê tủi thân nên muốn quay khuôn mặt nhỏ nhắn đi, lại bị anh nắm chặt hơn, ôn nhu hỏi tiếp: "Em biết anh từng ôm ai?"
"Nhan Mục Nhiễm!" Cô tố cáo.
Lông mày Mộ Yến Thần nhảy lên, khóe môi tuấn dật suýt nữa không nhịn được mà cười thành tiếng.
"Những chuyện này là cô ấy nói cho em à?"
"Hừ. . . . . ." Lan Khê cười lạnh, "Cô ta không nói em cũng đoán được như vậy."
Đoán?
Cô thật đúng là dám đoán!
Mộ Yến Thần ưu nhã đứng dậy, tiếp tục cởi cà vạt vướng víu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô chăm chú, hỏi: "Cô còn nói cái gì? Nói anh với cô ấy ở cùng một chỗ, còn nói chúng ta đã lên giường, muốn kết hôn?"
Trong nháy mắt, mặt Lan Khê vừa căng vừa hồng, không nghĩ tới anh lại còn dám suy đoán như vậy, tức giận quá biến thành cười, nghiêng người nằm trên ghế sa lon, trong lòng tràn đầy sự nguội lạnh và sa sút tinh thần: "Đều nói rồi. Vẻ mặt cô ta giống như các người là trời sinh một đôi vậy! Mộ Yến Thần, có phải anh muốn nói với em là anh chưa từng bày tỏ với cô ta không, không người phụ nữ nào có chứng vọng tưởng mãnh liệt như vậy, nếu anh không hề ra ám hiệu, sao cô ta có thể suy nghĩ ba hoa chích choè như vậy!"
Mộ Yến Thần liếc nhìn cô, chỉ cảm thấy bộ dáng cô mặc bộ quần áo làm việc nằm trên ghế sa lon cả người đầy oán hận rất là mê người.
Quần áo bó sát, vì tư thế nằm nên ngực lộ ra, mềm mại phập phồng, sợi tóc của cô cũng lượn lờ quấn quanh cổ, vết hôn trên làn da trắng như tuyết vẫn chưa biến mất.
"Em cảm thấy anh phải ra ám hiệu gì với cô ấy?"
Trong lòng Lan Khê đau xót, đổi lại tư thế nằm ngửa mặt, uất ức nói: "Chắc chắn các người đã từng ở bên nhau."
Nếu không, cho dù ai cũng sẽ không nói rõ ràng rành mạch như vậy.
Từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, không vờn qua núi không phải mây. Một câu thơ đẹp như vậy, cô đã từng cho rằng chỉ đối với cô Mộ Yến Thần mới có tâm tình như vậy.
Khóe mắt cô xuất hiện nước mắt trong suốt, trong mắt nóng ẩm, dứt khoát nhắm mắt lại không muốn để lộ cảm xúc của bản thân.
Một luồng áp suất thấp kéo tới.
Còn không kịp mở mắt, một cánh tay cường tráng đã ôm lấy hông của cô, vây cô ở trong lồng ngực, Mộ Yến Thần chậm rãi cúi người xuống, hôn xuống khóe mắt đang chảy nước mắt của cô.
Lan Khê đột nhiên bừng tỉnh, muốn đứng dậy, bàn tay nhỏ bé đẩy anh ra: "Anh đừng có tới đây. . . . . . Ghế sa lon nhà tôi nhỏ, không chịu được hai người, anh đứng lên!"
Mộ Yến Thần lạnh lùng cầm lấy tay của cô đặt lên trên đầu, tiếp tục hôn khóe mắt của cô.
Nước mắt của cô thật là mặn, hơi chát kích thích vị giác của anh, cũng trêu chọc đáy lòng mềm mại khiến anh đau đớn.
"Anh chưa từng thực sự ở cùng một chỗ với cô ấy, có lẽ đã từng nói mấy câu lập lờ nước đôi, khiến cô ấy hiểu lầm, nhưng mà tất cả đều có nguyên nhân. Còn về phần tại sao lại để cô ấy ở lại công ty, anh có suy nghĩ của anh, em cũng không cần lo lắng về sau anh sẽ có cơ hội ở bên cô ấy. . . . . . Lan Khê, có em ở đây, anh sẽ không cho bất kỳ người phụ nữ nào cơ hội như vậy. . . . .
Giọng nói từ tính của anh phiêu đãng ở trong không gian phòng khách, như đang hứa sẽ mãi sánh cùng lâu như trời đất.
Lan Khê nghe vậy, hốc mắt càng ướt át.
Trên mặt cô tràn đầy vẻ ưu thương, những vẫn muốn cười lạnh làm bộ như không thèm để ý: "Đàn ông đều là tên lường gạt, anh cho rằng tôi sẽ tin tưởng anh?"
Trong đôi mắt sáng lóng lánh chứa đựng sự mâu thuẫn, u oán, thậm chí có chút tự ti.
Mộ Yến Thần ngước mắt, nhìn cô trong chốc lát.
Trong tròng mắt thoáng hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, anh nâng gáy của cái lên, đối diện với hô hấp của cô, khàn giọng khẽ nói: "Mộ Lan Khê, em có nhớ hay không rằng chính miệng em đã nói với anh, chúng ta ở chung một chỗ, không cần phụ trách, cũng không cần thổ lộ tình cảm, đợi đến ngày nào đó muốn ổn định lại để kết hôn, liền rời khỏi nhau, chúng ta đã ở bên nhau được thì cũng có lúc chia tay. Lời này, có phải em nói với anh hay không?"
—— như vậy lúc này, cô đang đòi hỏi anh cam kết cái gì? So đo được mất cái gì?
Lan Khê, thật ra thì em yêu anh, đúng hay không?
Lan Khê ngẩn ra, ngay sau đó giống như có một tiếng sét nổ vang ở đầu, cô bỗng tỉnh táo lại.
Lời này, có phải em nói với anh hay không?"
Đúng vậy.
Những lời này đều do chính miệng cô nói.
Giờ phút này, Lan Khê mới chính thức nhận thấy bản thân mình thật khác người, hoang đường biết bao nhiêu, giống oán phụ trách cứ trượng phu của mình ăn vụng ở bên ngoài biết bao nhiêu, tâm tình đau khổ, chua xót chân thật như vậy, cứ như bọn họ không phải là bạn giường, mà là người yêu.
Cô đã vượt qua ranh giới rồi.
Trong nháy mắt, sắc mặt Lan Khê trắng bệch, lập tức đẩy anh ra, nhảy xuống ghế sa lon, không thèm đi giày chạy thẳng vào trong, ánh mắt Mộ Yến Thần trầm xuống, theo bản năng đứng dậy đuổi theo cô.
Mắt thấy sắp bị đuổi theo, trong lòng Lan Khê đau xót, đột nhiên vặn mở cửa phòng tắm ra, "rầm!" một tiếng rồi đóng chặt cửa, khóa lại, cách một cánh cửa ngăn Mộ Yến Thần lại.
"Anh không ở đây, còn có thể ở đâu?" Mộ Yến Thần thản nhiên nói ra một câu, ôm cô vào trong ngực để bảo vệ cô, chuyển hướng, mặc cho xe điện ngầm đang ầm ầm đi qua sau lưng anh, mặt cô chôn trong lồng ngực của anh không gió lạnh thổi đến.
Nhẹ nhàng vỗ lưng của cô: "Em muốn đi ra ngoài ngồi xe về với anh, hay là chúng ta cùng ngồi tàu điện ngầm về nhà?"
Giọng nói hơi trầm của anh tràn đầy từ tính, Lan Khê vẫn kinh ngạc nên không phản ứng kịp.
Mộ Yến Thần liếc nhìn cô một cái, vỗ vỗ gáy của cô, dắt tay của cô đi tới trạm xe điện ngầm ở phía đối diện, rồi cùng chờ xe.
Mí mắt Lan Khê đột nhiên giật mạnh.
Cô không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn biển hiệu của trạm dừng, lúc này mới phát hiện ra nếu như vừa rồi cô ngồi chuyến xe kia, vừa đúng là phương hướng ngược lại với nhà cô.
Trong nháy mắt, khuôn mặt liền đỏ bừng.
Nhưng mà cô vẫn cực kì tò mò, tại sao Mộ Yến Thần lại xuất hiện ở chỗ này, cô bấm bấm tay của anh, muốn anh cho mình đáp án.
Mộ Yến Thần hờ hững cụp mi, ôm lấy cổ của cô rồi hôn lên môi cô một nụ hơn như trừng phạt: "Anh có con mắt thứ ba, cho nên về sau đừng có tùy tùy tiện tiện làm trò mất tích với anh, em đi tới chỗ nào anh cũng có thể tìm được em, biết chưa?"
Lan Khê chỉ cảm thấy kinh tâm động phách, không biết anh nói thật hay giả.
Mộ Yến Thần khẽ cười yếu ớt, dịu dàng ôm cô, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô một lần nữa.
. . . . . .
Điều hòa không khí trong xe điện ngầm mở hơi thấp, không có chỗ ngồi, nên Mộ Yến Thần dùng áo khoác bọc lấy cô rồi đứng lên ôm cô ở trước ngực, một tay nắm chặt tay vịn.
Người ngồi chen chúc ở xung quanh đó rối rít quay sang nhìn hai người.
Lan Khê đỏ mặt, vùi sâu vào trong lồng ngực của anh, hỏi với giọng buồn bực: "Không náo loạn với anh, anh nói cho em biết anh làm thế nào mà anh có thể tìm được đến đây đi?"
Ánh mắt Mộ Yến Thần lạnh nhạt như nước, chậm rãi hỏi: "Em gặp Nhan Mục Nhiễm rồi hả?"
Lan Khê ngẩn ra, không nghĩ tới anh cũng nắm rõ chuyện này.
"Dạ." Cô rầu rĩ trả lời.
Cúi đầu, nhẹ nhàng dựa vào trán của cô, anh khàn khàn hỏi: "chịu uất ức à?"
Hàng lông mi thật dài của Lan Khê run lên, không hiểu sao lại khẩn trương, hỏi ngược lại: "Chịu uất ức gì? Em đi nói chuyện công việc, không phải nói chuyện riêng."
Khóe miệng Mộ Yến Thần thoáng gợi lên một nụ cười, cứ để cô cứng mồm cứng miệng cô: "Vậy có không có chuyện gì khác muốn hỏi anh à?"
Lan Khê cắn môi, một hồi lâu mới khàn giọng nói ra hai chữ: "Không có."
Mộ Yến Thần gật đầu một cái, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô: "Em chỉ có duy nhất một cơ hội, là bản thân em buông tha không hỏi."
Cho nên hãy nhớ, lần sau anh cũng không có tốt như thế này, hăng hái trả lời đâu.
Trong lòng Lan Khê chợt nguội lạnh, trong ánh mắt tràn đầy nỗi oán hận nhìn chằm chằm vào anh, há hốc mồm rồi cũng không nói ra một câu nào.
Tủi thân. . . . . . Đương nhiên là cô tủi thân rồi.
Một tia chua xót ẩm ướt dâng lên trong mắt, bàn tay Lan Khê không an phận vươn ra từ trong áo vest của anh, ôm chặt hông của anh, độc ác nhéo vào mảng da thịt trên lưng anh.
Thế nhưng thịt trên người anh rát cứng, véo một lúc lâu vẫn không véo nổi, ngược lại còn làm cho tay mình đau.
Mộ Yến Thần đưa mắt nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng không đành lòng, cầm bàn tay nhỏ bé của cô rồi quấn chặt cô vào trong áo vest một lần nữa, rồi ôm cả người cô vào trong lòng, cách sợi tóc mềm mại hôn một cái lên trán của cô.
"Thế này đi, anh cũng không ép em. . . . . . Nhưng mà hãy nhớ, cô ấy có nói gì thì cũng đừng tin, nếu như em thật sự nghi ngờ thì có thể trực tiếp tới hỏi anh, cái gì anh cũng nói cho em biết, hoặc nếu em muốn anh nói hết tất cả tình cảm anh đã trải qua trong bốn năm qua cho em cũng không phải là không thể, nhưng mà đừng có giấu trong lòng, khiến bản thân chịu tủi thân, biết không?" Giọng nói của anh ám ách đang dịu dàng dụ dỗ cô.
Lông mày thanh mảnh của Lan Khê nhẹ nhàng nhíu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy buồn bã, ngước mắt lên: "Bốn năm? Mộ Yến Thần, nợ nần bốn năm trước của anh với em còn chưa rõ ràng, cho tới bây giờ em vẫn không nhìn thấu anh, hiểu anh, huống chi là bốn năm này?"
Mắt Mộ Yến Thần lẳng lặng nhìn cô chăm chú, chậm rãi hỏi: "Bốn năm trước em có cái gì không hiểu?"
Nếu như cô hỏi, biết đâu lúc này anh sẽ trả lời.
Không cần kìm nén khổ sở, chịu đựng ở trong lòng như vậy.
Lan Khê đưa mắt nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng vẫn dằn cảm giác chua xót ở trong lòng xuống, khàn giọng khé nói: "Thôi, em với anh cũng chỉ ở cùng một chỗ không cần giao trái tim, anh là người đang ở bên cạnh em nên em không có gì hay để nói, tùy anh như thế nào cũng được."
Mộ Yến Thần không nhịn được, một nụ cười nhẹ thoáng hiện lên trên khóe miệng, lặng im không tiếng động, mị hoặc lan tràn.
Tiểu bảo bối của anh, thật là lợi hại.
Xe điện ngầm truyền âm thanh báo đã đến trạm, anh cũng không có ý định thảo luận chuyện này với cô ở nơi công cộng, ôm lấy cô nói nhỏ: "Đến trạm rồi. Chúng ta về nhà rồi bàn tiếp."
Về nhà.
Hai chữ này một lần nữa kích thích thần kinh yếu ớt của Lan Khê.
Bên trong phòng khách ấm áp, Lan Khê vùi mình vào trong ghế sa lon, lười biếng không muốn suy nghĩ tiếp.
Ánh mắt Mộ Yến Thần thâm sâu, ném áo khoác sang một bên rồi đi tới ôm cô, không nghĩ tới Lan Khê lại rụt người lại, đề phòng nhìn về phía anh: "Anh đừng có ôm em."
Mộ Yến Thần nhướn mày, không hiểu, chỉ thấy cô vừa đỏ mặt vừa nói: "Anh đừng có dùng cánh tay đã từng ôm người phụ nữ khác đến ôm em!"
Lúc này, mi tâm của Mộ Yến Thần mới giãn ra một chút, vừa nãy ở trên tàu điện ngầm nên khó nói chuyện, lúc này anh mới đưa tay nắm lấy cằm của cô, cúi đầu hỏi: "Em uống rượu hả?"
Bữa tiệc buổi trưa cô có uống chút rượu, nhưng tửu phẩm của cô thì không tốt chút nào.
Lan Khê tủi thân nên muốn quay khuôn mặt nhỏ nhắn đi, lại bị anh nắm chặt hơn, ôn nhu hỏi tiếp: "Em biết anh từng ôm ai?"
"Nhan Mục Nhiễm!" Cô tố cáo.
Lông mày Mộ Yến Thần nhảy lên, khóe môi tuấn dật suýt nữa không nhịn được mà cười thành tiếng.
"Những chuyện này là cô ấy nói cho em à?"
"Hừ. . . . . ." Lan Khê cười lạnh, "Cô ta không nói em cũng đoán được như vậy."
Đoán?
Cô thật đúng là dám đoán!
Mộ Yến Thần ưu nhã đứng dậy, tiếp tục cởi cà vạt vướng víu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô chăm chú, hỏi: "Cô còn nói cái gì? Nói anh với cô ấy ở cùng một chỗ, còn nói chúng ta đã lên giường, muốn kết hôn?"
Trong nháy mắt, mặt Lan Khê vừa căng vừa hồng, không nghĩ tới anh lại còn dám suy đoán như vậy, tức giận quá biến thành cười, nghiêng người nằm trên ghế sa lon, trong lòng tràn đầy sự nguội lạnh và sa sút tinh thần: "Đều nói rồi. Vẻ mặt cô ta giống như các người là trời sinh một đôi vậy! Mộ Yến Thần, có phải anh muốn nói với em là anh chưa từng bày tỏ với cô ta không, không người phụ nữ nào có chứng vọng tưởng mãnh liệt như vậy, nếu anh không hề ra ám hiệu, sao cô ta có thể suy nghĩ ba hoa chích choè như vậy!"
Mộ Yến Thần liếc nhìn cô, chỉ cảm thấy bộ dáng cô mặc bộ quần áo làm việc nằm trên ghế sa lon cả người đầy oán hận rất là mê người.
Quần áo bó sát, vì tư thế nằm nên ngực lộ ra, mềm mại phập phồng, sợi tóc của cô cũng lượn lờ quấn quanh cổ, vết hôn trên làn da trắng như tuyết vẫn chưa biến mất.
"Em cảm thấy anh phải ra ám hiệu gì với cô ấy?"
Trong lòng Lan Khê đau xót, đổi lại tư thế nằm ngửa mặt, uất ức nói: "Chắc chắn các người đã từng ở bên nhau."
Nếu không, cho dù ai cũng sẽ không nói rõ ràng rành mạch như vậy.
Từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, không vờn qua núi không phải mây. Một câu thơ đẹp như vậy, cô đã từng cho rằng chỉ đối với cô Mộ Yến Thần mới có tâm tình như vậy.
Khóe mắt cô xuất hiện nước mắt trong suốt, trong mắt nóng ẩm, dứt khoát nhắm mắt lại không muốn để lộ cảm xúc của bản thân.
Một luồng áp suất thấp kéo tới.
Còn không kịp mở mắt, một cánh tay cường tráng đã ôm lấy hông của cô, vây cô ở trong lồng ngực, Mộ Yến Thần chậm rãi cúi người xuống, hôn xuống khóe mắt đang chảy nước mắt của cô.
Lan Khê đột nhiên bừng tỉnh, muốn đứng dậy, bàn tay nhỏ bé đẩy anh ra: "Anh đừng có tới đây. . . . . . Ghế sa lon nhà tôi nhỏ, không chịu được hai người, anh đứng lên!"
Mộ Yến Thần lạnh lùng cầm lấy tay của cô đặt lên trên đầu, tiếp tục hôn khóe mắt của cô.
Nước mắt của cô thật là mặn, hơi chát kích thích vị giác của anh, cũng trêu chọc đáy lòng mềm mại khiến anh đau đớn.
"Anh chưa từng thực sự ở cùng một chỗ với cô ấy, có lẽ đã từng nói mấy câu lập lờ nước đôi, khiến cô ấy hiểu lầm, nhưng mà tất cả đều có nguyên nhân. Còn về phần tại sao lại để cô ấy ở lại công ty, anh có suy nghĩ của anh, em cũng không cần lo lắng về sau anh sẽ có cơ hội ở bên cô ấy. . . . . . Lan Khê, có em ở đây, anh sẽ không cho bất kỳ người phụ nữ nào cơ hội như vậy. . . . .
Giọng nói từ tính của anh phiêu đãng ở trong không gian phòng khách, như đang hứa sẽ mãi sánh cùng lâu như trời đất.
Lan Khê nghe vậy, hốc mắt càng ướt át.
Trên mặt cô tràn đầy vẻ ưu thương, những vẫn muốn cười lạnh làm bộ như không thèm để ý: "Đàn ông đều là tên lường gạt, anh cho rằng tôi sẽ tin tưởng anh?"
Trong đôi mắt sáng lóng lánh chứa đựng sự mâu thuẫn, u oán, thậm chí có chút tự ti.
Mộ Yến Thần ngước mắt, nhìn cô trong chốc lát.
Trong tròng mắt thoáng hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, anh nâng gáy của cái lên, đối diện với hô hấp của cô, khàn giọng khẽ nói: "Mộ Lan Khê, em có nhớ hay không rằng chính miệng em đã nói với anh, chúng ta ở chung một chỗ, không cần phụ trách, cũng không cần thổ lộ tình cảm, đợi đến ngày nào đó muốn ổn định lại để kết hôn, liền rời khỏi nhau, chúng ta đã ở bên nhau được thì cũng có lúc chia tay. Lời này, có phải em nói với anh hay không?"
—— như vậy lúc này, cô đang đòi hỏi anh cam kết cái gì? So đo được mất cái gì?
Lan Khê, thật ra thì em yêu anh, đúng hay không?
Lan Khê ngẩn ra, ngay sau đó giống như có một tiếng sét nổ vang ở đầu, cô bỗng tỉnh táo lại.
Lời này, có phải em nói với anh hay không?"
Đúng vậy.
Những lời này đều do chính miệng cô nói.
Giờ phút này, Lan Khê mới chính thức nhận thấy bản thân mình thật khác người, hoang đường biết bao nhiêu, giống oán phụ trách cứ trượng phu của mình ăn vụng ở bên ngoài biết bao nhiêu, tâm tình đau khổ, chua xót chân thật như vậy, cứ như bọn họ không phải là bạn giường, mà là người yêu.
Cô đã vượt qua ranh giới rồi.
Trong nháy mắt, sắc mặt Lan Khê trắng bệch, lập tức đẩy anh ra, nhảy xuống ghế sa lon, không thèm đi giày chạy thẳng vào trong, ánh mắt Mộ Yến Thần trầm xuống, theo bản năng đứng dậy đuổi theo cô.
Mắt thấy sắp bị đuổi theo, trong lòng Lan Khê đau xót, đột nhiên vặn mở cửa phòng tắm ra, "rầm!" một tiếng rồi đóng chặt cửa, khóa lại, cách một cánh cửa ngăn Mộ Yến Thần lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.