Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng

Chương 187: Ti tiện đáp ứng

Mộc Tiểu Ô

30/12/2014

Cảm giác này giống như sắp bị đâm thủng vậy, hơi đau, mang theo một chút đáng sợ.

Trong đôi mắt lạnh nhạt của Mộ Yến Thần như có một ngọn lửa đang bùng cháy, cô cầu xin càng kích thích thú tính trong lòng anh, nụ hôn kèm theo hơi thở nóng rực áp lên mái tóc của cô, cảm thấy cô bị kích thích đến run rẩy, khàn khàn nói: "Chịu đựng! Còn sâu hơn nữa. . . . . ."

Cả người Lan Khê toát ra lớp mồ hôi mỏng, nức nở nghẹn ngào một tiếng, siết chặt lưng ghế sofa, cảm giác bị buộc đến nơi đầu sóng ngọn gió vừa mới bắt đầu.

Mộ Yến Thần càng triền miên hôn cô, ngón tay thăm dò đến cần cổ nhẵn nhụi của cô, theo đường cong đi thẳng xuống dưới rồi đi vào váy ngủ đã bị vén lên, hơi dừng lại khiến cô điên cuồng, khiến cô càng bị kích thích hơn, mỗi một âm thanh rên rỉ càng kích thích sự nhiệt tình. Trong phòng khách, sáng sớm đã vang lên tiếng rên rỉ, càng ngày càng mãnh liệt.

Lần thứ hai cô lên đến cao triều, rốt cuộc lúc đó Mộ Yến Thần cũng chịu bỏ qua cho cô, cả người cô xụi lơ, nằm co quắp, xoay người cô lại, ôm chặt rồi hôn lên mái tóc của cô, nuốt hết tiếng nức nở nghẹn ngào của cô vào bụng, dùng tư thế ân ái đè cô vùi sâu vào ghế sô pha.

Cái chân thon dài đặt trên vai anh, Mộ Yến Thần khàn khàn ra lệnh: "Về sau cách anh ta xa ra! Nghe chưa?"

Trong lòng Lan Khê tràn đầy cảm giác chua xót, căng đầy cả lồng ngực, sau khi buông thả, bụng vừa mới co rút vẫn còn sót lại chút quặn đau, khuôn mặt nhỏ nhắn rơi đầy nước mắt quay đi, không muốn để ý đến anh.

Mộ Yến Thần đặt đỉnh của mình trên điểm mẫn cảm của cô, cô kêu một tiếng rồi ngẩng đầu lên, một lần nữa bị cảm giác kích thích làm xuất hiện phản ứng.

"Nói ‘đồng ý’ đi." Trong đôi mắt lạnh lẽo của anh lộ ra ánh sáng tuyệt vọng, môi mỏng dán chặt vào vành tai của cô.

Lan Khê cắn môi, trong cơn kích tình lại lần nữa mất đi phương hướng, ôm chặt bờ vai của anh nhỏ giọng khóc sụt sùi cầu xin tha thứ.

Mệt quá, thật đau, cô sắp bị giày vò đến chết rồi.

Trong cơn mơ màng, Mộ Yến Thần bị vẻ yếu ớt của cô đánh sụp trong nháy mắt, hô hấp cũng nặng nề gấp mấy lần, giữ nguyên tư thế quấn chặt lấy anh của cô rồi hôn lên môi của cô, chậm rãi chạy nước rút rồi dần dần tăng nhanh, cuối cùng cô yếu ớt giãy giụa rồi bị xỏ xuyên sâu hơn, chạm tới chỗ sâu nhất!

Như một ngọn núi lửa đang phun trào, mồ hôi nóng rực giao hòa, hơi thở nặng nề rối loạn đến cùng cực.

Trên người Lan Khê dấp dính khó chịu, muốn đứng dậy đi tắm rửa nhưng nhanh chóng bị cánh tay to lớn của anh làm cho cô không thể nhúc nhích, cô khẽ nhíu lông mày, uất ức trong lòng càng nhiều hơn, ánh mắt lành lạnh nhìn sang, thanh âm khàn khàn nói: "Anh ghen à."

Thanh âm cô rất nhỏ, rất yếu ớt, lại thản nhiên dùng một câu khẳng định, khiến người đàn ông ở phía trên cô đột nhiên cứng đờ.

Lúc này Lan Khê mới có một chút cảm giác trả thù nho nhỏ, trả thù của anh vừa mới làm toàn thân mình đau đớn, trong lòng ê ẩm muốn đẩy anh xuống ghế sa lon. Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Yến Thần lại quấn chặt lấy bàn tay mềm mại của cô, kéo qua rồi tách năm ngón của cô ra, nhìn vào lòng bàn tay của cô

Xối qua nước ấm, chỗ bị rách da cũng không còn rướm máu, mà biến thành một mảnh hồng hồng.

Hóa ra là anh nhớ tới chuyện mới vừa rồi cô mất thăng bằng nên ngã lên trên hòm giữ đồ.

"Còn đau không?" Anh khàn khàn hỏi, giọng nói lộ ra vẻ thương tiếc.

Lan Khê bỗng hoảng hốt, muốn rút tay lại nhưng không rút về được, đành phải cười trào phúng: "Đau, đau chết đi được. Mộ Yến Thần anh vẫn giống như trước kia, mỗi lần trong lòng không thoải mái lại lấy tôi làm chỗ trút giận, bây giờ anh vui chứ?"

Trước kia.[Truyện được edit bởi Mạn Nhi**DĐ**L~Q~Đ]

Bờ môi mỏng của Mộ Yến Thần lạnh lùng mí lại thành một đường thẳng, híp mắt nhìn cô, ôm chặt hông của cô rồi ôm cô đặt lên lồng ngực của mình, Lan Khê đau đớn khẽ kêu, cả người như vừa bị ngâm nước, thế mới biết cả người mình đau đớn đến ngón tay cũng đau, muốn đẩy anh ra chính là mơ tưởng hão huyền.

"Em cũng biết anh không thoải mái?" Anh lạnh nhạt hỏi, tâm tình đã khôi phục lại vẻ bình thường.

Lan Khê khe khẽ dựa và ngực anh, cau mày khàn giọng oán trách: "Quỷ cũng nhìn ra được. . . . . ."

Bờ môi mỏng của Mộ Yến Thần khẽ nhếch lên, muốn hỏi điều gì đó nhưng chưa hỏi ra, nhưng mà quá khó để kìm chế, anh cúi đầu tựa vào trán của cô: "Mấy năm qua anh không có ở đây, em có từng ở chung một chỗ với người khác không?"

Anh vốn không muốn so đo vấn đề này, cũng từng thật sự cho rằng bản thân không so đo, nếu ban đầu quyết định để cô đi cũng biết sau này cuộc đời cô sẽ thuộc về người đàn ông khác, nhưng tình cảnh vào buổi sáng sớm khiến anh dần hiểu ra, cũng dần dần thanh tỉnh, hóa ra có một số việc cho dù lí trí nói không cần để tâm thì vẫn không thể không để tâm, hóa ra khi có người khác chạm vào cô, anh cũng không chịu nổi.

Lan Khê cứng đờ, đưa mắt nhìn anh, rất muốn nói đương nhiên là có.

Cô cũng hi vọng mình thật sự đã từng ở cùng một chỗ với người khác như vậy, đến khi nói ra cũng có thể chọc tức anh.



Lông mi thật dài rũ xuống, cô nhu nhược nói: "Em nói anh sẽ tin chứ?"

Tại sao trước kia cô lại không có phát hiện ra lòng đố kỵ của người đàn ông này lại nặng như vậy? Hoặc là trên phương diện này, anh không hề tự tin?

Mộ Yến Thần vỗ vỗ cái gáy của cô, lạnh nhạt nói: "Nói đi."

Lan Khê thở dài một hơi, khàn giọng nói: "Không có. Em chưa từng ở cùng một chỗ với bất kì ai."

Dừng một chút, Mộ Yến Thần tiếp tục hỏi: "Kể cả Kỷ Hằng cũng không có?"

Lan Khê mặc kệ anh nghi ngờ, vùi sâu vào ngực của anh cố ý nói: "Đương nhiên là có, em nói dối anh đó, em chính là hoa khôi của khoa, người đuổi theo em xếp thành hàng dài, em hẹn hò với bọn họ mỗi người một ngày, ngày nào cũng ôm ôm ấp ấp."

Trong lồng ngực tràn ra một dòng nước ấm, khiến Mộ Yến Thần một phen hoảng hốt, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp là cô cố ý chế nhạo.

Khóe môi tuấn dật hiếm khi cong lên như vậy, ngón tay thon dài nâng mặt của cô lên tới cắn vào môi của cô một phát.

Một cái cắn này, ánh mắt đến gần, từng tia sáng nhỏ lấp lánh trong đôi mắt, hai người nhìn nhau rồi cuối cùng không rời mắt ra được nữa.

"Chỗ của anh là khu vực ồn ào, em không muốn mỗi ngày phải qua đó, hàng ngày anh cũng không có nhiều thời gian để đi với em. Ở đây có cái chìa khóa em thường đặt ở phía trên mái hiên, thò tay vào là có thể lấy được, nếu như lúc nào đó anh không có chỗ để đi. . . . . . Em sẽ chứa chấp anh." Hàng lông mi của Lan Khê run rẩy, chịu đựng chua xót ở trong lòng, cố làm vẻ hào phóng nói.[Truyện được đăng chính thức tại Diễn-đàn-L3-Quý-Đôn]

Lông mày Mộ Yến Thần đột nhiên nhảy lên!

——lời này của cô là có ý gì?

"Em chứa chấp anh?" Anh híp mắt lại, ngón tay đặt dưới cằm xinh đẹp của cô, đầu ngón tay vuốt ve bờ môi của cô.

"Ừ, " Lan Khê đỏ mặt gật đầu, "Em sẽ chứa chấp anh."

Mộ Yến Thần chăm chú nhìn cô một lúc lâu, nhẹ nhàng phun ra một câu: "Đây là phương thức em lựa chọn ở chung với anh?"

Khuôn mặt của Lan Khê trong nháy mắt càng đỏ hơn.

Nói không rõ ràng là do vẫn cảm thấy khổ sở, thậm chí là khó chịu, trong lồng ngực cô đau đớn như thể bị một cơn sóng dữ càn quét, trong đôi mắt vẫn sư lại vẻ bình thản: "Không chỉ thế, còn có điều kiện nữa."

Mộ Yến Thần bị cô gợi lên hứng thú, mặc dù nghe vậy thì trong lòng có hơi chán nản, nhưng vẫn tỏ ý bảo cô nói tiếp.

"Mộ Yến Thần, dù sao hiện tại bên cạnh em không có ai, sau khi tốt nghiệp thì ở lại thành phố này rồi cũng chỉ có một mình, anh cứ muốn dây dưa với em, mà em cũng không tránh được, vậy chúng ta hay ở cùng một chỗ —[Mạn Nhi]— chuyện trước kia em không muốn so đo nữa, cho dù là anh muốn ở cùng một chỗ với em để tìm kích thích cũng được, muốn lừa gạt em một lần nữa cũng được, em rất cô đơn, nên cũng cần ai đó ở bên cạnh em, không bằng chọn anh luôn vậy."

Nói tới đây cô dừng lại một chút, cười khổ: "Cũng không phải là chưa từng làm chuyện loạn luân, điên khùng một lần thì đã làm sao."

"Nhưng mà Mộ Yến Thần, em muốn nói trước với anh—— giữa chúng ta không có tương lai, nếu như có một ngày em thật sự gặp được người mình thích, hoặc là có một ngày anh không phải muốn chơi đùa nữa, muốn lùi bước để kết hôn, thì hãy nói cho đối phương nghe, chúng ta ở bên nhau rồi cũng có lúc chia tay, thế nào?"

Đây là cách thức duy nhất mà cô có thể nghĩ ra để ở chung một chỗ với anh lại không bị tổn thương, chính là như thế này.

Đây là cách tốt nhất để nam nữ thành thị giải quyết cô đơn mà không phải chịu trách nhiệm.

—— không trao tình cảm, không cần phụ trách, không muốn tương lai, không cần để ý là đúng hay sai. . . . . .

Mộ Yến Thần, thế nào?

Sau khi cô nói xong một hơi thì liền lẳng lặng chờ đợi phản ứng của anh, cô nghĩ đến tất cả khả năng có thể xảy ra, tính tình Mộ Yến Thần kiêu ngạo, một khi anh muốn điều gì thì không ai có thể thay đổi, còn nếu như bị cự tuyệt, Lan Khê cũng cảm thấy mình sẽ không mất gì cả.

Ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng của Mộ Yến Thần nhìn cô chằm chằm một lúc lâu.

Môi mỏng hơi trắng bệch, ngón tay thon dài của anh nâng cằm cô lên rồi hỏi: "Lan Khê em nói cho anh biết. . . . . . không phải em không muốn toàn tâm toàn ý ở cùng một chỗ với anh, nguyên nhân quan trọng nhất, chính là vì không có tương lai, vậy thì từ trước giờ em chưa hề yêu anh?"



Câu nói cuối cùng kia, anh hỏi rất nhẹ, phải hao phí tất cả sức lực để hỏi cô.

Anh không dám khẳng định, khẳng định là đối với anh không phải cô hoàn toàn không có cảm giác, nhưng mà yêu, không hề có quan hệ tới những chuyện khác, không thương là một chuyện, không muốn yêu, không dám yêu lại là một chuyện khác, anh vẫn giấu khúc mắc đó ở trong lòng, vẫn không dám trực tiếp nói cho cô biết nguyên nhân thực sự, có lẽ là như vậy ——

Lan Khê, có lẽ em không hề yêu anh như vậy.

Từ bốn năm trước anh đã biết, khoảng cách giữa bọn họ vốn dĩ không đơn giản như vậy, ngoại trừ máu mủ, còn có tuổi tác, sự từng trải, rất nhiều, rất nhiều thứ, nếu như lột bỏ tất cả quan hệ thân mật giữa bọn họ, lấy tư cách là một người đàn ông và một người phụ nữ đơn thuần, rốt cuộc cô có thể thực sự yêu con người Mộ Yến Thần hay không? Bốn năm trước, cô quá cô đơn quá thống khổ, coi sự lệ thuộc và ấm áp là yêu, nhưng bốn năm sau? Sau khi cô hiểu yêu là gì, bên cạnh cô có nhiều người vây quanh như vậy, cô còn có thể kiên định lựa chọn Mộ Yến Thần như vậy không, lại còn dành cho chính mình một con đường lui, cảm thấy không chắc chắn, cô không thể không có anh?

Khuôn mặt Lan Khê như thiêu như đốt, bị mấy vấn đề của anh đẩy vào lúng túng, trong mắt lộ ra vẻ đấu tranh: "Anh không nên hỏi em những vấn đề này, em không biết."

Có đôi khi có quá nhiều vấn đề phải suy nghĩ, chính cô cũng sẽ không kiềm chế được mà nhức đầu.

Trong bụng Mộ Yến Thần lạnh thành một mảnh, trong đôi mắt thâm thúy như cất giấu toàn bộ sự si mê khắc cốt ghi tâm của mấy năm qua, sau một lúc lâu cũng không nói một câu, lạnh nhạt buông cằm cô ra, chậm rãi gật đầu.

Sau đó anh đứng dậy, trong nắng sớm bóng dáng anh tuấn bất phàm tản ra mùi vị lạnh lùng, sửa sang lại quần áo, nhặt cà vạt bị ném trên khay trà lên, một loạt động tác cũng ưu nhã bức người như vậy.

Như vậy là coi như anh đã đáp ứng rồi sao?{edit by Mạn Nhi _diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đ◕n}

Cho tới bây giờ đều là anh ép cô ở chung một chỗ với anh, tại sao khi cô mở miệng nói ra, anh lại không vui vẻ?

Lan Khê cắn môi, không muốn nghĩ gì nữa, cô rời khỏi ghế sa lon, nhưng vừa mới động một chút đã cảm thấy cả người đau đớn đáng sợ, hơn nữa đau nhức giữa hai chân không có cách nào để nói rõ.

Mộ Yến Thần ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng dừng trên người cô.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc ánh mắt của anh cũng mềm đi, đi tới, một tay nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô vòng lên ôm cổ của mình, một tay đưa xuống phía dưới đầu gối của cô rồi bế ngang cô lên.

"Có biết không?" Anh nhìn chằm chằm cô rồi nói, "Anh cảm thấy ban đầu anh thật sự nên không từ thủ đoạn để giữ em ở bên cạnh mình, không để em đi học đại học quái quỷ gì đó, vào xã hội cái gì đó . . . . . Như vậy đầu óc em có thể sạch sẽ hơn một chút, sẽ không có những chuyện lộn xộn này."

Lan Khê ngẩn ra, ngay sau đó cũng hiểu anh nói cái gì.

Lộn xộn?

Cô nhẹ nhàng nhíu mày, không cam lòng nhìn anh chằm chằm.

Mái tóc ẩm ướt có phần xốc xếch của cô xõa ra, trên cổ trước ngực toàn là vết hôn, Mộ Yến Thần nhìn thấy lại miệng đắng lưỡi khô một hồi, dời ánh mắt nóng rực đi, bằng không đợi lát nữa lại không nhịn được mà ép buộc cô một lần nữa.

"Động tác nhanh một chút, em còn mười lăm phút, sắp trễ rồi." Anh tốt bụng dặn dò, bế cô đi tới cửa phòng tắm.

Ánh mắt Lan Khê run lên, nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, lúc này mới phát hiện thật ra sắp chín giờ rồi.

Cô bị dọa sợ tới mức trượt từ trên người anh xuống ngay lập tức, vội vàng chạy chân không vào trong phòng tắm.

Ánh mắt thâm thúy lạnh lùng của Mộ Yến Thần nhìn chằm chằm cô đóng cửa lại, môi mỏng lạnh lùng mím thành một đường thẳng, cảm xúc trong lồng ngực như dời sông lấp biển, nhưng mà có thể làm thế nào đây? Mặc dù đau lòng như vậy, không thoải mái như vậy, nhưng mà tại sao khi nghe cô mềm nhũn nói ra mấy chữ muốn "ở chung một chỗ" với anh, anh lại hèn hạ đồng ý như vậy?

Đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng của anh nhắm lại, chậm rãi xoa mi tâm, môi mỏng tái nhợt.

Mộ Yến Thần, mày hết thuốc chữa rồi.

Trong vòng mười lăm phút ngắn ngủi, Lan Khê điên khùng chạy qua chạy lại, sau khi rửa mặt thì đi mặc quần áo, trước đó cũng vỗ vỗ chút kem làm trắng da lên mặt, làm lộ ra dung nhan xinh đẹp tinh khiết, ống tay áo xinh đẹp bằng tơ lụa làm nổi bật ánh sáng rực rỡ xinh đẹp của cô.

Cô chạy ra xỏ giày, Mộ Yến Thần đã cầm túi xách của cô đứng đợi cửa ra vào.

"Động tác chậm như vậy, chân vẫn đau à?" Anh chau mày lại nói, Trong giọng nói trầm thấp, từ tính lộ ra vẻ cố ý.

Khuôn mặt Lan Khê lúc đỏ lúc trắng, như bị thiêu đốt đến khó chịu, trong nháy mắt xoay người đóng cửa thì bị anh từ phía sau ôm vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng hôn lên vành tai, hương thơm lượn lờ khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook