[Hào Môn] Tiên Sinh Anh Là Ai?
Chương 4: Thất Nghiệp, Lang Thang
Lạc Thủy Tân Phân
04/06/2024
Lâm Diệc Khả sốt cao không hạ, trải qua hơn một tháng mới trở bên tốt hơn.
Việc đầu tiên cô làm sau khi khỏi ốm là tìm danh thiếp của Cố Cảnh Đình và gọi cho anh.
Buổi sáng gọi điện thì ban đêm anh ta mới chịu xuất hiện ở bệnh viện.
Hai người ngồi đối mặt với nhau.
Lâm Diệc Khả nhìn trông mong manh, xanh xao yếu ớt, nhưng đôi mắt trong veo và sáng ngời, như thể chỉ có thân thể ốm yếu còn tâm hồn thì rất cứng cỏi, quật cường.
Ánh mắt yên tĩnh của cô dừng lại trên người Cố Cảnh Đình, đây là lần đầu tiên cô nhìn anh một cách nghiêm túc.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu sẫm, vai rộng và đôi chân dài. Không biết có phải do ánh sáng hay không mà anh ta ngồi ở đó, cả người trông cao lớn thâm trầm lạ thường.
Cổ tay áo đã được xăn lên, tay trái đeo một chiếc đồng hồ bằng thép nhìn khá cũ.
Đồng hồ của người đàn ông giống như túi xách của người phụ nữ. Thông thường đó là một biểu tượng minh chứng cho địa vị. Nhưng chiếc đồng hồ kia đã bộc lộ anh.
Lâm Diệc Khả suy đoán gia cảnh gia đình của Cố Cảnh Đình chắc hẳn không quá tốt.
“Anh bao nhiêu tuổi?”. Lâm Diệc Khả lên tiếng trước.
“Hai mươi tám tuổi”. Anh đáp.
“Anh đang làm công việc gì?”. Lâm Diệc Khả hỏi tiếp.
“Em muốn điều tra hộ khẩu sao?”. Cố Cảnh Đình nhướng mày, mặt không cảm xúc làm người ta không biết anh đang nghĩ gì.
“Tôi không có tư cách biết về tình hình hiện tại cha của con tôi sao?”. Lâm Diệc Khả nghiêm mặt nói.
“Làm một vài công việc kinh doanh nhỏ với bạn bè.” Cố Cảnh Đình hợp tác trả lời, gật đầu biểu thị rằng cô có thể tiếp tục.
Lâm Diệc Khả nhíu mày nghĩ thầm: Thường mấy người thất nghiệp đều thích nói là làm kinh doanh. Lâm Diệc Khả không có ấn tượng tốt về câu trả lời này.
"Hiện tại anh có chỗ ở cố định không?"
"Không". Cố Cảnh Đình thành thật trả lời.
Có quá nhiều bất động sản đứng tên anh, và anh không sống ở một nơi cố định nào cả.
Đôi lông mày đẹp đẽ của Lâm Diệc Khả lại nhíu lại, quả nhiên là bị cô đoán trúng rồi. Ấn tượng đầu tiên của Lâm Diệc Khả dành cho Cố Cảnh Đình là: mặt trắng ăn bám, không có công ăn việc làm ổn định.
“Nếu em không phản đối, tôi có thể đem đứa bé tới chỗ bố mẹ tôi”. Cố Cảnh Đình lại nói.
Cố gia là một gia tộc có lịch sử hàng thế kỷ, nửa quận Tây Thành đều thuộc sở hữu của Cố gia. Tòa nhà chính của gia tộc họ Cố nằm ở đó, trang viên rộng 700.000 mét vuông có thể so sánh với một cung điện hoàng gia.
Nhưng Lâm Diệc Khả ảo não đưa tay ôm trán: tên này không chỉ ăn nhờ ở đậu, người già cũng không tha!
“Mấy vấn đề của em đã hỏi xong chưa?”. Cố Cảnh Đình nheo nheo đôi mắt phượng.
“Ừ, hiện tại chỉ có vậy thôi.” Lâm Diệc Khả buồn bực trả lời. Bây giờ, đến những người lang thang thất nghiệp cũng có phong thái tự tin được như vậy?
Thấy cô không còn gì để nói, Cố Cảnh Đình đưa hai bản thỏa thuận tới trước mặt.
Một bản là thỏa thuận trước hôn nhân, và một bản là thỏa thuận chuyển giao quyền nuôi con.
Lâm Diệc Khả nhìn như không nhìn vào bản thỏa thuận trước hôn nhân, trực tiếp xé nó ra làm đôi và ném vào thùng rác tái chế dưới chân.
Cố Cảnh Đình nhìn theo động tác của cô, không có bất kỳ ý kiến nào. Có vẻ như sự lựa chọn của cô ấy không liên quan gì đến anh.
Lâm Diệc Khả mở bản thỏa thuận quyền nuôi con còn lại trong tay, không cần đọc nội dung, trực tiếp ký tên vào trang cuối cùng.
Do đó, cô không rõ về nội dung của bản thỏa thuận, bao gồm cả việc bồi thường cho cô, trong đó có bất động sản, trái phiếu, quỹ, cùng với một công ty chi nhánh quy mô nhỏ.
Cố Cảnh Đình không quan tâm đến tiền bạc, nên đương nhiên anh sẽ không keo kiệt với người phụ nữ đã sinh ra con cho mình.
Dáng vẻ hờ hững bày ra thái độ không chút quan tâm lắm, cũng không có ý nhắc cô mở ra xem nội dung phía trong.
“Coi như tôi xui xẻo”. Lâm Diệc Khả ném bản thỏa thuận quyền nuôi con đã ký cho anh, còn kèm theo một chùm chìa khóa và một thẻ ngân hàng được đính kèm.
"Em có một căn hộ ở đường Lâm An. Khi nào con đủ tháng, cả hai người dọn qua đó ở. Hàng tháng em sẽ gửi tiền chu cấp sinh hoạt phí. Nếu chi tiêu không quá lãng phí thì chắc là đủ cho cha con anh rồi".
Cố Cảnh Đình sững sờ, khuôn mặt tuấn tú hiện ra cảm xúc phức tạp, nụ cười thoáng trên môi xen lẫn một chút thích thú.
Mình đây là... được bao nuôi sao?
Việc đầu tiên cô làm sau khi khỏi ốm là tìm danh thiếp của Cố Cảnh Đình và gọi cho anh.
Buổi sáng gọi điện thì ban đêm anh ta mới chịu xuất hiện ở bệnh viện.
Hai người ngồi đối mặt với nhau.
Lâm Diệc Khả nhìn trông mong manh, xanh xao yếu ớt, nhưng đôi mắt trong veo và sáng ngời, như thể chỉ có thân thể ốm yếu còn tâm hồn thì rất cứng cỏi, quật cường.
Ánh mắt yên tĩnh của cô dừng lại trên người Cố Cảnh Đình, đây là lần đầu tiên cô nhìn anh một cách nghiêm túc.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu sẫm, vai rộng và đôi chân dài. Không biết có phải do ánh sáng hay không mà anh ta ngồi ở đó, cả người trông cao lớn thâm trầm lạ thường.
Cổ tay áo đã được xăn lên, tay trái đeo một chiếc đồng hồ bằng thép nhìn khá cũ.
Đồng hồ của người đàn ông giống như túi xách của người phụ nữ. Thông thường đó là một biểu tượng minh chứng cho địa vị. Nhưng chiếc đồng hồ kia đã bộc lộ anh.
Lâm Diệc Khả suy đoán gia cảnh gia đình của Cố Cảnh Đình chắc hẳn không quá tốt.
“Anh bao nhiêu tuổi?”. Lâm Diệc Khả lên tiếng trước.
“Hai mươi tám tuổi”. Anh đáp.
“Anh đang làm công việc gì?”. Lâm Diệc Khả hỏi tiếp.
“Em muốn điều tra hộ khẩu sao?”. Cố Cảnh Đình nhướng mày, mặt không cảm xúc làm người ta không biết anh đang nghĩ gì.
“Tôi không có tư cách biết về tình hình hiện tại cha của con tôi sao?”. Lâm Diệc Khả nghiêm mặt nói.
“Làm một vài công việc kinh doanh nhỏ với bạn bè.” Cố Cảnh Đình hợp tác trả lời, gật đầu biểu thị rằng cô có thể tiếp tục.
Lâm Diệc Khả nhíu mày nghĩ thầm: Thường mấy người thất nghiệp đều thích nói là làm kinh doanh. Lâm Diệc Khả không có ấn tượng tốt về câu trả lời này.
"Hiện tại anh có chỗ ở cố định không?"
"Không". Cố Cảnh Đình thành thật trả lời.
Có quá nhiều bất động sản đứng tên anh, và anh không sống ở một nơi cố định nào cả.
Đôi lông mày đẹp đẽ của Lâm Diệc Khả lại nhíu lại, quả nhiên là bị cô đoán trúng rồi. Ấn tượng đầu tiên của Lâm Diệc Khả dành cho Cố Cảnh Đình là: mặt trắng ăn bám, không có công ăn việc làm ổn định.
“Nếu em không phản đối, tôi có thể đem đứa bé tới chỗ bố mẹ tôi”. Cố Cảnh Đình lại nói.
Cố gia là một gia tộc có lịch sử hàng thế kỷ, nửa quận Tây Thành đều thuộc sở hữu của Cố gia. Tòa nhà chính của gia tộc họ Cố nằm ở đó, trang viên rộng 700.000 mét vuông có thể so sánh với một cung điện hoàng gia.
Nhưng Lâm Diệc Khả ảo não đưa tay ôm trán: tên này không chỉ ăn nhờ ở đậu, người già cũng không tha!
“Mấy vấn đề của em đã hỏi xong chưa?”. Cố Cảnh Đình nheo nheo đôi mắt phượng.
“Ừ, hiện tại chỉ có vậy thôi.” Lâm Diệc Khả buồn bực trả lời. Bây giờ, đến những người lang thang thất nghiệp cũng có phong thái tự tin được như vậy?
Thấy cô không còn gì để nói, Cố Cảnh Đình đưa hai bản thỏa thuận tới trước mặt.
Một bản là thỏa thuận trước hôn nhân, và một bản là thỏa thuận chuyển giao quyền nuôi con.
Lâm Diệc Khả nhìn như không nhìn vào bản thỏa thuận trước hôn nhân, trực tiếp xé nó ra làm đôi và ném vào thùng rác tái chế dưới chân.
Cố Cảnh Đình nhìn theo động tác của cô, không có bất kỳ ý kiến nào. Có vẻ như sự lựa chọn của cô ấy không liên quan gì đến anh.
Lâm Diệc Khả mở bản thỏa thuận quyền nuôi con còn lại trong tay, không cần đọc nội dung, trực tiếp ký tên vào trang cuối cùng.
Do đó, cô không rõ về nội dung của bản thỏa thuận, bao gồm cả việc bồi thường cho cô, trong đó có bất động sản, trái phiếu, quỹ, cùng với một công ty chi nhánh quy mô nhỏ.
Cố Cảnh Đình không quan tâm đến tiền bạc, nên đương nhiên anh sẽ không keo kiệt với người phụ nữ đã sinh ra con cho mình.
Dáng vẻ hờ hững bày ra thái độ không chút quan tâm lắm, cũng không có ý nhắc cô mở ra xem nội dung phía trong.
“Coi như tôi xui xẻo”. Lâm Diệc Khả ném bản thỏa thuận quyền nuôi con đã ký cho anh, còn kèm theo một chùm chìa khóa và một thẻ ngân hàng được đính kèm.
"Em có một căn hộ ở đường Lâm An. Khi nào con đủ tháng, cả hai người dọn qua đó ở. Hàng tháng em sẽ gửi tiền chu cấp sinh hoạt phí. Nếu chi tiêu không quá lãng phí thì chắc là đủ cho cha con anh rồi".
Cố Cảnh Đình sững sờ, khuôn mặt tuấn tú hiện ra cảm xúc phức tạp, nụ cười thoáng trên môi xen lẫn một chút thích thú.
Mình đây là... được bao nuôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.