Chương 60
Tiểu Quất Tử
04/07/2022
Xe dừng lại thì bảo tiêu xuống trước định mở cửa, nhưng Diêm Khải Tuấn đã bước đến tự thân mở cửa cho Phương Lê. Cậu bước xuống xe nhìn gã liền nói.
" Đây là bảo tiêu phụ thân ngươi an bài cho ta, chỉ nghe lời của phụ thân ngươi, nếu có làm phiền đến bạn bè ngươi ta có thể về trước."
" An toàn của ba nhỏ là quan trọng nhất, hơn nữa là bảo tiêu phụ thân an bài, ta không có quyền để họ rời ngài. Bằng hữu của ta cũng hiểu chuyện nên sẽ không cảm thấy gì cả, ba nhỏ không cần quá lo lắng."
" Vậy thì tốt rồi." Phương Lê liền mỉm cười. Sau đó họ được Diêm Khải Tuấn dẫn vào bên trong, Phương Lê không nhịn được mà cùng Hứa Dương nhìn nhau, sau đó mới cùng bằng hữu đi vào bên trong.
Khi vào bên trong, Diêm Khải Tuấn liền hướng Phương Lê mà nói.
" Ba nhỏ, ngài là trưởng bối mời ngồi phía trên."
Phương Lê cũng không từ chối mà cùng bịn Hứa Dương đi qua, trong nhà nhiệt độ cao hơn bên ngoài nên trợ lý liền nhanh chóng giúp Phương Lê cầm áo khoác mà đứng một bên.
Chính là sự xuất hiên của Phương Lê khiến cho cả phòng đang náo nhiệt cười giỡn lập tức an tĩnh không ít, chủ yếu là họ thấy bảo tiêu và trợ lí theo sau Phương Lê, quả thật không khác gì Hoàng đế, phô trương vô cùng.
Chính là Diêm Khải Tuấn lại bắt đầu tiếp đón bằng hữu của gã, sau đó mới cầm menu đến chỗ Phương Lê.
" Ba nhỏ, ngài gọi món trước đi."
Phương Lê tiếp nhận menu cũng lật xem vài cái, mà gọi ba món. Diêm Khải Tuấn chắc hẳn đã đặt hết tất cả món trong menu rồi, đến đây dùng bữa không quyền thì quý nên đồ ăn đều sang trọng.
Lúc trước khi Nhạc Văn Hi đến, Diêm Khải Tuấn luôn đưa menu cho y gọi trước, vạy mà lần này gã lại đưa Phương Lê, quả thật y cảm thấy không vui chút nào, nhưng biết gã có kế hoạch nên y tạm thời nhẫn nhịn xuống.
Do Diêm Khải Tuấn không nói trước kế hoạch cho Nhạc Văn Hi nghe nên y cũng không biết Diêm Khải Tuấn muốn đối phó với Phương Lê thế nào, y chỉ có thể ngồi chờ kết quả mà thôi.
Phục vụ nhanh chóng đưa đến nguyên con dê đã nướng vàng, sau đó liền phân ra từng dĩa mà đưa qua cho Diêm Khải Tuấn, gã lại tự mình bưng đến cho Phương Lê phần thịt ngon nhất.
Nhạc Văn Hi thấy không khỏi nghiến răng, nhưng vẫn tự an ủi chính mình, thịt thôi mà lúc nào ăn chả được, kế hoạch quan trọng hơn.
Hứa Dương vẫn luôn yên lặng quan sát Diêm Khải Tuấn, chờ xem gã đến tột cùng chuẩn bị làm cái gì.
Đối với Phương Lê mà nói, mấy món này cậu ăn lúc nào mà chả được, không cần Diêm Khải Tuấn làm cái bộ " hiếu kính" thế này, với lại nếu chỉ nhìn bề ngoài của Diêm Khải Tuấn chỉ có cảm giác người anh hàng xóm thân thiện, nhưng Phương Lê kiếp trước sống khổ sở rồi mất mạng không thể nào thiếu bàn tay của Diêm Khải Tuấn.
Diêm Khải Tuấn đối đãi Phương Lê thái độ tuy rằng cung kính, nhưng lại không có vẻ hèn mọn, dù sao khí chất cũng là từ nhỏ dưỡng thành. Bất quá so với gã thì Phương Lê còn nhỏ tuổi hơn, nên khi gã dùng thái độ tiểu bối cung kính trưởng bối, mọi người nhìn đều thấy quái quái.
Phương Lê vẫn luôn chờ xem Diêm Khải Tuấn làm cái gì, nhưng tiệc tàn vẫn chưa thấy gì xảy ra, nên cũng thấy kì quái. Mà không chỉ cạu còn có bịn Nhạc Văn Hi, Diêm Học Ấn cùng Diêm Bác Phong cũng khó hiểu, nếu không làm gì thì mời Phương Lê đến chi???
Phương Lê về đến nhà, bảo tiêu cũng xác nhận là không có gì dị thường, giám đốc sơn trang cũng báo không có chỗ nào kì lạ thì Phương Lê lại cảm thấy thất vọng, nếu biết chả có gì vậy thì cậu khỏi đi cho rồi. Lãng phí thời gian gì đâu.
Hôm sau, thời tiết mát mẻ sau khi ông chồng già đi làm thì cũng lẹp xẹp ra nhà kính trồng hoa đọc sách, Diêm Khải Tuấn cầm gì đó cùng lúc bước vào. Chính là gã liền để hộp gỗ xuống bàn trước mặt Phương Lê mà nói.
" Đây là bình rượu vang đỏ, mà một người bạn tặng ta, ta đã cất khá lâu, nghe nói ba nhỏ thích nên ta đặc biệt đem đến tặng ngài."
Phương Lê nhìn thoáng qua trên chai rượu vang đỏ: “Tặng cho ta?”
“Đúng vậy, ba nhỏ cùng phụ thân cùng nhau uống đi."
Diêm Tuấn Khải đưa rượu xong thì cũng không nói gì nhiều thì rời đi. Phương Lê nhìn chai rượu mà thầm nghĩ Diêm Khải Tuấn chắc không ngu xuẩn đến nỗi hạ độc trong này đâu nhỉ. Cậu hiện tại cũng không hiểu Diêm Khải Tuấn đang suy nghĩ gì, chẳng lẽ muốn cậu lơ là cảnh giác sau thừa dịp ra tay. Nhưng dù cạu có lơ là thịt bảo tiêu ông chồng già cậu sắp xếp cũng không thể lơ là được.
Tuy cảm thấy Diêm Khải Tuấn sẽ hạ độc trong rượu, nhưng cậu vẫn đưa người đem đi kiểm tra, dù có vấn đề hay không, đồ của bọn họ đưa cậu cũng không muốn dùng. Chính là trợ lí cũng nhanh chóng có kết quả chai rượu không có vấn đề mà đến thông báo cho Phương Lê.
Mấy ngày sau đó, Diêm Khải Tuấn mỗi ngày đều đến tặng bào món đồ cho Phương Lê, đại đa số không phải đồ quý giá gì, nhưng có thể biểu hiện ra tâm ý.
Không ai có thể hiểu Diêm Khải Tuấn đang suy nghĩ gì, dù Nhạc Văn Hi có hỏi gã cũng không nói. Vì trước nay gã làm việc luôn cẩn thận, hơn nữa gã cũng biết hiện giờ Phương Lê đang được bảo vệ rất kĩ lưỡng, cho 10 lá gan gã cũng không dám đụng vào, nên đành phải cố ẩn nhẫn, dù bọn Nhạc Văn Hi có hỏi thế nào gã cũng im lặng không hé một lời.
Còn bên này Diêm Mặc Nghiêu cũng bận sấp mặt, khó khăn lắm mới có ngày off ở nhà, nhưng vẫn phải làm việc trong thư phòng. Phương Lê đi vào liền trèo lên đùi Diêm Mặc Nghiêu ngồi, hai tay cũng câu lên cổ hắn nhẹ nhàng vuốt ve gáy ông chồng già.
" Chồng ơi~~, chúng ta đi bơi đi, đã lâu rồi không bơi á."
" Để anh xem hết vài phần tài liệu này xong sẽ đi cùng em, em chờ một chút được không?" Diêm Mặc Nghiêu ôm Phương Lê nói.
" Vậy em ra hồ bơi trước vậy, chừng nào xong anh nhớ ra nha."
Diêm Mặc Nghiêu liền nói được, thì Phương Lê rướn môi lên mà chùn chụt hôn lên môi hắn.
" Anh mau một chút, em muốn cùng bơi với anh."
Diêm Mặc Nghiêu liền gật gật đầu đỡ Phương Lê đứng dậy còn sẵn tay vỗ vỗ hai cái vào mông tròn của vợ nhỏ. Phương Lê về phòng liền thay cái quần bơi rộng rãi, bên ngoài khoác áo choàng tắm, sau đó lết đến hồ bơi...
Quẫy đạp một lúc dưới nước để tìm kiếm linh cảm, đến khi không nhịn được mới trồi lẻn thì liền thấy đứng trên bờ hồ bơi là Diêm Khải Tuấn, Phương Lê không khỏi nhíu mày, trong lòng có loại cảm giác quái dị.
Gã đứng phía trên tay cầm khăn lông nhìn Phương Lê còn mỉm cười mà nói.
" Ba nhỏ, ngài muốn lên nghỉ ngơi không?"
" Sao ngươi lại ở đây?" Phương Lê nhíu mày hỏi lại.
" Ta cũng định đến bơi thì nhìn thấy ngài, nên không xuống, định rời đi nhưng chưa nói ngài một tiếng thì có vè không gia giáo, nên mới đứng chờ." Diêm Khải Tuấn không nhanh không chậm mà giải thích.
Quả thật câu trả lời của gã không có sơ hở, những Phương Lê vẫn cảm thấy không cao hứng, cậu im lặng bơi đến cầu thang sau đó bước lên thì người giúp việc đã nhanh chóng bước đến phủ áo khoác giúp cậu, người thì lấy khăn lông xoa tóc, người lại bưng trà bánh đứng chờ. Quả thật hầu hạ không khác gì thái thượng hoàng.
" Ta không nghĩ đến anh em các ngươi còn biết đến lễ nghĩ như vậy!" Phương Lê nhìn Diêm Khải Tuấn nói ngữ khí bên trong đều là châm chọc.
“Ta là đại ca bọn họ, nên phải làm gương cho họ noi theo " Diêm khải tuấn nghiêm túc trả lời nói.
" Vậy thì quá tốt rồi, ta cũng mong ngươi có thể bảo trì như vậy." Phương Lê nói xong thì cũng xoay người ra ngoài, thiệt hết cái hưng bơi lội mà.
Phương Lê vừa đi vừa thầm nghĩ, Diêm Khải Tuấn đang thể hiện bộ dạng tôn trọng cậu vì mục đích gì thì cậu cũng cảm thấy ghê tởm.
Thái độ của Diêm Tuấn Khải với Phương Lê khiến bọn Diêm Bác Phong cảm thấy xốn mắt vô cùng, nên kéo nhau đi hỏi cho ra nhẽ.
" Ngươi rốt cuộc đang âm mưu cái gì? Suốt ngày bay ra bộ dáng nịnh nọt Phương Lê, ngươi đang tính cùng nó liên thủ ư?" Diêm Bác Phong nhìn Diêm Khải Tuấn mà nói.
Diêm Học Ấn cũng nhìn Diêm Khải Tuấn, trong lòng gã cũng cảm thấy hoài nghi về Diêm Khải Tuấn. Chỉ có Nhạc Văn Hi vẫn luôn tin tưởng vào Diêm Khải Tuấn, y nhìn gã cũng hi vọng gã nói rõ mọi chuyện.
" Mặc kệ trước đó thế nào, nhưng bây giờ Phương Lê đã kết hôn với phụ thân, cho nên ta tôn trọng Phương Lê chính là đang tôn trọng phụ thân. Cái nhà này là của phun thân chứ không nhà nhà của chúng ta, tuy rằng họ Diêm nhưng chúng ta không cùng dòng máu với phụ thân, chỉ cần một ngày hắn chưa nhận chúng ta là người nhà thì chúng ta mãi mãi là người ngoài dù cùng họ đi chăng nữa." Diêm Khải Tuấn lạnh mặt nhìn bọn họ.
“Ngươi rốt cuộc là có ý gì?” Diêm Bác Phong không kiên nhẫn nói: “Có thể hay không nói rõ ràng ra?!”
“Đại ca, ngươi rốt cuộc có kế hoạch gì, nói chúng ta biết đi. Hiện tại muốn đối phó với Phương Lê là mục tiêu chung của cả bọn, ai cũng đều gấp gáp ngươi không nói chúng ta biết phải làm thế nào, ngươi cứ yên tâm chúng ta là một nhà sẽ không bán đứng ngươi.” Nhạc Văn Hi nhìn Diêm Khải Tuấn, giọng như phân ưu với gã.
Nhạc Văn Hi bọn họ đều nhìn Diêm Khải Tuấn, chờ gã nói ra thứ họ muốn nghe.
" Đây là bảo tiêu phụ thân ngươi an bài cho ta, chỉ nghe lời của phụ thân ngươi, nếu có làm phiền đến bạn bè ngươi ta có thể về trước."
" An toàn của ba nhỏ là quan trọng nhất, hơn nữa là bảo tiêu phụ thân an bài, ta không có quyền để họ rời ngài. Bằng hữu của ta cũng hiểu chuyện nên sẽ không cảm thấy gì cả, ba nhỏ không cần quá lo lắng."
" Vậy thì tốt rồi." Phương Lê liền mỉm cười. Sau đó họ được Diêm Khải Tuấn dẫn vào bên trong, Phương Lê không nhịn được mà cùng Hứa Dương nhìn nhau, sau đó mới cùng bằng hữu đi vào bên trong.
Khi vào bên trong, Diêm Khải Tuấn liền hướng Phương Lê mà nói.
" Ba nhỏ, ngài là trưởng bối mời ngồi phía trên."
Phương Lê cũng không từ chối mà cùng bịn Hứa Dương đi qua, trong nhà nhiệt độ cao hơn bên ngoài nên trợ lý liền nhanh chóng giúp Phương Lê cầm áo khoác mà đứng một bên.
Chính là sự xuất hiên của Phương Lê khiến cho cả phòng đang náo nhiệt cười giỡn lập tức an tĩnh không ít, chủ yếu là họ thấy bảo tiêu và trợ lí theo sau Phương Lê, quả thật không khác gì Hoàng đế, phô trương vô cùng.
Chính là Diêm Khải Tuấn lại bắt đầu tiếp đón bằng hữu của gã, sau đó mới cầm menu đến chỗ Phương Lê.
" Ba nhỏ, ngài gọi món trước đi."
Phương Lê tiếp nhận menu cũng lật xem vài cái, mà gọi ba món. Diêm Khải Tuấn chắc hẳn đã đặt hết tất cả món trong menu rồi, đến đây dùng bữa không quyền thì quý nên đồ ăn đều sang trọng.
Lúc trước khi Nhạc Văn Hi đến, Diêm Khải Tuấn luôn đưa menu cho y gọi trước, vạy mà lần này gã lại đưa Phương Lê, quả thật y cảm thấy không vui chút nào, nhưng biết gã có kế hoạch nên y tạm thời nhẫn nhịn xuống.
Do Diêm Khải Tuấn không nói trước kế hoạch cho Nhạc Văn Hi nghe nên y cũng không biết Diêm Khải Tuấn muốn đối phó với Phương Lê thế nào, y chỉ có thể ngồi chờ kết quả mà thôi.
Phục vụ nhanh chóng đưa đến nguyên con dê đã nướng vàng, sau đó liền phân ra từng dĩa mà đưa qua cho Diêm Khải Tuấn, gã lại tự mình bưng đến cho Phương Lê phần thịt ngon nhất.
Nhạc Văn Hi thấy không khỏi nghiến răng, nhưng vẫn tự an ủi chính mình, thịt thôi mà lúc nào ăn chả được, kế hoạch quan trọng hơn.
Hứa Dương vẫn luôn yên lặng quan sát Diêm Khải Tuấn, chờ xem gã đến tột cùng chuẩn bị làm cái gì.
Đối với Phương Lê mà nói, mấy món này cậu ăn lúc nào mà chả được, không cần Diêm Khải Tuấn làm cái bộ " hiếu kính" thế này, với lại nếu chỉ nhìn bề ngoài của Diêm Khải Tuấn chỉ có cảm giác người anh hàng xóm thân thiện, nhưng Phương Lê kiếp trước sống khổ sở rồi mất mạng không thể nào thiếu bàn tay của Diêm Khải Tuấn.
Diêm Khải Tuấn đối đãi Phương Lê thái độ tuy rằng cung kính, nhưng lại không có vẻ hèn mọn, dù sao khí chất cũng là từ nhỏ dưỡng thành. Bất quá so với gã thì Phương Lê còn nhỏ tuổi hơn, nên khi gã dùng thái độ tiểu bối cung kính trưởng bối, mọi người nhìn đều thấy quái quái.
Phương Lê vẫn luôn chờ xem Diêm Khải Tuấn làm cái gì, nhưng tiệc tàn vẫn chưa thấy gì xảy ra, nên cũng thấy kì quái. Mà không chỉ cạu còn có bịn Nhạc Văn Hi, Diêm Học Ấn cùng Diêm Bác Phong cũng khó hiểu, nếu không làm gì thì mời Phương Lê đến chi???
Phương Lê về đến nhà, bảo tiêu cũng xác nhận là không có gì dị thường, giám đốc sơn trang cũng báo không có chỗ nào kì lạ thì Phương Lê lại cảm thấy thất vọng, nếu biết chả có gì vậy thì cậu khỏi đi cho rồi. Lãng phí thời gian gì đâu.
Hôm sau, thời tiết mát mẻ sau khi ông chồng già đi làm thì cũng lẹp xẹp ra nhà kính trồng hoa đọc sách, Diêm Khải Tuấn cầm gì đó cùng lúc bước vào. Chính là gã liền để hộp gỗ xuống bàn trước mặt Phương Lê mà nói.
" Đây là bình rượu vang đỏ, mà một người bạn tặng ta, ta đã cất khá lâu, nghe nói ba nhỏ thích nên ta đặc biệt đem đến tặng ngài."
Phương Lê nhìn thoáng qua trên chai rượu vang đỏ: “Tặng cho ta?”
“Đúng vậy, ba nhỏ cùng phụ thân cùng nhau uống đi."
Diêm Tuấn Khải đưa rượu xong thì cũng không nói gì nhiều thì rời đi. Phương Lê nhìn chai rượu mà thầm nghĩ Diêm Khải Tuấn chắc không ngu xuẩn đến nỗi hạ độc trong này đâu nhỉ. Cậu hiện tại cũng không hiểu Diêm Khải Tuấn đang suy nghĩ gì, chẳng lẽ muốn cậu lơ là cảnh giác sau thừa dịp ra tay. Nhưng dù cạu có lơ là thịt bảo tiêu ông chồng già cậu sắp xếp cũng không thể lơ là được.
Tuy cảm thấy Diêm Khải Tuấn sẽ hạ độc trong rượu, nhưng cậu vẫn đưa người đem đi kiểm tra, dù có vấn đề hay không, đồ của bọn họ đưa cậu cũng không muốn dùng. Chính là trợ lí cũng nhanh chóng có kết quả chai rượu không có vấn đề mà đến thông báo cho Phương Lê.
Mấy ngày sau đó, Diêm Khải Tuấn mỗi ngày đều đến tặng bào món đồ cho Phương Lê, đại đa số không phải đồ quý giá gì, nhưng có thể biểu hiện ra tâm ý.
Không ai có thể hiểu Diêm Khải Tuấn đang suy nghĩ gì, dù Nhạc Văn Hi có hỏi gã cũng không nói. Vì trước nay gã làm việc luôn cẩn thận, hơn nữa gã cũng biết hiện giờ Phương Lê đang được bảo vệ rất kĩ lưỡng, cho 10 lá gan gã cũng không dám đụng vào, nên đành phải cố ẩn nhẫn, dù bọn Nhạc Văn Hi có hỏi thế nào gã cũng im lặng không hé một lời.
Còn bên này Diêm Mặc Nghiêu cũng bận sấp mặt, khó khăn lắm mới có ngày off ở nhà, nhưng vẫn phải làm việc trong thư phòng. Phương Lê đi vào liền trèo lên đùi Diêm Mặc Nghiêu ngồi, hai tay cũng câu lên cổ hắn nhẹ nhàng vuốt ve gáy ông chồng già.
" Chồng ơi~~, chúng ta đi bơi đi, đã lâu rồi không bơi á."
" Để anh xem hết vài phần tài liệu này xong sẽ đi cùng em, em chờ một chút được không?" Diêm Mặc Nghiêu ôm Phương Lê nói.
" Vậy em ra hồ bơi trước vậy, chừng nào xong anh nhớ ra nha."
Diêm Mặc Nghiêu liền nói được, thì Phương Lê rướn môi lên mà chùn chụt hôn lên môi hắn.
" Anh mau một chút, em muốn cùng bơi với anh."
Diêm Mặc Nghiêu liền gật gật đầu đỡ Phương Lê đứng dậy còn sẵn tay vỗ vỗ hai cái vào mông tròn của vợ nhỏ. Phương Lê về phòng liền thay cái quần bơi rộng rãi, bên ngoài khoác áo choàng tắm, sau đó lết đến hồ bơi...
Quẫy đạp một lúc dưới nước để tìm kiếm linh cảm, đến khi không nhịn được mới trồi lẻn thì liền thấy đứng trên bờ hồ bơi là Diêm Khải Tuấn, Phương Lê không khỏi nhíu mày, trong lòng có loại cảm giác quái dị.
Gã đứng phía trên tay cầm khăn lông nhìn Phương Lê còn mỉm cười mà nói.
" Ba nhỏ, ngài muốn lên nghỉ ngơi không?"
" Sao ngươi lại ở đây?" Phương Lê nhíu mày hỏi lại.
" Ta cũng định đến bơi thì nhìn thấy ngài, nên không xuống, định rời đi nhưng chưa nói ngài một tiếng thì có vè không gia giáo, nên mới đứng chờ." Diêm Khải Tuấn không nhanh không chậm mà giải thích.
Quả thật câu trả lời của gã không có sơ hở, những Phương Lê vẫn cảm thấy không cao hứng, cậu im lặng bơi đến cầu thang sau đó bước lên thì người giúp việc đã nhanh chóng bước đến phủ áo khoác giúp cậu, người thì lấy khăn lông xoa tóc, người lại bưng trà bánh đứng chờ. Quả thật hầu hạ không khác gì thái thượng hoàng.
" Ta không nghĩ đến anh em các ngươi còn biết đến lễ nghĩ như vậy!" Phương Lê nhìn Diêm Khải Tuấn nói ngữ khí bên trong đều là châm chọc.
“Ta là đại ca bọn họ, nên phải làm gương cho họ noi theo " Diêm khải tuấn nghiêm túc trả lời nói.
" Vậy thì quá tốt rồi, ta cũng mong ngươi có thể bảo trì như vậy." Phương Lê nói xong thì cũng xoay người ra ngoài, thiệt hết cái hưng bơi lội mà.
Phương Lê vừa đi vừa thầm nghĩ, Diêm Khải Tuấn đang thể hiện bộ dạng tôn trọng cậu vì mục đích gì thì cậu cũng cảm thấy ghê tởm.
Thái độ của Diêm Tuấn Khải với Phương Lê khiến bọn Diêm Bác Phong cảm thấy xốn mắt vô cùng, nên kéo nhau đi hỏi cho ra nhẽ.
" Ngươi rốt cuộc đang âm mưu cái gì? Suốt ngày bay ra bộ dáng nịnh nọt Phương Lê, ngươi đang tính cùng nó liên thủ ư?" Diêm Bác Phong nhìn Diêm Khải Tuấn mà nói.
Diêm Học Ấn cũng nhìn Diêm Khải Tuấn, trong lòng gã cũng cảm thấy hoài nghi về Diêm Khải Tuấn. Chỉ có Nhạc Văn Hi vẫn luôn tin tưởng vào Diêm Khải Tuấn, y nhìn gã cũng hi vọng gã nói rõ mọi chuyện.
" Mặc kệ trước đó thế nào, nhưng bây giờ Phương Lê đã kết hôn với phụ thân, cho nên ta tôn trọng Phương Lê chính là đang tôn trọng phụ thân. Cái nhà này là của phun thân chứ không nhà nhà của chúng ta, tuy rằng họ Diêm nhưng chúng ta không cùng dòng máu với phụ thân, chỉ cần một ngày hắn chưa nhận chúng ta là người nhà thì chúng ta mãi mãi là người ngoài dù cùng họ đi chăng nữa." Diêm Khải Tuấn lạnh mặt nhìn bọn họ.
“Ngươi rốt cuộc là có ý gì?” Diêm Bác Phong không kiên nhẫn nói: “Có thể hay không nói rõ ràng ra?!”
“Đại ca, ngươi rốt cuộc có kế hoạch gì, nói chúng ta biết đi. Hiện tại muốn đối phó với Phương Lê là mục tiêu chung của cả bọn, ai cũng đều gấp gáp ngươi không nói chúng ta biết phải làm thế nào, ngươi cứ yên tâm chúng ta là một nhà sẽ không bán đứng ngươi.” Nhạc Văn Hi nhìn Diêm Khải Tuấn, giọng như phân ưu với gã.
Nhạc Văn Hi bọn họ đều nhìn Diêm Khải Tuấn, chờ gã nói ra thứ họ muốn nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.