Chương 67
Tiểu Quất Tử
04/07/2022
Khi phi cơ của Diêm Mặc Nghiêu hạ cánh thì bên phía nhà trường cũng vừa tới. Phương Lê còn an bài xe riêng đưa đón mọi người.
"Đầu tiên, hoan nghênh mọi người đã đến, mấy ngày thi đấu mọi người sẽ ở tại đây nên không cần câu nệ cứ thoải mái là được. Có yêu cầu gì cứ hỏi người giúp việc và quản gia, hi vọng mọi người có trạng thái thật tốt khi ở đây để thi đấu đạt kết quả cao..." Phương Lê nhìn bọn họ tiếp theo nói: " mọi người hôm nay cả nàgy đi đường cũng vất vả rồi, ta không nói nhiều nữa, lát sẽ có người giúp việc đưa mọi người lên phòng, còn muốn ăn gì cứ đến nhà bếp xem thực đơn hoặc nhờ họ làm là được."
Nhạc Văn Hi từ khi tiến vào thì khuôn mặt đã không có chút cảm xúc nào, y biết khách sạn của Diêm Mặc Nghiêu trải rộng đa quốc gia, và cũng biết hắn có không ít bất động sản ở nhiều nước, nhưng mỗi lần xuất ngoại đều là ở khách sạn chưa từng ở qua bất cứ bất động sản nào của Diêm Mặc Nghiêu. Không nghĩ đến lần này được vào lại là nhớ Phương Lê, hơn nữa còn ở chung với những sinh viên khác.
Y nhìn bộ dạng Phương Lê không khác gì một vị chủ nhân mà khó chịu vô cùng. Hứa Dương lại có thể đứng cạnh Phương Lê trong khi y chỉ có thể đứng ở một nhóm như vậy mà nhìn. Không chỉ khó chịu mà cảm thấy mất mặt vô cùng, nên cố tình đứng ở cuối hàng để không ai để ý đến y.
Nhạc Văn Hi còn không biết Phương Lê xác thật chính là chủ nhân của nơi này, bởi vì khi cậu kết hôn Diêm Mặc Nghiêu đã đem vài cái bất động sản giá cao view đẹp ở nước ngoài sang tên cho Phương Lê để làm quà cưới.
Nhóm sinh viên đi theo người giúp việc mà lên phòng từng người. Sau đó tắm rửa thay đồ rồi xuống dùng bữa. Chính là lúc ngồi ăn, bọn họ không nhịn được mà bàn tán một phen.
" Phòng thiệt là lớn nha, khó trách nói chúng ta có thể đến đây ở, đừng ngoài 10-20 người, cái này 30-40 người cũng dư sức chứa."
" Chủ yếu là nơi này thiết kế quá hiện đại, khiến người khác cảm giác nào lớn. Bất quá nếu là tớ được ở đây chỉ cần 1-2 năm cũng mãn nguyện."
" Tớ thiệt thích cách trang trí trong phòng, khi tớ về phải chỉnh lại căn phòng giống vậy mới được."
" Kỳ thật nhà tớ cũng có biệt thự tại đây, nhưng cách nơi này rất xa, vì khu này chính là khu đất vàng, một căn ở đây giá đã trên trời. Căn này tớ đến vậy giá trên trời thế nào đây."
" vậy mới nói, sao nhiều người lại thích gả vào hào môn "
.....
Còn Nhạc Văn Hi sau khi vào phòng liền không bước chân ra, y ngồi ngoài hiên nhìn sân vườn bên dưới mà phát ngốc. Tuy rằng, y chưa từng đến đây nhưng trong lòng lại có cảm giác đây lại là nơi thuộc về y, nhưng lại không phải của y. Suy nghĩ kì lạ cứ đan xen liên tục khiến tâm tình Nhạc Văn Hi lên xuống thất thường, y cảm thấy bản thân mình như sắp phát điên.
Phương Lê để người bố trí một phòng lớn làm phòng vũ đạo để mọi người có thể có tập luyện còn cậu thích sử dụng căn phòng của chính mình. Bên ngoài có bảo tiêu đứng canh nên người không phận sự đều không được vào. Vưu Nhiên hiện là trợ lí của Phương Lê nên có thể ra vào với tổ trợ lí của y.
Y đứng một bên, ánh mắt chăm chú quan sát từng động tác của Phương Lê, y cảm thấy Phương Lê thật sự là quá tuyệt vời. Chỉ nhìn Phương Lê y cũng nhận ra sự chênh lệch về trình độ của cả hai. Lúc trước y hâm mộ Phương Lê vì có cuộc sống giàu sang không lo nghĩ và một người chồng không chỉ đẹp, có quyền thế mà còn cực kì yêu thương Phương Lê. Nhưng bây giờ nhìn Phương Lê luyện tập y chỉ ghấy hâm mộ về sự nỗ lực kiên trì của Phương Lê.
Ngày hôm sau là họ phải bât đầu bước vào cuộc thi. Địa điểm thi đấu gần nên không cần phải dậy sớm để di chuyển, mỗi người rời giường đều có thời gian để kéo gân giãn cơ làm nóng người trước, sau đó mới từ từ đi chuyển đến địa điểm thi đấu.
Hôm nay là vòng sơ tuyển nên người khá là đông, mọi người đều tập hợp thành nhóm để không lạc nhau và để kiểm soát hơn. Những thí sinh người đi theo trường sẽ có lão sư hoặc người hướng dẫn, không thì có gia đình bạn bè đi chung để cổ vũ, duy nhất Phương Lê có chồng đi theo.
" Hồi hộp sao em?" Diêm Mặc Nghiêu vừa nhẹ nhàng xoa xoa hai bả vai vừa hỏi Phương Lê.
" Không có hồi hộp, mấy cái này em quen rồi. Với lại đây là vòng sơ tuyển thôi mà, không có gì phải hồi hộp khẩn trương." Phương Lê cảm thấy thoải mái còn tự tin vô cùng.
" tự tin đến vậy sao?" Diêm Mặc Nghiêu mỉm cười vuốt ve vành tai của Phương Lê, quả thật hắn thích bọi dạng tự tin của cậu vợ nhỏ, vô cùng xinh đẹp mê người khiến ai thấy cũng đều loá mắt như dát vàng 24k vậy. Nhưng nếu nói đúng hơn thì bộ dáng cậu vợ nhỏ có thế nào hắn cũng thấy xinh đẹp dễ thương cả.
Phương Lê nghe loa báo tên của cậu liền xoay sang nói với Diêm Mặc Nghiêu.
" Em vào đay, anh ngồi đây chờ em nha."
Diêm Mặc Nghiêu cũng vội vàng đứng dậy ôm Phương Lê một cái sau đó hôn lên môi vợ nhỏ.
" Bảo bối cố lên."
Phương Lê liền mỉm cười một chút, sau đó xoay người bước nhanh đi vào.
Diêm Mặc Nghiêu giơ cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó mở laptop để trên đùi mà bắt đầu làm việc. Bộ dáng khi tập trung làm việc của hắn quả thật quá soái, khí thế quá cường, khuôn mặt nam tính đệp trai vô cùng khiến những người xung quanh không khỏi xoay đầu len lén nhìn. Tuy họ khi nãy thấy được sự tương tác đầy thân mật Diêm Mặc Nghiêu với Phương Lê nhưng vẫn muốn tìm cơ hội để làm quen. Người đàn ông này vừa nhìn liền biết không giàu thì quý, tướng tá bề ngoài còn đẹp chuẩn hơn nhiều người nổi tiếng, ai lại không muốn quen cơ chứ.
Chính là có một sinh viên nước ngoài nhiệt tình trẻ tuổi định hướng đến chỗ bên cạnh Diêm Mặc Nghiêu để ngồi, nhưng chưa kịp đến gần thì bảo tiêu đã nhanh chóng cản lại. Còn có kẻ muốn cho Diêm Mặc Nghiêu chú y nhưng ánh mắt của hắn chỉ nhìn màn hình xem tin tức hạng mục.
Hắn dù không ở công ty thì cũng không thể mặc kệ mọi thứ, vì muốn cùng đi với Phương Lê nên hắn đầnh phải tận lực xử lí công việc lúc Phương Lê luyện tập hoặc đi ngủ. Tuy rằng như vậy có chút mệt mỏi và vất bả nhưng hắn lại an tâm hơn, không cần phải làm việc mà nơm nớp lo sợ như lần trước.
Phương Lê khi kết thúc đi ra liền phát hiện không ít ánh mắt của những người xung quanh đang tia về ông chồng già của cậu. Làm Phương Lê cảm thấy khó chịu vô cùng, tuy cậu biết ông chồng già của mình mị lực xuất chíng ai nhìn cũng mê ai thấy cũng phê nhưng đây là chồng cậu. Nhìn nhiều khiến cậu khó chịu, Phương Lê bĩu môi nhanh chóng bước tới vừa ngồi xuống đã ôm cánh tay Diêm Mặc Nghiêu sau đó ngẩng mặt vểnh mỏ chờ. Diêm Mặc Nghiêu nhìn bộ dáng của Phương Lê liền miên cười của xuống hun cái chóc lên đôi môi đỏ của vợ nhỏ mà hỏi.
" Kết thúc rồi sao?"
" Vâng, bây giờ chỉ cần về nhà chờ kết quả thôi."
Diêm Mặc Nghiêu nghe thực mỉm cười đóng lại laptop đưa qua trợ kí xong đứng dậy ôm Phương Lê nói đi về.
Phương Lê được hân ôm liền vòng hai tay ôm hông hắn mặt cũng dựa trên cơ ngực của ông chồng già, sau đó nhón chân cắn vào cằm của hắn một cái mà nói.
" Em phải để một vái ấn kí trên người anh mới được, để kẻ khác biết đây là bông có chủ không cần lén lút rình trộm nữa."
" Vậy anh cũng phải làm cái ấn kí cho bảo bối mới được, làm đâu đây? Trên mặt nha!!" Diêm Mặc Nghiêu giả vờ muốn cắn Phương Lê liền bị cậu né, vừa chôn mặt trông ngực chồng Phương Lê vừa cười vừa nói.
" Chỗ nào cũng được nhưng không được cắn trên mặt."
"Cắn chỗ nào cũng được phải không?" Diêm Mặc Nghiêu cúi đầu ở bên tai Phương Lê thì thầm: " vậy tối nay anh phải chọn chỗ nào nhạy cảm nhất của bảo bối để lại ấn kia mới được."
Hai người không coi ai ra gì mà trình diễn một màn hồng phấn khiến nhưng người xung quanh đều xốn mắt nhưng cũng ngưỡng mộ ghen tị không thôi
Vốn dĩ Phương Lê đình chờ mọi người xong rồi về luôn lượt, nhưng như vậy thì còn rất lâu, với lại cậu đi cùng ông chồng già, đâu thể nào để người già chờ lâu được, nên liền tìm lão sư và Hứa Dương báo trước một tiếng, sau đó ôm ông chồng già quảnh đít mà về.
Diêm Mặc Nghiêu thay Phương Lê cài mấy cái nút áo khoác, dưới ánh mắt của những thí sinh và phụ huynh ở đó, vươn tay ôm vợ nhỏ vào ngực sau đó đi ra xe để về
Vừa về phòng đóng cửa, Diêm Mặc Nghiêu trực tiếp ôm Phương Lê thảy lên giường sau đó nằm đè lên xoèn xoẹt 2 phát áo quần Phương Lê bị hắn cởi ra thả hết xuống chân giường Diêm Mặc Nghiêu muốn để lại ấn kia cho vợ nhỏ.
" Nhột... Nhột em... hé hé..." Phương Lê nhột mà ưỡn ẹo như đuông dừa, tay chân quơ quào muốn chạy trốn, nhưng chưa nhích được nhiêu đã bị Diêm Mặc Nghiêu một phen túm lại.
" Không được hôn chỗ đó... Ức....nhột..."
Hai người trên giường đô vật một hồi, Diêm Mặc Nghiêu cũng không muốn làm Phương Lê mệt có thể ảnh hưởng thi đấu của cậu nên hôn hít một hồi từ trên xuống dưới cùng thả Phương Lê đi tắm.
Khi Phương Lê ngủ trưa thì hắn ngồi bên cạnh ôm laptop tiếp tục công việc. Mấy ngày thi đấu cũng nhanh chóng trôi qua, mỗi lần đi thì thì Diêm Mặc Nghiêu luôn đi cùng vợ nhỏ sau đó ngồi bên ngoài chờ cậu cùng về. Phương Lê tính thần phấn chấn phát huy hết mình một đường đánh thẳng vào chung kết.
Trận chung kết diễn ra ở sân khấu lớn sẽ có quan khách đến xem, sắp đến giờ thì bên ngoài thính phòng đã đầy người. Phương Lê đang ở trong hậu trường thay quần áo và trang điểm thì Diêm Mặc Nghiêu đứng ngoài hành lang tay cầm bình giữ nhiệt chờ cậu.
Khi Phương Lê bước ra liền sà vào lòng ông chồng già, ôm hông của hắn mà nói.
" Em đi giãn cơ đây, anh qua thính phòng ngồi đi."
Diêm Mặc Nghiêu rót từ bình giữ nhiệt ra một chén nước đưa đến bên miệng vợ nhỏ, cậu cũng không nghĩ ngợi liền uống một ngụm sau đó nhận ra đây là tổ yến. Uống một chút liền lắc đầu không uống nữa.
Diêm Mặc Nghiêu một bàn tay ôm Phương Lê, một bàn tay nâng cằm cậu sau đó hôn lên môi vợ nhỏ một cái rồi nói: "Cố lên."
Phương Lê gật gật đầu, cũng nhón chân ở miệng Diêm Mặc Nghiêu hôn lại một cái.
Diêm Mặc Nghiêu để bảo tiêu lưu lại sau đó mới xoay người ra thính phòng.
"Đầu tiên, hoan nghênh mọi người đã đến, mấy ngày thi đấu mọi người sẽ ở tại đây nên không cần câu nệ cứ thoải mái là được. Có yêu cầu gì cứ hỏi người giúp việc và quản gia, hi vọng mọi người có trạng thái thật tốt khi ở đây để thi đấu đạt kết quả cao..." Phương Lê nhìn bọn họ tiếp theo nói: " mọi người hôm nay cả nàgy đi đường cũng vất vả rồi, ta không nói nhiều nữa, lát sẽ có người giúp việc đưa mọi người lên phòng, còn muốn ăn gì cứ đến nhà bếp xem thực đơn hoặc nhờ họ làm là được."
Nhạc Văn Hi từ khi tiến vào thì khuôn mặt đã không có chút cảm xúc nào, y biết khách sạn của Diêm Mặc Nghiêu trải rộng đa quốc gia, và cũng biết hắn có không ít bất động sản ở nhiều nước, nhưng mỗi lần xuất ngoại đều là ở khách sạn chưa từng ở qua bất cứ bất động sản nào của Diêm Mặc Nghiêu. Không nghĩ đến lần này được vào lại là nhớ Phương Lê, hơn nữa còn ở chung với những sinh viên khác.
Y nhìn bộ dạng Phương Lê không khác gì một vị chủ nhân mà khó chịu vô cùng. Hứa Dương lại có thể đứng cạnh Phương Lê trong khi y chỉ có thể đứng ở một nhóm như vậy mà nhìn. Không chỉ khó chịu mà cảm thấy mất mặt vô cùng, nên cố tình đứng ở cuối hàng để không ai để ý đến y.
Nhạc Văn Hi còn không biết Phương Lê xác thật chính là chủ nhân của nơi này, bởi vì khi cậu kết hôn Diêm Mặc Nghiêu đã đem vài cái bất động sản giá cao view đẹp ở nước ngoài sang tên cho Phương Lê để làm quà cưới.
Nhóm sinh viên đi theo người giúp việc mà lên phòng từng người. Sau đó tắm rửa thay đồ rồi xuống dùng bữa. Chính là lúc ngồi ăn, bọn họ không nhịn được mà bàn tán một phen.
" Phòng thiệt là lớn nha, khó trách nói chúng ta có thể đến đây ở, đừng ngoài 10-20 người, cái này 30-40 người cũng dư sức chứa."
" Chủ yếu là nơi này thiết kế quá hiện đại, khiến người khác cảm giác nào lớn. Bất quá nếu là tớ được ở đây chỉ cần 1-2 năm cũng mãn nguyện."
" Tớ thiệt thích cách trang trí trong phòng, khi tớ về phải chỉnh lại căn phòng giống vậy mới được."
" Kỳ thật nhà tớ cũng có biệt thự tại đây, nhưng cách nơi này rất xa, vì khu này chính là khu đất vàng, một căn ở đây giá đã trên trời. Căn này tớ đến vậy giá trên trời thế nào đây."
" vậy mới nói, sao nhiều người lại thích gả vào hào môn "
.....
Còn Nhạc Văn Hi sau khi vào phòng liền không bước chân ra, y ngồi ngoài hiên nhìn sân vườn bên dưới mà phát ngốc. Tuy rằng, y chưa từng đến đây nhưng trong lòng lại có cảm giác đây lại là nơi thuộc về y, nhưng lại không phải của y. Suy nghĩ kì lạ cứ đan xen liên tục khiến tâm tình Nhạc Văn Hi lên xuống thất thường, y cảm thấy bản thân mình như sắp phát điên.
Phương Lê để người bố trí một phòng lớn làm phòng vũ đạo để mọi người có thể có tập luyện còn cậu thích sử dụng căn phòng của chính mình. Bên ngoài có bảo tiêu đứng canh nên người không phận sự đều không được vào. Vưu Nhiên hiện là trợ lí của Phương Lê nên có thể ra vào với tổ trợ lí của y.
Y đứng một bên, ánh mắt chăm chú quan sát từng động tác của Phương Lê, y cảm thấy Phương Lê thật sự là quá tuyệt vời. Chỉ nhìn Phương Lê y cũng nhận ra sự chênh lệch về trình độ của cả hai. Lúc trước y hâm mộ Phương Lê vì có cuộc sống giàu sang không lo nghĩ và một người chồng không chỉ đẹp, có quyền thế mà còn cực kì yêu thương Phương Lê. Nhưng bây giờ nhìn Phương Lê luyện tập y chỉ ghấy hâm mộ về sự nỗ lực kiên trì của Phương Lê.
Ngày hôm sau là họ phải bât đầu bước vào cuộc thi. Địa điểm thi đấu gần nên không cần phải dậy sớm để di chuyển, mỗi người rời giường đều có thời gian để kéo gân giãn cơ làm nóng người trước, sau đó mới từ từ đi chuyển đến địa điểm thi đấu.
Hôm nay là vòng sơ tuyển nên người khá là đông, mọi người đều tập hợp thành nhóm để không lạc nhau và để kiểm soát hơn. Những thí sinh người đi theo trường sẽ có lão sư hoặc người hướng dẫn, không thì có gia đình bạn bè đi chung để cổ vũ, duy nhất Phương Lê có chồng đi theo.
" Hồi hộp sao em?" Diêm Mặc Nghiêu vừa nhẹ nhàng xoa xoa hai bả vai vừa hỏi Phương Lê.
" Không có hồi hộp, mấy cái này em quen rồi. Với lại đây là vòng sơ tuyển thôi mà, không có gì phải hồi hộp khẩn trương." Phương Lê cảm thấy thoải mái còn tự tin vô cùng.
" tự tin đến vậy sao?" Diêm Mặc Nghiêu mỉm cười vuốt ve vành tai của Phương Lê, quả thật hắn thích bọi dạng tự tin của cậu vợ nhỏ, vô cùng xinh đẹp mê người khiến ai thấy cũng đều loá mắt như dát vàng 24k vậy. Nhưng nếu nói đúng hơn thì bộ dáng cậu vợ nhỏ có thế nào hắn cũng thấy xinh đẹp dễ thương cả.
Phương Lê nghe loa báo tên của cậu liền xoay sang nói với Diêm Mặc Nghiêu.
" Em vào đay, anh ngồi đây chờ em nha."
Diêm Mặc Nghiêu cũng vội vàng đứng dậy ôm Phương Lê một cái sau đó hôn lên môi vợ nhỏ.
" Bảo bối cố lên."
Phương Lê liền mỉm cười một chút, sau đó xoay người bước nhanh đi vào.
Diêm Mặc Nghiêu giơ cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó mở laptop để trên đùi mà bắt đầu làm việc. Bộ dáng khi tập trung làm việc của hắn quả thật quá soái, khí thế quá cường, khuôn mặt nam tính đệp trai vô cùng khiến những người xung quanh không khỏi xoay đầu len lén nhìn. Tuy họ khi nãy thấy được sự tương tác đầy thân mật Diêm Mặc Nghiêu với Phương Lê nhưng vẫn muốn tìm cơ hội để làm quen. Người đàn ông này vừa nhìn liền biết không giàu thì quý, tướng tá bề ngoài còn đẹp chuẩn hơn nhiều người nổi tiếng, ai lại không muốn quen cơ chứ.
Chính là có một sinh viên nước ngoài nhiệt tình trẻ tuổi định hướng đến chỗ bên cạnh Diêm Mặc Nghiêu để ngồi, nhưng chưa kịp đến gần thì bảo tiêu đã nhanh chóng cản lại. Còn có kẻ muốn cho Diêm Mặc Nghiêu chú y nhưng ánh mắt của hắn chỉ nhìn màn hình xem tin tức hạng mục.
Hắn dù không ở công ty thì cũng không thể mặc kệ mọi thứ, vì muốn cùng đi với Phương Lê nên hắn đầnh phải tận lực xử lí công việc lúc Phương Lê luyện tập hoặc đi ngủ. Tuy rằng như vậy có chút mệt mỏi và vất bả nhưng hắn lại an tâm hơn, không cần phải làm việc mà nơm nớp lo sợ như lần trước.
Phương Lê khi kết thúc đi ra liền phát hiện không ít ánh mắt của những người xung quanh đang tia về ông chồng già của cậu. Làm Phương Lê cảm thấy khó chịu vô cùng, tuy cậu biết ông chồng già của mình mị lực xuất chíng ai nhìn cũng mê ai thấy cũng phê nhưng đây là chồng cậu. Nhìn nhiều khiến cậu khó chịu, Phương Lê bĩu môi nhanh chóng bước tới vừa ngồi xuống đã ôm cánh tay Diêm Mặc Nghiêu sau đó ngẩng mặt vểnh mỏ chờ. Diêm Mặc Nghiêu nhìn bộ dáng của Phương Lê liền miên cười của xuống hun cái chóc lên đôi môi đỏ của vợ nhỏ mà hỏi.
" Kết thúc rồi sao?"
" Vâng, bây giờ chỉ cần về nhà chờ kết quả thôi."
Diêm Mặc Nghiêu nghe thực mỉm cười đóng lại laptop đưa qua trợ kí xong đứng dậy ôm Phương Lê nói đi về.
Phương Lê được hân ôm liền vòng hai tay ôm hông hắn mặt cũng dựa trên cơ ngực của ông chồng già, sau đó nhón chân cắn vào cằm của hắn một cái mà nói.
" Em phải để một vái ấn kí trên người anh mới được, để kẻ khác biết đây là bông có chủ không cần lén lút rình trộm nữa."
" Vậy anh cũng phải làm cái ấn kí cho bảo bối mới được, làm đâu đây? Trên mặt nha!!" Diêm Mặc Nghiêu giả vờ muốn cắn Phương Lê liền bị cậu né, vừa chôn mặt trông ngực chồng Phương Lê vừa cười vừa nói.
" Chỗ nào cũng được nhưng không được cắn trên mặt."
"Cắn chỗ nào cũng được phải không?" Diêm Mặc Nghiêu cúi đầu ở bên tai Phương Lê thì thầm: " vậy tối nay anh phải chọn chỗ nào nhạy cảm nhất của bảo bối để lại ấn kia mới được."
Hai người không coi ai ra gì mà trình diễn một màn hồng phấn khiến nhưng người xung quanh đều xốn mắt nhưng cũng ngưỡng mộ ghen tị không thôi
Vốn dĩ Phương Lê đình chờ mọi người xong rồi về luôn lượt, nhưng như vậy thì còn rất lâu, với lại cậu đi cùng ông chồng già, đâu thể nào để người già chờ lâu được, nên liền tìm lão sư và Hứa Dương báo trước một tiếng, sau đó ôm ông chồng già quảnh đít mà về.
Diêm Mặc Nghiêu thay Phương Lê cài mấy cái nút áo khoác, dưới ánh mắt của những thí sinh và phụ huynh ở đó, vươn tay ôm vợ nhỏ vào ngực sau đó đi ra xe để về
Vừa về phòng đóng cửa, Diêm Mặc Nghiêu trực tiếp ôm Phương Lê thảy lên giường sau đó nằm đè lên xoèn xoẹt 2 phát áo quần Phương Lê bị hắn cởi ra thả hết xuống chân giường Diêm Mặc Nghiêu muốn để lại ấn kia cho vợ nhỏ.
" Nhột... Nhột em... hé hé..." Phương Lê nhột mà ưỡn ẹo như đuông dừa, tay chân quơ quào muốn chạy trốn, nhưng chưa nhích được nhiêu đã bị Diêm Mặc Nghiêu một phen túm lại.
" Không được hôn chỗ đó... Ức....nhột..."
Hai người trên giường đô vật một hồi, Diêm Mặc Nghiêu cũng không muốn làm Phương Lê mệt có thể ảnh hưởng thi đấu của cậu nên hôn hít một hồi từ trên xuống dưới cùng thả Phương Lê đi tắm.
Khi Phương Lê ngủ trưa thì hắn ngồi bên cạnh ôm laptop tiếp tục công việc. Mấy ngày thi đấu cũng nhanh chóng trôi qua, mỗi lần đi thì thì Diêm Mặc Nghiêu luôn đi cùng vợ nhỏ sau đó ngồi bên ngoài chờ cậu cùng về. Phương Lê tính thần phấn chấn phát huy hết mình một đường đánh thẳng vào chung kết.
Trận chung kết diễn ra ở sân khấu lớn sẽ có quan khách đến xem, sắp đến giờ thì bên ngoài thính phòng đã đầy người. Phương Lê đang ở trong hậu trường thay quần áo và trang điểm thì Diêm Mặc Nghiêu đứng ngoài hành lang tay cầm bình giữ nhiệt chờ cậu.
Khi Phương Lê bước ra liền sà vào lòng ông chồng già, ôm hông của hắn mà nói.
" Em đi giãn cơ đây, anh qua thính phòng ngồi đi."
Diêm Mặc Nghiêu rót từ bình giữ nhiệt ra một chén nước đưa đến bên miệng vợ nhỏ, cậu cũng không nghĩ ngợi liền uống một ngụm sau đó nhận ra đây là tổ yến. Uống một chút liền lắc đầu không uống nữa.
Diêm Mặc Nghiêu một bàn tay ôm Phương Lê, một bàn tay nâng cằm cậu sau đó hôn lên môi vợ nhỏ một cái rồi nói: "Cố lên."
Phương Lê gật gật đầu, cũng nhón chân ở miệng Diêm Mặc Nghiêu hôn lại một cái.
Diêm Mặc Nghiêu để bảo tiêu lưu lại sau đó mới xoay người ra thính phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.