Chương 36: Cho Tôi Thời Gian
Han Na
04/01/2021
Cố Ninh Tinh ngồi trên người của Âu Thành Nghiêm, cả hai điều yên lặng, cô thì đang sợ hãi vì chuyện lúc nãy, còn anh ta thì lí trí đang dần dần trở lại an toàn, không làm gì cô cả,
Vừa lúc đến nhà và vào tận cổng nhà chính, cô nhân cơ hội anh ta không để ý liền nhanh chóng chạy xuống thật nhanh về nhà phụ của mình,
Âu Thành Nghiêm bất chợt vì hành động nhanh nhẹn của cô, nhưng điều anh ta lo là cô đang chạy chân trần, phần trên lại chỉ mặc mỗi chiếc váy ôm và Áo khoác của anh mà chạy, anh ta bực tức quát lớn, "Cố Ninh Tinh, em đừng chạy "
Cố Ninh Tinh dù nghe anh ta gọi tên mình, nhưng cô vẫn cứ chạy thoát khỏi anh ta, mặc dù quên luôn cái đau ở dưới chân không mang gì cả, ngay cả mặc dù dưới lòng bàn chân đang rỉ máu thì cô vẫn cứ chạy,
Vẫn là không thể nào thoát được anh ta, lúc cô vừa mới chạy, thì anh ta đã đuổi theo kịp mà nắm lấy cô hất cô lên vai anh ta một cách nhẹ nhàng, "Tôi bảo em đứng lại, sao em lại không nghe lời "
Cô Ninh Tinh bất chợt bị hất lên người cao to của anh ta, mà cô ra sức vùng vẫy, "Anh... Anh mau bỏ tôi xuống "
Âu Thành Nghiêm vác cô trên vai, lúc vào đến nhà, anh ta mạnh tay quăng cô xuống ghế sofa, Cố Ninh Tinh bị đau nên mới hét lên "A, đau quá "
Tô Diệp đi vào cùng, thấy anh ta mạnh bạo làm đau Cố Ninh Tinh, nên cô mới nhẹ nhàng nhắc nhở anh ta,
"Thiếu gia, người nhẹ nhàng với phu nhân một chút được không ạ "
Chuyện của anh ta, bị người khác nhắc nhở, nên liền cộc cằn cau mày nói với Tô Diệp, còn căn dặn cô lấy đồ dùng đến cho anh ta, "Không phải chuyện của cô, mau đi lấy hộp thuốc và nước ấm đến đây "
Tô Diệp gật đầu một cái sau đó nhanh chóng đi lấy chiếc thau nhỏ đựng nước ấm và hộp bông băng thuốc đến cho anh ta,
Tô Diệp đặt xuống đủ theo yêu cầu của anh ta, rồi lập tức được lệnh cứ Âu Thành Nghiêm rồi rời đi,
Âu Thành Nghiêm ngồi cùng trên ghế sofa với cô, tay cầm lấy chiếc khăn thấm ước, tay kia nắm lấy chân cô lau chùi dưới lòng bàn chân cho cô sạch sẽ, thế nhưng lúc bị nắm lấy chân, Cố Ninh Tinh ngượng ngùng mà rút chân về lại, thì bị anh ta nhanh tay nắm kéo lấy chân cô lại mà cau mày mắng cô, "Sao em lại bướng bỉnh đến như vậy, chạy chân trần bị thương rồi đây này"
Cố Ninh Tinh không còn cách nào mới để anh ta làm cho mình, lúc này cô đang nhăn nhó tập trung vào những hành động của Âu Thành Nghiêm, thì đột nhiên anh ta đụng mạnh đến vết thương nên rất là đau cô liền la lên, "Đau... Đau quá, anh nhẹ tay chút "
Âu Thành Nghiêm nghe cô la đau, nên lập tức giảm lại dùng lực nhẹ nhàng, nhưng lại tỏ vẻ cáu gắt với cô, "Em cũng biết đau hay sao, lúc chạy trốn tôi sao em không la đau"
Cố Ninh Tinh cau mày tức giận phồng má, sau đó còn nói những lời trách móc anh ta, "Là tại ai còn nói tôi, anh đột nhiên sao lại nổi cơn loạn lên vậy chứ "
Âu Thành Nghiêm nghe xong, liền lập tức khó chịu, là tại ai mà anh ta không thể giữ kiềm chế được chứ, "Vậy là tại tôi à "
Âu Thành Nghiêm đang tức giận vì đã không làm gì được cô, thì lúc này anh ta lập tức thoa thuốc khiến vết thương của cô bị đau rát mà la hét lên, "Ah... Đau... Anh anh... Hức "
Cố Ninh Tinh vì bị thoa thuốc bất ngờ khiến vết thương đau rát cực kỳ, nên cô lập tức không kiềm được mà rơi nước mắt,
Âu Thành Nghiêm cảm nhận cô đã khóc, nên đã nhanh chóng thoa thuốc lên cho đôi chân của cô, làm xong xuôi một bên chân, anh ta nhích lại gần cô, đặt có ngồi lên chân anh ta, tay thì đưa lên mặt cô dỗ dành, "Đừng khóc nữa, mắt em sưng lên rồi nè, tôi sẽ nhẹ nhàng mà "
Cố Ninh Tinh nghe xong liền im lặng, ngồi chịu đựng cơn đau để anh ta tiếp tục thoa thuốc,
Ngay lúc này bên ngoài Kháp Kháp không biết đi đâu vừa về đến nhà, thì đột nhiên nghe tiếng Cố Ninh Tinh la hét bên trong, kháp Kháp lo lắng tức giận cứ tưởng Âu Thành Nghiêm làm gì tiểu thư nên nhanh chóng đi vào, cho cái tên ấy một trận,
Thì lúc vừa định vào, lại bị Tô Diệp và trợ lý Phong ngăn cản lại không cho vào, còn ra hành động cho cô bé không được ồn ào,
Kháp Kháp lúc này mới tức giận đẩy cả hai ra, định xông vào vì lo lắng cho Cố Ninh Tinh, nhưng không ngờ lại bị trợ lý Phong nắm chặt lại,
Kháp Kháp hốt hoảng khi bị người khác nắm lấy mình, mà lại còn là đàn ông nữa, cô bé đột nhiên ngượng ngùng, mà quát lớn lên, "Anh... Anh làm gì vậy, mau buông tôi ra "
Phong Diệp không buông cô bé ra, mà vẫn giữ lấy cô bé, anh ta bắt đầu nói với cô những lời giải thích, "Kháp Kháp cô đừng loạn, thiếu gia không làm gì phu nhân đâu "
Nói xong sau đó mới mở hé của cho Kháp Kháp xem, quả nhiên Âu Thành Nghiêm đang ân cần chăm sóc cho Cố Ninh Tinh, thấy vậy nên cô bé cũng một phần nào yên tâm,
Thế nhưng cô bé vẫn không hề thích Âu Thành Nghiêm một chút nào cả, cô bé có thể cho anh ta một trận nếu anh ta làm tổn thương đến Cố Nin Tinh,
Ngay lúc này bên trong nhà phụ, Âu Thành Nghiêm thoa thuốc cho cô xong, lập tức đặt cô ngồi lại ngay ngắn trên ghế sofa, rồi đứng lên cất hộp thuốc,
Cố Ninh Tinh vừa thấy anh ta quay đi, cô liền nhẹ nhàng đứng lên muốn đi vào phòng ngủ để lấy cái Áo mặc cho đàng hoàng, vì bên trên cô chỉ mặc mỗi cái Áo khoác của Âu Thành Nghiêm mà thôi,
Âu Thành Nghiêm dường như phát hiện tiếng bước chân đi khổ sở của cô, anh ta lập tức quay lại lên tiếng hỏi cô, "Em muốn đi đâu "
Cố Ninh Tinh giật mình một cái, duờng như muốn ngã khụy xuống luôn, nhưng được Âu Thành Nghiêm nhanh chóng đỡ lấy, theo phản ứng anh ta bế cô lên, sau đó cô liền nhìn anh ta thẳng thắn nói, "Tôi... Tôi đi lấy áo mặc vào "
Vì sao vẫn là áo khoác của anh ta khá rộng nên cô rất khó chịu,
Nghe cô nói vậy, anh ta liền đặt cô xuống ghế và nhanh chóng quay đi, vào đến phòng ngủ của cô và lấy đại một chiếc áo nào đó cho cô mặc vào, anh ta vớ lấy chiếc áo sơ mi của chính mình cho cô mặc, sau đó anh ta phát hiện chiếc áo đó là của chính mình lúc cả hai đi hưởng tuần trăng mật ở Nhật Bản, cô vẫn còn giữ nó,
Lúc trước anh ta nhận được chiếc Áo sơ mi mà Lâm Bình Chi đưa cho, thì đã biết chiếc áo đó không phải của anh ta, nhưng lúc đó anh ta vô tư không quan tâm đến nó, đến giờ đây mới phát hiện Cố Ninh Tinh đang giữ cho anh và còn bảo quản rất tốt,
Thì ra lúc đó Tô Diệp lấy chiếc áo khác đưa cho Lâm Bình Chi, cô là để giữ lại kỷ niệm cho chủ nhân mình sau này,
Âu Thành Nghiêm cầm lấy chiếc Áo sơ mi của mình đưa cho cô, cô liền nhanh chóng nhận lấy nó, sau đó liền khựng lại vì anh ta đang ở đây "Anh... Anh có thể đi ra ngoài được không, tôi phải thay áo rồi "
Âu Thành Nghiêm nghe cô đuổi mình, lập tức cau mày mà bá đạo nhất quyết không ra ngoài, còn nói những lời khiến có xấu hổ, "Thì em cứ thay, thân thể em đâu phải tôi chưa nhìn thấy qua bao giờ "
Cố Ninh Tinh nghe giọng điệu anh ta nói khiến cô ngượng ngùng mà đó mặc, nhưng cô lại tức giận không nói được gì, "Anh... Vậy Anh quay đầu lại đi "
Âu Thành Nghiêm nhìn dáng vẻ tức giận của cô đến nghiến răng, anh ta liền phải nghe lời cô mà quay người lại, "Được rồi "
Cố Ninh Tinh xác nhận anh ta đã quay qua, nhưng cô vẫn không yên tâm nên cô cũng quay người lại, hướng tấm lưng về phía anh ta, lúc này mới cởi áo khoác ra rồi thay chiếc áo khác mặc vào,
Quả nhiên ngay lúc này Âu Thành Nghiêm đột nhiên quay lại nhìn, thì cái đập vào mắt anh ta chính là mái tóc được kéo sang hết một bên, để lộ tấm lưng trần trắng nõn của cô, khiến anh ta không thể kiềm chế bản thân mình mà nhào đến, anh ta lập tức hôn lên bờ vai nhỏ nhắn của cô,
Cố Ninh Tinh đột ngột bị hôn lên vai, khiến cô giật nảy mình, cô liền vùng vẫy hốt hoảng quát lên, "Á... Anh làm gì vậy "
Âu Thành Nghiêm một tay ôm lấy eo cô, tay to lớn kia nắm chặt lấy đôi tay của có khiến cô không vùng vẫy được, anh ta đầu óc loạn tâm mà hôn khắp nơi trên vai của cô, "Em đang quyến rũ tôi sao "
"Anh... Ưm " Cố Ninh Tinh cau mày dường như muốn khóc,
Âu Thành Nghiêm ghé vào tai cô nói khẽ một tiếng mơ hồ, "Cho tôi đi, tôi sẽ nhẹ nhàng với em "
Chưa được sự đồng ý của Cố Ninh Tinh, anh ta thêm một lần nữa quay người cô lại áp cô dưới thân mình, và hành động như lúc ở công ty vậy, nhưng lần này anh ta nhanh tay hơn và tiến đến phía dưới của cô,
Thế nhưng Cố Ninh Tinh lại sợ hại mà run sợ, vì là không thể vùng vẫy được, nên lúc này cô đã bật khóc nức nở
"Ưa... Đừng mà, Thành Nghiêm xin anh dừng lại đi "
Âu Thành Nghiêm lúc này nghe được cô gọi tên anh, anh ta lập tức chợt lấy lại bình, anh ta lại một lần nữa nhìn thấy cô khóc nức nghẹn, tay anh ta từ phía dưới mà ngừng lại, tiếp đó anh ta nhẹ nhàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt cho cô rồi cau mày nói "Sao lại khóc rồi, em sợ tôi đến như vậy sao "
Anh ta cố lâu nước mắt cho cô, nhưng cô vẫn không chịu nín, mà chỉ im lặng khóc nức tiếng, anh ta lập tức khó chịu cau mày mà hôn lấy cô,
Hôn một lúc Cố Ninh Tinh dường như sắp nín khóc, anh ta mới thả môi của mình mà nhìn chằm chằm vào cô mà nói những lời ức chế, "Cố Ninh Tinh, sao em cứ thích dày vò tôi đến như vậy chứ, chúng ta là vợ chồng mà đúng không"
Cố Ninh Tinh ánh mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều mà nhìn anh nói, "Tôi... Tôi vẫn chưa sẵn sàng, anh cho tôi thêm chút thời gian được không "
Âu Thành Nghiêm nghe những lời từ cô, khiến anh ta cũng thỏa mãn mà mỉm cười, tay anh ta cũng thả tay cô ra, anh ta sẽ cố gắng chịu đựng thêm một chút cho cô thời gian để sẵn sàng, "Được, nhưng đừng lâu quá, tôi thật sự không chịu đựng được đâu "
Cố Ninh Tinh nghe xong liền nín khóc ngay, rồi sau đó im lặng, nằm dưới thân của Âu Thành Nghiêm,
Thế nhưng đột nhiên Âu Thành nghiêm cuối mặt xuống gần mặt cô mà nói, "Vậy nếu tôi hôn em được chứ "
Cố Ninh Tinh nhìn anh ngượng ngùng, suy nghĩ một chút mới gật đầu đồng ý, vì nếu hôn thì cô sẽ cho anh ta,
Âu Thành Nghiêm vui mừng ân cần đỡ lấy đầu cô, tay kia thì ôm lấy eo cô chuẩn bị hôn lên môi cô thật mãnh liệt, và Cố Ninh Tinh cũng chủ động ôm lấy cổ anh ta mà tiếp nhận nụ hôn của anh, và sau đó cả hai cứ ôm lấy nhau hôn rất lâu,
Vừa lúc đến nhà và vào tận cổng nhà chính, cô nhân cơ hội anh ta không để ý liền nhanh chóng chạy xuống thật nhanh về nhà phụ của mình,
Âu Thành Nghiêm bất chợt vì hành động nhanh nhẹn của cô, nhưng điều anh ta lo là cô đang chạy chân trần, phần trên lại chỉ mặc mỗi chiếc váy ôm và Áo khoác của anh mà chạy, anh ta bực tức quát lớn, "Cố Ninh Tinh, em đừng chạy "
Cố Ninh Tinh dù nghe anh ta gọi tên mình, nhưng cô vẫn cứ chạy thoát khỏi anh ta, mặc dù quên luôn cái đau ở dưới chân không mang gì cả, ngay cả mặc dù dưới lòng bàn chân đang rỉ máu thì cô vẫn cứ chạy,
Vẫn là không thể nào thoát được anh ta, lúc cô vừa mới chạy, thì anh ta đã đuổi theo kịp mà nắm lấy cô hất cô lên vai anh ta một cách nhẹ nhàng, "Tôi bảo em đứng lại, sao em lại không nghe lời "
Cô Ninh Tinh bất chợt bị hất lên người cao to của anh ta, mà cô ra sức vùng vẫy, "Anh... Anh mau bỏ tôi xuống "
Âu Thành Nghiêm vác cô trên vai, lúc vào đến nhà, anh ta mạnh tay quăng cô xuống ghế sofa, Cố Ninh Tinh bị đau nên mới hét lên "A, đau quá "
Tô Diệp đi vào cùng, thấy anh ta mạnh bạo làm đau Cố Ninh Tinh, nên cô mới nhẹ nhàng nhắc nhở anh ta,
"Thiếu gia, người nhẹ nhàng với phu nhân một chút được không ạ "
Chuyện của anh ta, bị người khác nhắc nhở, nên liền cộc cằn cau mày nói với Tô Diệp, còn căn dặn cô lấy đồ dùng đến cho anh ta, "Không phải chuyện của cô, mau đi lấy hộp thuốc và nước ấm đến đây "
Tô Diệp gật đầu một cái sau đó nhanh chóng đi lấy chiếc thau nhỏ đựng nước ấm và hộp bông băng thuốc đến cho anh ta,
Tô Diệp đặt xuống đủ theo yêu cầu của anh ta, rồi lập tức được lệnh cứ Âu Thành Nghiêm rồi rời đi,
Âu Thành Nghiêm ngồi cùng trên ghế sofa với cô, tay cầm lấy chiếc khăn thấm ước, tay kia nắm lấy chân cô lau chùi dưới lòng bàn chân cho cô sạch sẽ, thế nhưng lúc bị nắm lấy chân, Cố Ninh Tinh ngượng ngùng mà rút chân về lại, thì bị anh ta nhanh tay nắm kéo lấy chân cô lại mà cau mày mắng cô, "Sao em lại bướng bỉnh đến như vậy, chạy chân trần bị thương rồi đây này"
Cố Ninh Tinh không còn cách nào mới để anh ta làm cho mình, lúc này cô đang nhăn nhó tập trung vào những hành động của Âu Thành Nghiêm, thì đột nhiên anh ta đụng mạnh đến vết thương nên rất là đau cô liền la lên, "Đau... Đau quá, anh nhẹ tay chút "
Âu Thành Nghiêm nghe cô la đau, nên lập tức giảm lại dùng lực nhẹ nhàng, nhưng lại tỏ vẻ cáu gắt với cô, "Em cũng biết đau hay sao, lúc chạy trốn tôi sao em không la đau"
Cố Ninh Tinh cau mày tức giận phồng má, sau đó còn nói những lời trách móc anh ta, "Là tại ai còn nói tôi, anh đột nhiên sao lại nổi cơn loạn lên vậy chứ "
Âu Thành Nghiêm nghe xong, liền lập tức khó chịu, là tại ai mà anh ta không thể giữ kiềm chế được chứ, "Vậy là tại tôi à "
Âu Thành Nghiêm đang tức giận vì đã không làm gì được cô, thì lúc này anh ta lập tức thoa thuốc khiến vết thương của cô bị đau rát mà la hét lên, "Ah... Đau... Anh anh... Hức "
Cố Ninh Tinh vì bị thoa thuốc bất ngờ khiến vết thương đau rát cực kỳ, nên cô lập tức không kiềm được mà rơi nước mắt,
Âu Thành Nghiêm cảm nhận cô đã khóc, nên đã nhanh chóng thoa thuốc lên cho đôi chân của cô, làm xong xuôi một bên chân, anh ta nhích lại gần cô, đặt có ngồi lên chân anh ta, tay thì đưa lên mặt cô dỗ dành, "Đừng khóc nữa, mắt em sưng lên rồi nè, tôi sẽ nhẹ nhàng mà "
Cố Ninh Tinh nghe xong liền im lặng, ngồi chịu đựng cơn đau để anh ta tiếp tục thoa thuốc,
Ngay lúc này bên ngoài Kháp Kháp không biết đi đâu vừa về đến nhà, thì đột nhiên nghe tiếng Cố Ninh Tinh la hét bên trong, kháp Kháp lo lắng tức giận cứ tưởng Âu Thành Nghiêm làm gì tiểu thư nên nhanh chóng đi vào, cho cái tên ấy một trận,
Thì lúc vừa định vào, lại bị Tô Diệp và trợ lý Phong ngăn cản lại không cho vào, còn ra hành động cho cô bé không được ồn ào,
Kháp Kháp lúc này mới tức giận đẩy cả hai ra, định xông vào vì lo lắng cho Cố Ninh Tinh, nhưng không ngờ lại bị trợ lý Phong nắm chặt lại,
Kháp Kháp hốt hoảng khi bị người khác nắm lấy mình, mà lại còn là đàn ông nữa, cô bé đột nhiên ngượng ngùng, mà quát lớn lên, "Anh... Anh làm gì vậy, mau buông tôi ra "
Phong Diệp không buông cô bé ra, mà vẫn giữ lấy cô bé, anh ta bắt đầu nói với cô những lời giải thích, "Kháp Kháp cô đừng loạn, thiếu gia không làm gì phu nhân đâu "
Nói xong sau đó mới mở hé của cho Kháp Kháp xem, quả nhiên Âu Thành Nghiêm đang ân cần chăm sóc cho Cố Ninh Tinh, thấy vậy nên cô bé cũng một phần nào yên tâm,
Thế nhưng cô bé vẫn không hề thích Âu Thành Nghiêm một chút nào cả, cô bé có thể cho anh ta một trận nếu anh ta làm tổn thương đến Cố Nin Tinh,
Ngay lúc này bên trong nhà phụ, Âu Thành Nghiêm thoa thuốc cho cô xong, lập tức đặt cô ngồi lại ngay ngắn trên ghế sofa, rồi đứng lên cất hộp thuốc,
Cố Ninh Tinh vừa thấy anh ta quay đi, cô liền nhẹ nhàng đứng lên muốn đi vào phòng ngủ để lấy cái Áo mặc cho đàng hoàng, vì bên trên cô chỉ mặc mỗi cái Áo khoác của Âu Thành Nghiêm mà thôi,
Âu Thành Nghiêm dường như phát hiện tiếng bước chân đi khổ sở của cô, anh ta lập tức quay lại lên tiếng hỏi cô, "Em muốn đi đâu "
Cố Ninh Tinh giật mình một cái, duờng như muốn ngã khụy xuống luôn, nhưng được Âu Thành Nghiêm nhanh chóng đỡ lấy, theo phản ứng anh ta bế cô lên, sau đó cô liền nhìn anh ta thẳng thắn nói, "Tôi... Tôi đi lấy áo mặc vào "
Vì sao vẫn là áo khoác của anh ta khá rộng nên cô rất khó chịu,
Nghe cô nói vậy, anh ta liền đặt cô xuống ghế và nhanh chóng quay đi, vào đến phòng ngủ của cô và lấy đại một chiếc áo nào đó cho cô mặc vào, anh ta vớ lấy chiếc áo sơ mi của chính mình cho cô mặc, sau đó anh ta phát hiện chiếc áo đó là của chính mình lúc cả hai đi hưởng tuần trăng mật ở Nhật Bản, cô vẫn còn giữ nó,
Lúc trước anh ta nhận được chiếc Áo sơ mi mà Lâm Bình Chi đưa cho, thì đã biết chiếc áo đó không phải của anh ta, nhưng lúc đó anh ta vô tư không quan tâm đến nó, đến giờ đây mới phát hiện Cố Ninh Tinh đang giữ cho anh và còn bảo quản rất tốt,
Thì ra lúc đó Tô Diệp lấy chiếc áo khác đưa cho Lâm Bình Chi, cô là để giữ lại kỷ niệm cho chủ nhân mình sau này,
Âu Thành Nghiêm cầm lấy chiếc Áo sơ mi của mình đưa cho cô, cô liền nhanh chóng nhận lấy nó, sau đó liền khựng lại vì anh ta đang ở đây "Anh... Anh có thể đi ra ngoài được không, tôi phải thay áo rồi "
Âu Thành Nghiêm nghe cô đuổi mình, lập tức cau mày mà bá đạo nhất quyết không ra ngoài, còn nói những lời khiến có xấu hổ, "Thì em cứ thay, thân thể em đâu phải tôi chưa nhìn thấy qua bao giờ "
Cố Ninh Tinh nghe giọng điệu anh ta nói khiến cô ngượng ngùng mà đó mặc, nhưng cô lại tức giận không nói được gì, "Anh... Vậy Anh quay đầu lại đi "
Âu Thành Nghiêm nhìn dáng vẻ tức giận của cô đến nghiến răng, anh ta liền phải nghe lời cô mà quay người lại, "Được rồi "
Cố Ninh Tinh xác nhận anh ta đã quay qua, nhưng cô vẫn không yên tâm nên cô cũng quay người lại, hướng tấm lưng về phía anh ta, lúc này mới cởi áo khoác ra rồi thay chiếc áo khác mặc vào,
Quả nhiên ngay lúc này Âu Thành Nghiêm đột nhiên quay lại nhìn, thì cái đập vào mắt anh ta chính là mái tóc được kéo sang hết một bên, để lộ tấm lưng trần trắng nõn của cô, khiến anh ta không thể kiềm chế bản thân mình mà nhào đến, anh ta lập tức hôn lên bờ vai nhỏ nhắn của cô,
Cố Ninh Tinh đột ngột bị hôn lên vai, khiến cô giật nảy mình, cô liền vùng vẫy hốt hoảng quát lên, "Á... Anh làm gì vậy "
Âu Thành Nghiêm một tay ôm lấy eo cô, tay to lớn kia nắm chặt lấy đôi tay của có khiến cô không vùng vẫy được, anh ta đầu óc loạn tâm mà hôn khắp nơi trên vai của cô, "Em đang quyến rũ tôi sao "
"Anh... Ưm " Cố Ninh Tinh cau mày dường như muốn khóc,
Âu Thành Nghiêm ghé vào tai cô nói khẽ một tiếng mơ hồ, "Cho tôi đi, tôi sẽ nhẹ nhàng với em "
Chưa được sự đồng ý của Cố Ninh Tinh, anh ta thêm một lần nữa quay người cô lại áp cô dưới thân mình, và hành động như lúc ở công ty vậy, nhưng lần này anh ta nhanh tay hơn và tiến đến phía dưới của cô,
Thế nhưng Cố Ninh Tinh lại sợ hại mà run sợ, vì là không thể vùng vẫy được, nên lúc này cô đã bật khóc nức nở
"Ưa... Đừng mà, Thành Nghiêm xin anh dừng lại đi "
Âu Thành Nghiêm lúc này nghe được cô gọi tên anh, anh ta lập tức chợt lấy lại bình, anh ta lại một lần nữa nhìn thấy cô khóc nức nghẹn, tay anh ta từ phía dưới mà ngừng lại, tiếp đó anh ta nhẹ nhàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt cho cô rồi cau mày nói "Sao lại khóc rồi, em sợ tôi đến như vậy sao "
Anh ta cố lâu nước mắt cho cô, nhưng cô vẫn không chịu nín, mà chỉ im lặng khóc nức tiếng, anh ta lập tức khó chịu cau mày mà hôn lấy cô,
Hôn một lúc Cố Ninh Tinh dường như sắp nín khóc, anh ta mới thả môi của mình mà nhìn chằm chằm vào cô mà nói những lời ức chế, "Cố Ninh Tinh, sao em cứ thích dày vò tôi đến như vậy chứ, chúng ta là vợ chồng mà đúng không"
Cố Ninh Tinh ánh mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều mà nhìn anh nói, "Tôi... Tôi vẫn chưa sẵn sàng, anh cho tôi thêm chút thời gian được không "
Âu Thành Nghiêm nghe những lời từ cô, khiến anh ta cũng thỏa mãn mà mỉm cười, tay anh ta cũng thả tay cô ra, anh ta sẽ cố gắng chịu đựng thêm một chút cho cô thời gian để sẵn sàng, "Được, nhưng đừng lâu quá, tôi thật sự không chịu đựng được đâu "
Cố Ninh Tinh nghe xong liền nín khóc ngay, rồi sau đó im lặng, nằm dưới thân của Âu Thành Nghiêm,
Thế nhưng đột nhiên Âu Thành nghiêm cuối mặt xuống gần mặt cô mà nói, "Vậy nếu tôi hôn em được chứ "
Cố Ninh Tinh nhìn anh ngượng ngùng, suy nghĩ một chút mới gật đầu đồng ý, vì nếu hôn thì cô sẽ cho anh ta,
Âu Thành Nghiêm vui mừng ân cần đỡ lấy đầu cô, tay kia thì ôm lấy eo cô chuẩn bị hôn lên môi cô thật mãnh liệt, và Cố Ninh Tinh cũng chủ động ôm lấy cổ anh ta mà tiếp nhận nụ hôn của anh, và sau đó cả hai cứ ôm lấy nhau hôn rất lâu,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.