Chương 36:
Tử Hồn
09/05/2024
Diệp Vũ lười đôi co với ba Diệp, trực tiếp nhìn về phía chú rể Quân Minh Dực đứng cạnh mình, mấp máy môi: "Anh Minh Dực, anh nói một lời đi, đừng để cho người lớn hai bên vì chuyện nhỏ này của chúng ta mà bận lòng, làm vậy không đáng đâu... Anh đồng ý, thì hôn lễ sẽ tiếp tục! Còn không chịu, thì tôi chỉ có thể xin lỗi thôi!"
"A Vũ... Em muốn làm đến mức này sao?" Quân Minh Dực nhăn mày, sự ôn nhu có chút chói mắt, trên khuôn mặt đẹp đẽ hiện ra chút ưu phiền, giọng nói mê người kia ẩn hiện sự không vui: "Chúng ta lớn lên cùng nhau, tình cảm bao nhiêu năm nay lại không bằng với một cái giao ước năm xưa sao?"
Diệp Vũ cười một cách ranh mãnh: "Giao ước? Được, anh Minh Dực, chỉ cần anh thừa nhận sự tồn tại của cái giao ước này là được."
Trong lòng Quân Minh Dực hơi trầm xuống, nhận ra bản thân rơi vào cái bẫy của cô nhóc này rồi! Con nhóc này chính là muốn anh thừa nhận giao ước này là có thật!
Không thèm để ý đến mấy người còn lại, Diệp Vũ hướng ánh mắt nhìn thằng về vị trí chủ tọa kia, nhìn chăm chú cụ bà mặt mày hiền hậu đó, không biết sợ mà cười nhẹ, giọng nói thanh thoát giòn tan: "Bà nội Quân, giao ước của hai ông nội lúc còn sống, ngay cả anh Minh Dực cũng nhớ, chắc bà không quên đâu nhỉ?"
Quân lão phu nhân, người nắm quyền thực sự tại nhà họ Quân, dù đã lui về phía sau, nhưng vẫn sừng sững như cây cổ thụ, mặt mũi nhìn có vẻ hiền hòa, thật ra là một bà lão thành tinh. Chắc chỉ có Diệp Vũ chịu biết bao thống khổ của đời trước mới nhìn thấu, bà lão nhìn có vẻ thân thiện dễ gần, là bà nội Quân một người không hề vênh váo, sâu thẳm bên trong khao khát quyền lực đến mức nào, lòng dạ ác động ra sao!
Lòng dạ đen tối của Quân Minh Dực, chính xác là thừa hưởng từ bà nội Quân.
Bà nội Quân tay chống gậy đầu rồng, đầu đội mạt ngạch phỉ thúy, trong đôi mắt đục ngầu không hề lộ ra chút sự không vui nào, ngược lại gương mặt còn hiền hòa tỏa ra sự ôn nhu, giống như rất thích đứa cháu dâu Diệp Vũ này, cười to trả lời: "Chuyện này à, bà còn nhớ, đúng là có giao ước như vậy... Minh Dực à, đây là giao ước ông nội con lúc còn sống nói ra, hai đứa con nên làm theo."
"A Vũ... Em muốn làm đến mức này sao?" Quân Minh Dực nhăn mày, sự ôn nhu có chút chói mắt, trên khuôn mặt đẹp đẽ hiện ra chút ưu phiền, giọng nói mê người kia ẩn hiện sự không vui: "Chúng ta lớn lên cùng nhau, tình cảm bao nhiêu năm nay lại không bằng với một cái giao ước năm xưa sao?"
Diệp Vũ cười một cách ranh mãnh: "Giao ước? Được, anh Minh Dực, chỉ cần anh thừa nhận sự tồn tại của cái giao ước này là được."
Trong lòng Quân Minh Dực hơi trầm xuống, nhận ra bản thân rơi vào cái bẫy của cô nhóc này rồi! Con nhóc này chính là muốn anh thừa nhận giao ước này là có thật!
Không thèm để ý đến mấy người còn lại, Diệp Vũ hướng ánh mắt nhìn thằng về vị trí chủ tọa kia, nhìn chăm chú cụ bà mặt mày hiền hậu đó, không biết sợ mà cười nhẹ, giọng nói thanh thoát giòn tan: "Bà nội Quân, giao ước của hai ông nội lúc còn sống, ngay cả anh Minh Dực cũng nhớ, chắc bà không quên đâu nhỉ?"
Quân lão phu nhân, người nắm quyền thực sự tại nhà họ Quân, dù đã lui về phía sau, nhưng vẫn sừng sững như cây cổ thụ, mặt mũi nhìn có vẻ hiền hòa, thật ra là một bà lão thành tinh. Chắc chỉ có Diệp Vũ chịu biết bao thống khổ của đời trước mới nhìn thấu, bà lão nhìn có vẻ thân thiện dễ gần, là bà nội Quân một người không hề vênh váo, sâu thẳm bên trong khao khát quyền lực đến mức nào, lòng dạ ác động ra sao!
Lòng dạ đen tối của Quân Minh Dực, chính xác là thừa hưởng từ bà nội Quân.
Bà nội Quân tay chống gậy đầu rồng, đầu đội mạt ngạch phỉ thúy, trong đôi mắt đục ngầu không hề lộ ra chút sự không vui nào, ngược lại gương mặt còn hiền hòa tỏa ra sự ôn nhu, giống như rất thích đứa cháu dâu Diệp Vũ này, cười to trả lời: "Chuyện này à, bà còn nhớ, đúng là có giao ước như vậy... Minh Dực à, đây là giao ước ông nội con lúc còn sống nói ra, hai đứa con nên làm theo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.