Chương 19: Trận Pk Đầu Tiên
Tử Hồn
08/05/2024
Diệp Nghiên mặc trên người một chiếc váy trắng như ngọc bối rối cúp điện thoại, tay cô siết chặt chiếc điện thoại di động màu hồng nhạt xinh xắn, màn hình điện thoại vẫn còn sáng, trong màn hình là ảnh chụp một cô gái trẻ trung hoạt bát với nụ cười xinh đẹp động lòng người và người đó không phải ai khác mà chính là bản thân cô. . .chỉ tiếc rằng, nhan sắc này nếu so với vẻ đẹp quyến rũ của chị gái thì cô vẫn còn kém rất xa.
Nghĩ đến đây, Diệp Nghiên nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngậm nước của cô vừa liếc qua đã thấy người đàn ông ấm áp như ánh mặt trời đứng ở nơi kia, cô rụt rè ngượng ngùng nhìn chăm chú vào nửa khuôn mặt của đối phương, dường như chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi này đã khơi dậy lại sức sống ở trong cô, trái tim cô nhảy nhót không ngừng như một con nai con chạy loạn, hy vọng rằng. . .
Ánh mắt vui mừng nhưng vẫn mang theo chút gì đó e thẹn lưu luyến không rời mà dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Quân Minh Dực, ánh mắt cô trượt xuống gò má anh ta, đi xuống dưới, khi ánh mắt cô chạm vào bông hoa được gắn trên ngực áo bành tô, hai chữ “Chú rể” như một chậu nước lạnh thấu xương mạnh mẽ hất lên đầu Diệp Nghiên.
Người đàn ông này sắp trở thành anh rể của cô.
"Nghiên ơi!" Một giọng nói trong trẻo mang theo sự vui vẻ vang lên từ phía sau cô, ngay sau đó lập tức ôm lấy cổ Diệp Nghiên, khuôn mặt xinh đẹp áp sát lại gần cô, dùng cái trán đẩy đẩy vào sau ót Diệp Nghiên cười hì hì nói: "Thật là ngưỡng mộ chị Diệp Vũ của cậu, có thể tốt số như vậy được gả cho tam thiếu gia nhà họ Quân, ôi. . . Đó chính là mẫu người đàn ông trong mộng của tất cả các cô gái trong thành phố Bắc Trữ này! Vậy mà lại rơi vào trong tay của chị gái cậu!"
Diệp Nghiên tỏ ra thoải mái nhún nhún vai, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo khi nhắc đến chị gái mình: "Không muốn ngưỡng mộ chị ấy cũng khó, chị ấy là con gái đầu của nhà họ Diệp, vừa mới ra đời đã có hôn ước với anh Minh Dực! Sự thông minh lại càng không cần phải nói đến, chị ấy do chính tay ông nội dạy dỗ mà lớn lên, chị ấy và anh Minh Dực chính là trời sinh một đôi."
"Đúng! Đúng! Trên đời này chị Diệp Vũ của cậu chính là người chị tuyệt vời nhất!" Tô Đan Hồng cười tủm tỉm thân thiết kéo tay Diệp Nghiên, bỗng nhiên vẻ mặt mang theo chút gì đó tiếc nuối, tỏ ra ngây thơ chớp chớp đôi mắt nói: "Chỉ tiếc rằng, chỉ vì chị ấy lớn hơn cậu hai tuổi nên mới được nhà họ Diệp gả cho tam thiếu gia nhà họ Quân, haiz. . . Nếu như cậu sinh ra sớm hơn chị ấy, có khi nào bây giờ người được gả cho tam thiếu gia nhà họ Quân chính là cậu không?"
Nghĩ đến đây, Diệp Nghiên nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngậm nước của cô vừa liếc qua đã thấy người đàn ông ấm áp như ánh mặt trời đứng ở nơi kia, cô rụt rè ngượng ngùng nhìn chăm chú vào nửa khuôn mặt của đối phương, dường như chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi này đã khơi dậy lại sức sống ở trong cô, trái tim cô nhảy nhót không ngừng như một con nai con chạy loạn, hy vọng rằng. . .
Ánh mắt vui mừng nhưng vẫn mang theo chút gì đó e thẹn lưu luyến không rời mà dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Quân Minh Dực, ánh mắt cô trượt xuống gò má anh ta, đi xuống dưới, khi ánh mắt cô chạm vào bông hoa được gắn trên ngực áo bành tô, hai chữ “Chú rể” như một chậu nước lạnh thấu xương mạnh mẽ hất lên đầu Diệp Nghiên.
Người đàn ông này sắp trở thành anh rể của cô.
"Nghiên ơi!" Một giọng nói trong trẻo mang theo sự vui vẻ vang lên từ phía sau cô, ngay sau đó lập tức ôm lấy cổ Diệp Nghiên, khuôn mặt xinh đẹp áp sát lại gần cô, dùng cái trán đẩy đẩy vào sau ót Diệp Nghiên cười hì hì nói: "Thật là ngưỡng mộ chị Diệp Vũ của cậu, có thể tốt số như vậy được gả cho tam thiếu gia nhà họ Quân, ôi. . . Đó chính là mẫu người đàn ông trong mộng của tất cả các cô gái trong thành phố Bắc Trữ này! Vậy mà lại rơi vào trong tay của chị gái cậu!"
Diệp Nghiên tỏ ra thoải mái nhún nhún vai, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo khi nhắc đến chị gái mình: "Không muốn ngưỡng mộ chị ấy cũng khó, chị ấy là con gái đầu của nhà họ Diệp, vừa mới ra đời đã có hôn ước với anh Minh Dực! Sự thông minh lại càng không cần phải nói đến, chị ấy do chính tay ông nội dạy dỗ mà lớn lên, chị ấy và anh Minh Dực chính là trời sinh một đôi."
"Đúng! Đúng! Trên đời này chị Diệp Vũ của cậu chính là người chị tuyệt vời nhất!" Tô Đan Hồng cười tủm tỉm thân thiết kéo tay Diệp Nghiên, bỗng nhiên vẻ mặt mang theo chút gì đó tiếc nuối, tỏ ra ngây thơ chớp chớp đôi mắt nói: "Chỉ tiếc rằng, chỉ vì chị ấy lớn hơn cậu hai tuổi nên mới được nhà họ Diệp gả cho tam thiếu gia nhà họ Quân, haiz. . . Nếu như cậu sinh ra sớm hơn chị ấy, có khi nào bây giờ người được gả cho tam thiếu gia nhà họ Quân chính là cậu không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.