Chương 53: Dỗ Anh Rời Giường (1)
Đường Tiểu Hàm
17/09/2021
Cả người cô bỗng ngả về phía Lăng Việt, khuôn mặt trực tiếp áp vào lồng ngực vững chắc của anh.
Mộc Tiểu Đồng vốn chỉ muốn đoạt lấy chăn trên người anh, để anh không thể ngủ nữa, nhưng không ngờ tới sức lực của anh lại lớn như thế, kéo một cái đã khiến cô ngã vào người mình.
Người đàn ông nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra, đôi đồng tử màu lam thâm thúy có chút không tin nhìn cô gái xinh đẹp đang nằm trong lồng ngực mình, mà khuôn mặt của Mộc Tiểu Đồng đỏ ửng lên.
"Mau, mau dậy đi, đến lúc dậy rồi!" Cô nhanh chóng đứng lên, thẹn quá hóa giận quát anh.
Lăng Việt kinh ngạc nhìn cô, trong lúc nhất thời cả người hoàn toàn thanh tỉnh, không còn một chút dáng vẻ buồn ngủ như trước đó. Anh ngẩng đầu lên thì lại vô tình lướt qua chỗ ngực cô, ở đó lộ ra một tia xuân quang.
Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào nơi đó của cô, thậm chí còn không rời nổi mắt.
"Này!Anh đang nhìn vào đâu đấy hả?" Mộc Tiểu Đồng cúi đầu nhìn vào ngực của mình, lập tức cả hai bên tai đều đỏ ửng.
Lăng Việt nhìn cô, khóe miệng chậm rãi cong lên cho thấy anh rất vui, hơn nữa còn có vẻ cực kì hài lòng.
Rốt cuộc là anh đang hài lòng về cái gì chứ?
Mộc Tiểu Đồng tức giận trừng mắt liếc anh một cái, sau đó thì quay đầu đi không thèm đếm xỉa đến anh nữa.
Tất cả đàn ông đều như thế sao? Cho dù Lăng Việt có bị bệnh tự kỷ thì cũng không ngoại lệ!
"Anh thật sự không muốn rời giường sao? Được, tốt nhất cả một đời về sau anh cũng đừng giường nữa đi!" Mộc Tiểu Đồng tức giận nói, rồi trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Lăng Việt nhìn bộ dáng tức giận của cô thì liền cảm thấy buồn cười. Bình thường khi tức giận cô đều mạnh mẽ như vậy sao, nếu mà cô có thể ôn nhu hơn một chút thì tốt rồi.
Anh vừa mới quay đầu lại thì "rầm" một tiếng, cửa phòng bị đóng một cách rất thô bạo. Lăng Việt nghĩ chuyện cô trở thành người vợ ôn nhu hiền lành, e là cả đời này cũng không thể.
. . .
Sau khi Mộc Tiểu Đồng đóng cửa phòng thì mới quay đầu lại, đột nhiên một cái tát thật mạnh giáng lên mặt cô khiến cô không kịp chuẩn bị.
"Bốp" một tiếng!
Mộc Tiểu Đồng cảm thấy nửa gương mặt mình đều tê liệt hết cả rồi, rất nhanh sự đau đớn lan truyền khắp khuôn mặt. Cô có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên thì trông thấy Mộc Kình Thiên đang vô cùng tức giận đứng ở đó, ông ta nhìn cô bằng ánh mắt dữ tợn.
"Mày là đứa con gái không biết tốt xấu." Ông ta tức giận mắng cô. "Bây giờ mày xuống nhà ngay cho tao."
Mộc Tiểu Đồng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không nói câu nào mà nhìn ông ta.
Ông ta vậy mà đến tận Lăng gia để đánh cô, xem ra ông ta thật sự bị chuyện cô bỏ trốn mà tức giận đến phát điên rồi.
"Mày cho rằng mày là cái gì hả? Vẫn là Tam thiếu phu nhân của Lăng gia sao? Tao cho mày biết, cái gì mày cũng không phải!" Mộc Kình Thiên hung dữ nhìn cô, trong lời nói đều là ghét bỏ.
"Nếu như không phải tao chật vật cầu xin Đại phu nhân của Lăng gia, mày cho rằng mày vẫn còn có thể ngồi đây hưởng thụ, được nhiều người hầu hạ như vậy à?"
"Nếu như mày không muốn bị nhục thì mau cùng tao đi xuống dưới nhà, tao có lời muốn nói với mày." Mộc Kình Thiên trực tiếp ra lệnh cho cô.
Từ đầu tới cuối Mộc Tiểu Đồng đều duy trì tư thái lạnh nhạt, một chút cũng không muốn nghe theo ý ông ta.
Ông ta khó chịu nhíu mày, hung hăng nói một câu: "Đừng quên, bây giờ mẹ mày vẫn còn đang nằm trong bệnh viện trị liệu."
Tim Mộc Tiểu Đồng như bị ai bóp chặt, trong mắt hiện lên bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể đi theo ông ta xuống tầng.
Hai người bọn họ đi tới hòn non bộ ở hậu hoa viên Đông Vũ Uyển.
"Từ hôm nay trở đi, mày cẩn thận quan sát từng nhất cử nhất động của Lăng Việt, nếu như phát hiện nó có hành động gì bất thường phải lập tức thông báo cho tao."
Mộc Kình Thiên nhìn quanh bốn phía thấy không có người thì nghiêm nghị nói với cô.
Mộc Tiểu Đồng không nghĩ tới ông ta tìm cô nói chuyện mà chủ đề lại liên quan đến Lăng Việt.
"Tại sao?" Cô thuận miệng hỏi ngược lại một câu.
"Mày không cần biết, tao muốn mày làm cái gì thì mày cứ thế mà làm." Mộc Kình Thiên đối với câu hỏi của cô thì cảm thấy rất khó chịu.
Mộc Tiểu Đồng cười nhạo một tiếng, trong giọng nói còn mang theo sự khinh bỉ: "Ông vẫn còn coi tôi là con chó mà ông nuôi hay sao? Ông đem bán tôi cho Lăng gia để đổi lấy một số vốn đầu tư lớn, tôi thật không nghĩ tới hóa ra vật nuôi này lại đáng tiền như thế."
Biểu lộ trên mặt của Mộc Kình Thiên có chút cứng ngắc, ông ta không nghĩ tới cô biết đến số tiền đầu tư kia, mặc dù vậy nhưng trên mặt của ông ta cũng không thấy có chút áy náy nào.
Thay vào đó ông ta lại tự tin nói: "Tao cho mày biết, đây là tiền mà mẹ mày nợ tao."
"Sao tôi phải nghe lời ông nói, vẫn là cái lý do này! Tôi nói cho ông biết, từ bây giờ trở đi ông không uy hiếp được tôi nữa đâu. Sau này tôi cũng sẽ không nghe ông nói nữa."
"Mày nói cái gì?" Ông ta giận tím mặt.
"Trước đây tôi thỏa hiệp với các người, chẳng qua là mong mọi chuyện đều êm đẹp, nhưng tôi làm như vậy không phải vì tôi yếu đuối, mặc cho các ngươi khi dễ. Tôi không biết ông muốn làm gì Lăng Việt, nhưng tôi nói cho ông biết, tôi sẽ không làm theo lời ông nói nữa đâu. Sai khiến tôi, ông không có cửa đâu!" Giọng nói của cô đầy sự kiên quyết.
"Mày, mày. . ." Mộc Kình Thiên không nghĩ tới cô sẽ có thái độ như vậy.
Ông ta phẫn nộ, tay phải giơ lên, muốn theo thói quen tát cho cô mấy cái. Thế nhưng lần này, Mộc Tiểu Đồng lại đưa tay ra ngăn ông ta lại.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô trực tiếp nắm lấy cổ tay của ông ta, cô dùng lực đẩy một cái, khiến cả người ông ta phải lùi lại va vào hòn non bộ phía sau.
Lưng Mộc Kình Thiên đụng vào núi giả, đau đến nỗi khiến ông ta thở hổn hển. Ông ta nhìn cô bằng ánh mắt khó tin, đứa con gái lớn này từ nhỏ đến lớn đều rất nghe lời, không dám ngỗ nghịch với ông ta bao giờ, sao đột nhiên lại...
Mộc Tiểu Đồng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của ông ta thì đôi môi khẽ. cong lên tạo thanh một nụ cười lạnh, bước từng bước một đến gần ông ta.
"Nhiều năm qua, ông ném tôi ra nước ngoài tự sinh tự diệt." Cô tiếp tục tiến về phía trước một bước nữa, ngữ khí càng trở nên lạnh lẽo, "Ông nghĩ xem, nếu như tôi không học được một chút gì đó thì tôi còn có thể sống đến bây giờ được sao?"
"Tôi nói cho ông hay, tốt nhất đừng đến chọc giận tôi! Nếu không, cho dù tôi có chết thì cũng sẽ kéo theo các người xuống cùng." Nói đến câu cuối cùng, nụ cười trên khóe môi kia càng thêm lạnh lẽo, nguy hiểm.
Mộc Kình Thiên giật mình, ông ta chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của Mộc Tiểu Đồng. Đột nhiên ông ta cảm thấy run rẩy bởi ngữ khí sắc lạnh ấy, giống như cô nói được thì sẽ làm được vậy!
Sau khi Mộc Kình Thiên rời đi, Mộc Tiểu Đồng vẫn cảm thấy rất ngột ngạt, thật ra cô cũng không phải là một người bất hiếu như thế. Chẳng qua là cô không thích làm mọi chuyện cứng nhắc lên như thế, nếu như không phải ông ta quá phận thì có lẽ cô vẫn chọn nhẫn nhịn với ông ta.
Cô ngồi trên ghế salon ở trong đại sảnh, mặt không có chút biểu tình gì, cầm quả trứng xoa lên gương mặt sưng đỏ của mình cho bớt sưng.
Đúng lúc Tần Ngọc vừa vặn đi qua, bà nhìn cô một cái rồi không nhanh không chậm lại gần cô.
"Vừa rồi Mộc Kình Thiên tới tìm cô sao?" Ngữ khí của bà bình thản giống như thăm hỏi thường ngày, cũng không có gì đặc biệt.
"Đúng vậy."
Mộc Tiểu Đồng vốn chỉ muốn đoạt lấy chăn trên người anh, để anh không thể ngủ nữa, nhưng không ngờ tới sức lực của anh lại lớn như thế, kéo một cái đã khiến cô ngã vào người mình.
Người đàn ông nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra, đôi đồng tử màu lam thâm thúy có chút không tin nhìn cô gái xinh đẹp đang nằm trong lồng ngực mình, mà khuôn mặt của Mộc Tiểu Đồng đỏ ửng lên.
"Mau, mau dậy đi, đến lúc dậy rồi!" Cô nhanh chóng đứng lên, thẹn quá hóa giận quát anh.
Lăng Việt kinh ngạc nhìn cô, trong lúc nhất thời cả người hoàn toàn thanh tỉnh, không còn một chút dáng vẻ buồn ngủ như trước đó. Anh ngẩng đầu lên thì lại vô tình lướt qua chỗ ngực cô, ở đó lộ ra một tia xuân quang.
Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào nơi đó của cô, thậm chí còn không rời nổi mắt.
"Này!Anh đang nhìn vào đâu đấy hả?" Mộc Tiểu Đồng cúi đầu nhìn vào ngực của mình, lập tức cả hai bên tai đều đỏ ửng.
Lăng Việt nhìn cô, khóe miệng chậm rãi cong lên cho thấy anh rất vui, hơn nữa còn có vẻ cực kì hài lòng.
Rốt cuộc là anh đang hài lòng về cái gì chứ?
Mộc Tiểu Đồng tức giận trừng mắt liếc anh một cái, sau đó thì quay đầu đi không thèm đếm xỉa đến anh nữa.
Tất cả đàn ông đều như thế sao? Cho dù Lăng Việt có bị bệnh tự kỷ thì cũng không ngoại lệ!
"Anh thật sự không muốn rời giường sao? Được, tốt nhất cả một đời về sau anh cũng đừng giường nữa đi!" Mộc Tiểu Đồng tức giận nói, rồi trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Lăng Việt nhìn bộ dáng tức giận của cô thì liền cảm thấy buồn cười. Bình thường khi tức giận cô đều mạnh mẽ như vậy sao, nếu mà cô có thể ôn nhu hơn một chút thì tốt rồi.
Anh vừa mới quay đầu lại thì "rầm" một tiếng, cửa phòng bị đóng một cách rất thô bạo. Lăng Việt nghĩ chuyện cô trở thành người vợ ôn nhu hiền lành, e là cả đời này cũng không thể.
. . .
Sau khi Mộc Tiểu Đồng đóng cửa phòng thì mới quay đầu lại, đột nhiên một cái tát thật mạnh giáng lên mặt cô khiến cô không kịp chuẩn bị.
"Bốp" một tiếng!
Mộc Tiểu Đồng cảm thấy nửa gương mặt mình đều tê liệt hết cả rồi, rất nhanh sự đau đớn lan truyền khắp khuôn mặt. Cô có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên thì trông thấy Mộc Kình Thiên đang vô cùng tức giận đứng ở đó, ông ta nhìn cô bằng ánh mắt dữ tợn.
"Mày là đứa con gái không biết tốt xấu." Ông ta tức giận mắng cô. "Bây giờ mày xuống nhà ngay cho tao."
Mộc Tiểu Đồng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không nói câu nào mà nhìn ông ta.
Ông ta vậy mà đến tận Lăng gia để đánh cô, xem ra ông ta thật sự bị chuyện cô bỏ trốn mà tức giận đến phát điên rồi.
"Mày cho rằng mày là cái gì hả? Vẫn là Tam thiếu phu nhân của Lăng gia sao? Tao cho mày biết, cái gì mày cũng không phải!" Mộc Kình Thiên hung dữ nhìn cô, trong lời nói đều là ghét bỏ.
"Nếu như không phải tao chật vật cầu xin Đại phu nhân của Lăng gia, mày cho rằng mày vẫn còn có thể ngồi đây hưởng thụ, được nhiều người hầu hạ như vậy à?"
"Nếu như mày không muốn bị nhục thì mau cùng tao đi xuống dưới nhà, tao có lời muốn nói với mày." Mộc Kình Thiên trực tiếp ra lệnh cho cô.
Từ đầu tới cuối Mộc Tiểu Đồng đều duy trì tư thái lạnh nhạt, một chút cũng không muốn nghe theo ý ông ta.
Ông ta khó chịu nhíu mày, hung hăng nói một câu: "Đừng quên, bây giờ mẹ mày vẫn còn đang nằm trong bệnh viện trị liệu."
Tim Mộc Tiểu Đồng như bị ai bóp chặt, trong mắt hiện lên bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể đi theo ông ta xuống tầng.
Hai người bọn họ đi tới hòn non bộ ở hậu hoa viên Đông Vũ Uyển.
"Từ hôm nay trở đi, mày cẩn thận quan sát từng nhất cử nhất động của Lăng Việt, nếu như phát hiện nó có hành động gì bất thường phải lập tức thông báo cho tao."
Mộc Kình Thiên nhìn quanh bốn phía thấy không có người thì nghiêm nghị nói với cô.
Mộc Tiểu Đồng không nghĩ tới ông ta tìm cô nói chuyện mà chủ đề lại liên quan đến Lăng Việt.
"Tại sao?" Cô thuận miệng hỏi ngược lại một câu.
"Mày không cần biết, tao muốn mày làm cái gì thì mày cứ thế mà làm." Mộc Kình Thiên đối với câu hỏi của cô thì cảm thấy rất khó chịu.
Mộc Tiểu Đồng cười nhạo một tiếng, trong giọng nói còn mang theo sự khinh bỉ: "Ông vẫn còn coi tôi là con chó mà ông nuôi hay sao? Ông đem bán tôi cho Lăng gia để đổi lấy một số vốn đầu tư lớn, tôi thật không nghĩ tới hóa ra vật nuôi này lại đáng tiền như thế."
Biểu lộ trên mặt của Mộc Kình Thiên có chút cứng ngắc, ông ta không nghĩ tới cô biết đến số tiền đầu tư kia, mặc dù vậy nhưng trên mặt của ông ta cũng không thấy có chút áy náy nào.
Thay vào đó ông ta lại tự tin nói: "Tao cho mày biết, đây là tiền mà mẹ mày nợ tao."
"Sao tôi phải nghe lời ông nói, vẫn là cái lý do này! Tôi nói cho ông biết, từ bây giờ trở đi ông không uy hiếp được tôi nữa đâu. Sau này tôi cũng sẽ không nghe ông nói nữa."
"Mày nói cái gì?" Ông ta giận tím mặt.
"Trước đây tôi thỏa hiệp với các người, chẳng qua là mong mọi chuyện đều êm đẹp, nhưng tôi làm như vậy không phải vì tôi yếu đuối, mặc cho các ngươi khi dễ. Tôi không biết ông muốn làm gì Lăng Việt, nhưng tôi nói cho ông biết, tôi sẽ không làm theo lời ông nói nữa đâu. Sai khiến tôi, ông không có cửa đâu!" Giọng nói của cô đầy sự kiên quyết.
"Mày, mày. . ." Mộc Kình Thiên không nghĩ tới cô sẽ có thái độ như vậy.
Ông ta phẫn nộ, tay phải giơ lên, muốn theo thói quen tát cho cô mấy cái. Thế nhưng lần này, Mộc Tiểu Đồng lại đưa tay ra ngăn ông ta lại.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô trực tiếp nắm lấy cổ tay của ông ta, cô dùng lực đẩy một cái, khiến cả người ông ta phải lùi lại va vào hòn non bộ phía sau.
Lưng Mộc Kình Thiên đụng vào núi giả, đau đến nỗi khiến ông ta thở hổn hển. Ông ta nhìn cô bằng ánh mắt khó tin, đứa con gái lớn này từ nhỏ đến lớn đều rất nghe lời, không dám ngỗ nghịch với ông ta bao giờ, sao đột nhiên lại...
Mộc Tiểu Đồng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của ông ta thì đôi môi khẽ. cong lên tạo thanh một nụ cười lạnh, bước từng bước một đến gần ông ta.
"Nhiều năm qua, ông ném tôi ra nước ngoài tự sinh tự diệt." Cô tiếp tục tiến về phía trước một bước nữa, ngữ khí càng trở nên lạnh lẽo, "Ông nghĩ xem, nếu như tôi không học được một chút gì đó thì tôi còn có thể sống đến bây giờ được sao?"
"Tôi nói cho ông hay, tốt nhất đừng đến chọc giận tôi! Nếu không, cho dù tôi có chết thì cũng sẽ kéo theo các người xuống cùng." Nói đến câu cuối cùng, nụ cười trên khóe môi kia càng thêm lạnh lẽo, nguy hiểm.
Mộc Kình Thiên giật mình, ông ta chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của Mộc Tiểu Đồng. Đột nhiên ông ta cảm thấy run rẩy bởi ngữ khí sắc lạnh ấy, giống như cô nói được thì sẽ làm được vậy!
Sau khi Mộc Kình Thiên rời đi, Mộc Tiểu Đồng vẫn cảm thấy rất ngột ngạt, thật ra cô cũng không phải là một người bất hiếu như thế. Chẳng qua là cô không thích làm mọi chuyện cứng nhắc lên như thế, nếu như không phải ông ta quá phận thì có lẽ cô vẫn chọn nhẫn nhịn với ông ta.
Cô ngồi trên ghế salon ở trong đại sảnh, mặt không có chút biểu tình gì, cầm quả trứng xoa lên gương mặt sưng đỏ của mình cho bớt sưng.
Đúng lúc Tần Ngọc vừa vặn đi qua, bà nhìn cô một cái rồi không nhanh không chậm lại gần cô.
"Vừa rồi Mộc Kình Thiên tới tìm cô sao?" Ngữ khí của bà bình thản giống như thăm hỏi thường ngày, cũng không có gì đặc biệt.
"Đúng vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.