Chương 57: Hôn Trộm Cô (1)
Đường Tiểu Hàm
17/09/2021
Đêm nay bóng đêm đặc biệt sáng tỏ, ánh trăng chiếu qua cửa sổ thủy tinh soi vào trong phòng, một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi che đi một mảnh ánh trăng.
Thời điểm Lăng Việt vừa trở lại phòng ngủ, ngoài ý muốn phát hiện trong ngôi nhà anh lúc nào cũng phải đề phòng vậy mà cô gái của anh lại có thể an yên nằm trên giường ngủ say như thế.
Bước chân anh nhẹ nhàng hướng về phía cô đi tới, trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng bước chân của anh rất nhẹ, bởi vì anh không muốn đánh thức cô.
Anh ngồi xuống, đôi mắt xanh thẳm nhìn cô không rời, Mộc Tiểu Đồng vùi khuôn mặt nhỏ vào trong gối, chỉ để lộ ra một chút khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.
Lăng Việt nhìn cô khóe môi khẽ cong lên, chẳng biết tại sao tâm tình của anh cũng vui vẻ hơn. Thời điểm cô ngủ, bộ dáng rất ngọt ngào, động lòng người, đáng yêu vô cùng.
Anh đưa tay nhẹ nhàng vén mái tóc có chút rối của cô, đầu ngón tay lơ đãng vuốt ve qua gương mặt, chạm vào có cảm giác mềm mại vô cùng, động tác vẫn như cũ, nhẹ như vậy giống như là sợ đối phương đột nhiên tỉnh lại.
"Mộc Tiểu Đồng." Anh khẽ gọi một tiếng.
Lăng Việt bởi vì thường xuyên âm thầm luyện tập súng ống, nên đầu ngón tay hơi chai sần, tay không nỡ rời khuôn mặt xinh đẹp của cô, lướt dọc theo chóp mũi nhỏ xuống đôi môi đỏ hồng của cô.
Đôi mắt xanh thẳm của Lăng Việt càng trở nên càng thêm thâm thúy, đầu ngón tay dừng lại ở bờ môi.
Anh cúi đầu xuống, chậm rãi tới gần cô, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên.
Tất cả những kìm nén lúc trước cũng dường như theo nụ hôn này mà quên đi hết.
Khuôn mặt trắng noãn của Mộc Tiểu Đồng nhanh chóng ửng đỏ, cô không thoải mái khẽ rên lên một tiếng.
Tại sao anh phải hôn trộm cô, anh mặc kệ, cô gái này vốn chính là vợ của anh. Anh ăn luôn cô cũng được!
Lăng Việt duỗi hai tay ra muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng lúc này nghe được cô nhẹ giọng lẩm bẩm: "Nho Thần, không nên ồn ào."
Thanh âm ôn nhu, nhỏ nhẹ nhưng trong nháy mắt lại khiến Lăng Việt giật nảy mình.
Cô đang kêu tên của một người đàn ông khác.
"Nho Thần, đừng làm ồn như thế, hôm nay em không thoải mái, em muốn đi ngủ." Cô lại nói thêm một câu, lật lại người, một lần nữa tìm tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ say.
Lăng Việt nhìn chằm chặp cô, một giây trước trong mắt mông lung khát vọng, một giây sau liền biến mất không thấy gì nữa, lưu lại chỉ còn tức giận.
Cô vậy mà ở trong ngực của anh gọi tên một người đàn ông khác!
Lăng Việt môi mỏng hơi cong, nở một nụ cười, nhưng nụ cười này lại âm trầm, kinh hồn động phách.
"Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ là người hào phóng cả."
Anh đưa tay một lần nữa xoa lên gương mặt của cô, thanh âm ớn lạnh nói với cô gái đang ngủ say một câu.
Tay của anh rất lớn, chỉ một tay liền có thể che hết cả khuôn mặt nhỏ của cô, ánh mắt anh nhìn cô cũng ngày càng lạnh lẽo, mà bàn tay to lớn kia đã bắt đầu thăm dò vào cổ cô.
Chỉ cần anh hung hăng dùng sức thì ngày mai cô gái này nhất định không thấy được ánh mặt trời.
Anh hận nhất là những kẻ phản bội, đặc biệt là người anh để ý thì tuyệt đối sẽ không cho phép!
Bàn tay lớn đặt lên cổ cô, hơi siết lại, đôi mắt xanh thẳm kia như cuộn lên những chuyện đen tối đã qua ở trong quá khứ. Những người kia đã tàn nhẫn gây ra biết bao tổn thương cho anh, nhất định anh sẽ không tha cho những kẻ những đó, những kẻ đã phản bội mình, tuyệt đối không!
Lăng Việt đột nhiên giống như là mất đi lý trí, dường như anh chỉ còn nhìn thấy những chuyện kia liên tục lặp đi lặp lại trước mắt. Bàn tay không ngừng siết chặt, giống như là muốn bóp nát cái quá khứ đau lòng chết tiệt kia.
"Khụ, khụ, khụ..." Mộc Tiểu Đồng chỉ cảm thấy yết hầu không thoải mái.
Cô vặn vẹo đầu cố thoát, gương mặt trắng nõn mềm mại cọ sát với bàn tay to kia, nhíu chặt lông mày, tựa như rơi vào trong ác mộng, cho dù cô muốn tỉnh lại nhưng lại như bị nhốt sâu vào trong giấc mộng, không cách nào thoát ra được.
Ngay trong nháy mắt này, Lăng Việt lúc này mới đột nhiên tỉnh táo lại, tay phải cứng đờ, một giây sau nhanh chóng thu hồi.
Rốt cuộc vừa rồi anh đã làm cái gì vậy, anh thế mà xém chút nữa muốn giết cô.
Chỉ cần vừa nghĩ tới kết quả đáng sợ ấy, tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, thân thể không tự giác mà lùi xa cô hơn.
Anh cũng không muốn làm tổn thương cô, tuyệt đối không nghĩ rằng chỉ vì vừa rồi trong giấc mộng cô gọi tên Tống Nho Thần mà quá khứ anh chôn giấu bao lâu không muốn cho ai biết kia lại bị kích thích một cách mạnh mẽ.
"Tống Nho Thần, cứu em, cứu em!" Mộc Tiểu Đồng ở trong mơ liều mạng giãy dụa, ngay cả trên mặt cũng là bộ dáng sợ hãi tột độ.
Lăng Việt ngẩn ngơ nhìn vẻ mặt cầu xin thống khổ của cô, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao.
Anh biết Mộc Tiểu Đồng từ nhỏ ở Mộc gia đã phải chịu rất nhiều sự bạc đãi, mà tên họ Tống cũng một mực che chở cho cô suốt thời gian đó. Cho nên cô mới có thể quyến luyến người đàn ông đó đến mức này.
Nhưng, hiện tại...
"Sau này em không cần sợ hãi nữa, càng không cho phép đi tìm anh ta!" Bởi vì tôi ở ngay bên cạnh em rồi.
Lăng Việt nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy một bình sứ thanh hoa, hung ác ném vỡ, từng mảnh vỡ bắn tung tóe trên sàn nhà.
Một âm thanh bén nhọn chói tai.
"Xảy ra chuyện gì vậy!" Mộc Tiểu Đồng lập tức giật mình tỉnh lại.
Ngay khi cô vừa lờ mờ mở mắt liền nhìn thấy mặt Lăng Việt đang tức giận nhìn cô, Mộc Tiểu Đồng không rõ, người này rốt cuộc lại trúng gió gì vậy. Mình lại trêu chọc anh ta chỗ nào thế.
"Anh, anh làm gì?" Cô nhìn anh, trong mắt đều là cảnh giác cao độ.
Anh ở Lăng gia được chiều chuộng nên tính tình ngang ngược cũng không phải một ngày hai ngày mà dưỡng thành, vì vậy, cho dù một giây trước anh biểu hiện có bao nhiêu yên tĩnh nhu thuận thì trên người anh khí thế cưỡng hãn đã là bẩm sinh, lúc nào Mộc Tiểu Đồng cũng luôn nhắc nhở mình phải nhớ lấy, tuyệt đối không nên trêu chọc anh.
Lăng Việt hừ lạnh một tiếng khó hiểu với cô, nhìn có điểm giống như đang hờn dỗi, cái này khiến Mộc Tiểu Đồng càng thêm không hiểu.
"Này này, anh định làm gì? Anh không được qua đây."
Nhìn động tác của anh, lần này Mộc Tiểu Đồng thật hoàn toàn tỉnh táo, trước đó bởi vì cô bị đau bụng kinh xác thực chịu không được, liền uống một chút thuốc, cho nên toàn thân bất lực, cả người đều ngơ ngơ ngác ngác.
Nhưng lúc này mắt cô mở to, nhìn người đàn ông tuấn tú này dường còn sót lại chút tức giận, từng bước đi về phía giường.
Anh, anh muốn làm gì, không phải là như chuyện cô nghĩ đấy chứ. Tuyệt đối không phải!
Thời điểm Lăng Việt vừa trở lại phòng ngủ, ngoài ý muốn phát hiện trong ngôi nhà anh lúc nào cũng phải đề phòng vậy mà cô gái của anh lại có thể an yên nằm trên giường ngủ say như thế.
Bước chân anh nhẹ nhàng hướng về phía cô đi tới, trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng bước chân của anh rất nhẹ, bởi vì anh không muốn đánh thức cô.
Anh ngồi xuống, đôi mắt xanh thẳm nhìn cô không rời, Mộc Tiểu Đồng vùi khuôn mặt nhỏ vào trong gối, chỉ để lộ ra một chút khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.
Lăng Việt nhìn cô khóe môi khẽ cong lên, chẳng biết tại sao tâm tình của anh cũng vui vẻ hơn. Thời điểm cô ngủ, bộ dáng rất ngọt ngào, động lòng người, đáng yêu vô cùng.
Anh đưa tay nhẹ nhàng vén mái tóc có chút rối của cô, đầu ngón tay lơ đãng vuốt ve qua gương mặt, chạm vào có cảm giác mềm mại vô cùng, động tác vẫn như cũ, nhẹ như vậy giống như là sợ đối phương đột nhiên tỉnh lại.
"Mộc Tiểu Đồng." Anh khẽ gọi một tiếng.
Lăng Việt bởi vì thường xuyên âm thầm luyện tập súng ống, nên đầu ngón tay hơi chai sần, tay không nỡ rời khuôn mặt xinh đẹp của cô, lướt dọc theo chóp mũi nhỏ xuống đôi môi đỏ hồng của cô.
Đôi mắt xanh thẳm của Lăng Việt càng trở nên càng thêm thâm thúy, đầu ngón tay dừng lại ở bờ môi.
Anh cúi đầu xuống, chậm rãi tới gần cô, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên.
Tất cả những kìm nén lúc trước cũng dường như theo nụ hôn này mà quên đi hết.
Khuôn mặt trắng noãn của Mộc Tiểu Đồng nhanh chóng ửng đỏ, cô không thoải mái khẽ rên lên một tiếng.
Tại sao anh phải hôn trộm cô, anh mặc kệ, cô gái này vốn chính là vợ của anh. Anh ăn luôn cô cũng được!
Lăng Việt duỗi hai tay ra muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng lúc này nghe được cô nhẹ giọng lẩm bẩm: "Nho Thần, không nên ồn ào."
Thanh âm ôn nhu, nhỏ nhẹ nhưng trong nháy mắt lại khiến Lăng Việt giật nảy mình.
Cô đang kêu tên của một người đàn ông khác.
"Nho Thần, đừng làm ồn như thế, hôm nay em không thoải mái, em muốn đi ngủ." Cô lại nói thêm một câu, lật lại người, một lần nữa tìm tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ say.
Lăng Việt nhìn chằm chặp cô, một giây trước trong mắt mông lung khát vọng, một giây sau liền biến mất không thấy gì nữa, lưu lại chỉ còn tức giận.
Cô vậy mà ở trong ngực của anh gọi tên một người đàn ông khác!
Lăng Việt môi mỏng hơi cong, nở một nụ cười, nhưng nụ cười này lại âm trầm, kinh hồn động phách.
"Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ là người hào phóng cả."
Anh đưa tay một lần nữa xoa lên gương mặt của cô, thanh âm ớn lạnh nói với cô gái đang ngủ say một câu.
Tay của anh rất lớn, chỉ một tay liền có thể che hết cả khuôn mặt nhỏ của cô, ánh mắt anh nhìn cô cũng ngày càng lạnh lẽo, mà bàn tay to lớn kia đã bắt đầu thăm dò vào cổ cô.
Chỉ cần anh hung hăng dùng sức thì ngày mai cô gái này nhất định không thấy được ánh mặt trời.
Anh hận nhất là những kẻ phản bội, đặc biệt là người anh để ý thì tuyệt đối sẽ không cho phép!
Bàn tay lớn đặt lên cổ cô, hơi siết lại, đôi mắt xanh thẳm kia như cuộn lên những chuyện đen tối đã qua ở trong quá khứ. Những người kia đã tàn nhẫn gây ra biết bao tổn thương cho anh, nhất định anh sẽ không tha cho những kẻ những đó, những kẻ đã phản bội mình, tuyệt đối không!
Lăng Việt đột nhiên giống như là mất đi lý trí, dường như anh chỉ còn nhìn thấy những chuyện kia liên tục lặp đi lặp lại trước mắt. Bàn tay không ngừng siết chặt, giống như là muốn bóp nát cái quá khứ đau lòng chết tiệt kia.
"Khụ, khụ, khụ..." Mộc Tiểu Đồng chỉ cảm thấy yết hầu không thoải mái.
Cô vặn vẹo đầu cố thoát, gương mặt trắng nõn mềm mại cọ sát với bàn tay to kia, nhíu chặt lông mày, tựa như rơi vào trong ác mộng, cho dù cô muốn tỉnh lại nhưng lại như bị nhốt sâu vào trong giấc mộng, không cách nào thoát ra được.
Ngay trong nháy mắt này, Lăng Việt lúc này mới đột nhiên tỉnh táo lại, tay phải cứng đờ, một giây sau nhanh chóng thu hồi.
Rốt cuộc vừa rồi anh đã làm cái gì vậy, anh thế mà xém chút nữa muốn giết cô.
Chỉ cần vừa nghĩ tới kết quả đáng sợ ấy, tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, thân thể không tự giác mà lùi xa cô hơn.
Anh cũng không muốn làm tổn thương cô, tuyệt đối không nghĩ rằng chỉ vì vừa rồi trong giấc mộng cô gọi tên Tống Nho Thần mà quá khứ anh chôn giấu bao lâu không muốn cho ai biết kia lại bị kích thích một cách mạnh mẽ.
"Tống Nho Thần, cứu em, cứu em!" Mộc Tiểu Đồng ở trong mơ liều mạng giãy dụa, ngay cả trên mặt cũng là bộ dáng sợ hãi tột độ.
Lăng Việt ngẩn ngơ nhìn vẻ mặt cầu xin thống khổ của cô, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao.
Anh biết Mộc Tiểu Đồng từ nhỏ ở Mộc gia đã phải chịu rất nhiều sự bạc đãi, mà tên họ Tống cũng một mực che chở cho cô suốt thời gian đó. Cho nên cô mới có thể quyến luyến người đàn ông đó đến mức này.
Nhưng, hiện tại...
"Sau này em không cần sợ hãi nữa, càng không cho phép đi tìm anh ta!" Bởi vì tôi ở ngay bên cạnh em rồi.
Lăng Việt nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy một bình sứ thanh hoa, hung ác ném vỡ, từng mảnh vỡ bắn tung tóe trên sàn nhà.
Một âm thanh bén nhọn chói tai.
"Xảy ra chuyện gì vậy!" Mộc Tiểu Đồng lập tức giật mình tỉnh lại.
Ngay khi cô vừa lờ mờ mở mắt liền nhìn thấy mặt Lăng Việt đang tức giận nhìn cô, Mộc Tiểu Đồng không rõ, người này rốt cuộc lại trúng gió gì vậy. Mình lại trêu chọc anh ta chỗ nào thế.
"Anh, anh làm gì?" Cô nhìn anh, trong mắt đều là cảnh giác cao độ.
Anh ở Lăng gia được chiều chuộng nên tính tình ngang ngược cũng không phải một ngày hai ngày mà dưỡng thành, vì vậy, cho dù một giây trước anh biểu hiện có bao nhiêu yên tĩnh nhu thuận thì trên người anh khí thế cưỡng hãn đã là bẩm sinh, lúc nào Mộc Tiểu Đồng cũng luôn nhắc nhở mình phải nhớ lấy, tuyệt đối không nên trêu chọc anh.
Lăng Việt hừ lạnh một tiếng khó hiểu với cô, nhìn có điểm giống như đang hờn dỗi, cái này khiến Mộc Tiểu Đồng càng thêm không hiểu.
"Này này, anh định làm gì? Anh không được qua đây."
Nhìn động tác của anh, lần này Mộc Tiểu Đồng thật hoàn toàn tỉnh táo, trước đó bởi vì cô bị đau bụng kinh xác thực chịu không được, liền uống một chút thuốc, cho nên toàn thân bất lực, cả người đều ngơ ngơ ngác ngác.
Nhưng lúc này mắt cô mở to, nhìn người đàn ông tuấn tú này dường còn sót lại chút tức giận, từng bước đi về phía giường.
Anh, anh muốn làm gì, không phải là như chuyện cô nghĩ đấy chứ. Tuyệt đối không phải!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.